[Dịch] Witcher Saga #2: Time of Contempt
Chương 18 : CHƯƠNG VI.II
Ngày đăng: 23:11 07/05/20
***
Khi tỉnh lại, cô đang ở một mình. Toàn thân nhức nhối, cứng đờ, khát, đói và cô độc. Con kỳ lân chỉ là một ảo giác, một giấc mơ. Và nó biến mất cũng như một giấc mơ. Cô bé hiểu, chấp nhận điều đó, thế nhưng nỗi buồn và tuyệt vọng vẫn xâm chiếm cô, như thể sinh vật đó thực sự tồn tại, đã ở cùng cô và đã bỏ rơi cô. Như mọi người đã bỏ rơi cô.
Cô muốn đứng dậy nhưng không thể. Cô đặt đầu xuống một phiến đá, tay vô thức di chuyển sang bên, vuốt ve chuôi kiếm.
Máu cũng là nước. Mình phải uống.
Cô nghe thấy tiếng móng guốc và hý.
“Mi đã quay lại....” cô thì thầm, ngẩng đầu lên. “Mi thực sự đã quay lại sao?”
Con kỳ lân hý vang. Cô nhìn thấy móng guốc của nó ngay bên cạnh mình. Chúng đang ướt.
***
Hy vọng tiếp thêm sức mạnh cho cô. Con kỳ lân dẫn trước và Ciri theo sau, vẫn không chắc đây là mơ hay thực. Tuy nhiên, cuối cùng cô cũng chẳng còn sức nữa và bắt đầu bò bằng cả tứ chi.
Con kỳ lân dẫn cô đi giữa những tảng đá đến một khe suối cạn, đáy phủ đầy cát. Với chút sức lực còn lại, Ciri bò. Cô bé bò, bởi vì cát rất ẩm.
Con kỳ lân đứng trước một cái hố cát, khịt mũi và lấy móng guốc bới đất, một lần, hai lần, ba lần. Cô bé hiểu. Ciri bò lại gần để giúp nó. Cô đào, gãy cả móng tay, gạt cát sang một bên. Cô vừa đào vừa khóc, nhưng không biết tại sao. Dưới đáy hố, một dòng chất lỏng chảy ra, cô ngay lập tức áp môi vào đó và nuốt hết cả nước lẫn cát. Ciri khó nhọc vô cùng để kiểm soát lại bản thân và tiếp tục đào cái hố sâu hơn bằng thanh kiếm, sau đó ngồi và đợi. Cát sỏi lạo xạo trong miệng và sốt ruột, nhưng cô đợi cho đến khi cái hố lại đầy nước. Rồi cô uống. Trong một lúc lâu.
Đến lần thứ ba, cô để cho nước trong hố lắng một chút và uống mà không dính cát hay sạn. Rồi cô nhớ đến con kỳ lân.
“Chắc là mi cũng khát lắm nhỉ, ngựa.” Cô nói. “Nhưng mi không uống bùn. Chẳng có con ngựa nào uống bùn cả.”
Con kỳ lân khịt mũi.
Ciri đào cái hố sâu thêm nữa, lấy đá ghè lên miệng nó.
“Đợi đã ngựa. Nghỉ một chút đi....”
“Ngựa Nhỏ” khịt mũi, đá chân và quay đầu đi.
“Đừng có mà quay đi. Uống mau.”
Con kỳ lân thận trọng tiến lại gần hố nước.
“Uống đi, Ngựa Nhỏ. Không phải mơ đâu. Là nước thật đấy.”
***
Ban đầu, Ciri không muốn rời xa hố nước. Cô vừa mới phát minh ra một cách uống mới đó là vắt nước từ một cái khăn vào miệng, cho phép cô loại bỏ phần lớn cát và sạn. Nhưng con kỳ lân cứ hý rồi giậm chân, khăng khăng rằng họ nên đi, và lại chỉ đường cho cô bé. Ciri, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định rằng con vật nói đúng, cô phải tiếp tục đi, hướng về rặng núi và ra khỏi sa mạc. Cô đi theo con kỳ lân, nhưng chỉ sau khi đã nhìn xung quanh và ghi nhớ vị trí của hố nước. Cô không muốn lạc mất nó nếu có phải quay lại đây lần nữa.
Họ đi cả ngày. Con kỳ lân, mà cô bé đã đặt tên là Ngựa Nhỏ, dẫn đường. Thật là một con ngựa kỳ lạ. Cắn và nhai những loại cỏ mà một con ngựa bình thường không bao giờ động vào, hay kể cả một con dê đang đói nhất đi chăng nữa. Và khi phát hiện ra một đàn kiến trên một tảng đá, nó bắt đầu ăn chúng. Ciri đầu tiên nhìn con ngựa kinh ngạc, sau đó cũng tham gia vào buổi tiệc. Cô đang đói.
Mấy con kiến chua kinh khủng và làm cô buồn nôn. Có khá nhiều kiến. Con kỳ lân ăn gần hết, cho tới khi đầy bụng và nhổ ra mấy mảnh vỏ.
Họ tiếp tục đi. Con kỳ lân tìm thấy vài bụi thảo nhi vàng và thích thú nhai chúng. Lần này Ciri không tham gia cùng nó. Nhưng khi Ngựa Nhỏ tìm thấy một ổ trứng thằn lằn trong cát, cô bé ăn hết trong khi nó đứng nhìn. Vài phút sau, Ngựa Nhỏ ra hiệu cho cô thấy một con bọ cạp đen to lớn với cái đuôi dài phải đến 2 phân. Ciri giẫm nát nó. Khi trông thấy cô bé có vẻ không muốn ăn, con kỳ lân xơi hết, và một lúc sau lại chỉ ra một ổ trứng thằn lằn nữa.
Cả hai phối hợp khá ăn ý.
***
Họ tiếp tục bước đi.
Rặng núi ngày càng gần hơn.
Khi đêm xuống, con kỳ lân dừng lại. Nó đứng ngủ. Ciri, người mà biết nhiều về ngựa, ban đầu cố ép nó nằm xuống, để cô bé có thể dựa vào nó và lợi dụng chút hơi ấm. Nhưng không có tác dụng. Ngựa Nhỏ lườm cô và đi ra xa, giữ một khoảng cách nhất định. Chúng thường đâu có cư xử thế này, hay ít nhất là theo như mô tả trong sách. Có vẻ như con ngựa chẳng có chút ý định nào ngả đầu vào lòng cô. Ciri tràn ngập thắc mắc. Cô không loại bỏ những điều mà sách đã nói về kỳ lân và trinh nữ, nhưng cũng còn một khả năng khác. Con kỳ lân rõ ràng là vẫn còn non, có lẽ là vì nhỏ tuổi như vậy, nó biết thế quái nào được cô là một trinh nữ. Cô không nghĩ rằng Ngựa Nhỏ có thể biết được và coi những giấc mơ kỳ lạ của cô nghiêm túc. Ai mà coi những giấc mơ đó nghiêm túc được chứ?
***
Con kỳ lân hơi làm cô bé thất vọng một chút. Họ đã đi hai ngày hai đêm, và mặc dù đã quan sát rất kỹ lưỡng, họ không tìm thấy nước. Vài lần nó dừng lại, lắc đầu và vẫy sừng, rồi túc tắc đi giữa một khe lạch mà nó cào ra bằng móng guốc. Nó tìm ra kiến, trứng kiến và nhộng. Nó tìm ra ổ thằn lằn. Nó tìm ra một con rắn sặc sỡ, mà cô bé đã điệu nghệ giẫm chết. Nhưng nó không tìm ra nước.
Ciri nhận ra rằng rõ ràng con kỳ lân không đi theo một đường thẳng. Cô có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng nó không sống trong sa mạc này. Nó chỉ đơn giản đang lạc đường. Giống như cô.
***
Lũ kiến, mà bắt đầu xuất hiện thành từng đàn, chứa một loại chất lỏng khá chua, nhưng Ciri càng ngày càng cân nhắc việc quay lại hố nước. Nếu họ đi xa thêm nữa mà không tìm thấy nước, cô bé sẽ chẳng còn đủ sức để quay lại. Cái nóng vẫn rất khủng khiếp, bòn rút dần dần sức lực của họ.
Cô đã bắt đầu có ý định nói với Ngựa Nhỏ thì đột nhiên nó hý lên một tiếng the thé, vẫy đuôi và phi xuống giữa một hàng đá cuội lởm chởm. Ciri vừa chạy theo, vừa ăn kiến.
Một khoảng trống lớn giữa những tảng đá được bao phủ bởi một lớp cát, và ở trung tâm của nó là một cái hố.
“Ha!” Ciri reo lên. “Mi là một chú ngựa rất thông minh, Ngựa Nhỏ à. Mi đã tìm ra được một hố nữa. Chắc phải có nước dưới đấy!”
Con kỳ lân khịt mũi và lững thững đi quanh mép hố. Ciri lại gần. Cái hố khá lớn, đường kính phải đến 6 mét. Nó là một vòng tròn hoàn hảo và gọn ghẽ, giống một cái phễu. Trông nó đều đặn tới mức như thể ai đó đã đặt một quả trứng khổng lồ vào đấy. Ciri bất chợt nhận ra rằng một hình dạng hoàn hảo như vậy không thể nào là tự nhiên được.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Có gì đó di chuyển dưới hố và một cơn bão bùng lên, bắn cát và sỏi vào mặt cô bé. Ciri nhảy ra sau, vấp ngã và trông thấy mình đang rơi xuống.
