Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta
Chương 41 : Huyết y lấp tang y
Ngày đăng: 16:02 18/04/20
Bên trong một cư viện khá to, bảng gỗ sơn phết màu đỏ đề rõ dòng chữ "Lãnh Hoa cung". Hỷ Bình ngồi ở bàn, tay cầm nguệch ngoạc vài dòng trong bài kinh pháp bị Hoàng thượng trách phạt.
Càng nghĩ, càng chép đã bao nhiêu ngày qua mà lòng dạ nàng quận chúa không những không sám hối tội của mình, ngược lại càng đâm ra cay nghiệt hơn, thù hận nhiều hơn.
Ném bỏ cán bút trong tay, hất đổ mọi thứ từ nghiên mực cho đến giấy trắng rơi đổ xuống đất mà tức giận gào lên.
- Không chép, không chép nữa! Ta đã bị giam ở đây gần nửa năm trời rồi. Ta không cam lòng, vì một thiên kim nhà họ Uông mà bổn quận chúa trở thành bị giam lỏng....ta khinh!
Chỉ một vạn lần chép phạt, nếu thành tâm chăm chỉ chép đều đặn, có lẽ đã xong từ rất sớm. Nhung đằng này, Hỷ Bình lại chẳng hề để lòng mình vào đấy, ngày chép ngày lại không chép. Lại thêm những lần nàng lười biếng, nét chữ nguệch đại cho xong. Bị Hoàng thượng khiển trách xé bỏ không biết bao nhiêu bản.
Vốn được nuông chiều từ nhỏ, bản tánh nàng quận chúa này đã vô cùng ngang ngược. Thị phi đúng sai nàng hoàn toàn chẳng phân định rạch ròi, chỉ cần nàng muốn nàng phải quyết thực hiện cho bàng được.
Nhìn ra khung cửa sổ, bóng trăng khuyết đêm nay treo lơ lửng giữa màn trời đầy sao. Hỷ Bình đi đến tì người lên cạnh cửa, đưa nhãn ngọc cặn kẽ ngắm nhìn. Tâm can lại bất giác nhớ đến Tử Lạc.
Đối với nàng, thật sự nam nhân ấy lúc nào nàng cũng khắc tạc trong dạ, một phút cũng không thể quên. Ngày nghe được tin Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn cho hắn, nàng như muốn ngã khuỵ. Nhưng làm sao cãi được thánh chỉ, hơn nữa, từ đầu trong lòng nam nhân kia chưa từng để tâm đến nàng.
Nhưng cái sự phong trần, bất cần, lại lãnh đạm vô tâm đó của Tử Lạc càng khiến Hỷ Bình nàng đem lòng ái mộ. Nàng yêu cái bản tánh ngông cuồng đến vô pháp vô thiên đó của hắn, yêu cả những lúc hắn cố ý phớt lờ mọi hành động của nàng.
Nếu nói nữ nhi ngu ngốc trong ái tình nhất thiên hạ, thì kẻ đó chính là nàng.
- Tử Lạc, muội thật sự rất nhớ huynh...
Bàn tay ngọc ngà thoáng siết chặt khung cửa sổ, Hỷ Bình lén đưa mắt nhìn ra ngoài, nơi hai tên thị vệ đang đứng canh cửa. Lòng nàng một lúc sôi sùng sục như ai đun ai nấu. Trong đầu chợt bén lên mưu đồ gì đó, Hỷ Bình liền ném hết bộ tách trà trên bàn xuống, lại lên tiếng kêu gào ra chiều đau đớn:
- Người...người đâu?
- Quận chúa!!
Hai tên thị vệ bên ngoài lập tức xông vào, thấy Hỷ Bình nằm sóng soài dưới nền, xung quanh lại vương vãi đầy mảnh vỡ. Một tên hốt hoảng gọi lấy cung nữ, hai nàng cung nữ mặc xiêm y màu hồng phấn liền lật đật chạy tới, đỡ lấy Hỷ Bình.
- Bụng ta đau quá...
Hỷ Bình nhăn mặt, một cung nữ liền cắm đầu chạy đi truyền Thái y. Cung nữ còn lại nhẹ nhàng đỡ chủ tử lên giường, đắp chăn.
- Hai ngươi tạm lui đi.
