[Dịch] Witcher Saga #2: Time of Contempt
Chương 6 : CHƯƠNG II.III
Ngày đăng: 23:11 07/05/20
***
Margarita Laux-Antille bước lên khỏi bể bơi. Ciri không thể không ngó một cái. Cô bé đã nhìn thấy Yennefer khỏa thân rất nhiều lần và nghĩ rằng không ai có thể sở hữu một thân hình đẹp hơn thế. Cô đã nhầm. Đứng trước thân hình của Margarita Laux-Antille thì ngay cả những bức tượng cẩm thạch của các nữ thần hay nymphs cũng phải khóc lóc vì ghen tị.
Nữ pháp sư với lấy một xô nước lạnh và đổ lên ngực, trong khi nguyền rủa một cách khiêu gợi và rũ nó đi.
“Này, bé con,” cô hướng về phía Ciri, “hãy làm một cô bé ngoan và đưa cô cái khăn nào. Nhanh lên, đừng xị mặt ra thế nữa.”
Ciri rít lên khe khẽ, vẫn thấy bị xúc phạm. Khi Fabio buột mồm nói ra Ciri là ai, các nữ pháp sư đã kéo cô bé qua suốt nửa thành phố, bêu riếu cô trước bàn dân thiên hạ. Ở ngân hàng Giancardi, toàn bộ sự cố ngay lập tức được giải thích. Các nữ pháp sư xin lỗi Yennefer, lý giải hành vi của họ. Sự hiểu lầm là do các học viên của Aretuza, đang được tạm thời chuyển đến Loxia vì các cơ sở của trường đã được trưng dụng để làm phòng cho khách và những người đến tham dự đại hội. Một vài học viên đã lợi dụng sự hỗn loạn để trốn khỏi Thanedd vào trong thành phố. Nhận ra sự kích hoạt từ tấm bùa của Ciri, Margarita Laux-Antille và Tissaia de Vries đã nhầm tưởng cô bé là một trong số đó.
Các nữ pháp sư xin lỗi Yennefer, nhưng chẳng ai thèm xin lỗi Ciri. Yennefer đứng lườm cô bé trong suốt lúc nghe lời xin lỗi, và Ciri cảm thấy tai mình như bị bỏng. Nhưng người đen đủi nhất là Fabio – Molnar Giancardi mắng ác đến nỗi cậu bé chực khóc. Ciri cảm thấy có lỗi, nhưng cũng rất tự hào về cậu – Fabio đã giữ lời và không nói gì về con wyvern.
Yennefer, hóa ra lại quen biết Margarita và Tissaia. Các nữ pháp sư đã mời họ đến Cò Bạc, nhà trọ tốt nhất và đắt nhất ở Gors Velen nơi mà Tissaia đang lưu lại, tránh né, vì những lý do mà chỉ riêng bà biết, việc phải tiếp cận hòn đảo. Margarita Laux-Antille, Hiệu trưởng của Aretuza, đã chấp nhận lời mời của nữ pháp sư cao tuổi hơn và ở chung phòng với bà trong một thời gian. Quán trọ rất xa xỉ. Họ đang ở phòng tắm dưới tầng hầm, mà Margarita và Tissaia đã thuê riêng cho mình họ, với một cái giá không tưởng. Yennefer và Ciri, đương nhiên là được khuyến khích dùng căn phòng và kết quả là đã ngâm mình trong bể và dành vài giờ trong phòng xông hơi, trò chuyện liên tục.
Ciri đưa chiếc khăn cho nữ pháp sư. Margarita vỗ yêu vào má cô bé một cái. Ciri khụt khịt và nhảy vào bể bơi nồng nàn mùi hương thảo.
“Lướt như một chiếc lá nhỏ,” Margarita mỉm cười khi nằm xuống bên cạnh Yennefer trên băng ghế. “Và thân hình con bé gọn gàng như một nymph. Cậu sẽ giao con bé cho mình ư, Yenna?”
“Đó là lý do vì sao mình đến đây.”
“Trong vòng một năm? Con bé biết căn bản chứ?”
“Nó biết, nhưng cứ để con bé bắt đầu như những đứa khác, từ đầu. Sẽ không có hại gì đâu.”
“Nghĩ tốt lắm,” Tissaia de Vries nói, đang bận sắp xếp những món đồ uống nằm trên chiếc bàn cẩm thạch, bao phủ bởi những giọt nước li ti. “Nghĩ tốt lắm, Yennefer. Sẽ dễ hơn cho con bé nếu nó bắt đầu cùng những đứa khác.”
Ciri bước lên khỏi bể và ngồi xuống mép nước, nghịch ngợm những lọn tóc và lấy chân té nước. Yennefer và Margarita chuyện trò rôm rả, thỉnh thoảng lại lau mặt bằng mấy chiếc khăn ẩm ướt.
Tissaia, khiêm tốn quấn mình trong một tấm chăn, không tham dự vào cuộc nói chuyện, toát lên vẻ hoàn toàn tập trung vào việc sắp xếp lại cái bàn cho thật ngăn nắp.
“Tôi thành thật xin lỗi các quý cô đáng kính!”, giọng của người chủ quán trọ vang lên từ trên lầu. “Thứ lỗi vì đã dám làm phiền, nhưng....một sĩ quan đang rất muốn được gặp quý bà De Vries! Họ nói rằng việc này không được chậm trễ!”
Margarita Laux-Antille cười khúc khích và nháy mắt với Yennefer, sau đó cả hai, như thể được ra lệnh, gỡ tấm khăn quấn trên ngực và quấn lấy nhau trong một tư thế rất khiêu gợi.
“Hãy để người sĩ quan vào đi!” Margarita gọi vọng ra, cố gắng nín cười. “Nhanh lên! Chúng ta sẵn sàng rồi đây!”
“Như mấy đứa trẻ con,” Tissaia de Vries thở dài, lắc đầu. “Che người lại đi, Ciri.”
Người sĩ quan bước vào, nhưng mánh khóe của các nữ pháp sư hoàn toàn vô hiệu. Người sĩ quan không thấy bối rối khi nhìn thấy họ, không đỏ mặt, không há mồm ra hay nhìn đi chỗ khác. Bởi vì viên sĩ quan là một người phụ nữ. Một người phụ nữ cao ráo, mảnh mai, với một bím tóc đen, dày cột sau lưng và thanh kiếm ở bên sườn.
“Thưa bà,” người phụ nữ nói khô khan, hơi cúi chào Tissaia de Vries, làm áo giáp mặc trên người kêu loảng xoảng. “Lệnh của bà đã được thi hành. Tôi xin phép được quay lại trại.”
“Chấp thuận,” Tissaia nói. “Cảm ơn cô vì đã tháp tùng và giúp đỡ. Chúc chuyến đi an toàn.”
Yennefer ngồi trên ghế, và nhìn vào dấu hiệu in trên vai người chiến binh mang màu đen, vàng và đỏ.
“Ngươi có biết ta là ai không?”
Người chiến binh cúi chào một cách cứng nhắc, lau mồ hôi trên mặt. Phòng tắm rất nóng và cô ta thì mặc áo giáp.
“Tôi thường xuyên đến thăm Vengerberg,” cô ta nói. “Thưa cô Yennefer. Tôi tên là Rayla.”
“Dựa theo phù hiệu, ngươi phục vụ trong lực lượng đặc nhiệm của vua Demavend.”
“Vâng, thưa cô.”
“Cấp nào?”
“Đại úy.”
“Rất tốt,” Margarita Laux-Antille cười. “Tôi có thể thấy là quân đội của Demavend cuối cùng cũng đã bắt đầu thăng cấp cho các chiến binh có buồng trứng.”
“Tôi có thể đi được không?” Người chiến binh đứng thẳng, đặt tay lên cán kiếm.
“Cô có thể.”
“Mình thấy giọng của cậu có vẻ thù địch, Yenna.” Cuối cùng Margarita nói. “Cậu có vấn đề gì với người đại úy vậy?”
Yennefer đứng dậy và lấy hai cái cốc trên bàn.
“Cậu đã thấy mấy cây cột bên vệ đường chưa?” Cô hỏi. “Cậu nên nhìn thấy chúng, cậu nên ngửi thấy mùi thối rữa của những xác chết. Những cây cột đó chính là ý tưởng và tác phẩm của cô ta. Cô ta và những kẻ dưới quyền trong Lực Lượng Đặc Nhiệm. Một lũ vô nhân tính!”
“Đây là chiến tranh, Yennefer. Cô Rayla này đã từng phải nhìn thấy không chỉ một lần những người chiến hữu của mình mà đã bị lũ Sóc bắt sống. Dây thừng buộc quanh cổ tay, treo lên cây làm bia tập bắn, bị thiến và chân hơ trên lửa trại. Những tội ác mà Scoia’tael gây ra cũng không làm Falka phải thấy hổ thẹn đâu.”
“Những phương pháp của lực lượng đặc nhiệm cũng gần tương tự như của Falka vậy. Tuy nhiên, đây không phải là về chuyện đó, Rita. Mình không thương xót gì những tên elves. Mình biết chiến tranh là như thế nào. Mình cũng biết để thắng một cuộc chiến thì cần phải làm gì. Cậu thắng với những người lính tận tâm và hy sinh để bảo vệ đất nước, bảo vệ mái nhà của họ. Chứ không phải với những kẻ như Rayla, những tên lính đánh thuê chiến đấu vì tiền, không muốn và không thể hy sinh bản thân mình cho bất kỳ ai. Chúng còn chẳng biết hy sinh nghĩa là thế nào. Và kể cả nếu có, thì chúng cũng khinh thường nó.”
“Ôi, kệ xác mấy cái hi sinh với khinh miệt của cậu đi. Nó có liên quan gì đến chúng ta? Ciri, lên tầng trên và đem xuống một bình rượu nữa đây. Ngày hôm nay ta muốn uống say.”
Tissaia de Vries thở dài và lắc đầu. Hành động này không qua mắt được Margarita.
“May mắn thay,” cô cười, “chúng em đã không còn là học viên nữa, cô giáo thân mến à. Chúng em có thể tự do muốn làm gì thì làm.”
“Ngay cả trước mặt một học viên tương lai ư?” Tissaia hỏi lại. “Khi ta còn là Hiệu trưởng của Aretuza...”
“Em nhớ, chúng em đều nhớ,” Yennefer cắt ngang với một nụ cười. “Mặc dù muốn nhưng chúng em vẫn không quên được. Đi lấy bình rượu đi, Ciri.”
Trên lầu, trong khi đợi lấy bình rượu, Ciri nhìn thấy người chiến binh và đơn vị của cô ta rời đi, bao gồm bốn người lính. Với sự tò mò và ngưỡng mộ, cô bé quan sát diện mạo, quần áo và vũ khí của họ. Rayla, người đại úy với bím tóc đen, lúc này đang cãi nhau với chủ nhà trọ.
“Ta sẽ không đợi đến lúc bình minh! Và ta cũng đếch quan tâm cổng có đóng hay không! Ta muốn rời khỏi thành phố ngay lập tức! Ta biết là quán trọ có chuồng ngựa và cổng sau! Ta ra lệnh cho ngươi mở nó ra!”
“Nhưng luật...”
“Ta chả quan tâm mẹ gì đến luật. Ta đang thực thi mệnh lệnh của quý bà De Vries!”
“Được rồi, đại úy, đừng la hét, tôi sẽ mở cổng...”
Cánh cổng được nói đến, là một lối đi hẹp và an toàn dẫn thẳng ra phía bên kia của tường thành. Trước khi Ciri cầm lấy bình rượu trên tay người hầu, cô bé ngoái nhìn khi cánh cổng được mở ra và Rayla cùng đơn vị của cô ta bước ra bóng tối bên ngoài.
Cô bé ghi nhớ điều này.
“Cuối cùng,” Margarita nói vui vẻ mặc dù không biết là do nhìn thấy Ciri hay bình rượu trên tay cô bé. Ciri đặt nó lên bàn, rõ ràng là sai cách, bởi vì Tissaia de Vries ngay lập tức di chuyển nó. Khi rót rượt, Yennefer đã phá hỏng hoàn toàn sự ngăn nắp trên chiếc bàn và Tissaia lại bắt đầu sắp xếp lại lần nữa. Ciri tưởng tượng với sự kinh hãi rằng không biết Tissaia mà làm giáo viên thì sẽ như thế nào.
Margarita và Yennefer lại tiếp tục cuộc trò chuyện mà không quên bình rượu. Ciri nhận ra rằng rồi cô bé sẽ lại phải đi lấy thêm một bình nữa sớm thôi. Cô bé ngồi trầm ngâm trong khi nghe các nữ pháp sư tán gẫu.
