[Dịch] Witcher Saga #2: Time of Contempt

Chương 19 : CHƯƠNG VII.I

Ngày đăng: 23:11 07/05/20

Khi đám cháy được châm dưới chân của phạm nhân và ngọn lửa bao trùm toàn thân thể, mụ ta bắt đầu buông lời sỉ nhục tất cả các hiệp sĩ, nam tước, pháp sư và ủy viên hội đồng có mặt tại quảng trường, sử dụng những ngôn từ làm tất thảy ghê sợ. Mặc dù một vài khúc gỗ ướt đã được chất vào để mụ phù thủy không chết cháy quá nhanh và bắt mụ phải nếm trải cảm giác đau đớn, tuy nhiên người ta đã sớm phải cho thêm củi khô để buổi hành hình kết thúc nhanh hơn. Mụ ta hẳn phải chứa chất quỷ dữ trong người, bởi vì mặc dù cháy như vậy, mụ vẫn không la hét tiếng nào, mà thay vào đó cất giọng nguyền rủa:
“Một kẻ báo thù sẽ được sinh ra từ máu mủ của ta,” mụ la lên. “Từ Dòng Máu Cổ Xưa ô uế, một kẻ hủy diệt quốc gia và thế giới sẽ trỗi dậy! Hắn sẽ trả thù cho sự hành hạ của ta! Chết, chết và báo thù lên tất cả các ngươi và con cháu các ngươi!”. Đó là tất cả những gì mụ thốt ra được trước khi chết. Và thế là kết thúc cuộc đời của Falka, bị trừng phạt vì máu của những kẻ vô tội đã đổ xuống.
- Roderick de Novembre, Lịch sử Thế giới, Quyển III.
________
Nhìn cô ta mà xem. Cháy nắng, đầy thương tích, bẩn thỉu. Cô ta vẫn uống nước như một miếng xốp khô và đói bụng. Tôi thấy sợ cho cô ta. Cô ta tới từ phía đông, tôi nói anh nghe. Vượt qua Korath. Vượt qua Lòng Chảo.”
“Chỉ là những câu truyện viển vông thôi! Không ai có thể sống sót qua cái chảo cả. Cô ta tới từ phía tây, từ những dãy núi qua đèo Suchaka. Cô ta mới chỉ đang ở bên rìa Korath thôi mà đã chịu đựng quá đủ rồi. Khi chúng ta tìm thấy, cô ta đã quỵ ngã và ý chí bị bẻ gãy rồi.”
“Từ đây sang phía tây nhiều dặm làm gì có ai sinh sống. Cô ta tới từ đâu?”
“Cô ta đã đi bộ, hay có lẽ là cưỡi ngựa. Chẳng ai biết được là trong bao lâu. Có vài dấu móng guốc bên cạnh cô ta. Có lẽ là bị ngã khỏi lưng ngựa ở Suchaka, có thể lý giải vì sao cô ta bầm dập đến vậy.”
“Tại sao câu chuyện này lại quan trọng đối với Nilfgaard đến thế, tôi chỉ tò mò thôi? Khi thống đốc gọi chúng ta tới, tôi cứ tưởng là một công nương quý tộc nào đó đã đi lạc. Và cái này là gì đây? Một ả điếm thông thường, rách rưới, và hơn cả còn bị đần độn nữa chứ. Tôi không chắc là chúng ta đã tìm đúng người...”
“Đúng người rồi. Và cô ta không phải là một người bình thường đâu. Một người bình thường thì đã chết từ lâu rồi.”
“Cô ta cũng gần ngắc ngoải rồi. Và cơn mưa cũng chẳng cứu mạng cô ta được. Chết tiệt, ngay cả lão ăn mày già nhất cũng chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng có mưa ở Chảo là khi nào. Những đám mây luôn bay qua Korath...ngay cả khi có mưa trong thung lũng, thì cũng chẳng bao giờ có giọt nào rơi ở đó!”
“Chỉ một tuần nữa ở mấy ngọn đồi này thôi là sẽ không còn gì để ăn...Này, đồ khốn kia! Có thích thịt bò khô không? Vậy còn bánh mì khô thì sao?”
“Hỏi cô ta bằng tiếng elves đi. Hay tiếng Nilfgaard. Có lẽ cô ta không hiểu ngôn ngữ phổ thông. Cô ta là elf...”
“Cô ta là đồ ngu thì có. Khi tôi đặt cô ta lên yên ngựa sáng nay, cô ta chỉ ngồi đó như một con rối gỗ.”
