[Dịch] Witcher Saga #2: Time of Contempt

Chương 12 : CHƯƠNG IV.IV

Ngày đăng: 23:11 07/05/20

***
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Chuyện gì xảy ra với đứa trẻ? Với Yennefer?”
“Tôi không biết.” Keira nhắm mắt lại. “Tissaia đột nhiên gỡ bỏ lớp rào cản. Bằng một câu thần chú. Tôi chưa từng nhìn thấy thứ gì như vậy cả....Chúng tôi đều choáng váng, sau đó bà ấy thả Vilgefortz và những kẻ khác ra....rồi Francesca mở cửa căn hầm và Garstang ngay lập tức tràn ngập Scoia’tael. Chúng được dẫn dắt bởi một con quái vật mặc giáp Nilfgaard, đội một chiếc mũ cánh chim. Chúng được trợ giúp bởi một kẻ với vết sẹo trên mặt. Hắn biết làm phép. Và tự bảo vệ mình bằng ma thuật....”
“Rience.”
“Có thể, tôi không biết. Mọi thứ trở nên ác liệt....trần nhà sập xuống. Bùa chú và tên bay tứ tung...một cuộc thảm sát...trong số họ là Fercart bị giết, trong số chúng tôi là Drithelm bị giết, Radcliffe bị giết, Marquad bị giết, Rejean và Bianca d’Este....Triss Merigold bị thương, Sabrina bị thương....Khi Tissaia nhìn thấy những xác chết bà ấy bắt đầu hiểu ra sai lầm của mình và cố bảo vệ chúng tôi, kiềm chế Vilgefortz và Terranova lại....nhưng Vilgefortz nhạo báng và chế giễu bà. Rồi bà ấy phát điên và bỏ chạy. Ôi, Tissaia....quá nhiều người chết....”
“Thế còn đứa bé gái và Yennefer?”
“Tôi không biết.” Nữ pháp sư ho sù sụ, nhổ máu ra. Cô thở rất chậm và khó nhọc. “Sau một tràng vụ nổ tôi bất tỉnh mất một lúc. Cái gã với vết sẹo trên mặt và lũ elves của hắn đã áp chế được tôi. Terranova đá tôi một cái, rồi ném tôi ra ngoài cửa sổ.”
“Không chỉ là chân của cô đâu, Keira. Cô cũng bị gãy xương sườn rồi kìa.”
“Đừng bỏ tôi lại đây.”
“Tôi phải. Tôi sẽ quay lại sau.”
“Chắc rồi.”
***
Đầu tiên chỉ có những đốm lửa hỗn loạn, một cơn sóng đen ngòm, ánh sáng và bóng tối đan xen, những giọng nói vô nghĩa đến từ phía xa. Đột nhiên giọng nói có được sức mạnh, nổ tung xung quanh cô bé thành những tiếng ồn và xung động. Ánh sáng trong bóng tối trở thành một ngọn lửa ngấu nghiến những tấm thảm và rèm treo, tuôn ra từ những bức tường, lan can và cột chống mái.
Ciri sặc khói và nhận ra rằng nó không còn là một giấc mơ nữa.
Cô bé cố đứng dậy, tựa vào cánh tay. Ngón tay cô chạm phải thứ gì đó ươn ướt và cô nhìn xuống. Cô bé đang quỳ trên một vũng máu. Bên cạnh cô là một xác chết. Xác của một người elves. Cô bé nhận ra nó tức thì.
“Đứng dậy.”
Yennefer đang ở bên cạnh Ciri. Cô cầm một con dao trong tay.
“Cô Yennefer...chúng ta đang ở đâu đây? Con không nhớ gì cả....”
Nhanh như cắt, nữ pháp sư cầm lấy tay cô bé.
“Ta ở bên cạnh con đây, Ciri.”
“Chúng ta đang ở đâu vậy? Tại sao mọi thứ lại bốc cháy? Đây là ai...cái người nằm ở đây?”
“Ta đã từng nói với con, rằng đã từ rất lâu, Hỗn Mang chìa tay ra cho con. Còn nhớ chứ? Không. Con chắc không nhớ. Tên elf đã chìa tay ra với con. Ta đã phải giết hắn bằng một con dao, bởi vì cấp trên của hắn hy vọng rằng một trong hai chúng ta sẽ để lộ mình bằng cách dùng ma thuật. Và ta sẽ làm vậy, nhưng ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn...Con đã tỉnh táo hẳn chưa?”
“Những pháp sư đó...” Ciri thì thầm. “Những người trong căn phòng lớn đó...Con đã nói gì với họ? Và tại sao con lại nói thế? Con đã không muốn....Nhưng con buộc phải nói! Tại sao? Tại sao hả cô Yennefer?”
“Im lặng nào, xấu xí. Ta đã mắc sai lầm. Không ai là hoàn hảo cả.”
Từ bên dưới vọng lên một tiếng gầm đi cùng những âm thanh rú rít.
“Nhanh nào. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Họ chạy dọc dãy hành lang. Khói ngày càng dày đặc, bóp nghẹt, làm mờ mắt và khó thở. Những bức tường rung chuyển vì vụ nổ.
“Ciri.” Yennefer dừng lại tại nơi những dãy hành lang giao nhau và siết chặt tay cô bé. “Giờ thì hãy nghe ta, nghe kỹ đi. Ta phải ở lại đây. Thấy những bậc thang kia không? Hãy đi xuống...”
