Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương
Chương 111 : Ta muốn ngươi làm
Ngày đăng: 19:50 18/04/20
Ở cửa vương phủ, Vô Tình và Ly Nặc đã sớm đứng chờ ở đó, dáng vẻ trông mong nhìn về phía trước.
Từ xa một chiếc xe ngựa xa hoa từ từ đến gần vương phủ, hai người Vô Tình Ly Nặc lập tức tiến tới nghênh đón.
"Dừng..."
Theo tiếng xa phu, lập tức ghìm dây cương ngựa, thành thạo dừng xe ngựa lại, một chút xóc nảy cũng không có.
"Thuộc hạ cung thỉnh Vương gia Vương phi hồi phủ!"
Mặc kệ là khi nào chỗ nào, Vô Tình luôn là một bộ dáng quy củ trung thành, trầm ổn thích đáng, không có một chút sai lầm nào.
"Thuộc hạ cung nghênh chủ tử chủ mẫu hồi phủ!"
Còn tên Ly Nặc này thuần túy là cảm thấy rảnh rỗi quá, nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của Vô Tình, hắn cảm thấy rất thú vị, mới học theo hắn hành lễ, khoan nói những thứ khác, bắt chước mà cũng giống đến bảy phần là khá rồi.
Đối với hai người hành lễ, chính chủ lại không nói lời nào, không phải là không để ý đến bọn hắn, mà là có người nào đó đang vội vã đuổi theo nương tử của hắn, không rảnh quan tâm những kẻ khác.
"Chủ tử?"
Vô Tình một bên thấy tình hình không được thích hợp, rất thức thời đứng một bên không dám hé miệng. Nhưng lại có người không được thông minh, vẫn hồn nhiên chọc vào họng súng.
"Cút!"
Dạ Khuynh Thành không vui quát hắn một tiếng, cái tên đần này, không thấy hắn đang bận dỗ nương tử hay sao, còn dám đến trêu chọc hắn, không muốn sống nữa sao?
Ách, chủ tử, người đừng có hung dữ như thế chứ? Tốt xấu gì hắn cũng đã làm được một việc tốt, nếu không phải hắn cấp tốc tới truyền tin, chủ tử sao có thể dễ dàng liền ôm được chủ mẫu về???
Nhưng hắn cũng chỉ dám gào thét trong lòng, cũng không có gan nói ra, nếu không thì khẳng định cái mạng nhỏ cũng không còn.
"Ngày ấy, tại sao ngươi lại truyền tin được cho Đại Nhi? Mau giải thích rõ ràng cho ta, nếu không ta sẽ cạo lông ngươi!"
Tại đại sảnh vương phủ, Dạ Khuynh Thành ngồi ghế chủ vị lạnh lùng nhìn Ly Nặc đang run như cầy sấy đứng một bên.
Nam nhân đứng dậy, trên mặt mang theo ý cười nhìn không thấu, tư thái xiêu vẹo đi về phía Dạ Khuynh Thành.
Nụ cười của hắn càng khiến Dạ Khuynh Thành cảm thấy không ổn, lại càng khiến cho người ta có cảm giác da đầu tê dại.
Nam nhân đi đến trước mặt Dạ Khuynh Thành thì dừng, một đôi con ngươi tà mị nhìn chằm chằm Dạ Khuynh Thành đang ngồi, ý cười trong mắt lại càng sâu. (tránh xa Dạ ca ra tên kia -_-)
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Không ổn, tâm hắn càng lúc càng phiền, ánh mắt người nọ khiến hắn không thoải mái, trực giác muốn chạy trốn.
Giờ phút này hắn có chút khẩn trương, nhưng hắn vẫn cố không để lộ cảm xúc ra ngoài, đây cũng coi như là một loại chiến thuật, so xem ai có năng lực thừa nhận mạnh hơn, ai có thể kiên trì đến sau cùng.
"Ngươi có nói hay không?"
Nam nhân tà tà theo dõi hắn, đôi con ngươi như nhìn thấu triệt hắn vậy.
Trong lòng Dạ Khuynh Thành thừa nhận mình không có năng lực chịu đựng kẻ này lâu hơn nữa, chỉ thấy hắn nghiêm mặt không vui nói: "Rốt cuộc ngươi tìm ta tới có chuyện gì? Nếu không nói thì ta đi trước, ta không thời gian chơi mèo vờn chuột với ngươi."
Rốt cuộc thấy hắn không vui, nam nhân tà mị cũng không trêu đùa hắn nữa, nhưng lời nói kế tiếp của hắn lại khiến cho Dạ Khuynh Thành như gặp phải thiên lôi, nháy mắt bị sét đánh đến ngoài khét trong sống.
"Ngươi... vừa nói cái gì? Ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa!"
Cuối cùng Dạ Khuynh Thành cũng không thể bình tĩnh được nữa, phút chốc bật dậy, mắt phượng ngập lửa giận nhìn nam nhân kia, vô cùng phẫn nộ nhìn kẻ đang cười vô cùng xấu xa kia.
"Hà tất gì phải phí thời gian lặp lại? Ngươi rõ ràng có thể nghe thấy không phải sao? Chính là ý trên mặt chữ, không khó để hiểu."
Vẻ mặt nam nhân không sao cả nói, mà sắc mặt Dạ Khuynh Thành đã biến thành xanh hồng đủ cả, tức giận tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
Hắn mới vừa nghe được cái gì? Cái tên nam nhân cả người đầy âm khí kia lại dám nói muốn hắn làm.... tình nhân của hắn??? (Vâng câu nói kinh hãi nhất tr đã lên sàn, bạn editor khi đọc đến chap này cx suýt ngã khỏi ghế )
Hắn nhất định là nghe lầm! Không muốn hỏi lại lần nữa vẫn là câu trả lời đó, bảo hắn làm sao tin tưởng được?
Làm sao hắn có thể tin được nam nhân này lại có thể nói ra lời kinh hãi thế tục như thế? Hắn vốn luôn nghĩ tên kia là muốn cướp đoạt Đại Nhi của hắn, ai sẽ nghĩ tới hắn vậy mà lại có ý nghĩ đáng kinh tởm như vậy? Điều này khiến hắn vô luận thế nào cũng không thể tiếp thu đươc!