Vương Gia Rất Nghiêm Túc
Chương 6 :
Ngày đăng: 05:21 22/04/20
Hắn muốn lấy vợ.
Sư phụ bói toán quả nhiên linh nghiệm, năm nay hắn đúng là phạm hoa đào;
mà nàng, chỉ cần có thể bảo vệ hắn không bị chút thương tổn nào, là có
thể trở về Tiếu Tiếu cốc trước thời hạn, cũng luyện được “Tật Quang tàn
ảnh”, nhưng tại sao nàng lại không thể vui vẻ? Động tác của Hoàng Phủ
Thao rất nhanh, từ hôm đó hồi cung, liền cấp tốc ban chiếu chỉ.
Trong thời gian không tới một tháng, các tiểu thư nhà quan, các mỹ nhân nước
phụ trong danh sách được lựa chọn, đều đã tiến vào Kinh Thành đợi lệnh,
chỉ chờ chiếu chỉ ban xuống lần nữa, sẽ tiến vào Duệ Vương phủ tiến hành tuyển chọn.
Vì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, có thể nói Hoàng Phủ Thao
đã dùng hết tâm tư, các cô gái trên danh sách đều có gia thế tốt, tài
mạo song toàn, mà bên trong phủ, cũng vì việc trọng đại này mà bận rộn
khắp nơi.
Dưới sự chỉ huy của Tổng quản, mỗi một gian phòng danh
cho khách, đều được quét dọn tới rực rỡ hẳn lên, mỗi viện, cũng đều được đặt thêm nhiều kì hoa dị thảo, tăng thêm không khí.
Ngoài ra,
Tổng quản thậm chí còn mời thêm vài người đầu bếp dị quốc, mấy ngày nay
vẫn ở trong phòng bếp, thử nấu nhiều món ăn ngon lạ cùng Lôi đại nương,
để bảo đảm ngày “yến tiệc chọn vợ” đó diễn ra, các giai nhân nước phụ
trong danh sách có thể có cảm giác như đang ở nhà. Mặc dù bận rộn, nhưng trên dưới toàn phủ đều ngập tràn vui vẻ, duy chỉ có nàng, vẫn không thể hòa vào không khí vui sướng kia —— hưu! Vào lúc Ấn Hoan đang nhíu mày
trầm tư, trong không khí thình lình xảy ra một chút khác thường, lại làm cho nàng giật mình hồi hồn. Không cần quay đầu, nàng lập tức phán đoán
chính xác âm thanh, dùng hai ngón tay đón lấy "Ám khí" đang xé không
gian mà lao tới, cũng trong nháy mắt tiếp theo, bắn cho ám khí bay ngược trở về.
Đông!
Trong chớp mắt, viên bạc vụn lớn bằng hạt
đậu phộng, đã bị khảm vào tường đá, trở thành một món trang sức trên
tường. Thượng Quan Khuynh Vân ngồi trước tường đá, thiếu chút nữa đã bị
bạc vụn đánh trúng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó mới mở miệng. "Ây da,
thì ra là ngươi còn có phản ứng ha, ta còn tưởng ngươi đã ngủ thiếp đi
!"
Hắn như cười như không mà trêu ghẹo, vẻ mặt Ấn Hoan vẫn lạnh lùng, nghiêm túc cảnh cáo.
"Lần tới đừng làm chuyện như vậy nữa."
"Ha ha, Ấn cô nương chớ mất hứng, Long mỗ chỉ muốn thử một chút xem thích
khách trong truyền thuyết, có bao nhiêu khả năng." Nàng lạnh lùng liếc
nhìn gã, giống như là đánh giá gì đó.
Người này là bạn làm ăn của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, người ta gọi gã là Long gia, nghe nói là một nhân vật lợi hại. Vì thương lượng việc buôn bán, hai người thường ước hẹn
gặp mặt ở bên ngoài, nàng đi theo mấy lần, sớm đã nhận ra gã có võ công, nhưng không cao bằng nàng.
"Đủ để đưa ngươi tới cái chết." Nàng lạnh giọng nói.
"Cái gì?" Thượng Quan Khuynh Vân không khỏi sửng sốt, tựa hồ không thể nào
tin nổi một cô nương nũng nịu như nàng, lại có thể nói ra lời nói máu
tanh như thế mà mặt không đổi sắc.
