Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 25 : Chấp niệm càng sâu. Hành động càng quấy

Ngày đăng: 16:02 18/04/20


Mịch Chi rong ruổi khắp đường phố, thật sự chẳng biết phải đi đâu về đâu.



Đường xá nơi đây cô chẳng rành, lại càng không biết nơi nào có thể cho cô thoải mái trút được gánh nặng lòng này.



Tên Tử Lạc khốn kiếp, hắn thì ngon rồi. Có mỹ nhân bên cạnh, lại còn có mỹ tửu mỹ cảnh. Hắn hoàn toàn không thiếu thứ gì. Giỏi cho hạng người học phú ngũ xa (*), hoá ra cũng vẫn là một phường đam mê tửu sắc.



[Học phú ngũ xa: học cao, hiểu rộng]



Bước chân nhỏ của cô cứ lang thang dưới ánh trăng tròn soi rọi trên đỉnh đầu, đúng là buổi đêm chẳng náo nhiệt như ban ngày, hàng xá đại đa số đều dọn cả rồi.



Nơi cái bụng đáng thương lúc này không ngừng gào thét đòi được lấp đầy.



Vô tình ngẩng mặt nhìn sang tay phải, vừa hay trông thấy một tấm bảng to đùng đề tên "Lạc Trì tửu lâu". Cô chợt nhớ đây là tửu lâu lần trước tên Dực tướng quân đã dẫn cô vào đây mà!



Mặc dù chưa kịp thưởng thức món ăn nào nơi này, nhưng nhìn và ngửi thôi cũng đủ biết hương vị không tệ.



Không do dự thêm, Mịch Chi hít một hơi đầy bụng rồi đi thẳng vào trong.



Một tên thanh niên cũng trạc tuổi cô liền chạy đến vẻ mặt hớn hở, nhìn trên tay cầm ấm nước, trên vai lại vắt một chiếc khăn, đoán sơ có thể tên này là hầu bàn, cái thời này gọi là tiểu nhị thì phải?



-Chào mừng khách quan...



-Kiếm cho ta một vị trí nào tốt tốt, có thể nhìn thấy bóng trăng tròn đêm nay đi.



Mịch Chi vừa nói vừa đặt tên bàn tay tên tiểu nhị một nén bạc to. Hắn ngạc nhiên mở to mắt, quả là khách quý đây rồi.



-Dạ được, dạ được! Mời khách quan theo lối này!



Tên đó dẫn lối đi trước, Mịch Chi chậm rãi bước theo sau.



Trong người cô thì lúc nào ngân lượng chả có, tất cả đều là của cái tên Vương gia đáng chết kia cả. Cô phải tiêu, tiêu cho hết của nhà hắn mới bỏ ghét.



Cơ mà tiền của lắm thế kia, cô tiêu đến già không biết hết chưa nhỉ?



Mịch Chi nghĩ đến đây liền muốn vò đầu bức tóc, môi nhỏ cong lên cau có.



-Da đây! Mời khách quan, đây là vị trí đắc địa nhất tửu lâu chúng tôi.



Mịch Chi bước vào một gian phòng riêng biệt với bên ngoài, nơi đây có rấy nhiều gian phòng thế này. Nhưng quả thật chỗ cô đang đứng vị trí rất đẹp.



Không gian thoáng mát, bày trí rất trang nhã, khung cửa sổ rất to, cảnh vật  bên ngoài hoàn toàn được thu gọn lại qua nơi này, nhìn ra một phát là thấy tất.



-Ok! Được rồi!



Câu nói khó hiểu của Mịch Chi khiến tên tiểu nhị trố mắt, nghiêng đầu.



Cô nhận ra mình vừa thốt ra hai từ không đâu vào đâu, liền ho một cái rồi cất giọng.



-Có món nào ngon mang hết ra đây..



-Dạ!



Tên tiểu nhị vừa quay lưng đi, Mịch Chi lại lên tiếng gọi lấy.



-Quên nữa! Mang rượu ra cho ta. Rượu nào ngon nhất cứ mang hết ra!



Tên tiểu nhị đưa tay gãi đầu, thoáng đưa mắt e dè nhìn lấy vị cô nương trước mặt. Nữ nhân nhìn vẻ ngoài thục nữ, đài các. Trông dáng vẻ phong dung thịnh sức (*) thế kia vậy mà lại vào đây muốn uống say bí tỉ sao?



[Phong dung thịnh sức: ăn vận đẹp đẽ, nhìn là biết con nhà quyền quý]



Sau khi cửa phòng đóng lại, Mịch Chi đi đến ngồi ngay cạnh khung cửa sổ, mắt hạnh buồn đăm chiêu trông xa xăm ra ngoài, khẽ nâng mặt nhìn lên mỹ nguyệt (*) trên cao.



[Mỹ nguyệt: ánh trăng đẹp]



Thưởng nguyệt (*) ư? Đôi nam kiều nữ tiếu (*) kia chắc hẳn bây giờ đang bên nhau hạnh phúc, mãn nguyện lắm nhỉ?



[Thưởng nguyệt: ngắm trăng]



[Nam kiều nữ tiếu: trai xinh gái đẹp]



Còn Mịch Chi cô đây chỉ có một mình, hoàn toàn đơn độc tự ngồi đây mà thưởng nguyệt với chính bản thân.



Cõi lòng bỗng dưng lại không khỏi thấy chua xót lẫn đau nhói.



Cảm giác này là sao? Cô ghen sao? Cô thấy đau lòng vì nhìn thấy Tử Lạc âu yếm bên một nữ nhân khác?



Nghĩ đến đây Mịch Chi điên cuồng tát vào mặt như trấn tỉnh lại.



