Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chương 9 :

Ngày đăng: 05:21 22/04/20


"Ty chức cứu giá chậm trễ, kính xin Hoàng thượng, Vương gia thứ tội." Bên cạnh, Lâu Tây và Hộ vệ cuối cùng cũng phá được vòng vây, nhanh chóng chạy tới bên người

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.



Chỉ thấy sắc mặt hai người trầm trọng, lấy

thân mình che chắn cho ba người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt phía sau, một đường cảnh giác thối lui vào rừng cây ẩn mật.



"Xem ra thích khách đã

trà trộn vào đoàn khách." Nhìn mấy tên mặc áo xanh đang đấu với nhóm Hộ

vệ bên ngoài rừng cây, ngoài mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt bình thản, nhưng

ánh mắt lại vô cùng lãnh khốc. Những tên này mặc dù có kế hoạch chu đáo, nhưng dù sao nhân số cũng có hạn, dưới thế công của Thị vệ trong phủ,

phần lớn thích khách đã bị trọng thương, mặc dù còn mấy tên cá lọt lưới

núp trong bóng tối phóng ra ám khí, nhưng có thể trốn được nhất thời,

không tránh khỏi một đời.



Người dám can đảm động thủ trước mặt

hắn, hẳn phải có quyết tâm liều chết! "Là người tộc Miêu, có vẻ muốn lợi dụng yến tiệc này để ám sát Hoàng thượng." Lâu Tây nói ra kết quả quan

sát được, nhân tiện đá ngất một tên áo xanh có ý đồ đánh lén. "Đúng là

thời cơ tốt." Giọng điệu Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn lạnh nhạt, nhưng Ấn

Hoan lại nhạy bén nghe ra sát ý ẩn giấu trong lời nói ấy. Trong lòng

chấn động, nàng không nén được mà ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện hắn

vẫn ôn hòa, cặp mắt đen thâm thúy kia vẫn đang tỉ mỉ ngắm nhìn nàng,

giống như muốn xác nhận xem nàng có bị thương hay không. Cảm giác được

người che chở ấy, khiến hai gò má nàng đỏ bừng, trái tim cũng nóng lên.



"Bảo vệ Hoàng thượng và phu nhân rời khỏi Trạc Xuân Viên." Hoàng Phủ Hạo

Nguyệt lại mở miệng, tiếng “Phu nhân” kia, đã chứng minh thân phận của

nàng thêm một lần nữa, mặc dù Hoàng Phủ Thao cảm thấy chói tai, nhưng

ngại tình thế hỗn loạn trước mắt, nhất thời hắn cảm thấy không có sức

lực để phản đối, nhưng Ấn Hoan bên cạnh lại lên tiếng kháng nghị.

"Không, ta muốn ở lại." Nàng kiên quyết lắc đầu.



Sư phụ bói toán

thật linh nghiệm, năm nay quả nhiên hắn gặp phải kiếp nạn, làm sao nàng

có thể rời bỏ hắn trong lúc mấu chốt này? Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nở nụ

cười trấn an. "Đừng lo lắng, thế cục gần như đã được khống chế, nơi này

rất loạn, nàng đi cùng Lâu Tây đến Di Phẩm Lâu trước đi, chỉ chốc lát

nữa ——"



"Ta muốn ở lại bảo vệ chàng, dù sao đi chăng nữa, ta

tuyệt đối sẽ không rời khỏi." Lần đầu tiên, nàng không để ý lễ nghi mà

cắt ngang lời hắn.



Thái độ cứng rắn này, khiến Hoàng Phủ Thao và Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đều sững sờ.



"Chàng đã nói, sẽ không buông ta ra, ta cũng thế." Dẫu mặt nhỏ nóng đến mức

muốn bốc cháy, nhưng từ đầu đến cuối Ấn Hoan vẫn kiên định nhìn thẳng

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt. "Ta sẽ không rời khỏi chàng, vĩnh viễn sẽ không."



