Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 6 : Phá thân

Ngày đăng: 16:01 18/04/20


Mịch Chi bị hắn ta mạnh bạo quăn mạnh lên giường, tiên sư làm tấm lưng nàng muốn bị gãy làm đôi.



Cô muốn đưa tay nắm lấy chiếc chăn bông che lấy thân thể, liền bị tên Vương gia chết tiệt kia nhanh tay giật lấy.



-Thân ngọc tuyệt mỹ thế kia? Cớ gì phải che đậy?



Nói rồi hắn ném chiếc chăn xuống đất, rồi nhanh như chớp, hắn lap đến ghì chặt lấy thân thể Mịch Chi xuống giường.



-Buông bà ra, không bà sẽ đánh chết...ưm...hm...



Tiếng hét của Mịch Chi bị cắt ngang bởi nụ hôn của nam nhân kia, hắn cuồng nhiệt quấn lấy cánh môi cô, len lỏi vào trong khuấy động mọi ngóc ngách.



Mịch Chi cau có, khó chịu tột cùng. Hai tay cào lấy lớp áo của hắn, lại bị hắn khoá chặt trên đầu.



Đầu lưỡi ẩm ướt của hắn mặc nhiên ra sức quấn lấy chiếc lưỡi ngây dại của cô, bàn tay còn lại tự do xoa nắn trái đào căng tròn, trắng mịn.



Hắn mạnh tay làm khuôn ngực của cô sắp bị móp méo, Mịch Chi đau nhói, Quả thật là phường thô bạo, không biết thương tiếc thân ngọc.



Hạt đỉnh hồng phút chốc lại bị hắn dùng tay kéo nhẹ, rồi lại xoay tròn. Bất giác Mịch Chi rùng mình, cả người nổi đầy gai óc.



Đôi môi vẫn bị khoá chặt, chỉ có thể kêu ra tiếng "ưm..ưm".



Bàn tay hắn mơn trớn da thịt nõn nà của cô, cảm tưởng như hắn chạm đến đâu, Mịch Chi đều thấy như muốn bốc cháy chỗ đó.



Cảm giác này thật lạ, cô chưa từng trải qua thứ cảm giác gì như vậy.



Hắn hết xoa nắn bầu ngực cô, rồi lại ve vãn xuống cặp đùi săn chắc. Ngón tay mơn trớn, trượt nhanh vào khu vực giữa hai chân cô.



Mịch Chi sừng sốt khép chặt hai chân, nam nhân đó lập tức dùng hai tay lực lưỡng cố gắng tách lấy cặp đùi nõn nà của cô.



Mịch Chi lại khép chặt, hai tay đã được buông thả.



Tiện thể cô nắm luôn tóc trên đầu hắn mà giật mạnh.



-Con mẹ nhà anh! Dừng lại ngay!



Mịch Chi giận dữ hét lên, tên Vương gia kia bị cô giật kéo đầu tóc đến đau rát.



Hắn nhăn mặt, mày tướng cau có, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc, lẫn tức tối.



-Nàng!....nàng dám...



-Cái quái gì mà bà không dám, bà còn đạp chết ngươi được đó tên khốn.



Nói rồi Mịch Chi đưa cao một chân muốn đạp lấy nam nhân kia, nhưng cô sai rồi. Sai lầm trầm trọng, hắn ta nhanh chóng bắt lấy rồi giữ chặt chân của cô.



Mịch Chi hoảng hốt, vùng vẫy liên tục. Nam nhân kia liền gỡ cái bàn tay xấc xược đang nắm lấy tóc của hắn xuống, thân người chen vào giữa hai chân cô, hai tay ghì chặt tay cô xuống giường.



-Rốt cuộc nàng có phải là Uông tiểu thư hay không đây? Thật không ra gì.



Hắn ta gằn giọng, ánh mắt sâu thẳm, sắc lãnh nhìn thẳng vào Mịch Chi.



Câu hỏi của hắn phút chốc khiến cô hơi sửng người, ánh mắt cô nhìn sang nơi khác, giọng điệu lúng túng.



-Nếu không là Uông tiểu thư, thì là ai vào đây? Hỏi thừa.



Lúc nãy bỗng dưng tên Vương gia kia nhoẻn cười đầy ranh mãnh, một tay vuốt ve khuôn mặt cô



- Nếu là thê tử của Bổn vương, thì phải làm đúng trách nhiệm của mình đi.
Giữa hai chân, một dòng tơ đỏ đã chảy dài, nhanh chóng rỉ vài giọt xuống tấm nệm màu trắng.



Mịch Chi nhắm chặt hai mắt, nước mắt tuôn dài trên đôi má đỏ ửng, cô đau điếng cắn mạnh một cái làm môi của nam nhân kia bật máu.



