When He Was Wicked
Chương 14 :
Ngày đăng: 15:40 19/04/20
...Francesca nói cô ấy nhớ con? Hay chỉ là mẹ nghĩ vậy?
—của Bá tước Kilmartin cho mẹ, Helen Stirling, hai năm sau khi anh đi Ấn Độ
Ba giờ sau, Francesca đang ngồi trong phòng ngủ của mình tại Ngôi nhà Kilmartin khi cô nghe thấy Michael về. Janet và Helen đã về sớm hơn một chút, và khi Francesca (có chút chủ ý) đụng phải họ trong sảnh, họ báo với cô rằng Michael đã quyết định dành phần còn lại của buổi tối để ghé qua câu lạc bộ của anh.
Gần như chắc chắn là để tránh mặt cô, cô kết luận, mặc dù chẳng có lý do gì để anh nghĩ sẽ gặp cô khi đã muộn như vậy. Nhưng mà, cô vẫn rời buổi khiêu vũ sớm với cảm giác rõ rệt rằng Michael không muốn ở gần cô. Anh đã bảo vệ thanh danh của cô với tất cả sự dũng mãnh và can đảm của một người anh hùng thực sự, nhưng cô không thể không cảm thấy anh làm việc đó một cách miễn cưỡng, như thể đó là việc anh buộc phải làm, không phải là việc anh muốn làm.
Và còn tệ hơn, rằng cô là một người mà khi ở bên, anh phải chịu đựng, chứ không phải là một người bạn yêu quý mà cô thường tự bảo mình như vậy.
Điều đó, cô nhận ra, thực đau đớn.
Francesca tự bảo rằng khi anh về Ngôi nhà Kilmartin cô sẽ để mặc anh một mình. Cô sẽ không làm gì cả ngoài việc lắng nghe qua cánh cửa khi anh bước thình thịch qua sảnh về phòng ngủ của mình. (Cô đủ thành thật với bản thân để thừa nhận rằng cô cũng chẳng khá gì để không—và cơ bản là không thể cưỡng lại— nghe lỏm.) Rồi cô sẽ rón rén đến bên cánh cửa gỗ sồi nặng trịch thông giữa hai căn phòng của họ (khóa cả hai bên sau khi cô trở về từ nhà mẹ đẻ; cô chắc chắn không sợ Michael, nhưng phép tắc là phép tắc) và nghe ngóng ở đó thêm vài phút nữa.
Cô không hề biết cô đang lắng nghe cái gì, hay là tại sao cô lại cần nghe tiếng bước chân của anh đi lại trong phòng, nhưng đơn giản cô phải làm vậy. Có cái gì đó đã thay đổi đêm nay. Hoặc có thể chẳng có gì thay đổi cả, và thế có lẽ còn tệ hơn. Liệu có khả năng Michael chưa bao giờ là người đàn ông mà cô nghĩ? Cô có thể ở gần anh lâu như vậy, coi anh là một trong những người bạn yêu quý nhất của mình, ngay cả khi họ xa cách, và vẫn không biết anh?
Cô chưa từng mơ đến chuyện Michael có thể có bí mật với cô. Với cô! Tất cả mọi người khác, có thể, nhưng không phải với cô.
Và điều đó làm cô cảm thấy hơi mất thăng bằng và lộn xộn. Gần giống như có ai đó đã mò tới Ngôi nhà Kilmartin và nhét một đống gạch vào dưới bức tường phía nam, làm cho cả thế giới ngả nghiêng như say. Bất kể cái gì cô làm, bất cứ điều gì cô nghĩ, cô vẫn cảm thấy như thể mình đang trượt đi. Đến đâu, cô không biết, và cô cũng chẳng dám đoán.
Nhưng mặt đất chắc chắn không còn vững chãi dưới chân cô nữa.
