Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chương 5 :

Ngày đăng: 05:21 22/04/20


Edit: Mèo Mạnh Mẽ



Đêm khuya, khi nàng trăng lặng lẽ đi về phía tây, Ấn Hoan cũng bưng khay

sơn, khe khẽ đẩy cửa thư phòng, lặng im không tiếng động đi vào.



"Sao còn chưa ngủ?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên hỏi, bàn tính trong tay vẫn tích tích táp táp vang lên.



"Không phải ngài cũng chưa đi ngủ đó sao?" Nàng đặt khay sơn lên bàn tròn, mở

nắp chén cháo bốc khói trắng, rồi đặt lên thư án. "Đã qua giờ Tý rồi,

không mệt mỏi sao?" Trong lúc nói chuyện, nàng thuận tay thay hắn mài

mực. Mấy ngày nay, tuy nàng không có việc gì để làm, nhưng cũng quan sát được không ít điều tâm đắc.



Hắn luôn đi ngủ vào giờ Tý, rời

giường vào giờ Mẹo, ba bữa cơm bình thường, không kén ăn, trước khi đi

ngủ có thói quen ăn một chén cháo trai, nhưng bình thường những chuyện

này đều có Lâu Tây hầu hạ, khó có dịp Lâu Tây ra ngoài làm việc, nàng

mới có cơ hội biểu hiện. Hắn khẽ mỉm cười, không đáp mà hỏi ngược lại:

"Nàng thì sao? Mệt không?"



"Cả ngày không có việc gì làm, sao mà mệt mỏi được." Nàng lắc đầu, thần sắc quả nhiên không chút mệt mỏi.



Trước kia ở trong cốc, nàng sớm tối luyện võ, thỉnh thoảng Ấn Tâm Ấn hỉ tâm

huyết dâng trào, muốn nghiên cứu món ăn mới, nàng còn phải đảm đương vai trò thợ săn, lên trời xuống đất tìm kiếm các loại nguyên liệu “đặc

biệt”, nay nàng cả ngày không có việc làm, sao lại mệt mỏi.



Mà mọi người nói Duệ Vương gia hắn đây khí nhược thể hư, lại hữu danh vô thực.



Nói hắn khí nhược, thì bước chân hắn vững vàng, đi ra ngoài cũng không cần

ngồi kiệu; nói hắn thể hư, giọng nói hắn mặc dù chậm, lại tròn trĩnh có

lực. Thường ngày ngoài bận việc chính sự, hắn vẫn tinh thần sáng láng mà xử lý tư doanh buôn bán, chỉ dựa vào mấy điểm này, cũng có thể nhìn ra

thể lực hắn rất tốt.



Nếu như suy đoán của nàng không lầm, vậy thì lời đồn đại “không thật” kia, nhất định không thoát được quan hệ với

Hoàng thượng đêm hôm đó khóc ngã ở Cúc Hoan Đình —— "Sau này đừng làm

như vậy nữa." Âm thanh tích tích táp táp đột nhiên ngừng lại.



Khi một làn khí nóng lấn đến bên cạnh, Ấn Hoan mới phát hiện, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vốn đang ngồi ngay ngắn sau thư án, chẳng biết đã đứng dậy đi

tới cạnh nàng tự lúc nào.



Hắn mặc áo bào trắng, luôn khiêm tốn

lịch sự như thế, khi hắn ôn hòa mỉm cười thì dễ làm cho người ta quên đi sự cao lớn của hắn, chỉ có dựa vào thật gần thì mới có thể làm cho

người sâu sắc cảm nhận được, hắn cao to thế nào. Nhìn hắn có vẻ ôn hòa

vô hại, nhưng trong lúc lơ đãng lại phát ra khí thế khiếp người, nhất là khi hắn cúi đầu, dùng ánh mắt nghiêm khắc chằm chằm nhìn người, thì vẻ

kiên quyết này, ngay cả nàng cũng không thể chống đỡ được.



Nhưng so với sự nghiêm nghị của hắn, nàng càng để ý chuyện hắn hay nhìn nàng chăm chú.



