Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chương 4 :

Ngày đăng: 05:21 22/04/20


Kết quả ngày đó, bọn

họ ở lại trong cung đến giờ Tuất. Thân là Điển Khách, Hoàng Phủ Hạo

Nguyệt là quan nhỏ ngay cả thượng triều cũng không cần, nhưng Văn Võ Bá

Quan lại hết sức “coi trọng” hắn.



Tựa như vô tình, cứ cách một

canh giờ, sẽ có đại thần “đúng lúc” đi qua thư phòng, rồi “thuận đường”

đi vào hàn huyên thăm hỏi. Cùng một dạng với ba người Đàm đại nhân, tất

cả chỉ có một mục đích, là vì a dua nịnh hót mà đến.



Ánh mắt bọn

họ nhìn hắn, giống như nhìn một con dê béo, nàng ở một bên nhìn, cũng

không khỏi cảm thấy chán ghét, nhưng hắn lại có thể mặt mày bình thản

trò chuyện, giống như là đã sớm tập quen với thói nịnh bợ này.



Hắn tiến lùi đúng mực, tao nhã hữu lễ, không nhìn ra sự chán ghét, nhưng

cũng khiến người ta không nhìn thấu ý nghĩ của hắn. Bất kể là người

phương nào, hắn luôn lấy lý do công sự bận rộn, nói mấy câu, liền đưa

người ta đến cửa. Mặc dù công phu “tiễn khách” của hắn lợi hại, nhưng

người đến người đi, cũng làm trễ nãi không ít thời gian, chớ nói chi là, hắn còn phải thường xuyên bớt thời giờ tới Ngự Thư Phòng, thương thảo

quốc sự cùng Hoàng thượng.



Liên tục mấy ngày, hắn đều giờ Tuất

mới trở về phủ, tắm rửa xong, trong phủ cũng thiếu chuyện lớn chuyện nhỏ cần hắn xử lí, thường thường đợi đến lúc xong chuyện đi ngủ thì cũng đã qua giờ Tý.



Khó được một ngày hắn không phải tiến cung, không ngờ lại có người đuổi tới tận phủ.



Liếc nhìn mấy tên đại thần trước mắt, Ấn Hoan nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn sang nha hoàn dâng trà bên cạnh.



Kể từ khi trở thành nha hoàn bên người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, công việc của nàng rõ ràng ít đi, chuyện trong phủ có tổng quản xử lý, chuyện ẩm thực có đại nương chăm sóc, chuyện hầu hạ đã có Lâu Tây, mà nàng, chỉ có thể đi theo bên cạnh hắn, làm việc và dùng bữa cùng hắn.



Đều là người hầu giống nhau, Lâu Tây thì ở tại một gian phòng chếch về phía Bắc, mà nàng thì được an bài ở căn phòng gần kề hắn.



Nàng biết hắn không tin tưởng nàng, mới giữ nàng ở bên người để giám thị,

nhưng không có việc gì để làm như vậy, quả thực là buồn chết người, cả

ngày nghe đám đại thần kia nói láo nịnh hót, nàng càng thêm chán ngán!

Mắt thấy nha hoàn dâng trà mới lên, nàng thuận tay nhận lấy khay sơn,

làm lễ xong liền muốn rời đi, ai ngờ một mảnh nóng bỏng lại nắm giữ cổ

tay nàng, không cho nàng rời đi.



Tiếng nói chuyện chợt dứt, trong đại sảnh nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.



Ấn Hoan ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn dọc lên tay áo xanh sậm, lại đối

diện với một đôi mắt đen quá mức thâm thúy, cũng quá mức dịu dàng.



"Đi đâu vậy?" Nở nụ cười nhàn nhạt, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhỏ giọng hỏi, bàn tay vẫn không buông ra.



Mặc dù giọng điệu của hắn thật ôn hòa, song nhiệt độ lòng bàn tay lại thật

cao, khí nóng đốt người kia, dày đặc bao quanh da thịt nàng, nhanh chóng thẩm thấu vào cơ thể nàng.



Nàng khép đôi mi dài, tránh ánh mắt thâm thúy kia, giọng nói không tự chủ được mà trở nên thật nhỏ thật nhỏ.