Hỷ Bình phất tay đuổi lấy hai tên thị vệ, sau khi chúng rời khỏi. Nàng ta lại tiếp tục kiếm cớ đuổi luôn nàng nha hoàn hầu cạnh.
- Ngươi đến Ngự thiện phòng, căn dặn họ làm cho ta một ít đồ tẩm bổ. Nhanh lên!
- Nhưng....
- Còn không đi?
Hỷ Bình đanh mặt trừng mắt, nàng quận chúa này căn bản cả cái triều đình ai chẳng biết tính khí như thế nào. Nàng cung nữ không dám cãi lệnh, đành phải lui đi theo lời chủ tử.
Ngay khi tất cả đã rời khỏi, bên trong phòng chỉ còn một mình Hỷ Bình. Nàng mới lén bước ra khỏi phòng, thận trọng quan sát rồi men theo lối đi dẫn tới một góc của ngự hoa viên, nơi này vào buổi đêm khá tối, không có ai qua lại hay lui tới.
Hỷ Bình nhìn quanh lần nữa, rồi muốn mở miệng gọi lấy ai đó. Nhưng chưa kịp phát ra tiếng đã bị một giọng nói làm cho giật mình phát ra từ sau lưng.
- Quận chúa tìm nô tài có việc gì?
Hỷ Bình quay mặt, tên đang đứng trước mặt nàng là Đại nội thị vệ của hoàng triều. Hắn là Đại Uy, một tên nữa là Đại Vỹ - hai người họ là huynh đệ ruột thịt. Võ công, thân thủ đều thuộc hàng thâm hậu.
- Sao ngươi biết ta đến? Ta chưa gọi mà?
- Từ xa nô tài đã nghe đuoc tiếng bước chân, trông thấy Quận chúa giá đáo không lý nào lại không bái kiến.
Trong lăng thất bây giờ, ngoài những tên cận vệ và thái giám hầu cận chỉ có vị thiên tử kia cùng nàng quận chúa Hỷ Bình, cùng vương phi và Dực tướng quân. Những kẻ không phân sự, hoàn toàn bị cấm bước vào lăng thất nửa bước.
Thanh âm rợn người từ chiếc nắp quan tài được kéo ra truyền đến tai Mịch Chi, làm cánh môi khô khan của cô vô thưc run lên mấp mấy.
- Nương Nương...
Dực Khương khẽ lên tiếng gọi lấy, đưa nhãn khí lo sợ nhìn nữ nhân bên cạnh mình. Y sợ rằng, nếu đó thực là Nhị vương gia, là phu quân nàng một dạ tâm tâm niệm niệm, thì liệu nàng có đủ sức để gắng gượng thêm nữa hay không?
- Không cần đỡ...để tự ta...
Mịch Chi gạt tay nha hoàn Tiểu Hồng sang một bên, chậm rãi từng bước đi gần hơn chiếc quan tài trước mặt.
Đến khi chỉ còn chưa tới một bước chân, Mịch Chi đột ngột khựng lại. Dù đã tự nói với lòng rằng cô không dễ dàng chấp nhận, nhưng tại sao đến bây giờ, ngay thời khắc này, cô lại thấy hoảng sợ kinh khiếp thế này.
Hít một hơi thật sâu, Mịch Chi cố gắng giữ cho hai dòng tuyết lệ đang đọng nặng trên khoé mi không bị rơi trượt ra ngoài.
Mười ngón tay gầy guộc, xanh xao nắm lên thành quan tài. Nuốt mọi sự lo lắng, hỗn loạn trong tâm trí xuống tận sâu đáy lòng. Nhướng cao thân người đưa nhãn ngọc nhìn vào bên trong.
Lập tức đầu óc choáng váng khi cảnh tượng kinh khủng đập ngay vào mắt. Một thân xác dường như đa khô héo, chỉ còn lại lớp da nhăn nheo bọc lấy các khúc xương dài ngắn khác nhau. Một phần chân và cánh tay của thi thể đã bị mất. Bộ quân trang cũng rách rưới, mục nát theo thời gian.
- Đây làm sao có thể chắc chắn là Nhị vương gia được...làm sao khẳng định được kia chứ!?
Mịch Chi lẩm bẩm nói như kẻ mất hồn, bất chợt, phía bên kia Hoàng thượng chầm chậm đi đến. Nén đau thương xót xa nhìn cô, cầm trên tay đưa ra một mảnh ngọc bội khắc rõ một chữ "Tử".
