Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta
Chương 5 : Bổn vương làm gì được nàng
Ngày đăng: 16:01 18/04/20
-Nương Nương! Người tỉnh dậy đi.
Mịch Chi chậm rãi mở mắt, trước mặt là nha hoàn Tiểu Hồng đang lay nhẹ lấy vai cô
-Tiểu Hồng, có chuyện gì sao?
Mịch Chi hai tay dụi mắt, miệng ngáp dài ngáp ngắn.
-Nương Nương! Trời đã tối rồi, Người nên đi tắm gội cho đầu óc tỉnh táo. Nước ấm nô tì đã chuẩn bị cho người rồi.
Mịch Chi vừa nghe đến đây liền há hốc miệng, con bà nó ơi! Cô ngủ một giấc dài đăng đẳng từ trưa cho đến tối mịt mù.
-Tiểu Hồng, tôi..tôi ngủ sao cô không gọi tôi dậy sớm....
Thật là phí phạm cả một buổi trưa, chỉ để ngủ và ngủ hoàn toàn không suy nghĩ được cách gì hay ho. Xong rồi, xong thật rồi. Tên Vương gia kia mà gặp lại cô chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành.
Chợt Mịch Chi mới nhận ra từ lúc bước chân vào phủ đã không hề thấy tên Vương gia thô lỗ kia đâu cả.
-À mà Tiểu Hồng, cô có thấy tên Vương gia ở đâu không?
-Vương gia từ sáng nay đã đến phủ của Cố đại nhân để thảo luận về buổi yến tiệc sắp tới của triều đình rồi Nương Nương. Từ biệt phủ đến đó cũng là đoạn đường khá dài có thể đêm nay Vương gia sẽ không thể hồi phủ.
Mịch Chi nghe đến đây lòng vui như mở hội, hắn ta không về quả thật là may mắn cho cô, thôi thì cũng chẳng có gì gấp gáp, chi bằng tắm gội sạch sẽ đầu óc khuây khoả suy nghĩ sẽ sáng suốt hơn.
Nghĩ vậy Mịch Chi tràn đầy phấn khởi, cô tung tăng đi bước đi vào phòng tắm.
Trước mặt cô là một cái bồn tắm được đóng bằng gỗ, bên trong là làn nước nóng được phủ nhẹ bởi một màn khói sương trắng xoá.
Mịch Chi rũ bỏ y phục, từ từ ngâm mình trong làn nước ấm nóng, cảm giác thật thích.
Cặp đào căng tròn trắng mịn như sữa của cô phập phồng dưới làn nước mờ ảo, làn da như ngọc được phản chiếu qua những giọt nước đọng lại trên người, trông thật hút mắt.
-Để Tiểu Hồng giúp Nương Nương.
Dứt lời nha hoàn Tiểu Hồng liền một tay cầm lấy một chiếc khăn màu trắng, nhẹ nhàng ngâm vào nước rồi ma sát nhẹ lên tấm lưng nõn nà của Mịch Chi, thoáng khiến cô ngượng ngùng.
-Khoan..khoan đã...tôi nghĩ không cần thiết.... để tôi tự làm được rồi.
Tiểu Hồng vẫn một mực hầu hạ chủ tử đến cùng khiến Mịch Chi cũng phải chịu trận mà ngồi yên cho cô ấy hành động.
Mịch Chi cố gắng né tránh, vừa hay bờ môi hắn lệch sang một chút, cô liền tranh thủ thời cơ mà gào thật to
-Cứu....cứu tôi.....cứu với....
Nhưng chỉ vừa gào lên được vài ba từ thì đôi môi cô lại bị khoá chặt bởi cái tên chết tiệt kia.
Tiểu Hồng vừa đúng lúc tay đang bê chậu nước nóng đi đến cửa, nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của chủ tử liền xông cửa chạy vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến cả khuôn mặt ngây dại của Tiểu Hồng đỏ bừng.
Chủ tử của mình thân trần trụi đang bị quấn chặt trong vòng tay một nam nhân, đôi môi của cô ấy lại bị nam nhân đó ngấu nghiến chiếm lấy.
Vừa hay nam nhân ấy liếc mắt sang nhìn cô, liền khiến Tiểu Hồng không giữ được bình tĩnh mà làm rơi cả chậu nước trên tay. Cô quỳ thụp xuống đất, giọng run run
-Vương....vương gia! Nô tì biết tội.
Nam nhân đó lạnh lẽo hừ một tiếng, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ
-Lui ra!
Tiểu Hồng lật đật không dám nói thêm liền lui ngay ra ngoài, cô chốt cửa phòng, đứng bên ngoài canh giữ.
Mịch Chi như lại rơi xuống địa ngục, cứ tưởng là sẽ được cứu, ai dè lại phản tác dụng thảm hại hơn.
-Buông ra đi! Tên khốn này, dám đụng đến bà. Bỏ ra ngay. Vô sỉ, hạ tiện...
Mịch Chi điên cuồng đánh mạnh vào lưng nam nhân đang siết chặt lấy cô, hắn ta có vẻ lại thêm cái kinh ngạc, đồng tử hơi giãn ra một chút, rồi hắn chợt cười
-Quả nhiên là rất khác! Còn dám đánh mắng cả Bổn vương.
-Tổ bà nhà anh! Tại sao không dám...
-Được! Để xem đêm nay Bổn vương làm gì được nàng.
Dứt lời nam nhân kia liền bế lấy Mịch Chi trên tay mà đi thẳng đến bên giường, mặc cho cô gào thét đến chói tai, vùng vẫy điên loạn như một con cá bị mắc cạn.
Đúng là Mịch Chi cô đây sinh ra nhằm ngôi sao xấu nhất thế gian mà. Xuyên không con mẹ gì toàn gặp chuyện xui xẻo. Ngay cả khi được làm Nương Nương cũng chẳng có gì khá hơn. Hiện giờ toàn thân trần như nhộng, lại còn bị bế bồng trên tay một kẻ không ra gì... thật là cuộc đời sao đen hơn cả mõm chó thế này cơ chứ.