Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương
Chương 100 : Nữ nhân lẳng lơ
Ngày đăng: 19:50 18/04/20
Về phần điều kiện, đợi ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho ngươi."
Trong mắt nam tử hiện lên một tia tính kể, tuy là chỉ xuất hiện trong giây lát rồi biến mất, nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi mắt của Dạ Khuynh Thành.
"Nếu là như vậy thì xin cáo từ."
Sự tính toán trong mắt người kia, không hiểu sao khiến cho hắn cảm thấy bất an, chỉ cảm thấy không thể đáp ứng hắn, nếu như ngày sau hắn nói ra điều kiện mình không cách nào thực hiện được thì làm thế nào?
Những chuyện khác chưa tính đến, nhưng trước mắt có thể nói là nam nhân này đang nhằm vào Tuyết Đại, hắn cũng không thể vừa cứu nàng ra khỏi ổ sói lại bị đưa đến hang hổ, tuy vẫn chưa xác định được tình huống rõ ràng nhưng hắn sẽ không có chuẩn bị gì mà đã ra trận.
"Chủ thượng, hắn không đáp ứng sao?"
Dạ Khuynh Thành đi rồi, cô gái che mặt đi đến.
"Hắn sẽ quay lại."
Nam tử nhìn bóng dáng Dạ Khuynh Thành rời đi, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Nữ tử hết sức xinh đẹp tiêu sái đi đến bên người nam tử, mười ngón tay thon nhặt lên một quả nho, sau khi bóc vỏ liền muốn đưa vào miệng nam tử, nhưng tay lại bị nam tử kia bắt được, ả hoảng sợ, cho rằng mình đã làm sai chuyện gì đó khiến chủ thượng không vui.
Nhưng không ngờ, nam tử lại kéo ả vào trong lòng, thân thể mềm mại không xương của ả liền thuận thế dựa vào trong lòng nam tử, thì ra không phải là mình chọc hắn không vui, mà là...
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của nữ tử lại càng thêm quyến rũ tới cực điểm, ả vươn hai cánh tay trắng nõn lên, gắt gao ôm chặt cổ nam tử.
"Vật nhỏ, hiện tại ta không muốn ăn nho."
Âm thanh nam tử trầm thấp mang theo ái muội vang lên bên tai nữ tử, khí tức ấm áp phun lên cổ của nữ tử, truyền đến từng đợt tê dại.
"Vậy chủ thượng muốn ăn gì?"
Hoàng thượng vừa nghe, lại càng giận dễ sợ, không nghĩ tới hắn không hề hối cải, thái độ vẫn lạnh nhạt, xem ra là mình đã quá nhân từ rồi.
"Lá gan ngươi thật sự càng lúc càng lớn, dám ở trước mắt trẫm làm càn, không cho ngươi một chút giáo huân xem ra ngươi không nhớ ai là phụ hoàng của ngươi rồi."
Hoàng thượng dựng râu trừng mắt nhìn người nam nhân kia.
"Trong mắt ta có người phụ hoàng như ngươi hay không, ngươi có muốn nghe lời nói thật sao?"
Vẻ mặt nam từ tràn đầy lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn hoàng thượng đang ngồi trên long ỷ.
"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"
Thần sắc của Mặc Thanh Vân dẫn tới lửa giận trong lòng nam nhân ngồi trên long ỷ.
"Ta nói, cho tới nay, ngươi, ở trong mắt ta không là cái thá gì cả!"
Xôn xao... Tiếng nói của Mặc Thanh Vân vừa ngừng, mấy ngự y đang quỳ trên mặt đất liền bàn tán rộ lên, vẻ mặt lo lắng nhìn nam nhân trung niên ngồi trên long ỷ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nam nhân trung niên toàn thân long bào bỗng thở gấp, một tay chụp long ỷ, tức giận đứng lên, vươn tay run run chỉ vào Mặc Thanh Vân, trong mắt là lửa giận hừng hực, một bộ dáng hận không thể xông lên cho hắn một cái tát.
"Tốt, tốt lắm, ở Hi quốc vài năm, không chỉ biến hóa khôn lường, lá gan cũng lớn không ít, trái lại hôm nay trẫm muốn nhìn một chút, tới cùng là năng lực ngươi hay là cấm vệ quân của trẫm lợi hại hơn, người đâu!"
Nam nhân ngồi trên cao giận quá hóa cười, nhưng là nụ cười của ông ta so với khóc còn khó coi hơn, hung tợn trừng mắt nhìn Mặc Thanh Vân, dám can đảm khiêu chiến quyền uy của hoàng gia, thì phải chuẩn bị để trả giá thật tốt, cho dù có là người hoàng thất cũng không ngoại lệ, huống chi đó chỉ là một hoàng tử ngốc dư thừa.
Xong rồi, long nhan giận dữ, Cửu hoàng tử lúc này chỉ sợ không thoát khỏi, thủ đoạn của hoàng thượng bọn hắn đã lĩnh giáo qua, nhìn bộ dáng hoàng thượng hiện giờ, chỉ sợ Cửu hoàng tử không chết thì cùng tàn phế.
Những ngự y phủ phục trên mặt đất đều nghĩ vậy, công chúa Yên Nhiên vốn là hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng, hiện giờ bị Cửu hoàng tử đả thương nghiêm trọng, lại thêm hắn ăn nói lỗ mãng với hoàng thượng, lúc này chỉ sợ không còn hy vọng được sống rồi.