“Đi sửa mắt đi.” Gã cao lớn và trọc đầu tên Skomlik nhe răng ra. “Cậu sẽ không tiến xa được ở Trappers đâu. Cô ta không đần độn hay điên rồ. Cô ta chỉ giả vờ thôi. Cô ta là một con chim quý hiếm và xảo quyệt.”
“Tại sao cô ta lại quan trọng với Nilfgaard đến vậy? Lính tuần tra được cử đi khắp nơi...Tại sao?”
“Tôi không biết. Nhưng hỏi cô ta thì cũng đâu mất gì...một roi vào lưng sẽ khuyến khích được cô ta...Ha! Có phải cô ta đang nhìn tôi không? Cô ta hiểu hết đấy, cô ta đã lắng nghe chăm chú nãy giờ. Này, cô kia! Tôi là Skomlik, một thợ săn, hay còn gọi là Trappers. Còn đây là một cây roi, cây roi. Cô có thích giữ da ở trên lưng không? Vậy thì bắt đầu nói đi...”
“Đủ rồi! Im hết đi!”
Mệnh lệnh đã được ban ra, rõ ràng và không dung thứ sự chống đối nào tới từ bên kia đống lửa, nơi người hiệp sĩ và hầu cận đang ngồi.
“Đang chán hả, Trappers?” Người hiệp sĩ hỏi với vẻ đe dọa. “Vậy thì đi làm việc đi! Mấy con ngựa cần tắm rửa! Đem áo giáp của ta đi lau! Vào rừng nhặt củi! Và đừng có động vào đứa con gái! Rõ chưa?”
“Rồi, thưa ngài Sweers,” Skomlik lầm bầm. Các đồng đội của hắn cúi đầu.
“Làm việc đi! Ngài ấy đã ra lệnh rồi!” Các Trappers bắt đầu rục rịch.
“Số mệnh đã trừng phạt chúng ta bằng tên khốn này.” Một kẻ làu bàu. “Tay thống đốc không còn biết làm gì khác ngoại trừ giao chúng ta vào tay một tên hiệp sĩ chó chết...”
“Ý tôi là,” kẻ thứ hai thì thào, nhìn ngó xung quanh, “sau cùng thì cũng chính các Trappers mới là người tìm được đứa con gái. Chính chúng ta mới có linh cảm là đi qua đèo Suchaka.”
“Đúng. Công trạng phải là của chúng ta cũng như phần thưởng...chúng ta sẽ lấy tiền, cả đống florin dưới chân, cho các Trappers, rồi chúng ta sẽ cảm ơn ngài thống đốc...”
“Câm hết đi.” Skomlik rít lên. “Họ sẽ nghe thấy các người bây giờ...”
Ciri bị bỏ một mình bên cạnh đống lửa. Người hiệp sĩ và hầu cận nhìn cô bé với vẻ dò hỏi, nhưng không nói gì.
Người hiệp sĩ là một ông già nhưng khỏe mạnh, với khuôn mặt dạn dày sương gió, chi chít những vết sẹo. Trong suốt chuyến hành trình, ông ta luôn đội chiếc mũ cánh chim, nhưng chúng không phải đôi cánh mà Ciri đã nhìn thấy trong những cơn ác mộng, và trên đảo Thanedd. Ông ta không phải tên Hiệp Sĩ Đen của Cintra. Nhưng ông ta vẫn là một hiệp sĩ Nilfgaard. Khi ra lệnh, giọng ông ta trơn tru, và có ngữ điệu đặc trưng, nghe gần giống với người elves. Cùng với tay hầu cận, một cậu bé cũng không già hơn Ciri là bao, ông ta nói một thứ tiếng tương tự như Cổ Ngữ, nhưng không du dương bằng, và nghiêm nghị hơn. Đó chắc hẳn phải là tiếng Nilfgaard. Ciri, người am hiểu khá tường tận Cổ Ngữ, có thể hiểu hầu hết các từ. Nhưng cô không để lộ ra điều này. Trong lần dừng chân đầu tiên bên rìa sa mạc mà họ gọi là Lòng Chảo hay Korath, người hiệp sĩ Nilfgaard và tay hầu cận trút lên đầu cô bé một đống câu hỏi. Cô không trả lời vì vẫn còn đang choáng váng và chỉ tỉnh táo có một nửa. Sau vài ngày du hành, khi họ đã bỏ lại đằng sau những vách đá lởm chởm và bước vào một thung lũng xanh tươi, Ciri có lại được trí lực, cô bắt đầu quan sát thế giới xung quanh và phản ứng lại với tốc độ rùa bò. Nhưng cô vẫn không trả lời những câu hỏi, vậy nên người hiệp sĩ cũng không đoái hoài. Có vẻ như ông ta chẳng chú ý đến cô nữa, và chỉ làm việc với mấy tên côn đồ tự xưng là Trappers. Chúng cũng hỏi. Và hỏi rất hung hăng.
