Vương Gia Nói Một Câu
Chương 8 :
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Thủ phủ Côn Ninh ở Tây Nam bất đồng với kinh thành to lớn, những đặc sắc của các dân tộc thiểu số hiện hữu khắp nơi. Men theo bên đường là các loại hoa đủ loại màu sắc, trông rất đẹp mất; dòng người lui tới trên đường, cô nương trẻ tuổi không ít, các nàng nói cười lướt qua, để lại sau lưng tiếng hoan thanh tiếu ngữ, so với các vị tiểu thư khuê các trong thành sống hoạt bát khả ái hơn nhiều; chỗ duy nhất tương tự với kinh thành, e rằng là tửu quán to nhỏ liền kề nhau, luôn kín người hết chỗ, tiếng ầm ĩ ồn ào náo nhiệt, nói ra chính là lạc thú của phố phường.
Thời điểm đoàn người Lý Trọng Gia đoàn người đến Côn Ninh đã đến chính ngọ, quyết định tìm một khách *** dùng bữa trước.
Thức ăn Tây Nam đặc biệt thiên về vị cay, xứng với rượu trái cây chua ngọt ở địa phương, phá lệ ăn với cơm. Ngay cả Thanh Thành đang bị bệnh cũng nhịn không được lấy thêm một chén.
“Ăn ngon thật a.” Lưu Phong vuốt cái bụng tròn trịa, thỏa mãn nheo mắt.
“Ta thật sự ăn không vô cái gì nữa.” Kiếm Nam vừa nói lại vừa thả một khối điểm tâm nhỏ vào miệng sau khi ăn xong.
Lý Trọng Gia tuy cái gì cũng chưa nói, bất quá vẻ mặt nghiêm túc bình thường giờ phút này cũng lộ vẻ thảnh thơi cơm rượu no say.
Mọi người hưởng thụ thời gian thả lỏng sau giờ ngọ khó có được, chợt nghe phía bên kia truyền đến tiếng kêu to, “Ngươi chẳng lẽ muốn ăn quỵt sao! Cũng không xem đây là địa phương nào!” Tiểu nhị hung tợn quát.
Nhìn về phía phát ra, vị “muốn ăn quỵt” đường đường là một công tử niên kỉ còn trẻ. Gã nghe xong lời tiểu nhị, cũng không nóng nảy, chậm rì rì đung đưa cây quạt, nói: “Ta chỉ nói là không mang tiền, lại chưa nói sẽ không trả tiền ngươi.”
Tiểu nhị vừa nghe gã bảo không phải ăn quỵt không trả tiền, âm thầm thở phào, nhưng thái độ vẫn cường ngạnh nói: “Vậy ngươi nhanh nhanh lấy tiền ra.”
Vị công tử kia đứng lên, nhìn kỹ các thực khách xung quanh. Gã vừa đứng lên, đã hiện ra dáng người cao to, hình thể không phải dạng tráng kiện nhưng gầy gò hữu lực, đôi mắt hoa đào khiến cho khuôn mặt đầy đường nét cương nghị nhu hòa hơn rất nhiều, càng mang đậm mị lực nam tính thành thục.
Ánh mắt công tử kia bỗng nhiên tập trung tại bàn của Thanh Thành, cười cười đi về phía bọn họ. Kiếm Nam cùng Lưu Phong mặt bất động thanh sắc, thực tế cơ thể cả người đều kéo căng, chỉ cần đối phương có động tác nào, liền lập tức xông lên che trước người Vương gia và Thái phó.
“Vị công tử này, ta xem tướng mạo ngài là người phú quý lương thiện, không biết hôm nay có thể mời tại hạ một bữa cơm không?”Vị công tử cười tủm tỉm nói với Thanh Thành.
Thanh Thành không biết làm sao ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn về phía Lý Trọng Gia. Lý Trọng Gia không nói lời nào nhìn chằm chằm vị công tử đó, thẳng đến nụ cười trên mặt gã ta không nhịn được mới thôi.
Thanh Thành đỏ mặt, ngượng ngùng nở nụ cười, “Không để Hoàng thượng mất mặt là tốt rồi.”
Kiếm Nam nhìn tiểu hỗ động giữa hai người, không khí chung quanh hoàn toàn không chứa những người khác. Hắn ta yên lặng thở dài, chuẩn bị chấp nhận việc đương gia chủ mẫu biến thành đương gia chủ phu.
“Ôi chao, Lưu Phong chạy đâu rồi.” Thanh Thành chợt phát hiện sáng sớm đã không thấy Lưu Phong.
“Khụ khụ, hắn đi ra ngoài.”Ánh mắt Kiếm Nam không thèm chớp nói bừa, “Hắn có người quen biết gần đây, mấy ngày nay Lưu Phong đều trụ ở đó.”
Thanh Thành gật gật đầu, tự động não bổ hình ảnh Lưu Phong cùng bằng hữu nâng cốc cười nói vui vẻ đàm tuế nguyệt.
Thật ra người nào đó đang vất vả hoàn thành nhiệm vụ Vương gia bố trí đánh cái hắt xì thật to, sờ sờ mũi, ghen tị nho nhỏ một phen thư thư phục phục nghỉ ngơi tại khách *** của đồng nghiệp.
Về đêm, phủ tướng quân hoa lệ ẩn vào bóng tối, đường viền mái hiên mơ mơ hồ hồ ánh lên trong nguyệt quang thanh lãnh, trong hoa viên tại tiểu đình, Pháp Lang một mình rót rượu, nhẹ giọng ngâm điệu dân ca Tây Nam.
“Tướng quân đại nhân,” thủ hạ mặc y phục dạ hành bỗng nhiên xuất hiện, đưa tình báo Pháp Lang đang cần.
Pháp Lang đảo qua một lần, ngoắc ngoắc khóe miệng, “Thật đúng là không làm cho ta thất vọng a.”
“Tướng quân đại nhân, bên kia thúc giục gay gắt, chúng ta có cần phải hành động nhanh hơn một chút?”
“Không vội, không vội.” Pháp Lang cười, trong mắt lộ ra một tia tinh quang, “Để ta xem hắn có bao nhiêu bổn sự.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuối tuần phải về trường học, rất bận bịu, vì thế, hôm nay canh ba