Vương Quốc Bí Ẩn
Chương 6 : Tên thợ săn
Ngày đăng: 15:17 19/04/20
“GABAR!” tiếng gọi tuyệt vọng của Timoken len lỏi vào từng ngóc ngách của khu rừng, xuyên qua những khóm cây và những chú khỉ khắc khoải không ngừng di chuyển qua các cành cây trong rừng.
“Hãy giúp tôi với!” Timoken kêu cứu khắp nơi. “Hãy giúp tôi tìm Gabar với!”
Cậu quên cả nỗi buồn của mình, Timoken giống như chim én đang tìm kiếm mùa xuân. Cậu nhảy lên, bay lên, xuyên qua những ngọn cây, luôn miệng gọi tên Gabar vì nó là thành viên duy nhất còn lại trong “gia đình” của cậu.
Những con chim và bầy khỉ cũng gọi vang theo: “Gabar! Gabar! Gabar!”
Gọi mãi, gọi mãi vẫn không nghe thấy tiếng làu bàu của Gabar, cho đến khi trời sập tối, một giọng nói mệt mỏi và ngập ngừng vang lên.
Con lạc đà đang ngồi dưới một khoảnh đất có ánh trăng. Khi Timoken tiến đến, nó chớp cặp lông mi dài nhưng không tỏ vẻ gì là vui mừng khi thấy cậu.
“Gabar, ngươi ốm à?” Timoken ngồi xuống bên cạnh con lạc đà, vuốt ve cổ nó.
Gabar đang nhai một mẩu lá dày. Nó hoàn toàn không thích mùi vị này, nhưng mọi thứ trong rừng đều đắng nghét. “Đầu tôi đang quay cuồng,” nó nói, “bụng tôi đói meo, còn chân tôi thì đau nhức.”
Timoken thở dài: “Ta xin lỗi, Gabar.”
“Xin lỗi ư?” con lạc đà hỏi lại.
“Ta rất đau lòng khi thấy ngươi thế này,” Timoken giải thích.
“Không đâu,” con lạc đà nói. “Cậu chỉ buồn cho chị của mình, người đã đi rồi. Chứ cậu đâu có buồn gì cho tôi. Nếu cậu nghĩ cho tôi một chút, thì cậu phải rời khỏi khu rừng này.”
“Ta không thể,” Timoken rên rỉ. “Đó là phong tục của dân tộc chúng ta, phải gửi nỗi đau của mình vào rừng. Ta chưa thể rời khỏi đây được. Ta vẫn còn đau buồn vì chị của mình.”
“Phong tục ư?” Gabar mỉa mai. “Còn phong tục của những con lạc đà là đi trên cát, vì thế nên tôi sẽ phải bỏ cậu ở lại đây và trở về sa mạc.” Nói rồi, nó đứng dậy bước đi.
“Gabar, không!” Timoken năn nỉ, chạy đến bên cạnh con lạc đà: “Hãy ở lại bên ta.”
“Nếu tôi ở lại đây, tôi sẽ chết mất.” Gabar nói.
Nghi ngờ, Gabar bĩu cặp môi dai như sao su không tán thành.
Khi những con báo con đã ngủ say, Timoken nằm trên thân cây bị ngã bên trên chúng. Trong suốt một trăm năm ngao du khắp nơi, cậu chưa bao giờ cứu sống được ai. Trải nghiệm này đã làm cậu thay đổi. Nếu cậu sống như một người bình thường, thì bây giờ cậu đã không còn trên thế giới này. Và những con báo này cũng thế. Số phận đã mang cho cậu những con báo này, và giờ cậu cảm thấy một mối liên kết giữa mình và những con vật bé nhỏ này. “Mãi mãi,” cậu thì thầm.
Timoken nhắm mắt và suy nghĩ cách mang những con báo theo cùng họ. Những người du mục đã cho cậu một túi đựng nước nhỏ, nên chiếc túi da dê to vẫn còn bỏ trông trên cái yên. Có thể để những con báo trong cái túi ấy.
Timoken gặm một cái bánh hạt kê và dần chìm vào giấc ngủ. Gabar dùng mũi cọ vào má đánh thức cậu dậy.
“Này Gia đình,” Gabar nói, “cậu quên mất một thứ.”
“Cái gì?” Timoken mơ màng trả lời.
“Cậu chưa bao giờ ngủ mà không đắp tấm áo choàng cả. Bọn viridee sẽ quay lại. Trong rừng nguy hiểm lắm.”
Timoken cười: “Ngươi nói đúng. Nhưng, nên ưu tiên cho bọn trẻ.” Cậu giở tấm rèm dây leo lên, ngắm nhìn những con báo con đang ngủ say.
Áo choàng mặt trăng che chở cho lũ báo con thật vừa vặn. Nó phủ quanh người chúng, nhấp nhô nhẹ nhàng theo nhịp thở đều đặn của những con báo. Những sợi tơ óng ánh như đang ôm lấy chúng, như thể những con báo thuộc về tâm tơ ấy. Một con nằm ngửa, hai con còn lại thì nằm nghiêng người. Chúng tựa đầu vào nhau ngủ say trong tấm tơ nhện. Nhìn xuyên qua lớp lụa tơ nhện, đốm đen trên bộ lông của chúng nhìn như những ngôi sao lấp lánh.
Timoken thở dài và ngồi xuống.
“Sao chứ?” Gabar hỏi.
“Chúng đã trở thành...” Timoken không biết làm sao diễn tả những gì cậu thấy cho con lạc đà hiểu.
Gabar kiên nhẫn chờ đọi cậu nói tiêp.
“Một phép màu,” Timoken nói, hy vọng rằng Gabar hiểu được điều cậu muốn nói.
Nó hiểu.