“Không, Yenna,” Margarita lắc đầu. “Cậu không phải người mà mình gặp thường xuyên. Mình chia tay với Lars rồi. Đã kết thúc. Elaine deireádh, như người elves hay nói.”
“Có phải vì thế mà cậu muốn uống say không?”
“Cùng những lý do khác nữa,” Margarita thừa nhận. “Mình buồn lắm, mình không giấu làm gì. Sau cùng thì tụi mình đã ở bên nhau được bốn năm rồi. Nhưng mình phải chia tay với anh ấy. Một cái que không làm nên một con thuyền...”
“Đặc biệt là khi,” Tissaia de Vries khụt khịt, nhìn vào thứ chất lỏng vàng óng bên trong cốc của bà, “Lars đã có vợ.”
“Nó chẳng liên quan gì cả,” nữ pháp sư nhún vai. “Tất cả những người đàn ông ở độ tuổi đó mà mình thấy hấp dẫn đều đã có vợ, mình không làm gì được. Lars yêu mình, và trong một khoảng thời gian mình cũng đã yêu anh ấy....Ôi, mình biết nói sao đây. Anh ấy muốn quá nhiều thứ từ mình. Anh ấy đe dọa sự tự do của mình và chỉ cần nghĩ đến việc phải ở với duy nhất một người thôi là mình đã mắc nghẹn rồi. Sau cùng thì mình vẫn có cậu là một ví dụ điển hình đó thôi, Yenna. Có nhớ cuộc nói chuyện ở Vengerberg không? Khi cậu quyết định chia tay witcher đó? Khi ấy mình đã khuyên cậu là tình yêu không nằm vất vưởng bên vệ đường. Thế nhưng chính cậu mới là người nói đúng. Yêu là yêu còn sống là sống. Tình yêu rồi cũng qua đi...”
“Đừng nghe lời nó, Yennefer.” Tissaia nói bằng giọng lạnh lùng. “Giờ trong người nó chỉ có nỗi buồn và sự cay độc. Cô có biết vì sao nó lại không đến dự buổi tiệc ở Aretuza không? Bởi vì nó xấu hổ khi phải đến một mình, mà không có người đàn ông mà nó đã đi cùng trong suốt bốn năm qua. Người ta thì ghen tị với nó. Còn nó thì không giữ được bởi vì nó không biết trân trọng tình cảm của anh ta.”
“Có lẽ tốt hơn là nên nói về chuyện khác?” Yennefer đề nghị, có vẻ không mấy quan tâm nhưng giọng nói có thay đổi đôi chút. “Ciri, rót cho chúng ta đi. Chết tiệt, cái bình này gần cạn rồi. Hãy làm một cô bé ngoan và đi lấy cho chúng ta một bình nữa nào.”
“Lấy hai bình đi,” Margarita mỉm cười. “Và rồi con sẽ được thưởng một ngụm và ngồi xuống đây với chúng ta, không cần phải giỏng tai lên nghe từ xa thế nữa. Công cuộc giáo dục của con sẽ bắt đầu ngay tại đây, bây giờ, từ cô trước khi con đến Aretuza.”
“Giáo dục!” Tissaia đảo mắt. “Thần linh ơi!”
“Im lặng nào, cô giáo thân mến.” Margarita vỗ nhẹ một cái lên đùi, giả vờ bực mình. “Giờ em mới là Hiệu trưởng của Aretuza! Ai bảo cô đã không đánh trượt được em trong bài thi cuối kỳ!”
“Chà, tệ quá nhỉ.”
“Em cũng thấy vậy. Tưởng tượng mà xem, giờ này lẽ ra em đã có hẳn một công việc kinh doanh riêng, giống như của Yenna. Em không cần phải mệt óc với các học viên làm gì. Không cần phải đi lau mũi cho mấy đứa khóc nhè, hay đánh vật với lũ ranh ma. Ciri, lắng nghe và học hỏi này. Một nữ pháp sư luôn hành động. Dù cho có tốt hay xấu, cái đó lúc sau mới biết được. Nhưng chúng ta phải hành động, một cách can đảm, phải nắm lấy cuộc sống. Tin cô đi, bé con, điều duy nhất phải hối hận đó là không làm gì cả, thiếu quyết đoán và lưỡng lự. Mặc dù đôi khi hành động và quyết định dẫn đến đau khổ, ta cũng không nên ăn năn vì nó. Hãy nhìn quý bà nghiêm túc ngồi đằng kia kìa, ra vẻ thông thái và lúc nào cũng phải tự tay sắp xếp mọi thứ. Đây là Tissaia de Vries, nhà giáo vĩ đại, người đã dạy dỗ hàng chục nữ pháp sư. Dạy họ phải biết hành động. Rằng thiếu quyết đoán...”
“Thôi đi, Rita.”
“Tissaia nói đúng đó.” Yennefer nói, nhìn vào góc phòng. “Thôi đi. Mình biết là cậu buồn vì Lars, nhưng đừng biến đây thành một bài học về cuộc sống. Con bé vẫn còn thừa thời gian cho những bài học như vậy. Và nó sẽ không học được chúng từ trường lớp đâu. Ciri, đi lấy thêm một bình rượu nữa xuống đây.”
Ciri đứng dậy. Cô bé đã mặc đồ sẵn sàng rồi.
Và hoàn toàn quyết tâm.
***
“Cái gì?” Yennefer hét lên. “Cái gì? Ông nói đi mất nghĩa là sao?”
“Cô bé nói với tôi...” người chủ quán trọ lầm bầm, mặt biến sắc và lưng dựa vào tường. “Cô bé nói với tôi là hãy thắng ngựa...”
“Và ông nghe theo con bé sao? Thay vì hỏi chúng ta?”
“Thưa cô! Làm sao mà tôi biết được? Tôi đã chắc là cô bé đang nghe theo lệnh...tôi đã không nghĩ đến việc đó...”
“Đồ ngu ngốc chết tiệt!”
“Bình tĩnh đi, Yennefer,” Tissaia đặt tay lên trán. “Đừng để bị cảm xúc chi phối. Giờ đang là buổi đêm. Họ sẽ không cho con bé ra ngoài cổng đâu.”
“Cô bé yêu cầu,” người chủ quán thì thầm, “họ mở cổng sau ra...”
“Và tại sao họ lại mở nó ra?”
“Bởi vì buổi triệu tập,” người chủ quán cúi gằm mặt, “ngôi làng toàn là các pháp sư...mọi người rất sợ, không ai dám đi ngang đường họ...Làm sao tôi từ chối được? Cô bé nói y như cô vậy, thưa cô, với cùng một chất giọng...Và thậm chí cô bé còn nhìn rất giống...không ai thậm chí dám nhìn vào mắt cô bé, chứ chưa nói đến hỏi han này nọ...Rất giống cô...y hệt...cô bé bảo tôi lấy mực và giấy...và viết một lá thư.”
“Đưa đây cho tôi.”
Tissaia de Vries nhanh tay hơn.
“Cô Yennefer,” bà đọc to.
“Xin hãy tha thứ cho con, con sẽ đến Hirundrum bởi vì con muốn gặp Geralt. Con muốn gặp ông ấy trước khi đến trường. Hãy tha thứ cho con vì đã không vâng lời, nhưng con phải làm điều này. Con biết cô sẽ trừng phạt con, nhưng con không hối tiếc vì sự thiếu quyết đoán và do dự. Nếu con phải hối tiếc thứ gì đó thì hãy để cho nó là hành động và quyết định. Con là một nữ pháp sư. Phải nắm lấy cuộc sống. Con sẽ quay về sớm nhất có thể.
Ciri.”
“Chỉ có thế thôi sao?”
“Có một dòng tái bút.”
“Xin hãy bảo với cô Rita rằng trường học sẽ không phải lau mũi cho con đâu.”
Margarita Laux-Antille lắc đầu không tin nổi. Và Yennefer nguyền rủa. Người chủ nhà trọ đỏ mặt và há hốc mồm. Ông đã nghe nhiều câu chửi rủa rồi, nhưng chưa bao giờ nghe thấy câu này.
***
Gió thổi từ đất liền ra biển. Những đám mây di chuyển về phía mặt trăng treo lơ lửng trên khu rừng. Con đường dẫn đến Hirundrum ngập trong bóng tối. Phi nước đại là quá nguy hiểm. Ciri ghìm con ngựa lại và bắt đầu đi từ từ. Tuy nhiên cô bé chưa bao giờ nghĩ đến việc cho con ngựa đi bộ. Cô đang rất vội.
Cô bé nghe thấy âm thanh của cơn bão từ xa vọng tới, đường chân trời nhá lên những ánh chớp, làm nổi bật đường viền như răng cưa của những ngọn cây.
Ciri dừng con ngựa lại. Cô bé đang đứng giữa một ngã ba, con đường chia ra thành hai ngả, trông giống hệt nhau.
Tại sao Fabio không nhắc gì đến ngã ba? Ah, quan tâm làm gì nếu mình có lạc đường hay không chứ, mình luôn biết phải đi lối nào mà...
Vậy tại sao bây giờ mình lại không biết phải đi đường nào?
Một bóng hình to lớn bay vụt qua đầu cô bé không một tiếng động. Tim Ciri như nhảy vọt lên cổ. Con ngựa hý vang, đá chân sau và phi nước đại, chọn con đường bên phải. Cô bé dừng nó lại sau một lúc.
“Chỉ là một con cú thôi.” Ciri thì thầm, cố gắng trấn an con ngựa và bản thân mình. “Một con chim bình thường...không có gì phải sợ cả...”
Cơn gió thổi mạnh hơn, những đám mây đen che phủ hoàn toàn mặt trăng. Nhưng đằng trước cô bé, có thể nhìn thấy một quãng trống trên con đường vặn vẹo xuyên qua khu rừng. Cô bé phi nhanh hơn, cát bụi tung bay dưới vó ngựa.
Cô đã sớm phải dừng lại. Phía trước cô là một bờ vực và biển mà từ đó có thể nhìn thấy mái nón quen thuộc của hòn đảo trồi lên. Từ đây cô bé không thể trông thấy ánh sáng từ Garstang, Loxia hay Aretuza. Cô chỉ có thể nhìn thấy tòa tháp mảnh mai, đơn độc và hoa văn của Thanedd.
Tor Lara.
Sấm rền vang và chỉ phút sau một tia chớp xé toạc bầu trời và chạm vào chóp nhọn của tòa tháp. Những ô cửa sổ của Tor Lara rực lên như những con mắt đỏ quạch, như thể bên trong tòa tháp đã bị phóng hỏa trong giây lát.
Tor Lara...Tháp Hải Âu...Tại sao cái tên này lại làm mình sợ đến vậy?
Cơn gió làm rung động những thân cây, cành và lá xào xạc, Ciri nheo mắt lại, bụi và lá cây bay qua mặt cô bé. Con ngựa khụt khịt và bồn chồn. Ciri làm nó bình tĩnh lại. Đảo Thanedd nằm ở phía bắc, còn cô bé phải hướng về phía tây. Con đường phủ đầy cát trong bóng đêm nhìn rõ như một đường kẻ trắng. Cô bé thúc con ngựa để phi nước đại.
Sấm lại rền vang. Đột nhiên, dưới ánh chớp, Ciri thấy những kị sĩ. Đen đúa, mờ ảo, những bóng hình di chuyển ở cả hai bên vệ đường. Cô bé nghe thấy một tiếng hét.
“Gar’ean!”
Không cần suy nghĩ, Ciri thúc con ngựa, thả dây cương và phi nước đại. Đằng sau cô bé là những tiếng la ó, huýt sáo, tiếng hý và vó ngựa rầm rập.
“Gar’ean! Dh’oine!”
Vó ngựa phi nước đại, những cơn gió thét gào. Một bóng tối mà từ đó hiện lên màu trắng của một thân cây phong bên vệ đường. Sấm sét. Trong ánh chớp, Ciri có thể thấy hai con ngựa đang cố chặn đường. Một người đàn ông chìa tay ra, cố túm lấy dây cương. Trên mũ hắn ta có đính một cái đuôi sóc. Ciri thúc con ngựa và nằm rạp xuống cổ nó, gạt bàn tay kia ra. Phía sau cô bé, những tiếng la hét, huýt sáo, sấm rền. Một ánh chớp.
“Sparle, Yaevinn!”