"Cho dù phải đánh đổi tính mạng ư?" Hoàng Phủ Thao cũng không biết tại sao

mình lại thốt ra câu hỏi này, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy Ấn Hoan

trước mặt, cũng không còn chướng mắt nữa.



Ấn Hoan không để ý đến hắn, chỉ đưa tay nhỏ bé ra nắm lấy tay Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.



Cặp mắt tràn đầy hứa hẹn kia, không khỏi khiến Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nở nụ

cười dịu dàng. Nhưng tiếng chém giết bên tai, lại không cho phép hắn

quên đi tình cảnh trước mắt, chỉ thấy hắn thu tay lại, nhanh chóng kéo

nàng vào ngực, cũng dứt khoát đưa ra quyết định.



"Các ngươi bảo vệ Hoàng thượng đi trước, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt đối không được để Hoàng thượng bị thương!"



"Hoàng thúc, không được, nếu phải đi thì cùng đi." Hoàng Phủ Thao lập tức phản đối.



"Hoàng thượng, vì an toàn của ngài, xin ngài hãy theo ty chức rời khỏi đây

thôi." Lâu Tây và một tên Hộ vệ khác không cho Hoàng Phủ Thao có quá

nhiều thời gian do dự, hai người không để ý đến sự phản đối của y, có

được chỉ thị của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, lập tức vây quanh y xông về tiểu

đình ở hướng Đông.



Nhưng vừa mới bước được vài bước, thì một cô gái mảnh mai đã lảo đảo xông vào rừng cây.



Chỉ thấy gương mặt dịu dàng ướt đẫm lệ, tái nhợt và tràn đầy kinh hoảng của nàng, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thao thì trên lập tức thoáng nét vui

mừng.



"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, xin cứu, cứu mạng, có người muốn giết tôi. . . . . ."
"Nhưng vi thần đã xem qua độc mà Vương gia thu được, phát hiện được mấy

thứ độc dược tương tự, chỉ cần Hoàng thượng chịu cho vi thần một chút

thời gian, vi thần nhất định có thể điều chế ra thuốc giải, ép tàn độc

trong cơ thể Vương gia ra ngoài."



"Một khi đã như vậy, thì ngươi còn ở lại chỗ này làm cái gì?"



"À? Đó là bởi vì Hoàng thượng ngài. . . . . ."



"Trẫm như thế nào? Còn không mau đi chế thuốc giải! Nếu là Duệ Vương gia có sơ xuất gì, trẫm hỏi tội ngươi!"



"Dạ! Dạ! Vi thần sẽ đi ngay." Trong tiếng rống giận dữ của Hoàng Phủ Thao

lão Ngự y vội vàng từ trên ghế nhảy lên, thiếu chút nữa đã va phải Hoàng Phủ Thao.



May nhờ y phản ứng mau, vội vàng lui về phía sau, lão

Ngự y lúc này mới trộm nhìn y một cái, rồi lộn nhào về phía trước, tông

cửa chạy đi.



Ngoài cửa, Lâu Tây vẫn yên lặng ôm cánh tay chờ lệnh như thường, Hoàng Phủ Thao nhìn hắn một cái, sau đó mới chậm rãi thong

thả trở vào nội sảnh.



Không ngoài dự liệu, Ấn Hoan lại ngồi bên giường, lúc này đang vắt khô khăn lông, lau mồ hôi trên trán cho Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.



Dưới ngọn đèn, ánh mắt nàng chứa đầy tự trách và đau lòng, bộ dáng điềm đạm

đáng yêu này, khiến y nhìn thấy cũng không biết nên nói cái gì cho phải.



Thật ra thì việc Hoàng thúc trúng độc ngất xỉu, y nhìn ra được nàng còn gấp

gáp khổ sở hơn bất cứ ai, nhưng từ đầu tới cuối nàng vẫn không rơi một

giọt lệ.