"Phòng bếp."



"Sao đột nhiên lại muốn đi?"



"Mấy ngày không có thấy đại nương bọn họ, ta muốn đi xem tình hình một chút, thuận tiện giúp đỡ." Nàng chỉ nói một nửa sự thật, không nói ra việc

không khí đại sảnh khiến nàng cảm thấy không thoải mái.



Lời nói

nịnh bợ nàng có thể chịu nhịn, sắc mặt lấy lòng nàng có thể coi thường,

nhưng những người kia lại thường lén lén lút lút nhìn nàng, cái loại cảm giác bị người nhìn ngó bằng ánh mắt đó, khiến nàng cảm thấy khó chịu.



Tầm mắt sắc bén dừng trên khuôn mặt nàng, tỉ mỉ tìm tòi một vòng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tuy vẫn tươi cười nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia tối đen.



"Cũng tốt, cứ đi làm chuyện nàng muốn làm đi."



"Ừm." Nàng nhẹ nhàng đáp, lại phát hiện hắn không buông tay.



"Ở đây có Lâu Tây, nàng không cần lo lắng." Hắn cẩn thận dặn dò, một tay

khác, lại thuận thế cầm lấy một lọn tóc dài bên má, dịu dàng thay nàng

nhét sau tai.



Động tác dịu dàng như vậy, khiến mấy tên đại thần

trợn mắt há mồm, bọn nha hoàn dâng trà cũng thiếu chút nữa đã làm rơi cả bình trà.



Từ đầu tới đuôi, chỉ có Lâu Tây mặt mày thờ ơ.



Hai tay hắn vòng cánh tay, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mắt cũng không thèm

nháy, trấn định như tượng gỗ không sinh mạng. "Ta biết rồi." Nàng gật

đầu, gương mặt xinh đẹp cũng không khỏi thoáng vẻ không được tự nhiên,

vành tai trong suốt như trân châu cũng lặng lẽ ửng đỏ.



Bởi nàng
vừa nghe chỉ thị, vội vàng xoay người về phía trước, không ngờ cánh tay

lập tức bị người nắm lấy.



"Đừng nóng vội." Nắm tay hai tỉ muội, Ấn Hoan cười yếu ớt, ngăn cản bước chân hai người.



"Nhưng, nhưng. . . . . ."



"Nha hoàn lớn mật, ngươi dám đối nghịch tiểu thư ta!" Nha hoàn kia không

phân tốt xấu, lập tức định tội danh thay Ấn Hoan, tiểu thư hai nhà Tào,

Mai bên cạnh, mặt cũng liền trầm xuống.



Thấy thế, hai tỷ muội

càng thêm kinh hoảng luống cuống, muốn mở miệng nói giúp, nhưng không

biết nên nói cái gì, gấp tới nỗi muốn khóc, may nhờ Ấn Hoan bình tĩnh,

không những không sợ hãi, còn đưa tay trấn an cảm xúc hai tỷ muội.



"Ngươi hiểu lầm, ta không hề có ý đó, ta chỉ cho rằng bên ngoài gió thổi, nếu

các tiểu thư lo lắng bị lạnh, không bằng dời chân đến Ấp Xuân Các gần

đây, đến lúc đó chúng ta sẽ lại dâng lên trà nóng." Nàng cười nhẹ, lễ độ giải thích. "Tiểu thư nhà ta muốn đợi ở đâu, tới phiên nha hoàn ngươi

quyết định sao? Còn nữa, ai cho phép ngươi dùng ‘ngươi’, ‘ta’ mà xưng hô cùng tiểu thư chúng ta? Đừng tưởng rằng làm nha hoàn bên người Duệ

Vương gia, liền láo xược như vậy!"



". . . . . . Ta không có loại ý nghĩ đó."



"Còn nói không có! Người tới là khách, tiểu thư nhà ta chẳng qua là nhờ

ngươi tìm chiếc khăn tay thôi, ngươi cứ một mực từ chối, còn nói không

láo xược!"



Quả nhiên là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.



