Vương Gia Nói Một Câu
Chương 7 :
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Đau, khắp người đều đau.Đây là điều đầu tiên Thanh Thành cảm giác được khi tỉnh lại.Thoáng động một chút liền hít một ngụm khí lạnh. Rõ ràng tỉnh lại trong vòng ôm ấm áp, nhưng lại như tỉnh trong mảnh băng thiên tuyết địa. Thanh Thành cố nén đau đớn trên người, gắng gượng ngồi dậy, chăn rớt xuống, trên thân thể diễm lễ tràn ngập hồng ngân. Ký ức điên cuồng đêm qua, cho dù muốn quên trong lòng, nhưng cơ thể lại nhớ rành mạch, rõ ràng nghĩ phải cự tuyệt, cuối cùng lại bại bởi dục vọng. Níu kéo phóng đãng như vậy, kêu ngâm phong tao như vậy, đều là do hắn làm ra.
Thanh Thành a Thanh Thành, đó mới là ngươi chân chính sao, bộ dáng không biết xấu hổ, Lý Trọng Gia sẽ nhìn ngươi như thế nào. Rõ ràng chỉ cần đứng nhìn người kia xa xa đã thỏa mãn, nếu như bản thân không có lòng tham như vậy, muốn nhiều thêm một chút thì sẽ không biến thành cái dạng này. Trong mắt Lý Trọng Gia, mình nhất định còn không bằng những kỹ nữ thấp hèn kia đi. Nói không chừng, khóe miệng Thanh Thành gợi lên tia trào phòng, thân thể mình là thành thật nhất, bán đứng suy nghĩ tối tăm của mình. Kỳ thật đã sớm muốn làm như thế, muốn thân mật với người kia như thế, muốn có được càng nhiều từ người kia. Nhưng lại dùng phương thức vô sỉ, lợi dụng sự ôn nhu và đồng tình của người đó để thỏa mãn tâm tư xấu xa.
Thanh Thành mặc quần áo tử tế, ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn, xuất thần nhìn đôi trà cụ bằng sứ trắng, cảm thụ này khó mà diễn tả, ngọt ngào, chua chát, lo được lo mất, lưỡng lự và giãy dụa.Trong lúc hắn ngẩn người, Lý Trọng Gia tỉnh lại.
Thân thể Thanh Thành cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, nghe thấy thanh âm xột xoạt xột xoạt mặc quần áo sau lưng, mỗi một phân mỗi một giây giống như sự giày vò trước đi chết. Rốt cuộc, Lý Trọng Gia mặc chỉnh tề, từng bước tới trước mặt Thanh Thành.
“Thật, thật xin lỗi.” Thanh Thành nhỏ giọng nói, “Tối hôm qua, ta, ta…”
Lý Trọng Gia nhìn khuôn mặt Thanh Thành hồng sắp thấy máu, phả ra một câu, “Đau không?”
Thanh Thành lắc đầu, hé miệng, nhưng không biết nói cái gì. Trong phòng một mảnh trầm mặc, Thanh Thành thấy xấu hổ rồi hối hận, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, cố nén không rơi xuống, bởi vì hắn nghĩ nếu bây giờ khóc lên, chính là tranh thủ thương tiếc của Lý Trọng Gia.
“Không việc gì.” Lý Trọng Gia vươn tay, đặt trên đầu Thanh Thành, xoa.
Chỉ là một câu đơn giản động tác nhỏ ấm áp như thế, Thanh Thành cố nén xúc động muốn khóc, cúi đầu hơi nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Lý Trọng Gia nghe vậy cầm chén nước đi, lại ngồi bên giường lần nữa, thân thủ ướm cái trán của Thanh Thanh xem nhiệt độ, vẫn rất nóng, chẳng lẽ hạ sốt? Thấy trên mặt Lý Trọng Gia hơi hơi hiện lên một tia hờn giận, đứng dậy đi ra, Thanh Thành giữ chặt ống tay áo của y, nói: “Ta bớt sốt rồi, bây giờ hơi nóng có thể là do ngủ quá lâu.”
Lý Trọng Gia nhìn thẳng Thanh Thành, tựa hồ như đang tự hỏi có nên tin lời hắn hay không.Thanh Thanh lộ vẻ tươi cười, “Ta thật sự không có chuyện gì, lại hảo hảo nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.”
Lý Trọng Gia gật gật đầu, lại lấy nước uy Thanh Thành, “Ngủ đi.”
Thanh Thành nghe lời nhắm mắt nằm xuống, một lát sau lại nhịn không được mở miệng, “Ngài cũng đi nghỉ ngơi đi, ta ngủ là tốt rồi.”
Lý Trọng Gia nghe vậy cũng không động, mà sờ sờ đầu Thanh Thành, dịch chăn hảo cho hắn, “Mau ngủ.”
Thanh Thành đỏ mặt, còn định đưa Lý Trọng Gia quay về đi nghỉ ngơi, nhưng nhìn biểu tình không thương lượng của Lý Trọng Gia.Đấu tranh nho nhỏ một chút, thầm nghĩ lòng tham con người quả nhiên không đáy, vui sướng khi có người bồi bạn, nhắm mắt lại ngủ.Thời điểm dần thiếp đi, Thanh Thành mơ mơ hồ hồ nghĩ, Vương gia chẳng lẽ cũng hống Hoàng thượng ngủ như thế này sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay chính thức kết thúc toàn văn, đang sửa chữa.