Vương Gia Rất Nghiêm Túc
Chương 3 :
Ngày đăng: 05:21 22/04/20
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Rốt cuộc, nàng lại thành nha hoàn bên người hắn.
Nhìn cửa phòng khép chặt kia, Ấn Hoan bình tĩnh trầm tư.
Nàng hiểu, hắn không tin nàng.
Cũng hiểu, sở dĩ hắn phải nhận nàng làm nha hoàn bên người, là vì ở gần giám thị nàng.
Lại càng hiểu, bởi trận phong ba đêm qua, tất cả mọi người đều liệt nàng vào hàng thích khách.
Nhưng nàng không sao cả.
Đêm qua, nàng vốn có thể thuận lợi trốn thoát, nhưng không ngờ có người chỉ dùng một hòn đá nhỏ, đánh trúng huyệt đạo của nàng, nội lực kia thật
thâm hậu, chứng tỏ Vương phủ này tuyệt đối là ngọa hổ tàng long, nhân
tài đông đúc. Xem như hôm qua nàng nhất thời chạy được, thì tuyệt đối
cũng không trốn thoát được về sau.
Có thể lấy thân phận nha hoàn
bên người mà ở gần bảo vệ hắn, nàng cầu còn không được, có điều nha hoàn bên người rốt cuộc phải làm những gì? Công việc ở sài phòng thì còn có
Lôi đại nương chỉ thị, nhưng giờ nàng đột nhiên được điều đến Di Phẩm
lâu, chỉ biết mình phải một tấc không rời Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, còn lại
thật sự là hoàn toàn không biết gì cả.
“Ngươi nên đi lấy nước
đi!” Một giọng nói thản nhiên, bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của Ấn Hoan,
Lâu Tây – Thị vệ bên người của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ấn Hoan như bóng ma.
“Tại sao?” Vẻ mặt Ấn Hoan vẫn bình tĩnh, dường như không hề bị dọa.
Lâu Tây đầu tiên là liếc nhìn nàng một cái, sau đó mới mặt không chút thay đổi trả lời: “Vương gia dậy.”
“Ta biết.” Nàng nghe thấy động tĩnh trong phòng. “Nhưng hắn có tay có chân, tại sao muốn ta đi lấy nước.” Nàng cân nhắc hỏi, không hiểu vì sao
chuyện đơn giản như vậy còn muốn người khác làm thay? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ấn Hoan, Lâu Tây sầm mặt, lạnh giọng nói: “Bởi vì ngươi là nha
hoàn.”
“Vậy ư?” Nàng không khỏi nhíu mi, thực sự không hiểu quy
củ của nhà giàu người ta. “Vậy ngoài lấy nước, ta còn phải làm những
gì?” Nàng không ngại học hỏi kẻ dưới, quyết định hỏi nội dung công việc
cho rõ ràng.
“… Ngươi còn phải hầu hạ Vương gia thay y phục.” Một lúc sau, Lâu Tây mới đáp lời, chỉ là giọng điệu có chút miễn cưỡng.
“Tại sao phải giúp hắn thay y phục, bệnh của hắn không phải đã tốt rồi sao?” Nàng thật sự không hiểu, nàng nghĩ chỉ có trẻ con, người bệnh, người
già và người chết mới cần người khác hỗ trợ thay quần áo, làm Vương gia
thế nào mà ngay cả bốn loại người kia cũng không bằng? Lúc này, Sắc mặt
Lâu Tây trực tiếp trầm xuống, từ kẽ răng nặn ra âm thanh.
“Bởi vì ngài là Vương gia, Vương gia phải được hầu hạ!” Lát sau, lại không nhịn được mà nói: “Từ trước tới nay ngươi làm việc đều phải hỏi nguyên nhân
sao?”
Ấn Hoan chưa kịp trả lời, một chuỗi tiếng cười trầm thấp mà trong trẻo đã xen vào.
Cửa phòng khép kín bất ngờ bị người ta đẩy ra, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tinh
thần sáng láng xuất hiện sau cánh cửa, đã sớm chuẩn bị xong.
“Vương gia!” Lâu Tây vốn đang nghiêm mặt, lập tức ăn năn cúi đầu. “Ty chức
đáng chết, lại đánh thức Vương gia. "Sớm tỉnh." Hắn lơ đễnh cười
nhạt."Lâu Tây, khó được gặp ngươi tức giận, xảy ra chuyện gì?" Tuy nói
như vậy, nhưng hắn lại nhìn thẳng về phía Ấn Hoan, phát hiện nàng cũng
đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn chuyên chú, trong suốt như tối hôm qua, nụ
cười trên môi hắn không khỏi sâu hơn.