Dòng suối cát bắn vào cô bé cũng bắn vào miệng hố và từng đợt cát kéo cô xuống. Cô la hét và vung vẩy tay như thể đang bơi, chân không tìm được điểm tựa. Cô ngay lập tức nhận ra rằng vùng vẫy chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn, khiến cho lớp cát chảy nhanh lên. Cô nằm ngửa và dang chân tay ra. Cát dưới đáy hố bắt đầu di chuyển và gợn sóng, một cặp càng lộ ra, to phải đến 2 mét. Cô lại hét lên, lần này lớn hơn.
Cơn bão cát vần vũ đột nhiên ngừng lại. Ở phía bên kia miệng hố, con kỳ lân hý lên như quỷ dữ khi cát dưới chân nó bắt đầu tuột xuống. Nó cố thoát khỏi miệng hố trong vô vọng, càng ngày càng trôi nhanh hơn xuống đáy. Cặp càng kinh tởm táp liên hồi. Con kỳ lân khịt mũi tuyệt vọng, quẫy đạp, hai chân trước bới dòng cát đang chảy một cách vô ích. Cặp chân sau của nó hoàn toàn bị mắc kẹt. Khi nó trôi xuống đáy hố, con quái vật nấp dưới đó táp càng một phát.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn chói tai, Ciri gầm lên và lao mình xuống, rút kiếm ra. Khi tới nơi, cô bé nhận ra rằng mình đã sai lầm. Con quái vật đang nấp sâu dưới cát, nơi cô không thể với tới được. Để cho mọi việc tệ hơn, con kỳ lân kẹp trong cặp càng đang dần bị kéo xuống, cơn đau làm nó la hét ầm ĩ và chân trước đạp điên cuồng, đe dọa sẽ làm gãy xương Ciri nếu cô bé nhảy vào.
Các kỹ năng witcher của cô chẳng có tác dụng gì ở dưới này hết. Nhưng có một câu thần chú khá đơn giản. Ciri triệu hồi Thần lực và phóng ra một luồng năng lượng.
Một đám mây bụi bay lên không trung, để lộ ra con quái vật đang túm chặt lấy con kỳ lân. Ciri hoảng sợ hét lên. Cô bé chưa từng nhìn thấy thứ gì ghê tởm như vậy, ngay cả trong những quyển sách của witcher. Cô không thể tưởng tượng nổi sinh vật nào lại có thể gớm guốc đến thế.
Con quái vật có màu tro xám, trông như một con muỗi no máu, những túm lông thưa thớt che đi một phần thân hình như cái lu của nó. Có vẻ như nó không có chân, mà thay vào đó là những móng vuốt to bằng cả người cô bé.
Mất đi lớp cát ngụy trang, con quái vật thả con kỳ lân ra và ngay lập tức chui xuống lòng đất bằng những chuyển động nhanh nhẹn, ngớ ngẩn của cái thân mình khổng lồ. Nó làm với kỹ năng tuyệt hảo và con kỳ lân, đang cố thoát khỏi cái hố, giúp nó bằng cách đạp thêm cát rơi xuống. Cả người Ciri choáng ngợp bởi cơn giận và ham muốn trả thù. Cô lao mình vào cái thứ ghê tởm lờ mờ và cắm kiếm vào lưng nó. Cô tấn công từ đằng sau, cẩn thận tránh xa cặp càng táp điên loạn, mà hóa ra có thể với ra đằng sau một khoảng cách không hề nhỏ. Cô lại đâm lần nữa, nhưng con vật chui xuống với tốc độ chóng mặt. Nó không chui xuống để trốn thoát, mà là để tấn công. Nó chỉ không tốn đến 20 giây trước khi lại khuất khỏi tầm mắt của họ. Một khi đã ẩn nấp, nó bắn một dòng cát vào ngập đến đùi Ciri. Cô bé vật lộn và cố lùi lại, nhưng chẳng có chỗ nào để mà lùi cả, cái hố đã biến thành cát lún, mọi chuyển động đều làm cô lún xuống nhanh hơn. Đáy hố xao động và tạo nên một cơn sóng, một cơn sóng với những cặp càng và móc.
Ngựa Nhỏ đã cứu cô bé. Nó phi xuống đáy hố, đạp chân lên vùng cát đang dao động ám chỉ vị trí con quái vật. Cú đá của nó để lộ ra một cái lưng màu xám. Con kỳ lân cúi đầu và cắm sừng vào con quái vật, ngay chỗ trên thân mà móng vuốt không với đến được. Nhìn thấy cặp càng cào bới nền cát bất lực, Ciri nhảy và lợi dụng quán tính để xuyên thanh kiếm vào người nó. Cô bé rút ra và đâm lại lần nữa. Và lần nữa. Con kỳ lân cũng rút sừng ra và đạp chân lên cái thân mình như thùng phuy.
Con quái vật không cố chui xuống nữa. Thực ra thì nó hoàn toàn bất động. Lớp cát xung quanh thấm đẫm một chất lỏng màu xanh lục.
Ciri trèo lên khỏi hố đầy khó khăn. Cô bé bước vài bước rồi đổ gục xuống, run rẩy khi từng đợt adrenalin trào lên khắp cổ họng và thái dương. Con kỳ lân chạy xung quanh cô. Nó bước đi kỳ quặc, vết thương ở chân đang chảy máu, để lại từng vệt đỏ trên cát. Ciri bò dậy và nôn mửa. Sau một lúc, cô bé đứng lên và lảo đảo tiến về phía con kỳ lân, nhưng Ngựa Nhỏ không để cho cô chạm vào nó. Nó chạy ra xa, rồi lăn mình trong đống cát, rửa sạch sừng bằng cách đâm nó xuống cát vài lần.
Ciri cũng lau sạch máu trên lưỡi kiếm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn lo lắng cái hố. Con kỳ lân đứng lên, hý và từ từ tiến lại gần cô.
“Ta muốn xem xét vết thương của mi, Ngựa Nhỏ.”
Ngựa Nhỏ hý và lắc lắc cái đầu.
“Nếu mi không thích thì thôi. Mi đi được thì chúng ta nên rời khỏi đây.”
***
Họ sớm gặp một bãi cạn lấm chấm các miệng hố với đá rải xung quanh. Ciri nhòm vào chúng lo âu – một vài hố trông còn rộng gấp hai lần cái mà trước đó không lâu họ đã phải liều mạng chiến đấu.
Họ không dám đến gần. Ciri tin rằng những cái hố chính là bẫy dành cho những con mồi ngây thơ, và một đàn quái vật đang ẩn nấp dưới đó chờ đợi với những cặp càng vĩ đại. Bằng cách tránh xa miệng hố, họ có thể vượt qua mà không sợ sẽ có con quái vật nào trồi lên và đuổi theo. Cô bé chắc là sẽ không có rủi ro nào cả, tuy nhiên cô muốn tránh thử nghiệm giả thiết đó của mình. Con kỳ lân cũng có ý kiến tương tự, nó hý lên và chạy ra xa khỏi bãi cạn. Họ quyết định đi con đường dài hơn vòng qua khu vực nguy hiểm, men theo lối đi rải đá mà những con quái vật không thể nào chôn mình xuống được.
Nhưng kể cả trong khi họ đi, Ciri vẫn không rời mắt khỏi những cái hố. Đôi lúc cô bé trông thấy vài cái bắn cát lên không trung – con quái vật đang đào xuống sâu hơn và làm mới chỗ ẩn nấp của mình. Vài hố ở gần nhau đến nỗi cát bắn ra từ hố này lại rơi vào hố kia, làm kinh động con vật nấp dưới đáy, khiến cho một tràng đại bác cát bắn tung tóe và trong vài phút cát trút như mưa như tuyết.
Ciri thắc mắc không biết mấy con quái này săn cái gì ở nơi hoang mạc khô cằn này. Câu trả lời đến sau một lúc. Từ cái hố ở gần cô bé nhất, một hình thù đen ngòm bay lên theo một vòng cung rộng và đáp xuống cách họ không xa lắm. Sau một phút lưỡng lự, Ciri chạy ra khỏi con đường đá vào bãi cát để xem. Vật đã bay khỏi miệng hố là một con thú gặm nhấm đã chết ngắc, trông giống thỏ. Ít ra thì giống màu lông. Nó là một cái xác khô đét, nhăn nhúm như khoai chiên, nhẹ và rỗng không như bong bóng. Không còn lại một giọt máu nào. Ciri rùng mình. Giờ thì cô đã biết lũ quái vật săn cái gì và chúng ăn mồi kiểu nào.
Con kỳ lân hý lên một tiếng cảnh báo. Ciri ngẩng đầu dậy. Khu vực gần xung quanh họ không có cái hố nào, cát rất bằng phẳng. Nhưng đột nhiên, ngay trước mặt cô bé, cát bắt đầu trồi lên thành một khối u và di chuyển về phía họ. Cô nhảy ngay lên con đường đá.
Quyết định tránh xa bãi cạn hóa ra lại rất sáng suốt.
Họ đi tiếp, không dám lại gần dù chỉ là một dải cát nào, chỉ bước đi trên nền đất vững chãi.
Con kỳ lân đi rất chậm, liên tục vấp ngã. Máu túa ra từ cái chân bị thương của nó. Nhưng nó vẫn không cho phép Ciri lại gần để xem.
