When He Was Wicked

Chương 15 :

Ngày đăng: 15:40 19/04/20


...Mẹ mừng vì con đang thành công ở Ấn Độ, nhưng mẹ thực sự muốn con xem xét việc trở về nhà. Tất cả mọi người đều nhớ con, và con có những trách nhiệm mà con không thể hoàn thành nếu ở nước ngoài.



—của Helen Stirling gửi cho con trai, Bá tước Kilmartin, hai năm bốn tháng sau khi anh đi Ấn Độ



Francesca đã luôn là một người nói dối khá giỏi, và, Michael nhớ lại khi anh đọc lá thư ngắn cô để lại cho Helen và Janet, cô thậm chí còn giỏi hơn nếu không phải mặt nói chuyện trực tiếp mà chỉ phải viết ra.



Một chuyện khẩn cấp đã xảy ra ở Kilmartin, Francesca viết vậy, mô tả cơn bùng phát bệnh sốt phát ban của đàn cừu một cách chi tiết đáng nể, và việc này cần cô xử lý ngay lập tức. Họ không cần phải lo lắng, cô đảm bảo, cô sẽ trở lại sớm, và cô hứa sẽ mang theo một ít thứ mứt mâm xôi tuyệt vời của bác đầu bếp, thứ mà, tất cả bọn họ đều biết, chẳng có đồ ngọt nào ở London có thể sánh được.



Chưa nói đến việc Michael chưa từng nghe thấy chuyện cừu có thể bị sốt phát ban, hay là bất cứ loại gia súc nào. Nhưng người ta chắc cũng phải tự hỏi, bọn cừu có thể để lộ những vết ban ra ở đâu cơ chứ?



Việc đó thật nhanh gọn, thật dễ dàng, và Michael tự hỏi không biết có phải Francesca thậm chí đã sắp xếp cho Janet và Helen ra khỏi thành phố vào dịp cuối tuần để cô có thể chạy trốn mà không phải trực tiếp nói tạm biệt.



Và đó là một cuộc chạy trốn. Chẳng có gì nghi ngờ hết. Michael chẳng tin lấy một giây rằng có chuyện khẩn cấp xảy ra ở Kilmartin. Nếu thực sự đúng như thế, Francesca hẳn sẽ cảm thấy có nghĩa vụ phải thông báo với anh. Cô có thể đã điều hành khu đất hàng năm trời, nhưng anh là bá tước, và cô không phải kiểu người lạm quyền hay lợi dụng địa vị của anh khi anh đã trở lại.



Thêm vào đó, anh đã hôn cô, và hơn thế nữa, anh đã thấy gương mặt cô khi anh hôn cô.



Nếu cô có thể chạy lên mặt trăng, cô đã làm thế rồi.



Janet và Helen không có vẻ quá quan tâm đến chuyện cô đã đi, mặc dù họ có nói (và nói và nói) rằng họ nhớ có cô ở bên.



Michael chỉ ngồi trong phòng làm việc của anh, suy tính cách tự phạt mình.



Anh đã hôn cô. Hôn cô.



Anh nghĩ một cách châm biếm, thật không phải là cách làm tốt nhất khi một người đàn ông định giấu tình cảm thật của mình.



Sáu năm, anh biết cô. Sáu năm, và anh đã giấu kín mọi chuyện, đóng vai của mình đến mức hoàn hảo. Sáu năm, và anh đã làm hỏng tất cả đơn giản chỉ vì một nụ hôn.



Ngoại trừ việc chẳng có gì là đơn giản trong chuyện này hết.



Sao một nụ hôn lại có thể vượt xa tất cả những sự tưởng tượng của anh như vậy chứ? Và với sáu năm để mà mơ tưởng, anh đã nghĩ ra những nụ hôn thực sự tuyệt vời.



Nhưng lần này... lần này còn hơn thế. Còn tuyệt hơn. Còn...



Còn là Francesca.



Thật buồn cười là điều đó lại thay đổi tất cả. Anh có thể nghĩ về một cô gái từng ngày, trong bao nhiêu năm, tưởng tượng cô ấy sẽ như thế nào trong vòng tay anh, nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ nó có thể sánh được với ngoài đời thực.



Và giờ anh còn khổ sở hơn cả trước đây. Phải, anh đã hôn cô; phải, đó thực sự là nụ hôn tuyệt diệu nhất trong đời anh.



Nhưng phải, nó cũng đã hết rồi.



Và nó sẽ không xảy ra lần nữa.