“Không! Đừng bỏ con lại một mình!”
“Ta phải làm vậy. Hãy đi xuống những bậc thang đó. Tận dưới cùng. Sẽ có một cánh cửa và sau nó là một dãy hành lang dài. Cuối hành lang là một chuồng ngựa có sẵn một con ngựa đầy đủ yên cương rồi. Chỉ một con thôi. Dẫn nó ra và nhảy lên. Đó là một con ngựa được huấn luyện tốt, nó phục vụ cho các sứ giả của Loxia. Nó biết sẵn đường đi rồi, chỉ cần thúc thôi. Khi tới Loxia, hãy tìm Margarita và ở lại dưới sự bảo hộ của cô ấy. Đừng làm sai điều gì, dù chỉ một bước thôi....”
“Cô Yennefer! Không! Con không muốn phải đơn độc!”
“Ciri,” nữ pháp sư dịu dàng nói. “Ta đã từng bảo con rằng mọi thứ ta làm đều vì muốn tốt cho con. Làm ơn hãy tin ta. Chạy đi.”
Ciri đã đang ở dưới cầu thang khi cô bé nghe thấy tiếng Yennefer lần nữa. Nữ pháp sư đứng bên cạnh một cây cột, đầu tựa vào nó.
“Ta yêu con, con gái của ta.” Giọng cô nghẹn ngào. “Chạy đi.”
***
Chúng bao vây cô bé ở giữa cầu thang. Phía dưới là hai gã elves đội mũ đuôi sóc, phía trên là một người đàn ông bận đồ đen. Ciri không chần chừ nhảy qua lan can và chạy thoát xuống dãy hành lang bên cạnh. Chúng đuổi theo cô bé. Cô chạy nhanh hơn và đáng lẽ ra đã thoát được dễ dàng nếu không phải vì dãy hành lang kết thúc bằng một ô cửa sổ.
Ciri nhìn qua. Chạy dọc bức tường là một gờ đá, dài khoảng 10 phân. Cô bé trèo ra ngoài và bám lấy nó. Cô quay lưng lại dựa vào bức tường. Ở phía xa là biển cả lấp lánh.
Một gã elf nhoài ra khỏi cửa. Hắn có mái tóc màu nhạt và cặp mắt xanh lục, một chiếc khăn nhung quàng quanh cổ. Ciri nhanh chóng quay đi, di chuyển sang một ô cửa sổ khác. Nhưng gã đàn ông bận đồ đen xuất hiện. Cặp mắt hắn đen ngòm và một vết sẹo đỏ ửng chạy dọc bên má hắn.
“Chúng ta bắt được ngươi rồi, con nhãi!”
Cô bé nhìn xuống. Dưới đó, ở rất xa, cô có thể trông thấy khoảng sân trước. Phía trên nó, khoảng 3 mét tính từ chỗ lan can mà cô đang đứng, có một cây cầu nối liền hai mái hiên. Nhưng nó không phải là một cây cầu. Nó là tàn tích của một cây cầu. Một con đường bằng đá hẹp với những tay vịn còn sót lại.
“Các ngươi còn đợi gì nữa?” gã đàn ông với vết sẹo la lên. “Ra ngoài đó và túm lấy con bé đi!”
Tên elf với mái tóc đẹp cẩn trọng bước ra gờ đá, lưng dựa vào tường. Hắn với tay ra. Hắn ở rất gần rồi.
Ciri nuốt ực một cái. Cây cầu đá, đống tàn tích còn lại của cây cầu cũng không hẹp hơn con quay ở Kaer Morhen là bao, và cô bé đã nhảy lên con quay cả tá lần rồi. Cô có thể hấp thu cú nhảy và giữ thăng bằng. Nhưng con quay của witcher chỉ cách mặt đất có một mét, trong khi bên dưới cây cầu là một vực sâu mà khoảng sân trước trông còn nhỏ hơn cả một bàn tay.
Cô bé nhảy, hạ cánh, loạng choạng một chút nhưng giữ được thăng bằng nhờ bám vào tay vịn của cây cầu. Cô an toàn chạy sang mái hiên. Cô không thể kiềm chế được và phải quay người lại, ra một dấu hiệu mà người lùn Yarpen Zigrin đã dạy cho cô về phía những kẻ truy đuổi. Mặt sẹo nguyền rủa ầm ĩ.
“Nhảy đi!” Hắn quát lên với tên elf tóc vàng đang đứng trên gờ đá. “Nhảy theo nó!”
“Ông điên rồi, Rience.” Gã elf lạnh lùng nói. “Nếu muốn con bé thì tự đi mà nhảy.”
***
Vận may, như thường lệ, không đi theo cô bé được lâu. Khi rời khỏi mái hiên và trượt xuống bức tường, giữa những bụi mận hoang, hắn tóm được cô bé. Hắn túm lấy cô và ấn cô vào tường bằng một lực rất mạnh. Một gã đàn ông nhỏ thó, béo phệ với một cái mũi sưng vù và môi bầm dập.
“Lại đây,” hắn thì thầm. “Lại đây, con cừu nhỏ.”
Ciri vặn vẹo và la hét, bàn tay hắn túm chặt lấy vai cô bé bỗng tỏa ra một cơn đau cực điểm. Gã đàn ông cười lớn.
“Đừng giãy dụa, con nhạn xám, không là mi sẽ cháy hết lông đấy. Hãy để ta nhìn kỹ hơn nào. Hãy xem điều gì đã khiến mi đáng giá đến vậy với Emhyr var Emreis, Hoàng đế của Nilfgaard. Và với Vilgefortz.”