Nhưng người hiệp sĩ đội mũ cánh chim ngay lập tức chỉnh đốn lại chúng. Có thể thấy rõ ràng ai là chủ và ai là tớ.
Ciri giả vờ bị đần độn, nhưng lắng nghe thật chăm chú. Dần dần cô bé bắt đầu hiểu được tình hình. Cô đã rơi vào tay Nilfgaard. Nilfgaard đã săn lùng cô và giờ đã bắt được cô, có lẽ là nhờ bám theo con đường cô đã đi từ nơi mà cánh cổng dịch chuyển hỗn loạn trên Tor Lara đã ném cô xuống. Những gì mà Yennefer đã không làm được, mà Geralt đã không làm được, thì người hiệp sĩ Nilfgaard và băng nhóm Trappers của ông ta đã thành công.
Chuyện gì đã xảy ra với Yennefer và Geralt trên Thanedd? Cô bé đang ở đâu? Ciri có một linh cảm rất không hay. Những tên Trappers và thủ lĩnh của chúng, Skomlik, nói chuyện bằng một phiên bản vụng về và giản lược hơn của ngôn ngữ phổ thông, nhưng vẫn với ngữ điệu Nilfgaard. Các Trappers là người bình thường, nhưng lại phụng sự một hiệp sĩ Nilfgaard. Các Trappers đã rất hạnh phúc trước ý tưởng về món tiền mà thống đốc sẽ trao tặng vì tìm được Ciri. Bằng florin.
Những quốc gia duy nhất sử dụng florin làm đơn vị tiền tệ và có người dân phụng sự Nilfgaard là các Tỉnh ở phía Nam.
***
Ngày hôm sau, cạnh một dòng suối, Ciri bắt đầu tính đến các khả năng chạy trốn. Phép thuật có thể giúp cô bé. Cẩn thận, cô thử làm một câu thần chú đơn giản, một phép ngoại cảm yếu. Nhưng nỗi sợ của cô đã được xác nhận. Chẳng có lấy thậm chí là một chút năng lượng ma thuật. Sau khi đùa với lửa, khả năng phép thuật của cô đã biến mất hoàn toàn.
Cô lại rơi vào sự trống rỗng. Cô cuộn người lại và rút lui vào trạng thái lãnh cảm. Một thời gian dài.
Cho tới ngày họ đi qua một cánh đồng hoang và Hiệp Sĩ Xanh chạm trán họ.
***
“Này, này,” Skomlik thì thầm, nhìn con ngựa đang đứng chắn đường họ. “Đó là Varnhagen, từ pháo đài Sarda...”
Các kỵ binh tiến lại gần. Dẫn đầu, đang ngồi trên một con ngựa to khỏe, là một người khổng lồ mặc bộ giáp sắt toát lên một màu xanh dương. Bên cạnh ông ta là một người mặc giáp nữa, đằng sau là hai kỵ sĩ mặc quần áo xám màu bình thường, rõ ràng là hầu cận.
Người hiệp sĩ Nilfgaard đội mũ cánh chim tiến về phía họ, kìm chế con ngựa đang nhảy múa. Tay hầu của ông ta sờ lên chuôi kiếm và quay người trên yên.
“Ở lại đằng sau và chăm sóc cô gái.” Ông ta quát Skomlik và đám Trappers. “Đừng chen vào!”
“Chúng tôi đâu có ngu,” Skomlik nói khẽ sau khi tay hầu đã đi khỏi, “mà can dự vào xung đột giữa các lãnh chúa Nilfgaard...”
“Liệu sẽ có đánh nhau không Skomlik?”
“Chắc chắn. Giữa Sweers và Varnhagen là mối thù truyền kiếp. Canh giữ đứa con gái cẩn thận. Nếu may mắn, tiền thưởng sẽ là của riêng chúng ta.”
“Varnhagen cũng đang tìm kiếm cô gái. Nếu ông ta thắng, chúng ta sẽ chỉ còn bốn người...”
