Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chương 10 :

Ngày đăng: 05:21 22/04/20


Đêm, khuya dần.



Gió đêm lành lạnh rót vào từ cửa sổ, Ấn Hoan vẫn ngồi bên giường trông

chừng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đứng đậy muốn đi đóng cửa sổ, nhưng trong

nháy mắt, một mảng nhiệt độ nóng bỏng đã quấn lấy tay nàng —— "Đi đâu

vậy?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trên giường chợt mở mắt ra.



Bởi vì ngủ mê, giọng nói của hắn có chút lười biếng, còn trầm thấp hơn bình

thường, Ấn Hoan nghe tiếng, không dám tin vội quay đầu, vui mừng đối

diện với một đôi mắt đen lấp lánh.



"Chàng đã tỉnh? Thật tốt quá, ta đi nói với đại phu. . . . . ."



"Không vội." Hắn khẽ mỉm cười, tay hơi dùng sức, lại vây nàng ở bên giường.



"Nhưng. . . . . ."



"Bây giờ là lúc nào rồi?" Hắn chợt nói sang chuyện khác.



"Vừa qua giờ Sửu." Nàng nhẹ giọng trả lời, đôi mắt trong suốt vẫn nhìn hắn

không chớp. Đây có phải là giấc mơ không? Nửa ngày trước, hắn hết ói máu đen, lại hôn mê bất tỉnh, vậy mà giờ đây hắn đã tinh thần hăng hái nhìn ngắm nàng, giống như không có chuyện gì xảy ra.



(*)Giờ Sửu: Từ 1- 3h sáng.



"Thì ra là đã khuya, chẳng trách sao bốn phía lại yên ắng như vậy." Hắn thôi chú ý bên ngoài phòng, lại phát hiện sự hốt hoảng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt nàng, ánh mắt liền nhu hòa đi. "Sao vậy?"



"Ta. . . . . ." Nàng muốn nói lại thôi. "Chàng thật sự không sao chứ?" Nàng nhẹ

giọng hỏi, mặc dù đã vô cùng nỗ lực đè nén tâm tình, nhưng giọng nói run rẩy kia, vẫn tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng.



Đến tận giờ, nàng vẫn không thể quên sắc mặt tái nhợt của hắn khi ngã xuống.



Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng sợ hãi điều gì, chỉ có một khắc kia, lòng

của nàng lại vì căng đầy sợ hãi mà thiếu chút nữa đã vỡ vụn.



Cho

dù đại phu bảo đảm sức khỏe hắn không đáng ngại, nhưng lòng của nàng vẫn treo cao lơ lửng không thể buông xuống, cho tới tận giờ phút này.



Nàng chỉ hi vọng đây không phải là mơ, nếu là mơ, nàng tình nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. . . . . .



"Ta lại hù dọa nàng rồi ư?" Mặc dù nàng cực lực che giấu nỗi sợ hãi trong

lòng, nhưng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn cảm nhận được sự bất an của nàng.



Chống giường, hắn đột ngột nhanh nhẹn ngồi dậy, chăn mền chậm rãi rơi xuống

dọc theo thắt lưng hắn, khiến vòm ngực rắn chắc như ẩn như hiện dưới lớp áo đơn nửa mở, bắp thịt bền chắc kia khác hẳn với vẻ tuấn mỹ bên ngoài, làn da gợi cảm, dưới ánh sáng đèn càng thêm hấp dẫn khó nói nên lời.



Không khí xung quanh đột nhiên trở nên có chút khô nóng, ngay cả làn gió đêm

thổi liên tục cũng không thể thổi tan nhiệt độ phát ra từ trên người

hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng nổi lên hai rặng mây đỏ, nàng ngượng

ngùng muốn xoay người, lại bị hắn kéo vào trong ngực.



"A!" Nàng nhỏ giọng hô lên.



"Đừng sợ." Hắn yêu thương ôm vòng quanh eo thon của nàng, một tay khác dịu

dàng xoa lên gương mặt nóng cháy của nàng, nhẹ nhàng miết giãn nét buồn

phiền giữa đôi lông mày nàng. "Nhìn này, chẳng phải ta đây một chút vấn

đề cũng không có sao?"



"Nhưng đại phu nói trong người chàng có

thể vẫn còn dư độc. . . . . ." Nàng đỏ mặt, không biết phải phản ứng như thế nào vào lúc này, chỉ có thể mặc cho hắn ôm. Mặc dù tư thế này khiến nàng mắc cỡ đến nỗi ngón chân cũng muốn cong lại, nhưng nhiệt độ nóng

bỏng và lồng ngực mạnh mẽ của hắn, quả thật làm cho nàng an tâm không

ít.