Phi nước đại, phi nước đại! Nhanh lên, ngựa ơi! Sấm sét. Chớp. Những con đường. Rẽ sang trái! Mình không bao giờ nhầm. Lại một ngã rẽ nữa. Rẽ sang phải! Phi nước đại! Nhanh lên, nhanh lên.
Con đường bắt đầu lên dốc, nhưng cát bên dưới chân con ngựa, mặc dù bị thúc vào hông, bắt đầu làm nó đi chậm lại...
Lên đỉnh dốc Ciri mới quay lại nhìn. Một tia chớp nữa soi tỏ con đường. Hoàn toàn trống trải. Cô bé nghe ngóng nhưng không thấy gì ngoại trừ âm thanh của những chiếc lá xào xạc trong gió. Sấm rền.
Không có ai ở đó cả. Tụi Sóc...chỉ là một ký ức ở Kaedwen. Bông Hồng của Shaerrawedd...mình đã tìm thấy nó. Không có một sinh linh nào khác ở đây cả, không một ai đuổi theo mình...
Cơn gió đập vào mặt cô bé. Gió đang thổi từ đất liền, cô nghĩ, và mình cảm thấy nó ở phía bên phải...mình lạc đường rồi...
Lại một tia chớp nữa, ánh sáng của nó phản chiếu lên bề mặt lấp lánh của biển, phía sau nó là chóp nhọn của Đảo Thanedd. Và Tor Lara. Tháp Hải Âu. Tòa tháp đang kéo mình lại như một chiếc nam châm...Nhưng mình không muốn đến đó, mình sẽ đến Hirundrum. Bởi vì mình phải gặp Geralt.
Lại một tia chớp nữa.
Ở giữa cô bé và vách đá là một con ngựa đen.Và cưỡi trên nó là một hiệp sĩ đội chiếc mũ đính một cặp cánh chim săn mồi. Đột nhiên, đôi cánh đập, và con chim bắt đầu bay...
Cintra!
Một nỗi sợ hãi tê liệt túm lấy cô bé. Bàn tay cô nắm lại đến phát đau sợi dây cương. Chớp nhá lên. Tên Hiệp Sĩ Đen đứng dậy trên bàn đạp. Thay vì một khuôn mặt, hắn ta mang một chiếc mặt nạ ma quỷ. Đôi cánh đập...
Con ngựa của cô bé chạy mà không cần giục. Bóng tối bị xuyên thủng bởi những tia chớp.
Khu rừng kết thúc và bên dưới vó ngựa có tiếng nước lõm bõm, và âm thanh của một đầm lầy. Tiếng đập cánh của con chim săn mồi đuổi theo cô bé. Gần hơn...gần hơn...
Phi điên dại, đôi mắt Ciri nhòe đi vì tốc độ. Những tia chớp xé toạc bầu trời. Trong ánh sáng của nó, cô bé có thể trông thấy những cây trăn và liễu sắp thành hai hàng ở bên đường. Nhưng chúng không phải cây. Chúng như những tôi tớ của Vua Trăn. Tôi tớ của tên Hiệp Sĩ Đen, đang đuổi theo sau cô bé, và đôi cánh của con chim săn mồi phấp phới trên chiếc mũ của hắn. Những con quái vật ghê tởm từ hai bên đường với tay ra phía cô bé, cười điên dại, há những cái hốc đen ngòm trong miệng ra. Ciri nằm rạp xuống trên lưng ngựa. Những cành cây kêu răng rắc, đập qua đập lại, và móc vào quần áo cô bé. Những thân cây dị dạng cọt kẹt, những chiếc lỗ cứ đóng vào rồi mở ra, rồi biến thành những nụ cười khinh bỉ...
Sư Tử Con của Cintra! Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa!
Tên Hiệp Sĩ Đen ở ngay sau lưng cô bé, Ciri có thể cảm thấy những ngón tay của hắn cố túm lấy tóc mình. Con ngựa nghe thấy tiếng hét của cô bé, nhảy lên phía trước, như vượt qua một vật cản vô hình, làm gãy những cành cây...
Ciri kéo dây cương và ưỡn ra phía sau, quay đầu con ngựa đang hoảng loạn lại. La hét điên cuồng, giận dữ. Cô bé rút thanh kiếm ra khỏi vỏ và chém qua đầu.
Đây không phải Cintra! Ta không còn là một đứa trẻ con nữa! Ta không còn bất lực nữa! Ta sẽ không để ngươi...
“Ta sẽ không cho phép ngươi! Ngươi không còn được chạm vào người ta nữa! Ngươi sẽ không bao giờ được chạm vào người ta nữa!”
Con ngựa của cô bé đáp xuống nước ngập đến bụng. Ciri nghiêng người về phía trước và hét lên, sau đó thúc vào hông con ngựa và kéo nó về phía bờ. Một cái hồ, cô bé nghĩ. Fabio có nói gì đó về hồ nuôi cá. Đây là Hirundrum. Mình đã đúng. Mình chưa bao giờ sai cả...
Ánh chớp. Đằng sau cô là một con đê, và đằng sau nó là bức tường đen của khu rừng, chọc thủng bầu trời như một lưỡi cưa. Và không có ai cả. Chỉ có những cơn gió cắt qua sự im lặng. Đâu đó trong đầm lầy, một con vịt quang quác. Không có ai. Không có ai trên con đê. Không có ai đuổi theo mình. Chỉ là một bóng ma, một cơn ác mộng. Ký ức từ Cintra. Mình chỉ tưởng tượng ra thôi.
Phía đằng xa rọi lại một ánh sáng. Một ngọn đèn đường. Hay một đống lửa. Đó là một nông trại. Hirundrum. Nó đã ở rất gần rồi. Chỉ thêm một chút nữa thôi...
Chớp nhá lên. Một, hai, ba. Mà không có tiếng sấm. Cơn gió bất chợt ngưng lại. Con ngựa hý vang, lúc lắc cái đầu và nhảy dựng lên.
Trên bầu trời đen ngòm xuất hiện một làn sương trắng như sữa, nhanh chóng lan ra, uốn éo như một con rắn. Cơn gió lại thổi, và từ dưới con đê nổi lên một cơn bão những chiếc lá khô và cỏ.
Ở phía đằng xa, ánh sáng lụi dần. Nó chìm và chảy ra thành hàng triệu những ngọn lửa nhỏ bất chợt chuyển màu xanh và bao phủ toàn bộ đầm lầy.
Con ngựa khịt mũi, hý lên. Ciri ngồi một cách khó nhọc trên yên ngựa.
Những kỵ sĩ ma quỷ hiện ra như một dải băng vắt qua bầu trời. Khi chúng tiến lại gần Ciri có thể nhìn rõ hơn. Mũ của chúng đính những cặp sừng trâu và lông sờn. Bên dưới chiếc mũ là một cái mặt nạ người chết. Những tên kỵ sĩ cưỡi trên mình những con ngựa xương xẩu bọc trong một lớp vải rách nát. Cơn gió thét gào giận dữ giữa những cây trăn, ánh chớp liên tục xé toạc bầu trời. Cơn gió thét lớn hơn. Không, cô bé nghĩ, không phải gió. Mà là một bài hát ma quỷ.
Đoàn diễu hành khiếp đảm hướng về phía cô bé. Móng ngựa của chúng bước lên ánh sáng ma mị phía trên đầm lầy. Phía đầu đoàn quân là Vua của Wild Hunt. Một chiếc mũ rỉ sét đội trên gương mặt như xác chết của hắn, trong hốc mắt là một ngọn lửa xanh xao đang cháy. Tấm áo choàng sờn rách bay quanh người hắn. Hắn mặc một tấm giáp ngực hoen rỉ, và một sợi dây chuyền kêu leng keng trên đó, rỗng như vỏ đậu. Nó đã từng chứa những viên đá quý ở bên trong. Nhưng chúng đã rơi ra trong cuộc đuổi bắt hoang dại qua bầu trời. Và trở thành những ngôi sao...
Đây không phải là thật! Không phải! Đây là một cơn ác mộng, một ảo giác! Nó chỉ trông như vậy với mình thôi!
Vua của Wild Hunt thúc con ngựa xương xẩu của hắn và phá lên cười điên dại.
“Đứa Trẻ của Dòng Máu Cổ Xưa! Ngươi thuộc về chúng ta! Ngươi là của chúng ta! Hãy gia nhập đoàn diễu hành, hãy gia nhập Cuộc Săn của chúng ta! Hãy cùng chạy, chạy đến vô tận, đến giới hạn của sự tồn tại! Ngươi là của chúng ta, con gái của Hỗn Mang! Hãy gia nhập với chúng ta và tận hưởng Cuộc Săn! Ngươi là của chúng ta, ngươi là một trong số chúng ta! Chỗ của ngươi là ở giữa chúng ta!”
“Không!” cô bé la lên. “Hãy cút đi! Ngươi đã chết rồi!”
Vua của Wild Hunt cười, những chiếc răng thối rữa đánh cầm cập lên tấm giáp hoen rỉ. Hốc mắt rực lửa của hắn ánh lên từ đằng sau chiếc mặt nạ đầu lâu.
“Phải, chúng ta đã chết. Nhưng ngươi chính là cái chết.”
Ciri bám chặt lấy cổ con ngựa và thúc vào hông nó. Con ngựa phi nước đại dọc con đê. Đằng sau lưng, cô bé có thể cảm thấy những kẻ săn đuổi ma quỷ.
***
Bernie Hofmeier, một halfling và một nông dân từ Hirundrum, ngẩng mái đầu xoăn tít lên, nghe tiếng sấm vọng lại từ xa.
“Thật nguy hiểm,” ông ta nói. “bão mà không có mưa. Sét đánh vào đúng chỗ là sẽ cháy ngay...”
“Một chút mưa có hại gì đâu cơ chứ,” Dandelion thở dài, đang ngồi chỉnh lại dây đàn. “Bầu không khí ngột ngạt đến mức đâm thủng được...cái áo của tôi đang dính vào lưng, muỗi vo ve khắp nơi xung quanh...nhưng tôi nghĩ sẽ không mưa đâu. Cơn bão sẽ đi vòng quanh chúng ta và đổ xuống nơi nào đó trên phía bắc. Có lẽ là biển.”
“Nó sẽ đổ xuống Thanedd,” người halfling chắc nịch. “Đó là nơi cao nhất trong vùng. Ngọn tháp trên đảo, Tor Lara, lúc nào cũng bị sét đánh. Trong một cơn bão, trông nó như thể đang bốc lửa vậy. Thật ngạc nhiên là nó vẫn chưa sập...”
“Đó là ma thuật,” nhà thi sĩ nói. “Tất cả mọi thứ liên quan đến Thanedd đều là ma thuật, đến tận những viên đá. Và các pháp sư việc gì phải sợ sấm sét. Nhưng tôi đang nói gì thế này? Bernie, ông có biết là họ có thể bắt được sét không?”
“Đừng nhảm nhí với tôi! Cậu đang nói dối, Dandelion.”
“Các thần linh sẽ trừng phạt tôi...” nhà thơ dừng lại, lo lắng liếc nhìn bầu trời. “Một con vịt sẽ cắn tôi nếu tôi nói dối. Tôi nó thật đấy, Hofmeier, các pháp sư bắt được sét. Tôi nhìn thấy tận mắt hẳn hoi. Gorazd Già, người đã chết trên Đồi Sodden, đã từng bắt một tia sét ngay trước mặt tôi. Ông ta lấy một sợi dây dài, một đầu buộc vào chóp tòa tháp của mình, đầu kia...”
“Đầu kia nhét vào một cái lọ,” giọng nói the thé của con trai Hofmeier bỗng cất lên ở bậu cửa, cậu bé là một halfling với mái tóc dày và xoăn như lông cừu. “Một cái lọ thủy tinh, như cái mà cha cháu dùng để cất rượu.”
“Vào nhà đi, Franklin!” Người nông dân la lên. “Lên giường đi ngủ đi! Gần nửa đêm rồi và sáng mai chúng ta còn phải làm việc nữa! Và đừng có nghịch ngợm với dây dợ và lọ thủy tinh trong cơn bão, không là ăn đòn đấy. Đừng có mong được ngồi chơi một chỗ trong hai tuần! Petunia, đem thằng nhóc đi đi. Và mang thêm bia ra đây cho bọn anh!”
“Anh đã uống đủ rồi,” Petunia Hofmeier giận dữ nói khi bế đứa trẻ vào trong nhà. “Sắp đầy bụng bia đến nơi rồi kia kìa.”
“Đừng càu nhàu. Witcher sẽ quay lại sớm thôi. Phải tiếp đãi khách chu đáo.”
