[Dịch] Witcher Saga #2: Time of Contempt

Chương 13 : CHƯƠNG V.I

Ngày đăng: 23:11 07/05/20

Evertsen, Peter, sinh năm 1220, cố vấn tin cậy của Hoàng đế Emhyr Deithwen và là một trong những nhân vật đứng đằng sau sức mạnh thực sự của Đế chế. Giữ chức vụ quan Thị vệ của quân đội trong thời kỳ Chiến Tranh Phương Bắc, từ năm 1290 nắm cương vị Người trông coi Quốc Khố. Đến cuối triều đại của Emhyr, ông được đưa lên làm thẩm phán của tòa án hoàng gia. Bị buộc tội lạm dụng quyền lực dưới thời của Hoàng đế Morvran Voorhis, kết án và bỏ tù. Chết năm 1301 tại lâu đài Winneburg. Sau này, ông được minh oan bởi Hoàng đế Jan Calveit vào năm 1328.
- Effenberg và Talbot, Đại bách khoa toàn thư về thế giới, Quyển V. Hãy run sợ, trước Kẻ Hủy Diệt các Quốc Gia. Kẻ sẽ giẫm đạp lên đất đai của các ngươi và chia cắt nó bằng thòng lọng. Những thành phố của các ngươi sẽ bị phá hủy và cư dân của chúng bị tàn sát. Con dơi, con cú và con quạ sẽ chiếm lấy nhà của các ngươi, và biến chúng thành ổ rắn độc.
- Aen Ithlinnespeath.
__________
Người chỉ huy của đội kỵ binh dừng ngựa lại, cởi mũ ra và vuốt mái tóc thưa thớt, ướt đẫm mồ hôi.
“Phía cuối con đường,” anh ta tuyên bố, nhìn người thi sĩ vẫn đang trông có vẻ bối rối.
“Hả? Sao lại thế được?” Dandelion thắc mắc. “Tại sao?”
“Chúng tôi sẽ không đi thêm nữa. Nhìn kia, dòng sông ở dưới đó là dòng Ribbon. Nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là hộ tống ngài đến dòng Ribbon thôi. Thế có nghĩa là đến lúc từ biệt rồi.”
Đội kỵ binh dừng lại sau họ, nhưng không có ai xuống ngựa. Tất cả đều trông có vẻ lo lắng và nhìn láo liên về mọi hướng. Dandelion đứng trên bàn đạp và lấy tay che mắt cho bớt nắng.
“Anh nhìn thấy dòng sông ở đâu?”
“Tôi bảo rồi, nó ở ngay dưới kia thôi. Đi xuống và ngài sẽ nhìn thấy ngay.”
“Ít ra thì hãy hộ tống tôi đến bờ đi chứ,” Dandelion nài nỉ, “Đến đoạn nông gần nhất...”
“Ngài sẽ tự đi tìm lấy đoạn nông. Trời đã không mưa từ tháng năm rồi. Con sông đang cạn. Ngài có thể đi ngựa qua bất kỳ chỗ nào cũng được.”
“Tôi đã cho thống đốc của các anh xem một lá thư ủy quyền từ vua Venzlav,” nhà thi sĩ phản đối. “Ngài thống đốc đã đọc chỉ thị của đức vua và chính tai tôi đã nghe ông ấy bảo các anh phải hộ tống tôi đến Brokilon. Vậy mà giờ các anh định bỏ rơi tôi ở nơi khỉ ho cò gáy này? Nếu tôi lạc đường thì sao?”
“Ngài sẽ không đâu,” người kỵ sĩ thứ hai đứng bên cạnh họ, nhưng giữ im lặng cho đến bây giờ càu nhàu. “Ngài sẽ còn chẳng có thời gian để mà đi lạc. Một mũi tên sẽ tìm đến ngài trước.”
“Các anh đúng là một đám thỏ đế”. Dandelion nhạo báng. “Các anh sợ phụ nữ sao? Brokilon nằm ở tận bờ bên kia của dòng Ribbon kia mà. Dòng sông chính là biên giới. Và chúng ta vẫn chưa vượt qua nó.”
“Biên giới của họ,” người chỉ huy giải thích và liên tục ngó nghiêng xung quanh, “là bất cứ đâu mà tên của họ bắn đến. Từ trong rừng một mũi tên có thể dễ dàng bắn ra bờ sông. Và nó sẽ vẫn đủ mạnh để xuyên qua áo giáp. Ngài một mực muốn đến Brokilon, tốt thôi, đó là việc của ngài và cái mạng của ngài. Nhưng tôi thì muốn sống, tôi sẽ không đi xa hơn. Tôi thà rúc đầu vào tổ ong còn hơn!”
“Tôi đã giải thích với anh rồi,” nhà thơ đội mũ lên và ngồi thẳng trên yên ngựa. “Tôi đến Brokilon mang theo một thông điệp. Tôi là một sứ giả hoàng gia. Tôi không sợ người dryad. Nhưng tôi yêu cầu anh hãy hộ tống tôi đến bờ sông Ribbon. Đề phòng có tên cướp nào đó đang rình rập trong rừng.”