Kể từ khi trở thành nha hoàn bên người hắn, nàng liền phát hiện việc thỉnh thoảng hắn lại nhìn nàng bằng một loại ánh mắt thâm thúy không thể miêu tả, ánh mắt ấy vừa nóng người vừa dịu dàng, khiến tâm tư bình tĩnh của

nàng bị xáo trộn đến rối loạn, giống như hiện tại —— dưới ánh nến, lông

mi dài đậm tựa như hai chiếc quạt nhỏ khẽ cụp xuống.



Hạ thỏi mực, nàng cảm thấy mình nên làm gì đó để phá vỡ sự yên lặng này, vì vậy liền vội vàng bưng chén cháo bên cạnh lên.



"Thời gian không còn sớm, ăn nhanh một chút ——"



Nàng chưa nói xong, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã đột nhiên cử động.



Hắn không đón lấy chén cháo, mà lại xoa mặt nàng! Hắn luôn nho nhã lễ độ,

thế nhưng, thế nhưng lại làm ra động tác vượt khuôn phép, mà nàng . . . . . .



Lại tuyệt không cảm thấy chán ghét.



Dưới sự nâng niu của bàn tay, gương mặt nàng tựa như lò lửa than, trong nháy mắt đã trở nên thật nóng, thật nóng.



"Đồng ý với ta, về sau đừng làm như vậy nữa." Hắn thấp giọng lặp lại lần nữa, khuôn mặt thiếu đi nụ cười ôn hòa, lại nghiêm túc kinh người. "Làm cái

gì?" Nàng chỉ có thể ngây ngốc hỏi, đồng thời cảm thấy trái tim của mình đang mất đi bình tĩnh.



"Để cho mình bị thương." Hắn nhìn nàng thật sâu. "Ta không cho phép nàng để mình bị thương."



Không ngờ hắn sẽ nói tới chuyện ban ngày, mặc dù lòng dạ Ấn Hoan rối bời,

nhưng vẫn còn nhớ lại rõ ràng, bộ dáng tức giận của hắn dọa người đến

mức nào.



Mặc dù lúc ấy hắn đã tương đối kiềm chế, thế nhưng ánh

mắt nghiêm khắc kia vẫn khiến hai vị tiểu thư hai nhà Tào, Mao bị dọa

tới khóc. Vị Duệ Vương gia ôn hòa hữu lễ này trước nay hiếm khi tức

giận, các vị đại thần đi theo phía sau tự nhiên cũng sợ hãi, không đợi

hắn làm khó làm dễ, hai vị đại thần Tào, Mao đã lập tức mắng nữ nhi mình xối xả, sau khi cúi đầu xin lỗi, liền vội vàng mang người rời phủ.



Kết quả, Tào, Mao tiểu thư quỷ kế không thành, ngược lại còn chọc tai họa cho mình.
sổ, tay chắp sau lưng, chợt nở nụ cười khiến da đầu người ta tê dại.



Sự tức giận ẩn chứa kia, còn làm người ta phát rét hơn cả dụng cụ tra tấn

khủng bố, Hoàng Phủ Thao cơ hồ là trong nháy mắt đã đổ mồ hôi lạnh toàn

thân, nhưng mà kiêu ngạo bẩm sinh, cũng không cho phép y lùi bước.



"Đương, đương nhiên! Vì để tránh cho Hoàng thúc lầm đường lỡ bước, trẫm quyết

định việc này không thể chậm trễ, lập tức giúp người tổ chức một bữa

tiệc chọn vợ!" Hừ! Coi như nữ nhân kia ngày thường xinh đẹp vô song thì

như thế nào? Y tìm nhiều nữ nhân đẹp hơn tới, sẽ không sợ Hoàng thúc

không động lòng!



Hoàng Phủ Thao dương dương tự đắc mà tính toán,

không chút nào chú ý tới, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trong lúc tức giận lạnh

lẽo, không để lại dấu vết liếc cửa phòng một cái. Mắt đen hơi dao động,

tiếp đó làm như có điều suy nghĩ, ra sức dùng ngón trỏ gõ gõ lên song

cửa sổ. Một lát sau, hắn cuối cùng gật đầu đồng ý.



"Cũng tốt."



"Hở. . . . . . Tốt?" Không ngờ hắn sẽ sảng khoái đồng ý, Hoàng Phủ Thao không khỏi nặng nề sửng sốt.