Tuy nhiên hắn không tức giận, không khó chịu. Hắn rời môi cô một chút, đầu lưỡi liếm nhẹ vết máu trên miệng mình.



Hang thịt bên trong chật hẹp kinh khủng, lại rất ẩm ướt, chỉ mới vừa đi vào mà cảm tưởng cự long của hắn sắp bị nó mút gãy mất.



Cảm giâc này hắn chưa thấy tuyệt như bây giờ, đã có nữ nhân nào được như cô gái này đâu chứ.



Nhạy cảm, chật chội, lại co thắt dữ dội. Thât là cực phẩm của cực phẩm.



Hắn yên ắng không di chuyển nhằm muốn Mịch Chi đỡ đau hơn, hắn khẽ nâng cao người, đôi mắt nhìn xuống nơi đang giao nhau bên dưới. Rồi hắn chợt đưa tay chạm xuống, một dòng nước đỏ hồng vương trên ngón tay. Hắn mỉm cười, ánh mắt mãn nguyện tột độ.



Còn Mịch Chi, cô chỉ thấy hạ thân đau rát, cảm giác nhục nhã, xấu hổ kinh khiếp. Nếu mở miệng được, chắc chắn cô sẽ chửi hắn cho đến chết đi sống lại.



Phút chốc nam nhân đó bắt đàu luận động hạ thân, từng chút từng chút nhẹ nhàng rút ra, rồi cắm vào, thật chậm.



Mịch Chi lúc này bị một loạt cảm giác mới lạ lấn át cả tâm trí.



Cả thân người lâng lâng như đang lơ lửng trên mây, tuy đau, nhưng lại khác ban đầu. Nó khiến cô không thể hiểu nổi bản thân mình đang muốn gì. Thần trí thì không muốn xảy ra nhưng nhục thân, nhục huyệt lại có vẻ phản ứng kịch liệt với hắn.



Nam nhân kia chăm chú quan sát cô, rồi bắt đầu luận động nhanh hơn. Cứ rút ra rồi lại cắm vào thật mạnh sâu tận tâm hoa.



Mịch Chi cảm thấy đau nhói ngay bụng nhỏ, nhưng lại khoái cảm lạ thường. 



Miệng cô bây giờ hoàn toàn chỉ có thể phát ra từng âm "ưm..a" nghe đầy gợi tình.



Nam nhân đó đưa tay, ấn mạnh vào cổ cô. Rồi Mịch Chi cảm thấy cổ họng như được nới lỏng ra, cô thở hắc một cái.



-Vương Phi cảm thấy Bổn vương đối đãi nàng thế nào?



Từng chữ của nam nhân kia bị ngắt quãng bởi từng cú đâm mạnh vào hoa huy*t của cô.



Phút chốc Mịch Chi ngượng chín mặt, xong cả rồi. Tấm màng mỏng mà cô dành cả thanh xuân giữ gìn nay đã bị hắn ta xé toạt.



Bây giờ hắn ta lại tự do ra vào nơi đó của cô, thật xấu hổ.



Mịch Chi muốn mở miệng mà chửi rủa nhưng từng cú đâm mạnh của hắn ta làm cho cả thần trí cô suy yếu cùng cực.



Chẳng thể nói ra lời nào, ngược lại thanh âm rên rỉ đầy ái mụi phát ra ngày càng nhiều và lớn hơn.



Hắn nâng cao hai chân cô lên gác lên đôi vai vững chắc của mình, rồi lại cúi mặt gậm nhấm cánh môi của cô.



Môi nhỏ thì bị hôn, hạ huyệt thì bị cắm vào rút ra không thương xót, cặp đào căng tròn lại bị nhào nặn đủ thứ hình dạng.



Hắn lúc này không thể kiềm chế được thêm nữa, cú đâm nào của hắn cũng dùng cả sức lực đẩy mạnh sâu tận tâm hoa của cô. Khiến cả bụng nhỏ trở nên tức tối, khó chịu, Mịch Chi cau có mày liễu, thật sự hắn muốn đâm chết cô hay sao?



-Ưm...dừng...A...a...dừng..lại...ưm....a....



Mịch Chi thần trí mê loạn, thật chẳng biết mình đang nói gì nữa.



Nam nhân kia thở hắc từng cơn, hai mắt nhắm chặt, cả người lấm tấm mồ hôi



-Gọi ta là Tử Lạc..



Mịch Chi thoáng sửng người, ra đây là tên hắn ta. Mẹ bà nó! Nghĩ đến đây lại càng thêm xấu hổ, cô đang mây mưa với một tên mà trước đó cả danh tánh của hắn cô cũng không biết, đến khi bị cắm tơi bời thế này mới biết được. Thật còn cái nhục nào bằng không chứ?