“Năm.” Skomlik mỉm cười. “Một người đến từ Sarda ở phía sau kia là người nhà của tôi. Rồi cậu sẽ thấy, trận đấu này sẽ chỉ có lợi cho chúng ta...”
Người hiệp sĩ mặc giáp xanh ghìm ngựa lại. Người hiệp sĩ cánh chim đứng ở phía đối diện. Bạn đồng hành của Xanh ở lại đằng sau. Chiếc mũ kỳ lạ của anh ta có gắn hai dải da thuộc ở hai bên trông như một cặp nanh hải cẩu. Trên đùi anh ta đặt một món vũ khí ghê gớm, trông như một cây giáo, khá giống với loại mà các hộ vệ của Cintra sử dụng, nhưng cán ngắn hơn và lưỡi giáo dài hơn.
Xanh và Cánh Chim trao đổi vài từ. Ciri không thể nghe ra, nhưng chắc chắn đó không phải là những câu nói giữa hai người bạn. Xanh đột nhiên đứng lên bàn đạp, chỉ vào Ciri và nói gì đó rất lớn và giận dữ. Cánh Chim cũng đáp lại tương tự và vẫy bàn tay đeo găng sắt, ý muốn bảo Xanh hãy biến đi.
Và thế là bắt đầu.
Xanh thúc ngựa phi lên và rướn người tới trước, giơ cao cây rìu nãy giờ được buộc cạnh yên ngựa. Cánh Chim cũng thúc ngựa lên và rút kiếm từ trong vỏ ra. Nhưng trước khi hai người đàn ông kịp giao chiến, Hai Nanh đã tấn công, thúc ngựa phi nước đại với cây giáo trong tay. Hầu cận của Cánh Chim lao vào anh ta, rút kiếm ra, nhưng Hai Nanh xoay người trên yên và đâm cây giáo vào ngực người hầu cận. Lưỡi giáo dài cắm một tiếng bang xuyên qua tấm giáp ngực, người hầu cận kêu lên và ngã xuống đất, cả hai tay nắm chặt cán ngọn giáo đang thò ra từ ngực.
Cánh Chim và Xanh va vào nhau cái rầm. Cây rìu nguy hiểm hơn nhưng thanh kiếm lại nhanh hơn. Xanh trúng đòn vào vai, một mảnh kim loại bay sang bên, người kỵ sĩ quay lại và ghìm cương, lảo đảo trên yên ngựa, một dòng máu đỏ bắt đầu chảy xuống bộ giáp xanh dương. Các đấu thủ lại phi nước đại. Cánh Chim quay đầu, nhưng Hai Nanh đã xông tới ông ta, cầm chắc thanh kiếm bằng cả hai tay, sẵn sàng ra đòn. Cánh Chim thúc ngựa nhanh hơn, Hai Nanh chỉ dẫn ngựa bằng đầu gối, phi bên cạnh. Cánh Chim xoay xở chém được anh ta. Trước mắt Ciri, tấm giáp vỡ nát và một dòng máu tuôn ra.
Xanh đã quay trở lại, vung rìu trên không và la hét. Cả hai địch thủ trao đổi vài chiêu rồi lại tách ra. Hai Nanh lại lao tới Cánh Chim, ngựa đâm nhau và kiếm tóe lửa. Hai Nanh cắt trúng Cánh Chim, đập vỡ giáp tay và khiên của ông ta. Cánh Chim vươn thẳng người và giáng một đòn mạnh vào bên phải giáp ngực của Hai Nanh. Hai Nanh lảo đảo trên yên ngựa. Cánh Chim đứng lên bàn đạp và vung hết lực, vào phần cổ giữa vai và mũ sắt. Thanh kiếm to bản và sắc cạnh cắt qua mũ, và kẹt luôn ở đó. Hai Nanh cứng người lại và rùng mình. Con ngựa đi giật lùi, chân đá loạn xạ. Cánh Chim rướn người trên yên và rút thanh kiếm ra. Hai Nanh trượt khỏi lưng ngựa. Móng guốc của con vật giẫm và đạp bẹp bộ áo giáp.
