Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương
Chương 112 : Trong cung có Hồng Môn Yến
Ngày đăng: 19:50 18/04/20
Edit + Beta: Saki
Hoàng cung, hậu hoa viên.
Muôn nghìn đóa hoa thi nhau nở rộ, ganh đua sắc đẹp, từng đợt hương thơm xông vào mũi, khiến người ta say mê trong đó.
Một nữ tử mặc áo trắng thản nhiên mà đứng giữa những bụi hoa xinh đẹp, trên mặt là vẻ lạnh nhạt mà bình thản.
Phía sau nàng là một nữ tử diện cung trang xinh đẹp, phía sau nàng ta còn có rất nhiều cung nữ.
"Ôn Mạt, bản cung đang nói chuyện với ngươi, ngươi không có lỗ tai hay sao?"
Sắc mặt nữ tử mặc cung trang khó coi nhìn chằm chằm nữ tử đang nhàn nhã đứng ở kia, vẻ mặt như hận không thể tiến lên xé nát khuôn mặt khiến mọi nam nhân đều điên đảo nữ nhân đều ghen tị kia, giọng điệu tự nhiên cũng không mấy tốt.
Nữ tử áo trắng như là không nghe thấy, tiếp tục thưởng thức biển hoa rực rỡ trước mặt, hoàn toàn coi thường nữ tử đang chanh chua kia.
Một cung nữ không nhịn được, có lẽ là vì muốn lấy lòng của chủ tử mình, hùng hùng hổ hổ đi lên, chỉ vào nữ tử kia phẫn nộ quát: "Đồ ngốc kia, hoàng hậu nương nương đang nói chuyện với ngươi, ngươi lại dám không để ý sao? Đừng tưởng ngươi là Vương phi thì giỏi lắm, hoàng hậu nương nương của chúng ta chỉ cần một đầu ngón tay là có thể dễ dàng nghiền chết ngươi, ngươi còn đắc ý cái gì?"
Lời nói của cung nữ khiến Tuyết Đại nhíu mày, nàng lơ đãng trả lời: "Ghê vậy sao? Ngược lại ta cực kỳ chờ mong đấy."
Cái gì? Cực kỳ chờ mong, chờ mong cái gì? Lời của nàng khiến cung nữ kia không kịp phản ứng.
"Vũ Hà, lui ra!"
Nha đầu kia thật là ngu hết chỗ nói, lại nói mình có thể chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết nàng, khiến ả ta hận không thể cho cung nữ kia một cái tát.
Hiện tại đế vị của hoàng thượng vẫn chưa được yên ổn, trong triều vẫn tồn tại nhiều tai họa ngầm, vẫn có một số đại thần âm thầm đầu nhập về phe Lục Vương gia, mà thực lực của Lục Vương gia cũng không thể khinh thường, nha đầu kai lại dám trắng trợn nói ra lời này, trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn thật tốt, để nàng nhớ lâu một chút, về sau không được phép nói lung tung.
Cung nữ kia nhìn thấy chủ tử nhà mình không vui, hậm hực hờn dỗi lui xuống, ngầm bực chính mình lỗ mãng, nhìn bộ dáng nương nương, trở về khẳng định không thể thiếu một trận phạt.
Thủ đoạn của hoàng hậu nương nương nàng đã kiến thúc qua, nếu như thủ hạ phạm sai lầm, nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, nhẹ thì mất nửa cái mạng, nặng thì tàn phế, thậm chí có thể đi đời nhà ma.
Thật đúng là có chủ tử như thế nào liền có nô tài như thế nấy, câu nói này đúng là lời thâm thúy mà cha ông để lại.
Hoàng cung, hậu hoa viên.
Lúc này hoàng thượng cùng các đại thần vừa mới lâm triều đều đã tụ tập tại đây, bọn hắn vây quanh hai nữ nhân mà chỉ trỏ bàn tán, nhất trí chỉ trích nữ tử áo trắng đứng giữa biển hoa.
"Lục vương phi sao lại độc ác như thế, còn ra tay nặng như vậy, nàng không biết là hoàng hậu rất được hoàng thượng sủng ái hay sao, chỉ sợ là Lục vương gia có đến cũng không giữ được nàng, ai."
Một mĩ nhân tuyệt sắc biết bao nhiêu, đáng tiếc rồi...."
"Hừ, nàng cho rằng mình là ai? Ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc liền dám cuồng vọng, đừng nói Lục vương gia sẽ bảo vệ nàng, ngay cả Lục vương gia chỉ sợ sẽ vì nàng mà liên lụy khó giữ được thân mình, hơi đâu đi quan tâm nàng?"
Nữ nhân xinh đẹp thì sao? Cũng không thể vì thế mà đánh mất mạng của mình chứ? Nếu Lục vương gia mà thông minh, nhất định nên bỏ mặc nữ nhân này, lo giữ mạng mới đúng.
Các đại thần châu đầu ghé tai, có người vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, có người vẻ mặt thất vọng, còn có kẻ thì đang tính toán đưa ra lựa chọn.
Xem ra không thể trông cậy vào Lục vương gia được rồi, bọn họ đành phải khuất phục hoàng thượng rồi, ai, đều nói hồng nhân họa thủy, Lục vương gia chỉ sợ sẽ bị nàng liên lụy khó giữ thân.
"Hu hu.... Hoàng thượng, người ta không sống được nữa, không còn mặt mũi nhìn người nữa rồi!"
Thượng Quan Cẩn Du được Hiên Viên Triết cẩn thận ôm chặt, nửa gương mặt sưng đỏ khóc lóc, đúng là bộ dáng vừa thấy đã thương, Hiên Viên Triết thấy mà đau lòng không thôi, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Đại càng thêm hung ác.
Mà Tuyết Đại chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngắm nhìn phương viên mười dặm biển hoa, một mình đắm chìm trong thế giới của nàng, giống như bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến nàng.
"Lý Hưng, phái người đi xem sao Hiên Viên Mộ Bạch còn chưa tới. Nói cho hắn, nếu không tới thì đừng trách trẫm không khách khí!"
Hiên Viên Triết phân phó nam nhân trung niên bên cạnh, trên mặt là thần sắc âm trầm dọa người.
"Không cần, bổn vương đã đến rồi."