***
Bãi cạn thu nhỏ lại đáng kể và bắt đầu quanh co. Cát dần nhường chỗ cho sỏi và đá tảng. Và bởi vì không còn trông thấy cái hố nào nữa, họ quyết định đi theo con đường dọc bờ cát. Mặc dù lại bị cơn khát và cái đói dày vò, Ciri bước nhanh hơn. Vẫn có hy vọng. Bãi cạn chính là lòng của con sông chảy ra từ rặng núi. Con sông đã khô, nhưng nó vẫn chỉ đường cho họ lên đầu nguồn, có lẽ dòng nước quá yếu và không đủ để nuôi cá, nhưng ít ra vẫn có nước để uống.
Cô bé đi nhanh hơn, nhưng buộc phải bước chậm lại. Con kỳ lân đang tụt ở phía sau. Nó đi khó khăn, vấp ngã, chân víu vào nhau. Khi đêm xuống, nó nằm lăn ra đất. Nó không đứng dậy khi cô lại gần. Nó đã để cô xem xét vết thương.
Có dấu vết ở cả hai bên bắp chân, sưng vù và nóng. Cả hai đều chảy máu, cùng với một thứ chất lỏng bốc mùi.
Con quái vật có nọc độc.
***
Ngày tiếp theo còn tồi tệ hơn. Con kỳ lân chẳng đi nổi nữa. Đến buổi chiều, nó nằm vật ra một phiến đá và không chịu đứng dậy. Khi Ciri quỳ xuống và chạm vào vết thương của nó, con kỳ lân hý lên. Trong tiếng hý đó là sự đau đớn.
Cái thứ chất lỏng bây giờ chảy ra mạnh hơn, bốc mùi đến phát nôn. Ciri rút kiếm ra. Với một tiếng la sắc lảnh, con kỳ lân cố đứng lên nhưng lại khuỵu xuống.
“Ta không biết phải làm gì...” Ciri nức nở, nhìn vào lưỡi kiếm. “Ta không biết...chắc ta sẽ phải cắt bỏ phần xung quanh vết thương để nó không mưng mủ nữa...Nhưng ta không biết! Ta có thể sẽ làm mi bị thương nặng thêm!”
Con kỳ lân cố ngẩng đầu dậy và hý. Ciri ngồi lên phiến đá, ôm lấy đầu nó bằng cả hai tay.
“Ta vẫn chưa được dạy cách chữa vết thương,” cô bé nói cay đắng. “Họ đã dạy ta giết, nói rằng đó chính là cách để cứu mạng người. Dối trá, Ngựa Nhỏ à. Tất cả chỉ là dối trá.”
Đêm xuống rất nhanh. Con kỳ lân đang chết dần, Ciri cuống cuồng lên. Cô đã hái lấy vài bụi thảo nhi mọc thành từng đám dọc bờ dòng sông cạn, nhưng Ngựa Nhỏ không chịu ăn. Nó ngả đầu lên tảng đá và không muốn ngóc dậy nữa. Chỉ nháy mắt thôi. Bọt bắt đầu sùi ra từ miệng nó.
“Ta không thể giúp được mi, Ngựa Nhỏ à.” Giọng Ciri nghẹn ngào. “Ta chẳng có gì cả...”
Ngoại trừ phép thuật.
Ta là một pháp sư.
Cô bé đứng lên, giơ hai tay ra. Và chẳng có gì hết. Cô cần thật nhiều năng lượng ma thuật, và không có chút nào ở gần đây. Cô rất ngạc nhiên, cô đã không tính đến điều này. Sau cùng thì mạch nước có ở khắp nơi kia mà. Cô bước vài bước, rồi vài bước nữa. Cô bắt đầu đi thành vòng tròn. Loanh quanh lại về đúng nơi xuất phát.
Chẳng có gì hết.
“Cái sa mạc đáng nguyền rủa!” cô hét lên, tay nắm chặt. “Ngươi chẳng có gì hết! Không nước, không ma thuật! Họ nói rằng ma thuật có ở khắp nơi! Đó cũng là dối trá! Tất cả bọn họ đều nói dối!”
Con kỳ lân khịt mũi.
Phép thuật có ở khắp nơi. Trong nước, trong đất, trong không khí....
Và trong lửa.
Ciri đập tay lên trán tức giận. Cho đến lúc này, ở đây chẳng có gì ngoại trừ những tảng đá mà sẽ không bao giờ cháy nổi. Nhưng giờ cô bé có vài bụi thảo nhi khô ở trong tay, và với chút sức lực còn sót lại trong người cô có thể tạo ra một tia lửa...
Cô gom thật nhiều que củi lại và chất chúng thành đống, sau đó phủ thảo nhi lên trên. Cô cẩn thận giơ tay ra.
“Aenye!”
Đống củi nhỏ lóe lên, và một ngọn lửa nhỏ xíu nhen nhúm rồi lan dần, vươn đến những lá cây khô và nuốt gọn chúng. Ciri cho thêm lá vào.
“Giờ thì sao đây,” cô bé nghĩ, nhìn ngọn lửa đang nhảy múa. “Làm sao mình rút được năng lượng ra từ nó?”
Yennefer đã cấm mình không được đụng đến năng lượng của lửa...Nhưng mình không còn lựa chọn! Không còn thời gian! Mình phải hành động ngay bây giờ. Đám lá rồi sẽ cháy hết nhanh thôi...Ngọn lửa sẽ tắt...Lửa...Nó thật đẹp, và ấm...
Cô bé không biết nó xảy ra khi nào và như thế nào. Cô đang nhìn ngắm ngọn lửa thì bỗng dưng cảm thấy một cơn co thắt trên thái dương. Cô ôm ngực, cảm giác như xương sườn đang sắp sửa vỡ tung ra. Một cơn đau âm ỉ dưới bụng, háng và ngực cô, cảm giác đau đớn mà dần chuyển sang sự khoái lạc khiếp đảm. Cô đứng lên. Không, không phải đứng lên. Mà bay lên.
Thần lực tràn đầy cơ thể cô như một dòng chì nóng bỏng. Những ngôi sao nhảy múa trên bầu trời như ảnh phản chiếu của mặt hồ ban đêm. Con Mắt rực cháy ở phía tây, và nổ ra thành những tia sáng lung linh. Cô đón nhận ánh sáng, và sức mạnh của nó.
“Hael, Aenye!”
Con kỳ lân hý lên hoang dại và cố đứng dậy, dựa vào hai chân trước. Cánh tay Ciri như thể tự nhấc lên, bàn tay cô tự chuyển động trong một động tác ma thuật, môi cô hét lên một câu thần chú.
Từ đầu ngón tay cô tuôn ra một dải ánh sáng rực rỡ. Ánh lửa bùng lên điên dại.
Dải sáng từ đầu ngón tay cô chạm vào vết thương của con kỳ lân, tập trung và xuyên thủng qua bắp đùi.
“Ta muốn mi được chữa lành! Ta muốn thế! Vess’hael, Aenye!”
Thần lực nổ tung trong người cô, tràn đầy một cảm giác hưng phấn hoang dại. Ngọn lửa bắn lên cao, tỏa sáng. Con kỳ lân ngẩng đầu dậy, hý lên, rồi đột nhiên bật dậy và lùi lại vài bước, rướn cổ ra và chạm mũi vào vết thương, nó ngửi rồi sau đó khịt mũi như thể không tin nổi. Nó cất lên một tiếng hý dài, the thé, đá chân sau và vẫy đuôi. Rồi chạy khỏi đống lửa.
“Ta đã chữa lành cho nó!” Ciri hét lên tự hào. “Ta đã chữa lành cho nó! Ta là một nữ pháp sư! Ta đã rút được Thần lực ra từ lửa! Và ta sở hữu Thần lực! Với nó ta có thể làm bất cứ điều gì!”
Cô quay đầu lại. Ngọn lửa gầm lên, tàn lửa tóe ra xung quanh.
“Chúng ta không cần phải tìm nguồn nước nữa! Chúng ta không phải uống bùn nữa! Giờ ta đã có sức mạnh! Ta cảm nhận được Thần lực từ trong ngọn lửa! Ta sẽ khiến mưa rơi xuống cái sa mạc chết tiệt này! Nước sẽ bắn ra từ đá! Hoa sẽ mọc ở nơi đây! Cỏ! Rau! Ta có thể làm mọi thứ mình muốn! Mọi thứ!”
Cô giơ cả hai tay ra phía trước, gào thét, niệm chú. Cô không hiểu chúng, không nhớ mình đã được dạy chúng khi nào, hay có được dạy chúng thật hay không. Không quan trọng. Cô cảm nhận Thần lực, cảm nhận sức mạnh cháy bỏng của ngọn lửa. Cô chính là lửa. Cô run rẩy trước sức mạnh chảy rần rật trong huyết quản mình.
Bầu trời đêm bỗng bị xé toạc bởi những tia chớp. Giữa những tảng đá và bụi cây, gió nổi lên vần vũ. Con kỳ lân hý lên và quay đi. Ngọn lửa vụt lên cao, nổ tung. Đám que và củi mà cô bé gom lại đã cháy hết từ lâu rồi. Giờ là đến lượt đá phải cháy. Nhưng Ciri không để tâm chút nào. Cô cảm nhận Thần lực. Cô chỉ nhìn thấy ngọn lửa. Cô chỉ nghe thấy ngọn lửa.
Mi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, ngọn lửa thì thầm, mi có sức mạnh, mi có thể làm mọi thứ. Thế giới ở dưới chân mi. Mi vĩ đại. Mi hùng mạnh.
