Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chương 8 :

Ngày đăng: 05:21 22/04/20


Edit: Mèo Mạnh Mẽ



Dưới sự hướng dẫn của hạ nhân, các tân khách đều lần lượt tiến vào các tiểu

đình, tiểu hiên bốn phía hồ Yêu Nguyệt, còn Hoàng Phủ Thao và Hoàng Phủ

Hạo Nguyệt thì bước lên Lưu Thính Các.



Trong lúc bọn hạ nhân dọn

thức ăn lên, thì một chiếc thuyền được trang trí lộng lẫy, cũng bơi ra

từ một góc hồ, theo làn nước gợn nhộn nhạo, trên thuyền bỗng truyền tới

tiếng sáo trúc êm tai.



Nghe tiếng đàn sáo tuyệt vời kia, mọi

người đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thích thú, bị thu hút đến bên bờ, vậy

mà sắc mặt Hoàng Phủ Thao đang ngồi ở Lưu Thính Các vẫn không thể tốt

lên nổi.



Ban đầu, y cố ý sắp xếp mình không ngồi thưởng nhạc

chung với khách khứa, là muốn để Hoàng thúc có thể cẩn thận thưởng thức

từng đóa “kiều hoa”, nhưng hiển nhiên, dụng tâm lương khổ của hắn lần

này đã uổng phí! Ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc Hoàng Phủ Thao cũng không

nhịn được mà lên tiếng.



(*)Dụng tâm lương khổ: Dùng nhiều trí lực để

suy tính, trong trường hợp này cũng có thể hiểu là muốn tốt cho người

khác mà người khác không biết.



"Hoàng thúc này."



"Mời Hoàng thượng nói.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi ở một bên, từ đầu đến cuối bộ dáng vẫn điềm tĩnh chín chắn.



"Hoàng thúc nghĩ sao về yến tiệc này?"



"Dĩ nhiên là không phản đối."



"Vậy Hoàng thúc có nhớ, yến tiệc này là để chọn vợ cho Hoàng thúc?"



"Vi thần nhớ kỹ trong lòng."



Hít sâu một hơi, Hoàng Phủ Thao tựa như đang cực lực ẩn nhẫn. “Nếu nhớ kỹ

trong lòng, vậy Hoàng thúc có thể giải thích tại sao tự dưng lại mang nữ nhân tới?" Hắn hạ thấp giọng, không dấu vết liếc nhìn Ấn Hoan ngồi cùng bàn một cái, ánh mắt như muốn phun lửa.



Nữ nhân này mặt dày tới

tham dự bữa tiệc thì thôi đi, lại còn dám ngồi chung bàn với y?! Thật

đúng là không biết thẹn! “Thân phận Ấn Hoan đặc biệt, trước nay vẫn ở

bên vi thần như hình với bóng, lúc này theo cạnh vi thần, cũng là đương

nhiên." Vẻ mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn điềm nhiên, nhưng cánh tay dưới

khăn gấm trải bàn lại giữ tay Ấn Hoan thật chặt, không cho nàng bỏ đi.



Vẻ mặt nàng khó xử, liếc hắn xin giúp đỡ, hắn lại mỉm cười lắc đầu



Hai người trao đổi ánh mắt, vào mắt Hoàng Phủ Thao lại thành liếc mắt đưa tình, lập tức giận đến mặt mày càng thêm xanh mét.



"Hoang đường! Trẫm khổ tâm thay người sắp xếp bữa tiệc này, cũng không phải là ——"



Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhẹ giọng ngắt lời.



"Vi thần cảm tạ khổ tâm của Hoàng thượng, hai mươi thiên kim kia quả thật là những người tốt nhất."



"Là hai mươi tám thiên kim!" Lần này, không chỉ Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, tất

cả mọi người đều nghe được giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Hoàng

Phủ Thao.



Bọn hạ nhân không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hoảng trắng bệch, vội vã lo lắng cho Ấn Hoan.



Thật ra cũng khó trách Hoàng thượng tức giận, Ấn Hoan lấy thân phận khách

tham dự tiệc chọn vợ, vốn đã đột ngột, chớ nói chi còn do Vương gia tự

tay dắt tới.



Khi nàng xuất hiện ở bữa tiệc thì mọi ngươi gần như

đều phải nín thở vì dung nhan của nàng, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi,

thì ai cũng khiếp sợ —— bọn họ luôn tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, trước

nay vẫn luôn có tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia lại bắt nàng ngồi chung bàn! Mặc dù bọn họ cũng nhìn ra sự khó xử của nàng, nhưng

gần vua như gần cọp, lần này Hoàng thượng sẽ làm gì, cũng không ai biết

được đâu.


Chén sư trắng vẽ một vòng mơ hồ không thể nhìn rõ trong không trung, nháy mắt sau đó, cùng với tiếng vỡ nát, một

mũi tên độc cũng “phập” một tiếng, bị chệch đi cắm vào thân một cây hoa

đào.



Nhìn bản lĩnh cao cường của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Ấn Hoan không khỏi sửng sốt.



