Vương Gia Rất Nghiêm Túc
Chương 7 :
Ngày đăng: 05:21 22/04/20
Gần như ngay lúc bầu trời vừa lộ ra tia sáng rạng đông đầu tiên, Ấn Hoan đã tỉnh giấc.
Giống như mọi ngày, nàng nhanh chóng cầm xiêm y trên giá áo lên thay, sau đó
ngồi trước bàn trang điểm, chải vuốt mái tóc dài, khi cây lược gỗ vừa
xuyên qua mái tóc, thì một giọng nói trầm thấp, bỗng dưng lại vang lên
bên tai —— từ nay về sau, ta và nàng vĩnh viễn không xa rời.
Đặt
lược gỗ xuống, nàng sững sờ xoa xoa hai tai, giống như còn có thể cảm
nhận được hơi thở nóng bỏng và ánh mắt vô cùng nghiêm túc của hắn khi
nói những lời ấy.
Gương mặt tinh tế như được điêu khắc, nhỏ nhắn
như được mài giũa bên trong gương đồng chợt nổi lên hai rặng mây đỏ,
nàng cắn môi dưới, không kiềm được mà mất hồn. Không xa rời? Nghĩa là
không chia lìa ư? Nhưng tạm thời nàng cũng không có ý muốn rời đi, trừ
phi đến lúc hắn qua khỏi kiếp nạn, bình yên vô sự rồi, nàng mới có thể
trở về Tiếu Tiếu cốc phục mệnh, nhưng tới lúc đó, hắn cũng phải lấy vợ
rồi nhỉ? Nhớ tới yến tiệc chọn vợ sắp đến, Ấn Hoan không khỏi sửng sốt.
Đúng vậy, hắn cũng sắp lấy vợ, sao còn phải giữ nàng đây?
Vì sao còn phải nói ra câu nói giống như lời thề hẹn kia?
Vĩnh viễn chẳng xa rời —— trên thực tế, một ngày nào đó, bọn họ vẫn phải chia lìa. . . . . .
"Tỷ nghĩ Hoan Hoan tỉnh chưa?"
Bên ngoài, chợt truyền đến tiếng thì thầm, cắt đứt suy nghĩ của Ấn Hoan.
"Ngu ngốc, phải gọi là tiểu thư, còn nữa, chúng ta là nô tỳ đó." Bên ngoài
lại truyền đến động tĩnh, đó là giọng Đoàn Đoàn, nàng nhận ra được.
Không chần chờ, Ấn Hoan lập tức đứng dậy mở cửa phòng ra.
Trên hành lang gấp khúc xa xa, quả nhiên xuất hiện bóng dáng tỷ muội Đoàn Viên, tay hai người bưng đồ, đang nhỏ giọng tranh cãi.
"Nhưng trước kia, muội đều gọi nàng ấy như vậy mà." Viên Viên không phục hét nhỏ.
"Trước kia là trước kia, bây giờ không cho gọi như vậy!" Đoàn Đoàn ra vẻ cụ non mà chỉ trích.
"Hoan Hoan cũng đâu nói không cho."
"Muội không có hỏi nàng, làm sao biết nàng không nói là không cho." Đoàn Đoàn dương dương tự đắc nói, hoàn toàn không chú ý tới, chính mình cũng
không gọi là tiểu thư.
Nghe được cuộc đối thoại đáng yêu kia, Ấn Hoan không nhịn được mỉm cười, tạm thời quên đi ưu sầu.
Mắt thấy hai tỷ muội càng cãi càng hăng, nàng liếc nhìn về phía phòng ngủ
của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, sau đó bước nhanh về phía hai người. "Sao lại
tới đây?" Nàng cũng hạ thấp giọng.
"Hoan Hoan!" Vừa thấy Ấn Hoan, hai tỷ muội lập tức quên cãi vả, hai người nở nụ cười thật tươi, nhanh
chóng tiến tới bên người nàng. "Là Vương gia bảo chúng ta đến đấy!" Hai
người rất có tinh thần lớn tiếng tuyên bố.