“Khi witcher quay lại, anh tự đi mà lấy cho anh ta.”
“Ôi đồ đàn bà,” Hofmeier lầm bầm, thật khẽ để vợ khỏi nghe thấy. “Cả gia đình cô ta, nhà Biberveldts ở Knotweed, đều là lũ bần tiện...witcher đã đi được một lúc lâu rồi. Anh ấy ra phía hồ và biến mất. Thật là một con người kỳ lạ. Cậu có thấy cái cách mà anh ấy nhìn Cinni và Tanderinki chơi ngoài sân tối nay không? Đôi mắt anh ấy rất kỳ lạ. Và giờ....tôi có cảm giác anh ấy muốn ở một mình. Và rằng anh ấy ở nhờ nhà tôi là do nó nằm ở vùng ngoại ô, cách xa những nơi khác. Cậu biết anh ấy rõ hơn Dandelion, kể tôi nghe...”
“Biết anh ấy ư?” Nhà thơ đập một con muỗi đang đậu trên cổ và gảy dây đàn, nhìn lơ đãng bóng đen của những cây trăn bên bờ hồ. “Không, Bernie. Tôi không biết anh ấy. Tôi nghĩ rằng không có ai thật sự biết anh ấy. Nhưng khi anh ấy gặp chuyện, tôi có thể nhận ra được. Tại sao anh ấy lại đến đây, Hirundrum? Để ở gần Đảo Thanedd hơn ư? Và ngày hôm qua khi tôi đề nghị đến Gors Velen, mà từ đó có thể trông thấy Thanedd rõ ràng, anh ấy đã từ chối mà không do dự. Cái gì đang giữ chân anh ấy ở đây? Ông đã mời anh ấy một công việc béo bở à?”
“Chà,” người halfling lầm bầm. “Nếu phải trung thực, thì tôi không nghĩ rằng thật sự có một con quái vật. Đứa trẻ chết đuối trong hồ có lẽ chỉ là do bị chuột rút. Nhưng quan trọng là mọi người bắt đầu la ó rằng đó là do một con vodyanoi hay kikimora và cần phải gọi một witcher đến...và họ trả công anh ấy rất hậu. Và anh ấy đã làm gì nào? Dành ba đêm thức trắng trên con đê, sau đó ngủ vào ban ngày hay ngồi một chỗ mà không nói gì, dõi theo những đứa trẻ như một người mẹ...Rất kỳ lạ. Tôi thậm chí có thể nói là dị thường.”
“Có thể nói như vậy.”
Chớp nhá lên, chiếu sáng nông trại và tòa nhà. Trong một khoảnh khắc soi tỏ đống tàn tích từng là một cung điện elves phía bên kia con đê. Vườn cây xào xạc vì tiếng sấm. Những cơn gió thô bạo nổi lên, cây cối đung đưa bên hồ, lay động những ngọn hoa súng lềnh bềnh trên bề mặt phản chiếu như một tấm gương.
“Cơn bão đang hướng về phía này.” Người nông dân nói, liếc nhìn bầu trời. “Hay là do các pháp sư trên đảo với mấy câu thần chú của họ? Thanedd chắc phải chứa đến hơn 200 người...Cậu nghĩ sao, Dandelion, họ sẽ bàn luận về vấn đề gì trong lần đại hội này? Và nó có ích gì cho chúng ta không?”
“Cho chúng ta ư? Tôi nghi ngờ đấy.” Nhà thi sĩ lưới ngón tay dọc dây đàn. “Những buổi gặp mặt này thường chỉ là một sô diễn thời trang, buôn chuyện, đâm lén sau lưng và cơ hội để tranh luận nội bộ. Cãi nhau xem nên làm phép thuật trở nên phổ cập hay chọn lọc hơn. Đấu đá giữa những kẻ làm vua, và những kẻ muốn áp đặt quyền lực lên những vị vua từ xa...”
“Ha!” Bernie Hofmeier nói. “Thế thì tôi thấy buổi triệu tập ở Thanedd này cũng chẳng tồi tệ hơn sấm sét trong cơn bão.”
“Có thể, nhưng chúng ta quan tâm làm gì?”
“Cậu thì không.” Người halfling nói u ám. “Bởi vì cậu gảy dây đàn và hát. Cậu nhìn thế giới xung quanh và chỉ thấy vần điệu và âm nhạc. Nhưng đã hơn hai lần trong tuần trước, quân đội giẫm nát bắp cải và củ cải của chúng tôi dưới vó ngựa. Quân đội đuổi theo lũ Sóc, lũ Sóc chạy và biến mất, và con đường của cả hai bên đều đi qua vườn cải của chúng tôi...”
“Không có thời gian thương tiếc bắp cải khi khu rừng đang cháy.” Nhà thơ ngâm nga.
“Cậu, Dandelion.” Bernie Hofmeier liếc xéo cậu. “mỗi khi cậu nói gì đó là tôi không biết nên cười, khóc hay đá vào mông cậu một cái. Tôi nói nghiêm túc đấy! Và tôi nói rằng thời buổi đen tối đang đến. Với những cây cọc trên xa lộ, giá treo cổ, xác chết vung vãi ngoài đồng và trên đường, đất nước này đang dần giống như thời của Falka. Và làm sao mà chúng tôi có thể sống được như thế này? Ban ngày thì có người đến mang theo lời đe dọa của đức vua, rằng chúng tôi sẽ bị tống vào ngục nếu giúp đỡ Scoia’tael. Và ban đêm thì lũ elves mò đến, và cậu thử đi mà từ chối chúng xem! Màn đêm rực lửa rất thi vị. Thi vị đến nỗi làm tôi phát nôn. Và thế là chúng tôi bị kẹt giữa hai làn đạn...”
“Ông đang trông đợi Hội Nghị các Pháp Sư sẽ thay đổi điều đó sao?”
“Đương nhiên rồi. Chính cậu đã nói là giới pháp sư đã chia ra làm hai phe. Đã từng có thời họ khuyên răn các vị vua, chấm dứt chiến tranh và bạo loạn. Sau cùng thì cũng chính các pháp sư là những người đã thỏa hiệp với Nilfgaard ba năm về trước. Họ có thể bây giờ...”
Bernie Hofmeier dừng lại và giỏng tai lên nghe. Bàn tay Dandelion ngưng gảy đàn.
Từ trong bóng tối, witcher hiện ra từ phía con đê. Anh chậm rãi tiến lại ngôi nhà. Lại một tia chớp chói lóa. Khi tiếng sấm vang lên, witcher đã ở bên cạnh họ rồi, trên ngưỡng cửa.
“Có chuyện gì thế, Geralt?” Dandelion hỏi để phá vỡ sự im lặng kỳ quặc. “Anh có giết được con quái vật không?”
“Không. Đêm nay không phải để theo dấu. Một đêm không ngủ. Bồn chồn...tôi thấy khó chịu trong người, Dandelion.”
“Vậy thì ngồi xuống và nghỉ đi.”
“Cậu hiểu sai ý tôi rồi.”
“Quả thực,” người halfling lầm bầm, nhìn lên trời và nghe ngóng. “Một đêm không ngủ, thứ gì đó ác hiểm đang nhen nhúm...mấy con vật co cụm lại trong chuồng...và có thể nghe thấy tiếng hét trong gió...”
“Wild Hunt.” witcher nói khẽ. “Chúng ta sẽ đóng cửa sổ lại, ông Hofmeier.”
“Wild Hunt ư?” Bernie phát hoảng. “Ma quỷ?”
“Đừng sợ. Chúng bay cao. Vào mùa hè chúng luôn bay rất cao. Nhưng chúng có thể đánh thức lũ trẻ dậy. Đội Săn mang đến những cơn ác mộng. Tốt nhất là nên đóng cửa sổ lại.”
“Wild Hunt.” Dandelion nói, lo lắng liếc nhìn bầu trời. “Sứ giả của chiến tranh.”
“Nhảm nhí. Toàn là mê tín dị đoan hết thôi.”
“Nhưng trước khi Nilfgaard tấn công vào Cintra không lâu...”
“Im lặng đi!” witcher cắt ngang với một cử chỉ, đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn vào trong bóng đêm.
“Cái gì thế...”
“Ngựa.”
“Chết tiệt.” Hofmeier rít lên, bật dậy khỏi chiếc ghế. “vào buổi đêm thì chỉ có thể là Scoia’tael...”
“Một con ngựa duy nhất,” witcher cắt lời, cầm lên thanh kiếm mà anh đã đặt xuống ghế. “Một con ngựa thực sự, số còn lại là hồn ma của Đội Săn...chết tiệt, có lẽ nào...vào mùa hè ư?”
Dandelion cũng đứng dậy, nhưng cậu xấu hổ không dám bỏ chạy, bởi vì cả Geralt và Hofmeier đều đứng yên tại chỗ. Witcher rút thanh kiếm ra khỏi vỏ và chạy về phía con đê, người halfling đuổi theo sau anh không chút do dự, cầm một cái chĩa. Những tia chớp lại nhá lên, chiếu sáng một con ngựa đang phi nước đại dọc con đê. Và phía sau nó là một thứ gì đó mơ hồ, thứ gì đó dị thường, cuộn vào trong bóng đêm vô hình, một cơn xoáy, một ảo ảnh. Thứ gì đó làm con người ta hoảng loạn, ghê tởm, làm ruột gan như muốn lộn ra ngoài.
Witcher hét lên, giơ cao thanh kiếm. Người cưỡi ngựa trông thấy anh và phi nhanh hơn, hướng con ngựa về phía anh. Witcher lại hét lên. Sấm sét rền vang.
Lại một ánh sáng nhá lên, nhưng lần này không phải là một tia chớp. Dandelion nấp vào sau cái ghế bành và lẽ ra đã chui xuống dưới gầm rồi nếu không phải vì nó quá thấp. Bernie đánh rơi cái chĩa. Petunia Hofmeier chạy ra khỏi nhà, miệng la hét.
Trong ánh sáng chói lòa hiện ra một quả cầu trong suốt, bên trong nó là một bóng người đang dần dần hiện rõ. Dandelion nhận ra cô ngay tức thì. Cậu biết những lọn tóc xoăn và ngôi sao kim cương treo trên sợi dây chuyền bằng nhung đen đó. Thứ mà cậu không biết và chưa từng nhìn thấy bao giờ là gương mặt cô. Gương mặt của Giận Dữ và Thịnh Nộ, gương mặt của Nữ Thần Báo Thù, của Hủy Diệt và Cái Chết.
Yennefer cất cao bàn tay và hô lên một câu thần chú, từ bàn tay cô tỏa ra một dải ánh sáng xoáy trôn ốc cắt xuyên qua bầu trời và tỏa ra muôn vàn ngọn lửa lung linh phản chiếu trên mặt hồ. Vòng xoáy đâm như một ngọn lao xuyên qua đám mây vần vũ đang đuổi theo người cưỡi ngựa đơn độc. Đám mây ậm ực, và đối với Dandelion nó nghe như thể tiếng hét của quỷ dữ, và cậu trông thấy những bóng hình khiếp đảm của những con ngựa ma quái. Cậu chỉ có thể thấy trong tích tắc bởi vì đám mây đột nhiên co lại, cuộn thành một quả bóng và bắn vọt lên bầu trời, kéo theo chiếc đuôi đằng sau trông như một ngôi sao chổi. Bóng tối lại bao trùm, chỉ được chiếu sáng nhờ ánh đèn lồng mà Petunia đang cầm trên tay.
Người cưỡi ngựa đi vào khoảng sân trước ngôi nhà và nhảy xuống khỏi yên, sau đó lưỡng lự. Đến lúc đó Dandelion mới nhận ra đấy là ai. Cậu chưa từng bao giờ nhìn thấy cô bé mảnh mai với mái tóc màu tro này. Nhưng cậu nhận ra cô ngay tức thì.
“Geralt...” cô bé nói khẽ. “Cô Yennefer...con xin lỗi...con phải. Cô biết mà...”
“Ciri.” Witcher lên tiếng. Yennefer bước một bước về phía cô bé, nhưng dừng lại. Cô im lặng.
Cô bé sẽ đến với ai trước đây, Dandelion nghĩ. Không ai cả, hay witcher, hay nữ pháp sư. Cô bé sẽ tiến về phía ai? Anh ấy? Hay cô ấy?
Ciri không tiến về phía ai cả. Cô bé không chọn được. Thế nên cô ngất luôn tại chỗ.