Mặc dù lúc trên xe ngựa nàng đã nhận ra hắn biết võ công, nhưng sau đó xảy

ra quá nhiều chuyện, nàng cũng quên phải tìm hiểu rõ ràng, bây giờ xem

ra, hắn quả thực có võ công, hơn nữa bản lĩnh có thể còn cao hơn nàng!

Hoàng Phủ Thao bị hành động thình lình của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt dọa.

"Hoàng thúc, sao người lại. . . . . ." "Có thích khách!" Hoàng Phủ Hạo

Nguyệt nhẹ giọng trả lời, đồng thời cũng cẩn thận ngó nhìn động tĩnh bốn phía.



Tập kích bất thình lình, cũng không kinh động đến khách

khứa, chỉ có Lâu Tây và sáu gã Hộ vệ Hoàng thượng mang tới là phát hiện

ra có điều bất thường, vội vàng rút kiếm xông lên Lưu Thính Các, nhưng

họ vừa mới bước tới, thì có một đám tôi tớ mặc áo xanh bay ra từ góc

tối, đột ngột tung phấn độc màu đỏ.



Trong phút chốc, năm gã Hộ về lập tức ôm lấy cổ họng, hét lên đau đớn rồi ngã vật xuống đất, mặc dù

Lâu Tây và một Hộ vệ có võ công khá cao kịp thời bế khí, hiểm hóc tránh

được khí độc đánh lén, nhưng cũng không thể nào lập tức chạy tới Lưu

Thính Các. Chỉ thấy mười tên áo xanh, vô cùng trật tự bao vây hai người, đao kiếm trong tay không ngừng tấn công về phía họ, dường như muốn ngăn cản không cho họ đi cứu viện.



"Có thích khách! Có ai không, hộ

giá! Hộ giá!" Không biết là ai trong đám người phát ra báo động, đám

khách khứa mới giật mình phát giác có chuyện xảy ra.



Tiếng đàn

sáo trên thuyền hoa bỗng dưng ngưng bặt, khách khứa sợ hãi kinh hô, mười mấy Thị vệ đằng xa nhận ra bất thường, lập tức chạy vội tới từ bốn

phương tám hướng.



Một nửa nhóm Thị vệ dẫn tất cả khách khứa lui

đến nơi an toàn, nửa kia chia làm hai xông về phía Lâu Tây và Hoàng Phủ

Hạo Nguyệt, nhưng giống như đoán được phương hướng của bọn họ, càng có

nhiều tên độc bay ra từ góc tối.



Đám thị vệ cả kinh trong lòng, vội vàng giơ kiếm đánh rơi ám khí.



Mặc dù bọn họ sốt ruột hộ chủ, nhưng kẻ địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài

sáng, nếu không bắt được phục binh, e khó bảo toàn Hoàng thượng không

gặp nạn, mọi người nhìn nhau, sau đó lập tức thay đổi kế hoạch, phi thân tới nơi phát ra tên độc. Vèo! Lại có tên độc đột kích.



Trên Lưu

Thính Các, Ấn Hoan linh hoạt kéo tấm khăn gấm trải bàn, tung lên, lấy

nhu thắng cương mà đỡ mấy mũi tên độc, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lẳng lặng

dùng chân đá bay mấy cái ghế gỗ, lấy khí thế sấm vang chớp giật mà đánh

vào nơi phát ra tên độc, trong phút chốc, mấy tên phục binh nấp sau bụi

hoa, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.



"Bốn phía còn có thích

khách mai phục, mục tiêu của bọn họ là Hoàng thượng, mau mau bảo vệ

Hoàng thượng rời đi." Trên Lưu Thính Các, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt xác định

được mục tiêu của thích khách, vẫn gặp biến không sợ hãi mà bảo vệ Hoàng thượng sau lưng. "Ta hiểu." Giống như vẫn chờ đợi câu này của hắn, Ấn

Hoan không nói hai lời, lập tức vẫy mạnh đoạn khăn gấm trong tay ra

ngoài.



Nháy mắt, mấy mũi tên độc cắm trong khăn, lập tức bắn về

phía đám Thị vệ trong phủ đang chiến đấu cùng ba tên áo xanh. Trong chớp mắt, ba gã áo xanh đã ngã xuống đất không dậy nổi, không một ai thoát

được.



Thân thủ mạnh mẽ của Ấn Hoan khiến Hoàng Phủ Thao nhìn thấy mà phải trợn mắt há mồm, nhưng y còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Phủ

Hạo Nguyệt bên cạnh đã túm lấy y và Ấn Hoan, phóng xuống từ Lưu Thính

Các.



"A!" y chỉ kịp hét ra một tiếng, đã có cảm giác hai chân chạm xuống đất.



Vuốt trái tim đang không ngừng nhảy bùm bùm, y cố chống đỡ hai chân xụi lơ,

ngước lên trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo Nguyệt một cái, oán trách hắn muốn phóng xuống cũng không nói trước một tiếng, hại y thiếu chút nữa té

nhào.



Nếu để cho người ta thấy, mặt mũi y biết để vào đâu chứ?