When He Was Wicked
Chương 13 :
Ngày đăng: 15:40 19/04/20
...tất cả mọi việc ở nhà đều dễ chịu và ổn cả, và Kilmartin rất thịnh vượng dưới sự quản lý cẩn thận của Francesca. Nó vẫn để tang John, nhưng tất nhiên, tất cả chúng ta đều vậy, và mẹ chắc con cũng thế. Con có thể tính chuyện viết thư trực tiếp cho nó. Mẹ biết nó nhớ con. Mẹ đã kể chuyện của con cho nó, nhưng mẹ chắc chắn con có thể kể cho nó theo một cách khác với khi kể cho mẹ của mình.
—của Helen Stirling cho con trai, Bá tước Kilmartin, hai năm sau chuyến đi Ấn Độ của anh
Những ngày còn lại của tuần lễ trôi qua nhoang nhoáng với những bông hoa, kẹo, và một cuộc trình diễn thơ ca kinh khủng, được đọc to lên, Michael nhớ lại và rùng mình, ngay trên bậc cấp trước cửa nhà anh.
Francesca dường như đã làm cho tất cả các cô nàng mới trình làng phải xấu hổ. Số lượng đàn ông chạy theo cô có thể không tăng gấp đôi sau mỗi ngày, nhưng chắc chắn với Michael thì anh cảm thấy như vậy, khi anh thường xuyên phải chạm mặt với một tên cầu hôn si tình nào đó trong sảnh.
Thế là đủ để làm một người đàn ông muốn ói. Vào cái tên cầu hôn si tình đó thì càng tốt.
Tất nhiên anh cũng có người hâm mộ của mình, nhưng vì rất không thích hợp nếu các quý cô đến thăm một quý ông, anh thường chỉ phải đối phó với họ khi anh thích, chứ không phải vào những lúc họ tự động ghé qua mà không báo trước, chẳng vì lý do rõ ràng nào ngoài việc đến để so sánh đôi mắt anh với—
Ừm, với bất cứ cái gì người ta có thể so sánh đôi mắt xám bình thường của bạn. Dù sao đó cũng là một sự so sánh ngu ngốc, mặc dù Michael đã bị buộc phải nghe nhiều hơn một anh chàng ca tụng đôi mắt của Francesca.
Chúa ơi, chẳng nhẽ không ai trong số đó có chút ý tưởng độc đáo nào trong đầu sao? Chưa nói đến chuyện tất cả mọi người đều nhắc đến đôi mắt cô; ít ra cũng phải có một người có đủ sáng tạo để so sánh chúng với cái gì đó ngoài bầu trời và mặt nước chứ.
Michael khịt mũi vẻ ghê tởm. Bất cứ ai bỏ thời gian nhìn thật kỹ đôi mắt Francesca cũng sẽ nhận ra chúng có màu sắc riêng.
Làm như bầu trời có thể so sánh được vậy.
Hơn nữa, đoàn quân người cầu hôn đáng tởm kia của Francesca càng trở nên khó chịu đựng hơn vì Michael không thể thôi suy nghĩ về cuộc nói chuyện gần đây với anh trai cô.
Cưới Francesca? Anh thậm chí chưa bao giờ cho phép mình nghĩ đến điều đó.
Nhưng giờ thì nó túm chặt lấy anh với một sự mãnh liệt và sức mạnh làm cho anh quằn quại.
Cưới Francesca. Chúa ơi. Tất cả mọi thứ về chuyện đó đều sai trái.
Ngoại trừ việc anh muốn nó đến tệ.
Đúng là địa ngục khi nhìn cô, nói chuyện với cô, sống trong cùng một ngôi nhà. Anh từng nghĩ việc đó khó khăn—yêu một ai đó không bao giờ là của mình—nhưng chuyện này...
Chuyện này còn tệ hơn gấp nghìn lần.
Colin biết.
Anh ta phải biết. Tại sao anh ta lại gợi ý như vậy nếu anh ta không biết chứ?
Michael đã níu giữ được sự tỉnh táo của mình bao năm nay vì một và chỉ một lý do duy nhất: Không ai biết anh yêu Francesca.
Ngoại trừ rõ ràng anh sắp bị tước mất chút tự hào cuối cùng đó.
Giờ Colin biết, hoặc ít ra anh ta cũng vô cùng nghi ngờ, và Michael hầu như không thể dập tắt cảm giác hoảng loạn đang dâng lên trong ngực.