Xanh lại quay đầu và tấn công lần nữa, rìu giơ lên. Ông ta cầm dây cương đầy khó khăn, sử dụng cánh tay bị thương. Cánh Chim nhận thấy và điệu nghệ phi sang bên phải, đứng thẳng trên yên ngựa và tung một cú đánh tàn bạo. Xanh đỡ bằng chiếc rìu và kéo theo thanh kiếm của Cánh Chim. Hai con ngựa lại đâm vào nhau. Xanh là một người đàn ông lực lưỡng, chiếc rìu trên tay ông ta giơ lên rồi hạ xuống dễ dàng như que củi. Nó đập vào bộ áo giáp của Cánh Chim cái rầm và con ngựa của ông ta suýt thì khuỵu xuống. Cánh Chim lảo đảo, nhưng vẫn ngồi vững được. Trước khi cây rìu lại bổ xuống lần nữa, ông ta bỏ dây cương, tay trái rút ra một chiếc búa nặng nề treo bên cạnh và đánh vào mũ sắt của Xanh. Chiếc mũ rung như chuông, giờ thì đến lượt Xanh lảo đảo trên yên. Hai con ngựa hý vang, cố gắng cắn lẫn nhau và không muốn tách ra.
Xanh, rõ ràng là choáng váng bởi cú đánh, nhưng vẫn xoay xở bổ được một nhát rìu vào giáp ngực đối phương. Sự thật rằng cả hai vẫn đang ngồi trên lưng ngựa được có vẻ như là cả một phép màu, nhưng đó chỉ do nhờ vào bộ yên cương cao của họ. Máu chảy xuống cả hai con ngựa. Ciri nhìn kinh hãi. Ở Kaer Morhen họ đã dạy cô bé chiến đấu, nhưng cô không thể tưởng tượng nổi mình sẽ đối đầu với những người to lớn như vậy kiểu gì. Hay thậm chí là chặn nổi một cú đánh trời giáng như vậy.
Xanh nắm chặt cán cây rìu vẫn đang kẹt trên ngực Cánh Chim bằng cả hai tay, ngồi thẳng lên và kéo, cố gắng hất ngã đối thủ khỏi lưng ngựa. Cánh Chim đập ông ta bằng cây búa một lần, hai lần, ba lần. Máu túa ra từ chiếc mũ sắt và đổ xuống bộ giáp màu xanh dương. Cánh Chim thúc gót vào hông ngựa, cú nhảy đột ngột giật chiếc rìu khỏi ngực ông ta. Xanh, vẫn đang nghiêng người trên yên, đánh rơi cán rìu. Cánh Chim đổi chiếc búa sang tay phải, vung nó và đánh trúng vào đầu con ngựa của Xanh. Giữ dây cương bằng tay trái, người Nilfgaard tung đòn, tấm áo giáp xanh dương kêu như đe thợ rèn, máu chảy ra từ chiếc mũ giập nát. Thêm một đòn nữa và Xanh đổ xuống đất. Con ngựa đốm của Xanh lùi lại, nhưng con ngựa màu be của Cánh Chim, rõ ràng là đã được huấn luyện, đá người hiệp sĩ đang nằm dưới đất một cái. Xanh vẫn còn sống, có thể nhận ra được nhờ vào tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng của ông ta. Con ngựa tiếp tục đá kịch liệt tới nỗi Cánh Chim không thể ngồi vững được và đổ xuống đất, ngay bên cạnh Xanh.
“Cả hai bọn họ đã chết rồi.” Tên Trappers đang giữ Ciri la lên.
“Hiệp mới chả sĩ, đáng đời.” Một tên khác nói.
Hai người hầu của Xanh đứng nhìn từ xa. Một người quay ngựa lại.
“Đợi đã, Remiz!” Skomlik hét lên. “Cậu đi đâu thế? Về Sarda? Cậu vội lên giá treo cổ thế cơ à?”
Anh ta dừng lại, lấy tay che mắt cho bớt nắng.
“Có phải ông đấy không Skomlik?”
“Phải! Lại đây Remiz, đừng sợ! Xung đột giữa các hiệp sĩ không phải vấn đề của chúng ta!”
Ciri đột nhiên cảm thấy thờ ơ vậy là đủ rồi. Khéo léo luồn khỏi cánh tay của kẻ đang giữ mình, cô bé bắt đầu chạy, bắt lấy con ngựa đốm của Xanh và nhảy lên yên.