Một hình thù xuất hiện giữa ngọn lửa. Một người phụ nữ trẻ với mái tóc dài, đen và thẳng. Người phụ nữ cười hoang dại, hoang dại như ngọn lửa đang vần vũ xung quanh cô.
Mi hùng mạnh! Những kẻ đã làm hại mi không thể biết mi là ai! Hãy trả thù! Hãy bắt chúng trả giá! Hãy bắt tất cả bọn chúng phải trả giá! Hãy để chúng run sợ quỳ dưới chân mi, nghe răng chúng đánh cầm cập khi chúng thậm chí còn không dám ngẩng lên nhìn mi! Hãy bắt chúng phải cầu xin lòng nhân từ! Nhưng đừng cho chúng thấy sự nhân từ! Hãy bắt chúng trả giá! Bắt chúng trả giá cho mọi thứ! Báo thù!
Phía sau người phụ nữ tóc đen là lửa và khói, khói và từng dàn giá treo cổ, từng hàng cột, chĩa và những cái bàn chất đầy xác chết. Đó là xác của những tên Nilfgaard, những kẻ đã chiếm đoạt và phá hủy Cintra, đã sát hại đức vua và bà ngoại cô bé, Calanthe. Những kẻ đã sát hại người dân trên đường phố. Treo lủng lẳng trên sợi dây là một hiệp sĩ mặc giáp đen, sợi dây kẽo kẹt khi từng đàn quạ cố mổ mắt hắn qua khe hở trên chiếc mũ cánh chim. Thêm nhiều giá treo nữa trải dài đến đường chân trời, treo trên đó là Scoia’tael, những kẻ đã giết Paulie Dahlberg, và những kẻ đã đuổi theo cô bé trên Thanedd. Cắm trên một cây cọc là tên pháp sư Vilgefortz, gương mặt điển trai và quý phái của hắn nhăn nhúm vì đau đớn, đầu nhọn của cây cọc chìa ra từ xương đòn của hắn...Những pháp sư khác trên Thanedd đang quỳ trên sàn, tay bị trói ra sau lưng, những cây cọc khác đang đợi họ...
Những cây cọc chất đầy củi khô bên dưới, trải dài đến đường chân trời và lấp lánh trong làn khói mờ ảo. Trên cây cọc gần nhất, trói gô trong xích là Triss Merigold...Phía sau cô là Margarita Laux-Antille...Mẹ Nenneke...Jarre...Fabio Sachs...
Không. Không. Không.
Có chứ, người phụ nữ tóc đen gào lên, cái chết cho tất cả bọn chúng, hãy để chúng trả giá, hãy phỉ nhổ chúng! Chúng đều muốn hãm hại hay làm đau mi! Hay rồi cũng sẽ hãm hại hay làm đau mi! Hãy hận chúng, bởi vì cuối cùng thời đại khinh miệt đã đến! Căm hận, báo thù và cái chết! Cái chết cho tất cả! Cái chết, hiến tế và máu!
Máu trên tay mi, máu trên áo mi...
Chúng đã phản bội mi! Chúng đã lừa gạt mi! Nhưng giờ mi đã có sức mạnh để báo thù!
Yennefer, đôi môi nứt nẻ, máu chảy ra từ chúng, tay và chân cô bị xích, những sợi xích nặng nề đóng chặt vào bức tường bẩn thỉu và ẩm ướt của nhà giam. Một đám đông tụ tập xung quanh nơi hành quyết, la ó. Nhà thơ Dandelion ngả đầu lên khúc gỗ, ánh sáng lóe lên trên lưỡi đao của đao phủ. Những ả gái điếm túm tụm bên dưới, chìa khăn ra để thấm máu...Tiếng la hét của đám đông át đi âm thanh của lưỡi đao chặt xuống, làm rung động cả sàn gỗ...
Chúng đã lừa gạt mi! Lừa gạt và dối trá! Tất cả mọi người! Mi chỉ là một con rối đối với chúng, một con rối trên cái que! Chúng lợi dụng mi! Bắt mi phải đói khát, phải chịu đựng ánh mặt trời bỏng rẫy, bắt mi phải khổ sở, phải đơn độc! Giờ là thời đại khinh miệt và báo thù! Mi đã có sức mạnh! Mi thật hùng mạnh! Hãy để cả thế giới phải run sợ trước mi! Hãy để cả thế giới phải run sợ trước Dòng Máu Cổ Xưa!
Các witcher lần lượt bị đem ra giá treo. Vesemir, Eskel, Coen, Lambert. Và Geralt...Geralt khuỵu xuống, người ông vấy máu...
“Không!”
Xung quanh ngọn lửa, đằng sau bức tường đỏ chói, một tiếng hý hoang dại, những con kỳ lân xuất hiện, lắc đầu và giậm chân. Bờm chúng tung bay như cờ trận, những chiếc sừng, nhọn và dài như kiếm. Những con kỳ lân lớn hơn Ngựa Nhỏ rất nhiều. Chúng từ đâu đến? Sao lại có nhiều vậy? Ngọn lửa gầm lên cao hơn, người phụ nữ tóc đen giơ tay lên, bàn tay cô ta vấy máu. Mái tóc cô ta bồng bềnh trong lửa.
Cháy đi, cháy đi, Falka!
“Cút đi! Cút đi! Ta không muốn điều này! Ta không muốn sức mạnh của ngươi! Cháy đi, Falka!”
“Ta không muốn!”
Mi muốn! Mi rất muốn! Dục vọng và khao khát cháy bỏng trong mi, nỗi khoái lạc cầm tù mi! Đây chính là sức mạnh, đây chính là Thần lực! Nỗi khoái lạc mê hồn nhất trên thế gian!
Chớp. Sấm. Gió. Tiếng móng guốc và kỳ lân hý điên dại quanh ngọn lửa.
“Ta không muốn sức mạnh này! Ta không muốn! Ta chối bỏ nó!”
Cô bé không biết ngọn lửa đã tắt hay mắt mình đang tối dần. Cô ngã xuống, cảm thấy hạt mưa đầu tiên rơi trên má.
***
Chúng ta phải giết sinh vật này, cô ta không được phép tồn tại. Sinh vật này thật nguy hiểm. Xin xác nhận.
Từ chối. Sinh vật đã không tự gọi sức mạnh đến cho mình. Cô ta làm vậy để cứu Ihuarraquax. Sinh vật có lòng trắc ẩn. Nhờ vậy mà Ihuarraquax lại quay về với chúng ta.
Nhưng sinh vật có Thần lực. Nếu cô ta muốn dùng...
Cô ta sẽ không dùng. Không bao giờ. Cô ta đã chối bỏ nó. Hoàn toàn. Thần lực đã biến mất. Thật kỳ lạ...
Sẽ không bao giờ hiểu được sinh vật.
Không cần phải hiểu. Hãy chấm dứt sự tồn tại của cô ta. Trước khi quá muộn. Xin xác nhận.
Từ chối. Hãy đi thôi. Chúng ta sẽ để mặc sinh vật cho Định Mệnh.
***
Cô bé không biết mình đã nằm đó bao lâu, người run rẩy, ngắm nhìn bầu trời đang chuyển màu. Nó nửa sáng nửa tối, lạnh và nóng, và cô bé nằm đó bất lực, khô và trống rỗng như con thú gặm nhấm bị nhổ ra khỏi hố cát.
Cô không nghĩ gì trong đầu. Cô đang đơn độc, trống rỗng. Cô không còn gì và không cảm thấy gì bên trong người. Không còn cơn khát, cái đói, sự mệt mỏi hay nỗi sợ.
Cô đã chết, đến cả ý chí sống còn cũng không có. Chỉ còn lại sự trống rỗng lạnh lẽo và kinh hãi. Cô cảm thấy sự trống rỗng trên khắp cơ thể, đến từng tế bào.
Cô cảm thấy máu trên đùi. Cô thờ ơ với nó. Cô trống rỗng. Cô đã mất hết mọi thứ.
Bầu trời chuyển màu. Cô không di chuyển. Di chuyển có ích gì không nhỉ?
Cô không di chuyển ngay cả khi nghe thấy âm thanh của vó ngựa xung quanh. Cô không phản ứng lại với những tiếng reo hò và la ó, những giọng nói phấn khích, tiếng ngựa khụt khịt. Cô không di chuyển khi một bàn tay cứng rắn túm lấy cô. Cô bị nhấc bổng lên và treo trên không trung bất lực. Cô không phản ứng lại với những cái lắc hay những câu hỏi thô lỗ. Cô không hiểu chúng và cũng không muốn hiểu.
Cô trống rỗng và thờ ơ. Cô thờ ơ chấp nhận dòng nước lạnh tát vào mặt mình. Khi họ đặt bát nước lên môi, cô uống. Thờ ơ.
Cô cũng thờ ơ khi họ đặt cô lên yên ngựa. Cô đang run rẩy, nên họ trùm chăn cho cô. Cô rất yếu và cứ liên tục tuột xuống, nên họ phải lấy thắt lưng buộc cô lại với người ngồi phía sau. Người đó có mùi như nước đái và mồ hôi. Cô chẳng quan tâm.
Xung quanh cô là các kỵ sĩ. Và rất nhiều ngựa. Ciri thờ ơ nhìn chúng. Cô trống rỗng, cô đã mất hết mọi thứ. Chẳng còn gì quan trọng nữa cả.
Chẳng còn gì.