***
Căn nhà trống hoắc, người halfling và gia đình đã đi làm từ lúc bình minh. Ciri giả vờ ngủ, nên cô bé mới nghe được khi Geralt và Yennefer rời đi. Cô bé lẻn ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo và lặng lẽ ra khỏi phòng, đi theo họ ra sân.
Geralt và Yennefer đứng quay mặt về phía con đê nằm giữa những bông hoa súng vàng và trắng. Ciri nấp sau một bức tường đổ nát và quan sát hai người bọn họ qua một khe hở. Cô bé đã nghĩ rằng Dandelion, một nhà thơ nổi tiếng, với những tuyển tập thơ mà cô bé thường hay đọc, vẫn đang ngủ. Nhưng cô đã nhầm. Nhà thơ Dandelion không phải vẫn đang ngủ. Và bắt quả tang cô bé tại trận.
“Này,” cậu nói, đột nhiên lại gần và cười. “Rình mò và nghe trộm có thú vị không? Kín đáo một chút đi, bé con. Hãy để họ được yên một lúc.”
Ciri đỏ mặt, nhưng nhanh chóng mở mồm ra.
“Trước tiên, em không phải bé con.” Cô bé thì thầm một cách đầy tự hào. “Và thứ hai, em không nghĩ là mình đang làm phiền họ, đúng không?”
Dandelion tỏ ra nghiêm túc.
“Có lẽ là không,” cậu nói. “Có lẽ em còn đang giúp họ nữa là.”
“Bằng cách nào?”
“Đừng giả vờ. Ngày hôm qua em đã rất khôn ngoan. Nhưng em không lừa được anh đâu. Em giả vờ ngất đúng không?”
“Phải,” cô bé lầm bầm, quay mặt đi. “Cô Yennefer nhận ra được, nhưng Geralt thì không...”
“Họ cùng đưa em vào trong nhà. Bàn tay họ chạm nhau. Họ ngồi cạnh giường em cho đến sáng, nhưng không nói với nhau câu nào. Chỉ đến giờ họ mới quyết định nói chuyện. Ở đó, gần con đê, cạnh cái hồ. Và em quyết định nghe trộm xem họ đang nói cái gì...rình mò họ qua một cái lỗ trên tường. Những gì họ nói làm em hứng thú đến vậy sao?”
“Họ đang chẳng làm gì cả. Chỉ nói chuyện đôi chút.”
“Và em,” Dandelion ngồi xuống bãi cỏ dưới gốc cây táo và dựa lưng vào thân cây, nhưng cẩn thận kiểm tra trước xem có con kiến hay sâu nào không, “em có muốn biết họ đang nói gì không?”
“Có...không! Và dù sao...dù sao, em cũng chẳng nghe được gì cả. Họ ở xa quá.”
“Nếu em muốn,” nhà thơ cười. “Anh sẽ nói cho em nghe.”
“Và làm sao mà anh biết được?”
“Ha ha. Ciri cao quý, anh là một nhà thơ. Một nhà thơ luôn thông hiểu những vấn đề như này. Anh sẽ nói với em một điều khác: các nhà thơ còn biết nhiều hơn cả những người trực tiếp liên quan.”
“Chắc rồi!”
“Anh hứa với em. Lời hứa của một nhà thơ.”
“Thật sao? Thế thì...thế thì, kể em nghe họ đang nói gì đi. Giải thích hết cho em đi!”
“Nhìn qua cái lỗ một lần nữa và nói anh nghe họ đang làm gì.”
“Hmm...” Ciri cắn môi, sau đó cúi xuống và nhòm qua cái lỗ. “Cô Yennefer đang đứng cạnh mấy cây liễu...vặt lá và chơi đùa với ngôi sao trên cổ...Cô ấy không nói gì cả và cũng không nhìn Geralt...Và Geralt thì đứng cạnh cô ấy. Ông cúi thấp đầu. Và nói gì đó. Không, ông ấy đang im lặng. Ôi, trông cái mặt kìa...mặt ông ấy mắc cười quá...”
“Trò trẻ con,” Dandelion tìm thấy một quả táo dưới gốc cây và chùi nó lên quần, sau đó xem xét kỹ càng. “Anh ấy đang xin cô tha thứ cho những lời nói và những hành động ngu ngốc trong quá khứ. Anh ấy xin lỗi vì sự thiếu kiên nhẫn, thiếu niềm tin và hy vọng, vì đã quá cứng đầu, xấu bụng, giận dữ và thái độ không tương xứng của một người đàn ông. Anh ấy xin lỗi vì những gì mà mình đã từng không hiểu, mà em cũng không hiểu nốt...”
“Không thể nào, đó là bịa đặt!” Ciri đứng thẳng dậy và giận dữ gạt tóc ra khỏi trán. “Anh đang bịa ra mấy thứ đó!”
“Xin lỗi vì những gì mà anh ấy đến bây giờ mới hiểu,” Dandelion ngước nhìn bầu trời và giọng bắt đầu ngâm nga như đang hát. “Bởi vì anh ấy muốn hiểu, nhưng sợ rằng mình không có thời gian...và những gì mà họ có, anh ấy sẽ không bao giờ hiểu. Anh ấy xin lỗi và cầu xin sự tha thứ...hmm, hmm....ý nghĩa...lương tâm...mục đích? Toàn mấy thứ lặt vặt, nhảm nhí....”
“Không đúng!” Ciri giậm chân. “Geralt không có nói mấy thứ đó! Ông ấy...chẳng nói gì cả. Em thấy ông ấy mà, ông ấy chỉ đứng đó im lặng...”
“Đây là nhiệm vụ của thơ ca, Ciri. Nói những gì mà người khác không muốn nói.”
“Thật là một nhiệm vụ ngớ ngẩn. Và anh toàn bịa đặt!”
“Đấy cũng là nhiệm vụ của thơ ca. Này, anh nghe thấy giọng nói ở phía hồ. Nhanh lên, nhìn xem chuyện gì đang diễn ra.”
“Geralt,” Ciri nói, mắt nhòm qua cái lỗ trên bức tường, “đứng đó với đầu cúi thấp. Và cô Yennefer đang mắng ông ấy khiếp lắm. La hét và vung vẩy tay chân. Ôi...thế có nghĩa là gì?”
“Trò trẻ con,” Dandelion lại ngước nhìn những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời. “Giờ thì đến lượt cô ấy xin lỗi anh.”
Margarita Laux-Antille bước lên khỏi bể bơi. Ciri không thể không ngó một cái. Cô bé đã nhìn thấy Yennefer khỏa thân rất nhiều lần và nghĩ rằng không ai có thể sở hữu một thân hình đẹp hơn thế. Cô đã nhầm. Đứng trước thân hình của Margarita Laux-Antille thì ngay cả những bức tượng cẩm thạch của các nữ thần hay nymphs cũng phải khóc lóc vì ghen tị.
Nữ pháp sư với lấy một xô nước lạnh và đổ lên ngực, trong khi nguyền rủa một cách khiêu gợi và rũ nó đi.
“Này, bé con,” cô hướng về phía Ciri, “hãy làm một cô bé ngoan và đưa cô cái khăn nào. Nhanh lên, đừng xị mặt ra thế nữa.”
Ciri rít lên khe khẽ, vẫn thấy bị xúc phạm. Khi Fabio buột mồm nói ra Ciri là ai, các nữ pháp sư đã kéo cô bé qua suốt nửa thành phố, bêu riếu cô trước bàn dân thiên hạ. Ở ngân hàng Giancardi, toàn bộ sự cố ngay lập tức được giải thích. Các nữ pháp sư xin lỗi Yennefer, lý giải hành vi của họ. Sự hiểu lầm là do các học viên của Aretuza, đang được tạm thời chuyển đến Loxia vì các cơ sở của trường đã được trưng dụng để làm phòng cho khách và những người đến tham dự đại hội. Một vài học viên đã lợi dụng sự hỗn loạn để trốn khỏi Thanedd vào trong thành phố. Nhận ra sự kích hoạt từ tấm bùa của Ciri, Margarita Laux-Antille và Tissaia de Vries đã nhầm tưởng cô bé là một trong số đó.
Các nữ pháp sư xin lỗi Yennefer, nhưng chẳng ai thèm xin lỗi Ciri. Yennefer đứng lườm cô bé trong suốt lúc nghe lời xin lỗi, và Ciri cảm thấy tai mình như bị bỏng. Nhưng người đen đủi nhất là Fabio – Molnar Giancardi mắng ác đến nỗi cậu bé chực khóc. Ciri cảm thấy có lỗi, nhưng cũng rất tự hào về cậu – Fabio đã giữ lời và không nói gì về con wyvern.
Yennefer, hóa ra lại quen biết Margarita và Tissaia. Các nữ pháp sư đã mời họ đến Cò Bạc, nhà trọ tốt nhất và đắt nhất ở Gors Velen nơi mà Tissaia đang lưu lại, tránh né, vì những lý do mà chỉ riêng bà biết, việc phải tiếp cận hòn đảo. Margarita Laux-Antille, Hiệu trưởng của Aretuza, đã chấp nhận lời mời của nữ pháp sư cao tuổi hơn và ở chung phòng với bà trong một thời gian. Quán trọ rất xa xỉ. Họ đang ở phòng tắm dưới tầng hầm, mà Margarita và Tissaia đã thuê riêng cho mình họ, với một cái giá không tưởng. Yennefer và Ciri, đương nhiên là được khuyến khích dùng căn phòng và kết quả là đã ngâm mình trong bể và dành vài giờ trong phòng xông hơi, trò chuyện liên tục.
Ciri đưa chiếc khăn cho nữ pháp sư. Margarita vỗ yêu vào má cô bé một cái. Ciri khụt khịt và nhảy vào bể bơi nồng nàn mùi hương thảo.
“Lướt như một chiếc lá nhỏ,” Margarita mỉm cười khi nằm xuống bên cạnh Yennefer trên băng ghế. “Và thân hình con bé gọn gàng như một nymph. Cậu sẽ giao con bé cho mình ư, Yenna?”
“Đó là lý do vì sao mình đến đây.”
“Trong vòng một năm? Con bé biết căn bản chứ?”
“Nó biết, nhưng cứ để con bé bắt đầu như những đứa khác, từ đầu. Sẽ không có hại gì đâu.”
“Nghĩ tốt lắm,” Tissaia de Vries nói, đang bận sắp xếp những món đồ uống nằm trên chiếc bàn cẩm thạch, bao phủ bởi những giọt nước li ti. “Nghĩ tốt lắm, Yennefer. Sẽ dễ hơn cho con bé nếu nó bắt đầu cùng những đứa khác.”
Ciri bước lên khỏi bể và ngồi xuống mép nước, nghịch ngợm những lọn tóc và lấy chân té nước. Yennefer và Margarita chuyện trò rôm rả, thỉnh thoảng lại lau mặt bằng mấy chiếc khăn ẩm ướt.
Tissaia, khiêm tốn quấn mình trong một tấm chăn, không tham dự vào cuộc nói chuyện, toát lên vẻ hoàn toàn tập trung vào việc sắp xếp lại cái bàn cho thật ngăn nắp.
“Tôi thành thật xin lỗi các quý cô đáng kính!”, giọng của người chủ quán trọ vang lên từ trên lầu. “Thứ lỗi vì đã dám làm phiền, nhưng....một sĩ quan đang rất muốn được gặp quý bà De Vries! Họ nói rằng việc này không được chậm trễ!”
Margarita Laux-Antille cười khúc khích và nháy mắt với Yennefer, sau đó cả hai, như thể được ra lệnh, gỡ tấm khăn quấn trên ngực và quấn lấy nhau trong một tư thế rất khiêu gợi.
“Hãy để người sĩ quan vào đi!” Margarita gọi vọng ra, cố gắng nín cười. “Nhanh lên! Chúng ta sẵn sàng rồi đây!”
“Như mấy đứa trẻ con,” Tissaia de Vries thở dài, lắc đầu. “Che người lại đi, Ciri.”
Người sĩ quan bước vào, nhưng mánh khóe của các nữ pháp sư hoàn toàn vô hiệu. Người sĩ quan không thấy bối rối khi nhìn thấy họ, không đỏ mặt, không há mồm ra hay nhìn đi chỗ khác. Bởi vì viên sĩ quan là một người phụ nữ. Một người phụ nữ cao ráo, mảnh mai, với một bím tóc đen, dày cột sau lưng và thanh kiếm ở bên sườn.
“Thưa bà,” người phụ nữ nói khô khan, hơi cúi chào Tissaia de Vries, làm áo giáp mặc trên người kêu loảng xoảng. “Lệnh của bà đã được thi hành. Tôi xin phép được quay lại trại.”
