Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương
Chương 125 : Thúc thúc, ngài thật xinh đẹp
Ngày đăng: 19:50 18/04/20
Edit + Beta: Saki
“Nhìn cách bọn chúng ăn mặc, không phú thì quý, bộ dáng hai đứa cũng rất đẹp, còn nhỏ mà tư thế đã oai hùng bức người như vậy, trưởng thành nhất định sẽ cực kỳ khó lường.”
Thợ săn kêu A Bảo đáp lại, mà lời bình của hắn khiến cho thợ săn giáp càng vui vẻ.
Tuyết Hoàng và Tuyết Phượng tuy là song bào thai, nhưng bộ dáng hai đứa lại không hề giống nhau, Tuyết Phượng là được di truyền nét đẹp từ Tuyết Đại, nói nàng là Tuyết Đại thu nhỏ cũng không ngoa, đơn giản là vì mẹ con hai người quá giống nhau.
Còn Tuyết Hoàng lại cực kỳ giống Dạ Khuynh Thành, bộ dáng cũng cực kì đẹp trai, không hề thua kém Tuyết Phượng nửa phần.
“Ngươi nói xem, nếu chúng ta bắt bọn nó, dù là đòi tiền người nhà bọn nó hay đem đi bán, đều sẽ được bội tiền không chừng?”
Thợ săn giáp nhìn hai đứa bé bốn, năm tuổi, không khỏi nổi lên tà tâm.
Lời của hắn khiến thợ săn tên A Bảo ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần cũng nở nụ cười.
“Giang ca nói đúng, tiểu đệ ta tán thành. Hai huynh đệ chúng ta mỗi người một nửa, ngày sau cũng không cần làm loại chuyện thất đức này để kiếm tiền nữa.”
Thợ săn kêu A Bảo nghĩ nghĩ nói.
Bọn hắn cũng không giống những kẻ có tiền trong thành, xuất thủ hào phóng, ngược lại, bọn hắn là thôn phu nghèo đến nỗi cơm cũng không có mà ăn.
Ngày ngày đều dựa vào săn thú mà sống, lại không đoán được mấy ngày nay khô hạn, hoa mầu trong vườn đều chết hết, động vật cũng rời đi tìm nơi ở mới, khiến bọn hắn không có mồi để săn.
Đã nhiều ngày qua, bọn hắn đều không được ăn no, bây giờ nhìn thấy hai hài tử ăn mặc phú quý liền không tránh khỏi động tâm tư.
Đối với hai người bọn hắn đang tiến lại gần, tiểu nha đầu ra vẻ sợ hãi trốn vào trong lòng ca ca mình tìm kiếm bảo vệ.
Tuyết Hoàng ôm nàng, an ủi hai câu, sau đó liền khẩn trương nhìn hai người thợ săn đang đứng trước mặt.
“Các ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây, còn tiến lên nữa ta liền gọi người.”
Tuyết Hoàng thấy được ý cười giảo hoạt trên mặt tiểu nha đầu, biết nàng lại nghĩ ra trò gì đó, vừa lúc bọn chúng cũng đang nhàm chán không có gì làm, cũng phối hợp cùng nàng diễn trò.
Phản ứng của hắn nghiễm nhiên bị hai tên thợ săn coi là công tử nhà giàu tay không tấc sắt phải kêu gọi hộ vệ, vì vậy lại càng không cố kỵ gì nữa.
Bọn hắn cũng không ngẫm lại, một khu rừng ngoại ô cách xa nội thành như vậy, nào có tiểu hài tử bình thường nào dám đến? Điều này sẽ trở thành bi kịch dành cho bọn hắn , ai bảo bọn hắn không có mắt đi trêu chọc nhầm người đây?
Khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn là: hai đứa nhóc không chỉ không có một chút cảm giác sợ hãi nào, ngược lại còn cười hì hì, đặc biệt là tiểu nha đầu kia, vẻ mặt chính là sùng bái nhìn hắn, thật khiến cho người ta một phen kinh ngạc.
“Thúc thúc xinh đẹp, ngươi thật là lợi hại!”
Tiểu nha đầu vẻ mặt cực kỳ sùng bái nói, hai mắt to tròn chớp chớp.
“Nha đầu, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy sợ hãi hay sao?”
Nam tử áo đỏ cảm thấy kỳ quái với biểu hiện của bọn chúng, không nhịn được tò mò hỏi.
Giữa trán hai đứa nhóc hiện lên anh khí bức người, dù trong miệng nói là sợ hãi nhưng đáy mắt lại không hề lộ ra một chút sợ hãi nào. Mà còn, vô luận là cách ăn mặc hay khí thế vương giả trên người bọn chúng đều có thể dễ dàng kết luận, bọn chúng không phải là hài tử của gia đình bình thường.
Không chỉ có như vậy, chúng rất có khả năng là người luyện võ, chỉ là, hài tử còn nhỏ như vậy...
“Sợ thúc thúc xinh đẹp sao? Vì sao phải sợ?”
Tiểu nha đầu nghiêng đầu nhỏ, vẻ mặt khó hiểu hỏi nam tử áo đỏ.
Ách, nha đầu kia nhìn qua thì cực kì ngây thơ, nhưng hai mắt to tròn ánh lên cái nhìn giảo hoạt y hệt hồ ly, nếu không phải hắn quan sát kĩ, thật đúng là bị vẻ ngoài ngây thơ hồn nhiên của nàng lừa gạt.
“Muội muội, chúng ta nên trở về thôi, nếu không gia gia sẽ lo lắng.”
Tuyết Hoàng nhìn sắc trời, có chút sốt ruột nói, sợ nha đầu kia lại mải chơi mà quên mất thời gian, sẽ khiến mẫu thân lo lắng, còn có Ly Nặc thúc thúc và Kỳ Lân thúc thúc, bọn họ khẳng định đang chạy khắp nơi tìm bọn chúng rồi.
Nam tử áo đỏ vốn là đang đánh giá Tuyết Phượng, nghe được âm thanh Tuyết Hoàng liền quat đầu nhìn hắn.
Trong mắt hiện lên tinh quang nhanh đến mức người thường không nắm bắt được, đứa nhỏ này...
Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tì vết, đôi mi tuấn tú cong như trăng non, một đôi mắt sáng rực như sao trên trời, thời thời khắc khắc vẫn duy trì cảnh giác đối với người xa lạ.
Nhìn hắn bảo hộ muội muội của mình, nghiễm nhiên chính là bộ dáng của một tiểu đại nhân, chỗ nào giống với một tiểu hài tử năm tuổi?
“Ca ca, sao ta càng nhìn càng cảm thấy vị thúc thúc xinh đẹp trước mắt này có chút quen mắt? Nhưng lại cũng cảm thấy có cảm giác rất thân thiết? Huynh có cảm thấy không?”
Lời này là Tuyết Phượng ghét sát vào tai Tuyết Hoàng nói, âm thanh cũng là đè thấp đến cực điểm.