Người kỵ sĩ thứ hai, với gương mặt u ám, nở một nụ cười gượng ép.
“Cướp ư? Ở đây? Vào ban ngày? Thưa ngài, ngài sẽ chẳng trông thấy sinh linh nào dám bén mảng ở đây đâu. Những ngày này người dryad bắn bất cứ ai dám lại gần bờ sông, và đôi lúc họ còn tiến sâu vào lãnh thổ của chúng tôi. Không việc gì phải sợ cướp ở đây.”
“Anh ta nói đúng đó,” người chỉ huy xác nhận. “Ngài sẽ không thấy thằng ngu nào dám chờ bên bờ sông Ribbon đâu. Và chúng tôi cũng không ngu. Ngài sẽ đi một mình, không mang vũ khí, áo giáp. Thậm chí cách xa cả dặm người ta cũng thấy là ngài không phải một chiến binh. Có lẽ ngài sẽ gặp may. Nhưng nếu một người dryad trông thấy chúng tôi, kỵ binh vũ trang, chúng tôi sẽ không kịp chạy thoát tên của họ.”
“Lời khuyên tốt đấy,” Dandelion nói. Rồi vỗ về con ngựa và nhìn quãng đường trước mặt. “Tôi sẽ đi một mình. Tạm biệt, các anh lính. Cảm ơn vì đã hộ tống.”
“Đừng vội rời đi thế,” người kỵ sĩ u ám nói và nhìn bầu trời. “Sắp tối rồi. Hãy đi khi làn sương vẫn còn bao phủ con sông. Để có thể, ngài biết đấy,....”
“Cái gì?”
“Không thể ngắm chuẩn xác trong sương mù được. Nếu may mắn, một dryad có thể bắn trượt ngài. Nhưng tên của họ, thưa ngài, rất hiếm khi trượt.”
“Tôi đã nói...”
“Ngài nói rồi, ngài nói rồi. Tôi biết. Ngài đến với một thông điệp. Nhưng tôi xin nói, thông điệp hay không, họ chẳng quan tâm đâu. Họ sẽ bắn và chắc chắn là vậy.”
“Anh tưởng có thể dọa được tôi ư?” Nhà thơ hỏi. “Anh nghĩ tôi là ai? Một con mọt sách thành thị sao? Tôi, thưa anh lính, đã trông thấy nhiều chiến trận hơn tất cả các anh cộng lại. Tôi cũng biết một chút về người dryad, ví như, họ không bắn mà không cảnh cáo trước.”
“Đó là từ lâu rồi,” người chỉ huy nói cay đắng. “Thời đó đã qua lâu lắm rồi. Trước đó họ bắn lên cây hoặc xuống đất. Nó có nghĩa, đây là mũi tên, đây là biên giới – và không được tiến thêm bước nào nữa. Nếu một người ngay lập tức quay lại, anh ta có thể sống sót. Nhưng giờ đã khác rồi. Giờ họ bắn để giết.”
“Kể từ khi nào vậy?”
“Thì, ngài biết đấy,” người lính giảng giải. “Kể từ khi các vị vua ký hiệp ước với Nilfgaard, họ tấn công các băng nhóm elves không thương tiếc. Họ tấn công từ mọi phía, không có đêm nào là không có vài người elves chạy qua Brugge để tìm nơi trú ẩn trong Brokilon. Và khi người của chúng tôi săn lùng elves, họ gần như luôn chạm trán các dryad. Đôi khi lính của chúng tôi không kiềm chế được....ngài có hiểu không?”
“Tôi hiểu,” Dandelion nhìn khuôn mặt của người chỉ huy và gật đầu. “Khi đi săn Scoia’tael các anh đã vượt qua dòng Ribbon và giết người dryad. Và giờ thì họ muốn trả đũa. Chiến tranh rồi chứ gì?”
“Chính xác. Chiến tranh. Giờ là đánh cho tới chết, không ai được phép sống nữa. Sự thù hằn giữa chúng tôi giờ không còn có thể hóa giải được nữa rồi. Tôi khuyên ngài lần cuối. Nếu không bắt buộc thì đừng vào đó.”
Dandelion nuốt khó khăn.
“Vấn đề là,” cậu nói với chất giọng hào sảng và tư thế hiên ngang, mà tốn đến rất nhiều công sức mới làm được, “tôi bắt buộc phải đi. Và tôi sẽ đi. Đêm tối hay không, sương mù hay không, tôi phải đi, khi nghĩa vụ kêu gọi.”
Những năm tháng mài giũa đã có ích, giọng của nhà thi sĩ âm vang và mạnh mẽ, cứng rắn và tự tin. Những người lính nhìn cậu với vẻ ngưỡng mộ thành thực.
