Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta
Chương 38 : Ta không cam tâm
Ngày đăng: 16:02 18/04/20
Vu thái y! Nương Nương thế nào?
Dực Khương đứng bên cạnh ngay vị thái y già, râu tóc đã bạc phơ đang chẩn mạch cho Mịch Chi.
Vài khắc sau, Vu thái y quay lại hạ người bẩm tấu, sắc diện tệ vô cùng.
- Nương Nương vốn dĩ sau khi hạ sinh Tiểu Bối Lặc, sức khoẻ đã rất yếu. Phế nhược khí hư, lại cộng thêm tâm tư lúc nào cũng u uất khôn nguôi. Lần này Nương Nương bị một phen chấn động đến thế này, hạ quan e rằng...
- Thế nào. Nói mau!
Dực Khương chẳng khác gì như ngồi trên một đống lửa đang cháy rực, thiêu đốt đến lòng dạ hắn sắp hoá lụi thành tàn tro.
Vu thái y không dám ngẩng mặt, ông cắn răng buông ra một tiếng thở dài đầy bi quan.
- Nếu còn tiếp tục với tình trạng như vầy, hạ quan e rằng Nương Nương sẽ không thể cầm cự đuoc bao lâu nữa!
- Xảo ngôn!
Dực Khương căm phẫn gào lên, lập tức vị thái y kia sợ đến tay chân run cầm cập mà quỳ thụp xuống đất.
- Dực tướng quân, hạ quan chỉ nói theo sự thật. Xin người đừng trách phạt thân già này!
Hai bàn tay Dực Khương siết chặt đến run lên từng cơn, y đưa nhãn khí phủ đầy bi thương nhìn lấy nữ nhân đang nằm trên giường. Tâm mi khép lại, nơi vầng trán cũng nhăn nhíu cắn chặt môi đầy bi thống.
- Lui ra!
Thanh âm nặng nề từ Dực Khương lặng lẽ cất lên, Vu thái y sau đó liền được nha hoàn Tiểu Mai tiễn ra khỏi phủ. Còn Tiểu Hồng, nàng ta túc trực bên cạnh Mịch Chi không dám rời đi nửa bước.
Nàng nha hoàn đưa mắt xót xa nhìn vị Dực tướng quân đang sắp gục ngã vì bi luỵ ái tình. Tiểu Hồng là kẻ hầu người hạ lâu năm trong Uông gia, đã kề cận bên chủ tử là Uông Mẫn Xuyên cũng gần mười năm trời đăng đẳng.
Nàng ta thừa biết rõ, mối lương duyên tình điệp của tiểu thư mình và vị Dực tướng quân kia đây đã rất bền chặt, thống thiết đến cỡ nào.
Để rồi chỉ vì một sắc lệnh ban hôn từ Hoàng thượng, đã một nhát cắt đứt đoạn tơ hồng mong manh giữa họ, biến ái tình kia hoá thành hư không mờ ảo đến thiên phi tán địa, vĩnh viễn không thể có lấy một lần cùng nhau đứng chung trên một con thuyền. Đào diễm khúc miên chỉ có thể hoá mộng bi thương, mang tư niệm chôn chặt tận sâu trong tâm can.
Dực Khương nhanh như cắt, một tay dùng lực đạo vừa phải bóp lấy khuôn miệng của Mịch Chi làm cánh môi bị cắn chặt phần nào bị buông lỏng.
Nhưng chưa kịp định thần, cả y cùng nàng nha hoàn phải trợn mắt trắng dã khi đột ngột nhìn thấy một dòng máu tươi đỏ rực trào phún từ miệng Mịch Chi. Từng giọt máu nhanh chóng chảy ướt cả bàn tay của Dực Khương, vấy ra cả ống tay áo của y một mảng đỏ nhức mắt.
- Xuyên Nhi...
Dực Khương sững sốt gào lấy cái tên thân mật, Mịch Chi ho khù khụ từng cơn, mỗi cơn ho như vậy đều dồn lấy một ngụm máu tanh mặn trào phún khỏi huyết quản.
- Xuyên Nhi... làm ơn...ta xin nàng!
- Ta không cam tâm! Ta thực không cam tâm! Bắt ta phải rời đi như thế này, dù có luân hồi ngàn kiếp...ta cũng không đời nào cam tâm!
Từng âm sắc nặng nề phải khó khăn gằng ra từng chữ phát ra từ nơi khoang miệng đã lấp đầy mùi máu tanh tưởi khó chịu.
Cả Dực Khương và Tiểu Hồng đều không hiểu được ngụ ý câu nói đó của cô. Là ai bắt cô phải đi? Cô phải rời bỏ nơi này để đi đâu chứ? Có phải do đau thương hoá điên rồ rồi hay không đây?
Mịch Chi chỉ thấy tim mình đau đến nghẹn lại, từng dòng huyết mạch nơi ấy như ngưng chuyển. Lồng ngực kịch liệt nhấp nhô vì hơi thở gấp gáp. Cô khép chặt tâm mi, bao nhiêu dòng lệ nóng cứ thế tuôn ra hoà cùng vết máu nơi cửa miệng. Thực sự, nỗi đau này đã bức đến tâm can cô rã rời, đem bao nhiêu sự thống thiết chờ đợi suốt những ngày tháng qua hoá thành một màu đen u tối giam lỏng cô bên trong, muốn trốn chạy cũng không tài nào nhích nổi đôi chân vốn đã tận sức kiệt quệ.
- Vu thái y, mau truyền Vu thái y!
Dực Khương gào lên khi thấy nữ nhân trước mặt đang dần gục ngã, một chút sức lực gắng gượng cuối cùng cũng không còn.
Một thân tố y trắng toát ngã trên tay nam nhân, nước tóc đen dài buông xoã rũ rượi phủ lấy tấm lưng thon hao gầy. Mắt ngọc đã khép, mi tâm ướt đẫm, trước ngực một khoảng tố y đã bị nhuộm đỏ.
Từng đợt gió thổi mạnh lùa lấy bao nhiêu hạt mưa ngoài kia len lỏi vào từng ngóc ngách nơi tâm can rạn nứt. Dấy lên cái đau thấu đến tê buốt cả từng tế bào mạch máu.
Nhân gian huyên náo, tâm tư xáo rỗng vô hình vô định. Hồng trần định duyên cơ đã tận, an bày sắp đặt một màn bi kịch hoá uất hận thương đau.
Đời người cứ như một ảo mộng, xoay lưng đã kịp hoá ra hương tàn khói nhạt. Si nhân một đời dẫu trải qua bi ai vô hạn cũng chỉ muốn mãi lưu lạc trong nhược thuỷ tam thiên.
Ngày hôm nay, ngay lúc này, thứ mà người trong thiên hạ cảm nhận được chỉ là một màu ảm đạm lan rộng cả nhân gian. Mưa phùn lất phất thấm ướt từng tấc đất nơi kinh thành hoa lệ. Để rồi nhanh chóng, bao nhiêu bi thương cũng thay nhau đập nát cả phồn hoa nhân thế, để lại một đống tàn tro cuốn vào trong phong vân thuỷ tịch.