“Chấp thuận,” Tissaia nói. “Cảm ơn cô vì đã tháp tùng và giúp đỡ. Chúc chuyến đi an toàn.”
Yennefer ngồi trên ghế, và nhìn vào dấu hiệu in trên vai người chiến binh mang màu đen, vàng và đỏ.
“Ngươi có biết ta là ai không?”
Người chiến binh cúi chào một cách cứng nhắc, lau mồ hôi trên mặt. Phòng tắm rất nóng và cô ta thì mặc áo giáp.
“Tôi thường xuyên đến thăm Vengerberg,” cô ta nói. “Thưa cô Yennefer. Tôi tên là Rayla.”
“Dựa theo phù hiệu, ngươi phục vụ trong lực lượng đặc nhiệm của vua Demavend.”
“Vâng, thưa cô.”
“Cấp nào?”
“Đại úy.”
“Rất tốt,” Margarita Laux-Antille cười. “Tôi có thể thấy là quân đội của Demavend cuối cùng cũng đã bắt đầu thăng cấp cho các chiến binh có buồng trứng.”
“Tôi có thể đi được không?” Người chiến binh đứng thẳng, đặt tay lên cán kiếm.
“Cô có thể.”
“Mình thấy giọng của cậu có vẻ thù địch, Yenna.” Cuối cùng Margarita nói. “Cậu có vấn đề gì với người đại úy vậy?”
Yennefer đứng dậy và lấy hai cái cốc trên bàn.
“Cậu đã thấy mấy cây cột bên vệ đường chưa?” Cô hỏi. “Cậu nên nhìn thấy chúng, cậu nên ngửi thấy mùi thối rữa của những xác chết. Những cây cột đó chính là ý tưởng và tác phẩm của cô ta. Cô ta và những kẻ dưới quyền trong Lực Lượng Đặc Nhiệm. Một lũ vô nhân tính!”
“Đây là chiến tranh, Yennefer. Cô Rayla này đã từng phải nhìn thấy không chỉ một lần những người chiến hữu của mình mà đã bị lũ Sóc bắt sống. Dây thừng buộc quanh cổ tay, treo lên cây làm bia tập bắn, bị thiến và chân hơ trên lửa trại. Những tội ác mà Scoia’tael gây ra cũng không làm Falka phải thấy hổ thẹn đâu.”
“Những phương pháp của lực lượng đặc nhiệm cũng gần tương tự như của Falka vậy. Tuy nhiên, đây không phải là về chuyện đó, Rita. Mình không thương xót gì những tên elves. Mình biết chiến tranh là như thế nào. Mình cũng biết để thắng một cuộc chiến thì cần phải làm gì. Cậu thắng với những người lính tận tâm và hy sinh để bảo vệ đất nước, bảo vệ mái nhà của họ. Chứ không phải với những kẻ như Rayla, những tên lính đánh thuê chiến đấu vì tiền, không muốn và không thể hy sinh bản thân mình cho bất kỳ ai. Chúng còn chẳng biết hy sinh nghĩa là thế nào. Và kể cả nếu có, thì chúng cũng khinh thường nó.”
“Ôi, kệ xác mấy cái hi sinh với khinh miệt của cậu đi. Nó có liên quan gì đến chúng ta? Ciri, lên tầng trên và đem xuống một bình rượu nữa đây. Ngày hôm nay ta muốn uống say.”
Tissaia de Vries thở dài và lắc đầu. Hành động này không qua mắt được Margarita.
“May mắn thay,” cô cười, “chúng em đã không còn là học viên nữa, cô giáo thân mến à. Chúng em có thể tự do muốn làm gì thì làm.”
“Ngay cả trước mặt một học viên tương lai ư?” Tissaia hỏi lại. “Khi ta còn là Hiệu trưởng của Aretuza...”
“Em nhớ, chúng em đều nhớ,” Yennefer cắt ngang với một nụ cười. “Mặc dù muốn nhưng chúng em vẫn không quên được. Đi lấy bình rượu đi, Ciri.”
Trên lầu, trong khi đợi lấy bình rượu, Ciri nhìn thấy người chiến binh và đơn vị của cô ta rời đi, bao gồm bốn người lính. Với sự tò mò và ngưỡng mộ, cô bé quan sát diện mạo, quần áo và vũ khí của họ. Rayla, người đại úy với bím tóc đen, lúc này đang cãi nhau với chủ nhà trọ.
“Ta sẽ không đợi đến lúc bình minh! Và ta cũng đếch quan tâm cổng có đóng hay không! Ta muốn rời khỏi thành phố ngay lập tức! Ta biết là quán trọ có chuồng ngựa và cổng sau! Ta ra lệnh cho ngươi mở nó ra!”
“Nhưng luật...”
“Ta chả quan tâm mẹ gì đến luật. Ta đang thực thi mệnh lệnh của quý bà De Vries!”
“Được rồi, đại úy, đừng la hét, tôi sẽ mở cổng...”
Cánh cổng được nói đến, là một lối đi hẹp và an toàn dẫn thẳng ra phía bên kia của tường thành. Trước khi Ciri cầm lấy bình rượu trên tay người hầu, cô bé ngoái nhìn khi cánh cổng được mở ra và Rayla cùng đơn vị của cô ta bước ra bóng tối bên ngoài.
Cô bé ghi nhớ điều này.
“Cuối cùng,” Margarita nói vui vẻ mặc dù không biết là do nhìn thấy Ciri hay bình rượu trên tay cô bé. Ciri đặt nó lên bàn, rõ ràng là sai cách, bởi vì Tissaia de Vries ngay lập tức di chuyển nó. Khi rót rượt, Yennefer đã phá hỏng hoàn toàn sự ngăn nắp trên chiếc bàn và Tissaia lại bắt đầu sắp xếp lại lần nữa. Ciri tưởng tượng với sự kinh hãi rằng không biết Tissaia mà làm giáo viên thì sẽ như thế nào.
Margarita và Yennefer lại tiếp tục cuộc trò chuyện mà không quên bình rượu. Ciri nhận ra rằng rồi cô bé sẽ lại phải đi lấy thêm một bình nữa sớm thôi. Cô bé ngồi trầm ngâm trong khi nghe các nữ pháp sư tán gẫu.
“Không, Yenna,” Margarita lắc đầu. “Cậu không phải người mà mình gặp thường xuyên. Mình chia tay với Lars rồi. Đã kết thúc. Elaine deireádh, như người elves hay nói.”
“Có phải vì thế mà cậu muốn uống say không?”
“Cùng những lý do khác nữa,” Margarita thừa nhận. “Mình buồn lắm, mình không giấu làm gì. Sau cùng thì tụi mình đã ở bên nhau được bốn năm rồi. Nhưng mình phải chia tay với anh ấy. Một cái que không làm nên một con thuyền...”
“Đặc biệt là khi,” Tissaia de Vries khụt khịt, nhìn vào thứ chất lỏng vàng óng bên trong cốc của bà, “Lars đã có vợ.”
“Nó chẳng liên quan gì cả,” nữ pháp sư nhún vai. “Tất cả những người đàn ông ở độ tuổi đó mà mình thấy hấp dẫn đều đã có vợ, mình không làm gì được. Lars yêu mình, và trong một khoảng thời gian mình cũng đã yêu anh ấy....Ôi, mình biết nói sao đây. Anh ấy muốn quá nhiều thứ từ mình. Anh ấy đe dọa sự tự do của mình và chỉ cần nghĩ đến việc phải ở với duy nhất một người thôi là mình đã mắc nghẹn rồi. Sau cùng thì mình vẫn có cậu là một ví dụ điển hình đó thôi, Yenna. Có nhớ cuộc nói chuyện ở Vengerberg không? Khi cậu quyết định chia tay witcher đó? Khi ấy mình đã khuyên cậu là tình yêu không nằm vất vưởng bên vệ đường. Thế nhưng chính cậu mới là người nói đúng. Yêu là yêu còn sống là sống. Tình yêu rồi cũng qua đi...”
“Đừng nghe lời nó, Yennefer.” Tissaia nói bằng giọng lạnh lùng. “Giờ trong người nó chỉ có nỗi buồn và sự cay độc. Cô có biết vì sao nó lại không đến dự buổi tiệc ở Aretuza không? Bởi vì nó xấu hổ khi phải đến một mình, mà không có người đàn ông mà nó đã đi cùng trong suốt bốn năm qua. Người ta thì ghen tị với nó. Còn nó thì không giữ được bởi vì nó không biết trân trọng tình cảm của anh ta.”
“Có lẽ tốt hơn là nên nói về chuyện khác?” Yennefer đề nghị, có vẻ không mấy quan tâm nhưng giọng nói có thay đổi đôi chút. “Ciri, rót cho chúng ta đi. Chết tiệt, cái bình này gần cạn rồi. Hãy làm một cô bé ngoan và đi lấy cho chúng ta một bình nữa nào.”
“Lấy hai bình đi,” Margarita mỉm cười. “Và rồi con sẽ được thưởng một ngụm và ngồi xuống đây với chúng ta, không cần phải giỏng tai lên nghe từ xa thế nữa. Công cuộc giáo dục của con sẽ bắt đầu ngay tại đây, bây giờ, từ cô trước khi con đến Aretuza.”
“Giáo dục!” Tissaia đảo mắt. “Thần linh ơi!”
“Im lặng nào, cô giáo thân mến.” Margarita vỗ nhẹ một cái lên đùi, giả vờ bực mình. “Giờ em mới là Hiệu trưởng của Aretuza! Ai bảo cô đã không đánh trượt được em trong bài thi cuối kỳ!”
“Chà, tệ quá nhỉ.”
“Em cũng thấy vậy. Tưởng tượng mà xem, giờ này lẽ ra em đã có hẳn một công việc kinh doanh riêng, giống như của Yenna. Em không cần phải mệt óc với các học viên làm gì. Không cần phải đi lau mũi cho mấy đứa khóc nhè, hay đánh vật với lũ ranh ma. Ciri, lắng nghe và học hỏi này. Một nữ pháp sư luôn hành động. Dù cho có tốt hay xấu, cái đó lúc sau mới biết được. Nhưng chúng ta phải hành động, một cách can đảm, phải nắm lấy cuộc sống. Tin cô đi, bé con, điều duy nhất phải hối hận đó là không làm gì cả, thiếu quyết đoán và lưỡng lự. Mặc dù đôi khi hành động và quyết định dẫn đến đau khổ, ta cũng không nên ăn năn vì nó. Hãy nhìn quý bà nghiêm túc ngồi đằng kia kìa, ra vẻ thông thái và lúc nào cũng phải tự tay sắp xếp mọi thứ. Đây là Tissaia de Vries, nhà giáo vĩ đại, người đã dạy dỗ hàng chục nữ pháp sư. Dạy họ phải biết hành động. Rằng thiếu quyết đoán...”
“Thôi đi, Rita.”
“Tissaia nói đúng đó.” Yennefer nói, nhìn vào góc phòng. “Thôi đi. Mình biết là cậu buồn vì Lars, nhưng đừng biến đây thành một bài học về cuộc sống. Con bé vẫn còn thừa thời gian cho những bài học như vậy. Và nó sẽ không học được chúng từ trường lớp đâu. Ciri, đi lấy thêm một bình rượu nữa xuống đây.”
Ciri đứng dậy. Cô bé đã mặc đồ sẵn sàng rồi.
Và hoàn toàn quyết tâm.
***
“Cái gì?” Yennefer hét lên. “Cái gì? Ông nói đi mất nghĩa là sao?”
“Cô bé nói với tôi...” người chủ quán trọ lầm bầm, mặt biến sắc và lưng dựa vào tường. “Cô bé nói với tôi là hãy thắng ngựa...”
“Và ông nghe theo con bé sao? Thay vì hỏi chúng ta?”
“Thưa cô! Làm sao mà tôi biết được? Tôi đã chắc là cô bé đang nghe theo lệnh...tôi đã không nghĩ đến việc đó...”
“Đồ ngu ngốc chết tiệt!”
“Bình tĩnh đi, Yennefer,” Tissaia đặt tay lên trán. “Đừng để bị cảm xúc chi phối. Giờ đang là buổi đêm. Họ sẽ không cho con bé ra ngoài cổng đâu.”
“Cô bé yêu cầu,” người chủ quán thì thầm, “họ mở cổng sau ra...”
“Và tại sao họ lại mở nó ra?”
