Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta
Chương 37 : Mang huyết y đứng giữa màu thương táng
Ngày đăng: 16:02 18/04/20
"Mịch Chi! Đến lúc trở về rồi, có người đang đợi cô!"
Một thanh âm vang vọng lúc bổng lúc trầm cứ không ngừng cất lên giữa một màn đen dày đặc, Mịch Chi hệt như một ngôi sao nhỏ, le lói lấp loé sáng trơ trọi giữa một vũ trụ rộng lớn.
Cô nhìn quanh như muốn tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không thấy được gì ngoài một màu đen u uất.
Vậy mà âm thanh đó một lần nữa lại cất lên.
"Kiếp này đã tận, trở về thực tại. Mang cố mộng hoá hư không, đừng chấp niệm một kiếp chẳng đặng đường, đừng chấp niệm một ái tình đã tận lương duyên! Trở về đi!"
"Vớ vẫn! Toàn là vớ vẫn!"
Mịch Chi ôm lấy hai tai, cố gắng đè nén tránh những lời nói mị hoặc kia truyền đến màng nhĩ. Nhưng hoàn toàn không thể, dẫu cô có cố gắng bịt kín tai mình đến cỡ nào, những âm sắc bổng vang trầm vọng đó vẫn cứ văng vẳng khắp không gian.
"Cô không thuộc về nơi này, tất cả mọi chuyện âu cũng là số kiếp! Thân xác này không thuộc về cô, thời đại này không thuộc về cô, đứa trẻ kia cũng không thuộc về cô! Mọi thứ, cũng chỉ là hữu danh vô thực!"
"Im đi! Ngươi là ai? Ngươi là kẻ nào, tại sao cứ không ngừng nói những câu xàm ngôn đả kích như vậy?"
Mịch Chi ngồi thụp xuống, ôm ghì lấy đầu tóc mà gào thét. Lòng tự biết đây lại là một cơn ác mộng sau vô số cơn mộng mị cô đã từng thấy. Nhưng tại sao lần này, giấc mộng lại kéo dài và càng lúc càng chân thực đến kinh khủng đến vậy?
"Ta là số kiếp của cô!"
Giọng nói chẳng rõ là nam hay nữ ấy lại lần nữa cất lên, Mịch Chi ngẩng mặt, cô đứng dậy xoay người nhìn quanh.
Số kiếp của cô? Là cái thứ chết tiệt đã đẩy cô rơi vào tình cảnh thê lương như bây giờ sao?
Nếu đã đẩy cô đến đây, vậy tại sao lại không để cô chết mòn chết già ở nơi này với người cô thương yêu. Đến lúc đó, không cần phải nói cô cũng cam lòng rời bỏ cái thời đại này kia mà!
Còn bây giờ, cuộc sống cô hoàn toàn bị đảo lộn bởi mọi thứ. Lại chẳng có gì trọn vẹn, thử hỏi Mịch Chi cô đây làm sao mà cam tâm tình nguyện rời bỏ cơ chứ?
" Ta không về! Kể từ khi cái số kiếp khốn nạn nhà ngươi đưa đẩy ta về xã hội này, thì ta ở thời đại kia đã chết! Đừng hòng bắt ta trở về! Biến đi, ngươi biến đi!"
"Cô không về, ta vẫn sẽ có cách khiến cô trở về! Một chút tham luyến cũng không có! Mọi chuyện đều có an bày, duyên cơ đã hết, nhân sinh đã tận. Muốn chối bỏ cũng là điều không thể!"
- Nương Nương! Người tỉnh lại đi Nương Nương!
Giọng nói quen thuộc cất lên vang nhẹ bên tai, thân người cũng bị lay động mạnh dần.
Mịch Chi kinh hoàng mở mắt, đôi đồng tử suýt chút co lại đến vỡ tung. Mồ hôi đầm đìa ướt cả tố y, cô nằm đó thở hổn hễn, Tiểu Hồng ngồi bên giường hốt hoảng đỡ lấy cô ngồi dậy, tay cầm khăn ấm lau nhẹ trên dung nhan đang bị ướt đẫm mồ hôi.
