Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 26 : Tổn thương không chừa một ai

Ngày đăng: 16:02 18/04/20


-Vương gia! Vương gia!



Tử Lạc từ lúc không trông thấy thê tử đâu, hắn chẳng khác nào đang ngồi trong chảo dầu.



-Đã tìm được chưa?



-Bẩm Vương gia! Đã tìm được Nương Nương!  - tên lính thở hụt hơi.



Tử Lạc nhìn ra phía sau, chẳng thấy ai liền không khỏi thắc mắc.



-Người đâu?



Lúc này tên lính vẻ mặt tái xanh đi, bộ dạng rụt rè.



-Bẩm Vương gia! Nương Nương....



-Nói! - Tử Lạc đập bàn một cái, hét lên đầy phẫn nộ.



-Bẩm..Nương Nương...bị kẻ khác giữ lại....không cho đi.



Tử Lạc nghe thoáng qua như sét nổ ngang tai, thời thế đảo lộn gì đây? Kẻ nào dám to gan giữ thê tử của hắn?



-Kẻ nào?



Hắn gằn giọng, khí sắc tối lại như hắc vân sắp hoá cuồng phong.



-Là....Dực...Dực tướng quân!



< Rầm >



Tử Lạc nổi trận lôi đình, đứng dậy một chân đá bay cả bàn ghế.



Một tên Trấn quốc đại tướng quân lại dám cả gan động vào nữ nhân của Nhị Vương gia như hắn!



-Bọn họ đang ở đâu?



-Bẩm Vương gia...đang ở..Lạc Trì tửu lâu!



Tử Lạc nhãn đao âm lãnh như muốn nổi cả gân máu, đường đường một Vương phi lại cư nhiên bỏ nhà đi uống rượu với tình cũ.



Hắn phất áo bước nhanh khỏi phòng, chẳng cần một tên quân lính nào đi theo. Một phát leo lên lưng ngựa, quất roi da thẳng tay.



Tại một nơi khác.



-Rượu....uống tiếp đi Dực tướng quân...



Mịch Chi vẫn bị một tay Dực Khương giữ chặt trong lòng, đầu ngã vào khuôn ngực rắn như đồng của y.



Dực Khương đưa mắt bi ai nhìn nữ nhân trong tay, đã bao lâu rồi y mới được cảm nhận hơi ấm của nàng đây? Nhưng khi cảm nhận được lại là trong một hoàn cảnh trớ trêu thế này.



-Dực tướng quân....tướng quân không nên hành sự lỗ mãng. Nhân lúc Vương gia chưa đến.....



-Ai nói Bổn vương chưa đến!



Câu nói của tên dẫn binh bị cắt ngang bởi một thanh âm trầm mặc, khàn đi vài phần.



< Rầm >



Tử Lạc một cước đá tung cửa phòng, hai tay sau lưng dáng vẻ tiêu sái bước vào.



Khí sắc tồn đọng một mảng sát khí nặng nề đến lạnh người.



-Vương gia! Có vẻ hơi chậm rồi nhỉ? Hạ quan đây vốn cũng muốn đợi Vương gia đến để đàm tửu thưởng nguyệt, nhưng.....tiếc rằng Vương phi tửu lượng có phần non kém nên đã gục rồi!



Dực Khương ánh mắt và giọng điệu ngạo mạn lại đầy khiêu khích. Vừa nói y lại vừa gắt gao siết chặt Mịch Chi hơn.



Tử Lạc diện biểu vẫn vô tình, mày tướng nhướng nhẹ, khuôn cằm nâng cao đầy bễ nghễ (*).



[Bế nghễ: thái độ khinh thường, nhìn người khác chỉ bằng nửa con mắt]



-Dực tướng quân chẳng lẽ cả lễ tiết tầm thường nhất trong thiên hạ cũng không biết? Hay là...tướng quân đây cùng lắm chỉ là danh phù kỳ thực (*)?



[Danh phù kỳ thực: ý nói kẻ có danh nhưng sự thật trái ngược]
Mịch Chi gào lên, rồi giọng hạ thấp dần theo từng cơn nấc nghẹn.



Tử Lạc như bất động, đôi đồng tử khẽ dao động nhìn lấy nữ nhân trước mặt.



-Nếu đã không thể ghét....Vậy nàng có yêu Bổn vương không?



Mịch Chi nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đó của Tử Lạc. Tâm lộ của hắn cuối cùng là sâu đến mức nào, xa đến mức nào đây? Cô nhìn mãi cũng chẳng thể trông thấy đích đến!