"Vi thần không dám trái ý Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn làm gì thì làm

như thế đó đi!" khép mi, hắn vung áo bào, ngồi vào sau thư án. "Thời

gian cũng không còn sớm, ngài nên trở về cung rồi."



Hồi cung. . . . . .



Đúng, cũng nên đến lúc rồi, nhưng đợi chút, Hoàng thúc vậy mà lại nói tốt?!



Nhìn thái độ không đổi, làm người ta mịt mờ không rõ của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Hoàng Phủ Thao cực kì kinh ngạc.



"Hoàng thúc, người ——"



"Không tiễn." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vô tình cắt lời, tiếp theo liền cầm một

quyển sách lên, bắt đầu chăm chú đọc. Thấy thái độ hắn lạnh nhạt, Hoàng

Phủ Thao cũng không dám hỏi nhiều.



Hoàng thúc nhìn như ôn hòa

lịch sự, nhưng trên thực tế còn bá đạo lãnh tính hơn bất cứ kẻ nào, đối

với chuyện của mình, từ trước đến giờ không cho phép người khác chi

phối, mặc dù hắn không hiểu vì nguyên nhân gì, khiến hoàng thúc đột

nhiên thay đổi tâm ý, nhưng mà nếu Hoàng thúc gật đầu đáp ứng, y tốt

nhất là nên tự kiềm chế, tránh cho mình lại chọc giận hắn. Nhớ tới Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vừa mới tức giận, lòng y liền sợ hãi rụt cổ một cái, vội vàng chạy tới cạnh cửa.



"Nếu Hoàng thúc cũng đồng ý, vậy ta liền nhanh chóng hồi cung xử lý chuyện này." Vừa nói chuyện, hắn vừa vội vã

kéo cửa phòng ra, chuẩn bị chuồn mất, ai ngờ lại thiếu chút nữa đụng vào một bóng người. "Oa ô! Ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này?" Nhìn chằm chằm

Ấn Hoan yên tĩnh đứng nghiêm ngoài cửa, Hoàng Phủ Thao bị dọa thiếu điều trái tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực, nhưng ngay sau đó liền chột dạ

quay đầu. Hỏng bét, nàng đã tới bao lâu? Vừa nãy, y nói xấu nàng không

ít, chẳng lẽ đã để nàng nghe hết tất cả? Đối mặt với nghi vấn của Hoàng

Phủ Thao, Ấn Hoan vẫn mắt điếc tai ngơ, bưng chén thuốc nóng hổi, ánh

mắt của nàng lướt qua hắn, rơi thẳng vào người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.



Hôm nay Lâu Tây không có ở đây, căn cứ vào chức trách, nàng vốn nên nhắm

mắt theo đuôi đi theo hắn, nhưng sau khi Hoàng Phủ Thao tới, hắn liền

lấy lý do để nàng tránh đi.



Thật ra thì hai người tính toán làm

cái gì, lòng nàng biết rõ ràng, nể mặt mũi Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, nàng

tốt bụng lui đến ngoài Cúc Hoan Đình mấy trượng, nếu không phải thấy nha hoàn đưa thuốc tới, nàng cũng sẽ không tới cạnh cửa chờ đợi, nhưng

không nghĩ tới, sẽ nghe được việc —— yến tiệc chọn vợ. . . . . .



Thì ra, hắn muốn lấy vợ ...



Bàn tay đang cầm chén thuốc dần dần thu lại, thuốc trong chén bởi vì sự chấn động này mà sinh ra từng vòng sóng gợn.



Sóng gợn đảo loạn, đảo loạn mặt nước yên tĩnh, đồng thời cũng —— đảo loạn lòng nàng.



Một sự kích động đột ngột, khiến nàng không tự giác mở miệng: "Ngài phải

lấy vợ ư?" Nàng hỏi, giọng nói rất nhẹ, lại khẽ căng thẳng.





ràng đã chính tai nghe, nàng lại còn muốn chính miệng xác nhận lần nữa,

đến tột cùng nàng đang mong đợi cái gì đây? Nhìn ánh mắt long lanh kia,

vẻ mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nghiêm túc, không một chút ý cười, chỉ nhẹ

nhàng gật đầu.



"Chỉ sợ là như vậy."