Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 7 : Hoan ái cả đêm

Ngày đăng: 16:01 18/04/20


Mịch Chi càng ngày càng thấy rạo rực trong người, cảm giác này lần đầu tiên trong đời cô mới biết đến nó.



Tử Lạc vẫn thản nhiên ra vào cái hoa huy*t nhỏ xíu kia của cô.



Quả nhiên là thượng phẩm, cái hang thịt chết tiệt này quá chật chội, long trụ của Tử Lạc như sắp bị nó mút đến cạn kiệt.



Hơi thở hắn trở nên mạnh hơn, gấp hơn. Nữ nhân này thật sự khiến hắn dục tử dục tiên.



Từng âm thanh da thịt va vào nhau vang vọng khắp gian phòng, cộng thêm tiếng rên rỉ đày hoan ái của Mịch Chi khiến cho nha hoàn Tiểu Hồng bên ngoài phải đỏ mặt tía tai.



Cũng may bây giờ đã về đêm, chứ không để người khác nghe thấy há chẳng phải là quá lộ liễu hay sao?



-Nàng lớn tiếng quá rồi đấy Vương phi.



Tử Lạc ánh mắt mơ hồ nhìn lấy nữ nhân đang nằm bên dưới mình, khiến cô ấy phút chốc ngượng chín mặt chỉ muốn lấy thứ gì đó che mặt lại.



-Không phản kháng nữa sao? Lúc đầu nàng chống cự đến cùng kia mà?



Tử Lạc vẫn buông lời trêu ghẹo Mịch Chi, long trụ to dài vẫn mặc nhiên hết rút ra rồi lại cắm vào tận gốc, dịch thuỷ cứ tuôn ra ồ ạt, mỗi nhát cắm vào lại tạo nên từng tiếng "ộp ẹp" nghe thật dâm mị.



Mịch Chi đỏ mặt, cô bây giờ thật chẳng biết phải làm gì, phải nói gì.



Quả thật cô không hề muốn xảy ra chuyện này, vì rõ ràng nam nhân này cô nào có biết hắn ta là ai? Lại không hề có cảm tình gì với nhau.



Chẳng khác nào hắn ta cưỡng bức cô đâu chứ. Nhưng hiện giờ cả thần trí cô như bị rối loạn, không thể nghĩ được gì.



Nhục thân lại bị cắm đến tê dại, khoái cảm càng ngày càng dâng cao, khiến cổ họng cô mỗi lúc lại càng khô khan, cô thở hồng hộc theo từng nhịp đẩy của nam nhân ngự trên người mình.



Mịch Chi cảm thấy nhục nhã, nhưng không thể chối bỏ rằng cảm giác bây giờ khiến cô như đang phiêu lãng trên tận chín tầng mây xanh.



hoa huy*t chật khít của cô bó sát lấy long trụ căng cứng của nam nhân, không một khe hở.



Bất chợt hắn nâng cô ngồi dậy, bế cô lên khiến cô lại thấy lo sợ



-Anh làm gì?..làm gì đây?



Tử Lạc chỉ nhếch nhẹ môi, rồi bế cô đặt lên ghế gỗ gần đó.



Hắn nắm hai chân cô kéo ra đặt lên tay vịn của chiếc ghế. Ở cái tư thế này, hoa huy*t của cô hoàn toàn bị phơi bày rõ mồn một.



Cánh hoa thịt hơi mở nhẹ, để lộ nhuỵ hoa đỏ ửng bên trong.



Mịch Chi mặt nóng bừng bừng, liền muốn khép chân lại. Lập tức Tử Lạc hai tay giữ chặt lấy chân cô. Bỗng dưng hắn ngồi xuống, Mịch Chi vẫn chưa kịp định thần thì lại bị cảm giác hoan ái xộc thẳng lên trí óc.



Tử Lạc lại tiếp tục ăn lấy hoa huy*t của cô bằng cái miệng hư hỏng của hắn.



Đầu lưỡi cứ lần lượt quét dọc khe nước thần, cánh hoa thịt nhỏ bé hết bị hắn ngậm lấy, rồi lại mút thật chặt khiến Mịch Chi từng hồi co giật cả người.



Rồi lưỡi hắn tiến sâu vào trong, khám phá địa hình chật hẹp trong đó.



Mịch Chi như tê dại cả thân người, hai tay cô bấu chặt vào tay vịn, cả bàn chân cũng co quắp lại.
Tử Lạc khẽ cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn lấy nữ nhân bên dưới.



Mịch Chi cả khuôn mặt lại nóng bừng, cả người lại cảm thấy râm ran khó chịu.



-Vương gia, Người....làm ơn dừng lại...



Mịch Chi hai tay đẩy lòng ngực Tử Lạc ra xa, lại bị hắn nắm lấy, ghì chặt xuống giường.



-Bổn vương đã nói cho phép nàng nghỉ ngơi một lát. Chứ không nói nàng được nghỉ ngơi qua đêm nay.



Vừa nói hắn lại vừa đâm vào thật mạnh, hai chân của Mịch Chi vốn đã mỏi nhừ, bây giờ lại tiếp tục bị cắm như thế này. Đôi lúc cô thấy chân mình như muốn bị chuột rút.



Mặc cho cô có nói thế nào, có kháng cự ra sao. Tên Tử Lạc kia vẫn ra sức dán chặt lấy thân người cô.



Mịch Chi đáng thương bị hắn cắm vào đến tức tối, nhiều lần còn muốn xuýt chút nữa là sẽ ngất đi. Thật sự đã quá sức với cô.



Còn tên Vương gia kia vẫn không hề vơi sức, hắn chơi đùa với cô, cắm cô đến tận gần sáng mới chịu buông tha.



Trời đã sáng.



Mịch Chi hoàn toàn nằm bẹp trên giường, cả thân người đầy rẫy dấu tay dấu hôn, dấu răng của tên Vương gia chết tiệt.



Cả đêm qua thật sự là ác mộng với đời cô. Tử Lạc ngồi dậy chỉnh trang y phục rồi khẽ cúi xuống hôn cô một cái, sau đó lại cất giọng trầm khan



-Vào đi.



Tiểu Hồng đã thức cả đêm để đứng bên ngoài cửa, toàn bộ quá trình hành sự của hai người cô đều tận tai nghe thấy rõ mồn một.



Cô bước vào, cúi gầm mặt không dám ngước lên.



Tử Lạc trước khi đi khỏi vẫn khẽ lên tiếng.



-Chăm sóc Nương Nương cho tốt.



Tiểu Hồng gật gù rồi thi lễ với hắn.



Cô nhanh chóng chạy đến bên chủ tử, cảnh đập vào mắt cô là Mịch Chi nằm đó quấn chiếc chăn bông trên người, vẻ mặt đầy mệt mỏi.



-Nương Nương!



Mịch Chi khẽ mở nhẹ hàng mi, vừa nhìn thấy Tiểu Hồng cô liền không khỏi ái ngại, hai má ửng đỏ, tuy muốn ngồi dậy nhưng cả thân người không thể nhấc nổi dù một cánh tay



-Nương Nương! Cẩn thận!



Tiểu Hồng liền đỡ lấy Mịch Chi, nâng cô ngồi dậy, vừa hay Tiểu Hồng trông thấy một màu hồng hơi đỏ đỏ vương trên tấm nệm, lập tức khiến nha hoàn này hai tai nóng bừng.



Cô nhanh chóng đưa Mịch Chi vào tắm gội và thay y phục.



Nhận thấy trên người chủ tử toàn là dấu vết hoan ái, một lần nữa Tiểu Hồng ngây dại lại không khỏi ngượng ngùng.