[Dịch] Witcher Saga #2: Time of Contempt
Chương 4 : CHƯƠNG II.I
Ngày đăng: 23:11 07/05/20
Nói tôi biết cô ấy là hơi quá. Tôi nghĩ rằng không có ai, ngoại trừ Witcher và Nữ pháp sư ra, có thể thực sự hiểu được cô ấy. Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy không để lại cho tôi ấn tượng gì nhiều lắm, dù cho hoàn cảnh chúng tôi gặp mặt là khá dị thường. Tôi biết có những người nói rằng ngay từ giây phút đầu tiên khi họ nhìn thấy cô ấy, họ đã cảm nhận được hơi thở của thần chết đi theo sau cô. Tuy nhiên, đối với tôi thì cô ấy trông có vẻ bình thường mặc dù tôi hoàn toàn biết là không phải vậy – đó là vì sao tôi cố gắng nhìn ra, cảm nhận, tìm hiểu sự dị thường của cô ấy. Nhưng tôi không thể nhìn hay cảm nhận được gì cả. Bất kỳ điều gì có thể là dấu hiệu, điềm gở báo trước những sự kiện bi thảm sẽ xảy ra trong tương lai. Những sự kiện xảy ra vì cô ấy. Hay chính cô ấy gây nên.
- Dandelion, Nửa thế kỷ thơ ca.
________
Gần ngã tư, ngay chỗ khu rừng kết thúc, có chín cây cọc cắm ở đó. Mỗi cây có một cái bánh xe buộc vào. Phía trên bánh xe, những con quạ rỉa thịt những cái xác được trói vào vành xe. Chiều cao của những cây cột và số chim khiến cho không thể biết được những cái xác đó thuộc về ai, nhưng không nghi ngờ gì là họ đã chết hết rồi. Không còn khả năng nào khác cả.
Ciri quay mặt đi khỏi cảnh tượng đó và nhăn mũi. Gió thổi từ phía những cây cọc sang, làm mùi hôi thối từ những xác chết lan ra khắp con đường.
“Món đồ trang trí tuyệt vời,” Yennefer gập người trên yên ngựa và khạc một bãi xuống đất, tạm thời quên mất rằng trước đó không lâu cô đã từng nhiếc móc Ciri thậm tệ vì làm y hệt như vậy. “Đầy màu sắc và ngào ngạt mùi hoa hồng. Nhưng tại sao lại ở đây, tại nơi bìa rừng này? Thường thì những thứ như vậy phải được đặt ngay trước cổng thành phố. Tôi nói có đúng không, ông bạn thân mến?”
“Đó là lũ Sóc, thưa quý cô,” một trong các thương nhân giải thích, ghìm con ngựa của mình lại. “Elves. Ở trên đó, trên cây cọc. Đó là lý do vì sao chúng được đặt ở đây. Để cảnh báo những tên Sóc khác.”
“Thế có nghĩa là,” nữ pháp sư lườm ông ta, “mọi tên Scoia’tael nào bị bắt sống đều được giải đến đây....”
“Elves, thưa quý cô, rất hiếm khi để mình bị bắt sống,” người lái buôn cắt ngang. “Và kể cả khi các chiến binh của ta có bắt được đi chăng nữa thì chúng cũng sẽ được dẫn đến một thị trấn, vì đó là nơi định cư của những kẻ không-phải-người. Nhưng một gã elf gục ngã trong chiến trận sẽ bị đem đến đây và trói vào một cây cột. Thường thì chúng được đem đến từ rất xa, đã thối rữa và bốc mùi hết rồi....”
“Trong khi,” Yennefer lầm bầm, “chúng ta đã bị cấm sử dụng necromancy vì phải tôn trọng sự tôn nghiêm của cái chết, và mọi thi thể đều xứng đáng được nghỉ ngơi, chôn cất tử tế....”
“Cô có ý gì vậy, thưa quý cô?”
“Đừng bận tâm. Không nên lãng phí thời gian nữa, Ciri. Mau chóng rời khỏi đây thôi. Ta cảm giác như thể đã bị ô uế do cái mùi này vậy.”
“Con cũng thế, ewww!” Ciri nhăn nhó, vượt lên trước chiếc xe hàng của người lái buôn. “Hãy phi nước đại, được chứ?”
“Rồi....Ciri! Ta bảo phi nước đại, không phải phóng như điên thế!”
***
Họ nhanh chóng đến trước một thành phố: vĩ đại, bao quanh bởi những bức tường, nhấp nhô những tòa tháp với mái nhọn. Có thể nhìn thấy biển ở phía sau nó, xanh biếc, lấp lánh dưới ánh ban mai, lấm chấm những mái buồm trắng. Ciri dừng con ngựa ở rìa bãi cát, đứng trên bàn đạp và hít vào mùi hương mặn mà của gió.
“Gors Velen,” Yennefer nói, tiến lại gần cô bé. “Chúng ta đã đến nơi rồi. Hãy quay trở lại con đường nào.”
Họ lại phi nước đại, vượt qua vài chiếc xe hàng và những người đi đường đang vác củi. Khi đã ở một mình, nữ pháp sư đi chậm lại và ra hiệu cho Ciri cũng làm như vậy.
“Lại đây nào,” cô nói. “Gần hơn. Cầm lấy dây cương và dắt con ngựa của ta đi. Ta cần cả hai tay.”
“Để làm gì ạ?”
“Ta bảo cứ cầm dây cương đi.”
Yennefer lấy ra một chiếc gương bạc, lau sạch nó và khẽ lẩm nhẩm một câu thần chú. Chiếc gương trôi ra khỏi tay cô và lơ lửng phía trên cổ con ngựa, ngay trước mặt cô.
Ciri trầm trồ ngưỡng mộ, liếm môi.
Nữ pháp sư cởi mũ trùm đầu ra và chải tóc. Ciri im lặng. Cô bé biết là không được phép làm phiền Yennefer khi cô đang chải tóc. Mái tóc xoăn tuyệt đẹp và trông hơi rối một cách ngẫu nhiên cần đến rất nhiều công sức.
Nữ pháp sư lại lục lọi trong túi, sau đó đeo lên một đôi khuyên tai làm bằng kim cương và một cặp lắc tay. Cô cởi chiếc khăn quàng cổ ra và nới lỏng vài chiếc cúc áo, để lộ ra cái cổ nõn nà và sợi dây chuyền đen bóng đính một ngôi sao làm từ đá nham thạch.
“Ha!” Ciri cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. “Con biết vì sao cô làm chuyện này rồi! Cô muốn trông thật xinh đẹp, bởi vì chúng ta đang sắp sửa vào một thành phố! Có phải không ạ?”
“Đúng đấy.”
“Còn con thì sao?”
“Còn con thì sao?”
“Con cũng muốn trông thật đẹp! Con sẽ làm tóc....”
“Đội mũ lên,” Yennefer nghiêm khắc ra lệnh, vẫn đang soi gương. “Đội lại như cũ. Giấu tóc của con đi.”
Ciri rít lên giận dữ nhưng vâng lời. Cô bé đã học được cách đọc những ngữ điệu khác nhau trong giọng nói của nữ pháp sư. Cô bé biết khi nào thì nên cãi lại và khi nào thì im lặng.
Yennefer, sau khi đã chỉnh sửa đâu vào đấy xong xuôi, lấy ra một cái lọ thủy tinh xanh lè từ trong túi xách.
“Ciri,” cô nói bằng giọng mềm mỏng hơn. “Đây là một chuyến đi bí mật. Và nó vẫn chưa kết thúc. Đó là vì sao con lại phải giấu tóc vào trong mũ. Có những người đứng sẵn ở cổng thành được trả công chỉ để trông trừng tất cả những kẻ mới đến. Con có hiểu không?”
“Không,” Ciri đốp lại, giật dây cương của con ngựa đen. “Cô nhìn lộ liễu đến mức những kẻ đứng ở cổng thành sẽ mắt lồi ra khỏi tròng luôn không chừng! Bí mật thế à?”
“Thành phố mà chúng ta đang sắp sửa đến,” Yennefer mỉm cười, “là Gors Velen. Ta không cần phải ngụy trang ở Gors Velen, trái lại là đằng khác. Với con, thì đó lại là một vấn đề. Con không được để bất kỳ ai nhớ đến mình.”
“Những ai nhìn thấy cô thì cũng sẽ để ý đến con thôi!”
Nữ pháp sư mở nắp chiếc lọ ngào ngạt mùi hoa cà và phúc bồn tử. Cô chấm đầu ngón tay vào chất lỏng ở bên trong và thoa một ít dưới mắt.
“Ta nghi ngờ,” cô nói, vẫn đang cười một cách bí hiểm, “rằng sẽ chẳng có ai để ý đến con đâu.”
***
Một hàng dài người và ngựa đứng trước cây cầu, và các khách lữ hành vây cứng quanh cánh cổng đợi đến lượt của mình. Ciri không thích lắm cái ý tưởng phải xếp hàng. Yennefer thì lại ngồi thẳng trên yên ngựa và tiếp tục tiến lên phía trước, ánh mắt cô cất cao phía trên những người đi đường – mà đang nhanh chóng tránh sang một bên để nhường lối.
“Lối này, lối này, thưa quý cô đáng kính!” một người gác cổng hô lên, nhìn Yennefer với gương mặt đỏ lựng. “Mời đi lối này! Tránh đường! Tránh đường nào!”
Người chỉ huy của lính canh bước ra từ trạm gác với vẻ khó chịu và bực tức, nhưng ngay khi nhìn thấy Yennefer thì lập tức chấn chỉnh lại, mắt mở to và mồm há hốc, và cúi chào.
“Tôi xin khiêm nhường đón chào cô đến Gors Velen, thưa quý cô,” ông ta lắp bắp, đứng thẳng người và vẫn đang nhìn chằm chằm. “Xin được phục vụ cô....Tôi có thể giúp gì đây, thưa cô? Có lẽ cô cần một người hộ tống chăng? Một hướng dẫn viên? Tôi có nên gọi ai không?”
“Không cần thiết.” Yennefer nhìn xuống ông ta. “Tôi sẽ không ở lại lâu đâu. Tôi đang trên đường đến Thanedd.”
“Dĩ nhiên rồi....” người chiến binh chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia, vẫn không rời mắt khỏi gương mặt của nữ pháp sư. Những người lính khác cũng đang nhìn cô. Ciri kiêu hãnh ngẩng cao đầu nhưng nhanh chóng nhận ra rằng chả có ai thèm nhìn mình. Như thể cô bé đang tàng hình vậy.