“Bởi vì buổi triệu tập,” người chủ quán cúi gằm mặt, “ngôi làng toàn là các pháp sư...mọi người rất sợ, không ai dám đi ngang đường họ...Làm sao tôi từ chối được? Cô bé nói y như cô vậy, thưa cô, với cùng một chất giọng...Và thậm chí cô bé còn nhìn rất giống...không ai thậm chí dám nhìn vào mắt cô bé, chứ chưa nói đến hỏi han này nọ...Rất giống cô...y hệt...cô bé bảo tôi lấy mực và giấy...và viết một lá thư.”
“Đưa đây cho tôi.”
Tissaia de Vries nhanh tay hơn.
“Cô Yennefer,” bà đọc to.
“Xin hãy tha thứ cho con, con sẽ đến Hirundrum bởi vì con muốn gặp Geralt. Con muốn gặp ông ấy trước khi đến trường. Hãy tha thứ cho con vì đã không vâng lời, nhưng con phải làm điều này. Con biết cô sẽ trừng phạt con, nhưng con không hối tiếc vì sự thiếu quyết đoán và do dự. Nếu con phải hối tiếc thứ gì đó thì hãy để cho nó là hành động và quyết định. Con là một nữ pháp sư. Phải nắm lấy cuộc sống. Con sẽ quay về sớm nhất có thể.
Ciri.”
“Chỉ có thế thôi sao?”
“Có một dòng tái bút.”
“Xin hãy bảo với cô Rita rằng trường học sẽ không phải lau mũi cho con đâu.”
Margarita Laux-Antille lắc đầu không tin nổi. Và Yennefer nguyền rủa. Người chủ nhà trọ đỏ mặt và há hốc mồm. Ông đã nghe nhiều câu chửi rủa rồi, nhưng chưa bao giờ nghe thấy câu này.
***
Gió thổi từ đất liền ra biển. Những đám mây di chuyển về phía mặt trăng treo lơ lửng trên khu rừng. Con đường dẫn đến Hirundrum ngập trong bóng tối. Phi nước đại là quá nguy hiểm. Ciri ghìm con ngựa lại và bắt đầu đi từ từ. Tuy nhiên cô bé chưa bao giờ nghĩ đến việc cho con ngựa đi bộ. Cô đang rất vội.
Cô bé nghe thấy âm thanh của cơn bão từ xa vọng tới, đường chân trời nhá lên những ánh chớp, làm nổi bật đường viền như răng cưa của những ngọn cây.
Ciri dừng con ngựa lại. Cô bé đang đứng giữa một ngã ba, con đường chia ra thành hai ngả, trông giống hệt nhau.
Tại sao Fabio không nhắc gì đến ngã ba? Ah, quan tâm làm gì nếu mình có lạc đường hay không chứ, mình luôn biết phải đi lối nào mà...
Vậy tại sao bây giờ mình lại không biết phải đi đường nào?
Một bóng hình to lớn bay vụt qua đầu cô bé không một tiếng động. Tim Ciri như nhảy vọt lên cổ. Con ngựa hý vang, đá chân sau và phi nước đại, chọn con đường bên phải. Cô bé dừng nó lại sau một lúc.
“Chỉ là một con cú thôi.” Ciri thì thầm, cố gắng trấn an con ngựa và bản thân mình. “Một con chim bình thường...không có gì phải sợ cả...”
Cơn gió thổi mạnh hơn, những đám mây đen che phủ hoàn toàn mặt trăng. Nhưng đằng trước cô bé, có thể nhìn thấy một quãng trống trên con đường vặn vẹo xuyên qua khu rừng. Cô bé phi nhanh hơn, cát bụi tung bay dưới vó ngựa.
Cô đã sớm phải dừng lại. Phía trước cô là một bờ vực và biển mà từ đó có thể nhìn thấy mái nón quen thuộc của hòn đảo trồi lên. Từ đây cô bé không thể trông thấy ánh sáng từ Garstang, Loxia hay Aretuza. Cô chỉ có thể nhìn thấy tòa tháp mảnh mai, đơn độc và hoa văn của Thanedd.
Tor Lara.
Sấm rền vang và chỉ phút sau một tia chớp xé toạc bầu trời và chạm vào chóp nhọn của tòa tháp. Những ô cửa sổ của Tor Lara rực lên như những con mắt đỏ quạch, như thể bên trong tòa tháp đã bị phóng hỏa trong giây lát.
Tor Lara...Tháp Hải Âu...Tại sao cái tên này lại làm mình sợ đến vậy?
Cơn gió làm rung động những thân cây, cành và lá xào xạc, Ciri nheo mắt lại, bụi và lá cây bay qua mặt cô bé. Con ngựa khụt khịt và bồn chồn. Ciri làm nó bình tĩnh lại. Đảo Thanedd nằm ở phía bắc, còn cô bé phải hướng về phía tây. Con đường phủ đầy cát trong bóng đêm nhìn rõ như một đường kẻ trắng. Cô bé thúc con ngựa để phi nước đại.
Sấm lại rền vang. Đột nhiên, dưới ánh chớp, Ciri thấy những kị sĩ. Đen đúa, mờ ảo, những bóng hình di chuyển ở cả hai bên vệ đường. Cô bé nghe thấy một tiếng hét.
“Gar’ean!”
Không cần suy nghĩ, Ciri thúc con ngựa, thả dây cương và phi nước đại. Đằng sau cô bé là những tiếng la ó, huýt sáo, tiếng hý và vó ngựa rầm rập.
“Gar’ean! Dh’oine!”
Vó ngựa phi nước đại, những cơn gió thét gào. Một bóng tối mà từ đó hiện lên màu trắng của một thân cây phong bên vệ đường. Sấm sét. Trong ánh chớp, Ciri có thể thấy hai con ngựa đang cố chặn đường. Một người đàn ông chìa tay ra, cố túm lấy dây cương. Trên mũ hắn ta có đính một cái đuôi sóc. Ciri thúc con ngựa và nằm rạp xuống cổ nó, gạt bàn tay kia ra. Phía sau cô bé, những tiếng la hét, huýt sáo, sấm rền. Một ánh chớp.
“Sparle, Yaevinn!”
Phi nước đại, phi nước đại! Nhanh lên, ngựa ơi! Sấm sét. Chớp. Những con đường. Rẽ sang trái! Mình không bao giờ nhầm. Lại một ngã rẽ nữa. Rẽ sang phải! Phi nước đại! Nhanh lên, nhanh lên.
Con đường bắt đầu lên dốc, nhưng cát bên dưới chân con ngựa, mặc dù bị thúc vào hông, bắt đầu làm nó đi chậm lại...
Lên đỉnh dốc Ciri mới quay lại nhìn. Một tia chớp nữa soi tỏ con đường. Hoàn toàn trống trải. Cô bé nghe ngóng nhưng không thấy gì ngoại trừ âm thanh của những chiếc lá xào xạc trong gió. Sấm rền.
Không có ai ở đó cả. Tụi Sóc...chỉ là một ký ức ở Kaedwen. Bông Hồng của Shaerrawedd...mình đã tìm thấy nó. Không có một sinh linh nào khác ở đây cả, không một ai đuổi theo mình...
Cơn gió đập vào mặt cô bé. Gió đang thổi từ đất liền, cô nghĩ, và mình cảm thấy nó ở phía bên phải...mình lạc đường rồi...
Lại một tia chớp nữa, ánh sáng của nó phản chiếu lên bề mặt lấp lánh của biển, phía sau nó là chóp nhọn của Đảo Thanedd. Và Tor Lara. Tháp Hải Âu. Tòa tháp đang kéo mình lại như một chiếc nam châm...Nhưng mình không muốn đến đó, mình sẽ đến Hirundrum. Bởi vì mình phải gặp Geralt.
Lại một tia chớp nữa.
Ở giữa cô bé và vách đá là một con ngựa đen.Và cưỡi trên nó là một hiệp sĩ đội chiếc mũ đính một cặp cánh chim săn mồi. Đột nhiên, đôi cánh đập, và con chim bắt đầu bay...
Cintra!
Một nỗi sợ hãi tê liệt túm lấy cô bé. Bàn tay cô nắm lại đến phát đau sợi dây cương. Chớp nhá lên. Tên Hiệp Sĩ Đen đứng dậy trên bàn đạp. Thay vì một khuôn mặt, hắn ta mang một chiếc mặt nạ ma quỷ. Đôi cánh đập...
Con ngựa của cô bé chạy mà không cần giục. Bóng tối bị xuyên thủng bởi những tia chớp.
Khu rừng kết thúc và bên dưới vó ngựa có tiếng nước lõm bõm, và âm thanh của một đầm lầy. Tiếng đập cánh của con chim săn mồi đuổi theo cô bé. Gần hơn...gần hơn...
Phi điên dại, đôi mắt Ciri nhòe đi vì tốc độ. Những tia chớp xé toạc bầu trời. Trong ánh sáng của nó, cô bé có thể trông thấy những cây trăn và liễu sắp thành hai hàng ở bên đường. Nhưng chúng không phải cây. Chúng như những tôi tớ của Vua Trăn. Tôi tớ của tên Hiệp Sĩ Đen, đang đuổi theo sau cô bé, và đôi cánh của con chim săn mồi phấp phới trên chiếc mũ của hắn. Những con quái vật ghê tởm từ hai bên đường với tay ra phía cô bé, cười điên dại, há những cái hốc đen ngòm trong miệng ra. Ciri nằm rạp xuống trên lưng ngựa. Những cành cây kêu răng rắc, đập qua đập lại, và móc vào quần áo cô bé. Những thân cây dị dạng cọt kẹt, những chiếc lỗ cứ đóng vào rồi mở ra, rồi biến thành những nụ cười khinh bỉ...
Sư Tử Con của Cintra! Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa!
Tên Hiệp Sĩ Đen ở ngay sau lưng cô bé, Ciri có thể cảm thấy những ngón tay của hắn cố túm lấy tóc mình. Con ngựa nghe thấy tiếng hét của cô bé, nhảy lên phía trước, như vượt qua một vật cản vô hình, làm gãy những cành cây...
Ciri kéo dây cương và ưỡn ra phía sau, quay đầu con ngựa đang hoảng loạn lại. La hét điên cuồng, giận dữ. Cô bé rút thanh kiếm ra khỏi vỏ và chém qua đầu.
Đây không phải Cintra! Ta không còn là một đứa trẻ con nữa! Ta không còn bất lực nữa! Ta sẽ không để ngươi...
“Ta sẽ không cho phép ngươi! Ngươi không còn được chạm vào người ta nữa! Ngươi sẽ không bao giờ được chạm vào người ta nữa!”
Con ngựa của cô bé đáp xuống nước ngập đến bụng. Ciri nghiêng người về phía trước và hét lên, sau đó thúc vào hông con ngựa và kéo nó về phía bờ. Một cái hồ, cô bé nghĩ. Fabio có nói gì đó về hồ nuôi cá. Đây là Hirundrum. Mình đã đúng. Mình chưa bao giờ sai cả...
Ánh chớp. Đằng sau cô là một con đê, và đằng sau nó là bức tường đen của khu rừng, chọc thủng bầu trời như một lưỡi cưa. Và không có ai cả. Chỉ có những cơn gió cắt qua sự im lặng. Đâu đó trong đầm lầy, một con vịt quang quác. Không có ai. Không có ai trên con đê. Không có ai đuổi theo mình. Chỉ là một bóng ma, một cơn ác mộng. Ký ức từ Cintra. Mình chỉ tưởng tượng ra thôi.
Phía đằng xa rọi lại một ánh sáng. Một ngọn đèn đường. Hay một đống lửa. Đó là một nông trại. Hirundrum. Nó đã ở rất gần rồi. Chỉ thêm một chút nữa thôi...
Chớp nhá lên. Một, hai, ba. Mà không có tiếng sấm. Cơn gió bất chợt ngưng lại. Con ngựa hý vang, lúc lắc cái đầu và nhảy dựng lên.
Trên bầu trời đen ngòm xuất hiện một làn sương trắng như sữa, nhanh chóng lan ra, uốn éo như một con rắn. Cơn gió lại thổi, và từ dưới con đê nổi lên một cơn bão những chiếc lá khô và cỏ.
Ở phía đằng xa, ánh sáng lụi dần. Nó chìm và chảy ra thành hàng triệu những ngọn lửa nhỏ bất chợt chuyển màu xanh và bao phủ toàn bộ đầm lầy.
Con ngựa khịt mũi, hý lên. Ciri ngồi một cách khó nhọc trên yên ngựa.