Phòng ngủ của cô nhìn ra phía trước Ngôi nhà Kilmartin, và khi tất cả đều yên tĩnh cô có thể nghe thấy cửa trước đóng lại, nếu như người đóng cánh cửa đó dùng đủ lực. Nó không cần phải bị đóng sầm lại, nhưng—
Ừm, bất kể nó cần bao nhiêu lực, Michael chắc chắn đã dùng đủ, bởi vì cô nghe cái tiếng thịch rõ ràng ngay dưới chân mình, theo sau là một loạt lùng bùng các giọng nói trầm trầm, có thể là Priestley đang nói chuyện với anh khi anh cởi áo.
Michael đã về nhà, điều đó có nghĩa là cô cuối cùng cũng đã có thể lên giường và giả vờ ngủ. Anh ở nhà, nghĩa là đã đến lúc tuyên bố buổi tối kết thúc. Cô nên bỏ chuyện này lại phía sau, tiến tới, có thể là giả vờ như chẳng có gì xảy ra...
Nhưng khi cô nghe tiếng bước chân bước lên cầu thang, cô làm một việc mà cô chưa bao giờ tưởng được mình sẽ làm—
Cô mở cửa phòng và lao ra hành lang.
Cô chẳng biết mình đang làm gì. Chẳng có lấy một chút manh mối. Nhưng khi bàn chân trần của cô đặt lên tấm thảm trải lối đi, cô đã choáng váng với hành động của mình đến mức cô thấy mình cứng đơ người và không thở nổi.
Michael trông có vẻ mệt mỏi. Và ngạc nhiên. Và đẹp trai đến mức tim cô như ngừng đập, với cái cà vạt nới hơi lỏng và mái tóc đen tuyền rủ những lọn uốn lượn xuống trước trán. Và nó làm cô băn khoăn—từ khi nào cô bắt đầu nhận ra anh đẹp trai đến thế? Nó từng đơn giản là một điều vẫn luôn ở đó, và cô coi cái đó như một thứ kiến thức, chứ chưa bao giờ thực sự để tâm.
Nhưng bây giờ...
Hơi thở của cô ngắt quãng. Vẻ đẹp của anh như bao trùm không gian xung quanh cô, gợn lên trên da cô, làm cho cô run rẩy và nóng bức, cùng một lúc.
"Francesca," Michael nói, tên cô nghe giống một câu nói mệt mỏi hơn bất cứ cái gì khác.
Và tất nhiên cô chẳng biết nói gì. Thật chẳng giống cô chút nào khi làm một chuyện như thế này, lao ra chẳng hề suy nghĩ gì về việc cô định làm, nhưng tối đó cô cũng chẳng cảm thấy là chính mình. Cô quá bối rối, quá mất thăng bằng, và suy nghĩ duy nhất trong đầu cô (nếu thực sự trong đó có ý nghĩ nào) trước khi cô lao ra cửa là cô phải thấy anh. Chỉ nhìn thoáng qua và có thể là nghe giọng anh. Nếu cô có thể tự thuyết phục mình rằng anh thực sự là người cô vẫn biết, thì có thể cô cũng vẫn còn như trước.
Bởi vì cô không còn cảm thấy như trước.
Và điều đó làm cô choáng váng đến tận xương.
"Michael," cô nói, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình. "Tôi... chào buổi tối."
Anh chỉ nhìn cô, nhướng một bên mày với câu nói vô nghĩa đến lạ lùng đó.
Cô hắng giọng. "Tôi muốn đảm bảo anh, ừm... vẫn ổn." Đoạn cuối có vẻ hơi thiếu thuyết phục, ngay cả với đôi tai cô, nhưng đó là tính từ khá nhất cô có thể nghĩ ra trong một thời gian ngắn như vậy.
"Tôi ổn," anh nói khàn khàn. "Chỉ mệt thôi."
Đôi môi anh chạm vào môi cô mơn trớn theo cách nhẹ nhàng, mềm mại nhất. Đó là một nụ hôn quyến rũ với sự tinh tế, làm cơ thể cô nhột nhạt và làm cô khao khát thêm nữa. Đâu đó trong tâm thức chuếnh choáng của mình, cô biết việc này sai, còn hơn cả sai—điên rồ. Nhưng cô không thể cử động, ngay cả nếu lửa địa ngục đang liếm tới hai bàn chân cô.