“Trước khi ngài đi,” người chỉ huy lôi ra một cái chai gỗ, “hãy uống chút rượu, thưa ngài nhạc sĩ. Hãy làm một ngụm...”
“Lúc chết sẽ cảm thấy đỡ hơn,” người kỵ sĩ thứ hai thêm vào.
Nhà thi sĩ uống.
“Một kẻ hèn nhát, trước khi chết thì đã chết cả trăm lần rồi,” cậu nói sau khi ho một tiếng và thở bình thường trở lại. “Một trái tim dũng cảm chỉ phải chết một lần. Quý Bà May Mắn yêu quý những tâm hồn anh dũng, và khinh bỉ những kẻ hèn hát.”
Các kỵ sĩ nhìn cậu với sự ngưỡng mộ hơn cả. Họ không thể biết được rằng Dandelion đang nhắc lại những lời hát từ một bản anh hùng ca nổi tiếng. Thậm chí còn chẳng phải do cậu sáng tác.
“Trước khi tôi quên mất,” nhà thơ lôi ra một cái túi da. “Tôi sẽ thưởng cho các anh vì đã hộ tống. Trước khi quay lại trạm gác, trước khi đức mẹ nghĩa vụ hà khắc lại kêu gọi các anh, hãy dừng lại ở một quán rượu và uống vì sức khỏe của tôi.”
“Cảm ơn ngài,” người chỉ huy ngại ngùng. “Ngài thật hào phóng, ngay cả khi chúng tôi...hãy tha thứ cho chúng tôi vì bỏ rơi ngài, nhưng....”
“Không có gì đâu. Chúc may mắn.”
Nhà thi sĩ chỉnh lại chiếc mũ, thúc con ngựa và đi xuống bờ sông. Vừa đi vừa huýt sáo giai điệu của bài “Đám cưới ở Bullerlyn,” một bài hát say xỉn khá nổi tiếng và thô bỉ.
“Ở trong đồn, họ bảo chúng ta rằng anh ta chỉ là một kẻ hèn nhát và khoe mẽ.” Cậu nghe thấy giọng của người kỵ sĩ u ám. “Nhưng thực ra anh ấy là một con người can đảm và anh hùng.”
“Cậu nói phải,” người chỉ huy đồng tình. “Phải công nhận là anh ấy không sợ hãi. Tôi đã dõi theo anh ấy, anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn lại. Các cậu có nghe thấy không? Anh ấy còn đang huýt sáo. Các cậu có nghe thấy anh ấy nói gì không? Rằng anh ấy là một đại sứ. Đức vua đâu có cho bất kỳ ai làm đại sứ đâu. Cậu phải là một người thật đặc biệt mới được làm đại sứ...”
Dandelion thúc ngựa để đi nhanh nhất có thể. Cậu không muốn làm hỏng mất hình tượng mà mình cố gắng lắm mới tạo dựng được. Nhưng cậu biết rằng nỗi sợ đã làm khô họng và cậu không thể huýt sáo được lâu nữa.
Con đường râm mát và ẩm ướt. Lớp đất sét dày với một tấm thảm lá cây làm giảm âm thanh của móng con ngựa nâu, mà nhà thơ đã đặt cho cái tên Pegasus. Pegasus bước chậm rãi và đầu cúi thấp. Nó là một trong số ít những con ngựa mà chẳng quan tâm đến cái gì cả.
Khu rừng kết thúc, nhưng trên đường đến bờ sông cậu phải đi qua một cánh đồng. Nhà thơ dừng con ngựa lại. Cậu cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện được điều gì khả nghi. Cậu căng tai ra, nhưng chỉ nghe thấy một bản giao hưởng ếch ộp.
“Chà, ngựa yêu quý,” cậu hắng giọng. “Tiến lên nào.”
Pegasus hơi ngẩng đầu dậy và chậm rãi vểnh đôi tai cụp.
“Ngươi nghe rồi đó. Tiến lên nào!”
Con ngựa bình thản bước lên phía trước, móng ngập sâu dưới lớp bùn. Những con cóc nhảy ra khỏi đường của nó. Phía trước họ vài thước, một con vịt hoảng sợ quạc quạc và bay mất. Trái tim của nhà thơ thót lại một nhịp, rồi bắt đầu đập hoang dại đâu đó trên cổ họng. Pegasus không thèm để tâm chút nào.
“Một người anh hùng dấn bước....” Dandelion lầm rầm, lôi ra một cái khăn trong tay áo và lau mồ hôi sau gáy. “Không sợ hãi, anh băng qua đầm lầy nguy hiểm, mà không phát hoảng trước loài bò sát hay rồng nào....anh dấn bước và dấn bước....cho đến khi tới con sông mênh mông...”
