Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 42 : Hồi kết (1)

Ngày đăng: 16:02 18/04/20


Nơi nhân gian bây giờ đang trải đầy một sắc xuân ấm áp, từng cơn gió mang theo khí tiết thoáng đáng, thanh thuần thổi vào nơi vương phủ. Từng mảnh lụa trắng tinh cứ thế lay động, bay nhè nhẹ theo cơn gió xuân nồng hậu.



Ấy vậy mà dẫu bao nhiêu lần gió xuân ghé qua, vẫn không tài nào xoá bỏ được cái lạnh lẽo, tang thương nơi này.



Một cỗ quan tài kết tang lụa xung quanh, đặt ngay chính viện. Xung quanh được giăng kín những màn vải trắng từ trên cao rủ xuống chạm đất.



Bát lư hương to phía trước quan tài đang toả khói nghi ngút từ những nén nhang vừa được thắp lên. Mịch Chi ngồi thẫn thờ trước cỗ quan tài, đôi nhãn ngọc dường như đỏ rát, khô cằn đi vì bao đợt nước mắt đã bị cô rút cạn kiệt.



Lần đầu tiên trong lịch sự hoàng triều, người trong dòng tộc lại không chôn cất ở lăng thất. Trước sự bi thương cua Mịch Chi, Hoàng thượng chấp nhận lời thỉnh cầu của cô, được quyền an táng và chôn cất cho Tử Lạc tại biệt phủ.



Rằng: "Nơi cuối cùng Vương gia muốn trở về, vẫn là nhà của mình. Người cuối cùng Vương gia muốn ở cạnh, vẫn là thê tử. Lăng thất tuy to lớn, trang nghiêm thì đã sao. Vẫn là một nơi u tối, lạnh lẽo đến thấu da thấu thịt."



Trong ngày, thi thể Tử Lạc được gấp rút chuyển về biệt phủ, hàng trăm mảnh khăn tang đã lập tưc được treo lên. Tiếng khóc, tiếng than lần lượt xen kẽ nhau vang vọng khắp nơi biệt phủ.



Riêng Mịch Chi, từ lúc quan tài được mang vào chính viện, cô đã không thể nào rơi được một giọt nước mắt nào thêm nữa. Nhìn cô thẫn thờ, như kẻ có xác mà không hồn càng làm người khác đau lòng.



Bên ngoài, hắc vân đột ngột kéo đến. Che phủ kín cả một bầu trời lập xuân đang khoe mình với thiên hạ. Càng phủ thêm một màu u ám nặng nề lên vương phủ. Đè nén bầu không khí nơi đây xuông tận cùng của đau thương, thống khổ.



Phía sau lưng Mịch Chi, vẫn là hai nàng nha hoàn cùng Dực Khương. Họ lặng im nhìn cô đau thương, lặng im nhìn cô kiệt sức. Chẳng biết phải nói thêm câu gì, đối với Mịch Chi mà nói, mọi điều xung quanh bây giờ chẳng còn được cô để tâm đến nữa.



Cô ngồi đây, vẫn còn sống. Nhưng khác nào tâm can này, hồn hoa này cũng đa muốn tuẫn táng cùng Tử Lạc.



Trời bên ngoài bắt đầu trút mưa, bao nhiêu hạt mưa tròn như thuỷ tinh rơi chạm xuống đã vỡ tan thành nước loãng. Hệt như hàng vạn lần tim cô vỡ ra theo từng hạt mưa ấy.



Tiểu Hồng quỳ xuống bên cạnh Mịch Chi, bàn tay lay nhẹ người cô mà thút thít:



- Nương Nương, người đã ngồi đây cả ngày rồi. Cứ tiếp tục như vậy người sẽ không chịu nổi mất...



- Đúng vậy thưa Nương Nương! Coi như chúng nô tì van xin người mà...



Tiểu Mai cũng quỳ xuống khóc nấc, Mịch Chi chẳng nói, cũng chẳng động. Mắt cứ nhìn đăm đăm vào cỗ quan tài trước mặt mình.



Dực Khương bước đến, ngồi xuống đối mặt với nữ nhân mình tâm niệm nhất thiên hạ. Nhìn nàng bây giờ đau đến chẳng khóc, y cũng bao phen nát cả tâm can. Giờ phút này, nếu có thể, y chỉ muốn được một lần chạm vào dung mạo kia. Một lần xoa dịu được vết thương nàng đang phải gánh chịu.



- Nương Nương! Người xem, Tiểu bối lặc vẫn còn cần người cham sóc. Người thật sự không màn đến tiểu bối lặc luôn sao?



Ba từ "Tiểu bối lặc" thật sự có tác dụng đôi với Mịch Chi, vừa nghe thấy, cô liền lấy lại một chút tỉnh táo, đưa mắt nhìn quanh, miệng lại lẩm bẩm:



- Tử Trì....



Phía sau, Trần nhủ nương đã bế Tử Trì đến ngay trước mặt cô. Là do Dực Khương bảo bà ta mang tiểu bối lặc đến. Vì y biết, trong cuộc đời của Uông Mẫn Xuyên nàng, cả nhân gian to lớn được nàng gói gọn lại bằng hai người. Một kẻ đã nằm im trong quan tài lạnh lẽo, còn một kẻ thì chưa tròn một tuổi, nhỏ bé ngây ngô đang cười tươi trong vòng tay đau thương của mẫu thân.



- Tử Trì...mẹ xin lỗi...