Ciri ngừng giãy dụa. Gã đàn ông nhỏ thó liếm môi.
“Thú vị thật.” Hắn rít lên, nghiêng về phía trước. “Mi chẳng đáng 6 xu đối với ta. Vẻ bề ngoài này cũng chỉ đánh lừa mà thôi. Ha! Bé con đáng yêu của ta! Và sẽ ra sao nếu như Emhyr quyết định trao mi như một món quà không phải cho Vilgefortz hay Rience, hay tên hiệp sĩ ga lăng với chiếc mũ cánh chim, mà cho Terranova già nua? Liệu Emhyr có tốt bụng với Terranova già nua không? Mi nói sao về chuyện đó, hả nữ tiên tri? Ngươi có thể tiên đoán còn gì?”
Hơi thở hắn bốc mùi không thể chịu nổi. Ciri quay mặt đi, nhăn nhó. Hắn đã hiểu sai.
“Đừng chìa mỏ ra với ta, con nhạn kia! Ta không sợ chim đâu. Hay là ta nên sợ nhỉ? Thế nào, hiền triết giả mạo? Ta đoán sai à? Ta nên sợ chim sao?”
“Ngươi nên,” Ciri thì thầm, cảm thấy chóng mặt và một cơn ớn lạnh bất chợt nổi lên.
Terranova ngửa đầu ra cười. Tiếng cười trở thành một tiếng kêu đau đớn. Một con cú xám vĩ đại bay xuống và mổ vào mắt hắn. Tên pháp sư thả Ciri ra, và với một động tác chớp nhoáng đánh bay con chim đi, khuỵu gối xuống, lấy tay ôm mặt. Máu chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay của hắn. Ciri hét lên và lùi lại. Terranova bỏ bàn tay đang ôm mặt ra và bắt đầu niệm một câu thần chú bằng chất giọng the thé hoang dại. Hắn không có thời gian. Thứ gì đó hiện ra đằng sau hắn, một thanh kiếm witcher huýt sáo qua không trung và đâm vào ngay dưới cổ hắn.
***
“Geralt!”
“Ciri!”
“Không có thời gian mùi mẫn đâu.” Con cú lên tiếng từ trên một bức tường, biến thành một người phụ nữ tóc đen. “Chạy đi! Tụi Sóc đang đến!”
Ciri rời ra khỏi vòng tay của Geralt và nhìn với vẻ kinh ngạc. Con cú ngồi trên bức tường trông rất kinh khủng. Cô ta cháy đen, xước xát, người dính đầy máu và tro bụi.
“Con quái vật nhỏ này.” Con cú nói, nhìn xuống từ trên cao. “Vì lời tiên tri không đúng lúc của mi ta nên....Nhưng ta đã hứa một điều với witcher của mi, và ta luôn giữ lời. Tôi không thể cho anh Rience, Geralt. Thay vào đó tôi sẽ cho anh con bé. Tạm biệt. Chạy đi!”
***
Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach đang rất tức giận. Hắn chỉ vừa mới kịp nhìn đứa bé gái mà hắn đã được ra lệnh phải bắt sống, nhưng trước khi hắn kịp có thời gian hành động, lũ pháp sư đó đã biến Garstang thành một biển lửa. Cahir mất phương hướng trong đám khói và lửa, mù quáng chạy dọc những dãy hành lang, cầu thang và mái hiên, hết nguyền rủa Vilgefortz lại đến Rience, bản thân hắn ta và thế giới.
Hắn nghe được từ một tên elf rằng đứa bé gái đã được phát hiện ở bên ngoài cung điện, đang trên đường tẩu thoát đến Aretuza. Và rồi vận may đã mỉm cười với Cahir. Lũ Scoia’tael đã tìm thấy một con ngựa đóng sẵn yên cương trong chuồng.
***
“Chạy trước đi, Ciri. Chúng đang đến gần rồi. Ta sẽ chặn chúng lại, còn con chạy đi. Chạy hết sức bình sinh đi! Chạy như thoát khỏi lò mổ vậy.”
“Cha muốn để con lại một mình sao?”
“Ta sẽ đuổi theo con, nhưng đừng ngoái nhìn lại!”
“Đưa con thanh kiếm, Geralt.”
Anh nhìn cô bé, Ciri đột nhiên cảm thấy mất tự tin. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cặp mắt đó như vậy cả.
“Với một thanh kiếm, con có thể sẽ phải giết. Con có làm được không?”
“Con không biết. Đưa con thanh kiếm.”
“Chạy đi. Và đừng ngoái lại.”
***
Móng ngựa vang trên đường. Ciri ngoái lại. Và cô bé tê liệt vì sợ.
Tên hiệp sĩ đang đuổi sau lưng mặc giáp đen và đội một chiếc mũ đính một cặp cánh chim săn mồi. Đôi cánh đập phấp phới, điên cuồng. Móng ngựa làm tóe lên những tia lửa trên nền đá của con đường.
Ciri không thể cử động.