Ngay cả sự thật rằng người hiệp sĩ đang chỉ huy đội kỵ binh đội một chiếc mũ đính một cặp cánh chim săn mồi.
Khi tỉnh lại, cô đang ở một mình. Toàn thân nhức nhối, cứng đờ, khát, đói và cô độc. Con kỳ lân chỉ là một ảo giác, một giấc mơ. Và nó biến mất cũng như một giấc mơ. Cô bé hiểu, chấp nhận điều đó, thế nhưng nỗi buồn và tuyệt vọng vẫn xâm chiếm cô, như thể sinh vật đó thực sự tồn tại, đã ở cùng cô và đã bỏ rơi cô. Như mọi người đã bỏ rơi cô.
Cô muốn đứng dậy nhưng không thể. Cô đặt đầu xuống một phiến đá, tay vô thức di chuyển sang bên, vuốt ve chuôi kiếm.
Máu cũng là nước. Mình phải uống.
Cô nghe thấy tiếng móng guốc và hý.
“Mi đã quay lại....” cô thì thầm, ngẩng đầu lên. “Mi thực sự đã quay lại sao?”
Con kỳ lân hý vang. Cô nhìn thấy móng guốc của nó ngay bên cạnh mình. Chúng đang ướt.
***
Hy vọng tiếp thêm sức mạnh cho cô. Con kỳ lân dẫn trước và Ciri theo sau, vẫn không chắc đây là mơ hay thực. Tuy nhiên, cuối cùng cô cũng chẳng còn sức nữa và bắt đầu bò bằng cả tứ chi.
Con kỳ lân dẫn cô đi giữa những tảng đá đến một khe suối cạn, đáy phủ đầy cát. Với chút sức lực còn lại, Ciri bò. Cô bé bò, bởi vì cát rất ẩm.
Con kỳ lân đứng trước một cái hố cát, khịt mũi và lấy móng guốc bới đất, một lần, hai lần, ba lần. Cô bé hiểu. Ciri bò lại gần để giúp nó. Cô đào, gãy cả móng tay, gạt cát sang một bên. Cô vừa đào vừa khóc, nhưng không biết tại sao. Dưới đáy hố, một dòng chất lỏng chảy ra, cô ngay lập tức áp môi vào đó và nuốt hết cả nước lẫn cát. Ciri khó nhọc vô cùng để kiểm soát lại bản thân và tiếp tục đào cái hố sâu hơn bằng thanh kiếm, sau đó ngồi và đợi. Cát sỏi lạo xạo trong miệng và sốt ruột, nhưng cô đợi cho đến khi cái hố lại đầy nước. Rồi cô uống. Trong một lúc lâu.
Đến lần thứ ba, cô để cho nước trong hố lắng một chút và uống mà không dính cát hay sạn. Rồi cô nhớ đến con kỳ lân.
“Chắc là mi cũng khát lắm nhỉ, ngựa.” Cô nói. “Nhưng mi không uống bùn. Chẳng có con ngựa nào uống bùn cả.”
Con kỳ lân khịt mũi.
Ciri đào cái hố sâu thêm nữa, lấy đá ghè lên miệng nó.
“Đợi đã ngựa. Nghỉ một chút đi....”
“Ngựa Nhỏ” khịt mũi, đá chân và quay đầu đi.
“Đừng có mà quay đi. Uống mau.”
Con kỳ lân thận trọng tiến lại gần hố nước.
“Uống đi, Ngựa Nhỏ. Không phải mơ đâu. Là nước thật đấy.”
***
Ban đầu, Ciri không muốn rời xa hố nước. Cô vừa mới phát minh ra một cách uống mới đó là vắt nước từ một cái khăn vào miệng, cho phép cô loại bỏ phần lớn cát và sạn. Nhưng con kỳ lân cứ hý rồi giậm chân, khăng khăng rằng họ nên đi, và lại chỉ đường cho cô bé. Ciri, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định rằng con vật nói đúng, cô phải tiếp tục đi, hướng về rặng núi và ra khỏi sa mạc. Cô đi theo con kỳ lân, nhưng chỉ sau khi đã nhìn xung quanh và ghi nhớ vị trí của hố nước. Cô không muốn lạc mất nó nếu có phải quay lại đây lần nữa.
Họ đi cả ngày. Con kỳ lân, mà cô bé đã đặt tên là Ngựa Nhỏ, dẫn đường. Thật là một con ngựa kỳ lạ. Cắn và nhai những loại cỏ mà một con ngựa bình thường không bao giờ động vào, hay kể cả một con dê đang đói nhất đi chăng nữa. Và khi phát hiện ra một đàn kiến trên một tảng đá, nó bắt đầu ăn chúng. Ciri đầu tiên nhìn con ngựa kinh ngạc, sau đó cũng tham gia vào buổi tiệc. Cô đang đói.
Mấy con kiến chua kinh khủng và làm cô buồn nôn. Có khá nhiều kiến. Con kỳ lân ăn gần hết, cho tới khi đầy bụng và nhổ ra mấy mảnh vỏ.
Họ tiếp tục đi. Con kỳ lân tìm thấy vài bụi thảo nhi vàng và thích thú nhai chúng. Lần này Ciri không tham gia cùng nó. Nhưng khi Ngựa Nhỏ tìm thấy một ổ trứng thằn lằn trong cát, cô bé ăn hết trong khi nó đứng nhìn. Vài phút sau, Ngựa Nhỏ ra hiệu cho cô thấy một con bọ cạp đen to lớn với cái đuôi dài phải đến 2 phân. Ciri giẫm nát nó. Khi trông thấy cô bé có vẻ không muốn ăn, con kỳ lân xơi hết, và một lúc sau lại chỉ ra một ổ trứng thằn lằn nữa.
Cả hai phối hợp khá ăn ý.
***
Họ tiếp tục bước đi.
Rặng núi ngày càng gần hơn.
Khi đêm xuống, con kỳ lân dừng lại. Nó đứng ngủ. Ciri, người mà biết nhiều về ngựa, ban đầu cố ép nó nằm xuống, để cô bé có thể dựa vào nó và lợi dụng chút hơi ấm. Nhưng không có tác dụng. Ngựa Nhỏ lườm cô và đi ra xa, giữ một khoảng cách nhất định. Chúng thường đâu có cư xử thế này, hay ít nhất là theo như mô tả trong sách. Có vẻ như con ngựa chẳng có chút ý định nào ngả đầu vào lòng cô. Ciri tràn ngập thắc mắc. Cô không loại bỏ những điều mà sách đã nói về kỳ lân và trinh nữ, nhưng cũng còn một khả năng khác. Con kỳ lân rõ ràng là vẫn còn non, có lẽ là vì nhỏ tuổi như vậy, nó biết thế quái nào được cô là một trinh nữ. Cô không nghĩ rằng Ngựa Nhỏ có thể biết được và coi những giấc mơ kỳ lạ của cô nghiêm túc. Ai mà coi những giấc mơ đó nghiêm túc được chứ?
***
Con kỳ lân hơi làm cô bé thất vọng một chút. Họ đã đi hai ngày hai đêm, và mặc dù đã quan sát rất kỹ lưỡng, họ không tìm thấy nước. Vài lần nó dừng lại, lắc đầu và vẫy sừng, rồi túc tắc đi giữa một khe lạch mà nó cào ra bằng móng guốc. Nó tìm ra kiến, trứng kiến và nhộng. Nó tìm ra ổ thằn lằn. Nó tìm ra một con rắn sặc sỡ, mà cô bé đã điệu nghệ giẫm chết. Nhưng nó không tìm ra nước.
Ciri nhận ra rằng rõ ràng con kỳ lân không đi theo một đường thẳng. Cô có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng nó không sống trong sa mạc này. Nó chỉ đơn giản đang lạc đường. Giống như cô.
***
Lũ kiến, mà bắt đầu xuất hiện thành từng đàn, chứa một loại chất lỏng khá chua, nhưng Ciri càng ngày càng cân nhắc việc quay lại hố nước. Nếu họ đi xa thêm nữa mà không tìm thấy nước, cô bé sẽ chẳng còn đủ sức để quay lại. Cái nóng vẫn rất khủng khiếp, bòn rút dần dần sức lực của họ.
Cô đã bắt đầu có ý định nói với Ngựa Nhỏ thì đột nhiên nó hý lên một tiếng the thé, vẫy đuôi và phi xuống giữa một hàng đá cuội lởm chởm. Ciri vừa chạy theo, vừa ăn kiến.
Một khoảng trống lớn giữa những tảng đá được bao phủ bởi một lớp cát, và ở trung tâm của nó là một cái hố.
“Ha!” Ciri reo lên. “Mi là một chú ngựa rất thông minh, Ngựa Nhỏ à. Mi đã tìm ra được một hố nữa. Chắc phải có nước dưới đấy!”
Con kỳ lân khịt mũi và lững thững đi quanh mép hố. Ciri lại gần. Cái hố khá lớn, đường kính phải đến 6 mét. Nó là một vòng tròn hoàn hảo và gọn ghẽ, giống một cái phễu. Trông nó đều đặn tới mức như thể ai đó đã đặt một quả trứng khổng lồ vào đấy. Ciri bất chợt nhận ra rằng một hình dạng hoàn hảo như vậy không thể nào là tự nhiên được.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Có gì đó di chuyển dưới hố và một cơn bão bùng lên, bắn cát và sỏi vào mặt cô bé. Ciri nhảy ra sau, vấp ngã và trông thấy mình đang rơi xuống.
