Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta
Chương 27 : Nữ tử giữ phu quân
Ngày đăng: 16:02 18/04/20
-Ngọc thể của Nương Nương khá yếu, xin Vương gia hãy chú ý cẩn trọng! Bây giờ thì không có gì đáng ngại, chỉ do kích động, tâm hư khí phế nên dẫn đến ngất đi. Chỉ cần tẩm bổ, nghĩ ngơi là được!
Thái y sau khi bắt mạch chẩn đoán cho Mịch Chi, quay sang bẩm tấu với vị Vương gia đang đứng cạnh bên.
Tử Lạc không nói gì thêm, chỉ chớp nhẹ mắt.
-Vậy hạ quan xin phép cáo lui!
Thái y được Tiểu Hồng tiễn ra ngoài, bên trong chỉ còn Tử Lạc cùng với Mịch Chi.
Hắn ngồi xuống bên giường, tay đưa lên vén nhẹ vài sợi tóc rũ trên ngọc dung của cô.
Đôi mắt rơi ngay vết thương ngay cổ tay, được quấn băng vải trắng toát.
Tử Lạc khẽ nâng cánh tay ấy của Mịch Chi lên, tham luyến hôn nhẹ lên nó, vẻ mặt xót xa vô cùng.
-Xuyên Nhi....xin lỗi nàng! Bổn vương đã quá tệ bạc!
Hắn ngồi bên cạnh Mịch Chi hồi lâu, rồi đứng dậy lui ra ngoài để cô nghỉ ngơi. Bên trong chỉ còn Tiểu Mai chăm sóc, Tiểu Hồng thì đi sắc thuốc.
.......
Tử Lạc đang ngồi ở thư phòng đọc văn thư, liền bị tiếng gõ cửa dồn dập quấy rầy,
-Vào đi.
Cửa phòng mở tung, bên ngoài Tiểu Mai hớt hả chạy vào vẻ mặt khó coi vô cùng.
-Vương...Vương gia...
-Chuyện gì?
Tử Lạc đột nhiên có linh cảm không hay, hắn đứng bật dậy đi khỏi ghế.
-Nương...Nương Nương...
Sau khi nghe Tiểu Mai nói, hắn phất áo đi nhanh khỏi thư phòng. Khí sắc khá tồi tệ.
.........
-Cô! Cái thứ quận chúa lẳng lơ...trắc nết!.....biến đi cho bà..
Mịch Chi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, thân người trụ không vững phải dựa nhờ vào Tiểu Hồng đứng cạnh đỡ lấy.
Cô tỉnh dậy liền không chịu ở yên trong phòng, lúc ấy Tiểu Mai lại lui xuống bếp, Mịch Chi cô mở cửa đi khỏi phòng.
Đi lang thang thì vô tình chạm mặt với Hỷ Bình Quận chúa đang ngồi thưởng trà ở chánh viện.
-Củ cải....nàng dám mắng Bổn vương là củ cải?
Mịch Chi thật sự say đến trời sập xuống cô cũng không biết, miệng nói toàn những lời bậy bạ không ra gì. Khiến Tử Lạc rối tung đầu óc, vừa giận lại vừa tức cười.
Hắn vẫn còn đang chẳng biết phải làm gì với nữ nhân ngốc nghếch này, thì nàng lại bất chợt để hai tay lên lồng ngực mình, như muốn đè nén thứ gì đó lắng xuống.
Khoé mắt thoáng long lanh, hàng mi cong đã bị thấm ướt. Chóp mũi thanh tú của nàng lại đỏ ửng, cánh môi khẽ mím lại. Đến cả mày liễu cũng cau có, nét mặt bi thống khôn cùng.
-Củ cải...là của ta! Củ cải....ta rất thích..củ cải...! Củ cải là..Tử Lạc..!! Tử....
Câu nói mơ hồ đến đây thì bị tiếng nấc nghẹn trong cổ họng làm đứt đoạn.
Tử Lạc sững sốt, nàng đang nằm mộng thấy điều gì mà phải bật khóc đau thương thế này?
Có phải là mơ thấy hắn hay không? Mơ thấy những điều tổn thương hắn đã gây ra cho nàng! Lẽ nào tổn thương nặng đến nổi khắc sâu vào tâm thức nàng đến cả trong mộng cũng thổn thức!
Mịch Chi đột nhiên khóc to hơn, nấc nghẹn nhiều hơn. Tuyệt nhiên hai mắt vẫn nhắm lấy không hề mở.
Dòng lệ mặn đắng hoen dài ra má, đọng lại trên gối sứ dưới đầu cô.
Hai bàn tay mảnh mai không ngừng cấu chặt lấy xiêm y trước ngực.
Tử Lạc lặng người nhìn lấy nữ nhân đang bi thương trong mộng mị.
Hắn chua xót đưa tay gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt ngoại bào của nàng, để lên lồng ngực rắn rỗi của hắn.
Ánh nhìn thâm tình này, liệu nàng có nhận biết được hay không?
-Nếu đánh Bổn vương có thể giải đi ưu tư trong lòng nàng. Vậy....nàng cứ đánh đi! Đây là lỗi của Bổn vương! Lỗi do Bổn vương đã quá tự mãn, quá kiêu căng mà làm tổn thương nàng!
Tử Lạc cất giọng thâm trầm bên tai Mịch Chi, nhưng cô nào có thể nghe thấy được gì khi thần trí chẳng còn tỉnh táo.
Cô vẫn không ngừng khóc nghẹn, Tử Lạc đau lòng, nhói cả tâm can hạ mặt hôn lấy mắt ngọc đang khép chặt, hôn lấy dòng lệ mặn đắng làm hoen ố dung mạo mỹ kiều.
Hắn chỉ muốn xoá hết mọi tổn thương mà nàng phải chịu vì hắn. Hắn sai rồi, thật sự hắn đã sai rồi!
Giờ đây hắn chỉ muốn chuộc lỗi, muốn dành hết mọi sủng ái trên nhân gian này dành trọn cho một mình nàng.
Tử Lạc nằm xuống bên cạnh Mịch Chi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô trong lòng.
Cánh tay rắn chắc của hắn gắt gao lại siết chặt cô, hơi ấm của hắn lan toả xoa dịu sự lãnh lẽo của tâm hồn đang bị thương tổn.
Giây phút này đây, trong gian phòng này, không hề tồn đọng lấy một chút sắc niệm, không hề váy bẩn bởi dục vọng thấp hèn.
Chỉ có thâm tình sâu hút như hải vọng, lắng lại phủ lấy hai con người bé nhỏ.