- Nương Nương! Ngươi lại làm sao nữa thế này?
Mịch Chi ngồi tựa lưng ra thành giường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng chẳng suy nghĩ được điều gì.
Kể từ lúc hạ sanh Tử Trì đến nay cũng đã hơn ba tháng, sức khoẻ cô từ hôm đó sa sút rõ rệt. Cô thường xuyên hoa mắt, nhức đầu. Đôi khi lại còn nôn mửa đến ngất đi.
Những cơn ác mộng tìm đến cô mỗi lúc mỗi nhiều hơn. Tần suất xuất hiện dày đặc trong những giấc ngủ và kéo dài hơn khiến cô hầu như không dám chợp mắt.
Dung nhan thanh thuần ngọc khiết cũng như hoa úa, mau chóng phai tàn dần theo thời gian.
Diện dung hôm nay của Mịch Chi xanh xao, gầy guộc hơn rất nhiều. Một chút gió lạnh thông thường cũng đủ làm cho ngọc thân bị hao tổn mà sinh bệnh.
Còn Tử Trì, bẩm sinh đã ra đời sớm hơn một tháng. Nên cơ địa cũng yếu ớt không kém, thằng bé luôn được chăm sóc rất kỹ. Nhất định không để nó bị ảnh hưởng gì dù chỉ là một chút.
Bản thân Mịch Chi dạo gần đây lại thường xuyên đổ bệnh, cô hầu như không dám đến gần Tử Trì sợ rằng sẽ lây bệnh cho thằng bé. Cô luôn giữ mình ở một khoảng cách nhất định, chỉ để ngắm nhìn thằng nhóc con kháu khỉnh được bế trên tay nhủ mẫu là Trần đại thẫm.
Mịch Chi giương cao bàn tay gầy guộc, xanh xao tát ngay vào má của Hỷ Bình một cái như trời giáng. Khiến một bên má đào của nàng quận chúa đỏ rát cả lên.
- Cô có tư cách gì mà dám bình phẩm về tình cảm của phu thê ta?
- Ngươi.....
- Cô là cái thá gì trong Vương phủ này mà dám tự ý treo tang cho phu quân của ta?
Mịch Chi căm phẫn đến cả người cũng run lên từng hồi, Hỷ Bình tức tối, mắt đỏ mày cau muốn đưa tay đánh lại nữ nhân trước mặt, liền bị Mịch Chi nhanh hơn đỡ lấy, ra sức siết chặt cổ tay nhỏ nhắn của nàng ta đến hằn lên từng dấu.
- Thê tử của Tử Lạc là ta! Vương phi của cái phủ này cũng là ta! Cô đang đứng trong nhà của ta còn dám ngang nhiên, ngông cuồng. Khôn hồn thì cút ngay cho ta! Hoặc là để ta dùng chổi quét cô ra khỏi cổng phủ!
Mịch Chi mạnh tay hất lấy Hỷ Bình suýt chút té nhào ra đất, may nhờ có cung nữ hầu bên cạnh đỡ kịp lấy.
Mịch Chi sắc diện dần trắng bệch, càng lúc càng nhợt nhạt tồi tệ hơn hẳn. Cô đứng xoay người đưa mắt nhìn quanh cả một khoảng không gian đang bị phủ đầy một màu trắng tang tóc.
Nơi tim như bị hàng ngàn mảnh vụn ghim chặt, từng dòng huyết mạch như sắp bị trào phún ra bên ngoài. Nỗi đau này, có lẽ chẳng có ai có thể hiểu thấu được.
Tình cảnh hiện giờ phải gọi là gì mới đúng đây?
Một thân huyết y đỏ rực hệt như áo tân nương đứng giữa một mảng trắng xoá của khăn tang tử biệt. Chẳng khác nào một cánh hồng phai rơi rụng phơi khô cánh mềm nơi đồi tuyết lạnh lẽo.