"Hắn đã dậy rồi hả ?" Ấn Hoan vội vàng liếc nhìn phòng ngủ cách đó không xa, nàng không nghe thấy động tĩnh.
Nhìn thấy động tác của nàng, hai tỷ muội lúc này mới nhớ tới chỗ ở của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ở ngay bên cạnh, vội vàng khẩn trương trốn ra phía sau
nàng.
Vào phủ hơn nửa năm, mặc dù họ không thường gặp Vương gia,
nhưng trong ấn tượng, Vương gia luôn là người uy nghiêm, khí thế khiếp
người kia khiến người ta không tự giác được mà khẩn trương, cho nên bọn
họ rất sợ Vương gia! "Không phải, là đêm qua Vương gia căn dặn đại
nương, muốn chúng ta sáng nay tới tìm ngươi." Hai tỷ muội vội vàng hạ
thấp giọng nói đến mức nhỏ nhất.
"Tìm ta hả?"
"Ngài ấy muốn chúng ta đưa điểm tâm sáng tới." Viên Viên giơ hộp cơm trong tay ra.
"Còn trang điểm, ăn mặc cho ngươi nữa." Đoàn Đoàn cũng giơ hòm gỗ lớn trong
tay ra, về việc mình kiên trì muốn gọi là tiểu thư thì đã quên sạch
trơn.
"Vì sao phải trang điểm ăn mặc?" Ấn Hoan hoang mang hỏi.
Kể từ khi thay đổi thân phận, hắn từng nói muốn phái người đến hầu hạ
nàng, nhưng nàng có thói quen tự mình làm, cho nên đã khéo léo từ chối ý tốt của hắn, sao đột nhiên hôm nay lại. . . . . .
mọi người vẫn cung kính khom người vái chào, rồi mới dám đứng dậy.
Lúc này, trước mặt là cảnh đẹp, khí hậu lại mát mẻ thoải mái, lý ra nên là
thời điểm tốt để thỏa sức ngắm hoa, ngâm thơ, nhưng dưới cái nhìn chăm
chú của Hoàng Phủ Thao, mọi người đều không dám nói nhiều, chỉ có thể im lặng nín thở chờ chỉ thị, mà các thiên kim, mỹ nhân đi theo phía sau,
thì ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp nhiều.
Mặc dù tiệc
thưởng hoa này bày ra là để chọn vợ cho Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, nhưng ai
cũng hiểu quyền lực của Hoàng thượng lớn hơn, vậy nên để lưu lại ấn
tượng tốt cho y, Hoàn phì Yến gầyxung quanh đều cố nén cảm xúc khẩn
trương, đỏ mặt lẳng lặng cúi đầu đứng nghiêm, vừa dịu dàng vừa nhã nhặn
lịch sự như một đóa hoa.
(*)Hoàn phì Yến gầy: Dương Quý phi béo,
Triệu Phi Yến gầy. Ý nói có nhiều vẻ đẹp khác nhau, có béo có gầy, nhưng nói chung ai cũng có vẻ đẹp riêng mình.
"Hoàng thượng, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nên đúng lúc mở tiệc chăng?" Thái giám bên cạnh chợt nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Phủ Thao không vội trả lời, chỉ nhìn một vòng về phía đám người.
"Duệ Vương gia đâu?" Đã đến lúc mấu chốt, vị Hoàng đế hắn đây và mọi người
đều đứng lì ở đây cả rồi, mà chủ nhà chân chính lại không thấy chút bóng dáng, thật sự quá thất lễ.
Tổng quản bên cạnh vội vàng tiến về phía trước.
"Bẩm Hoàng thượng, bởi vì Vương gia có chuyện quan trọng phải trì hoãn, cho
nên. . . . . ." Hắn sợ hãi hạ thấp giọng, không dám nói chuyện lớn
tiếng.