Pegasus khụt khịt và đứng lại. Họ đang đứng trên bờ sông, giữa những đám sậy và đuôi mèo cao như những cây compa. Nhà thơ lại lau mồ hôi trên trán, rồi buộc chiếc khăn quanh cổ. Cậu chăm chú nhìn những thân cây trăn mọc san sát nhau phía bờ đối diện, thật lâu và thật chăm chú, đến nỗi mắt bắt đầu chảy nước. Nhưng cậu không trông thấy ai hay cái gì bên đó. Phía trên dòng nước lững lờ đang chảy, cậu thấy từng đàn côn trùng nhỏ. Mặt sông đầy những vòng tròn do cá nhô lên đớp mồi. Gần bờ, một con chim bói cá xanh-cam lượn xung quanh.
Khắp nơi đều có thể trông thấy dấu vết của hải ly, những cành cây gãy, những thân cây bị gặm đứt, được rửa trôi bởi nước. Có hải ly ở đây, cậu nghĩ, rất nhiều là đằng khác. Cũng không ngạc nhiên lắm, đâu có gì quanh đây để khiến những kẻ gặm cây phải sợ chạy mất đâu. Không tiều phu, cướp đường hay thợ săn nào đặt bẫy ở đây. Những ai cố làm vậy đều ăn một mũi tên vào lưng và trở thành mồi cho tôm đồng khi xác họ đổ rạp xuống bùn. Và mình là thằng ngốc đã tự dẫn xác đến đây. Đây là Ribbon, dòng sông thối rữa khủng khiếp, mà ngay cả mùi bạc hà và dây mây cũng không thể át được...
Cậu thở dài.
Pegasus bước xuống dòng nước bằng chân trước, nhúng đầu xuống và uống một hơi dài. Sau đó nó ngẩng lên và nhìn người chủ nhân trên lưng. Nước rỏ xuống từ miệng và mũi nó. Nhà thơ gật đầu và hít vào một hơi thật sâu.
“Người anh hùng quan sát dòng nước dữ,” cậu nói khẽ và cố không để hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau. “Rồi tiếp tục bước đi, vì trái tim anh không biết đến nỗi sợ.”
Pegasus cụp đầu và tai lại.
“Ta bảo không biết đến nỗi sợ cơ mà!”
Con ngựa lắc đầu, những móc khóa kim loại kêu leng keng. Dandelion thúc nó. Con vật bước xuống nước với vẻ thờ ơ rõ ràng.
Dòng sông khá nông, nhưng rong rêu rậm rạp. Trước khi họ đến giữa con sông, Pegasus đã kéo theo một đống linh tinh đằng sau. Con vật bước chậm chạp, cố hất những túm cây vướng vào chân đang làm cản trở chuyển động của nó.
Những bụi sậy và trăn phía bên kia đang ngày càng gần hơn. Gần đến mức Dandelion cảm thấy bao tử mình đã tuột xuống tận đũng quần. Cậu nhận ra rằng, đứng giữa dòng sông, xung quanh là một đống cây cỏ vướng víu đã biến cậu thành một mục tiêu dễ dàng, không thể nào trượt được. Trong tâm trí, cậu đã mường tượng ra những cánh cung uốn cong, những sợi dây kéo căng, và những mũi nhọn đang chĩa vào bụng, ngực và cổ họng cậu.
Cậu thúc vào hông con ngựa, nhưng Pegasus không di chuyển. Thay vì tăng tốc, nó đứng lại và vểnh đuôi lên. Phân ngựa rơi một tiếng tõm xuống sông. Dandelion kêu trời.
“Người anh hùng không thể vượt qua dòng nước cuồn cuộn,” cậu vừa la vừa nhắm mắt. “Anh chết một cái chết anh hùng, bị hàng trăm mũi tên găm trúng. Anh bị nuốt chửng bởi vực sâu thăm thẳm, an nghỉ trong vòng tay của những bụi rong xanh như ngọc bích, và thi thể của anh biến mất mãi mãi.....dòng nước chỉ mang phân ngựa ra biển.”
Pegasus, rõ ràng là thấy nhẹ nhõm, tự nguyện bước đi về phía bờ và ở đoạn nông, khi không còn bị đám cây quấy rầy nữa, nó còn cố tình nhảy một bước khiến cho quần và giày của nhà thơ ướt hết cả. Dandelion thậm chí còn không thèm để ý, hình ảnh những mũi tên đang chĩa vào ngực không thể bị xua đi và nỗi sợ dần dần bò dọc xương sống cậu như một con lươn to tướng, lạnh cóng và trơn tuột. Bởi vì chỉ trăm mét đằng sau những rặng trăn, phía sau một cánh đồng xanh rì là bức tường đen đúa, đáng sợ của khu rừng.
Brokilon.
Chỉ vài bước sau khi lên bờ, cậu bắt gặp một bộ xương ngựa. Một đám đuôi mèo mọc qua những giẻ sườn của nó. Cũng có vài cái xương nhìn nhỏ hơn. Trông không giống xương ngựa. Dandelion rùng mình và quay đi.