Con ngựa đen phi qua bụi cây bên vệ đường, tên hiệp sĩ hét lên một tiếng lớn. Trong tiếng hét đó là Cintra, một đêm tàn sát, máu và lửa. Ciri vượt qua nỗi sợ và chạy nhanh hơn. Cô phi qua một hàng rào, đáp xuống một khoảng sân nhỏ với đài phun nước và một cái hồ. Không có đường nào ra khỏi đó, xung quanh đều là những bức tường cao nhẵn nhụi. Con ngựa khịt mũi gần như ngay sau cô. Ciri ngã ra sau, vấp chân và rùng mình khi nhận ra lưng đang dựa vào một bức tường rắn chắc, không thể di chuyển. Cô bé bị mắc kẹt.
Con chim săn mồi đập cánh và bay đi. Tên kỵ sĩ đen giật dây cương, nhảy qua hàng rào ngăn cách hắn và khoảng sân. Móng ngựa vang lên trên nền đá, con ngựa trượt chân và ngửa ra sau. Tên kỵ sĩ đứng lên trên yên. Con ngựa ngồi thẳng dậy và hắn ngã xuống, áo giáp kêu loảng xoảng khi va chạm với nền đá. Tuy nhiên, hắn lại đứng dậy ngay lập tức và di chuyển rất nhanh về phía Ciri, lúc này đang co cụm lại trong góc.
“Đừng chạm vào ta!” Cô bé la lên, rút kiếm ra. “Ta sẽ không bao giờ để ngươi chạm vào người ta nữa!”
Tên hiệp sĩ chậm rãi bước lại gần, phủ bóng lên cô bé như một tòa tháp đen vĩ đại.
Đôi cánh trên chiếc mũ của hắn run rẩy và xào xạc.
“Ngươi sẽ không trốn thoát khỏi ta nữa, Sư Tử Con của Cintra.” Đôi mắt hắn cháy lên ác hiểm qua khe hở trên chiếc mũ. “Không phải lần này. Lần này ngươi không có lối thoát nữa rồi, quý cô hoang dại của ta.”
“Đừng chạm vào ta,” cô bé lặp lại, mắc nghẹn vì sợ, lưng tựa vào bức tường đá.
“Ta phải làm vậy. Ta phải tuân lệnh.”
Khi hắn với tay ra, nỗi sợ bỗng biến mất, thay vào đó là cơn cuồng nộ. Những cơ bắp căng cứng vì sợ, giờ đây bật tung ra, và tất cả những động tác mà cô bé học được ở Kaer Morhen cứ tự thực hiện một cách trơn tru và liền mạch. Ciri nhảy lên, tên hiệp sĩ đuổi theo cô, nhưng đã không kịp chuẩn bị cho một động tác xoay hông mà giúp cô bé thoát khỏi tầm với của hắn dễ dàng. Thanh kiếm của cô rít lên và hạ xuống, đánh vào áo giáp hắn. Tên hiệp sĩ lảo đảo và khuỵu gối xuống, từ dưới giáp vai của hắn là một dòng máu đỏ chảy ra. Gào thét căm phẫn, Ciri lại lượn quanh hắn bằng một cú xoay hông, cô bé chém lần nữa, lần này ngay vào chỏm mũ, tên hiệp sĩ khuỵu nốt đầu gối còn lại. Cơn thịnh nộ và giận dữ làm cô mù đi, cô không còn trông thấy thứ gì ngoại trừ đôi cánh hận thù kia. Một cơn bão lông vũ đen, một bên cánh đứt lìa, chiếc kia mắc vào lớp giáp vai vấy máu. Tên hiệp sĩ, vẫn đang cố đứng dậy trong vô vọng, cố chặn lại thanh kiếm bằng chiếc găng tay sắt, hắn rên lên đau đớn, khi lưỡi kiếm witcher cắt qua lớp vải và cánh tay. Để chuẩn bị cho nhát chém sau vào khe hở trên chiếc mũ, Ciri nhảy để có động năng cho cú đánh cuối cùng.
Cô bé đã không đánh.
Không có chiếc mũ đen nào cả, không cánh chim săn mồi, mà âm thanh đã đuổi theo cô trong từng cơn ác mộng. Hắn không còn là Hiệp Sĩ Đen của Cintra nữa. Thay vào đó là một người thanh niên nhợt nhạt, tóc đen nằm giãy dụa trong một vũng máu. Một người thanh niên với cặp mắt xanh và môi vặn vẹo vì kinh hãi. Tên Hiệp Sĩ Đen của Cintra đã ngã xuống dưới lưỡi kiếm của cô, đã không còn tồn tại nữa, đôi cánh khiến cô phải khiếp sợ đã rụng rời. Người thanh niên hoảng loạn, đang gập người lại, nôn ra máu kia, không là gì cả. Cô không biết anh ta, chưa từng nhìn thấy anh ta trong đời. Cô không quan tâm. Cô không sợ anh ta, không thù ghét anh ta. Cô không muốn giết anh ta.
Cô bé ném thanh kiếm xuống đất.
Cô quay người lại, nghe thấy tiếng hét từ lũ Scoia’tael đang chạy thoát khỏi Garstang. Cô nhận ra rằng chỉ trong giây lát chúng sẽ bao vây cái sân này. Cô nhận ra rằng chúng sẽ tóm được mình trên đường. Cô phải nhanh hơn chúng. Cô chạy đến chỗ con ngựa đen, đang giậm chân trên nền đá và nhảy lên yên, thúc nó phi nước đại.
***
“Cứ để mặc ta....” Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach rên lên với tên elves đang cố dựng mình dậy, đẩy hắn ra bằng cánh tay vẫn còn lành lặn. “Ta vẫn ổn! Chỉ là một vết thương nhẹ thôi...đuổi theo cô ta. Đuổi theo cô ta....”
