Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 101 : Chịu khổ hãm hại

Ngày đăng: 19:50 18/04/20


Sau một lát, một thống lĩnh thị vệ liền dẫn binh tới, lại thêm một số ám vệ của hoàng thượng, ước chừng có hơn ngàn người, mà tất cả đều là lính tinh nhuệ.



"Mau bắt nghiệt tử này lại cho trẫm, không quan tâm sống hay chết!"



Nếu hắn đã không để vị hoàng thượng này vào mắt, cũng không coi mình là phụ hoàng của hắn, như vậy ông ta cũng không cần do dự mà giáo huấn hắn, coi như là mình đã không nuôi dưỡng hắn cho tốt đi.



Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, bọn lính lập tức dàn thế trận, vây quanh Mặc Thanh Vân, nhìn thấy khí thế của hắn, lại không ai dám tiến lên.



Đối với tình cảnh này, Mặc Thanh Vân chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, giống như người bị bắt không phải là hắn mà là một người khác vậy.



"Còn không mau ra tay đi! Kẻ nào không động thủ liền lôi xuống chém!"



Đối với sự sợ hãi rụt rè của đám lính, ông ta lại càng giận dữ hơn, ông ta không tin, hơn một ngàn lính tinh nhuệ lại không đánh lại một mình Mặc Thanh Vân! Hắn lại không có ba đầu sáu tay, còn có thể phi thiên độn địa* hay sao?



*Ý là có thể bay.



Bọn binh lính nghe vậy, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng hạ quyết tâm, hét lên một tiếng rồi thẳng tắp đánh về phía nam tử vẫn đang bất động.



Mọi người còn chưa tiến được đến gần Mặc Thanh Vân, đã bị một dòng khí vô hình bức lui về phía sau, bọn hắn đều cảm thấy kỳ lạ, vì sao bọn hắn vẫn không thể tiến gần người nam tử kia, giống như đang có một bàn tay vô hình đang đẩy bọn hắn, mỗi người đều cảm giác được điều này rất rõ ràng.



Nam nhân trung niên ngồi trên long ỷ nhìn thấy cảnh này thì tưởng rằng đám người này sợ chết mới nhao nhao lui về phía sau, điều này khiến ông ta càng thêm tức giận.



"Một đám người các ngươi đều muốn tạo phản hay sao? Nếu không bắt được hắn, trẫm liền động thủ chém đầu các ngươi!"



Lúc này những ngự y vẫn còn quỳ trên đất đã phát hiện được có gì đó không thích hợp, nhưng hoàng thượng đang nổi nóng lại không để ý tới, chỉ biết ra lệnh cho thuộc hạ, như để chứng minh mình rất có quyền uy.



"Hoàng thượng tha mạng, không phải là bọn thuộc hạ không muốn động thủ, mà là không biết Cửu hoàng tử sử dụng yêu pháp gì, bọn thuộc hạ không thể tiến gần hắn!"



Vẻ mặt thống lĩnh thị vệ đau khổ nói, hắn cũng đã thử tiến lên lại bất đắc dĩ bị đẩy lùi về, sao hoàng thượng lại vẫn không nhìn ra?



"Nói bậy! Hắn cũng không phải là yêu ma, ở đâu ra có yêu pháp? Chính các ngươi sợ chết thì thôi, còn dạm bịa đặt lý do hoang đường như vậy gạt trẫm, trẫm thất là các ngươi chán sống rồi!"



Nói xong liền nổi giận đùng đùng đi xuống, cầm lấy một bảo kiếm liền chém về phía bọn lính, nháy mắt liền có mấy sinh mạng vô tội chết trên tay ông ta. (ông này bị ngu à ==)



Hành vi của ông ta, khiến bọn lính phi thường phẫn nộ, ông ta là hoàng thượng cao cao tại thượng, không giúp giết địch thì cũng là bình thường, nhưng bây giờ ông ta lại động thủ đi giết người một nhà, trong khi địch nhân thì vẫn không hao tổn một cọng lông nào, trái lại phe mình lại thiệt hại mấy mạng người, khiến cho tâm bọn hắn cũng rét lạnh theo.
"Được, có thể được làm bạn với những bông hoa sen đẹp như thế mỗi ngày, tâm tình của ta nhất định sẽ rất tốt."



Vẻ mặt cô gái háo hức nhìn hồ sen, nghĩ tới việc hàng ngày sẽ được nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp như vậy thì còn gì tốt bằng.



"Thật sao? Nói như vậy thì quá tốt rồi, bản cung còn đang sợ ngươi không thích."



Nói xong liền dùng mắt ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, cung nữ thu được ám hiệu liền từ từ bước đến phía sau Tuyết Đại.



Đang lúc cung nữ kia muốn đẩy nàng xuống nước thì vừa đúng lúc Tuyết Đại quay lại, kỳ quái nhìn cung nữ chưa kịp rụt tay về.



"Cung nữ tỷ tỷ, ngươi đây là muốn làm cái gì?"



Nghe được Tuyết Đại hỏi mình như vậy, cung nữ nhất thời xấu hổ, cho rằng mục đích của mình đã bị phát hiện, định quyết tâm trực tiếp đẩy nàng xuống, Tuyết Đại đã mở miệng: "A... ta biết rồi, cung nữ tỷ tỷ cũng giống Tuyết Nhi, thích hoa sen trong hồ này đúng không? Ta đã nói rồi, hoa sen đẹp như vậy có ai lại không thích cơ chứ?"



Không đợi cung nữ trả lời, cô gái đã tự trả lời, lại còn vì trí thông minh của mình mà kích động. (ặc hình tượng băng lãnh của tỷ đi đâu r o_O)



Cung nữ kia đang muốn nói gì lại bị một ánh mắt của hoàng hậu ngăn trở, ý tứ của hoàng hậu ả hiểu được, là muốn ả mau chóng ra tay, không phải chần chừ.



Cung nữ kia quả thực không chần chừ nữa, không cố kỵ chút nào đến gần Tuyết Đại.



"Cung nữ tỷ tỷ, các ngươi không phải nói phu quân ta ở đây sao? Ở đâu vậy? Sao không thấy?"



Nàng nhìn quanh một hồi, không khỏi cảm thấy tò mò, các nàng không phải nói đưa mình đi gặp phu quân sao? Như thế nào lại không thấy bóng dáng phu quân đâu?



"Đừng nóng vội, rất nhanh ngươi sẽ được đi gặp hắn thôi."



Vẻ mặt hoàng hậu quỷ dị nói, trong mắt không che giấu được vẻ đắc ý.



Đang lúc Tuyết Đại lại muốn hỏi tiếp, lại bị cung nữ đang tiến đến đẩy ngã.



"Bùm" một tiếng, một bóng người liền bị đẩy xuống nước, mới vừa rơi xuống nước, liền bị một đống lớn độc xà và cá ăn thịt người bao vây quanh, không quá bao lâu, thân thể nữ tử bị đẩy ngã đã bị những độc vật khủng bố này cắn nuốt sạch sẽ, trên mặt nước chỉ còn sót lại một vũng máu.



Mà hoàng hậu đang đứng trên bờ lại kinh hãi tột độ, bà ta tuyệt không nghĩ tới, không nghĩ tới....