Con ngựa đi qua bờ sông lầy lội với rất nhiều tiếng lộp bộp. Bùn bốc mùi kinh khủng. Những con cóc im lặng trong một lúc, và cả dòng Ribbon trở nên im lặng. Dandelion nhắm mắt lại. Cậu không nói gì, không ngâm câu thơ nào. Cảm hứng đã bay biến đâu đó rất xa. Chỉ còn lại nỗi sợ lạnh sống lưng, một cảm xúc rất mãnh liệt, nhưng không thích hợp để ngâm thơ.
Pegasus bước chậm rãi đến bìa khu rừng của người dryad, mà được rất nhiều người gọi là khu rừng tử thần.
Mình đã vượt qua biên giới, nhà thơ nghĩ. Giờ mọi thứ sẽ được định đoạt. Trước khi mình bước ra khỏi dòng nước, họ vẫn còn có thể rộng lượng. Giờ thì hết rồi. Giờ thì mình là một kẻ xâm phạm. Như cái gã đó....bộ xương của mình cũng có thể sẽ nằm lại đây – một lời cảnh tỉnh cho bất kỳ kẻ nào dám làm điều tương tự....Nếu những người dryad đang ở đây....nếu họ đang quan sát mình....
Cậu nhớ lại tất cả những cuộc thi và giải đấu bắn cung mà mình từng được chứng kiến, những hình nộm bằng rơm bị xé tan thành từng mảnh bởi những mũi tên. Một người bị bắn thì cảm thấy cái gì nhỉ? Đầu mũi tên? Sự đau đớn? Hay không gì cả?
Các dryad hoặc là không ở trong khu vực này, hoặc là quyết định không làm gì một người cưỡi ngựa đơn độc, bởi vì nhà thơ đã tới khu rừng, đông cứng vì sợ, nhưng vẫn còn khỏe mạnh và lành lặn. Cậu không thể đi qua những tán cây dày đặc, với vô số cành và rễ chắn đường, đằng nào thì cậu cũng không muốn vào sâu trong khu rừng. Cậu ép mình phải đánh liều – nhưng không có ý định tự sát.
Cậu xuống ngựa thật chậm và buộc nó vào một cái rễ cây chìa ra. Thường thì cậu không cần làm vậy, vì Pegasus hiếm khi bỏ đi, nhưng cậu không biết con vật sẽ phản ứng ra sao với âm thanh của những mũi tên bay. Cho đến giờ, cậu vẫn không có ý muốn mình hay con ngựa phải nghe thấy âm thanh đó.
Cậu lấy ra cây đàn buộc trên yên – một món nhạc cụ tuyệt đẹp, độc nhất vô nhị với bộ dây mảnh mai. Một món quà từ người elves, cậu nghĩ khi vuốt ve lớp gỗ bóng láng. Nó có thể sẽ được quay về với Giống Loài Cổ Xưa.....đó là nếu các dryad không bỏ nó lại đây cùng với xác của người chủ nhân.
Một cái thân cây bị nhổ rễ nằm gần cậu. Nhà thơ ngồi lên đó, tựa cây đàn lên đùi, liếm môi và chùi bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên quần.
Mặt trời đang lặn. Phía trên dòng Ribbon bốc lên một dải sương mờ ảo, trắng xóa, bao phủ ra tận cánh đồng gần bờ sông. Bầu không khí lạnh dần. Nhà thơ nghe thấy một đàn cò bay trên đầu. Chúng biến mất ở đằng xa, chỉ còn lại những âm thanh ếch ộp.
Dandelion gẩy dây đàn. Một lần, rồi hai lần, rồi ba lần. Cậu vặn núm chỉnh và bắt đầu chơi. Sau một lúc, cậu bắt đầu hát:
Yviss, m’evelienn vente cáelm en tell
Elaine Ettariel Aep cor me lode deith ess’viell
Yn blathque me darienn Aen minne vain tegen a me
Yn toin av muireánn que dis eveigh e aep llea…
Mặt trời biến mất đằng sau khu rừng. Trong bóng tối của Brokilon cổ kính, đêm xuống rất nhanh.
L’eassan Lamm feainne renn, ess’ell
Elaine Ettariel
Aep cor…
Cậu không nghe thấy họ, mà cảm nhận được sự hiện diện của họ.
“N’te mire daetre. Sh’aente vort.”
“Đừng bắn...” cậu thì thầm và tuân theo mệnh lệnh. Cậu không quay người lại. “N’aen aespar a me....tôi đến trong hòa bình....”
“N’ess a tearth. Sh’aente.”
Cậu vâng lời, nhưng ngón tay cậu tê cứng trên dây đàn và giọng cậu cất lên đầy khó khăn. Nhưng trong giọng của người dryad không có sự thù hằn nào, và cậu cũng đâu phải tay mơ.
L’eassan Lamm feainne renn, ess’ell.