Một gã elves rú lên, phun hết máu lên mặt Cahir. Một tên Scoia’tael khác lảo đảo và khuỵu gối xuống, hai tay ôm bụng, như thể nó bị mổ tung ra vậy. Những kẻ còn lại lùi về phía sau, tản ra khắp sân với kiếm trong tay.
Một con quỷ tóc trắng tấn công chúng. Hắn nhảy xuống từ bức tường. Từ một độ cao không thể không gãy chân. Không thể hạ cánh nhẹ nhàng, xoay một vòng nhanh như cắt và chém giết chỉ một giây sau. Nhưng con quỷ tóc trắng đã làm được. Và hắn bắt đầu giết.
Lũ Scoia’tael chống trả kịch liệt. Chúng có lợi thế. Nhưng chúng không có cơ hội nào cả. Cahir há hốc mồm ra vì kinh sợ trước cảnh tượng cuộc thảm sát đang diễn ra. Đứa bé gái tóc xám vừa tấn công hắn ban nãy rất nhanh nhẹn, khéo léo và uyển chuyển như một con mèo cái đang bảo vệ đàn con của mình. Nhưng con quỷ tóc trắng đang nhảy xổ vào lũ Scoia’tael thì như một con hổ Zerrikania. Đứa trẻ tóc xám ở Cintra, mà vì những lý do không rõ đã không giết hắn, trông có vẻ điên loạn. Nhưng con quỷ tóc trắng thì không điên loạn. Hắn bình tĩnh và lạnh lùng. Và giết chóc với vẻ bình tĩnh và lạnh lùng.
Lũ Scoia’tael không có cơ hội nào cả. Xác chúng cứ lần lượt đổ rạp xuống nền đá của khoảng sân. Nhưng không tên nào đầu hàng. Kể cả khi chỉ còn lại hai người, chúng vẫn không bỏ chạy, và lại tấn công con quỷ tóc trắng. Trước mắt Cahir, con quỷ chặt đứt một cánh tay đoạn phía trên cùi chỏ, cú đánh tiếp theo trông có vẻ yếu và kỳ quặc, tuy nhiên nó đã đẩy gã elf ra sau và ngã xuống hồ nước. Những cơn sóng đỏ quạch tràn lên bờ.
Tên elf với cánh tay bị chặt đứt nguyền rủa, nhìn dòng máu đang chảy ra từ tay mình. Con quỷ tóc trắng túm lấy tóc hắn và với một đường kiếm chớp nhoáng, cắt đứt cổ họng.
Khi Cahir mở mắt ra, con quỷ đang đứng ngay trước mặt hắn.
“Đừng giết tôi...” hắn thì thầm, từ bỏ ý định đứng dậy khỏi nền đất lênh láng máu. Cánh tay bị đứa bé gái tóc xám đả thương không còn đau nữa và tê liệt.
“Ta biết ngươi là ai, người Nilfgaard.” Con quỷ tóc trắng đá cái mũ với đôi cánh chim gãy rời. “Ngươi đã kiên trì đuổi theo con bé một thời gian. Nhưng ngươi thậm chí còn chẳng chạm được vào nó.”
“Đừng giết tôi.”
“Cho ta một lý do đi. Chỉ một thôi. Nhanh lên.”
“Tôi...” Cahir thì thầm. “Tôi là người đã cứu cô ấy khỏi Cintra. Ngọn lửa....tôi đã cứu cô ấy. Tôi đã cứu cô ấy....”
Khi hắn mở mắt ra con quỷ đã biến mất, hắn chỉ còn lại một mình trong sân, cùng xác của những tên elves. Dòng nước chảy ra từ đài phun rửa trôi máu trên sàn.
Cahir ngất đi.
***
Phía dưới chân tòa tháp là một tòa nhà chỉ có một căn phòng lớn hay là một dãy cột chống. Mái nhà, có lẽ cũng là ảo ảnh, thủng lỗ chỗ. Nó được đỡ bằng những cây cột chạm khắc hình thú tuyệt đẹp. Những con thú như vậy cũng tạo nên một cổng vòm, mà Ciri đã biến mất qua đó. Phía sau cánh cổng, Geralt có thể trông thấy những bậc thang dẫn lên trên. Lên tòa tháp.
Anh nguyền rủa khe khẽ. Anh không thể hiểu tại sao Ciri lại chạy về phía đó. Lần theo dấu cô bé trên đỉnh bức tường, anh đã thấy con ngựa ngã xuống. Anh thấy bóng dáng bé nhỏ của cô đứng lên, nhưng thay vì chạy về phía trước dọc theo con đường uốn éo như một con rắn lên đỉnh, cô lại chạy xuống núi, hướng về tòa tháp đơn độc. Bọn elves đã không trông thấy anh hay Ciri, bởi vì chúng còn đang bận trút tên xuống những kẻ đang chạy ra chân núi. Tiếp viện đã đến từ Aretuza. Anh đang định đi theo Ciri xuống những bậc thang thì nghe thấy tiếng đập cánh. Từ phía trên. Anh quay người lại. Nó không phải là một con chim.
Vilgefortz, tay áo dang rộng, bay qua một khe hở trên mái nhà và chầm chậm đáp xuống đất.