-Yêu ngươi....??



Cô dừng lại, rồi chợt cười, nụ cười khổ sở, bi thương đến nghẹn lòng.



-Nếu có thể...ta cũng chỉ ước...ta không hề muốn yêu thương một kẻ như ngươi. Nhưng đó chỉ là nếu....ta căn bản chưa bao giờ qua được tâm tư của bản thân....! Yêu ngươi thì sao? Không yêu thì sao? Ngươi cần đáp án sao hả?



Tử Lạc như không tin vào tai mình.



Nàng vừa nói nàng yêu hắn? Nàng thật sự đặt trọn tâm tư vào hắn hay sao?



Bốn mắt trong phút chốc nhìn nhau không rời, ánh nhìn thâm tình nhưng cũng đầy chua xót.



Tử Lạc bất giác hạ mặt, muốn áp môi dán lên đôi môi đang khép hờ kia của Mịch Chi, nhưng cô liền né sang một bên. Đôi tay mảnh khảnh đẩy lấy lồng ngực hắn ra xa. Kháng cự đến cùng.



Tử Lạc lại như rơi vào trạng thái thân bất do kỷ (*), hắn mạnh tay ghì chặt cơ thể cô, một tay giữ chặt đầu cô mà áp mặt cưỡng hôn.



[Thân bất do kỷ: không làm chủ được bản thân]



Mịch Chi cau có mặt mũi, tay chân không ngừng hết cào cấu, rồi đấm đá nhưng hắn vẫn một mực quấn chặt lấy cô không buông.



Dưỡng khí nơi cô dần bị hắn tham lam hút cạn, cả nước bọt trong khoan miệng dường như cũng sắp bị hắn nuốt sạch. Cổ họng cô trở nên khô khóc khó chịu.



Hắn nhắm chặt mắt, hàng lông mày cau đến cực độ.



Hắn muốn nuốt sạch đau thương của nàng, nuốt cạn dòng nước làm mặn đắng cổ họng nàng. Tổn thương hắn gây ra cho nàng, liệu có thể nào lấy lại được không?



Mịch Chi căm phẫn, hắn rõ ràng lại bức ép cô!



Cô bạo gan cắn thật mạnh, một mùi tanh mặn lan toả trong miệng xông thẳng lên trí óc.



Tử Lạc thoáng nhăn mày, rời môi cô một lúc.



Mịch Chi nhanh chóng đẩy mạnh hắn một cái rồi chạy khỏi giường, liền bị hắn đưa tay nắm lấy.



Tử Lạc vẫn cố hôn cô, hắn vẫn cưỡng hôn cô dù cô không muốn. Hắn vẫn không cho cô quyền lựa chọn.



Mịch Chi điên loạn vùng vẫy, thần kinh cô bị hắn bức đến căng ra sắp đứt.



Thoát khỏi cánh tay hắn, cô chỉ muốn chạy thật nhanh.



Nhưng men rượu vẫn còn, đầu óc choáng váng, thân người không thể trụ vững mà ngã nhào ra bàn.



Đánh động mấy chung trà trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành.



Cô ngã nhào, tay đâp lên mãnh vỡ sắc nhọn, ghim vào da thịt bật máu đỏ tươi.



Cửa miệng chỉ kịp "Á" một cái, hai mắt nhắm lại đau đớn, mày liễu nhíu chặt. Hơi thở cũng trở nên hổn hễn.



-Xuyên Nhi....



Tử Lạc thất kinh gào lên, hắn lao đến kéo cô dậy, một tay nắm chặt vết thương.



-Xuyên Nhi...nàng sao rồi...Người đâu...truyền thái y...truyền thái y....!



Mịch Chi hé nhẹ nhãn ngọc, nước mắt lại tuôn ra ướt cả tay áo của hắn.



-Bổn vương không ép nàng....Bổn vương sẽ không bức ép nàng nữa....!



Gương mặt nam nhân kia đang lo lắng cho cô sao? Ngay cả mắt hắn dường như cũng có gì đó đọng lại rồi thì phải. Nhưng rồi mọi thứ trước mắt mờ dần, sau đó tối đen chẳng thấy gì.



Tử Lạc hoảng sợ tột cùng, nữ nhân trên tay hắn trong phút chốc cả thân người buông xuôi không chút sức lực.



-Xuyên Nhi...Xuyên Nhi....! Chết tiệt! Mau truyền thái y ngay....!