"Chút độc ấy, cũng không làm gì được ta." Hắn nhỏ giọng an ủi nàng, ngón tay thô ráp vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của

nàng.



Động tác của hắn thật dịu dàng, nàng không khỏi dần dần

buông lỏng thân thể, quyến luyến tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim

đập mạnh mẽ đầy sức sống của hắn.



"Thật sao?" Nàng nghi hoặc, vẫn còn có chút lo sợ.



"Dĩ nhiên." Hắn khẽ mỉm cười. "Từ nhỏ ta đã tập võ, năm ấy mười tám tuổi

đánh dẹp Miêu tộc, không may bị phục kích, trúng kịch độc, may mắn nhặt

về một mạng, có lẽ là trong họa được phúc, kể từ lúc đó, mọi loại chất

độc đều không thể dễ dàng gây ảnh hưởng đến ta, chỉ cần tĩnh dưỡng một

chút, thì có thể khôi phục nguyên khí." Đây cũng chính là lí do hắn

không lo lắng tai họa về sau, mà quyết định tiễn thích khách đến Tây

thiên.



Chỉ là, tuy hắn có tự tin, nhưng vẫn không thể ngờ được

độc tính trong cơ thể lại mãnh liệt đến thế, phát tác ngay lập tức, làm

hắn còn chưa kịp giải thích, đã lâm vào hôn mê.



Mặc dù Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nói vô cùng bình thản, Ấn Hoan vẫn cứ sợ hãi trong lòng.



Dù đã biết võ công của hắn không tầm thường, nhưng chợt nghe hắn nói đến

việc ra chiến trường, nàng vẫn có chút không thể ngờ tới.



Chuyện hắn không muốn người khác biết thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi nàng thật sự không biết nên phản ứng làm sao.



Hắn đã biết võ công, vậy sao chưa bao giờ nói? Nếu đã có võ công, sao phải

giữ nàng lại? Năng lực của hắn còn cao hơn nàng, bên cạnh lại có Lâu

Tây, có thêm nàng dường như cũng không giúp ích gì lớn, ngược lại vì bảo vệ nàng, thiếu chút nữa hắn đã —— nhớ tới một màn kinh tâm động phách

kia, lòng nàng run lên, thân thể nhỏ nhắn mềm mại không thể tự chủ được

càng co lại, vùi sâu vào vòm ngực ấm áp của hắn.
Ánh mắt mềm mại, nàng không khỏi nở nụ cười ngọt ngào, sự cảm động trong lòng khiến nàng quên đi căng thẳng.



Nàng cũng cầm đũa trúc lên, gắp cho hắn mấy món hắn thích, dưới ánh nến, hai người cứ như vậy, nàng một miếng, ta một miếng ăn hết thức ăn, cho đến

khi uống xong rượu hợp cẩn.



"Sư phụ đâu rồi?" Có lẽ là không quen uống rượu, mới uống một ly, Ấn Hoan đã cảm thấy toàn thân vô lực, thân

thể mềm mại dựa vào hắn.



"Ngài thông gia đang ở đằng trước, tán

gẫu với mẫu hậu và Hoàng thượng, mà sao lại không thấy bóng dáng hai

tiểu di?" Nhận thấy nàng say, hắn vươn hai tay ôm lấy nàng, đi tới

giường.



(*Di: dì, hoặc chỉ chị em gái của vợ.)



"Tâm nhi và Hỉ nhi chắc là chạy đến đàng trước rồi." Nàng mở đôi mắt long lanh vì say, mặc cho hắn đặt mình lên giường.



Bởi nàng xuất giá ở kinh thành xa xôi, hai người nọ vốn nói hôm nay sẽ ở

bên cạnh nàng, ai ngờ tiệc vừa mới bắt đầu, mùi thức ăn thơm phức từ nơi nào bay tới đã khiến hai người đứng ngồi không yên.



Hai người, một người thích nấu, một người thích ăn, chạy theo mùi hương ra khỏi phòng, tới giờ cũng chưa từng quay lại.



"À, vậy cũng tốt." Vừa nói, hắn vừa nhanh nhẹn giúp nàng tháo khăn quàng

vai trân châu và áo cưới đỏ. Nhìn đôi mắt thoáng chút u tối của hắn, Ấn

Hoan nhất thời tỉnh rượu không ít, đôi tay nhỏ vội vàng chen vào khe hở

giữ hai người.



