Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 107 : Nương tử, ta sai rồi

Ngày đăng: 19:50 18/04/20


Edit+Beta: Saki



Bách Hợp xấu hổ cười cười, nhìn nhìn Tuyết Đại, lại nhìn nhìn Dạ Khuynh Thành toàn thân áo đỏ, trong đầu nhỏ là tràn đầy dấu chấm hỏi.



"Cái kia, tiểu thư, vừa rồi Bách Hợp có nghe người gọi vị công tử kia là Mộ Bạch, chẳng lẽ hắn là thần y Mộ Bạch sao? Nhưng rõ ràng là thần y Mộ Bạch đâu phải trông như vậy!"



Các nàng đều đã gặp qua thần y Mộ Bạch, không lâu sau đó tiểu thư rời đi, thần y cũng lưu lại chút đan dược hóa giải đau đớn cho Mân Côi, dặn dò một chút chuyện nên kiêng rồi cũng rời đi.



Không nghĩ tới hắn vậy mà lại xuất hiện bên cạnh tiểu thư, nhưng dung mạo lại thay đổi, đây là xảy ra chuyện gì?



"Cái này thì ngươi phải hỏi hắn chứ, mau nói cho Bách Hợp biết, tại sao ngươi lại thay đổi dung mạo?"



Tuyết Đại buồn cười liếc Bách Hợp một cái, thì ra là nha đầu này vẫn nhớ chuyện này, thiệt thòi nàng phải nhịn đến tận bây giờ, có khi nào nín hỏng rồi?



"Nương tử, nàng đừng lấy vi phu ra làm trò cười."



Biết Tuyết Đại cố ý trêu chọc hắn, hắn mới không cần bị nàng lấy ra làm trò đùa, nàng rõ ràng đã biết hết, lại cố tình bắt chính hắn phải giải thích.



Một tiếng nương tử, một câu vi phu, khiến cho Bách Hợp triệt để hồ đồ rồi.



Lúc trước còn cho rằng bản thân nghe lầm, nhưng lúc này...



"Tiểu thư, người mau nói cho Bách Hợp nghe, trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"



Bách Hợp một là xuất phát từ quan tâm, hai là xuất phát từ tò mò, đương nhiên, chủ yếu vẫn là do lòng tò mò quá nặng, nhất định phải biết rõ chân tướng mới dễ chịu.



"Em cũng thấy rồi đấy, hắn là Mộ Bạch cũng là phu quân của ta, là phu quân ta nửa đường nhặt được."



Chuyện này không thể một chốc là có thể giải thích hết được, mà nhìn bộ dáng nha đầu kia thì nhất định là phải truy hỏi đến cùng, đành phải nói đơn giản cho nàng, ngày sau sẽ từ từ giải thích cho các nàng.



"Nhặt về? Tiểu thư, vậy Lục vương gia kia thì tính sao?"




Lúc nói câu này nàng đang cười, nhưng nụ cười của nàng trong mắt người nào đó lại rất nguy hiểm, khiến cho người ta sởn gai ốc, không xong, Đại Nhi nổi giận rồi!



"Cái kia... nương tử.... nàng trước đừng nóng giận... từ từ nghe ta nói..."



Giờ phút này nội tâm hắn đang kêu rên, ngươi nói Đại Nhi cái gì không nhớ, lại nhớ đúng đoạn hắn đi tìm Tuyết Thiên quyết chiến? Mà cái đoạn đó đáng lẽ không nên xuất hiện trong trí nhớ của nàng, tại sao nàng lại biết được?



Tuy hắn có chút tò mò, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc tò mò, nương tử của hắn đang tức giận, hắn phải nghĩ biện pháp khiến nàng bớt giận mới được.



"Ta đang nghe, ngươi nói đi."



Nàng trái lại muốn nghe xem, hắn lấy lí do biện minh cho hành vi đần độn của mình.



"Ta rất nhớ nàng, sau đó đi tìm nàng, kết quả mỗi lần đều bị ca ca nàng đánh cho thật thảm, cho nên mỗi ngày ta đều dốc lòng tu luyện, thề phải cứu nàng ra, nhưng là sau cùng... Ách, nương tử, ta cũng là vì nàng mà thôi, nàng đừng giận có được không?"



Hắn cũng biết, Tuyết Đại tức giận vì mình không biết quý trọng sinh mệnh, đây là một loại phương thức quan tâm hắn, hắn cũng cực kỳ cảm động, Đại Nhi của hắn vẫn rất thương hắn.



"Muốn cứu người, trước phải cân nhắc thực lực của mình, ngươi cứ hành động lỗ mãng cũng chỉ hi sinh tính mạnh mình một cách vô ích, làm ơn, trước khi muốn làm gì ngươi cũng phải nghĩ đến người khác chứ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ được, vạn nhất ngươi chết, ta nên làm sao đây?"



Thật là một nam nhân ngốc nghếch, nàng không rõ, một tên đần độn như vậy sao nàng lại có thể thích hắn được nhỉ? Xem ra nàng cũng không quá thông minh.



Dạ Khuynh Thành bị Tuyết Đại giáo huấn đến xấu hổ, khi đó hắn nhớ nàng đến điên rồi, nghĩ tất cả biệp pháp chỉ muốn được nhìn thấy nàng một cái, dù có phải chết hắn cũng không hối hận.



Nhưng hôm nay bị Tuyết Đại nhắc đến hắn mới ý thức được lúc trước hắn đã sai, hắn không nên hành động theo cảm tính mà quyết đấu với Tuyết Thiên, bởi vậy mà uổng phí tính mạng mình không nói, lại khiến cho Tuyết Đại cũng không để ý sinh tử báo thù cho mình, hắn đã không phải là đối thủ của Tuyết Thiên, huống chi là Đại Nhi?



Cũng may, ông trời cho bọn họ thêm một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ nắm chắc, sẽ không làm ra chuyện khiến Đại Nhi lo lắng nữa.



"Thực xin lỗi, ta biết sai rồi, Đại Nhi nàng tha thứ cho ta lần này được không, ta bảo đảm tuyệt đối không có lần sau, được không?"



Là hắn làm hại Đại Nhi lo lắng, đều là hắn sai, mỗi khi nghĩ đến nàng một mình đi tìm Tuyết Thiên báo thù, hắn sẽ cảm thấy đau lòng.