Lâu Tây hạ thấp giọng, uyển chuyển nói: "Vương gia, nha đầu này cần được huấn luyện."
Vương gia không thích có người phục vụ, vì vậy cho tới nay, bên cạnh chỉ có
Thị vệ hắn đây, nhưng ai ngờ đêm qua, Vương gia lại đột ngột quyết định
thu nha đầu không rõ lai lịch này làm nha hoàn bên người.
Về
chuyện này, tuy hắn cho rằng không ổn, nhưng cũng không dám trái ý Vương gia, nhưng hắn trăm ngàn lần không ngờ, nàng lại cái gì cũng không
hiểu, thậm chí trong lời nói cũng không có trên có dưới.
Vương
gia là hoàng tộc cao quý, lại là đại thần đương triều, người lui tới đều là quan to kẻ quyền thế, mang theo nha hoàn cái gì cũng không biết ở
bên người, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện cười ồn ào.
"Vậy sao?" Hắn vẫn cười, khiến người ta không đọc ra tâm tư của hắn.
Một bên, Ấn Hoan không có chậu, không cách nào múc nước, không thể làm gì
khác hơn là rút ra một mảnh khăn lụa từ trong tay áo, đi tới bên cái hồ
cách đó không xa, thấm chút nước trong, sau đó nhanh chóng trở lại bên
cạnh hai người.
Chìa khăn tay ra, nàng nhìn thẳng vào Hoàng Phủ
Hạo Nguyệt. "Bây giờ không kịp, ngày mai ta sẽ chuẩn bị tốt, ngài chịu
đỡ một chút đi."
"Lớn mật, ngươi lại dám ——"
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt giơ tay, lập tức ngăn cản Lâu Tây rống giận.
Trước tiên hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt kia một lúc lâu, tiếp đó mới mỉm cười nhận lấy khăn tay.
Nắm khăn lụa ẩm ướt trong tay vào tháng ba giá lạnh, làm người ta không
khỏi có chút run rẩy, nhưng hắn lại mặt không biến sắc đem khăn lụa lạnh lẽo kia trực tiếp phất lên mặt.
"Quê quán ngươi ở đâu?" Hắn như
nói chuyện phiếm mà hỏi, cảm thấy phẩm chất khăn tay không bằng khăn
trắng mềm mại hay dùng, nhưng lại mang theo hương hoa đào thanh nhã mê
người.
Đó là mùi của nàng.
Nếu có nước đột nhiên chế tạo nhiều đồng thiết hãn mã, đó chính là thời
điểm Binh bộ khẩn trương phòng bị, điều quân khiển tướng, phái binh lính tới biên cương, bảo vệ lãnh thổ quốc gia, bảo vệ nhà cửa dân chúng.
Nếu có nước xảy ra thiên tai nhân họa, thì Lại bộ sẽ đi sứ, lấy lợi ích
khuyên dụ, lấy nguy hại báo động, lấy tình cảm cảm động, nói chuyện lý
lẽ, không tốn thời gian binh mã, không đánh mà thắng.
Thật đúng là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lấy bất chiến đổi hòa bình, mới là thắng lớn.
Nửa canh giờ trôi qua, lưu loát viết nhiều quyển, rốt cuộc cũng hoàn thành.
Đợi mực khô, hắn tỉ mỉ cuộn văn kiện lại, lấy dây tơ vàng buộc xong, lúc này mới lên tiếng.
"Lâu Tây."
"Vâng" Lâu Tây vội vàng tới trước thư án.
"Đem văn kiện đến Đông Uyển, thỉnh Hoàng thượng xem qua."
"Vâng" mang theo văn kiện, Lâu Tây liếc qua Ấn Hoan một cái, tiếp đó mới vội vã rời đi.
Ngoài cửa, mấy con bướm sặc sỡ nhẹ nhàng bay qua, ba con chim sẻ dưới mái
hiên lập tức mở to mắt, chỉ trong giây lát liền vội vã giương cánh lao
ra.
Theo sợi lông vũ cong cong rơi xuống, hai người cung nữ bưng khay sơn, lặng lẽ đi tới bên ngoài thư phòng.
"Vương gia, nô tỳ đưa trà nóng cùng điểm tâm tới cho ngài."
Gần như trước khi giọng nói vang lên, Ấn Hoan đã thả binh thư trong tay xuống, đứng dậy đi tới cạnh cửa.
Nàng yêu sách cũng tiếc sách, cho dù mới xem đến một nửa, vẫn đem sách tỉ mỉ khép lại, nhẹ nhàng đặt ở trên giường tơ, cẩn thận không để cho trang
sách có một chút nếp nhăn.
"Ta tới đây."