“Dĩ nhiên rồi....” người chỉ huy lặp lại. “Đến Thanedd, vâng....vì cuộc triệu tập. Tôi hiểu, dĩ nhiên rồi. Tôi chúc....”
“Cảm ơn ông,” nữ pháp sư giục con ngựa, rõ ràng là không hứng thú lắm với lời chúc của viên chỉ huy. Ciri theo sau. Những người lính cúi đầu trước Yennefer, không thèm nhìn cô bé lấy một cái.
“Họ thậm chí còn chẳng hỏi tên cô,” cô bé lầm bầm, bắt kịp Yennefer và cẩn thận dẫn con ngựa qua những vũng bùn. “Hay điểm đến của chúng ta! Cô đã phù phép họ à?”
“Không phải họ, mà là ta.”
Nữ pháp sư quay đầu lại và Ciri há hốc mồm. Đôi mắt của Yennefer rực lên một ngọn lửa tím và gương mặt cô tỏa ra vẻ đẹp rạng ngời. Sáng chói. Khiêu gợi. Nguy hiểm. Và khác thường.
“Cái lọ màu xanh!” Ciri đoán. “Nó là gì vậy ạ?”
“Glamarye. Một thần dược. Hay nói đúng hơn là một loại dầu bôi dành cho những dịp đặc biệt. Ciri, con có cần phải giẫm vào mọi vũng nước thế không?”
“Con muốn rửa sạch móng ngựa.”
“Đã không mưa được một tháng rồi. Đó là rượu và nước đái ngựa, không phải nước đâu.”
“Ah...Tại sao cô lại phải dùng thứ thần dược đó? Cô thật sự tuyệt vọng đến mức....”
“Đây là Gors Velen,” Yennefer cắt ngang. “Phần lớn của cải của thành phố thuộc về các pháp sư. Nói chính xác hơn là nữ pháp sư. Con đã thấy các nữ pháp sư được đối xử thế nào rồi đó. Ta không thích phải tự giới thiệu hay chứng tỏ bản thân mình. Ta muốn nó phải thật rõ ràng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi đi qua căn nhà màu đỏ kia, chúng ta sẽ rẽ trái. Chậm hơn, Ciri. Trông chừng con ngựa đi không con sẽ đâm phải đứa trẻ nào đó bây giờ.”
“Tại sao chúng ta lại đến đây?”
“Ta đã nói với con rồi.”
Ciri rít lên, bậm môi và thúc vào hông con ngựa. Nó lồng lên và nhảy múa, suýt nữa thì đâm phải một chiếc xe. Người lái xe đứng lên và trông có vẻ như đang định dạy cho cô bé một bài học, nhưng khi nhìn thấy Yennefer ông ta ngồi ngay xuống và bắt đầu ngắm nghía đôi giày của mình.
“Làm thế một lần nữa,” Yennefer nói, “và ta sẽ bực mình. Thôi cư xử như một đứa trẻ con đi. Con đang làm ta thấy xấu hổ đấy.”
“Cô định gửi con đến một ngôi trường chứ gì? Con không muốn đi!”
“Trật tự. Người ta đang nhìn kìa.”
“Người ta đang nhìn cô, chứ không phải con! Con không muốn đến ngôi trường nào hết! Cô đã hứa là chúng ta sẽ luôn ở bên nhau kia mà, thế mà giờ cô lại muốn bỏ con lại! Một mình! Con không muốn phải cô đơn nữa!”
“Con sẽ không như thế. Có rất nhiều đứa trẻ cùng lứa với con ở trường. Con sẽ có rất nhiều bạn.”
“Con không muốn có bạn. Con muốn ở với cô và với....con tưởng.....”
Yennefer ngay lập tức quay lại.
“Con tưởng cái gì?”
“Con tưởng chúng ta đang đi gặp Geralt.” Ciri ngước lên mà không chớp mắt. “Con biết cô nghĩ gì trong đầu trên suốt quãng đường. Và tại sao cô thở dài mỗi đêm....”
“Đủ rồi,” nữ pháp sư rít lên và ánh lửa trong đôi mắt cô làm Ciri phải co lại sau bờm ngựa. “Con đã trở nên xấc xược rồi đấy. Ta muốn nhắc con nhớ rằng quãng thời gian mà con có thể kháng cự lại ta đã qua lâu rồi. Đó là quyết định của chính con. Giờ thì con phải vâng lời. Con sẽ phải làm đúng theo những gì ta bảo. Hiểu chưa?”
Ciri gật đầu.
“Ta biết điều gì là tốt cho con. Luôn như vậy. Vì thế nên con sẽ nghe theo và vâng lời. Đã rõ chưa? Dừng ngựa lại. Chúng ta đến nơi rồi.”
“Đây là ngôi trường sao?” Ciri làu bàu, ngắm nghía vẻ ngoài ấn tượng của tòa nhà. “Nó đã....”
“Không một lời nào nữa. Xuống ngựa đi. Và cư xử cho đàng hoàng. Đây không phải ngôi trường, ngôi trường nằm ở Aretuza, không phải Gors Velen. Đây là một ngân hàng.”
“Chúng ta cần đến ngân hàng làm gì?”
“Tự nghĩ lấy đi. Ta bảo xuống ngựa. Đừng có giẫm ngay vào vũng nước thế! Cứ để con ngựa đấy, phục vụ khắc trông coi nó. Cởi găng tay ra. Vào ngân hàng mà đeo găng tay là không được lịch sự. Nhìn vào ta này. Chỉnh lại mũ và cổ áo. Đứng thẳng. Con không biết phải làm gì với bàn tay à? Vậy thì đừng làm gì cả!”
Ciri thở dài.
Những người phục vụ đã cúi chào họ toàn là người lùn cả. Ciri chăm chú quan sát họ. Mặc dù cũng ngắn tũn, vuông vắn và râu rậm, họ trông khác hoàn toàn so với ông bạn Yarpen Zigrin của cô bé hay những chàng trai của ông. Những người phục vụ có vẻ chậm chạp, quy củ, nhạt nhẽo. Và khiêm tốn, điều cuối cùng mà người ta có thể dùng để mô tả Yarpen và các chàng trai.
Họ bước vào tòa nhà. Món thần dược vẫn còn công hiệu, nên hình ảnh của Yennefer ngay lập tức dấy lên một sự kích động, những bước chân chạy qua lại, và thêm nhiều những cái đầu cúi chào mà chỉ dừng lại bởi sự xuất hiện của một người lùn râu trắng mập mạp và trông có vẻ giàu có.
“Yennefer quý mến!” người lùn gầm lên, làm lung lay sợi dây chuyền vàng đeo trước cổ, dài quá bộ râu trắng của ông ta. “Thật là một bất ngờ! Và thật là một vinh hạnh! Hãy vào văn phòng của tôi nào! Và tất cả các người, đừng có đứng đực ra đó nữa! Quay lại làm việc đi! Wilfli, ngay lập tức mang một chai Castel de Neuf đến văn phòng ta, năm nào....thì cậu tự chọn. Nhanh lên! Hãy cứ tự nhiên, Yennefer. Tôi rất vui khi được nhìn thấy cô. Cô trông rất....ờ, tuyệt vời!”
“Ông cũng vậy,” nữ pháp sư mỉm cười, “ trông có vẻ ổn cả nhỉ, Giancardi.”
“Đương nhiên rồi. Mời vào văn phòng tôi. Không, không, nhường phụ nữ trước. Cô biết lối mà, Yennefer.”
Căn phòng rất tối và không khí mát mẻ, có mùi mà Ciri nhận ra từ tòa tháp của Jarre, mùi của mực, giấy da và bụi bám trên những món nội thất bằng gỗ sồi, và những quyển sách cũ kĩ.
“Mời ngồi.” người chủ ngân hàng kéo ra một chiếc ghế cho Yennefer và nhìn Ciri với vẻ thắc mắc. “Hmm.....”
“Cứ đưa cho con bé một quyển sách, Molnar,” nữ pháp sư nói, nhận thấy ánh nhìn đó. “Con bé rất thích sách. Nó sẽ ngồi ở góc bàn và sẽ không làm phiền chúng ta. Phải không, Ciri?”
Ciri thấy thật vô nghĩa khi trả lời.
“Một quyển sách hử, hmmm.” người lùn lầm bầm, lại gần ngăn tủ. “Chúng ta có gì ở đây nào? Hmm, lãi ròng và chi tiêu sổ sách.....Không, không phải cái đó. Thủ tục hải quan và nhập cảnh.....không được. Tín dụng và bồi hoàn? Không. Ôi, sao nó lại lọt vào đây được nhỉ? Quỷ sứ mới biết được.....nhưng có lẽ sẽ hợp với cháu. Cầm lấy đi, bé con.”
Cuốn sách có tựa đề Physiologus, nó rất cổ và rách nát. Ciri cẩn trọng giở qua bìa và vài trang đầu. Nội dung ngay lập tức cuốn hút cô bé, bởi vì nó viết về những loài quái vật thần bí và có đầy tranh minh họa. Trong một khoảng thời gian tiếp theo, cô bé cố gắng vừa chú tâm đến cuốn sách vừa để ý đến cuộc trò chuyện giữa nữ pháp sư và người lùn.
“Có lá thư nào cho tôi không, Molnar?”
“Không.” Người chủ ngân hàng rót rượu cho Yennefer và chính ông. “Không có lá thư nào mới. Cái cuối cùng từ tháng trước tôi đã gửi cho cô rồi.”
“Tôi đã nhận được, cảm ơn ông. Đã có ai....bày tỏ sự hứng thú đối với những lá thư này chưa?”
“Không phải ở đây,” Molnar Giancardi cười. “Nhưng cô đang nhắm trúng đích rồi đó, cô bạn thân mến. Ngân hàng của Vivaldi đã kể với tôi rằng đã có kẻ cố truy lùng những bức thư. Chi nhánh của họ ở Vengerberg cũng đã phát hiện ra một nỗ lực nhằm theo dõi lịch sử chuyển khoản của cô. Một trong số các nhân viên thu ngân hóa ra là tay trong.”
Người lùn dừng lại và nhìn nữ pháp sư từ dưới cặp lông mày rậm rạp. Ciri chăm chú lắng nghe. Yennefer im lặng, nghịch ngợm ngôi sao kim cương trên cổ.