Khó được thấy bạn tốt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi một bên xem kịch vui, không
khỏi cười nhẹ ra tiếng. "Nàng quả thật có khả năng này." Hắn còn phụ họa giúp, chứng minh Ấn Hoan không nói dối
Mới nãy, nếu không phải
nàng nhận thấy được động tác đánh lén này không mang theo bất cứ sát ý
nào, hắn tin rằng, viên bạc vụn kia, lúc này đang khảm trên mi tâm bạn
tốt của hắn, chứ không phải bức tường đá sau lưng.
"Xem ra Duệ
Vương gia rất tin tưởng nha hoàn này." Đối với Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi một bên hát đệm, Thượng Quan Khuynh Vân chỉ có thể nở nụ cười quái đản.
"Nàng không phải nha hoàn."
"Ô?" Nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, hắn lập tức
hiểu ra, nhếch đuôi mày lên. "Thì ra là như vậy, chẳng trách ‘người nọ’
lại phiền não như thế, xem ra ánh mắt Vương gia ‘đặc biệt’ tốt”.
"Long gia quá khen." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt làm sao không nghe ra ý tứ trêu chọc giấu trong lời nói của bạn tốt.
Ngoài mặt, bọn họ là bạn làm ăn, “trong quan trường” , quan hệ của bọn họ
cũng không coi là cạn. Nhưng trên lập trường làm ăn, chuyến ra cửa này,
là vì buôn bán, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện khác.
Thu ngân phiếu trên bàn xong, hắn mới đưa câu chuyện trở về vấn đề
chính.
"Khoản trang sức, châu báu đầu tiên, tại hạ kiểm tra không có sai sót, về phần trân châu và hương liệu còn dư, phải phiền Long gia rồi."
"Duệ Vương gia quá lời, quan hệ hai chúng ta có thể nói
như cá với nước, bất quá là hợp tác với nhau, sao lại nói đến làm
phiền?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt khẽ mỉm cười, không phản bác.
"Thời gian không còn sớm, tại hạ cũng không tiện tiếp tục làm phiền, phải từ biệt ở đây rồi."
"Cũng tốt." Thượng Quan Khuynh Vân không có nhiều lời giữ lại, vẫn lười biếng ngồi thoải mái trên ghế, tựa hồ không tính đứng dậy tiễn khách.
Ngược lại Ấn Hoan bên cạnh, ngay từ lúc Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đứng dậy, đã
nhanh chóng cầm lấy áo choàng giắt trên bình phong, kéo cửa phòng, ra
tim đập mà rên rỉ. Nhận được chỉ thị của hắn, phu xe mới an tâm trở lại
vị trí.
"Vâng" phu xe hoàn toàn không nhận thấy bât kì điều gì
khác thường, kéo dây thừng, lái xe ngựa tiếp tục đi tới. Từ đầu đến
cuối, không có bất kỳ người nào phát hiện trong xe ngựa từng xảy ra việc gì, mà Ấn Hoan đích thân trải qua, lại sợ đến trái tim kịch liệt chấn
động.
Nàng tê liệt ngồi trong lòng hắn, cả người vô lực dựa vào
lồng ngực hắn, không nén được run rẩy thở dốc, đến giờ vẫn không hiểu,
rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Bất luận là loại công kích nào, nàng
luôn có thể nhạy bén phát hiện trước, đánh đòn phủ đầu, vậy mà đối mặt
với tấn công thình lình xảy ra của hắn, nàng lại chỉ có thể sững sờ ngơ
ngác mặc hắn định đoạt.
Nhớ tới vừa nãy, hắn tạo ra đủ loại khoái cảm trên người mình, cùng cảm giác vừa kì dị vừa kích thích trong cơ
thể mình, nàng mắc cỡ đến toàn thân đều muốn bốc cháy.
Trong
tiếng tim đập, nàng khẽ xoa môi dưới sưng nóng, mấy lần muốn mở miệng
hỏi hắn vì sao phải làm như vậy, nhưng ngượng ngùng như thủy triều ập
tới, từ đầu tới cuối làm cho nàng không dám phát ra nửa điểm giọng nói.
