Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 108 : Nấu cơm, sinh con cái

Ngày đăng: 19:50 18/04/20


Edit: Saki



Hắn đúng là ngốc, không để ý đến cảm thụ của nàng, nhưng không phải nàng cũng ngốc nghếch giống hắn hay sao? Vì trả thù cho hắn mà không tiếc trả giá bằng sinh mạng, nàng ngốc đến mức khiến người thương tiếc.



"Đại Nhi, nàng còn chưa nói cho ta biết, hai ngàn năm trước, khi nàng tìm Tuyết Thiên báo thù đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn cũng chết?"



Tu vi của Đại Nhi căn bản không có khả năng đánh thắng được Tuyết Thiên, mà Tuyết Thiên đối với Đại Nhi cũng không phải là tình cảm huynh muội bình thường, theo lý thuyết hắn cũng sẽ không tổn thương nàng, nhưng vì sao cả hai người họ lại cùng chết rồi đi theo đến đây?



Tuyết Đại bị hắn hỏi khó, tuy nàng có tận mắt nhìn thấy một màn kia, nhưng nàng cũng không thể nói cho hắn biết, chính mình sử dụng ám chiêu đả thương được Tuyết Thiên, sau đó đang âm thầm đắc ý cũng bị Tuyết Thiên kéo theo?



Nàng thật là có chút không nói nên lời, nhìn Dạ Khuynh Thành vẫn mong đợi câu trả lời, cố ý bày ra gương mặt không vui.



"Cái này ta không nhớ, chờ ta nhớ rồi sẽ nói cho ngươi, giờ ta mệt, muốn ngủ!"



Bỏ tay hắn đang ôm mình ra, nàng đi thẳng đến bên giường, nhẹ nhàng cởi áo ngoài chuẩn bị đi ngủ.



Dạ Khuynh Thành ngẩn ra không hiểu, đang êm đẹp sao Đại Nhi lại đột nhiên nổi giận?



Hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình đã sai ở chỗ nào, thôi, không nghĩ nữa.



"Ngươi làm gì đấy?"



Tuyết Đại bất mãn trừng mắt nhìn nam nhân đang cởi áo ngoài, trong giọng nói tràn ngập cảnh giác.



"Nương tử, vi phu đương nhiên là muốn đến bồi nàng nghỉ ngơi rồi, nàng không thấy là câu hỏi này rất kỳ lạ sao?"



Hắn rất tự nhiên trả lời, lại khiến cho Tuyết Đại tức muốn hộc máu.



"Không cho ngươi ngủ cùng giường với ta, tự mình tìm phòng đi, không thì ngủ trên sàn nhà!"



Nàng còn chưa chuẩn bị tốt, mới không cần ngủ cùng với hắn.




Môi hắn hôn lên trước ngực no đủ của nàng, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa nụ hoa nhỏ mê người, khi thì liếm láp, khi thì khẽ cắn, một loạt hành động kích thích này khiến Tuyết Đại không nhịn được ngâm nga lên tiếng.



Tiếng rên tỉ yêu kiều của nữ tử càng khiến lửa dục của nam nhân muống ngừng mà không được. Bàn tay to vung lên, chiếc quần còn sót lại trên người Tuyết Đại liền không cánh mà bay, tiếp theo liền có một vật nóng bỏng chống đỡ ở nơi tư mật của nàng.



Nàng kinh hãi, cho dù chưa từng làm qua chuyện này nhưng nàng vẫn biết rõ lúc này đang xảy ra cái gì.



"Đại Nhi, đừng sợ, cứ thả lỏng, ta sẽ tận lực tránh gây tổn thương cho nàng, tin tưởng ta chứ?"



Nhìn thấy sợ hãi trong mắt Tuyết Đại, biết nàng đang sợ, cũng cực kỳ khẩn trương, hắn liền lên tiếng an ủi.



Tuy sức chịu đựng của hắn đã sắp hết nhưng vẫn liều mạng nhẫn nại, chính là vì muốn nàng từ từ thích ứng, không để nàng chịu quá nhiều đau đớn trong lần đầu tiên.



"Ừ, ta... không sao."



Nhìn hắn vất vả nhẫn nhịn, nàng cũng không đành lòng nhìn hắn tiếp tục chịu đựng, đành phải cắn răng nói ra.



Tuy nhiên vào một khắc hắn tiến vào, nàng vẫn không nhịn được kêu lên đau đớn.



Nhìn nàng ngày thường không sợ đao kiếm, cho dù bản thân bị trọng thương vẫn chưa từng nhăn mày lấy một cái, giờ phút này lại liều mạng cắn chặt cánh môi, khẽ cau mày, hắn không nhịn được tự trách bản thân.



Đều tại tâm tư ích kỷ của hắn mới khiến nàng khó chịu như vậy, Đại Nhi, thực xin lỗi, cố gắng chịu đựng một lát nữa sẽ không sao rồi, hắn yên lặng nói trong lòng.



Không đành lòng nhìn nàng thống khổ, hắn chỉ có thể liều mạng nhẫn nại, đem dục vọng của bản thân từ từ chôn sâu trong cơ thể nàng, nhưng lại không dám lộn xộn, từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán hắn, bởi vậy có thể thấy được hắn nhẫn nhịn có bao nhiêu vất vả.



Tuyết Đại thấy bộ dáng này của hắn, lo lắng xẹt qua tim, nam nhân này, bất luận là làm gì cũng đều đặt nàng lên trước, dù cho nàng có ý chí sắt đá đến đâu cũng không khỏi cảm động vì sự nhu tình của hắn.



"Ta không đau, chàng không cần nhẫn nhịn quá vất vả."



Nói không đau là giả, chỉ là bây giờ đã giảm bớt, không còn quá đau như lúc nãy mà thôi.