“Vivaldi,” Molnar tiếp tục, hạ thấp giọng. “Không thể hoặc không muốn điều tra vụ việc này. Tay thu ngân phản bội đã vô tình ngã xuống hào nước trong khi say rượu và chết đuối. Một tai nạn không may. Tiếc thật. Quá sớm, quá vội vàng....”
“Không cần khóc lóc làm gì,” nữ pháp sư bặm môi. “Tôi biết ai đang có hứng thú với những lá thư và tài khoản của tôi, cuộc điều tra của Vivaldi cũng chẳng đem lại điều gì mới mẻ đâu.”
“Nếu cô nói vậy.....” Giancardi gãi gãi chòm râu. “Cô đang trên đường đến Thanedd phải không, Yennefer? Vì đại hội pháp sư đó?”
“Đúng vậy.”
“Để quyết định vận mệnh của thế giới?”
“Đừng phóng đại thế.”
“Đã có rất nhiều lời đồn,” người lùn nói khô khan. “Và rất nhiều điều đang diễn ra.”
“Những điều gì vậy, cho phép tôi hỏi?”
“Kể từ năm ngoái,” Giancardi đáp lại, túm lấy chòm râu. “Người ta có thể nhận ra những thay đổi lạ thường trong chính sách tài chính....Nó không phải là vấn đề mà cô thấy thú vị, tôi biết....”
“Nói rõ hơn đi.”
“Thuế thăm dò và thuế mùa đông tăng gấp đôi, những loại thuế mà được dùng để chi trả trực tiếp cho quân đội. Mọi lái buôn và doanh nhân đều phải nộp thêm một khoản vào Quốc Khố, thuế “thập phân”, một loại thuế mới, một phần mười tổng doanh thu. Người lùn, gnome, elves và halfling phải trả thuế thăm dò cao hơn. Nếu họ có dính dáng đến buôn bán hay sản xuất thì đều phải chịu thêm một mức thuế thu nhập dành riêng cho “không-phải-người”, mỗi trăm đồng thì phải nộp mười đồng. Chính vì điều này mà tôi đã phải nộp cho nhà nước hơn 60% thu nhập của mình. Ngân hàng của tôi, bao gồm cả các chi nhánh, trả cho Bốn Vương Quốc hằng năm 600 lượng. Hãy để tôi nói rõ hơn: nó gần gấp ba so với số tiền mà một bá tước hay công tước với gia tài lớn phải trả.”
“Con người không phải chịu thêm chi phí cho quân đội sao?”
“Không. Họ chỉ phải nộp thuế thăm dò và thuế mùa đông.”
“Nói theo cách khác,” nữ pháp sư gật gù. “Chính những người lùn và những kẻ không-phải-người đang tài trợ cho chiến dịch chống Scoia’tael, đang diễn ra trong những khu rừng. Tôi đã nghĩ đến những điều này. Nhưng thuế thì có liên quan gì đến buổi triệu tập ở Thanedd?”
“Sau những buổi triệu tập đó của các cô,” người lùn lầm bầm. “Sẽ luôn có điều gì đấy xảy ra. Lần này tôi hy vọng là sẽ không có chuyện gì cả. Tôi hy vọng buổi triệu tập của cô sẽ khiến một số chuyện ngừng lại. Tôi sẽ rất vui sướng, nếu giả dụ như những đợt lên xuống giá cả này chấm dứt.”
“Làm ơn hãy nói rõ xem.”
Người lùn tựa lưng ra sau ghế và bắt chéo tay lên bụng.
“Tôi đã làm công việc này được nhiều năm rồi,” ông ta nói. “Đủ lâu để có thể liên hệ các thay đổi trong tiền tệ với một vài sự kiện thời sự. Và dạo gần đây, giá đá quý tăng lên rất nhiều. Bởi vì nhu cầu của chúng đang rất cao.”
“Chẳng phải vàng hay được chuyển sang đá quý để tránh tổn thất do biến động trong giá cả sao?”
“Cả cái đó nữa. Tuy nhiên đá quý cũng có những đặc tính quan trọng. Một túi đầy kim cương chỉ nặng vài lạng, trong khi cùng giá trị như vậy tính theo vàng sẽ nặng đến 12 cân và cần một cái bao cỡ bự. Chạy trốn cùng một cái túi thì dễ hơn bao. Và cả hai tay đều có thể thảnh thơi, không vô ích đâu. Một tay ôm vợ, trong khi tay kia có thể dùng để đấm vào mõm thằng chó nào đấy, nếu cần thiết.”
Ciri hơi sặc cười nhưng Yennefer làm cô bé im lặng với một cái liếc mắt.
“Vậy là,” cô ngẩng đầu lên. “Vài người đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn. Đến đâu đây, tôi tự hỏi?”
“Lên phía bắc là nhiều nhất. Hengfors, Kovir, Poviss. Chúng không chỉ cách xa nơi đây mà còn đều là những quốc gia trung lập và có mối giao hảo với Nilfgaard.”
“Tôi thấy rồi,” nụ cười ranh mãnh vẫn chưa biến mất khỏi gương mặt nữ pháp sư. “Ngọc trong túi, vợ trong tay và chuồn lên phía bắc....Có sớm quá không? Thôi, đừng bận tâm. Còn gì khác đang lên giá nữa không, Molnar?”
“Thuyền.”
“Cái gì?”
“Thuyền.” Người lùn lặp lại và mỉm cười. “Mọi thợ đóng tàu ở bờ biển đang bận bịu với những đơn đặt hàng từ các sĩ quan quân nhu của vua Foltest. Các sĩ quan trả rất hậu và liên tục đặt hàng. Nếu cô đang định đầu tư vào thứ gì, Yennefer, thì hãy đầu tư vào thuyền. Ngành kinh doanh phát đạt. Thuyền đóng từ sậy và vỏ cây, thêm vào loại gỗ thông tốt nhất, ăn chia với các sĩ quan...”
“Đừng đùa tôi nữa, Giancardi. Giải thích đi.”
“Những con thuyền này,” người chủ ngân hàng nói thản nhiên, ngước lên trần nhà, “đang được vận chuyển về phía nam. Đến Sodden và Brugge, đến sông Yaruga. Nhưng theo như tôi được biết, chúng không dành cho các ngư dân. Chúng được giấu trong những khu rừng bên bờ phía đông. Người ta nói rằng quân đội đang tập đổ bộ.”
“Aha.” Yennefer cắn môi. “Thế sao mọi người lại hăm hở chạy lên phương bắc thế. Yaruga ở phía nam mà.”
“Có những mối quan ngại,” người lùn lầm bầm, liếc nhìn Ciri, “rằng hoàng đế Emhyr var Emreis sẽ không thấy vui vẻ trước tin tức những con thuyền nói ở trên được cho ra khơi. Có người tin rằng một chuyến khởi hành như thế sẽ khiến Emhyr nổi giận và khi nó xảy ra thì an toàn hơn là ở càng xa biên giới Nilfgaard càng tốt....Chết tiệt, làm ơn hãy để vụ thu hoạch đến sớm đi. Nếu có chuyện xảy ra, thì đó sẽ là trước vụ thu hoạch.”
“Trước khi thóc được chất đầy kho.” Yennefer nói chậm rãi.
“Đúng vậy. Ngựa sẽ không ăn được gì trên những vùng đất khô cằn và pháo đài với kho lương thực đầy ụ sẽ chịu được một cuộc vây hãm dài....Thời tiết có vẻ thuận lợi cho vụ mùa.....phải, thời tiết thực sự rất tốt. Mặt trời đang chiếu sáng, những cây nấm đợi mưa trong vô vọng....Và Yaruga đang rất nông ở Dol Angra....dễ dàng vượt qua được. Từ cả hai phía.”
“Sao lại là Dol Angra?”
“Tôi cho rằng,” người lùn nhìn nữ pháp sư với ánh mắt sắc lẹm và vuốt chòm râu, “tôi có thể tin tưởng cô?”
“Ông luôn có thể, Giancardi. Không có gì thay đổi cả.”
“Ở Dol Angra,” người lùn điềm tĩnh nói. “Có Lyria và Aedirn, đang ở trong cùng một liên minh quân sự với Temeria. Cô không nghĩ rằng Foltest, người đang mua hết những con thuyền này, sẽ chỉ dùng chúng cho quân của mình chứ?”
“Không,” nữ pháp sư trả lời. “Tôi không cho là vậy. Cảm ơn ông vì thông tin này, Molnar. Ai mà biết được, có thể ông đúng? Có thể buổi triệu tập của chúng tôi thực sự sẽ thay đổi vận mệnh của thế giới và những cư dân của nó?”
“Đừng quên người lùn đấy nhé,” Giancardi khụt khịt. “Và những ngân hàng của họ.”
“Chúng tôi sẽ không đâu. Nhân tiện.....”
“Tôi nghe đây.”
“Tôi đang cần chi trả cho một số thứ, Molnar. Và nếu tôi thử dùng tài khoản ở ngân hàng của Vivaldi thì ai đó có thể sẽ lại chết đuối, vậy nên.....”
“Yennefer,” người lùn ngắt lời. “Những gì tôi nợ cô là vô giá. Đã lâu rồi từ hồi xảy ra cuộc thanh trừng ở Vengerberg. Cô có thể đã quên, nhưng tôi sẽ không bao giờ. Không có thành viên nào của gia đình Giancardi sẽ bao giờ quên. Cô cần bao nhiêu?”
“1500 oren Temeria, chuyển đến ngân hàng Cianfanelli ở Ellander, cho Đền thờ Melitele.”
“Xong. Giao dịch tốt đấy, các khoản từ thiện cho đền thờ sẽ không bị đánh thuế. Còn gì nữa không?”
“Phí theo học ở Aretuza hiện giờ đang là bao nhiêu?”
Ciri vểnh tai lên.
“1200 crown Novigrad,” Giancardi trả lời. “Cũng có thêm một khoản đăng ký cho học viên mới, mất khoảng 200 crown.”
“Chết tiệt, lên giá quá nhỉ.”
“Cái gì cũng thế thôi. Học viên không thiếu thứ gì cả, họ sống ở Aretuza như những cô công chúa. Và một nửa thành phố sống nhờ vào họ: thợ làm giày, thợ may, người bán kẹo, nhà cung cấp dụng cụ học tập.....”
