Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 30 : Nơi vườn táo, tấu khúc tương tư

Ngày đăng: 16:02 18/04/20


-Hãy nhớ! Đợi ta!.....



Bóng hình nam nhân mặc quân trang, tay cầm mũi thương hùng dũng đang khuất dần.



Rồi một nữ nhân dung mạo thịnh sức (*"), điểm thêm hoa điền (*). Cài trang sức đỏ, người khoác huyết y (*) ngồi nơi vườn táo.



[Dung mạo thịnh sức: ý nói trang điểm tỉ mỉ]



[Hoa điền: ấn dấu hình hoa màu đỏ trên tâm trán nữ nhân]



[Huyết y: trang phục màu đỏ tựa máu]



Mượn cổ cầm (*) tấu điệu Tương tư, chẳng ai nghe, chẳng ai thấu.



[Cổ cầm: nhạc cụ cổ xưa thuộc bộ dây, gồm bảy dây đàn]



Tư nghị cố nhân tự ôm sầu. Tưởng trong cảnh vật lại chẳng nhận ra người.



Phồn hoa dẫm nát, thế sự điêu tàn. Nửa kiếp phù sinh cũng tiêu tán.



Mịch Chi bất giác ngồi bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi.



Những hình ảnh vừa rồi là sao? Cô đã nằm mộng? Nam nhân kia là ai? Nữ nhân kia là ai?



Vóc dáng nam nhân mơ hồ vô cùng, chẳng thể mường tượng.



Nhưng còn nữ nhân kia, lại có đôi phần hao hao giống cô.



Nhưng...Mịch Chi cô đây làm gì biết đến cổ cầm?



-Mơ....đúng là mơ thôi! Hoang đường mà!



Mịch Chi lẩm bẩm, tay vuốt lấy lồng ngực tự trấn an.



Nhưng tại sao lại cảm giác chân thật đến thế, lại đau thương đến thế?



Dẫu là đã thoát khỏi mộng mị, vậy mà tâm can cô dường như vẫn còn bi thống khôn cùng.



Tử Lạc bên ngoài đẩy cửa bước vào.



Vừa nhìn thấy thê tử cả người đầm đìa mồ hôi, khí sắc như tái xanh, lại còn rất căng thẳng.



Liền nhanh chân đi đến ngồi xuống cạnh nàng, một tay vén nhẹ mái tóc bị ướt đẫm trên trán.



-Xuyên Nhi....nàng không khoẻ?



Mịch Chi lúc này mới như tỉnh táo trở lại, Tử Lạc, nam nhân mà cô đã trót mang tâm niệm đặt trọn, vẫn đang hiện diện ngay trước mặt cô đây mà.



Giấc mơ đó, chắc chắn chỉ là mộng mị ảo huyền.



Cô cũng không nên bận tâm làm gì nữa!



-Thiếp (*) không sao! Nằm thấy ác mộng nên có chút hoảng sợ!



[Mịch Chi thừa nhận tình cảm, nên đổi xưng hô]



Tử Lạc thở phào nhẹ nhõm, như trút cả nỗi lo âu trong lòng.



Hắn nhẹ nhàng đan năm ngón tay vào mái tóc nữ nhân trước mặt, ánh mắt thâm tình nhìn lấy nàng.



-Không sao thì tốt! Lại đây! Để ta (*) vấn tóc cho nàng!



[Tử Lạc cũng đổi xưng hô]



Mịch Chi nhoẻn cười gật đầu, sự mãn nguyện, hạnh phúc bây giờ đều ẩn hiện rõ lên cả trong ánh mắt lẫn biểu diện của cả hai con người mới vừa đắm chìm trong mùi vị ái tình thật sự.



Tử Lạc ân cần dìu cô ngồi xuống ghế, Tiểu Mai, Tiểu Hồng bên ngoài mang chậu đồng cùng khăn vải vào cho cô rửa mặt.



Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Hồng muốn bước đến chải tóc cho Mịch Chi, liền bị Tử Lạc cất giọng.
Tử Lạc một tay nhẹ đặt lên má phấn của cô, xoay mặt cô về đối diện.



-Xuyên Nhi...nàng sao thế kia?



Mịch Chi lúc này như sựt tỉnh, cô hít thật sâu cố trấn tĩnh tinh thần.



Giấc mơ đó, đúng là ẩn hiện nơi vườn táo, đúng là có cổ cầm. Nhưng nữ nhân mặc huyết y kia chắc chắn không phải là cô.



Cô bây giờ đang vận một tố y thanh nhã vô cùng. Làm gì có huyết y gì ở đây.



Nhất định chỉ là trùng hợp!



Cô nhanh chóng lấy lại nét vui tươi trên mặt, nở nụ cười như nắng ấm với Tử Lạc.



-Không có gì...mà...Vương gia người mang theo cổ cầm để làm gì?



-Để cho nàng tấu nhạc!



Tử Lạc cất tiếng, liền khiến cô ngạc nhiên tròn mắt.



-Thiếp?...nhưng thiếp không biết....



-Ta sẽ dạy nàng!



Tử Lạc cắt ngang lời cô, môi hắn cong nhẹ tạo ra một mỹ tiếu (*) hoàn hảo.



[Mỹ tiếu: nụ cười rất đẹp]



Dứt lời hắn dìu lấy Mịch Chi ngồi xuống một góc cây táo, được phủ thảm cỏ non xanh mướt êm ái vô cùng.



Mịch Chi ngồi lọt thỏm trong lồng ngực rắn rỏi của Tử Lạc, cảm nhận được cả nhịp tim nơi hắn.



Mười ngón tay hắn uyển chuyển gãy nhẹ lướt trên dây đàn.



Từng âm thanh lần lượt vang lên, nhẹ nhàng, sâu lắng, đôi lúc lại trầm, khi lại bổng.



Điệu nhạc dường như mang một nỗi niềm tâm tư gì đó rất sâu nặng, không thể giải bày.



Mịch Chi chăm chú theo dõi mười ngón tay của nam nhân, lòng tự hỏi rốt cuộc nam nhân này, còn bao nhiêu tài nghệ trong người chưa được bộc lộ đây?



Lắng nghe một lúc, tiếng đàn ngưng đi cô mới hỏi.



-Bài nhạc này... nghe có vẻ buồn bã quá vậy Tử Lạc?



Hắn trầm mặc nhìn cô, thanh âm có phần chùn xuống vài phần.



-Là tương tư khúc!



-Tương tư?



Mịch Chi tròn mắt, có vẻ ngạc nhiên rất nhiều, khi không lại chọn một tấu khúc buồn như vậy làm gì.



-Tại sao lại tương tư? Chẳng phải hai chúng ta vẫn đang bên nhau sao?



Cô cười tươi, giọng điệu trêu ghẹo. Mấy ngón tay vụng về khẩy nhẹ dây đàn kêu lên từng tiếng chẳng đâu vào đâu.



Nét hồn nhiên, vô tư này của thê tử, càng khiến cõi lòng Tử Lạc như vỡ vụn ra thành trăm mảnh.



Nàng vẫn chưa hề hay biết, chuyện hắn sắp tới sẽ tạm xa nàng mà dấn thân nơi chiến trận. Hoàng thượng đã ban lệnh dựng cứ điểm lập trại, vị trí là Cao Nguyên Đông Sơn, cách xa nơi đây vạn dặm.



Chia ly lần này, thật chẳng biết đến bao giờ mới được tương ngộ trùng phùng.



Cũng chẳng thể liệu trước, tang thương có phủ lấy họ hay không?



Hắn gượng cười, cố xoá tan mọi ưu tư trong lòng. Nguyện lòng với nữ nhân hắn đặt trọn tâm tư mà muốn cùng nàng tấu nhạc múa kiếm.



Nàng tấu tương tư khúc, hắn hoạ kiếm hữu tình!