Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 29 : Nếu không thể ghét bỏ,thì là chân ái

Ngày đăng: 16:02 18/04/20


-Hoàng thượng! Chuyện lần này không thể khinh suất. Cao Nguyên Sơn Dũ hiện giặc Ngoã đang thống trận. Bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể khởi binh nổi loạn mà tràn xuống. Thế lực giặc Ngoã lúc này rất hùng mạnh, chỉ cần một khắc khinh địch cũng đủ đẩy quân ta vào thế hiểm.



Tử Lạc hiện đang trong cung, bàn tấu về vấn đề nhức nhối cấp bách hiện giờ của quốc chi xã tắc.



Dực Khương cũng có mặt, và đang đứng cạnh bên hắn.



Lúc này, cả hai nam nhân hoàn toàn gạc bỏ ý niệm riêng của bản thân. Đồng lòng suy nghĩ vận mệnh của quốc chi.



Không thể để tư niệm ảnh hưởng đến. Một chút cũng không!



-Dực Tướng quân, khanh có chủ kiến gì không?



Hoàng thượng nhìn qua phía Dực Khương.



Y bước lên, thi lễ rồi đưa nhãn hùng mày dũng nhìn sang Tử Lạc.



-Bẩm Hoàng thượng! Nhị Vương gia từ bao lâu nay đã không ít lần xông pha chiến trận, thống lĩnh hàng trăm vạn binh mã triều đình dẹp sạch quân loạn. Thần...hoàn toàn đồng nhất ý với Nhị vương gia. Khinh địch là điều không thể! Khấu xin Hoàng thượng, ban lệnh dựng cứ điểm lập trại.



Buổi thượng triều cuối cùng cũng kết thúc, là cả một phen hỗn loạn giữa các quan nhân trong triều bất đồng tương nghị. Tranh cãi lẫn nhau giữa chánh điện trước mặt Hoàng thượng.



Nhưng mọi tư nghị mang tính phản bác, đều bị Tử Lạc và Dực Khương khước bỏ.



Lập luận kiên nghị, suy nghĩ thấu đáo cùng thái độ trầm tĩnh ứng biến của cả hai hoàn toàn áp đảo.



Có thể nói, nếu bước ra khỏi chuyện an nguy quốc chi, thì hai nam nhân này là địch thủ. Quyết không đội chung một trời, không đứng chung một đất.



Nhưng khi mang thân là một tướng dưới hoàng triều, thống lĩnh binh mã, khai phá vạn đao, bước ra chiến trận. Thì họ lại có thể gạt bỏ mọi tạp niệm bản thân, toàn tâm toàn ý dốc lòng vì an nguy xã tắc mà đứng chung một chiến tuyến.



Công tư phân minh, phân định rạch ròi. Không hổ danh là một nam tử hán, nhất tâm nhị dụng (*).



[Nhất tâm nhị dụng: ngụ ý chỉ một người có thể phân rõ hai việc mà làm]



Tử Lạc chậm rãi bước đi từng bước, lòng lúc này laii thấy nặng trĩu ưu tư đến mệt mỏi.



Việc xin Hoàng thượng ban lệnh lập cứ điểm trại quân, đồng nghĩa với việc thơi gian hắn có thể ở bên cạnh nữ nhân hắn yêu thương chẳng còn bao lâu.



Cách trở xa xôi bao nhiêu vạn dặm lộ lý, nơi nàng ở có được yên bình hay không, nàng có được an toàn hay không đều phụ thuộc vào hắn ở nơi chiến tuyến bụi mờ.



Nếu hắn không thể giữ được an nguy của quốc chi, đồng nghĩa hắn cũng sắp không giữ được nàng.



Tử Lạc nghĩ đến đây liền không khỏi đau nhói tâm can. Hắn muốn bên cạnh nàng lâu hơn, bù đắp cho nàng bằng tất cả những gì hắn có trên thế nhân này.



Nhưng khi nhận ra được đâu là chân tình của bản thân, lại là lúc chuẩn bị rơi vào cảnh chia ly thống khổ, thương hải tang điền (*).



[Thương hải tang điền: chỉ những việc đau thương, biến cố ập đến]



Tử Lạc đang mãi suy tư mà không hề để ý đến bước chân đang đi đến gần hắn.



-Vương gia! Trông sắc diện mày rũ, mặt chau. Có vẻ không được bình tâm cho lắm!



Dực Khương bước đến trước mặt Tử Lạc, thái độ của y hoàn toàn khác với lúc thượng triều.