Ellaine Ettariel
Aep cor aen tedd teviel e gwen
Yn blath que me darienn
Ess yn e evellien a me
Que shaent te cáelm a’vean minne me striscea…
Lần này thì cậu đánh liều nhìn qua vai. Thứ đang núp gần cái thân cây to đùng nơi cậu đang ngồi trông như một bụi thường xuân. Nhưng nó đâu phải bụi cây – bụi cây làm gì có mắt.
Pegasus khịt mũi khe khẽ và Dandelion biết rằng đâu đó trong bóng tối sau lưng cậu, có người đang vuốt ve con ngựa.
“Sh’aente vort,” người dryad núp sau lưng cậu lại hỏi. Giọng cô nghe như mưa rơi trên lá cọ.
“Tôi...” cậu bắt đầu. “Tôi là.....tôi là bạn của witcher Geralt. Tôi biết rằng Geralt...rằng Gwynbleidd đang ở cùng với các cô, tại Brokilon này. Tôi đến....”
“N’te dice’en. Sh’aente va.”
“Sh’aent.” Chất giọng ấm áp của một người dryad thứ hai cất lên, cùng với một người thứ ba. Có lẽ là cả thứ tư nữa, cậu không chắc.
“Yea, sh’aent taedh,” một giọng nữ trong trẻo vang lên từ thứ mà phút trước cậu tưởng là một cây phong, cách đó vài bước chân. “Ess’laine....taedh. Hát đi....hát về Ettariel nữa đi....được không?”
Cậu vâng lời:
Yêu nàng là mục đích của đời ta.
Ettariel duyên dáng
Hãy để ta giữ lấy những kho báu là ký ức
Và bông hoa màu nhiệm
Lời hứa và biểu tượng của tình yêu đôi ta
Ướt đẫm sương sớm như những giọt nước mắt óng ánh....
Lần này cậu nghe thấy tiếng bước chân.
“Dandelion.”
“Geralt!”
“Phải, là tôi đây. Cậu có thể im đi được rồi đó.”
***
“Làm sao cậu tìm được tôi? Ai bảo cậu tôi đang ở Brokilon vậy?”
“Triss Merigold.....Chết tiệt!” Dandelion trượt chân và lẽ ra đã ngã sấp mặt nếu không vì người dryad đi bên cạnh đã đỡ được cậu một cách điệu nghệ. Cô khỏe bất ngờ, bất chấp vẻ ngoài nhỏ bé.
“Gar’ean tasedh,” cô cảnh báo cậu. “Va cáelm.”
“Cảm ơn. Trời tối quá....Geralt? Anh ở đâu đấy?”
“Đây. Đừng tụt lại ở phía sau quá.”
Dandelion bước nhanh chân hơn, lại vấp chân và ngã dúi vào witcher, đang đứng trong bóng tối phía trước cậu. Các dryad đi qua họ mà không gây ra bất kỳ âm thanh nào.
“Cái bóng tối đáng nguyền rủa này. Chúng ta còn phải đi bao xa nữa?”
“Không xa lắm. Khu trại ở gần thôi. Ngoại trừ Triss ra còn ai khác biết tôi ở đây nữa? Cậu có kể cho ai không đấy?”
“Tôi phải kể cho vua Venzlav. Tôi cần giấy chứng nhận của ông ta để đi qua Brugge. Giờ đây nó đã thành – không nên phí lời làm gì....tôi cần được chấp thuận để đến Brokilon. Nhưng Venzlav biết anh và mắc nợ anh. Ông ta, anh có tin nổi không, đã chỉ định tôi làm đại sứ. Tôi chắc là ông ấy sẽ giữ bí mật, tôi đã xin ông ấy làm vậy. Đừng giận tôi, Geralt.”
Witcher cúi người lại gần cậu. Dandelion không nhìn rõ được gương mặt anh, trong bóng tối cậu chỉ có thể trông thấy màu trắng của mái tóc và trên mặt do không cạo râu trong nhiều ngày.
“Tôi không giận.” Nhà thi sĩ cảm thấy một bàn tay đặt trên vai mình, và cậu có cảm giác giọng nói lạnh lùng nãy giờ đã thay đổi đôi chút. “Tôi mừng là cậu đã tới...”
***
“Tôi lạnh quá,” Dandelion run rẩy đến nỗi mấy cành cây mà họ đang ngồi lên sắp gãy đến nơi. “Chúng ta có thể nhóm....”
“Thậm chí đừng nghĩ đến chuyện đó.” Witcher bật lại. “Cậu quên là chúng ta đang ở đâu à?”
“Họ không bao giờ....” nhà thơ dáo dác nhìn xung quanh. “Không dùng lửa sao?”
“Cây ghét lửa. Họ cũng vậy.”
“Quỷ tha ma bắt. Chúng ta phải chịu đựng cái lạnh sao? Và ngồi trong bóng tối này? Nếu vươn tay ra tôi còn chẳng nhìn thấy ngón tay nữa...”
“Thế thì đừng vươn tay ra làm gì.”