Từ trong tay cung nữ nhận lấy khay sơn, nàng nhẹ giọng nói cám ơn, tiếp đó xoay người
bưng khay sơn đến đặt lên bàn tròn, rồi lấy từ trong tay áo ra một cây
ngân châm nhỏ dài sáng loáng.
Từ đầu tới đuôi, ánh mắt của hắn đều không dời khỏi ngươi nàng.
Hắn nhìn nàng cầm ngân châm nhúng vào nước trà, bánh ngọt, cuối cùng, nàng thậm chí cầm lên một miếng bánh quế hoa cao long lanh mềm ngọt, đưa tới khóe miệng.
Nàng hơi híp mắt, giống như là nghiên cứu gì đó,
dường như ngửi tư vị quế hoa cao, tiếp đó lại đưa lưỡi liếm thử thứ ngọt mềm kia, đầu lưỡi non mịn, thật là mê người, lướt qua môi mềm mại còn
để lại một vệt trong suốt ướt át.
Cuối cùng, sau khi nàng há miệng nhỏ cắn xuống một miếng Quế hoa cao, hắn không khỏi đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng.
"Ăn ngon không?" Hắn hỏi, giọng nói còn trầm thấp hơn so với bình thường.
"Chưa nói tới dễ ăn hay không, ta là đang thử độc." Nàng xoay người giải
thích, mặc dù giọng nói lạnh nhạt, nhưng bên khóe miệng lại có một nụ
cười nhàn nhạt, hiển nhiên là đọc sách hay, tâm tình đang vui vẻ ."Mặc
dù hoàng cung là địa bàn của ngài, nhưng năm nay là năm hạn bất lợi đối
với ngài, mọi việc nên cẩn thận thì hơn. Những thứ này không có độc, ăn
đi." Nàng đặt khay điểm tâm tinh xảo lên bàn tròn, lại bỏ hoa quế cao đã cắn một miếng vào khay sơn.
Hắn không lập tức ngồi xuống ăn điểm tâm, mà cúi đầu ngắm nhìn nàng.
Mặc dù vẻ mặt của hắn vẫn ôn hòa lễ độ như thường ngày, nhưng nàng hơi có
chút không hiểu, hắn hình như có điểm khang khác ——"Vì sao nguyện ý bảo
vệ ta?" Hắn không báo trước, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới mở miệng trả lời: "Bảo vệ ngài, tự nhiên ta có chỗ tốt."
"Chỗ tốt gì?" Hắn hỏi tới.
Nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, đang buồn bực vì sao hắn hứng thú đối với
chuyện của nàng như vậy, lại phát hiện, ánh mắt của hắn thật thâm thúy,
cũng thật. . . . . . nóng người! Loại cảm giác đó, tựa như trong mắt hắn cất giấu một đốm lửa, nhiệt độ nóng bỏng kia, xuyên thấu qua cái nhìn
chăm chú của hắn, khiến xung quanh lửa cháy hừng hực.
Khẽ lau gò má nóng hổi, nàng có chút không tự nhiên phớt lờ ánh mắt ấy.
"Là kiếm thuật mà gia sư cực kì tự hào, nếu ta có thể bảo vệ ngài, hắn sẽ
đồng ý truyền thụ cho ta." Dứt lời, nàng không kiềm nổi ngẩng đầu lên dò xét hắn một cái, lại phát hiện hắn còn đang nhìn nàng, ánh mắt vẫn quá
đỗi nóng rực. Mặt càng nóng hơn, nàng không khỏi nhanh chóng rũ mắt
xuống, tránh né ánh mắt của hắn thêm lần nữa.
"Ngươi thích luyện võ?"
"Ừ." Nàng cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nhạy bén cảm thấy được, ánh
mắt của hắn vơn quanh nàng như cũ. "Ăn nhanh đi, không ăn sẽ lạnh hết."
Nàng giả bộ xoay người như không có gì xảy ra, tóc dài hệt như gấm đen
nhẹ nhàng chập chờn, tỏa ra hương hoa đào.
Hắn không có giữ nàng, chỉ cười khẽ thật thấp.
Ngửi hương hoa đào thanh nhã kia, hắn nhìn qua bàn bánh ngọt khéo léo, cuối
cùng, đưa tay cầm lên miếng quế hoa cao thiếu mất một góc có vẻ ngon
miệng nhất trên khay sơn.
Hắn xoay quế hoa cao về phía bị khuyết, một ngụm nuốt vào.
"Rất thơm, rất ngọt, vị rất ngon."
Nghe lời bình, nàng không khỏi xoay người nhìn về phía hắn, vẻ mặt không hiểu.
"Nếu ăn ngon, vậy thì ăn nhiều một chút."
"Một miếng là đủ rồi." Hắn ý vị sâu xa mỉm cười. "Những thứ khác, ngươi ăn đi."