“Tôi biết điều đó. Chuyển 2000 vào tài khoản của trường. Nặc danh. Với một ghi chú, đó là phí đăng ký và nhập học....cho một học viên.”
Người lùn đặt bút xuống, liếc nhìn Ciri và nở một nụ cười cảm thông. Ciri, vẫn đang giả vờ chú tâm đến cuốn sách, chăm chú lắng nghe.
“Chỉ thế thôi sao, Yennefer?”
“Tôi cũng muốn 300 crown Novigrad, tiền mặt. Tôi sẽ cần đến ít nhất ba bộ váy cho buổi đại hội ở Thanedd.”
“Cô cần tiền mặt để làm gì? Tôi có thể cho cô một ngân phiếu. Trị giá 500 crown. Giá vải nhập cũng đang đội lên cao khủng khiếp, và tôi biết sợi bông hay vải lanh đều không đáp ứng được tiêu chuẩn của cô. Và nếu cô cần thứ gì – cho bản thân hay học viên tương lai của Aretuza – các cửa hàng của tôi luôn sẵn mở.”
“Cảm ơn ông. Chúng ta sẽ thỏa thuận mức lãi suất thế nào đây?”
“Cô đã trả hết lãi rồi,” người lùn ngước nhìn lên, “cho cả gia đình Giancardi, Yennefer, trong cuộc thanh trừng ở Vengerberg. Đừng nói về chuyện đó nữa.”
“Tôi không thích nợ nần như vậy, Molnar.”
“Tôi cũng thế. Nhưng tôi là một lái buôn, và là một doanh nhân. Tôi biết nợ nần nghĩa là thế nào. Hãy để tôi lặp lại: đừng nói về chuyện đó nữa. Cứ coi như mọi việc cô yêu cầu đã xong xuôi đâu đấy. Cả những việc cô không yêu cầu nữa.”
Yennefer nhướng một bên lông mày lên.
“Một witcher, thân thiết với cô,” Giancardi mỉm cười, “đã đến thăm thị trấn Dorian gần đây. Tôi được thông báo là anh ta có vay 100 crown. Người cho vay đó làm việc cho tôi. Tôi sẽ xóa khoản nợ, Yennefer.”
Nữ pháp sư liếc nhanh Ciri một cái, nhăn mặt.
“Molnar,” cô nói lạnh lùng. “Hãy cứ kệ đi. Tôi không nghĩ là anh ấy vẫn còn coi tôi thân thiết đâu, và nếu mà anh ấy biết ông xóa khoản nợ, anh ấy sẽ còn ghét tôi thêm nữa. Ông biết anh ấy mà, luôn luôn ám ảnh với danh dự và lòng tự trọng. Anh ấy ở Dorian từ bao giờ.”
“Khoảng 10 ngày trước. Sau đó có người trông thấy anh ta ở Cánh Đồng Nhỏ. Từ đó, như tôi được biết, anh ta đến Hirundrum, nhận một giao kèo với nông dân trong vùng. Một con quái vật, như thường lệ.
“Và rồi anh ấy sẽ được trả gần như không gì hết cho con quái vật đó, như thường lệ.” Giọng của Yennefer thay đổi đôi chút. “Và, như thường lệ, gần như chẳng đủ để chi tiền thuốc thang, nếu nó có làm anh ấy bị thương. Như thường lệ. Nếu ông thực sự muốn làm gì đó cho tôi, Molnar, thì hãy can thiệp vào chuyện này đi. Liên lạc với mấy tay nông dân và nâng mức tiền công lên. Để ít ra anh ấy còn kiếm sống được.”
“Như thường lệ,” Giancardi khụt khịt. “Nếu anh ta phát hiện ra thì sao?”
Yennefer lườm Ciri, lúc này đang nhìn họ và lắng nghe, thậm chí còn chẳng thèm giả vờ hứng thú với cuốn Physiologus nữa.
“Để xem,” cô đốp lại. “Ai sẽ nói cho anh ấy đây?”
Ciri hạ thấp ánh mắt. Người lùn mỉm cười, vuốt râu.
“Trước khi đến Thanedd, cô có định dừng lại ở Hirundrum không? Một cách tình cờ, dĩ nhiên rồi?”
“Không,” nữ pháp sư quay mặt đi. “Tôi không định. Hãy đổi chủ đề đi, Molnar.”
Giancardi tiếp tục vuốt râu và nhìn Ciri. Cô bé cúi thấp đầu, ho khẽ, và ngọ nguậy trên ghế.
“Quả thật,” ông đồng ý. “Đến lúc đổi chủ đề rồi. Nhưng cô học trò của cô dường như có vẻ đã phát chán với quyển sách....và với cuộc trò chuyện của chúng ta. Và vấn đề mà tôi muốn bàn với cô bây giờ chắc chắn là sẽ còn làm cô bé chán hơn nữa,....Vận mệnh của thế giới, của người lùn, của các ngân hàng của họ, một chủ đề thật nhàm chán đối với các thiếu nữ trẻ, học viên tốt nghiệp Aretuza tương lai....Hãy để cô bé thoải mái một chút, Yennefer. Hãy để cô bé đi dạo một vòng quanh thành phố.....”
“Ồ, vâng!” Ciri la lên.
Nữ pháp sư nhăn mặt và đang định mở miệng phản đối nhưng chợt đổi ý. Ciri không dám chắc lắm, nhưng nghi ngờ rằng đó là do cái nháy mắt từ người chủ ngân hàng.
“Hãy để cô bé con được chiêm ngưỡng sự lộng lẫy của Gors Velen,” Giancardi thêm vào, cười lớn. “Cô bé xứng đáng được hưởng chút tự do trước khi....trước khi vào học Aretuza. Và chúng ta còn cần phải bàn về một số vấn đề....tế nhị. Không, tôi không nói rằng cô bé nên đi một mình, mặc dù thành phố khá là an toàn. Tôi sẽ cử một người đồng hành và vệ sĩ đi theo. Một trong các nhân viên ưu tú của tôi.”
“Hãy thứ lỗi cho tôi, Molnar,” Yennefer không đáp lại nụ cười đó. “nhưng tôi nghĩ rằng vào thời điểm hiện tại, kể cả trong một thành phố an toàn như này đi chăng nữa, đi cùng một người lùn....”
“Tôi thậm chí còn không nghĩ đến,” Giancardi nói với vẻ phật ý, “cho một người lùn đi theo cô bé. Người nhân viên mà tôi đang nói tới là con trai của một thương nhân rất được kính trọng. Một con người hoàn toàn. Cô nghĩ tôi chỉ toàn thuê người lùn thôi sao? Này, Wilfi! Gọi Fabio lại đây, nhanh lên!”
“Ciri,” nữ pháp sư lại gần cô bé và thì thầm, “làm ơn đừng có làm chuyện gì ngốc ngếch. Đừng làm xấu mặt ta. Và giữ kín mồm mép khi ở cùng cậu trai đó, hiểu chưa? Hãy hứa với ta là con sẽ cẩn thận đi. Đừng gật đầu. Lời hứa phải được nói bằng mồm hẳn hoi.”
“Con hứa, thưa cô Yennefer.”
“Đừng có quên thỉnh thoảng phải để ý mặt trời đấy nhé. Con phải quay lại lúc giữa trưa. Về đúng giờ vào. Và nếu....không, ta nghĩ sẽ chẳng có ai nhận ra con đâu. Nhưng nếu để ý thấy ai đang quan sát mình....”
Nữ pháp sư thò tay vào trong túi, lấy ra một viên mã não nhỏ xíu khắc đầy rune và có dạng một cái đồng hồ cát.
“Hãy giấu nó trong túi. Đừng để mất. Khi cần thiết....con có nhớ câu thần chú không? Nhưng phải thật kín đáo, bởi vì tấm bùa hoạt động sẽ tỏa ra những rung động rất mạnh và khi kích hoạt sẽ gây ra một tiếng vang. Nếu ở gần ai đó nhạy cảm với ma thuật, con sẽ không che giấu được bản thân mình đâu mà là ngược lại đấy. À, và hãy cầm lấy....phòng khi con muốn mua cái gì đó.”
“Con cảm ơn, cô Yennefer.” Ciri bỏ lá bùa và mấy đồng xu vào túi và tò mò liếc nhìn cậu bé trai đang bước vào phòng. Cậu có tàn nhang trên mặt và mái tóc nâu vàng lượn sóng, dài đến cổ áo bộ đồng phục màu xám.
“Fabio Sachs,” Giancardi giới thiệu. Cậu bé kính cẩn cúi chào.
“Fabio, đây là cô Yennefer, khách quý của ta. Và quý cô bé nhỏ này là học trò của cô ấy, đang muốn đi dạo một vòng quanh thành phố. Cậu sẽ tháp tùng, hướng dẫn và bảo vệ cô bé.”
Cậu trai lại cúi chào, nhưng lần này là về phía Ciri.
“Ciri,” Yennefer nói lạnh lùng. “Làm ơn đứng lên nào.”
Cô bé vâng lời, ngạc nhiên, biết rõ phép tắc ứng xử để nhận ra rằng cô không cần thiết phải làm vậy. Đột nhiên, cô bé vỡ lẽ. Mặc dù trạc tuổi mình, cậu trai vẫn thấp hơn cô bé một cái đầu.
“Molnar,” nữ pháp sư thở dài. “Ai phải trông chừng cho ai đây? Ông có thể giao trọng trách này cho ai đó nhìn ấn tượng hơn một chút được không?”
Cậu bé đỏ mặt và liếc nhìn ông chủ để tìm kiếm sự chấp thuận. Giancardi gật đầu khích lệ. Cậu trai lại cúi đầu.
“Thưa quý cô đáng kính,” cậu nói trơn tru và rành mạch. “Tôi có thể không cao nhưng cô có thể trông cậy vào tôi. Tôi biết rất rõ thành phố này. Tôi sẽ chăm sóc cho tiểu thư đây hết sức có thể. Và một khi tôi, Fabio Sachs Con, con trai của Fabio Sachs, đã thề là sẽ làm điều gì đó hết sức có thể....thì hiếm người nào so bì được.”
Yennefer nhìn cậu một lúc, rồi quay trở lại người chủ ngân hàng.
“Xin chúc mừng, Molnar,” cô nói. “Ông rất biết chọn người đấy. Cậu trai này sẽ rất hữu dụng cho ông trong tương lai. Quả thực, đúng là một viên kim cương thô. Ciri, ta tin tưởng giao phó con vào tay Fabio, con trai của Fabio, vì đó là một con người đáng kính và tin cậy.”
