Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 31 : Thế nào mới là nghiêm túc?

Ngày đăng: 16:02 18/04/20


Đôi phu thê cùng nhau chơi đùa hợp cẩn nơi vườn táo, đến tận xế chiều mới trở về.



Cả một ngày, Mịch Chi học hỏi cũng không ít cầm nghệ nơi đấng phu quân lý tưởng.



Còn thêm một phen mắt tròn mắt dẹt bởi dáng dấp cùng khí phách cao cao tại thượng khi hoạ kiếm của Tử Lạc.



Quả là nhân tài đây rồi, con nhà người ta trong truyền thuyết là đây chứ đâu. Nam nhân gì mà cái quái gì cũng biết, cái gì cũng tinh thông hơn người. Chả bù cho thê tử như cô đây!



.....



Nước ấm đã chuẩn bị xong, Mịch Chi vừa bước vào gian tắm thì bất chợt một thanh âm vang lên từ phía sau.



-Hai ngươi lui ra ngoài!



Tiểu Hồng, Tiểu Mai phụng lệnh vị Vương gia kia mà đành lui ra khép cửa.



Mịch Chi vốn đang tính cởi lấy ngoại bào, chỉ muốn ngâm mình trong làn nước ấm nóng được rải đầy hoa thơm mỹ thảo.



Vừa nghe thấy giọng của Tử Lạc liền kéo vội ngoại bào trở lại, chỉnh trang ngay ngắn.



Lúc nãy hắn còn chưa vào phòng kia mà, không ngờ nhanh chân đến vậy. Canh ngay lúc cô tắm lại nhảy vào, lại còn ngang ngược đuổi lấy hai nha hoàn ra ngoài.



-Vương gia!....Người cũng muốn tắm sao?



Mịch Chi cười cười, hai bàn tay ra sức giữ chặt tố y trên người.



Nhìn ánh mắt đầy gian ý của Tử Lạc, thật khiến cô có phần lo lắng. Chắc chắn laii muốn giở trò.



Hắn di chuyển bước chân, tay vẫn chắp sau lưng. Bước đi vững chãi, quyết đoán cứ không ngừng tiến thẳng về phía Mịch Chi.



-Cả ngày rong ruổi, Ta thật cũng muốn được tắm!



Tử Lạc cất giọng thâm trầm đầy ẩn ý. Ánh mắt sắc lãnh như khẽ cười nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt.



Mịch Chi tim đập thình thịch, đồng tử thoáng dao động sang nơi khác một chút.



-A...vậy...Thiếp nhường cho Người...cứ..cứ tự nhiên!



Nói rồi cô luống cuống muốn bước đi khỏi, nhưng vừa lướt nhẹ qua Tử Lạc, hắn liền một tay nắm lấy cô mà ghì mạnh.



Thân thể phút chốc được một cánh tay rắn chắc giữ chặt, áp sát vào nhau.



Tử Lạc đưa mắt thâm tình nhìn cô, ánh nhìn như thể muốn đem cô nuốt trọn.



-Ý ta là...ta muốn tắm cùng nàng!



Câu nói kết thúc cũng là lúc Tử Lạc tay kéo lấy đai lưng tố y của nữ nhân.



Ngoại bào phút chốc rơi nhẹ xuống đất, vẫn còn chướng ngại vật khi trên người nữ nhân còn lấy bộ nội y màu trắng dài kín cơ thể. Trông thật phiền phức!



Hắn đưa tay, muốn vạch lấy cổ áo mà cởi lấy, liền bị Mịch Chi ngăn lại.



-Không được! Thiếp không muốn tắm chung...



Cho dù là đã trải qua bao nhiêu lần hoan ái thì sao chứ? Cô vẫn không khỏi ngượng ngùng khi tự nhiên lại cùng tắm với nam nhân trong một bồn gỗ.



Mịch Chi gỡ lấy tay Tử Lạc, đẩy vào lồng ngực hắn rồi quay lưng xoay đi.



-Nàng nghĩ nàng không muốn thì được sao?



Cô chỉ kịp nghe thấy giọng nói đầy ngụ ý đó của Tử Lạc, rồi nhận ra một bên áo bị hắn nắm lấy xé toạt chẳng do dự.



Yếm đỏ  được một phen lấp ló sau một nửa xiêm y còn lại, cứ ẩn rồi hiện chẳng khác nào kích thích mời gọi nam nhân đến khám phá.



-Không muốn!



Mịch Chi gằn giọng, nắm chặt bên áo muốn co chân mà chạy.



Tử Lạc lúc nào cũng vẫn nhanh hơn cô mấy phần, hắn đưa tay níu lấy tay cô kéo ngã cô về phía sau.



Mịch Chi bất thình lình bị kéo mạnh, chẳng thể trụ vững mà cả thân người từ từ ngã về sau.



Tấm lưng cong đáp lấy nhẹ nhàng trên cánh tay của Tử Lạc, hắn nghiêng đầu nhìn cô, khoé môi nhếch cười đầy ngạo mạn.



-Nàng không muốn! Nhưng ta muốn!



Một tay Tử Lạc nhanh như cắt nắm xé toang mảnh áo còn sót lại trên người nữ nhân.



Yếm đỏ gợi cảm hoàn toàn được phơi bày trước mặt.
Hai tay nắm lấy chân cô tách rộng hết cỡ, giữ chặt làm cô không khỏi đỏ ngượng cả mặt mũi.