Dandelion thở dài và xoa xoa hai bàn tay đang đông cứng. Cậu nghe thấy witcher ngồi bên cạnh đang bẻ gãy mấy cành cây khô.
Đột nhiên một ánh sáng xanh lóe lên trong bóng tối, đầu tiên lờ mờ, nhưng dần trở nên rõ hơn. Sau cái đầu tiên, nhiều cái khác tiếp tục phát sáng, chúng di chuyển như những vũ công hay đom đóm. Khu rừng bừng lên với ánh sáng và bóng tối xen kẽ. Dandelion nhận ra bóng của những người dryad. Một người bước lại gần và đặt một thứ gì đó trông như một vòng liễu phát sáng gần họ. Nhà thơ vươn tay ra và cẩn thận sờ vào ngọn lửa xanh. Nó rất lạnh.
“Cái gì vậy, Geralt?”
“Gỗ mục và vài loại rêu, chỉ mọc ở Brokilon. Và chỉ có họ mới biết cách làm cho chúng phát sáng. Cảm ơn, Fauve.”
Người dryad không trả lời, nhưng cũng không rời đi. Cô ngồi cách họ một khoảng. Cô đội một vòng hoa trên đầu, mái tóc dài thả ngang vai. Chúng có màu xanh, có thể là do ánh sáng, hoặc chúng thật sự có màu xanh. Dandelion nghe nói rằng tóc của người dryad có thể có đủ các màu.
“Taedh,” người dryad nói, nhìn nhà thơ bằng đôi mắt to tròn, lấp lánh trên gương mặt bị chia hai nửa bởi một vạch sơn ngụy trang. “Ess’ve vort sh’aente aen Ettariel? Sh’aente a’vean vort?”
“Không....có lẽ tôi sẽ hát sau.” cậu trả lời ấm áp, cẩn thận chọn lựa từng từ trong Cổ Ngữ. Người dryad duỗi chân và nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn nằm bên cạnh, rồi uyển chuyển đứng dậy. Dandelion nhìn theo khi cô rời đi để gia nhập cùng những người khác. Bóng hình họ nhảy múa trong ánh sáng lung linh của ngọn đèn rêu.
“Tôi hy vọng là đã không xúc phạm cô ấy,” cậu nói khẽ. “Cô ấy nói bằng ngữ điệu của họ, tôi không biết nói mấy câu tế nhị thế nào....”
“Kiểm tra xem có con dao nào cắm vào sườn không,” theo như giọng nói của witcher thì đó không phải là một câu đùa cợt. “Với một lời xúc phạm, họ đáp lại bằng một con dao. Nhưng đừng sợ, Dandelion, tôi nghĩ là họ sẽ không bắt tội cậu chỉ vì vài sai sót trong ngôn ngữ đâu. Họ thật sự thích bài hát của cậu dưới tán cây. Giờ đối với họ cậu là Ard Táedh – Nhạc Sĩ Vĩ Đại. Họ đang chờ cậu hát nốt bài “Nụ hoa Ettariel”. Cậu có biết hết không đó? Bởi vì nó đâu phải do cậu sáng tác đâu.”
“Chính tôi là người đã dịch. Và tôi cũng làm cách điệu một chút âm nhạc của người elves. Anh không nhận thấy sao?”
“Không.”
“Đúng như tôi nghĩ. May mắn là người dryad biết trân trọng nghệ thuật hơn anh. Tôi có đọc được ở đâu đó nói rằng họ rất yêu âm nhạc. Tôi đã lên kế hoạch dựa vào điều này, mà nhân tiện đây anh vẫn chưa khen tôi vì đã thông minh như vậy.”
“Tôi khen cậu,” witcher nói sau một thoáng. “Rất khôn khéo đấy. Nhưng chủ yếu là cậu gặp may thôi – như mọi khi. Cung của họ chỉ hiệu quả trong phạm vi 200 bước chân. Và họ thường không đợi người khác vượt qua sông và bắt đầu hát. Họ rất nhạy cảm với mùi hôi, thế nên nếu xác chết bị dòng Ribbon cuốn đi, khu rừng sẽ không bốc mùi.”
“Sao cũng được,” nhà thơ hắng giọng. “Quan trọng là, nó đã hiệu nghiệm và tôi đã tìm được anh. Geralt, làm thế nào mà....”
“Cậu có mang dao cạo không?”
“Hả? Đương nhiên là có rồi.”
“Cho tôi mượn sáng mai. Bộ râu này bắt đầu làm tôi khó chịu rồi.”
“Sao người dryad không....hmm....phải, họ chỉ dùng dao để cắt nấm thôi. Tôi sẽ cho anh mượn. Này, Geralt?”
“Cái gì?”
“Tôi không có chút thức ăn nào. Liệu Nhạc Sĩ Vĩ Đại có thể hỏi xin người chủ nhà một bữa tối không?”