Mịch Chi ôm chặt thằng bé, áp lấy gương mặt của mình vào làn da mềm mại của nó. Ôm lấy hài nhi, cô lại càng không thể không thấy đau lòng.



Bất chợt bàn tay nhỏ xíu của Tử Trì đưa ra, hướng về phía cỗ quan tài gần đó. Mà trên cái miệng chúm chím kia, lại không ngừng cười lên một cách ngây dại nhất.
Mịch Chi điên cuồng gào lên, khiến Trần nhủ nương càng thêm hoảng loạn chỉ biết khóc không nói được lời nào. Dực Khương thấy vậy, mới lên tiếng xen vào, một tay kéo Mịch Chi ra xa một chút. Y điềm tĩnh lên giọng hỏi:



- Nói, rốt cuộc là chuyện gì?



- Vừa rồi, lão nô nhờ Tiểu Hồng...trông hộ Tiểu bối lặc để đi mao xí. Nhưng khi trở vào thì...không thấy Tiểu bối lặc đâu, còn Tiểu Hồng đã...



Trần nhủ nương nói đến đây liền run lẩy bẩy cả thân người, Dực Khương tự cảm thấy chuyện này không bình thường chút nào. Tại sao ngay cả một Vương phủ canh giữ rất nghiêm ngăt lại để xảy ra cớ sự này. Hơn nữa, lại liên quan đến Tiểu bối lặc.



- Nhất định là cao thủ hoàng triều...



Dực Khương tự nói, y tự biết phải gấp rút bẩm tấu lên với Hoàng thượng. Liên can đến Hoàng thất không phải chuyện quan phủ tầm thường có thể giải quyết được.



- Ngươi chăm sóc Nương Nương, căn dặn gia nhân cấm không ai được lui tới nơi này cho đến khi có người của Tri phủ đến.



Dực Khương quay sang nói vài lời với Tiểu Mai trước khi nhanh chân rời khỏi phủ.



Mịch Chi còn đang khóc đến lã người trong tay nha hoàn Tiểu Mai, cô gần như muốn điên loạn khi không thấy Tử Trì đâu nữa. Đối với cô, thằng bé là nguồn sống duy nhất mà Tử Lạc đã để lại. Nếu mất luôn nó, bảo cô phải làm sao sống được nữa đây.



Bất giác, một dòng suy nghĩ vụt lên trong đầu Mịch Chi. Cô vô thức lẩm bẩm như một kẻ mất trí khiến ai nấy đều phải lo sợ.



- Nhất định...nhất đinh là nó. Là nó gây ra chuyện này, nó muốn ép ta phải rời khỏi đây...



- Nương Nương, người sao vậy? Là ai gây ra? Ai ép người phải đi..người đừng làm Tiểu Mai sợ....



- Ta phải ngủ..nhất định phải ngủ...càng nhanh càng tốt...



Mịch Chi ngồi bật dậy, đôi nhãn ngọc bị lưu mờ hoàn toàn bởi bao nhiêu dòng tuyết lệ ngấn đầy nơi khoé mắt. Nhưng rồi cô lại ôm đầu mà cào cấu chính bản thân mình, từng tiếng khóc nghẹn nơi cổ họng cứ cât lên to dần.



Giờ phút này, cô làm sao có thể nào nhắm mắt ngủ được cơ chứ? Không còn lựa chọn nào khác, cách chìm vào giấc ngủ nhanh nhất trong tình cảnh hiện giờ, chỉ là làm cho mình ngất đi.



Dòng suy nghĩ vừa dứt, lập tức Mịch Chi chẳng chờ đợi thêm, cô đứng lên vùng khỏi tay Tiểu Mai, một mạch chạy đến góc cửa dùng một lực rất mạnh đập trán mình vào đó.



- Nương Nương...



Tiếng thét đồng loạt vang lên, Mịch Chi hoàn toàn gục xuống, máu trên vầng trán thanh thoát kia bắt đầu tuôn ra không ngừng. Vài giọt vương xuống nơi trước ngực của tang y trắng toát.



- Truyền thái y...nhanh lên!



Tiếng người kêu nhau hỗn loạn, tiếng bước chân chạy xuôi chạy dọc vang đầy biệt phủ. Ngay lúc này, khi bầu trời chỉ mơi vừa quang đãng sau trận mưa bất chợt đêm qua, thì bây giờ đột ngột lại muốn kéo mây đen giăng kín.



Bầu không khí nơi đây trong chốc lát càng trở nên u ám, nặng nề hơn bao giờ hết. Những mảnh khăn tang treo khắp phủ vẫn còn chưa tháo xuống đang từng hồi lay động phập phồng trong cơn gió đang mạnh dần.



Nhân gian huyên náo, tâm can hỗn loạn. Đến cuối cùng, dẫu có cố gắng bao nhiêu, vẫn không thể nào vượt qua được số kiếp của chính mình. Ái tình này vốn dĩ có thể là một mối lương duyên trời định. Nhưng phồn hoa nhân thế căn bản cũng đến lúc phải bị vùi dập bởi bao nhiêu trận cuồng phong bạo vũ.



Vùi dập một thân hoa trôi dạt, đập nát một kiếp phù sinh nhân thế. Bức hoạ giang sơn cẩm tú chỉ đổi lại bằng một cổ phong khắc đậm đường chân trời, đang tàn dần dưới ánh tịch dương mờ nhạt. Nhân gian nơi nào có gió xuân, nhưng riêng nơi này chỉ tồn tại duy nhất một cơn phong tà lạnh lẽo. Ướp lạnh hồn hoa xuống tận cùng của vực sâu không đáy.