Cô bị thôi miên, choáng váng bởi sự đụng chạm của anh. Cô không thể cử động thêm chút nào, để mời gọi anh theo bất cứ cách nào khác ngoài sự rung động khe khẽ của cơ thể cô, nhưng cô cũng không hề cố gắng rời anh ra.
Cô chỉ đợi, bị quyến rũ bởi hơi thở, chờ đợi anh làm thêm cái gì đó khác.
Và anh đã. Bàn tay anh đặt lên eo lưng cô và xòe ra, những ngón tay anh cám dỗ cô bằng sức nóng say mê của chúng. Anh không hẳn kéo cô về phía mình, nhưng vẫn có một sức ép, và khoảng cách giữa họ thu dần cho đến khi cô có thể cảm nhận quần áo buổi tối của anh đang cọ nhẹ nhàng qua lớp lụa của bộ đồ ngủ của cô.
Và cô thấy nóng bỏng. Tan chảy.
Tuyệt vời.
Đôi môi anh trở nên khát khao hơn, và môi cô hé ra, cho phép anh khám phá nhiều hơn. Anh tận dụng cơ hội, lưỡi anh đưa vào với một nhịp điệu nguy hiểm, khêu gợi và quyến rũ, thổi bùng sự ham muốn của cô cho đến khi đôi chân cô trở nên yếu ớt, và cô không còn cách nào khác là buộc phải nắm lấy hai cánh tay anh, để ôm anh, để được tự tay chạm vào anh, để biết rằng cô cũng đang hôn, rằng cô cũng có tham gia.
Rằng cô cũng muốn điều này.
Anh thì thầm tên cô, giọng anh khàn đặc vì đam mê và ham muốn và một cái gì đó hơn thế, một cái gì đó đau đớn, nhưng tất cả cô có thể là níu lấy anh, và để anh hôn cô, và Chúa giúp cô, hôn anh lại.
Tay cô dịch lên cổ anh, thưởng thức hơi ấm của làn da. Tóc anh hơi dài và xoăn lại quanh các ngón tay cô, dày và hơi cứng, và—Ôi, Chúa ơi, cô chỉ muốn chìm vào trong đó.
Bàn tay anh trượt trên lưng cô, để lại một dải lửa đằng sau. Những ngón tay anh vuốt ve vai cô, chạy dọc xuống theo cánh tay, và rồi đặt lên trên ngực cô.
Francesca cứng người.
Nhưng Michael đã quá chìm đắm để có thể nhận ra; anh úp tay vào đó, rên thành tiếng khi xiết nhẹ.
"Không," cô thì thầm. Việc này thật quá, quá gần gũi.
Quá... Michael.
"Francesca," anh lẩm bẩm, đôi môi anh lướt thành một đường từ má lên tai cô.
"Không," cô nói, và vặn người thoát ra. "Tôi không thể."
Cô không muốn nhìn anh, nhưng cô không thể không làm vậy. Và khi cô nhìn, cô thấy hối tiếc.
Cằm anh hơi đưa xuống, và mặt anh hơi xoay nghiêng, nhưng anh vẫn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh cháy bỏng và mãnh liệt.
Và cô cháy thành than.
"Tôi không thể làm việc này," cô thì thầm.
Anh không nói gì.
Câu nói trở nên nhanh hơn, nhưng cũng chẳng có thêm gì nhiều. "Tôi không thể. Tôi không thể. Tôi không thể... tôi... tôi—"
"Vậy thì đi đi," anh gằn giọng. "Ngay bây giờ."
Cô chạy.
Cô chạy về phòng, và ngày hôm sau cô chạy về nhà mẹ đẻ.
Và ngày hôm sau nữa, cô chạy tuột lên Scotland.