Đầy ngạo mạn, kiêu căng lại thách thức. Từng lời từng chữ hầu như cứ như một thương giáo sẵn sàng phóng thẳng vào vị Vương gia trước mặt.



Tử Lạc diện biểu vẫn âm lãnh, bất động thanh sắc. Hời hợt đáp trả.



-Dực tướng quân hôm nay lại để tâm đến Bổn vương đến vậy! Quả la có lòng!



Dực Khương sải bước vững chắc, khí chất kiêu dũng lúc nào cũng phát ra từ trong cả giọng điệu của y.



-Vương gia! Nếu có thể, hạ quan đây thật sự sẽ chọn một ngày nào đó đại cát, để đến Vương phủ ghé thăm Người và Vương phi.



Tử Lạc tinh thần không dễ dàng gì bị dao động chỉ vì mấy lời nói này của tình địch, hắn vẫn dáng vẻ tiêu sái, thẳng lưng bước đi.
Mịch Chi ngước nhìn hắn, càng nhìn cô lại càng không kiềm được sóng lòng từng cơn đập mạnh.



Bàn tay Tử Lạc vẫn cầm lấy khăn lau mặt cho cô, phút chốc mạo dung mỹ kiều được trả lại như cũ.



Tử Lạc nhíu nhẹ đuôi mắt ngắm nhìn nữ nhân hắn yêu thương.



Dung mạo này, không cần tô điểm, không cần chau chuốt, vẫn kiều diễm đến mê hoặc lòng người. Vẫn là thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (*).



[Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: ý nói tự nhiên vẫn là đẹp nhất]



Ngón tay Tử Lạc vô thức lướt nhẹ trên đôi má đào của nữ nhân đang ứa lệ.



-Nàng....giận Bổn vương?



Giọng nói thâm tình cất lên, Mịch Chi đưa nhãn bi nhìn hắn, có phải tâm tư hắn cũng như cô hay không?



Cô im lặng một lúc, rồi lắc đầu hai cái.



-Ta không làm được! Ta vô dụng....đến cả việc căm ghét một người....cũng không thể toàn ý!



Dứt lời cô lại bật khóc nức nở, như bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tâm tư được bộc lộ hết ra ngoài trong cùng một lúc.



Tử Lạc như bước chân ra khỏi một mảng đen trong tâm thức.



Thê tử hắn, nàng không giận hắn. Nàng không căm phẫn hắn. Tâm tư của nàng, cũng chẳng khác gì hắn.



Hắn thình lình kéo Mịch Chi sát lại, kề mặt thì thầm.



-Nếu đã không thể toàn ý ghét bỏ...vậy thì...hãy toàn ý chân ái cùng nhau!



Hơi thở nóng ấm của Tử Lạc lần lượt phả nhẹ vào mặt cô, khiến cô đầu óc như mơ hồ đi vài phần.



Đúng vậy!



Trên đời này nào có ai giải bày được nỗi sầu nhân loại?



Trên đời này nào có ai đem được hồng trần mà nhìn thấu thế gian?



Nếu đã không thể ghét bỏ, thì chân ái âu cũng là điều đương nhiên!



Mịch Chi khoé môi mĩm cười, mắt hạnh ánh lên tia hạnh phúc, mãn nguyện đến ngấn lệ.



Trong không gian tĩnh mịch của đêm xuống, bầu không khí trong gian phòng như càng thêm chùn đi vài phần.



Cả nhân gian lúc này, dường như thu gọn lại chỉ còn tồn tại mỗi hai con người.



Xúc cảm dâng cao, tâm tư mãnh liệt được khai phá.



Tử Lạc nhẹ nhàng, áp đặt lên cánh môi của nữ nhân trước mặt một nụ hôn.



Không bức ép, không xâm nhập, không càng quấy.



Ngọt ngào, sâu lắng, thâm tình là những gì hắn muốn cho nàng cảm nhận được.



Hắn đã nguyện lòng, muốn đem hết sủng ái trên nhân gian này dành riêng cho một mình nàng.



Mịch Chi chậm rãi khép nhãn ngọc, hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy cổ Tử Lạc.



Thời khắc này đây, chỉ muốn dừng lại. Lắng đọng nơi đây cho riêng hai người. Không thù hận, không căm phẫn, không đắng cay lẫn chua xót.



Dư vị hoàn hảo của ái tình, bây giờ Mịch Chi cô đây đã hoàn toàn cảm nhận được!