Cậu bé đỏ như cà chua. Ciri nhận ra rằng mình cũng thế.
“Fabio,” người lùn mở một cái hòm ra, lục lọi những thứ bên trong. “Đây là một nửa viên đá quý và ba....và hai đồng năm. Phòng khi tiểu thư đây muốn mua gì đó. Nếu cô bé không cần, cậu sẽ trả lại chúng. Giờ thì đi đi.”
“Giữa trưa, Ciri,” Yennefer nhắc nhở. “Không được chậm hơn một giây.”
“Con biết rồi, con biết rồi.”
- Dandelion, Nửa thế kỷ thơ ca.
________
Gần ngã tư, ngay chỗ khu rừng kết thúc, có chín cây cọc cắm ở đó. Mỗi cây có một cái bánh xe buộc vào. Phía trên bánh xe, những con quạ rỉa thịt những cái xác được trói vào vành xe. Chiều cao của những cây cột và số chim khiến cho không thể biết được những cái xác đó thuộc về ai, nhưng không nghi ngờ gì là họ đã chết hết rồi. Không còn khả năng nào khác cả.
Ciri quay mặt đi khỏi cảnh tượng đó và nhăn mũi. Gió thổi từ phía những cây cọc sang, làm mùi hôi thối từ những xác chết lan ra khắp con đường.
“Món đồ trang trí tuyệt vời,” Yennefer gập người trên yên ngựa và khạc một bãi xuống đất, tạm thời quên mất rằng trước đó không lâu cô đã từng nhiếc móc Ciri thậm tệ vì làm y hệt như vậy. “Đầy màu sắc và ngào ngạt mùi hoa hồng. Nhưng tại sao lại ở đây, tại nơi bìa rừng này? Thường thì những thứ như vậy phải được đặt ngay trước cổng thành phố. Tôi nói có đúng không, ông bạn thân mến?”
“Đó là lũ Sóc, thưa quý cô,” một trong các thương nhân giải thích, ghìm con ngựa của mình lại. “Elves. Ở trên đó, trên cây cọc. Đó là lý do vì sao chúng được đặt ở đây. Để cảnh báo những tên Sóc khác.”
“Thế có nghĩa là,” nữ pháp sư lườm ông ta, “mọi tên Scoia’tael nào bị bắt sống đều được giải đến đây....”
“Elves, thưa quý cô, rất hiếm khi để mình bị bắt sống,” người lái buôn cắt ngang. “Và kể cả khi các chiến binh của ta có bắt được đi chăng nữa thì chúng cũng sẽ được dẫn đến một thị trấn, vì đó là nơi định cư của những kẻ không-phải-người. Nhưng một gã elf gục ngã trong chiến trận sẽ bị đem đến đây và trói vào một cây cột. Thường thì chúng được đem đến từ rất xa, đã thối rữa và bốc mùi hết rồi....”
“Trong khi,” Yennefer lầm bầm, “chúng ta đã bị cấm sử dụng necromancy vì phải tôn trọng sự tôn nghiêm của cái chết, và mọi thi thể đều xứng đáng được nghỉ ngơi, chôn cất tử tế....”
“Cô có ý gì vậy, thưa quý cô?”
“Đừng bận tâm. Không nên lãng phí thời gian nữa, Ciri. Mau chóng rời khỏi đây thôi. Ta cảm giác như thể đã bị ô uế do cái mùi này vậy.”
“Con cũng thế, ewww!” Ciri nhăn nhó, vượt lên trước chiếc xe hàng của người lái buôn. “Hãy phi nước đại, được chứ?”
“Rồi....Ciri! Ta bảo phi nước đại, không phải phóng như điên thế!”
***
Họ nhanh chóng đến trước một thành phố: vĩ đại, bao quanh bởi những bức tường, nhấp nhô những tòa tháp với mái nhọn. Có thể nhìn thấy biển ở phía sau nó, xanh biếc, lấp lánh dưới ánh ban mai, lấm chấm những mái buồm trắng. Ciri dừng con ngựa ở rìa bãi cát, đứng trên bàn đạp và hít vào mùi hương mặn mà của gió.
“Gors Velen,” Yennefer nói, tiến lại gần cô bé. “Chúng ta đã đến nơi rồi. Hãy quay trở lại con đường nào.”
Họ lại phi nước đại, vượt qua vài chiếc xe hàng và những người đi đường đang vác củi. Khi đã ở một mình, nữ pháp sư đi chậm lại và ra hiệu cho Ciri cũng làm như vậy.
“Lại đây nào,” cô nói. “Gần hơn. Cầm lấy dây cương và dắt con ngựa của ta đi. Ta cần cả hai tay.”
“Để làm gì ạ?”
“Ta bảo cứ cầm dây cương đi.”
Yennefer lấy ra một chiếc gương bạc, lau sạch nó và khẽ lẩm nhẩm một câu thần chú. Chiếc gương trôi ra khỏi tay cô và lơ lửng phía trên cổ con ngựa, ngay trước mặt cô.
Ciri trầm trồ ngưỡng mộ, liếm môi.
Nữ pháp sư cởi mũ trùm đầu ra và chải tóc. Ciri im lặng. Cô bé biết là không được phép làm phiền Yennefer khi cô đang chải tóc. Mái tóc xoăn tuyệt đẹp và trông hơi rối một cách ngẫu nhiên cần đến rất nhiều công sức.
Nữ pháp sư lại lục lọi trong túi, sau đó đeo lên một đôi khuyên tai làm bằng kim cương và một cặp lắc tay. Cô cởi chiếc khăn quàng cổ ra và nới lỏng vài chiếc cúc áo, để lộ ra cái cổ nõn nà và sợi dây chuyền đen bóng đính một ngôi sao làm từ đá nham thạch.
“Ha!” Ciri cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. “Con biết vì sao cô làm chuyện này rồi! Cô muốn trông thật xinh đẹp, bởi vì chúng ta đang sắp sửa vào một thành phố! Có phải không ạ?”
“Đúng đấy.”
“Còn con thì sao?”
“Còn con thì sao?”
“Con cũng muốn trông thật đẹp! Con sẽ làm tóc....”
“Đội mũ lên,” Yennefer nghiêm khắc ra lệnh, vẫn đang soi gương. “Đội lại như cũ. Giấu tóc của con đi.”
Ciri rít lên giận dữ nhưng vâng lời. Cô bé đã học được cách đọc những ngữ điệu khác nhau trong giọng nói của nữ pháp sư. Cô bé biết khi nào thì nên cãi lại và khi nào thì im lặng.
Yennefer, sau khi đã chỉnh sửa đâu vào đấy xong xuôi, lấy ra một cái lọ thủy tinh xanh lè từ trong túi xách.
“Ciri,” cô nói bằng giọng mềm mỏng hơn. “Đây là một chuyến đi bí mật. Và nó vẫn chưa kết thúc. Đó là vì sao con lại phải giấu tóc vào trong mũ. Có những người đứng sẵn ở cổng thành được trả công chỉ để trông trừng tất cả những kẻ mới đến. Con có hiểu không?”
“Không,” Ciri đốp lại, giật dây cương của con ngựa đen. “Cô nhìn lộ liễu đến mức những kẻ đứng ở cổng thành sẽ mắt lồi ra khỏi tròng luôn không chừng! Bí mật thế à?”
“Thành phố mà chúng ta đang sắp sửa đến,” Yennefer mỉm cười, “là Gors Velen. Ta không cần phải ngụy trang ở Gors Velen, trái lại là đằng khác. Với con, thì đó lại là một vấn đề. Con không được để bất kỳ ai nhớ đến mình.”
“Những ai nhìn thấy cô thì cũng sẽ để ý đến con thôi!”
Nữ pháp sư mở nắp chiếc lọ ngào ngạt mùi hoa cà và phúc bồn tử. Cô chấm đầu ngón tay vào chất lỏng ở bên trong và thoa một ít dưới mắt.
“Ta nghi ngờ,” cô nói, vẫn đang cười một cách bí hiểm, “rằng sẽ chẳng có ai để ý đến con đâu.”
***
Một hàng dài người và ngựa đứng trước cây cầu, và các khách lữ hành vây cứng quanh cánh cổng đợi đến lượt của mình. Ciri không thích lắm cái ý tưởng phải xếp hàng. Yennefer thì lại ngồi thẳng trên yên ngựa và tiếp tục tiến lên phía trước, ánh mắt cô cất cao phía trên những người đi đường – mà đang nhanh chóng tránh sang một bên để nhường lối.
“Lối này, lối này, thưa quý cô đáng kính!” một người gác cổng hô lên, nhìn Yennefer với gương mặt đỏ lựng. “Mời đi lối này! Tránh đường! Tránh đường nào!”
Người chỉ huy của lính canh bước ra từ trạm gác với vẻ khó chịu và bực tức, nhưng ngay khi nhìn thấy Yennefer thì lập tức chấn chỉnh lại, mắt mở to và mồm há hốc, và cúi chào.
“Tôi xin khiêm nhường đón chào cô đến Gors Velen, thưa quý cô,” ông ta lắp bắp, đứng thẳng người và vẫn đang nhìn chằm chằm. “Xin được phục vụ cô....Tôi có thể giúp gì đây, thưa cô? Có lẽ cô cần một người hộ tống chăng? Một hướng dẫn viên? Tôi có nên gọi ai không?”
“Không cần thiết.” Yennefer nhìn xuống ông ta. “Tôi sẽ không ở lại lâu đâu. Tôi đang trên đường đến Thanedd.”
“Dĩ nhiên rồi....” người chiến binh chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia, vẫn không rời mắt khỏi gương mặt của nữ pháp sư. Những người lính khác cũng đang nhìn cô. Ciri kiêu hãnh ngẩng cao đầu nhưng nhanh chóng nhận ra rằng chả có ai thèm nhìn mình. Như thể cô bé đang tàng hình vậy.
“Dĩ nhiên rồi....” người chỉ huy lặp lại. “Đến Thanedd, vâng....vì cuộc triệu tập. Tôi hiểu, dĩ nhiên rồi. Tôi chúc....”
“Cảm ơn ông,” nữ pháp sư giục con ngựa, rõ ràng là không hứng thú lắm với lời chúc của viên chỉ huy. Ciri theo sau. Những người lính cúi đầu trước Yennefer, không thèm nhìn cô bé lấy một cái.