Trong nháy mắt Hoàng thúc phát độc ngất xỉu, nếu không

phải nàng dũng cảm quên mình, ôm lấy thân thể nhiễm độc của hắn, sử dụng nội lực bức ra nhiều máu độc hơn, sợ rằng tình trạng Hoàng thúc cũng

không được lạc quan như thế.



Cho đến tận khi Ngự y tới, nàng đều

không rời một tấc, dù cho Hoàng thúc vô thức nôn máu độc lên người nàng, hay là không chịu nổi đau đớn mà điên cuồng giãy dụa, nàng vẫn không

buông tay, dẫu đôi tay ấy có bị Hoàng thúc nắm đến bị thương, cũng không hề lộ ra vẻ mặt đau đớn. . . . . .



"Tối nay phiền ngươi ở lại chăm sóc hoàng thúc."



Không ngờ rằng Hoàng Phủ Thao sẽ nói như vậy, Ấn Hoan đầu tiên là sửng sốt

một chút, sau mới chậm rãi quay đầu lại. "Vậy còn ngài?" "Trẫm mệt mỏi,

phải hồi cung nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lâm triều thương nghị chuyện

Miêu tộc, nhiều việc đến nỗi vội vàng không xong. . . . . ." Dừng một

chút, nhìn Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trên giường, Hoàng Phủ Thao hơi không

được tự nhiên, nói tiếp: "Nói tóm lại, trẫm chỉ là tạm thời để Hoàng

thúc lại cho ngươi chăm sóc, ngươi cũng đừng cho là trẫm đồng ý cái gì,

đợi xử lí xong chuyện Miêu tộc, trẫm sẽ lập tức trở lại."



Nhìn

Hoàng Phủ Thao lúng túng, Ấn Hoan hiểu y đây là có ý tốt để nàng và

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt được ở cùng một chỗ, không khỏi nở nụ cười cảm

kích. "Ta hiểu rồi, cám ơn ngài."



"Cảm. . . . . . Cám ơn cái gì!" Nhìn Ấn Hoan mỉm cười xinh tươi như hoa Sen mới nở, tim Hoàng Phủ Thao

đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.



Nguy hiểm! Y đã sớm biết cô

gái này xinh đẹp như yêu tinh, sao y vẫn còn mặt đỏ tim đập? Nàng lại

sắp trở thành Hoàng thẩm của y đấy! Y thà rằng nàng lạnh lùng, không để y vào mắt như lúc trước, ít nhất y sẽ không như thế. . . . . . Ặc, đợi

đã, y mới vừa nghĩ cái gì thế? Nàng? Hoàng thẩm? Không hiểu sao y lại tự mình nhận định thân phận của nàng? Y, y, y rốt cuộc là đang suy nghĩ

cái quái gì chứ! Hoàng Phủ Thao chợt quát to một tiếng, rồi hốt hoảng

chạy ra khỏi nội sảnh. "Thời, thời gian không còn sớm nữa, trẫm cũng nên đi." Hắn không quay đầu lại mà chạy thẳng tới cửa chính, giống như đang trốn tránh điều gì đó.



"Hoàng thượng, ty chức đưa ngài đi." Lâu Tây ngoài cửa bỗng nhiên tiến lên.



"Oa!" Hoàng Phủ Thao không khỏi lại kêu lớn một tiếng nữa, hiển nhiên là bị

Lâu Tây im hơi lặng tiếng dọa sợ. "Không, không cần, hôm nay tất cả đều

mệt mỏi, có rảnh rỗi, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi." Cúi đầu, Hoàng

Phủ Thao khoát tay áo, sau đó liền vội vã rời khỏi Di Phẩm Lâu.



Nhìn bóng lưng vội vàng chạy đi kia, Lâu Tây im lặng một hồi, tiếp theo mới

xoay người đóng cánh cửa rộng mở sau lưng lại, sau đó cũng yên lặng rời

đi.