Dòng suối cát bắn vào cô bé cũng bắn vào miệng hố và từng đợt cát kéo cô xuống. Cô la hét và vung vẩy tay như thể đang bơi, chân không tìm được điểm tựa. Cô ngay lập tức nhận ra rằng vùng vẫy chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn, khiến cho lớp cát chảy nhanh lên. Cô nằm ngửa và dang chân tay ra. Cát dưới đáy hố bắt đầu di chuyển và gợn sóng, một cặp càng lộ ra, to phải đến 2 mét. Cô lại hét lên, lần này lớn hơn.
Cơn bão cát vần vũ đột nhiên ngừng lại. Ở phía bên kia miệng hố, con kỳ lân hý lên như quỷ dữ khi cát dưới chân nó bắt đầu tuột xuống. Nó cố thoát khỏi miệng hố trong vô vọng, càng ngày càng trôi nhanh hơn xuống đáy. Cặp càng kinh tởm táp liên hồi. Con kỳ lân khịt mũi tuyệt vọng, quẫy đạp, hai chân trước bới dòng cát đang chảy một cách vô ích. Cặp chân sau của nó hoàn toàn bị mắc kẹt. Khi nó trôi xuống đáy hố, con quái vật nấp dưới đó táp càng một phát.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn chói tai, Ciri gầm lên và lao mình xuống, rút kiếm ra. Khi tới nơi, cô bé nhận ra rằng mình đã sai lầm. Con quái vật đang nấp sâu dưới cát, nơi cô không thể với tới được. Để cho mọi việc tệ hơn, con kỳ lân kẹp trong cặp càng đang dần bị kéo xuống, cơn đau làm nó la hét ầm ĩ và chân trước đạp điên cuồng, đe dọa sẽ làm gãy xương Ciri nếu cô bé nhảy vào.
Các kỹ năng witcher của cô chẳng có tác dụng gì ở dưới này hết. Nhưng có một câu thần chú khá đơn giản. Ciri triệu hồi Thần lực và phóng ra một luồng năng lượng.
Một đám mây bụi bay lên không trung, để lộ ra con quái vật đang túm chặt lấy con kỳ lân. Ciri hoảng sợ hét lên. Cô bé chưa từng nhìn thấy thứ gì ghê tởm như vậy, ngay cả trong những quyển sách của witcher. Cô không thể tưởng tượng nổi sinh vật nào lại có thể gớm guốc đến thế.
Con quái vật có màu tro xám, trông như một con muỗi no máu, những túm lông thưa thớt che đi một phần thân hình như cái lu của nó. Có vẻ như nó không có chân, mà thay vào đó là những móng vuốt to bằng cả người cô bé.
Mất đi lớp cát ngụy trang, con quái vật thả con kỳ lân ra và ngay lập tức chui xuống lòng đất bằng những chuyển động nhanh nhẹn, ngớ ngẩn của cái thân mình khổng lồ. Nó làm với kỹ năng tuyệt hảo và con kỳ lân, đang cố thoát khỏi cái hố, giúp nó bằng cách đạp thêm cát rơi xuống. Cả người Ciri choáng ngợp bởi cơn giận và ham muốn trả thù. Cô lao mình vào cái thứ ghê tởm lờ mờ và cắm kiếm vào lưng nó. Cô tấn công từ đằng sau, cẩn thận tránh xa cặp càng táp điên loạn, mà hóa ra có thể với ra đằng sau một khoảng cách không hề nhỏ. Cô lại đâm lần nữa, nhưng con vật chui xuống với tốc độ chóng mặt. Nó không chui xuống để trốn thoát, mà là để tấn công. Nó chỉ không tốn đến 20 giây trước khi lại khuất khỏi tầm mắt của họ. Một khi đã ẩn nấp, nó bắn một dòng cát vào ngập đến đùi Ciri. Cô bé vật lộn và cố lùi lại, nhưng chẳng có chỗ nào để mà lùi cả, cái hố đã biến thành cát lún, mọi chuyển động đều làm cô lún xuống nhanh hơn. Đáy hố xao động và tạo nên một cơn sóng, một cơn sóng với những cặp càng và móc.
Ngựa Nhỏ đã cứu cô bé. Nó phi xuống đáy hố, đạp chân lên vùng cát đang dao động ám chỉ vị trí con quái vật. Cú đá của nó để lộ ra một cái lưng màu xám. Con kỳ lân cúi đầu và cắm sừng vào con quái vật, ngay chỗ trên thân mà móng vuốt không với đến được. Nhìn thấy cặp càng cào bới nền cát bất lực, Ciri nhảy và lợi dụng quán tính để xuyên thanh kiếm vào người nó. Cô bé rút ra và đâm lại lần nữa. Và lần nữa. Con kỳ lân cũng rút sừng ra và đạp chân lên cái thân mình như thùng phuy.
Con quái vật không cố chui xuống nữa. Thực ra thì nó hoàn toàn bất động. Lớp cát xung quanh thấm đẫm một chất lỏng màu xanh lục.
Ciri trèo lên khỏi hố đầy khó khăn. Cô bé bước vài bước rồi đổ gục xuống, run rẩy khi từng đợt adrenalin trào lên khắp cổ họng và thái dương. Con kỳ lân chạy xung quanh cô. Nó bước đi kỳ quặc, vết thương ở chân đang chảy máu, để lại từng vệt đỏ trên cát. Ciri bò dậy và nôn mửa. Sau một lúc, cô bé đứng lên và lảo đảo tiến về phía con kỳ lân, nhưng Ngựa Nhỏ không để cho cô chạm vào nó. Nó chạy ra xa, rồi lăn mình trong đống cát, rửa sạch sừng bằng cách đâm nó xuống cát vài lần.
Ciri cũng lau sạch máu trên lưỡi kiếm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn lo lắng cái hố. Con kỳ lân đứng lên, hý và từ từ tiến lại gần cô.
“Ta muốn xem xét vết thương của mi, Ngựa Nhỏ.”
Ngựa Nhỏ hý và lắc lắc cái đầu.
“Nếu mi không thích thì thôi. Mi đi được thì chúng ta nên rời khỏi đây.”
***
Họ sớm gặp một bãi cạn lấm chấm các miệng hố với đá rải xung quanh. Ciri nhòm vào chúng lo âu – một vài hố trông còn rộng gấp hai lần cái mà trước đó không lâu họ đã phải liều mạng chiến đấu.
Họ không dám đến gần. Ciri tin rằng những cái hố chính là bẫy dành cho những con mồi ngây thơ, và một đàn quái vật đang ẩn nấp dưới đó chờ đợi với những cặp càng vĩ đại. Bằng cách tránh xa miệng hố, họ có thể vượt qua mà không sợ sẽ có con quái vật nào trồi lên và đuổi theo. Cô bé chắc là sẽ không có rủi ro nào cả, tuy nhiên cô muốn tránh thử nghiệm giả thiết đó của mình. Con kỳ lân cũng có ý kiến tương tự, nó hý lên và chạy ra xa khỏi bãi cạn. Họ quyết định đi con đường dài hơn vòng qua khu vực nguy hiểm, men theo lối đi rải đá mà những con quái vật không thể nào chôn mình xuống được.
Nhưng kể cả trong khi họ đi, Ciri vẫn không rời mắt khỏi những cái hố. Đôi lúc cô bé trông thấy vài cái bắn cát lên không trung – con quái vật đang đào xuống sâu hơn và làm mới chỗ ẩn nấp của mình. Vài hố ở gần nhau đến nỗi cát bắn ra từ hố này lại rơi vào hố kia, làm kinh động con vật nấp dưới đáy, khiến cho một tràng đại bác cát bắn tung tóe và trong vài phút cát trút như mưa như tuyết.
Ciri thắc mắc không biết mấy con quái này săn cái gì ở nơi hoang mạc khô cằn này. Câu trả lời đến sau một lúc. Từ cái hố ở gần cô bé nhất, một hình thù đen ngòm bay lên theo một vòng cung rộng và đáp xuống cách họ không xa lắm. Sau một phút lưỡng lự, Ciri chạy ra khỏi con đường đá vào bãi cát để xem. Vật đã bay khỏi miệng hố là một con thú gặm nhấm đã chết ngắc, trông giống thỏ. Ít ra thì giống màu lông. Nó là một cái xác khô đét, nhăn nhúm như khoai chiên, nhẹ và rỗng không như bong bóng. Không còn lại một giọt máu nào. Ciri rùng mình. Giờ thì cô đã biết lũ quái vật săn cái gì và chúng ăn mồi kiểu nào.
Con kỳ lân hý lên một tiếng cảnh báo. Ciri ngẩng đầu dậy. Khu vực gần xung quanh họ không có cái hố nào, cát rất bằng phẳng. Nhưng đột nhiên, ngay trước mặt cô bé, cát bắt đầu trồi lên thành một khối u và di chuyển về phía họ. Cô nhảy ngay lên con đường đá.
Quyết định tránh xa bãi cạn hóa ra lại rất sáng suốt.
Họ đi tiếp, không dám lại gần dù chỉ là một dải cát nào, chỉ bước đi trên nền đất vững chãi.
Con kỳ lân đi rất chậm, liên tục vấp ngã. Máu túa ra từ cái chân bị thương của nó. Nhưng nó vẫn không cho phép Ciri lại gần để xem.