- Mảnh ngọc này, trong tất cả bảy huynh đệ hoàng thất, mỗi người đều có mang trên người một cái. Dù có cháy thành tro, Trẫm cũng không thể không nhận ra. Uông Mẫn Xuyên, ngươi nên chấp nhận sự thật...Nhị hoàng đệ đã không còn nữa rồi....Trẫm cũng đau lòng không kém gì ngươi.
Mảnh ngọc bội đong đưa trước mặt Mịch Chi, đúng thật cô đã từng nhìn thấy nó khi nó được Tử Lạc đeo trên người. Quả thật, cái xác khô không đuọc nguyên vẹn nằm trong kia là hắn hay sao?
Mịch Chi chợt cười, cô cười lên càn rỡ hệt như một kẻ loạn tâm loạn trí, từng dòng nước mắt mặn đắng rơi lả chả trên dung mạo bi thương. Bước chân cũng cô cũng theo đó mà chẳng vững suýt té. Tiểu Hồng hoảng hốt đỡ lấy cô, cũng cắn môi bật khóc theo chủ tử.
- Nương Nương...Nương Nương...người đừng làm Tiểu Hồng sợ mà....
Tiếng khóc của Mịch Chi hoàn toàn đuoc cô nén sâu trong thanh quản, điều duy nhất người khác nhìn thấy ở cô hiện giờ chỉ là một bờ vai nhỏ nhắn đang run lên từng đợt, hay những hàng nước mắt hoen dài chảy ra không ngừng từ đôi nhãn ngọc của nữ nhân.
Mịch Chi đột nhiên đưa ống tay áo lau khô dung mạo ướt đẫm, ngẩng cao đầu đối mặt với chiếc quan tài kia.
Mà hành động này của cô, lại càng làm cho người khác càng thêm lo sợ. Nhân gian có câu, cự bị thì vô lệ (*). Một khi nỗi đau quá lớn, không thể nào hình dung được, thì dẫu có bao nhiêu lần nước mắt rơi đi chăng nữa cũng chẳng đủ để lột tả được cái sự đau thương ấy trong thâm tâm mỗi con người.
[Cự bi vô lệ: nỗi đau lớn nhất là không thể rơi nước mắt]
Mịch Chi cô đây, quả thực là đang trong cái tình cảnh như thế. Cô đau đến tan dạ nát lòng, đau hao tâm tổn phế, đau đến kêu đất đất không thấu, gọi trời trời cũng chẳng nghe.
Đứng lại thật vững, Mịch Chi không nói không rằng tự tiện đưa tay cởi lấy mảnh huyết y trên người làm ai nấy đều phải sững sờ.
Hoàng thượng cũng phải thất kinh thốt lên, ai đời một nữ nhân lại trút đi xiêm y trước bàn dân thiên hạ. Dẫu là nàng ta thương tâm, cũng không thể chấp nhận.
- Ngươi...ngươi làm gì?
- Nương Nương...người...
Dực Khương kêu lên, cả Tiểu Hồng đứng cạnh cũng không kịp trở tay. Chỉ đến khi mảnh huyết y kia dần rơi khỏi bả vai đáp mình trên nền đât lạnh lẽo. Mọi người mới nhận ra, bên trong mảnh xiêm y rực rỡ kia lại là một thân tang y trắng toát từ đầu đến chân đã được ai đó giấu kỹ.
Mịch Chi tiếp tục, đưa tay lên trên rút nhẹ chiếc trâm cài. Búi tóc trên đầu cô một lúc đuoc bung ra, buông xoã nước tóc dài chấm lưng nổi bật trên nền trắng của tang y.
Ngay từ khi nghe tin, Mịch Chi cô một nữa đã muốn chấp nhận, nhưng một nữa lại ngoan cố phủ nhận. Bởi nên cô mới tự mình mặc sẵn một bộ tang y bên trong. Để khi giáp măt nhận dạng, nếu thi thể không phải Tử Lạc, cô vẫn không thấy mình ngu si vội tin khi mặc bộ tang y ngay từ đầu. Còn nếu....đó thật sự là nam nhân cô yêu nhất. Thì vẫn có sẵn mảnh xiêm y trắng toát này để đưa tiễn người.