-Con mẹ nó! Mình bị cái tên khốn kiếp đó ám đến điên rồi.....



Vừa hay lúc này cửa phòng mở ra, hai tên tiểu nhị tay bê lấy hai khay bước vào.



-Mời khách quan. Dùng ngon miệng ạ!



Hai tên đó lui ra, bên trên chiếc bàn tròn được phủ một lớp vải lụa màu vàng đồng, toàn là sơn trân hải vị (*), kèm theo đó là hai tĩnh mỹ tửu bên cạnh. Mùi thơm nức cả mũi cô rồi.



[Sơn trân hải vị: món ngon vật lạ]




-Rõ!



Đám quân lính phía sau đồng thanh rồi chia nhau ra đi khắp tửu lâu.



Tên dẫn đầu dẫn lấy một đám quân theo sau gồm năm tên kéo nhau lên lầu.



Đi ngang mỗi gian phòng, hắn đều đạp tung cửa phòng vào trong mà lục soát.



Dực Khương đang ngồi thẫn thờ nhìn nữ nhân trước mặt không rời, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, nhận ra có điều bất ổn.



Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, cửa phòng một chốc đã bật tung.



Dực Khương nhìn thấy đám người đó liền không khó nhận ra là người của ai.



Y đứng dậy hai tay chắp sau lưng, khẽ hất cằm, mắt dũng nhướng nhẹ đầy ngạo mạn.



-Hoá ra là người của Vương phủ....rãnh rỗi đến tửu lâu uống rượu sao?



Vừa trông thấy Dực Khương, đám quân lính liền gập người đấu tay cung kính.



-Ra là Dực Tướng quân, thứ lỗi đã mạo phạm! Chúng tôi chỉ hành lệnh của Vương gia!



-Có phải các ngươi đang tìm người...?



Dực Khương cắt ngang, vừa nói y vừa tránh sang một phía để tầm nhìn bọn chúng được khai mở.



Nhìn thấy người đang nằm dài trên bàn là ai, ngay lập tức bọn chúng sững người, đến muốn toát mồ hôi.



-Aha....thì ra Dực tướng quân đã giữ Nương Nương lại...đa tạ rất nhiều...giờ thì xin phép, chúng tôi phải đưa Nương Nương hồi phủ! Thất lễ!



Tên dẫn đầu hất nhẹ đầu, ra hiệu hai tên phía sau đi đến đem người đi.



Nhưng chưa kịp động vào, Dực Khương liền ra tay ngăn cản.



-Dực tướng quân...người....



-Bổn tướng quân chưa có nói đồng ý trả người!



Dực Khương vừa nói vừa kéo lấy Mịch Chi ôm vào lòng. Giọng nói và thái độ khiêu khích khôn cùng.



-Dực tướng quân....ý của tướng quân là thế nào? Xin đừng càn quấy! Tướng quân nên hiểu rõ người trong tay tướng quân là ai?



Dực Khương nhếch miệng.



-Nếu có bản lãnh, cứ đến lấy người! Bổn tướng quân không cản!



Câu nói vừa dứt, lập tức hai tên lính tiến đến, nhưng chưa kịp động thủ đã bị Dực Khương dùng một tay di chuyển đẩy họ ra xa. Thủ pháp vô cùng nhanh.



-Dực tướng quân......



-Bổn tướng quân không hề ngăn cản, chỉ là do các người không đủ bản lãnh để đến gần.



Dực Khương vẫn giữ chặt Mịch Chi trong tay, cô thì lúc này hoàn toàn say bét nhè. Dù trời có sập xuống cô cũng chẳng hề hay biết.



-Muốn đòi lại người....thì hãy gọi kẻ có đủ bản lãnh đến đây! Bổn tướng quân tự khắc sẽ thả!



Dực Khương vẫn cất giọng trầm khan, nhưng đầy thị uy, khiến cả đám lính thật sự không dám động thủ.



Trước mặt bọn họ là một vị Trấn quốc đại tướng quân, võ nghệ tinh thông vô cùng, khẩu khí cũng rất mạnh. Bọn họ hoàn toàn bất lực.



-Mau! Hồi phủ báo với Vương gia!



Tên dẫn đầu khẽ cất giọng, hai tên hậu cần liền gấp rút quay đi. Tình cảnh hiện giờ thật sự làm họ bất vi sở động (*), chỉ còn chờ "cao nhân" đến hoá giải.



[Bất vi sở động: không có đông thái nào khác]



Còn về Dực Khương, y thật đã điên rồi. Tâm can y hỗn loạn từ khi thấy Uông Mẫn Xuyên rơi lệ ngọc, đày đoạ bản thân vì một nam nhân không ra gì.



Y thống khổ khi thâm tình chóng vánh bị nàng phủi bỏ, lại còn ra vẻ như không hề quen biết với y.



Y vốn đã biết nàng xuất giá, trăm năm nàng phải trọn nghĩa phu thê với Tử Lạc.



Y tự nhủ lòng buông bỏ, quyết hoành đao tận ái (*). Cho dù điều đó không thể, y cũng cố gắng gượng ép bản thân phát hồ tình, chỉ hồ lễ (*).



[Hoành đao tận ái: một đao cắt đứt ân tình]



[Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: ý nói dù có cảm tình cũng phải giữ đúng lễ nghĩa]



Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi, Dực Khương hoàn toàn rơi vào tình trạng thân bất do kỷ.



Nghị vô phản cố (*).



[Nghị vô phản cố: khi làm việc gì rồi quyết không quay đầu lại]



Giờ thì xem tai hoạ đại hung gì lại sắp đổ xuống đây?