***
Bãi cạn thu nhỏ lại đáng kể và bắt đầu quanh co. Cát dần nhường chỗ cho sỏi và đá tảng. Và bởi vì không còn trông thấy cái hố nào nữa, họ quyết định đi theo con đường dọc bờ cát. Mặc dù lại bị cơn khát và cái đói dày vò, Ciri bước nhanh hơn. Vẫn có hy vọng. Bãi cạn chính là lòng của con sông chảy ra từ rặng núi. Con sông đã khô, nhưng nó vẫn chỉ đường cho họ lên đầu nguồn, có lẽ dòng nước quá yếu và không đủ để nuôi cá, nhưng ít ra vẫn có nước để uống.
Cô bé đi nhanh hơn, nhưng buộc phải bước chậm lại. Con kỳ lân đang tụt ở phía sau. Nó đi khó khăn, vấp ngã, chân víu vào nhau. Khi đêm xuống, nó nằm lăn ra đất. Nó không đứng dậy khi cô lại gần. Nó đã để cô xem xét vết thương.
Có dấu vết ở cả hai bên bắp chân, sưng vù và nóng. Cả hai đều chảy máu, cùng với một thứ chất lỏng bốc mùi.
Con quái vật có nọc độc.
***
Ngày tiếp theo còn tồi tệ hơn. Con kỳ lân chẳng đi nổi nữa. Đến buổi chiều, nó nằm vật ra một phiến đá và không chịu đứng dậy. Khi Ciri quỳ xuống và chạm vào vết thương của nó, con kỳ lân hý lên. Trong tiếng hý đó là sự đau đớn.
Cái thứ chất lỏng bây giờ chảy ra mạnh hơn, bốc mùi đến phát nôn. Ciri rút kiếm ra. Với một tiếng la sắc lảnh, con kỳ lân cố đứng lên nhưng lại khuỵu xuống.
“Ta không biết phải làm gì...” Ciri nức nở, nhìn vào lưỡi kiếm. “Ta không biết...chắc ta sẽ phải cắt bỏ phần xung quanh vết thương để nó không mưng mủ nữa...Nhưng ta không biết! Ta có thể sẽ làm mi bị thương nặng thêm!”
Con kỳ lân cố ngẩng đầu dậy và hý. Ciri ngồi lên phiến đá, ôm lấy đầu nó bằng cả hai tay.
“Ta vẫn chưa được dạy cách chữa vết thương,” cô bé nói cay đắng. “Họ đã dạy ta giết, nói rằng đó chính là cách để cứu mạng người. Dối trá, Ngựa Nhỏ à. Tất cả chỉ là dối trá.”
Đêm xuống rất nhanh. Con kỳ lân đang chết dần, Ciri cuống cuồng lên. Cô đã hái lấy vài bụi thảo nhi mọc thành từng đám dọc bờ dòng sông cạn, nhưng Ngựa Nhỏ không chịu ăn. Nó ngả đầu lên tảng đá và không muốn ngóc dậy nữa. Chỉ nháy mắt thôi. Bọt bắt đầu sùi ra từ miệng nó.
“Ta không thể giúp được mi, Ngựa Nhỏ à.” Giọng Ciri nghẹn ngào. “Ta chẳng có gì cả...”
Ngoại trừ phép thuật.
Ta là một pháp sư.
Cô bé đứng lên, giơ hai tay ra. Và chẳng có gì hết. Cô cần thật nhiều năng lượng ma thuật, và không có chút nào ở gần đây. Cô rất ngạc nhiên, cô đã không tính đến điều này. Sau cùng thì mạch nước có ở khắp nơi kia mà. Cô bước vài bước, rồi vài bước nữa. Cô bắt đầu đi thành vòng tròn. Loanh quanh lại về đúng nơi xuất phát.
Chẳng có gì hết.
“Cái sa mạc đáng nguyền rủa!” cô hét lên, tay nắm chặt. “Ngươi chẳng có gì hết! Không nước, không ma thuật! Họ nói rằng ma thuật có ở khắp nơi! Đó cũng là dối trá! Tất cả bọn họ đều nói dối!”
Con kỳ lân khịt mũi.
Phép thuật có ở khắp nơi. Trong nước, trong đất, trong không khí....
Và trong lửa.
Ciri đập tay lên trán tức giận. Cho đến lúc này, ở đây chẳng có gì ngoại trừ những tảng đá mà sẽ không bao giờ cháy nổi. Nhưng giờ cô bé có vài bụi thảo nhi khô ở trong tay, và với chút sức lực còn sót lại trong người cô có thể tạo ra một tia lửa...
Cô gom thật nhiều que củi lại và chất chúng thành đống, sau đó phủ thảo nhi lên trên. Cô cẩn thận giơ tay ra.
“Aenye!”
Đống củi nhỏ lóe lên, và một ngọn lửa nhỏ xíu nhen nhúm rồi lan dần, vươn đến những lá cây khô và nuốt gọn chúng. Ciri cho thêm lá vào.
“Giờ thì sao đây,” cô bé nghĩ, nhìn ngọn lửa đang nhảy múa. “Làm sao mình rút được năng lượng ra từ nó?”
Yennefer đã cấm mình không được đụng đến năng lượng của lửa...Nhưng mình không còn lựa chọn! Không còn thời gian! Mình phải hành động ngay bây giờ. Đám lá rồi sẽ cháy hết nhanh thôi...Ngọn lửa sẽ tắt...Lửa...Nó thật đẹp, và ấm...
Cô bé không biết nó xảy ra khi nào và như thế nào. Cô đang nhìn ngắm ngọn lửa thì bỗng dưng cảm thấy một cơn co thắt trên thái dương. Cô ôm ngực, cảm giác như xương sườn đang sắp sửa vỡ tung ra. Một cơn đau âm ỉ dưới bụng, háng và ngực cô, cảm giác đau đớn mà dần chuyển sang sự khoái lạc khiếp đảm. Cô đứng lên. Không, không phải đứng lên. Mà bay lên.
Thần lực tràn đầy cơ thể cô như một dòng chì nóng bỏng. Những ngôi sao nhảy múa trên bầu trời như ảnh phản chiếu của mặt hồ ban đêm. Con Mắt rực cháy ở phía tây, và nổ ra thành những tia sáng lung linh. Cô đón nhận ánh sáng, và sức mạnh của nó.
“Hael, Aenye!”
Con kỳ lân hý lên hoang dại và cố đứng dậy, dựa vào hai chân trước. Cánh tay Ciri như thể tự nhấc lên, bàn tay cô tự chuyển động trong một động tác ma thuật, môi cô hét lên một câu thần chú.
Từ đầu ngón tay cô tuôn ra một dải ánh sáng rực rỡ. Ánh lửa bùng lên điên dại.
Dải sáng từ đầu ngón tay cô chạm vào vết thương của con kỳ lân, tập trung và xuyên thủng qua bắp đùi.
“Ta muốn mi được chữa lành! Ta muốn thế! Vess’hael, Aenye!”
Thần lực nổ tung trong người cô, tràn đầy một cảm giác hưng phấn hoang dại. Ngọn lửa bắn lên cao, tỏa sáng. Con kỳ lân ngẩng đầu dậy, hý lên, rồi đột nhiên bật dậy và lùi lại vài bước, rướn cổ ra và chạm mũi vào vết thương, nó ngửi rồi sau đó khịt mũi như thể không tin nổi. Nó cất lên một tiếng hý dài, the thé, đá chân sau và vẫy đuôi. Rồi chạy khỏi đống lửa.
“Ta đã chữa lành cho nó!” Ciri hét lên tự hào. “Ta đã chữa lành cho nó! Ta là một nữ pháp sư! Ta đã rút được Thần lực ra từ lửa! Và ta sở hữu Thần lực! Với nó ta có thể làm bất cứ điều gì!”
Cô quay đầu lại. Ngọn lửa gầm lên, tàn lửa tóe ra xung quanh.
“Chúng ta không cần phải tìm nguồn nước nữa! Chúng ta không phải uống bùn nữa! Giờ ta đã có sức mạnh! Ta cảm nhận được Thần lực từ trong ngọn lửa! Ta sẽ khiến mưa rơi xuống cái sa mạc chết tiệt này! Nước sẽ bắn ra từ đá! Hoa sẽ mọc ở nơi đây! Cỏ! Rau! Ta có thể làm mọi thứ mình muốn! Mọi thứ!”
Cô giơ cả hai tay ra phía trước, gào thét, niệm chú. Cô không hiểu chúng, không nhớ mình đã được dạy chúng khi nào, hay có được dạy chúng thật hay không. Không quan trọng. Cô cảm nhận Thần lực, cảm nhận sức mạnh cháy bỏng của ngọn lửa. Cô chính là lửa. Cô run rẩy trước sức mạnh chảy rần rật trong huyết quản mình.
Bầu trời đêm bỗng bị xé toạc bởi những tia chớp. Giữa những tảng đá và bụi cây, gió nổi lên vần vũ. Con kỳ lân hý lên và quay đi. Ngọn lửa vụt lên cao, nổ tung. Đám que và củi mà cô bé gom lại đã cháy hết từ lâu rồi. Giờ là đến lượt đá phải cháy. Nhưng Ciri không để tâm chút nào. Cô cảm nhận Thần lực. Cô chỉ nhìn thấy ngọn lửa. Cô chỉ nghe thấy ngọn lửa.
Mi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, ngọn lửa thì thầm, mi có sức mạnh, mi có thể làm mọi thứ. Thế giới ở dưới chân mi. Mi vĩ đại. Mi hùng mạnh.