Hoàng Phủ Thao không nhịn được cau mày. "Rốt cuộc là chuyện gì, có thể quan trọng hơn so với bữa tiệc này?"
“Bẩm. . . . . ."
"Hoàng thượng bớt giận, vi thần không phải đã tới rồi sao." Đang lúc Tổng quản không biết phải trả lời như thế nào, thì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt khoan
thai xuất hiện bên hành lang.
Vóc dáng hắn cao lớn tráng kiện,
ánh mắt sáng ngời, giơ tay nhấc chân đều cao quý tao nhã, liếc thấy
người tới, Hoàng Phủ Thao không khỏi lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, nhưng nháy
mắt sau đó, khuôn mặt tươi cười mừng rỡ kia lại bị sự kinh ngạc tột cùng thay thế. Dưới ánh sáng mỏng manh rực rỡ, Ấn Hoan đứng bên cạnh Hoàng
Phủ Hạo Nguyệt.
Bộ xiêm y màu hồng trân châu thanh lịch, càng tôn lên làn da trắng nõn trong suốt của nàng, gương mặt dù không son phấn
vẫn xinh đẹp tuyệt trần, còn rực rỡ lóa mắt hơn so với trâm bạc Thủy
ngọc trên đầu. Mà khiến người ta không dứt mắt ra được, còn bởi phong
thái trong lạnh lùng có tươi đẹp, trong tươi đẹp có mềm mại của nàng.
Không cúi đầu e lệ như thiếu nữ bình thường, bất cứ lúc nào, nàng vẫn luôn
thoải mái, tự nhiên ngắm nhìn tất cả, ánh mắt trong suốt kia, như có ma
lực, dễ dàng làm cho người ta đánh mất hồn vía ——"Để Hoàng thượng chờ
lâu, vi thần thất lễ." Rất nhanh, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã tiến tới trước mặt Hoàng Phủ Thao. "Vi thần vì xử lý một chuyện, cho nên trì hoãn chút thời gian, kính xin Hoàng thượng khoan thứ." Hắn mỉm cười giải thích,
đồng thời kéo Ấn Hoan đang muốn rời đi về bên cạnh.
Động tác của
hắn thật là bá đạo, Ấn Hoan lập tức trong lộ ra vẻ mặt không tự nhiên,
nhưng e ngại hoàn cảnh xung quanh, nên không cách nào mở miệng phản đối, chẳng thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.
Không chỉ có Hoàng Phủ Thao mà tất cả tân khách cũng đều lộ ra biểu tình cổ quái.
Một nam tử sắp chọn vợ, lại mang theo một nữ tử bên người, chẳng phải rõ
ràng muốn làm cho người ta khó chịu sao? Chớ nói chi bữa tiệc này, còn
là do Hoàng thượng làm chủ . . . . . .
Tất cả tân khách đều âm thầm nhìn về phía Hoàng Phủ Thao, thận trọng quan sát phản ứng của hắn.
"Sao có thể." Sắc mặt Hoàng Phủ Thao tái xanh, nhưng ngại hoàn cảnh, hắn chỉ có thể ngoài cười trong không cười, miễn cưỡng đè xuống một bụng tức
giận, không phát tác tại chỗ. "Hoàng thúc tới rất đúng lúc!" Hắn nghiến
răng nghiến lợi nói.
"Đa tạ Hoàng thượng không trách." Hoàng Phủ
Hạo Nguyệt vẫn cười, nụ cười ôn hòa kia, vĩnh viễn làm cho người ta
không thể đoán ra tâm tư của hắn.
"Hoàng thượng, nếu Vương gia đã đến, vậy. . . . . ." Lão thái giám bên cạnh, gần như run rẩy mà cất tiếng nói.
"Mở tiệc!" Nở nụ cười giả tạo, Hoàng Phủ Thao vung tay áo, tuyên bố bắt đầu bữa tiệc.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.