Cô lẽ ra đã thoát được, nếu không phải vì hai tay hầu từ Sarda đang ngồi sẵn trên yên, và ngựa của họ vẫn còn khỏe. Họ bắt được cô dễ dàng, túm lấy dây cương. Cô nhảy xuống và phi vào khu rừng, nhưng đám kỵ sĩ lại bắt kịp cô. Một gã túm lấy tóc cô và kéo lê đi. Ciri hét lên và bám lấy tay hắn. Tên kỵ sĩ ném cô xuống dưới chân Skomlik. Hắn quất sợi roi da, nó huýt sáo một tiếng, Ciri hét lên và cuộn người lại, hai tay ôm đầu. Sợi roi lại huýt sáo và đánh vào tay cô. Cô lăn trên đất, nhưng Skomlik chắn đường, đá cô và giẫm chân lên lưng cô.
“Còn muốn chạy nữa không, con điếm?”
Sợi roi huýt sáo. Ciri hú lên. Skomlik lại quất vào lưng cô bé.
“Đừng đánh tôi!” cô kêu lên, lùi lại khỏi hắn.
“Vậy ra mày cũng biết nói đó chứ, con đĩ! Thấy nhớ cái lưỡi của mình hả? Tao sẽ...
“Nhớ đấy, Skomlik!” Một tên Trappers kêu lên. “Ông muốn giết cô ta à? Cô ta quá đáng giá để vứt đi!”
“Chết tiệt!” Remiz nói, xuống ngựa. “Đây có phải người mà Nilfgaard đã tìm kiếm suốt cả một tuần không?”
“Chính xác.”
“Ha! Cả trại lính đang truy lùng cô ta! Ông không biết người này quan trọng thế nào với Đế chế đâu! Họ nói là một pháp sư hùng mạnh đã xác định được cô ta đang ở đâu đó quanh khu vực này. Ở Sarda đang bàn tán ầm lên. Các ông bắt được cô ta ở đâu vậy?”
“Lòng Chảo.”
“Nói dối!”
“Thật đấy, thật đấy,” Skomlik nói giận dữ. “Chúng tôi đã tóm được cô ta và phần thưởng sẽ là của chúng tôi! Sao đứng như trời chồng thế! Trói con khốn này vào yên ngựa! Chúng ta biến khỏi đây thôi, anh em!”
“Ngài Sweers,” một tên Trappers nói, “vẫn còn đang thở...”
“Không lâu đâu. Cắt cổ lão đi! Chúng ta sẽ đi thẳng tới Amarillo, các anh em, tới gặp ngài thống đốc. Chúng ta đã bắt được đứa con gái và giờ phần thưởng là của chúng ta.”
“Tới Amarillo?” Remiz nói, gãi trán, nhìn vào bãi chiến trường vừa mới diễn ra. “Ở đó chúng ta sẽ được các đao phủ tiếp đón! Ông định nói gì với ngài thống đốc? Người hiệp sĩ đã bại trận nhưng ông vẫn còn lành lặn? Khi toàn bộ sự việc hé lộ, thống đốc sẽ treo cổ các ông, còn chúng tôi sẽ bị ném về Sarda...và rồi người nhà Varnhagen sẽ lột da chúng tôi ở đó. Các ông đi mà tới Amarillo, tôi sẽ ở trong rừng...”
“Cậu là em rể tôi, Remiz.” Skomlik nói. “Mặc dù cậu là một thằng chó vì đã đánh đập em gái tôi, nhưng cậu vẫn là người nhà. Thế nên tôi sẽ cứu cái mạng của cậu. Tôi bảo, chúng ta tới Amarillo. Thống đốc biết rõ ân oán giữa Sweers và Varnhagen. Họ gặp, họ đánh nhau, chuyện bình thường. Và chúng ta làm gì? Đứa con gái bỏ chạy, chúng ta đuổi theo nó. Chúng ta là Trappers. Và giờ thì cậu cũng là một Trappers, Remiz. Thống đốc sẽ chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với Sweers. Sẽ không ai mở mồm nói gì...”
“Ông có quên điều gì không đấy, Skomlik?” Remiz hỏi trong khi liếc mắt sang người hầu đến từ Sarda kia.
Skomlik chậm rãi quay lại và bất chợt rút một con dao ra và đâm vào cổ người hầu. Anh ta ậm ực và đổ xuống đất.
“Tôi không quên.” Gã Trappers nói lạnh lùng. “Rồi, giờ thì chỉ còn cậu và chúng tôi. Không còn nhân chứng nào cả, và bớt đi một cái đầu để chia phần thưởng. Lên ngựa nào anh em, tới Amarillo! Vẫn còn một đoạn đường khá xa giữa chúng ta và tiền thưởng. Không có thời gian để lãng phí đâu!”