Giờ thì cuối cùng nó đã xảy ra, giờ anh đã được nếm trải sự hoàn hảo, anh còn đau đớn hơn bất cứ lúc nào. Bây giờ anh biết chính xác mình đang thiếu cái gì; anh hiểu rõ đến mức đau đớn cái gì thực sự sẽ không bao giờ là của anh.



Và sẽ chẳng còn gì như xưa nữa.



Họ sẽ không bao giờ lại là bạn nữa. Francesca không phải loại đàn bà xem nhẹ sự gần gũi của hai người. Và bởi vì cô rất ghét sự gượng ép theo bất cứ cách nào, cô sẽ tìm mọi cách để tránh xa sự có mặt của anh.



Khỉ thật, cô đã lên tận Scotland để thoát khỏi anh. Một phụ nữ chẳng thể tỏ thái độ của mình rõ ràng hơn thế.



Và lời nhắn cô ghi lại cho anh—Ừm, nó ít lời hơn nhiều so với cái cô để lại cho Janet và Helen.



Việc đó thật sai trái. Tha thứ cho tôi.



Vì cái quái gì mà cô nghĩ cô cần sự tha thứ của anh thì anh cũng chịu. Anh đã hôn cô. Cô có thể đã vào phòng ngủ của anh trái với ý muốn của anh, nhưng anh đủ đàn ông để biết rằng cô đã không làm vậy và biết trước rằng anh sẽ vồ lấy cô. Cô đã lo lắng bởi vì cô nghĩ anh giận cô, vì Chúa.



Cô đã hành động bất cẩn, nhưng chỉ vì cô quan tâm đến anh và tôn trọng tình bạn của họ.



Và giờ anh đã đi và phá hỏng nó.



Anh giờ vẫn không chắc tại sao chuyện đó lại xảy ra. Anh đã nhìn cô; anh không thể rời mắt khỏi cô. Khoảnh khắc đó đã hằn lên trong óc anh—cái váy ngủ lụa màu hồng của cô, cái cách những ngón tay cô đan vào nhau khi cô nói với anh. Tóc cô đã để xõa, rủ xuống một bên vai, và đôi mắt cô thật lớn và ướt vì xúc động.



Và rồi cô quay đi.



Đó chính là lúc điều đó xảy ra. Đó là lúc mọi thứ đã thay đổi. Có cái gì đó dâng lên trong anh, cái gì đó anh không thể xác định rõ, và đôi chân anh đã cử động. Bằng cách nào đó anh đã thấy mình bên kia phòng, cách chỉ vài inch, đủ gần để chạm vào, đủ gần để nắm lấy.



Rồi cô đã quay lại.



Và anh đã thua.
"Ai đó cần phải nói cho cô ấy biết," Michael nói hơi to, mặc kệ Colin đang mơ màng nhớ lại những ký ức ngày xưa.



Colin ngả người ra ghế và thở dài bâng quơ. "Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ viết tin nhắn cho nó."



"Mẹ anh sẽ khá bận. Đó sẽ không phải là việc đầu tiên trong sổ tay của bà ấy."



"Tôi không thể biết được."



Michael nhíu mày. "Ai đó nên nói với cô ấy về chuyện đó."



"Phải," Colin nói và mỉm cười, "ai đó nên. Lẽ ra tôi sẽ tự đi—đã lâu lắm rồi tôi chưa lên Scotland. Nhưng tất nhiên tôi cũng sẽ rất bận ở London này, để lo xem tôi sẽ lấy vợ như thế nào. Và, tất nhiên, đó là toàn bộ lý do của cuộc nói chuyện này, phải không nhỉ?"



Michael nhìn anh ta với ánh mắt bực bội. Anh rất ghét khi Colin Bridgerton nghĩ rằng anh ta đang điều khiển anh một cách khôn khéo, nhưng anh không biết làm thế nào để có thể làm cho anh ta biết anh nhận ra điều đó, mà không phải thú nhận rằng anh rất rất muốn được lên Scotland để gặp Francesca.



"Lễ cưới tổ chức khi nào?" anh hỏi.



"Tôi cũng chưa chắc chắn lắm," Colin nói. "Sớm, tôi hy vọng thế."



Michael gật đầu. "Vậy thì Francesca sẽ cần được thông báo ngay."



Colin mỉm cười chậm rãi. "Phải, nó sẽ được thông báo, phải không nhỉ?"



Michael cau mặt.



"Anh không cần phải cưới nó khi anh ở trên đó," Colin nói, "chỉ cần thông báo với nó về lễ cưới sắp tới của tôi."