“Họ thậm chí còn chẳng hỏi tên cô,” cô bé lầm bầm, bắt kịp Yennefer và cẩn thận dẫn con ngựa qua những vũng bùn. “Hay điểm đến của chúng ta! Cô đã phù phép họ à?”
“Không phải họ, mà là ta.”
Nữ pháp sư quay đầu lại và Ciri há hốc mồm. Đôi mắt của Yennefer rực lên một ngọn lửa tím và gương mặt cô tỏa ra vẻ đẹp rạng ngời. Sáng chói. Khiêu gợi. Nguy hiểm. Và khác thường.
“Cái lọ màu xanh!” Ciri đoán. “Nó là gì vậy ạ?”
“Glamarye. Một thần dược. Hay nói đúng hơn là một loại dầu bôi dành cho những dịp đặc biệt. Ciri, con có cần phải giẫm vào mọi vũng nước thế không?”
“Con muốn rửa sạch móng ngựa.”
“Đã không mưa được một tháng rồi. Đó là rượu và nước đái ngựa, không phải nước đâu.”
“Ah...Tại sao cô lại phải dùng thứ thần dược đó? Cô thật sự tuyệt vọng đến mức....”
“Đây là Gors Velen,” Yennefer cắt ngang. “Phần lớn của cải của thành phố thuộc về các pháp sư. Nói chính xác hơn là nữ pháp sư. Con đã thấy các nữ pháp sư được đối xử thế nào rồi đó. Ta không thích phải tự giới thiệu hay chứng tỏ bản thân mình. Ta muốn nó phải thật rõ ràng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi đi qua căn nhà màu đỏ kia, chúng ta sẽ rẽ trái. Chậm hơn, Ciri. Trông chừng con ngựa đi không con sẽ đâm phải đứa trẻ nào đó bây giờ.”
“Tại sao chúng ta lại đến đây?”
“Ta đã nói với con rồi.”
Ciri rít lên, bậm môi và thúc vào hông con ngựa. Nó lồng lên và nhảy múa, suýt nữa thì đâm phải một chiếc xe. Người lái xe đứng lên và trông có vẻ như đang định dạy cho cô bé một bài học, nhưng khi nhìn thấy Yennefer ông ta ngồi ngay xuống và bắt đầu ngắm nghía đôi giày của mình.
“Làm thế một lần nữa,” Yennefer nói, “và ta sẽ bực mình. Thôi cư xử như một đứa trẻ con đi. Con đang làm ta thấy xấu hổ đấy.”
“Cô định gửi con đến một ngôi trường chứ gì? Con không muốn đi!”
“Trật tự. Người ta đang nhìn kìa.”
“Người ta đang nhìn cô, chứ không phải con! Con không muốn đến ngôi trường nào hết! Cô đã hứa là chúng ta sẽ luôn ở bên nhau kia mà, thế mà giờ cô lại muốn bỏ con lại! Một mình! Con không muốn phải cô đơn nữa!”
“Con sẽ không như thế. Có rất nhiều đứa trẻ cùng lứa với con ở trường. Con sẽ có rất nhiều bạn.”
“Con không muốn có bạn. Con muốn ở với cô và với....con tưởng.....”
Yennefer ngay lập tức quay lại.
“Con tưởng cái gì?”
“Con tưởng chúng ta đang đi gặp Geralt.” Ciri ngước lên mà không chớp mắt. “Con biết cô nghĩ gì trong đầu trên suốt quãng đường. Và tại sao cô thở dài mỗi đêm....”
“Đủ rồi,” nữ pháp sư rít lên và ánh lửa trong đôi mắt cô làm Ciri phải co lại sau bờm ngựa. “Con đã trở nên xấc xược rồi đấy. Ta muốn nhắc con nhớ rằng quãng thời gian mà con có thể kháng cự lại ta đã qua lâu rồi. Đó là quyết định của chính con. Giờ thì con phải vâng lời. Con sẽ phải làm đúng theo những gì ta bảo. Hiểu chưa?”
Ciri gật đầu.
“Ta biết điều gì là tốt cho con. Luôn như vậy. Vì thế nên con sẽ nghe theo và vâng lời. Đã rõ chưa? Dừng ngựa lại. Chúng ta đến nơi rồi.”
“Đây là ngôi trường sao?” Ciri làu bàu, ngắm nghía vẻ ngoài ấn tượng của tòa nhà. “Nó đã....”
“Không một lời nào nữa. Xuống ngựa đi. Và cư xử cho đàng hoàng. Đây không phải ngôi trường, ngôi trường nằm ở Aretuza, không phải Gors Velen. Đây là một ngân hàng.”
“Chúng ta cần đến ngân hàng làm gì?”
“Tự nghĩ lấy đi. Ta bảo xuống ngựa. Đừng có giẫm ngay vào vũng nước thế! Cứ để con ngựa đấy, phục vụ khắc trông coi nó. Cởi găng tay ra. Vào ngân hàng mà đeo găng tay là không được lịch sự. Nhìn vào ta này. Chỉnh lại mũ và cổ áo. Đứng thẳng. Con không biết phải làm gì với bàn tay à? Vậy thì đừng làm gì cả!”
Ciri thở dài.
Những người phục vụ đã cúi chào họ toàn là người lùn cả. Ciri chăm chú quan sát họ. Mặc dù cũng ngắn tũn, vuông vắn và râu rậm, họ trông khác hoàn toàn so với ông bạn Yarpen Zigrin của cô bé hay những chàng trai của ông. Những người phục vụ có vẻ chậm chạp, quy củ, nhạt nhẽo. Và khiêm tốn, điều cuối cùng mà người ta có thể dùng để mô tả Yarpen và các chàng trai.
Họ bước vào tòa nhà. Món thần dược vẫn còn công hiệu, nên hình ảnh của Yennefer ngay lập tức dấy lên một sự kích động, những bước chân chạy qua lại, và thêm nhiều những cái đầu cúi chào mà chỉ dừng lại bởi sự xuất hiện của một người lùn râu trắng mập mạp và trông có vẻ giàu có.
“Yennefer quý mến!” người lùn gầm lên, làm lung lay sợi dây chuyền vàng đeo trước cổ, dài quá bộ râu trắng của ông ta. “Thật là một bất ngờ! Và thật là một vinh hạnh! Hãy vào văn phòng của tôi nào! Và tất cả các người, đừng có đứng đực ra đó nữa! Quay lại làm việc đi! Wilfli, ngay lập tức mang một chai Castel de Neuf đến văn phòng ta, năm nào....thì cậu tự chọn. Nhanh lên! Hãy cứ tự nhiên, Yennefer. Tôi rất vui khi được nhìn thấy cô. Cô trông rất....ờ, tuyệt vời!”
“Ông cũng vậy,” nữ pháp sư mỉm cười, “ trông có vẻ ổn cả nhỉ, Giancardi.”
“Đương nhiên rồi. Mời vào văn phòng tôi. Không, không, nhường phụ nữ trước. Cô biết lối mà, Yennefer.”
Căn phòng rất tối và không khí mát mẻ, có mùi mà Ciri nhận ra từ tòa tháp của Jarre, mùi của mực, giấy da và bụi bám trên những món nội thất bằng gỗ sồi, và những quyển sách cũ kĩ.
“Mời ngồi.” người chủ ngân hàng kéo ra một chiếc ghế cho Yennefer và nhìn Ciri với vẻ thắc mắc. “Hmm.....”
“Cứ đưa cho con bé một quyển sách, Molnar,” nữ pháp sư nói, nhận thấy ánh nhìn đó. “Con bé rất thích sách. Nó sẽ ngồi ở góc bàn và sẽ không làm phiền chúng ta. Phải không, Ciri?”
Ciri thấy thật vô nghĩa khi trả lời.
“Một quyển sách hử, hmmm.” người lùn lầm bầm, lại gần ngăn tủ. “Chúng ta có gì ở đây nào? Hmm, lãi ròng và chi tiêu sổ sách.....Không, không phải cái đó. Thủ tục hải quan và nhập cảnh.....không được. Tín dụng và bồi hoàn? Không. Ôi, sao nó lại lọt vào đây được nhỉ? Quỷ sứ mới biết được.....nhưng có lẽ sẽ hợp với cháu. Cầm lấy đi, bé con.”
Cuốn sách có tựa đề Physiologus, nó rất cổ và rách nát. Ciri cẩn trọng giở qua bìa và vài trang đầu. Nội dung ngay lập tức cuốn hút cô bé, bởi vì nó viết về những loài quái vật thần bí và có đầy tranh minh họa. Trong một khoảng thời gian tiếp theo, cô bé cố gắng vừa chú tâm đến cuốn sách vừa để ý đến cuộc trò chuyện giữa nữ pháp sư và người lùn.
“Có lá thư nào cho tôi không, Molnar?”
“Không.” Người chủ ngân hàng rót rượu cho Yennefer và chính ông. “Không có lá thư nào mới. Cái cuối cùng từ tháng trước tôi đã gửi cho cô rồi.”
“Tôi đã nhận được, cảm ơn ông. Đã có ai....bày tỏ sự hứng thú đối với những lá thư này chưa?”
“Không phải ở đây,” Molnar Giancardi cười. “Nhưng cô đang nhắm trúng đích rồi đó, cô bạn thân mến. Ngân hàng của Vivaldi đã kể với tôi rằng đã có kẻ cố truy lùng những bức thư. Chi nhánh của họ ở Vengerberg cũng đã phát hiện ra một nỗ lực nhằm theo dõi lịch sử chuyển khoản của cô. Một trong số các nhân viên thu ngân hóa ra là tay trong.”
Người lùn dừng lại và nhìn nữ pháp sư từ dưới cặp lông mày rậm rạp. Ciri chăm chú lắng nghe. Yennefer im lặng, nghịch ngợm ngôi sao kim cương trên cổ.
“Vivaldi,” Molnar tiếp tục, hạ thấp giọng. “Không thể hoặc không muốn điều tra vụ việc này. Tay thu ngân phản bội đã vô tình ngã xuống hào nước trong khi say rượu và chết đuối. Một tai nạn không may. Tiếc thật. Quá sớm, quá vội vàng....”
“Không cần khóc lóc làm gì,” nữ pháp sư bặm môi. “Tôi biết ai đang có hứng thú với những lá thư và tài khoản của tôi, cuộc điều tra của Vivaldi cũng chẳng đem lại điều gì mới mẻ đâu.”