"Đừng. . . . . . Phải để ta làm mới đúng." Nàng đỏ mặt, run rẩy vươn tay chạm vào cúc áo trên y phục hắn.



Nàng vốn không biết gì, nhưng có lẽ Hoàng Thái hậu đã nghe về thân thế của

nàng, nên trước khi hôn lễ diễn ra, đã bí mật dạy nàng một số chuyện,

bao gồm những việc một người vợ nên làm, và việc giữa phu thê với nhau.



Kể từ khi ấy, nàng mới hiểu ra, chuyện đêm đó hắn làm với nàng còn có ý nghĩa đặc biệt hơn nàng nghĩ.



Nếu cũng đã trở thành thê tử của hắn rồi, dĩ nhiên phải cởi áo giúp hắn.

Chẳng qua nghe là một chuyện, còn làm lại là một chuyện khác, khi hắn

nhìn nàng, nàng khẩn trương tới nỗi một chiếc cúc cũng mở không xong.

"Để ta làm." Hắn thấp giọng nói, nhẹ nhàng chụp lấy tay nhỏ của nàng,

hai ba cái đã cởi xong đồ cưới trên người.



Khi nửa thân trần của hắn đè nàng xuống giường, nàng không khỏi run rẩy.



Mặc dù giữa hai người đã sớm có chung đụng vợ chồng, nhưng nhiệt độ nóng

bỏng của hắn, vẫn khiến nàng khẩn trương, mỗi khi hắn đến gần nàng, hơi

thở dày đặc của hắn đều vây lấy nàng, nàng sẽ không tự chủ được mà nóng

lên, sau đó lại run rẩy. . . . . .



"Hạo Nguyệt, ta. . . . . ." Nàng khẩn trương chống vai hắn, muốn trì hoãn giờ khắc này, lại không thể nghĩ ra lí do thích hợp.



"Suỵt." Cảm giác được sự lo lắng của nàng, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.



Một cái hôn còn chưa đủ, hắn hạ xuống vô số nụ hôn dọc theo cái cổ nhỏ

trắng ngần của nàng, bàn tay cũng đi theo đôi môi, cởi hết những thứ y

phục trở ngại.



Đầu tiên là áo cưới, tiếp theo là áo lót, lại đến

yếm nhỏ thêu hoa, cuối cùng là quần lụa mỏng manh. Dưới sự vuốt ve dịu

dàng của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Ấn Hoan không biết từ lúc nào đã quên đi

căng thẳng, đôi môi nhỏ xinh bị hôn tới sưng đỏ, thỉnh thoảng bật ra

tiếng rên rỉ mê người.



Hạ màn trướng xuống, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt

lại phủ lên thân thể nàng, một lần nữa hôn lên môi của nàng, ôn lại thân thể ngát hương hoa đào của nàng.



Đêm, từ từ trầm xuống.



Khi nến Long Phượng trên bàn tròn nhỏ xuống giọt sáp xuối cùng, thì Ấn

Phong cách đấy mười trượng, cũng chậm rãi bước tới bên dưới một cây hoa

đào.



Nhìn cây hoa đào đã qua mùa mà vẫn nở rộ vô cùng chói lọi,

Ông không khỏi nở nụ cười có chút thâm ý, lẩm bẩm thì thầm —— "Mặc dù là một kiếp nạn, nhưng cây hoa đào lão phu đưa tới cho ngươi là một bảo

vật vô giá đấy, mà nói lại, tình duyên trăm năm, bách thế yêu say đắm,

một cặp đẹp đôi như vậy, thật sự là thế gian ít có."



Vê chòm râu dê trắng xóa, Ấn Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời mà cười.



Ngôi sao trên không, lẳng lặng lóe ra ánh sáng vĩnh hằng. Đột nhiên ông nhạy bén phát hiện điều gì đó, vội vàng bấm tay tính toán, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lại tràn đầy ý cười.



"Úi chà! Hồng loan tinh lại động, xem ra là ở phía Bắc rồi, ha ha ha. . . . . ."



--HOÀN--



Ngoài lề: Truyện này nằm trong hệ liệt ‘Quất tử thuyết cận kì” .



Bộ thứ hai là “Bản tướng quân vô địch”, nói về chuyện tình của Ấn Tâm lập

chí học hết tài nấu nướng trong thiên hạ và đại tướng quân Đông Phương

Thú Thiên.



Bộ thứ ba là “Tể tướng giả nghiêm chỉnh”, nói về

chuyện tình giữa Ấn Hỉ lập chí ăn hết món ngon trong thiên hạ và Tể

tướng Thượng Quan Khuynh Vân.