Colin biết, và Michael sẽ phải làm cái gì đó về vụ này.
Vì Chúa, nếu anh ta nói với Francesca thì sao? Câu hỏi đó luôn hiện lên trong đầu anh, ngay cả bây giờ, khi anh đang đứng hơi chếch về một phía tại buổi khiêu vũ Burwick, gần một tuần sau khi gặp Colin.
"Trông cô ấy thật đẹp đêm nay, phải không?"
"Không, tất nhiên," cô nói, "nhưng lẽ ra tôi đã phải biết trước, và—"
"Hắn ta đã phải biết trước," anh nói đầy nghiêm khắc.
Cái đó đúng, và Francesca chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm cho việc mình bị tấn công, nhưng đồng thời, cô nghĩ tốt nhất là không khơi thêm cơn giận dữ của anh, ít nhất là bây giờ. Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy. Thực tế, cô chưa bao giờ thấy ai như thế này—giận dữ tột cùng đến mức dường như anh có thể vỡ ra từng mảnh. Cô đã nghĩ anh hoàn toàn mất tự chủ, nhưng bây giờ, khi cô quan sát anh, đứng thật yên đến nỗi cô không dám thở, cô nhận ra rằng điều ngược lại mới là đúng.
Michael đang bấu lấy sự kiềm chế của mình như một chiếc kềm; nếu anh không như vậy, Ngài Geoffrey có thể đang nằm máu me một đống ngay lúc này.
Francesca mở miệng để nói thêm gì đó, một cái gì đó xoa dịu và có thể là tạo không khí vui vẻ, nhưng cô chẳng thể tìm ra lời, không có khả năng làm bất cứ cái gì ngoài việc nhìn anh, người đàn ông mà cô tưởng đã biết rất rõ.
Có một cái gì đó cuốn hút trong khoảnh khắc đó, và cô không thể rời mắt khỏi anh. Hơi thở của anh thật gấp gáp, rõ ràng đang cố chế ngự cơn giận, và anh, cô nhận ra với sự tò mò, không hoàn toàn ở đó. Anh đang nhìn về phía một chân trời xa xa nào đó, mắt anh lơ đãng, và trông anh gần như...
Đang đau đớn.
"Michael?" cô thì thầm.
Không phản ứng.
"Michael?" Lần này, cô đưa tay ra và chạm vào anh, và anh nhăn mặt, quay phắt lại nhanh đến nỗi cô loạng choạng lui ra sau.
"Gì vậy?" anh hỏi giọng khàn khàn.
"Không có gì," cô lắp bắp, không chắc mình vừa định nói gì, thậm chí không chắc mình có gì để nói không ngoài cái tên của anh.
Anh nhắm mắt một lúc, rồi mở ra, rõ ràng đang muốn cô nói tiếp.
"Tôi nghĩ tôi sẽ về nhà," cô nói. Buổi tiệc không còn hấp dẫn nữa; tất cả những gì cô muốn là cuộn tròn mình tại nơi mà tất cả mọi thứ đều an toàn và quen thuộc.
Bởi vì Michael bỗng trở nên không còn như vậy.
"Tôi sẽ cáo từ thay cô trong kia," anh nói khó khăn.
"Tôi sẽ cho xe quay lại đợi anh và hai mẹ," Francesca thêm. Như cô thấy, Janet và Helen đang rất vui vẻ. Cô không muốn cắt ngắn buổi tối của họ.
"Tôi sẽ hộ tống cô qua cổng sau, hay cô muốn đi qua phòng khiêu vũ?"
"Cổng sau, tôi nghĩ vậy," cô nói.
Và anh làm theo, suốt quãng đường tới xe, bàn tay anh bỏng rát sau lưng cô. Nhưng khi cô tới cỗ xe, thay vì để anh giúp leo lên, cô quay nhìn anh, một câu hỏi bỗng nhiên cháy lên trên môi cô.
"Làm sao anh biết tôi ở trong vườn?" cô hỏi. Anh không nói gì. Hoặc là anh có thể định nói, chỉ không đủ nhanh như cô muốn.
"Anh quan sát tôi sao?" cô hỏi.
Môi anh cong lên, không phải làm thành một nụ cười, thậm chí không phải là điểm bắt đầu của một nụ cười. "Tôi luôn luôn quan sát cô," anh nói vẻ u ám.
Và cô bị bỏ lại với cái đó để mà suy nghĩ trong suốt phần còn lại của buổi tối.