“Nếu cô nói vậy.....” Giancardi gãi gãi chòm râu. “Cô đang trên đường đến Thanedd phải không, Yennefer? Vì đại hội pháp sư đó?”
“Đúng vậy.”
“Để quyết định vận mệnh của thế giới?”
“Đừng phóng đại thế.”
“Đã có rất nhiều lời đồn,” người lùn nói khô khan. “Và rất nhiều điều đang diễn ra.”
“Những điều gì vậy, cho phép tôi hỏi?”
“Kể từ năm ngoái,” Giancardi đáp lại, túm lấy chòm râu. “Người ta có thể nhận ra những thay đổi lạ thường trong chính sách tài chính....Nó không phải là vấn đề mà cô thấy thú vị, tôi biết....”
“Nói rõ hơn đi.”
“Thuế thăm dò và thuế mùa đông tăng gấp đôi, những loại thuế mà được dùng để chi trả trực tiếp cho quân đội. Mọi lái buôn và doanh nhân đều phải nộp thêm một khoản vào Quốc Khố, thuế “thập phân”, một loại thuế mới, một phần mười tổng doanh thu. Người lùn, gnome, elves và halfling phải trả thuế thăm dò cao hơn. Nếu họ có dính dáng đến buôn bán hay sản xuất thì đều phải chịu thêm một mức thuế thu nhập dành riêng cho “không-phải-người”, mỗi trăm đồng thì phải nộp mười đồng. Chính vì điều này mà tôi đã phải nộp cho nhà nước hơn 60% thu nhập của mình. Ngân hàng của tôi, bao gồm cả các chi nhánh, trả cho Bốn Vương Quốc hằng năm 600 lượng. Hãy để tôi nói rõ hơn: nó gần gấp ba so với số tiền mà một bá tước hay công tước với gia tài lớn phải trả.”
“Con người không phải chịu thêm chi phí cho quân đội sao?”
“Không. Họ chỉ phải nộp thuế thăm dò và thuế mùa đông.”
“Nói theo cách khác,” nữ pháp sư gật gù. “Chính những người lùn và những kẻ không-phải-người đang tài trợ cho chiến dịch chống Scoia’tael, đang diễn ra trong những khu rừng. Tôi đã nghĩ đến những điều này. Nhưng thuế thì có liên quan gì đến buổi triệu tập ở Thanedd?”
“Sau những buổi triệu tập đó của các cô,” người lùn lầm bầm. “Sẽ luôn có điều gì đấy xảy ra. Lần này tôi hy vọng là sẽ không có chuyện gì cả. Tôi hy vọng buổi triệu tập của cô sẽ khiến một số chuyện ngừng lại. Tôi sẽ rất vui sướng, nếu giả dụ như những đợt lên xuống giá cả này chấm dứt.”
“Làm ơn hãy nói rõ xem.”
Người lùn tựa lưng ra sau ghế và bắt chéo tay lên bụng.
“Tôi đã làm công việc này được nhiều năm rồi,” ông ta nói. “Đủ lâu để có thể liên hệ các thay đổi trong tiền tệ với một vài sự kiện thời sự. Và dạo gần đây, giá đá quý tăng lên rất nhiều. Bởi vì nhu cầu của chúng đang rất cao.”
“Chẳng phải vàng hay được chuyển sang đá quý để tránh tổn thất do biến động trong giá cả sao?”
“Cả cái đó nữa. Tuy nhiên đá quý cũng có những đặc tính quan trọng. Một túi đầy kim cương chỉ nặng vài lạng, trong khi cùng giá trị như vậy tính theo vàng sẽ nặng đến 12 cân và cần một cái bao cỡ bự. Chạy trốn cùng một cái túi thì dễ hơn bao. Và cả hai tay đều có thể thảnh thơi, không vô ích đâu. Một tay ôm vợ, trong khi tay kia có thể dùng để đấm vào mõm thằng chó nào đấy, nếu cần thiết.”
Ciri hơi sặc cười nhưng Yennefer làm cô bé im lặng với một cái liếc mắt.
“Vậy là,” cô ngẩng đầu lên. “Vài người đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn. Đến đâu đây, tôi tự hỏi?”
“Lên phía bắc là nhiều nhất. Hengfors, Kovir, Poviss. Chúng không chỉ cách xa nơi đây mà còn đều là những quốc gia trung lập và có mối giao hảo với Nilfgaard.”
“Tôi thấy rồi,” nụ cười ranh mãnh vẫn chưa biến mất khỏi gương mặt nữ pháp sư. “Ngọc trong túi, vợ trong tay và chuồn lên phía bắc....Có sớm quá không? Thôi, đừng bận tâm. Còn gì khác đang lên giá nữa không, Molnar?”
“Thuyền.”
“Cái gì?”
“Thuyền.” Người lùn lặp lại và mỉm cười. “Mọi thợ đóng tàu ở bờ biển đang bận bịu với những đơn đặt hàng từ các sĩ quan quân nhu của vua Foltest. Các sĩ quan trả rất hậu và liên tục đặt hàng. Nếu cô đang định đầu tư vào thứ gì, Yennefer, thì hãy đầu tư vào thuyền. Ngành kinh doanh phát đạt. Thuyền đóng từ sậy và vỏ cây, thêm vào loại gỗ thông tốt nhất, ăn chia với các sĩ quan...”
“Đừng đùa tôi nữa, Giancardi. Giải thích đi.”
“Những con thuyền này,” người chủ ngân hàng nói thản nhiên, ngước lên trần nhà, “đang được vận chuyển về phía nam. Đến Sodden và Brugge, đến sông Yaruga. Nhưng theo như tôi được biết, chúng không dành cho các ngư dân. Chúng được giấu trong những khu rừng bên bờ phía đông. Người ta nói rằng quân đội đang tập đổ bộ.”
“Aha.” Yennefer cắn môi. “Thế sao mọi người lại hăm hở chạy lên phương bắc thế. Yaruga ở phía nam mà.”
“Có những mối quan ngại,” người lùn lầm bầm, liếc nhìn Ciri, “rằng hoàng đế Emhyr var Emreis sẽ không thấy vui vẻ trước tin tức những con thuyền nói ở trên được cho ra khơi. Có người tin rằng một chuyến khởi hành như thế sẽ khiến Emhyr nổi giận và khi nó xảy ra thì an toàn hơn là ở càng xa biên giới Nilfgaard càng tốt....Chết tiệt, làm ơn hãy để vụ thu hoạch đến sớm đi. Nếu có chuyện xảy ra, thì đó sẽ là trước vụ thu hoạch.”
“Trước khi thóc được chất đầy kho.” Yennefer nói chậm rãi.
“Đúng vậy. Ngựa sẽ không ăn được gì trên những vùng đất khô cằn và pháo đài với kho lương thực đầy ụ sẽ chịu được một cuộc vây hãm dài....Thời tiết có vẻ thuận lợi cho vụ mùa.....phải, thời tiết thực sự rất tốt. Mặt trời đang chiếu sáng, những cây nấm đợi mưa trong vô vọng....Và Yaruga đang rất nông ở Dol Angra....dễ dàng vượt qua được. Từ cả hai phía.”
“Sao lại là Dol Angra?”
“Tôi cho rằng,” người lùn nhìn nữ pháp sư với ánh mắt sắc lẹm và vuốt chòm râu, “tôi có thể tin tưởng cô?”
“Ông luôn có thể, Giancardi. Không có gì thay đổi cả.”
“Ở Dol Angra,” người lùn điềm tĩnh nói. “Có Lyria và Aedirn, đang ở trong cùng một liên minh quân sự với Temeria. Cô không nghĩ rằng Foltest, người đang mua hết những con thuyền này, sẽ chỉ dùng chúng cho quân của mình chứ?”
“Không,” nữ pháp sư trả lời. “Tôi không cho là vậy. Cảm ơn ông vì thông tin này, Molnar. Ai mà biết được, có thể ông đúng? Có thể buổi triệu tập của chúng tôi thực sự sẽ thay đổi vận mệnh của thế giới và những cư dân của nó?”
“Đừng quên người lùn đấy nhé,” Giancardi khụt khịt. “Và những ngân hàng của họ.”
“Chúng tôi sẽ không đâu. Nhân tiện.....”
“Tôi nghe đây.”
“Tôi đang cần chi trả cho một số thứ, Molnar. Và nếu tôi thử dùng tài khoản ở ngân hàng của Vivaldi thì ai đó có thể sẽ lại chết đuối, vậy nên.....”
“Yennefer,” người lùn ngắt lời. “Những gì tôi nợ cô là vô giá. Đã lâu rồi từ hồi xảy ra cuộc thanh trừng ở Vengerberg. Cô có thể đã quên, nhưng tôi sẽ không bao giờ. Không có thành viên nào của gia đình Giancardi sẽ bao giờ quên. Cô cần bao nhiêu?”
“1500 oren Temeria, chuyển đến ngân hàng Cianfanelli ở Ellander, cho Đền thờ Melitele.”
“Xong. Giao dịch tốt đấy, các khoản từ thiện cho đền thờ sẽ không bị đánh thuế. Còn gì nữa không?”
“Phí theo học ở Aretuza hiện giờ đang là bao nhiêu?”
Ciri vểnh tai lên.
“1200 crown Novigrad,” Giancardi trả lời. “Cũng có thêm một khoản đăng ký cho học viên mới, mất khoảng 200 crown.”
“Chết tiệt, lên giá quá nhỉ.”
“Cái gì cũng thế thôi. Học viên không thiếu thứ gì cả, họ sống ở Aretuza như những cô công chúa. Và một nửa thành phố sống nhờ vào họ: thợ làm giày, thợ may, người bán kẹo, nhà cung cấp dụng cụ học tập.....”
“Tôi biết điều đó. Chuyển 2000 vào tài khoản của trường. Nặc danh. Với một ghi chú, đó là phí đăng ký và nhập học....cho một học viên.”
Người lùn đặt bút xuống, liếc nhìn Ciri và nở một nụ cười cảm thông. Ciri, vẫn đang giả vờ chú tâm đến cuốn sách, chăm chú lắng nghe.
“Chỉ thế thôi sao, Yennefer?”
“Tôi cũng muốn 300 crown Novigrad, tiền mặt. Tôi sẽ cần đến ít nhất ba bộ váy cho buổi đại hội ở Thanedd.”