Geralt đứng trước cửa ra vào của tòa tháp, rút kiếm ra và thở dài. Anh đã thành thực hy vọng trận quyết chiến kịch tính cuối cùng sẽ là giữa Vilgefortz và Philippa Eilhart. Anh không có chút xíu mong muốn nào được tham gia vào màn kịch này.
Vilgefortz rũ sạch áo sống, chỉnh trang lại ngay ngắn, liếc mắt về phía witcher và đọc suy nghĩ của anh.
“Mẹ kiếp, kịch với chả tính.” Hắn thở dài.
Geralt không có bình luận nào.
“Con bé đi vào tòa tháp à?”
Anh không trả lời. Tên pháp sư gật gù.
“Vậy là chúng ta đã đi đến hồi kết,” hắn nói lạnh lùng. “Thật là một vở kịch xuất sắc. Hay là định mệnh nhỉ? Anh biết cầu thang dẫn đến đâu không? Đến Tor Lara. Đến Tháp Hải Âu. Từ đó, không còn đường nào để ra cả. Tất cả đã kết thúc rồi.”
Geralt lùi lại để những bức tượng tạo nên cổng vòm che chắn bên sườn cho anh.
“Đương nhiên rồi.” Anh dài giọng, theo dõi bàn tay của tên pháp sư. “Tất cả đã kết thúc. Một nửa đồng phạm của ngươi đã chết. Xác của những tên elves được đem đến Thanedd nằm rải rác suốt cả đoạn đường đến Garstang. Số còn lại đã tẩu thoát. Các pháp sư cứu viện và người của Dijkstra đang tới từ Aretuza. Tên Nilfgaard định bắt Ciri đi có lẽ đã chết vì mất máu rồi. Và Ciri đang ở trên tòa tháp. Và từ đó, không còn đường nào để ra cả sao? Ta rất mừng khi nghe vậy. Thế có nghĩa là chỉ có duy nhất một lối vào. Và ta đang canh giữ nó.”
Vilgefortz rất tức giận.
“Anh sai rồi. Anh vẫn không thể đánh giá đúng tình hình. Giáo Phái và Hội Đồng đã không còn tồn tại nữa. Quân đội của Hoàng đế Emhyr đang tiến về phương Bắc, bị tước mất sự trợ giúp từ các pháp sư, các vị vua giờ đây chỉ như những đứa trẻ bất lực. Dưới áp lực từ Nilfgaard, vương quốc của họ sẽ sụp đổ như những lâu đài cát. Tôi đã đề nghị với anh ngày hôm qua và giờ tôi sẽ nói lại: hãy gia nhập cùng những kẻ chiến thắng. Chúng ta sẽ phỉ nhổ những kẻ thua cuộc.”
“Ngươi mới chính là kẻ thua cuộc. Đối với Emhyr ngươi chỉ là một công cụ mà thôi. Hắn muốn Ciri, do vậy nên mới cử kẻ đội chiếc mũ cánh chim tới đây. Ta rất muốn xem Emhyr sẽ làm gì khi nhận ra rằng sứ mệnh mà hắn giao phó cho ngươi đã thất bại.”
“Anh chỉ đoán vu vơ thôi, witcher. Và đương nhiên là trật lất. Nếu tôi nói với anh Emhyr là công cụ của tôi thì sao?”
“Ta không tin điều đó.”
“Geralt, hãy sáng suốt nào. Anh có thực sự muốn phí thời gian cho màn kịch này không, chẳng lẽ cuộc chiến cuối cùng lại chỉ đơn giản là giữa Cái Thiện và Cái Ác hay sao? Tôi đề nghị lại thỏa thuận từ hôm qua. Vẫn chưa quá trễ đâu. Anh vẫn có thể chọn đúng bên...”
“Bên mà ngày hôm nay ta đã tỉa bớt đi một chút ư?”
“Đừng cười, nụ cười ma quỷ của anh không làm tôi thấy ấn tượng đâu. Vài tên elves bị biến thành thịt xay? Artaud Terranova? Những thứ nhỏ bé, chi tiết vụn vặt.”
“À phải rồi! Ta biết cách nhìn nhận thế giới của ngươi. Cái chết đâu có nghĩa lý gì phải không? Đặc biệt là khi kẻ khác phải chết?”
“Đừng nhỏ mọn như vậy. Tôi thấy tiếc cho Artaud, nhưng cuối cùng thì anh còn có thể làm gì được đây. Hãy gọi nó là...cân bằng thế trận đi. Vì dù sao tôi cũng đã cố tự tay giết anh hai lần rồi. Emhyr đang mất kiên nhẫn, nên tôi đã cử vài kẻ sát nhân truy lùng anh. Lần nào tôi cũng đều thấy miễn cưỡng khi phải làm vậy. Tôi, như anh thấy, vẫn còn hy vọng rằng một ngày nào đó hai ta sẽ cùng xuất hiện trong một bức tranh.”
“Vứt bỏ hy vọng đó đi, Vilgefortz.”
“Hãy tra kiếm vào vỏ đi. Hãy cùng vào Tor Lara. Chúng ta sẽ cùng trấn an Đứa Trẻ mang Dòng Máu Cổ Xưa, chắc đang chết dần vì sợ hãi ở đâu đó trên kia. Và chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây. Anh sẽ ở cùng với con bé. Anh có thể đứng nhìn con bé thực hiện định mệnh của mình. Và Hoàng đế Emhyr? Hoàng đế Emhyr sẽ có điều ông ta muốn. Bởi vì tôi quên nói với anh rằng tuy Codringher và Fenn đã chết, nhưng công việc và ý tưởng của họ vẫn còn sống.”