Michael nhớ lại mong ước được bóp cổ Colin Bridgerton lúc nãy và nhận ra hình ảnh đó thậm chí còn hấp dẫn hơn cả lúc trước.



"Tôi sẽ gặp lại anh sau," Colin nói khi Michael đi ra cửa. "Có thể là sau một tháng gì đó?"



Có nghĩa là anh ta hoàn toàn tin tưởng Michael sẽ không sớm trở lại London.



Michael khẽ chửi thề, nhưng anh không làm gì để phủ nhận anh ta. Anh có thể sẽ ghét bản thân mình vì điều đó, nhưng giờ anh đã có lý do để đuổi theo Francesca, anh không thể cưỡng lại việc thực hiện chuyến đi.



Câu hỏi là, liệu anh có thể cưỡng lại cô?



Và quan trọng hơn, liệu anh thậm chí có muốn vậy không?



Vài ngày sau, Michael đã đứng trước cửa chính của Kilmartin, ngôi nhà thời thơ ấu của mình. Đã bao năm rồi kể từ khi anh đứng ở đây, hơn bốn năm, chính xác là vậy, và anh không thể ngăn cảm giác nghẹn ngào trong cổ khi anh nhận ra tất cả cái này—ngôi nhà, đất đai, của cải—là của anh. Không hiểu sao nó vẫn chưa thực sự ăn sâu vào, có thể là vào trong đầu anh, nhưng chưa vào trong tim anh.



Mùa xuân dường như vẫn chưa đến với các hạt biên giới Scotland, và không khí, dù không đến nỗi cắt da, vẫn có sự lạnh giá đủ làm anh phải xoa xoa hai bàn tay đeo găng vào nhau. Không khí mờ sương và bầu trời xám xịt, nhưng có cái gì đó trong không trung mời gọi anh, nhắc nhở trong tâm hồn mệt mỏi của anh rằng đây, không phải London và không phải Ấn Độ, là nhà.



Nhưng cảm giác của nơi này cũng chẳng làm cho anh thấy thoải mái khi anh phải chuẩn bị đối diện với cái đang ở phía trước. Đã đến lúc đối diện với Francesca.



Anh đã ôn lại khoảnh khắc này cả ngàn lần kể từ khi nói chuyện với Colin tại London. Anh sẽ nói gì với cô, anh sẽ trình bày trường hợp của mình như thế nào. Và anh nghĩ anh đã tìm ra cách. Bởi vì trước khi anh thuyết phục Francesca, anh đã phải thuyết phục chính bản thân mình.



Anh sẽ cưới cô.



Anh sẽ phải làm cho cô đồng ý, tất nhiên; anh hẳn không thể ép cô vào một cuộc hôn nhân. Cô có thể đưa ra hàng tỷ lý do tại sao đó lại là một ý tưởng điên rồ, nhưng cuối cùng, anh sẽ thuyết phục được cô.



Họ sẽ cưới.



Cưới.



Đó là ước mơ duy nhất anh chưa bao giờ cho phép mình tính đến.



Nhưng anh càng nghĩ về nó, nó càng có vẻ hợp lý. Hãy quên chuyện anh yêu cô, hãy quên là anh đã yêu cô bao nhiêu năm trời đi đã. Cô không cần phải biết về chuyện đó; nói với cô sẽ chỉ làm cô thấy gượng gạo và anh thì cảm thấy như một thằng ngốc.



Nhưng anh có thể trình bày theo những lý do xác đáng, giải thích tại sao lại hợp lý nếu họ lấy nhau, anh chắc chắn mình có thể làm cô xuôi theo. Cô có thể không hiểu được cảm xúc đó khi mà bản thân cô không cảm thấy như vậy, nhưng cô có một cái đầu tỉnh táo, và cô hiểu thế nào là hợp lý.



Và giờ đây khi mà anh cuối cùng đã cho phép mình tưởng tượng về một cuộc sống với cô, anh không thể để mất nó được. Anh phải làm cho điều đó diễn ra. Anh phải.



Và nó sẽ rất tuyệt. Anh có thể sẽ không bao giờ có cô hoàn toàn—trái tim cô, anh biết, sẽ không bao giờ là của anh—nhưng anh sẽ có gần như tất cả, và thế là đủ.



Thế chắc chắn cũng hơn những gì anh có bây giờ.



Và ngay cả với chỉ một nửa Francesca thôi—Ừm, đó cũng là thiên đường rồi.



Phải không nhỉ?