"Dọa nàng sợ sao?" Nhận thấy sự im lặng của nàng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi nở nụ cười thương tiếc, bàn tay hệt như lá Bồ, không nhịn được vỗ
về chơi đùa mái tóc mềm mại mê người của nàng.
Nàng lắc đầu, vẫn không dám nói tiếng nào.
Sự luống cuống ngượng ngùng của nàng, hoàn toàn lấy đi lòng hắn.
Kiêu ngạo của phái nam, khiến hắn không kiềm được đặt lên tóc nàng những nụ
hôn nhẹ nhàng, trìu mến không chịu buông tay, Nhưng đối mặt với thế tiến công chưa được thỏa mãn của hắn, lần này, Ấn Hoan lại kháng cự.
Nàng không những rụt cổ lại, còn lùi người ra.
"Không được. . . . . ." Nàng cuối cùng mở miệng, chỉ là giọng nói yếu ớt như
muỗi kêu. Dưới lông mày, một đôi mi dày cong e lệ rũ xuống, giống như
hai cây quạt tinh xảo.
"Tại sao?" Hắn nhíu mày."Chẳng lẽ nàng cảm thấy chán ghét?"
Tuy rằng xấu hổ tới choáng váng, nhưng nàng vẫn thành thật lắc đầu một cái.
Mặc dù nàng không hiểu tại sao hắn đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy,
nhưng nàng cũng tuyệt không bài xích hắn làm vậy với nàng, thậm chí còn
cảm thấy. . . . . . Cảm thấy. . . . . .
Tựa như nhìn thấu ý nghĩ
của nàng, hắn cười nhẹ. "Nếu không ghét, thì chính là thích?" "Ta mới. . . . . . Ta không. . . . . ." Ấn Hoan chỉ cảm thấy cả người nóng ran,
trực giác muốn phủ nhận, nhưng vốn không có sở trường nói dối, lắp bắp
một hồi lâu, vẫn chưa nói xong.
Nàng thật sự không hiểu những
việc vừa mới xảy ra, đại biểu cho điều gì, nhưng trong lòng nàng, quả
thật có nỗi vui mừng đang nhộn nhạo, mà đồng thời, bản năng tinh tế của
một người con gái lại làm nàng cảm thấy, hành động quá mức nóng bỏng,
quá mức thân mật kia không giống việc nam nữ bình thường có thể làm ——
một nỗi lo lắng, khiến nàng không tự chủ được níu chặt váy.
"Vừa
nãy. . . . . . Sao ngài lại làm như vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Nàng rụt rè nhìn hắn, trên gương mặt xinh đẹp không tì vết vẫn còn màu
hồng nhàn nhạt.
"Nàng không hiểu sao?" Hiểu ra sự nghi hoặc của nàng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi sửng sốt.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu. "Không hiểu lắm." Nàng thận trọng ngắm nhìn sắc mặt
của hắn, trong mắt chứa đầy thấp thỏm. Phát hiện sự lo lắng của nàng,
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chớp mắt một cái, liền nở nụ cười dịu dàng.
Xem ra, mặc dù sư phụ của nàng dạy cho nàng một thân tuyệt học, nhưng dường như đã quên dạy nàng rất nhiều chuyện quan trọng hơn.
Hắn cực kì yêu nàng, điên cuồng vì nàng, mất đi khả năng tự kiềm chế vì nàng, mà
tất cả những điều này, nàng hoàn toàn không hiểu được. Mặc dù có chút
khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng cũng sẽ không làm dao động quyết
tâm của hắn.
Từ ngày nàng xông vào số mệnh của hắn, bóng dáng của nàng đã tràn đầy trái tim hắn, mà chuyện ngoài ý muốn hôm nay, chỉ lại chứng minh điều đó một lần nữa—— "Đương nhiên không có gì không tốt."
Hắn trả lời như chém đinh chặt sắt.
"Vậy tại sao. . . . . ."
"Đó là một loại cam kết." Hắn ngắm nhìn nàng thật sâu, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy trang nghiêm.
Dưới cái nhìn tinh khiết của nàng, hắn lại nhẹ nhàng, dịu dàng ôm nàng vào
ngực, đặt nàng vào nơi sâu nhất, kiên định nhất trong tim.
"Từ nay về sau, ta và nàng vĩnh viễn không xa rời."