Nhìn nhóm người từ lúc bắt đầu rõ ràng đã có thái độ thù địch với nàng, Ấn

Hoan khẽ thở dài trong lòng. Kể từ khi trở thành nha hoàn bên người

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, trừ dịch văn, biên sách, chính sự, nàng chưa từng

thấy hắn nhìn nhiều một người nữ tử, đừng nói chi tới việc gần gũi người nào.



Hôm nay, thật vất vả mới có hai gốc “hoa đào” tới cửa,

nhưng hắn không những không thưởng thức, còn muốn đẩy người ra Trừng Tâm Viên ngắm hoa, hôm nay trời cao Hoàng đế xa, nàng hiển nhiên cũng không hy vọng xa vời hắn có thể phát triển ra đào hoa kiếp gì. Chỉ là như đã

nói qua, mang thân phận tiểu thư nhà quan, lại để mặc cho kẻ dưới hô to

gọi nhỏ không hề có giáo dục, đối xử người khác như chó, nàng nghe còn

không vui, trách sao Hoàng Phủ Hạo Nguyệt muốn tránh xa. "Xin các tiểu

thư đừng hiểu lầm, về chuyện khăn tay, ta ——"



"Xem xem, còn không phải lại cãi hả!" Không đợi Ấn Hoan nói xong, nha hoàn kia lại ồn

ào."Xem ra nếu không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi sẽ không để tiểu thư

ta vào mắt!" Vén tay áo lên, nha hoàn kia bỗng dưng nở nụ cười âm hiểm

khiến người ta rét lạnh.



Lần này, Đoàn Đoàn, Viên Viên cũng không nhịn được nữa.



Nước mắt đảo quanh hốc mắt từ lâu lập tức ào ào rơi xuống như mưa, thân thể mượt mà cũng bắt đầu run lên.



"Tào Tiểu Thư, Mao tiểu thư, Hoan Hoan chỉ mới tới, còn nhiều quy củ chưa

hiểu, xin ngài mở một mắt lưới, bỏ qua cho nàng đi!" Cho dù là sợ muốn

chết, hai người vẫn cố lấy dũng khí, yếu ớt quỳ rạp trên mặt đất, khóc

lóc rối rít cầu xin cho Ấn Hoan, đáng tiếc Tào, Mao tiểu thư không những thờ ơ, mà còn đạp hai người một cước.



Ấn Hoan lập tức giận tái mặt.



Đám người kia mượn nhiều lí do để nói như vậy, đơn giản là muốn gán ghép

tội danh lên người nàng, thuận nước đẩy thuyền cho hả giận. Mặc dù nàng

có thể ra tay đánh lại, nhưng đối phương chỉ là người bình thường, lấy

mạnh hiếp yếu thì thật đáng xấu hổ, huống chi nếu nàng thực sự phản

kháng, sợ rằng còn liên lụy đến Đoàn Đoàn, Viên Viên.



Xem ra, biện pháp tốt nhất chính là nàng để nha hoàn kia đánh cho sảng khoái, làm cho các nàng hết giận thì sẽ êm chuyện.



Dù sao nàng cũng là người luyện võ, chịu mấy bàn tay, chỉ như là bị muỗi chích, tuyệt đối không có vấn đề.



Nhìn nha hoàn giơ cao tay phải, nàng không tránh không né, lẳng lặng chờ đợi bàn tay rơi xuống ——"Làm cái gì đấy?!"



Theo một tiếng quát mắng trầm thấp, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không báo trước xuất hiện trước mắt mọi người.



Trước kia, dù gặp bất cứ trường hợp nào, bất cứ kẻ nào hắn vẫn luôn ôn hòa lễ độ, ngọc thụ lâm phong như vậy. Nhưng hôm nay —— ôn hòa lễ độ đã không

còn.



Ngọc thụ lâm phong cũng biến mất.



Mặc dù gương mặt

tuấn mỹ vẫn khiến người ta động lòng mê muội, thế nhưng ánh mắt quá mức

lạnh lẽo và cái cằm căng thẳng, lại làm cho người ta cảm thấy rõ ràng sự tức giận thâm trầm kia.



Trừ Ấn Hoan, còn lại đều lập tức sợ đến choáng váng