Mịch Chi khép chặt hai mắt dồn ép tuyết lệ hoen ra dung nhan đang dần mờ nhạt. Bàn tay siết lấy huyết y trên nguòi mà gào lên bi thống.
- Tháo xuống hết! Mau tháo xuống hết cho ta!
Tiếng gào thét đau thương đến tận trời vừa dứt, cũng là lúc thân ảnh nữ nhân huyết y từ từ ngã xuống. Tâm can này của cô, lòng dạ này của cô xem như đã chết thật rồi. Dường như sau bao nhiêu ngày cố gắng chờ đợi, đến phút cuối cùng cả chút hơi tàn này cũng phải bị bức đến cạn kiệt.
- Nương Nương!
Tiểu Hồng, Tiểu Mai kinh khiếp hồn vía đỡ lấy Mịch Chi. Nhìn cô sắc diện trắng nhợt nhạt, thân người gầy guộc xanh xao chẳng có chút sức lực. Nhãn ngọc đã khép lại, vây mà từng dòng lệ nóng vẫn cứ mặc nhiên lăn dài trên má.
- Xuyên Nhi!
Bên ngoài, một tiếng hét khác của nam nhân lại cất lên khiến ai nấy đều phải sửng sốt.
- Dực....Dực tướng quân!
Tiểu Hồng đang đỡ lấy Mịch Chi, hai nha hoàn này còn chưa hết hoảng loạn vì sự việc trước mắt lại thêm một sự việc khác xảy đến.
- Nàng tỉnh lại! Xuyên Nhi!.....
Dực Khương ngay khi vừa thấy Mịch Chi gục ngã, y như quên luôn cả lễ nghi phép tắc mà chạy xộc đến, lại luôn miệng kêu lên cách xưng hô thân mật không nên.
Bàn tay nam nhân áp vào gò má tiều tuỵ, thấm đẫm tuyết lệ của Mịch Chi. Tâm can y đau đến rã rời, kèm theo một sự phẫn uất tột cùng.
Dực Khương bồng lấy Mịch Chi trên tay, rồi quay sang đưa nhãn đao nhìn lấy Hỷ Bình mà gằn giọng đanh mặt, đem cả một diện dung đằng đằng sát khí ném thẳng vào nàng quận chúa ngang ngược.
- Quận chúa chắc cũng tự biết, làm trái thánh chỉ của Hoàng thượng sẽ có hậu quả gì rồi đúng không? Lần này, chỉ mong Quận chúa người hãy chuẩn bị cho tốt để lựa lời mà nói trước chánh điện đi!
Dứt câu, Dực Khương một mạch bế nữ nhân kia đi thẳng về gian phòng. Trên bầu trời lúc này đột nhiên chuyển hoá thành cuồng phong bạo vũ. Một trời hắc vân tích tụ đã kéo nhau giăng kín tự khi nào. Để rồi nặng hạt dần, trút đổ từng hạt mưa rơi rơt trải dài khắp nơi. Đánh động đến ngàn cánh hoa trong Vương phủ rơi rụng rải đầy không gian đã nhuốm màu bi thương thống thiết.
Có lẽ, nỗi đau của kẻ trong ái tình thật sự lay động được đến cả trời xanh. Mang mưa trút xuống như thể muốn gột rửa đi phần nào bi thương tồn ngự nơi những con người đang phải khổ luỵ vì tình. Đối với họ bây giờ, cảnh sắc tuyệt mỹ năm xưa giờ chỉ còn là một thứ vô hình vô định.
Ái tình này ai đã an bày, lưới tình này sai là do đâu? Cớ sao lại gieo rắc bi thương khổ tận đè nát thân hoa, hồng nhan điểm đầy bụi ly thương, dẫu một lần thôi cũng đủ theo người mà tiêu tán hoá hư vô mờ ảo.