“Ngươi đang nói dối. Biến khỏi đây đi. Trước khi ta phỉ nhổ vào ngươi.”
“Thật sự, tôi không hề muốn giết anh. Tôi ghét giết chóc.”
“Thật sao? Vậy còn Lydia van Bredevoort?”
Tên pháp sư mím môi lại.
“Đừng nói cái tên đó ra, witcher.”
Geralt nắm chặt cán kiếm trong tay và cười nhạo báng.
“Tại sao Lydia lại phải chết hả Vilgefortz? Tại sao ngươi lại ra lệnh cho cô ấy phải chết? Cô ấy phải đánh lạc hướng cho ngươi, phải không? Ngươi cần có thời gian để trở nên miễn nhiễm với dimeritium, để gửi một thông điệp bằng tư tưởng tới cho Rience? Lydia tội nghiệp, người họa sĩ với gương mặt dị dạng, ai cũng biết cô ấy không phải là một người đáng để tâm tới. Ai cũng biết. Ngoại trừ cô ấy.”
“Câm đi.”
“Ngươi đã giết Lydia, pháp sư. Ngươi đã lợi dụng cô ấy. Và giờ ngươi muốn lợi dụng Ciri? Với sự giúp đỡ của ta? Không. Ngươi sẽ không được bước vào Tor Lara.”
Tên pháp sư lùi lại một bước. Người Geralt căng ra, sẵn sàng nhảy và tấn công. Nhưng Vilgefortz không giơ tay lên, hắn giang ra hai bên. Đột nhiên, trong lòng bàn tay hắn, một cây gậy lớn, dài khoảng hai mét hiện ra.
“Ta biết,” hắn nói, “điều gì làm cho ngươi không thể suy nghĩ sáng suốt trong một tình thế rõ ràng. Ta biết điều gì cản trở ngươi ra được một quyết định đúng đắn. Đó là sự kiêu ngạo của ngươi, Geralt. Ta sẽ loại bỏ sự kiêu ngạo đó cho ngươi. Và ta sẽ làm vậy bằng chính cây gậy này.”
Witcher nheo mắt lại, hơi nhấc cao thanh kiếm lên.
“Ta đang run rẩy vì hồi hộp đây.”
Vài tuần sau đó, sau khi đã được chữa lành nhờ ơn các dryad và nước rừng Brokilon, Geralt ngẫm lại những sai lầm mà anh mắc phải trong trận đánh. Anh đi đến kết luận rằng mình đã không phạm sai lầm nào cả. Lỗi duy nhất mà anh thực hiện là từ trước cả khi trận đánh bắt đầu. Lẽ ra anh nên bỏ chạy.
Tên pháp sư cực kỳ nhanh, chiếc gậy trong tay hắn lướt như một tia chớp. Geralt càng kinh ngạc hơn khi cây gậy va chạm với thanh kiếm của anh. Nhưng không có thời gian để ngạc nhiên. Vilgefortz tấn công, witcher phải vật lộn để né tránh. Anh sợ phải đỡ đòn. Cây gậy được làm từ sắt và ma thuật.
Bốn lần anh thấy mình có cơ hội để phản công. Bốn lần anh tấn công. Vào đầu, cổ, cánh tay và đùi. Cả bốn đường kiếm đều chí mạng. Cả bốn đều bị đánh bật ra.
Không người đàn ông nào có thể phản lại những nhát chém đó. Geralt bắt đầu hiểu ra từng chút một. Nhưng đã quá trễ.
Anh trông thấy cú đánh từ tên pháp sư. Lực va chạm ném anh bay vào tường. Anh bật dậy, không thể nhảy, không thể làm động tác giả, cú đánh đã làm anh hết hơi. Anh nhận một phát nữa vào vai, lại bay ngược trở lại, đầu đập vào bức tượng cổng vòm. Vilgefortz xoay mình một cách điệu nghệ, vẫy cây gậy trong tay và đấm vào bụng anh, phía dưới xương sườn. Rất mạnh. Geralt gập đôi người lại và ăn thêm phát nữa vào đầu. Đầu gối anh bất chợt yếu đi và khuỵu xuống. Và thế là trận đánh kết thúc. Có thể nói vậy.
Anh vụng về dùng thanh kiếm để che chắn. Lưỡi kiếm bay đi và cắm vào bức tường. Anh rên lên một tiếng và bảo vệ đầu bằng tay phải. Cây gậy rơi xuống và đập gãy tay anh. Cơn đau làm anh mù đi.
“Ta có thể làm não của ngươi bắn ra khỏi tai.” Vilgefortz nói từ đằng xa. “Nhưng đây là một bài học. Ngươi đã mắc sai lầm, witcher. Ngươi đã lầm tưởng những ngôi sao phản chiếu trên mặt hồ ban đêm là thiên đàng. Ồ, ngươi nôn à? Tốt. Chấn thương não. Ngươi có chảy máu ra từ tai không? Tuyệt. Vậy, hẹn gặp lại ngươi. Một ngày nào đó. Có lẽ vậy.”
Anh không còn nhìn được gì và nghe được gì. Chìm dần, chìm dần vào thứ gì đó âm ấm. Anh nghĩ Vilgefortz đã bỏ đi. Anh đã rất ngạc nhiên khi bỗng cảm nhận thấy cây gậy sắt đập gãy xương đùi của mình.