“Cô cần tiền mặt để làm gì? Tôi có thể cho cô một ngân phiếu. Trị giá 500 crown. Giá vải nhập cũng đang đội lên cao khủng khiếp, và tôi biết sợi bông hay vải lanh đều không đáp ứng được tiêu chuẩn của cô. Và nếu cô cần thứ gì – cho bản thân hay học viên tương lai của Aretuza – các cửa hàng của tôi luôn sẵn mở.”
“Cảm ơn ông. Chúng ta sẽ thỏa thuận mức lãi suất thế nào đây?”
“Cô đã trả hết lãi rồi,” người lùn ngước nhìn lên, “cho cả gia đình Giancardi, Yennefer, trong cuộc thanh trừng ở Vengerberg. Đừng nói về chuyện đó nữa.”
“Tôi không thích nợ nần như vậy, Molnar.”
“Tôi cũng thế. Nhưng tôi là một lái buôn, và là một doanh nhân. Tôi biết nợ nần nghĩa là thế nào. Hãy để tôi lặp lại: đừng nói về chuyện đó nữa. Cứ coi như mọi việc cô yêu cầu đã xong xuôi đâu đấy. Cả những việc cô không yêu cầu nữa.”
Yennefer nhướng một bên lông mày lên.
“Một witcher, thân thiết với cô,” Giancardi mỉm cười, “đã đến thăm thị trấn Dorian gần đây. Tôi được thông báo là anh ta có vay 100 crown. Người cho vay đó làm việc cho tôi. Tôi sẽ xóa khoản nợ, Yennefer.”
Nữ pháp sư liếc nhanh Ciri một cái, nhăn mặt.
“Molnar,” cô nói lạnh lùng. “Hãy cứ kệ đi. Tôi không nghĩ là anh ấy vẫn còn coi tôi thân thiết đâu, và nếu mà anh ấy biết ông xóa khoản nợ, anh ấy sẽ còn ghét tôi thêm nữa. Ông biết anh ấy mà, luôn luôn ám ảnh với danh dự và lòng tự trọng. Anh ấy ở Dorian từ bao giờ.”
“Khoảng 10 ngày trước. Sau đó có người trông thấy anh ta ở Cánh Đồng Nhỏ. Từ đó, như tôi được biết, anh ta đến Hirundrum, nhận một giao kèo với nông dân trong vùng. Một con quái vật, như thường lệ.
“Và rồi anh ấy sẽ được trả gần như không gì hết cho con quái vật đó, như thường lệ.” Giọng của Yennefer thay đổi đôi chút. “Và, như thường lệ, gần như chẳng đủ để chi tiền thuốc thang, nếu nó có làm anh ấy bị thương. Như thường lệ. Nếu ông thực sự muốn làm gì đó cho tôi, Molnar, thì hãy can thiệp vào chuyện này đi. Liên lạc với mấy tay nông dân và nâng mức tiền công lên. Để ít ra anh ấy còn kiếm sống được.”
“Như thường lệ,” Giancardi khụt khịt. “Nếu anh ta phát hiện ra thì sao?”
Yennefer lườm Ciri, lúc này đang nhìn họ và lắng nghe, thậm chí còn chẳng thèm giả vờ hứng thú với cuốn Physiologus nữa.
“Để xem,” cô đốp lại. “Ai sẽ nói cho anh ấy đây?”
Ciri hạ thấp ánh mắt. Người lùn mỉm cười, vuốt râu.
“Trước khi đến Thanedd, cô có định dừng lại ở Hirundrum không? Một cách tình cờ, dĩ nhiên rồi?”
“Không,” nữ pháp sư quay mặt đi. “Tôi không định. Hãy đổi chủ đề đi, Molnar.”
Giancardi tiếp tục vuốt râu và nhìn Ciri. Cô bé cúi thấp đầu, ho khẽ, và ngọ nguậy trên ghế.
“Quả thật,” ông đồng ý. “Đến lúc đổi chủ đề rồi. Nhưng cô học trò của cô dường như có vẻ đã phát chán với quyển sách....và với cuộc trò chuyện của chúng ta. Và vấn đề mà tôi muốn bàn với cô bây giờ chắc chắn là sẽ còn làm cô bé chán hơn nữa,....Vận mệnh của thế giới, của người lùn, của các ngân hàng của họ, một chủ đề thật nhàm chán đối với các thiếu nữ trẻ, học viên tốt nghiệp Aretuza tương lai....Hãy để cô bé thoải mái một chút, Yennefer. Hãy để cô bé đi dạo một vòng quanh thành phố.....”
“Ồ, vâng!” Ciri la lên.
Nữ pháp sư nhăn mặt và đang định mở miệng phản đối nhưng chợt đổi ý. Ciri không dám chắc lắm, nhưng nghi ngờ rằng đó là do cái nháy mắt từ người chủ ngân hàng.
“Hãy để cô bé con được chiêm ngưỡng sự lộng lẫy của Gors Velen,” Giancardi thêm vào, cười lớn. “Cô bé xứng đáng được hưởng chút tự do trước khi....trước khi vào học Aretuza. Và chúng ta còn cần phải bàn về một số vấn đề....tế nhị. Không, tôi không nói rằng cô bé nên đi một mình, mặc dù thành phố khá là an toàn. Tôi sẽ cử một người đồng hành và vệ sĩ đi theo. Một trong các nhân viên ưu tú của tôi.”
“Hãy thứ lỗi cho tôi, Molnar,” Yennefer không đáp lại nụ cười đó. “nhưng tôi nghĩ rằng vào thời điểm hiện tại, kể cả trong một thành phố an toàn như này đi chăng nữa, đi cùng một người lùn....”
“Tôi thậm chí còn không nghĩ đến,” Giancardi nói với vẻ phật ý, “cho một người lùn đi theo cô bé. Người nhân viên mà tôi đang nói tới là con trai của một thương nhân rất được kính trọng. Một con người hoàn toàn. Cô nghĩ tôi chỉ toàn thuê người lùn thôi sao? Này, Wilfi! Gọi Fabio lại đây, nhanh lên!”
“Ciri,” nữ pháp sư lại gần cô bé và thì thầm, “làm ơn đừng có làm chuyện gì ngốc ngếch. Đừng làm xấu mặt ta. Và giữ kín mồm mép khi ở cùng cậu trai đó, hiểu chưa? Hãy hứa với ta là con sẽ cẩn thận đi. Đừng gật đầu. Lời hứa phải được nói bằng mồm hẳn hoi.”
“Con hứa, thưa cô Yennefer.”
“Đừng có quên thỉnh thoảng phải để ý mặt trời đấy nhé. Con phải quay lại lúc giữa trưa. Về đúng giờ vào. Và nếu....không, ta nghĩ sẽ chẳng có ai nhận ra con đâu. Nhưng nếu để ý thấy ai đang quan sát mình....”
Nữ pháp sư thò tay vào trong túi, lấy ra một viên mã não nhỏ xíu khắc đầy rune và có dạng một cái đồng hồ cát.
“Hãy giấu nó trong túi. Đừng để mất. Khi cần thiết....con có nhớ câu thần chú không? Nhưng phải thật kín đáo, bởi vì tấm bùa hoạt động sẽ tỏa ra những rung động rất mạnh và khi kích hoạt sẽ gây ra một tiếng vang. Nếu ở gần ai đó nhạy cảm với ma thuật, con sẽ không che giấu được bản thân mình đâu mà là ngược lại đấy. À, và hãy cầm lấy....phòng khi con muốn mua cái gì đó.”
“Con cảm ơn, cô Yennefer.” Ciri bỏ lá bùa và mấy đồng xu vào túi và tò mò liếc nhìn cậu bé trai đang bước vào phòng. Cậu có tàn nhang trên mặt và mái tóc nâu vàng lượn sóng, dài đến cổ áo bộ đồng phục màu xám.
“Fabio Sachs,” Giancardi giới thiệu. Cậu bé kính cẩn cúi chào.
“Fabio, đây là cô Yennefer, khách quý của ta. Và quý cô bé nhỏ này là học trò của cô ấy, đang muốn đi dạo một vòng quanh thành phố. Cậu sẽ tháp tùng, hướng dẫn và bảo vệ cô bé.”
Cậu trai lại cúi chào, nhưng lần này là về phía Ciri.
“Ciri,” Yennefer nói lạnh lùng. “Làm ơn đứng lên nào.”
Cô bé vâng lời, ngạc nhiên, biết rõ phép tắc ứng xử để nhận ra rằng cô không cần thiết phải làm vậy. Đột nhiên, cô bé vỡ lẽ. Mặc dù trạc tuổi mình, cậu trai vẫn thấp hơn cô bé một cái đầu.
“Molnar,” nữ pháp sư thở dài. “Ai phải trông chừng cho ai đây? Ông có thể giao trọng trách này cho ai đó nhìn ấn tượng hơn một chút được không?”
Cậu bé đỏ mặt và liếc nhìn ông chủ để tìm kiếm sự chấp thuận. Giancardi gật đầu khích lệ. Cậu trai lại cúi đầu.
“Thưa quý cô đáng kính,” cậu nói trơn tru và rành mạch. “Tôi có thể không cao nhưng cô có thể trông cậy vào tôi. Tôi biết rất rõ thành phố này. Tôi sẽ chăm sóc cho tiểu thư đây hết sức có thể. Và một khi tôi, Fabio Sachs Con, con trai của Fabio Sachs, đã thề là sẽ làm điều gì đó hết sức có thể....thì hiếm người nào so bì được.”
Yennefer nhìn cậu một lúc, rồi quay trở lại người chủ ngân hàng.
“Xin chúc mừng, Molnar,” cô nói. “Ông rất biết chọn người đấy. Cậu trai này sẽ rất hữu dụng cho ông trong tương lai. Quả thực, đúng là một viên kim cương thô. Ciri, ta tin tưởng giao phó con vào tay Fabio, con trai của Fabio, vì đó là một con người đáng kính và tin cậy.”
Cậu bé đỏ như cà chua. Ciri nhận ra rằng mình cũng thế.
“Fabio,” người lùn mở một cái hòm ra, lục lọi những thứ bên trong. “Đây là một nửa viên đá quý và ba....và hai đồng năm. Phòng khi tiểu thư đây muốn mua gì đó. Nếu cô bé không cần, cậu sẽ trả lại chúng. Giờ thì đi đi.”
“Giữa trưa, Ciri,” Yennefer nhắc nhở. “Không được chậm hơn một giây.”
“Con biết rồi, con biết rồi.”