“Họ không ăn bữa tối. Không bao giờ. Và lính gác bìa rừng Brokilon thường không ăn cả bữa sáng. Cậu sẽ phải đợi đến giữa ngày. Tôi quen rồi.”
“Nhưng nếu chúng ta đến làng của họ, đến Duén Canell bí ẩn, nằm sâu trong khu rừng....”
“Chúng ta sẽ không bao giờ đến đó, Dandelion.”
“Sao lại thế? Tôi tưởng là....sau cùng thì họ đã chứa chấp anh còn gì. Họ....chịu đựng anh.”
“Đúng từ đó đấy.”
Cả hai người im lặng trong một lúc.
“Chiến tranh,” cuối cùng nhà thơ lên tiếng. “Chiến tranh, hận thù và khinh miệt. Ở khắp mọi nơi. Trong mọi trái tim.”
“Cậu đang ngâm thơ đấy à.”
“Nhưng đó là sự thật.”
“Sao cũng được. Thế nào, kể tôi nghe đi. Kể tôi nghe chuyện gì đang diễn ra ngoài thế giới, trong khi họ đang chữa trị cho tôi ở đây.”
“Đầu tiên.” Dandelion hắng giọng. “Anh hãy kể tôi nghe chuyện gì đã thật sự xảy ra ở Garstang trước đã.”
“Triss không nói cho cậu à?”
“Cô ấy có. Nhưng tôi cũng muốn nghe phiên bản của anh.”
“Triss chắc chắn đã kể cậu nghe chi tiết và chính xác hơn nhiều. Nhưng hãy nói với tôi chuyện gì đã xảy ra trong khi tôi đang ở Brokilon....”
“Geralt,” Dandelion nghẹn ngào. “Tôi....tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra với Yennefer và Ciri....không ai biết cả. Triss cũng....”
Witcher quay phắt lại, cành cây gãy răng rắc dưới chân anh.
“Tôi có hỏi về Yennefer hay Ciri không?” Anh nói bằng một giọng khác hẳn. “Hãy kể về cuộc chiến đi.”
“Anh không biết gì hết sao? Không có tin tức nào lọt đến đây à?”
“Có một vài. Nhưng tôi muốn nghe từ chính cậu. Làm ơn hãy kể cho tôi.”
“Nilfgaard tấn công Lyria và Aedirn,” Nhà thơ bắt đầu sau một lúc. “Mà không có bất cứ cảnh báo nào. Lý do thì là vì một cuộc tấn công của Demavend vào một pháo đài nào đó ở biên giới trong thời gian đại hội của các pháp sư trên Thanedd. Có người nó đó là một trò lừa, rằng đó là lực lượng của Nilfgaard cải trang thành lính của Demavend. Thực hư thế nào, có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được. Dù sao thì, người Nilfgaard đáp trả rất nhanh chóng và khủng khiếp. Một đội quân khổng lồ đã vượt qua biên giới, mà phải mất đến vài tuần mới tập trung đầy đủ ở Dol Angra, thậm chí là vài tháng. Spalla và Scala, hai pháo đài phòng vệ của Lyria đã bị phá hủy trong cuộc hành quân. Rivia đã chuẩn bị cho một cuộc vây hãm kéo dài hàng tháng, nhưng đã đầu hàng chỉ trong hai ngày. Các thương nhân và hội lái buôn đã yêu cầu. Họ được hứa là nếu thành phố mở cổng và trả tiền chuộc, nó sẽ không bị cướp phá....”
“Lời hứa có thành hiện thực không?”
“Có.”
“Thật phi thường.” Giọng của witcher lại thay đổi. “Tôn trọng lời hứa vào thời buổi này sao? Còn chưa kể là trong quá khứ thậm chí chẳng ai hứa hẹn gì cả, và chẳng ai trông đợi vào điều đó. Các thương nhân và thợ thủ công không mở cổng trong quá khứ, mà trấn thủ tường thành, mọi người đều ở vị trí chiến đấu.”
“Tiền không phân biệt quốc gia, Geralt. Các thương nhân không quan tâm xem họ đang kiếm tiền dưới cờ của ai. Và người Nilfgaard cũng chẳng cần biết họ đang thu thuế của ai. Người chết thì không kiếm được tiền, và cũng không đóng được thuế.”
“Nói tiếp đi.”
“Sau khi Rivia đầu hàng, quân đội Nilfgaard tiếp tục tiến lên phương bắc. Chúng gần như không vấp phải sự kháng cự nào. Demavend và Meve đang thu quân lại, bởi vì họ không thể lập được một hàng phòng ngự, và phải bắt đầu một cuộc chiến sinh tử. Vậy là người Nilfgaard đến tận Aldersberg. Để tránh bị phong tỏa, Demavend và Meve quyết định ra trận. Đội hình của họ không được tốt cho lắm. Chết tiệt, nếu có thêm ánh sáng thì tôi có thể vẽ cho anh xem....”
“Đừng vẽ cái gì cả. Nói vắn tắt đi. Ai thắng?”