Nam nhân này thân thủ quá nhanh, khiến cô chẳng tài nào ứng biến kịp thời. Đành để mặc cho hắn hành sự.



Tử Lạc thoáng đưa nhãn dục sắc lạnh nhìn cô, rồi hạ thấp thân người ngang với hoa huy*t.



Ghé mặt sát vào, đưa lưỡi quét nhẹ một cái.Thân ngọc mẫn cảm lập tức rung lên bần bật.



Hắn cười thầm, rồi hai tay gắt gao bấu chặt cặp mông căng tròn, mềm mại. Ra sức áp mặt thật chặt, đầu lưỡi ẩm ướt một phen chọt sâu vào tận hoa tâm, không ngừng xoay đảo.



Mùi hương từ những lọ sành bị rơi vỡ lan toã khắp gian phòng, phảng phất tận ra bên ngoài.



Xộc vào khứu giác, xông thẳng lên đại não. Càng khiến không gian ám dục này thêm phần hưng phấn tột cùng.



Dịch thuỷ nơi hoa tâm không ngừng tuôn chảy, hắn tham lam chẳng để rơi rớt lấy một giọt. Yết hầu trượt xuống liên tục không ngừng.



Mịch Chi điên cuồng lắc đầu, hai tay cấu lấy cánh tay nam nhân bên dưới đến hằn lên từng dấu.



hoa huy*t lại co rút kinh khủng, thắt chặt chiếc lưỡi Tử Lạc đến cực độ.



Nữ nhân này, lại một lần nữa bị hắn bức đến kiệt quệ tinh thần.



Mịch Chi thân người xụi lơ, khép nhãn ngọc thở mạnh từng cơn.



Tử Lạc nhanh chóng đứng dậy, tách rộng hai chân cô hơn nữa, dục long nóng hổi cận kề ngay cửa huyệt ướt đẫm.



Mịch Chi hé nhẹ hàng mi nhìn lấy nam nhân trước mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng đầy thu hút.



Hắn nhoàng người, hôn lấy đôi môi đang chần chừ hé mở, cùng lúc ấn mạnh dục long vào trong cửa huyệt.



-Ưm...



Mịch Chi môi nhỏ bị hắn tham lam quấn lấy, khẽ rên một tiếng trong cổ họng.



Rồi hai thân thể càng siết chặt nhau hơn, hoan ái một cách điên cuồng.



Tử Lạc cả thần hồn cũng sắp bị cái huyệt nhỏ này rút cạn, dục vọng cuộn trào như sóng không ngừng đánh mạnh trong người.



Hắn cắm vào mạnh hơn, sâu hơn, kịch liệt hơn. Đến độ cả chiếc bàn cũng xê dịch "Cọc Cạch" theo từng cú đâm mạnh mẽ.



Hai chân Mịch Chi gắt gao vòng qua, ôm lấy phần hông rắn chắc của Tử Lạc. Hạ bộ cả hai dính chặt chẳng một chút khe hở.



Nơi bụng nhỏ càng lúc càng căng trướng, mỗi cú đâm sâu chạm đến tận tử cung, đẩy mạnh đến điểm sâu hút tận cùng bên trong hang thịt.



Cô co rút cả người không biết bao nhiêu lần, đôi lúc chịu không thấu lại còn cắn chặt bả vai Tử Lạc muốn bật máu.



Nhưng điều này dường như càng khiến hắn hăng máu hơn, kích thích dục vọng nơi hắn nổi loạn hơn.



Hắn càng đâm mạnh, càng rên to.



Xuân triều phút chốc ập mạnh vào hai con người đang đắm chìm trong khoái cảm.



Một loạt cổ thư sướng rung người chạy dọc sống lưng, chỉ còn nhắm mắt, căng mặt hưởng thụ.



Từng dòng tinh dịch nóng hổi được lấp đầy bụng nhỏ, chảy vương ra bàn rơi xuống cả nền nhà.



Dục long luyến tiếc đành tạm rút khỏi hoa tâm tuyệt mỹ.



Mịch Chi hoàn toàn mềm nhũn, cô ngồi trên bàn mặc cho Tử Lạc cầm lấy khăn mà lau khô người cho cô, rồi lại vớ tay cầm lấy thanh y khoác lên người cô. Bế cô mang đến bên giường, nhẹ đặt cô nằm xuống.



-Nghỉ ngơi một lát, chẳng gấp gáp gì!



Hắn vén nhẹ mái tóc ẩm ướt của cô, miệng nhoẻn cười gian xảo vô cùng.



Hắn trên người cũng chỉ khoác hờ lấy một ngoại bào, nằm xuống bên cạnh cô, kéo lấy chăn bông phủ lấy ngang ngực.



Đôi tay rắn chắc siết cô trong lòng, đặt lên trán cô nụ hôn tham luyến khôn cùng.



Đêm nay, hắn chẳng hề muốn thời gian trôi qua một chút nào. Từng khắc từng giây bên thê tử, hắn đều luyến tiếc nếu nó cứ việc trôi qua.



Nữ nhân này, hắn yêu đến điên dại, yêu đến hao tâm tổn phế. Yêu đến khắc tận xương tuỷ, chẳng hề muốn chia ly dù là trong gang tấc.



Quả thật, trên thế gian vạn người, hắn lại chỉ để tâm đến một mình nàng.



Ái tình vỗn dĩ trên đời chẳng một ai có thể nhìn thấu.



Nếu đã nhìn thấu.....thì sẽ chẳng có lấy một lần ly thương!