Bất cứ cú đánh nào sau đó, kể cả có thật đi chăng nữa, anh cũng không nhớ được.
***
“Cố lên, Geralt, đừng bỏ cuộc.” Triss Merigold liên tục nhắc lại. “Cố lên, đừng chết. Làm ơn đừng chết....”
“Ciri....”
“Đừng nói nữa. Chúng ta phải đưa anh ra khỏi đây. Cố lên....các vị thần ơi, em không còn sức để....”
“Yennefer....anh phải.....”
“Anh không phải làm gì cả! Anh không thể làm gì cả! Cố lên, đừng buông xuôi....đừng ngất.....đừng chết, làm ơn.....”
Cô kéo anh trên sàn nhà ngổn ngang xác chết. Geralt trông thấy ngực và bụng mình thấm đẫm máu chảy ra từ mũi. Anh nhìn cái chân gãy. Nó xoắn vặn một cách kỳ quặc và trông ngắn hơn nhiều so với cái chân lành lặn. Anh không cảm thấy đau. Anh thấy lạnh, cả người anh thấy lạnh. Anh muốn nôn mửa.
“Cố lên, Geralt. Cứu viện đang tới từ Aretuza. Sắp rồi....”
“Dijkstra. Nếu Dijkstra tóm được anh....nếu....thế là hết....”
Triss nguyền rủa. Phát hoảng.
Cô kéo anh xuống vài bậc thang. Cái chân gãy và cánh tay anh va đập với chúng. Cơn đau quay trở lại, nó cắn vào bụng anh, vào thái dương anh, chạy qua mắt anh, tai anh, lên tận đỉnh đầu. Nhưng anh không hét lên. Anh biết một tiếng hét sẽ làm dịu cơn đau đi, nhưng anh không hét lên. Anh chỉ khẽ há miệng ra, thế là cũng bớt được phần nào rồi.
Anh nghe thấy một tiếng nổ.
Phía trên những bậc thang là Tissaia de Vries. Mái tóc bà rối bù, khuôn mặt bà lấm đầy bụi. Bà giơ cả hai tay lên, những ngón tay cháy rực. Bà hét một câu thần chú, và ngọn lửa nhảy múa trên tay bà biến thành một quả cầu và bay xuống cầu thang, ngọn lửa chói lòa và nổ lách tách. Witcher nghe thấy những tiếng ầm ầm bên dưới, bức tường sụp xuống, tiếng người la hét vì bị thiêu đốt.
“Đừng, Tissaia!” Triss tuyệt vọng la lên. “Đừng làm thế!”
“Đừng bước vào đây,” nhà giáo vĩ đại nói mà không ngoảnh lại. “Đây là Garstang trên đảo Thanedd. Không ai mời những bầy tôi trung thành thực thi mệnh lệnh của những vị vua mù quáng đến cả!”
“Bà đang giết chết họ!”
“Im lặng đi, Triss Merigold! Cuộc nổi loạn chống lại sự đoàn kết của Hội Anh Em đã thất bại, hòn đảo này vẫn thuộc quyền kiểm soát của Giáo Phái! Thế nên hãy giữ các vị vua tránh xa những vấn đề của Giáo Phái ra! Đây là xung đột của chúng ta và chính chúng ta sẽ tự giải quyết! Chúng ta sẽ tự giải quyết vấn đề của mình rồi chấm dứt cuộc chiến ngu ngốc này! Bởi vì chúng ta, những pháp sư, chúng ta chịu trách nhiệm về vận mệnh của thế giới!”
Những quả cầu lửa khác bắn ra từ tay bà, âm thanh vọng lại từ những vụ nổ có thể nghe thấy từ giữa những cây cột và bức tường.
“Cút đi!” Bà lại hét lên. “Đừng bước vào đây! Cút đi!”
Tiếng la hét ở bên dưới dịu dần. Geralt hiểu rằng những kẻ bao vây đang rút lui khỏi cầu thang. Cái bóng của Tissaia mờ đi trước mắt anh. Không phải do ma thuật. Anh đã ngất xỉu.
“Ra khỏi đây đi, Triss Merigold.” Giọng của nữ pháp sư nghe như thể vọng lại từ đằng xa, từ sau một bức tường. “Philippa Eilhart đã tẩu thoát rồi, bay mất trên đôi cánh cú vọ. Cô cũng là một đồng phạm trong âm mưu này, ta nên trừng phạt cô. Nhưng đã quá đủ chết chóc, máu và nhục nhã rồi! Cút đi! Hãy đến Aretuza, đến với đồng minh của cô! Dịch chuyển đi. Cánh cổng trên Tháp Hải Âu đã không còn nữa rồi. Nó đã sập cùng với tòa tháp. Cô cứ việc dịch chuyển mà không phải sợ. Đến bất cứ đâu mà cô muốn. Kể cả vua Foltest mà cô đã vì thế mà phản bội lại Hội Anh Em!”
“Tôi sẽ không bỏ rơi Geralt....” Triss rên rỉ. “Anh ấy không thể rơi vào tay người Redania....anh ấy đang bị trọng thương....chảy máu trong....Và tôi không còn sức nữa! Tôi không còn sức để mở cổng nữa! Tissaia! Hãy giúp tôi, làm ơn!”
Bóng tối. Cái lạnh. Từ đằng xa, từ sau bức tường đá, vọng lại tiếng của Tissaia de Vries.
“Ta sẽ giúp cô.”