Một hình thù xuất hiện giữa ngọn lửa. Một người phụ nữ trẻ với mái tóc dài, đen và thẳng. Người phụ nữ cười hoang dại, hoang dại như ngọn lửa đang vần vũ xung quanh cô.
Mi hùng mạnh! Những kẻ đã làm hại mi không thể biết mi là ai! Hãy trả thù! Hãy bắt chúng trả giá! Hãy bắt tất cả bọn chúng phải trả giá! Hãy để chúng run sợ quỳ dưới chân mi, nghe răng chúng đánh cầm cập khi chúng thậm chí còn không dám ngẩng lên nhìn mi! Hãy bắt chúng phải cầu xin lòng nhân từ! Nhưng đừng cho chúng thấy sự nhân từ! Hãy bắt chúng trả giá! Bắt chúng trả giá cho mọi thứ! Báo thù!
Phía sau người phụ nữ tóc đen là lửa và khói, khói và từng dàn giá treo cổ, từng hàng cột, chĩa và những cái bàn chất đầy xác chết. Đó là xác của những tên Nilfgaard, những kẻ đã chiếm đoạt và phá hủy Cintra, đã sát hại đức vua và bà ngoại cô bé, Calanthe. Những kẻ đã sát hại người dân trên đường phố. Treo lủng lẳng trên sợi dây là một hiệp sĩ mặc giáp đen, sợi dây kẽo kẹt khi từng đàn quạ cố mổ mắt hắn qua khe hở trên chiếc mũ cánh chim. Thêm nhiều giá treo nữa trải dài đến đường chân trời, treo trên đó là Scoia’tael, những kẻ đã giết Paulie Dahlberg, và những kẻ đã đuổi theo cô bé trên Thanedd. Cắm trên một cây cọc là tên pháp sư Vilgefortz, gương mặt điển trai và quý phái của hắn nhăn nhúm vì đau đớn, đầu nhọn của cây cọc chìa ra từ xương đòn của hắn...Những pháp sư khác trên Thanedd đang quỳ trên sàn, tay bị trói ra sau lưng, những cây cọc khác đang đợi họ...
Những cây cọc chất đầy củi khô bên dưới, trải dài đến đường chân trời và lấp lánh trong làn khói mờ ảo. Trên cây cọc gần nhất, trói gô trong xích là Triss Merigold...Phía sau cô là Margarita Laux-Antille...Mẹ Nenneke...Jarre...Fabio Sachs...
Không. Không. Không.
Có chứ, người phụ nữ tóc đen gào lên, cái chết cho tất cả bọn chúng, hãy để chúng trả giá, hãy phỉ nhổ chúng! Chúng đều muốn hãm hại hay làm đau mi! Hay rồi cũng sẽ hãm hại hay làm đau mi! Hãy hận chúng, bởi vì cuối cùng thời đại khinh miệt đã đến! Căm hận, báo thù và cái chết! Cái chết cho tất cả! Cái chết, hiến tế và máu!
Máu trên tay mi, máu trên áo mi...
Chúng đã phản bội mi! Chúng đã lừa gạt mi! Nhưng giờ mi đã có sức mạnh để báo thù!
Yennefer, đôi môi nứt nẻ, máu chảy ra từ chúng, tay và chân cô bị xích, những sợi xích nặng nề đóng chặt vào bức tường bẩn thỉu và ẩm ướt của nhà giam. Một đám đông tụ tập xung quanh nơi hành quyết, la ó. Nhà thơ Dandelion ngả đầu lên khúc gỗ, ánh sáng lóe lên trên lưỡi đao của đao phủ. Những ả gái điếm túm tụm bên dưới, chìa khăn ra để thấm máu...Tiếng la hét của đám đông át đi âm thanh của lưỡi đao chặt xuống, làm rung động cả sàn gỗ...
Chúng đã lừa gạt mi! Lừa gạt và dối trá! Tất cả mọi người! Mi chỉ là một con rối đối với chúng, một con rối trên cái que! Chúng lợi dụng mi! Bắt mi phải đói khát, phải chịu đựng ánh mặt trời bỏng rẫy, bắt mi phải khổ sở, phải đơn độc! Giờ là thời đại khinh miệt và báo thù! Mi đã có sức mạnh! Mi thật hùng mạnh! Hãy để cả thế giới phải run sợ trước mi! Hãy để cả thế giới phải run sợ trước Dòng Máu Cổ Xưa!
Các witcher lần lượt bị đem ra giá treo. Vesemir, Eskel, Coen, Lambert. Và Geralt...Geralt khuỵu xuống, người ông vấy máu...
“Không!”
Xung quanh ngọn lửa, đằng sau bức tường đỏ chói, một tiếng hý hoang dại, những con kỳ lân xuất hiện, lắc đầu và giậm chân. Bờm chúng tung bay như cờ trận, những chiếc sừng, nhọn và dài như kiếm. Những con kỳ lân lớn hơn Ngựa Nhỏ rất nhiều. Chúng từ đâu đến? Sao lại có nhiều vậy? Ngọn lửa gầm lên cao hơn, người phụ nữ tóc đen giơ tay lên, bàn tay cô ta vấy máu. Mái tóc cô ta bồng bềnh trong lửa.
Cháy đi, cháy đi, Falka!
“Cút đi! Cút đi! Ta không muốn điều này! Ta không muốn sức mạnh của ngươi! Cháy đi, Falka!”
“Ta không muốn!”
Mi muốn! Mi rất muốn! Dục vọng và khao khát cháy bỏng trong mi, nỗi khoái lạc cầm tù mi! Đây chính là sức mạnh, đây chính là Thần lực! Nỗi khoái lạc mê hồn nhất trên thế gian!
Chớp. Sấm. Gió. Tiếng móng guốc và kỳ lân hý điên dại quanh ngọn lửa.
“Ta không muốn sức mạnh này! Ta không muốn! Ta chối bỏ nó!”
Cô bé không biết ngọn lửa đã tắt hay mắt mình đang tối dần. Cô ngã xuống, cảm thấy hạt mưa đầu tiên rơi trên má.
***
Chúng ta phải giết sinh vật này, cô ta không được phép tồn tại. Sinh vật này thật nguy hiểm. Xin xác nhận.
Từ chối. Sinh vật đã không tự gọi sức mạnh đến cho mình. Cô ta làm vậy để cứu Ihuarraquax. Sinh vật có lòng trắc ẩn. Nhờ vậy mà Ihuarraquax lại quay về với chúng ta.
Nhưng sinh vật có Thần lực. Nếu cô ta muốn dùng...
Cô ta sẽ không dùng. Không bao giờ. Cô ta đã chối bỏ nó. Hoàn toàn. Thần lực đã biến mất. Thật kỳ lạ...
Sẽ không bao giờ hiểu được sinh vật.
Không cần phải hiểu. Hãy chấm dứt sự tồn tại của cô ta. Trước khi quá muộn. Xin xác nhận.
Từ chối. Hãy đi thôi. Chúng ta sẽ để mặc sinh vật cho Định Mệnh.
***
Cô bé không biết mình đã nằm đó bao lâu, người run rẩy, ngắm nhìn bầu trời đang chuyển màu. Nó nửa sáng nửa tối, lạnh và nóng, và cô bé nằm đó bất lực, khô và trống rỗng như con thú gặm nhấm bị nhổ ra khỏi hố cát.
Cô không nghĩ gì trong đầu. Cô đang đơn độc, trống rỗng. Cô không còn gì và không cảm thấy gì bên trong người. Không còn cơn khát, cái đói, sự mệt mỏi hay nỗi sợ.
Cô đã chết, đến cả ý chí sống còn cũng không có. Chỉ còn lại sự trống rỗng lạnh lẽo và kinh hãi. Cô cảm thấy sự trống rỗng trên khắp cơ thể, đến từng tế bào.
Cô cảm thấy máu trên đùi. Cô thờ ơ với nó. Cô trống rỗng. Cô đã mất hết mọi thứ.
Bầu trời chuyển màu. Cô không di chuyển. Di chuyển có ích gì không nhỉ?
Cô không di chuyển ngay cả khi nghe thấy âm thanh của vó ngựa xung quanh. Cô không phản ứng lại với những tiếng reo hò và la ó, những giọng nói phấn khích, tiếng ngựa khụt khịt. Cô không di chuyển khi một bàn tay cứng rắn túm lấy cô. Cô bị nhấc bổng lên và treo trên không trung bất lực. Cô không phản ứng lại với những cái lắc hay những câu hỏi thô lỗ. Cô không hiểu chúng và cũng không muốn hiểu.
Cô trống rỗng và thờ ơ. Cô thờ ơ chấp nhận dòng nước lạnh tát vào mặt mình. Khi họ đặt bát nước lên môi, cô uống. Thờ ơ.
Cô cũng thờ ơ khi họ đặt cô lên yên ngựa. Cô đang run rẩy, nên họ trùm chăn cho cô. Cô rất yếu và cứ liên tục tuột xuống, nên họ phải lấy thắt lưng buộc cô lại với người ngồi phía sau. Người đó có mùi như nước đái và mồ hôi. Cô chẳng quan tâm.
Xung quanh cô là các kỵ sĩ. Và rất nhiều ngựa. Ciri thờ ơ nhìn chúng. Cô trống rỗng, cô đã mất hết mọi thứ. Chẳng còn gì quan trọng nữa cả.
Chẳng còn gì.
Ngay cả sự thật rằng người hiệp sĩ đang chỉ huy đội kỵ binh đội một chiếc mũ đính một cặp cánh chim săn mồi.