Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương
Chương 124 : Hai tiểu tổ tông xuất cung
Ngày đăng: 19:50 18/04/20
Edit + Beta: Saki (DDLQD)
Mà hai đứa nhóc cũng rất thích bám lấy nàng, ban ngày có thể tìm những người khác chơi đùa, nhưng buổi tối lại luôn dính lấy đòi ngủ cùng nàng mới chịu yên tĩnh ngủ say.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, đến khi thân thể hai đứa bé giống với hình hài một hài tử bốn, năm tuổi thì dừng lại, không tiến hóa nữa.
Tuyết Đại cũng đã hỏi qua bọn chúng, lại nghe được lời giải thích rất vô tư, bọn chúng thích như vậy...
Bọn chúng nói thích cái tuổi này, cho nên không muốn tiến hóa lớn hơn nữa, chờ sau khi chơi đùa thỏa thích rồi mới suy xét lớn lên.
Tuyết Đại nghe mà dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy vui vẻ nhiều hơn, bảo bảo của nàng quả nhiên là cường hãn, so với người làm mẹ là nàng còn muốn lợi hại hơn.
Như vậy cũng được, ít nhất như thế bọn chúng cũng sẽ được hưởng một thời thơ ấu khoái hoạt, nếu lập tức lớn lên, vậy sẽ mất đi rất nhiều lạc thú mà chỉ khi là trẻ con mới hưởng được.
Bên trong hoàng cung, Ly Nặc và Kỳ Lân đang cùng hai tiểu gia hỏa kia chơi trốn tìm.
“Ai nha! Không chơi nữa, mệt chết ta rồi.”
Tiểu nha đầu một bên chà lau mồ hôi trên trán, một bên dùng bàn tay nhỏ bé mát xa hai chân mình, nhìn qua đúng là một bộ dáng mệt muốn chết rồi.
“Muội muội, nếu mệt thì chúng ta không chơi nữa, trước đi ăn chè đậu xanh mẫu thân tự làm rồi lát nữa huynh đưa muội ra ngoài chơi.”
Tuyết Hoàng nhìn muội muội mệt đến không thở ra hơi, cũng chạy qua giúp nàng xoa bóp cái cổ đang nhức mỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu.
“Này này, hai tiểu tổ tông các ngươi không được chạy loạn nha, không phải chủ tử có nói cho các ngươi không được ra khỏi hoàng cung hả?”
Ly Nặc nghe được bọn chúng tính toán muốn xuất cung ra ngoài chơi, khẩn trương cảnh cáo, hai tiểu gia hỏa này chính là hai tiểu ma vương, chính hắn cũng bị bọn chúng chỉnh thê thảm không biết bao nhiêu lần rồi, cũng không thể để bọn nó ra ngoài cung được, nếu không lại không biết náo loạn ra chuyện gì đâu.
Kỳ Lân cũng đi tới, vỗ vỗ vai Ly Nặc.
“Ngươi cũng không cần phải dọa nạt bọn trẻ, bọn chúng muốn ra ngoài chơi thì cứ để mặc bọn chúng đi, ngươi như vậy sẽ làm bọn chúng mất hứng đó.”
Lời nói của Kỳ Lân khiến hai tiểu gia hỏa vui vẻ ra mặt, vui sướng chạy đến bên cạnh hắn hoa chân múa tay, một đứa ôm tay, một đứa ôm cổ hắn.
“Đúng vậy, vẫn là Kỳ Lân thúc thúc tốt bụng, Ly Nặc thúc thúc thật là xấu, không chơi với thúc ý nữa.”
Tiểu nha đầu lè lưỡi làm ngáo ộp, khiến cho Ly Nặc xụ mặt xuống.
Sắc mặt Kỳ Lân ngưng trọng nói, nói xong liền đi ra ngoài cửa, Ly Nặc đi theo ra ngoài.
Hai người đến trước nhà xí, không phát hiện bóng dáng hai tiểu gia hỏa, bởi vậy càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng mình.
“Hai tiểu tổ tông của tôi ơi, các ngươi tới cùng ở nơi nào hả?”
Hai người lật tung Thương Thành cũng không tìm được bóng dáng hai tiểu gia hỏa, Ly Nặc ủ rũ la hét, hận không thể tìm được hai nhóc chết tiệt kia, sau đó hung hăng đánh vào mông bọn chúng một trận, để xem bọn chúng còn dám đùa giỡn như vậy nữa không.
Trên một con đường nhỏ hoang tàn vắng vẻ, hai tiểu oa nhi một bé một lớn đang vui vẻ du ngoạn.
Đứa cao hơn là một nam hài với bộ dáng tiểu đại nhân, trang phục được cắt may khéo léo, không chút nào che dấu quý khí bức người, vừa thấy liền biết đây không phải là đứa bé nhà dân chúng bình thường.
Bên cạnh hắn là một tiểu nha đầu thấp hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, một đôi mắt to mọng nước trong veo lóe lên thần thái khác thường, không thể phủ nhận hai đứa bé này đều phấn điêu ngọc mài, trưởng thành nhất định sẽ là rồng phượng trong loài người.
“Ca ca, huynh nói xem chúng ta cứ như vậy vụng trộm xuất cung, vạn nhất bị mẫu thân biết được thì nên làm sao mới tốt đây?”
Hai tiểu hài tử quý khí bức người này đúng là Tuyết Phượng cùng Tuyết Hoàng, hai người bọn nó đã chuồn êm ra khỏi cung liền chạy về hướng ít người, đi tới đi lui liền đến nơi này.
“Cho nên chúng ta phải trở về sớm một chút, miễn cho mẫu thân biết được.”
Bọn chúng đúng là đứa bé ngoan, biết không thể để cho mẫu thân lo lắng.
“Ừ, như vậy là tốt rồi.”
Tiểu nha đầu gật gật đầu, một bộ dáng đại nhân nói.
Hai đứa trẻ đi hồi lâu, mãi đến khi trước mắt xuất hiện một rừng cây.
Mới vừa đi vào rừng cây liền đụng phải hai thợ săn, mà hai người kia cũng thấy bọn chúng.
Hai thợ săn vốn là đang nghỉ ngơi dưới tàng cây, sau khi nhìn thấy hai đứa trẻ thì ánh mắt sáng lên, sau đó đứng dậy từ trên mặt đất, từng bước đi về phía hai tiểu hài tử.
“A Bảo, ngươi nhìn xem hai đứa nhóc này thế nào?”
Thợ săn giáp hỏi thợ săn ất bên cạnh hắn, trong mắt đều là ánh mắt tham lam.
Hôm nay bọn hắn đã đến đây từ sáng sớm, lại chưa kiếm được một con mồi nào, hiện giờ lại gặp được hai đứa nhóc vô luận là bề ngoài hay quần áo đều hiếm thấy, không khỏi nổi lên tâm tư riêng.