Những kỵ sĩ ma quỷ hiện ra như một dải băng vắt qua bầu trời. Khi chúng tiến lại gần Ciri có thể nhìn rõ hơn. Mũ của chúng đính những cặp sừng trâu và lông sờn. Bên dưới chiếc mũ là một cái mặt nạ người chết. Những tên kỵ sĩ cưỡi trên mình những con ngựa xương xẩu bọc trong một lớp vải rách nát. Cơn gió thét gào giận dữ giữa những cây trăn, ánh chớp liên tục xé toạc bầu trời. Cơn gió thét lớn hơn. Không, cô bé nghĩ, không phải gió. Mà là một bài hát ma quỷ.
Đoàn diễu hành khiếp đảm hướng về phía cô bé. Móng ngựa của chúng bước lên ánh sáng ma mị phía trên đầm lầy. Phía đầu đoàn quân là Vua của Wild Hunt. Một chiếc mũ rỉ sét đội trên gương mặt như xác chết của hắn, trong hốc mắt là một ngọn lửa xanh xao đang cháy. Tấm áo choàng sờn rách bay quanh người hắn. Hắn mặc một tấm giáp ngực hoen rỉ, và một sợi dây chuyền kêu leng keng trên đó, rỗng như vỏ đậu. Nó đã từng chứa những viên đá quý ở bên trong. Nhưng chúng đã rơi ra trong cuộc đuổi bắt hoang dại qua bầu trời. Và trở thành những ngôi sao...
Đây không phải là thật! Không phải! Đây là một cơn ác mộng, một ảo giác! Nó chỉ trông như vậy với mình thôi!
Vua của Wild Hunt thúc con ngựa xương xẩu của hắn và phá lên cười điên dại.
“Đứa Trẻ của Dòng Máu Cổ Xưa! Ngươi thuộc về chúng ta! Ngươi là của chúng ta! Hãy gia nhập đoàn diễu hành, hãy gia nhập Cuộc Săn của chúng ta! Hãy cùng chạy, chạy đến vô tận, đến giới hạn của sự tồn tại! Ngươi là của chúng ta, con gái của Hỗn Mang! Hãy gia nhập với chúng ta và tận hưởng Cuộc Săn! Ngươi là của chúng ta, ngươi là một trong số chúng ta! Chỗ của ngươi là ở giữa chúng ta!”
“Không!” cô bé la lên. “Hãy cút đi! Ngươi đã chết rồi!”
Vua của Wild Hunt cười, những chiếc răng thối rữa đánh cầm cập lên tấm giáp hoen rỉ. Hốc mắt rực lửa của hắn ánh lên từ đằng sau chiếc mặt nạ đầu lâu.
“Phải, chúng ta đã chết. Nhưng ngươi chính là cái chết.”
Ciri bám chặt lấy cổ con ngựa và thúc vào hông nó. Con ngựa phi nước đại dọc con đê. Đằng sau lưng, cô bé có thể cảm thấy những kẻ săn đuổi ma quỷ.
***
Bernie Hofmeier, một halfling và một nông dân từ Hirundrum, ngẩng mái đầu xoăn tít lên, nghe tiếng sấm vọng lại từ xa.
“Thật nguy hiểm,” ông ta nói. “bão mà không có mưa. Sét đánh vào đúng chỗ là sẽ cháy ngay...”
“Một chút mưa có hại gì đâu cơ chứ,” Dandelion thở dài, đang ngồi chỉnh lại dây đàn. “Bầu không khí ngột ngạt đến mức đâm thủng được...cái áo của tôi đang dính vào lưng, muỗi vo ve khắp nơi xung quanh...nhưng tôi nghĩ sẽ không mưa đâu. Cơn bão sẽ đi vòng quanh chúng ta và đổ xuống nơi nào đó trên phía bắc. Có lẽ là biển.”
“Nó sẽ đổ xuống Thanedd,” người halfling chắc nịch. “Đó là nơi cao nhất trong vùng. Ngọn tháp trên đảo, Tor Lara, lúc nào cũng bị sét đánh. Trong một cơn bão, trông nó như thể đang bốc lửa vậy. Thật ngạc nhiên là nó vẫn chưa sập...”
“Đó là ma thuật,” nhà thi sĩ nói. “Tất cả mọi thứ liên quan đến Thanedd đều là ma thuật, đến tận những viên đá. Và các pháp sư việc gì phải sợ sấm sét. Nhưng tôi đang nói gì thế này? Bernie, ông có biết là họ có thể bắt được sét không?”
“Đừng nhảm nhí với tôi! Cậu đang nói dối, Dandelion.”
“Các thần linh sẽ trừng phạt tôi...” nhà thơ dừng lại, lo lắng liếc nhìn bầu trời. “Một con vịt sẽ cắn tôi nếu tôi nói dối. Tôi nó thật đấy, Hofmeier, các pháp sư bắt được sét. Tôi nhìn thấy tận mắt hẳn hoi. Gorazd Già, người đã chết trên Đồi Sodden, đã từng bắt một tia sét ngay trước mặt tôi. Ông ta lấy một sợi dây dài, một đầu buộc vào chóp tòa tháp của mình, đầu kia...”
“Đầu kia nhét vào một cái lọ,” giọng nói the thé của con trai Hofmeier bỗng cất lên ở bậu cửa, cậu bé là một halfling với mái tóc dày và xoăn như lông cừu. “Một cái lọ thủy tinh, như cái mà cha cháu dùng để cất rượu.”
“Vào nhà đi, Franklin!” Người nông dân la lên. “Lên giường đi ngủ đi! Gần nửa đêm rồi và sáng mai chúng ta còn phải làm việc nữa! Và đừng có nghịch ngợm với dây dợ và lọ thủy tinh trong cơn bão, không là ăn đòn đấy. Đừng có mong được ngồi chơi một chỗ trong hai tuần! Petunia, đem thằng nhóc đi đi. Và mang thêm bia ra đây cho bọn anh!”
“Anh đã uống đủ rồi,” Petunia Hofmeier giận dữ nói khi bế đứa trẻ vào trong nhà. “Sắp đầy bụng bia đến nơi rồi kia kìa.”
“Đừng càu nhàu. Witcher sẽ quay lại sớm thôi. Phải tiếp đãi khách chu đáo.”
“Khi witcher quay lại, anh tự đi mà lấy cho anh ta.”
“Ôi đồ đàn bà,” Hofmeier lầm bầm, thật khẽ để vợ khỏi nghe thấy. “Cả gia đình cô ta, nhà Biberveldts ở Knotweed, đều là lũ bần tiện...witcher đã đi được một lúc lâu rồi. Anh ấy ra phía hồ và biến mất. Thật là một con người kỳ lạ. Cậu có thấy cái cách mà anh ấy nhìn Cinni và Tanderinki chơi ngoài sân tối nay không? Đôi mắt anh ấy rất kỳ lạ. Và giờ....tôi có cảm giác anh ấy muốn ở một mình. Và rằng anh ấy ở nhờ nhà tôi là do nó nằm ở vùng ngoại ô, cách xa những nơi khác. Cậu biết anh ấy rõ hơn Dandelion, kể tôi nghe...”
“Biết anh ấy ư?” Nhà thơ đập một con muỗi đang đậu trên cổ và gảy dây đàn, nhìn lơ đãng bóng đen của những cây trăn bên bờ hồ. “Không, Bernie. Tôi không biết anh ấy. Tôi nghĩ rằng không có ai thật sự biết anh ấy. Nhưng khi anh ấy gặp chuyện, tôi có thể nhận ra được. Tại sao anh ấy lại đến đây, Hirundrum? Để ở gần Đảo Thanedd hơn ư? Và ngày hôm qua khi tôi đề nghị đến Gors Velen, mà từ đó có thể trông thấy Thanedd rõ ràng, anh ấy đã từ chối mà không do dự. Cái gì đang giữ chân anh ấy ở đây? Ông đã mời anh ấy một công việc béo bở à?”
“Chà,” người halfling lầm bầm. “Nếu phải trung thực, thì tôi không nghĩ rằng thật sự có một con quái vật. Đứa trẻ chết đuối trong hồ có lẽ chỉ là do bị chuột rút. Nhưng quan trọng là mọi người bắt đầu la ó rằng đó là do một con vodyanoi hay kikimora và cần phải gọi một witcher đến...và họ trả công anh ấy rất hậu. Và anh ấy đã làm gì nào? Dành ba đêm thức trắng trên con đê, sau đó ngủ vào ban ngày hay ngồi một chỗ mà không nói gì, dõi theo những đứa trẻ như một người mẹ...Rất kỳ lạ. Tôi thậm chí có thể nói là dị thường.”
“Có thể nói như vậy.”
Chớp nhá lên, chiếu sáng nông trại và tòa nhà. Trong một khoảnh khắc soi tỏ đống tàn tích từng là một cung điện elves phía bên kia con đê. Vườn cây xào xạc vì tiếng sấm. Những cơn gió thô bạo nổi lên, cây cối đung đưa bên hồ, lay động những ngọn hoa súng lềnh bềnh trên bề mặt phản chiếu như một tấm gương.
“Cơn bão đang hướng về phía này.” Người nông dân nói, liếc nhìn bầu trời. “Hay là do các pháp sư trên đảo với mấy câu thần chú của họ? Thanedd chắc phải chứa đến hơn 200 người...Cậu nghĩ sao, Dandelion, họ sẽ bàn luận về vấn đề gì trong lần đại hội này? Và nó có ích gì cho chúng ta không?”
“Cho chúng ta ư? Tôi nghi ngờ đấy.” Nhà thi sĩ lưới ngón tay dọc dây đàn. “Những buổi gặp mặt này thường chỉ là một sô diễn thời trang, buôn chuyện, đâm lén sau lưng và cơ hội để tranh luận nội bộ. Cãi nhau xem nên làm phép thuật trở nên phổ cập hay chọn lọc hơn. Đấu đá giữa những kẻ làm vua, và những kẻ muốn áp đặt quyền lực lên những vị vua từ xa...”
“Ha!” Bernie Hofmeier nói. “Thế thì tôi thấy buổi triệu tập ở Thanedd này cũng chẳng tồi tệ hơn sấm sét trong cơn bão.”
“Có thể, nhưng chúng ta quan tâm làm gì?”
“Cậu thì không.” Người halfling nói u ám. “Bởi vì cậu gảy dây đàn và hát. Cậu nhìn thế giới xung quanh và chỉ thấy vần điệu và âm nhạc. Nhưng đã hơn hai lần trong tuần trước, quân đội giẫm nát bắp cải và củ cải của chúng tôi dưới vó ngựa. Quân đội đuổi theo lũ Sóc, lũ Sóc chạy và biến mất, và con đường của cả hai bên đều đi qua vườn cải của chúng tôi...”
“Không có thời gian thương tiếc bắp cải khi khu rừng đang cháy.” Nhà thơ ngâm nga.
“Cậu, Dandelion.” Bernie Hofmeier liếc xéo cậu. “mỗi khi cậu nói gì đó là tôi không biết nên cười, khóc hay đá vào mông cậu một cái. Tôi nói nghiêm túc đấy! Và tôi nói rằng thời buổi đen tối đang đến. Với những cây cọc trên xa lộ, giá treo cổ, xác chết vung vãi ngoài đồng và trên đường, đất nước này đang dần giống như thời của Falka. Và làm sao mà chúng tôi có thể sống được như thế này? Ban ngày thì có người đến mang theo lời đe dọa của đức vua, rằng chúng tôi sẽ bị tống vào ngục nếu giúp đỡ Scoia’tael. Và ban đêm thì lũ elves mò đến, và cậu thử đi mà từ chối chúng xem! Màn đêm rực lửa rất thi vị. Thi vị đến nỗi làm tôi phát nôn. Và thế là chúng tôi bị kẹt giữa hai làn đạn...”
“Ông đang trông đợi Hội Nghị các Pháp Sư sẽ thay đổi điều đó sao?”
“Đương nhiên rồi. Chính cậu đã nói là giới pháp sư đã chia ra làm hai phe. Đã từng có thời họ khuyên răn các vị vua, chấm dứt chiến tranh và bạo loạn. Sau cùng thì cũng chính các pháp sư là những người đã thỏa hiệp với Nilfgaard ba năm về trước. Họ có thể bây giờ...”
Bernie Hofmeier dừng lại và giỏng tai lên nghe. Bàn tay Dandelion ngưng gảy đàn.
Từ trong bóng tối, witcher hiện ra từ phía con đê. Anh chậm rãi tiến lại ngôi nhà. Lại một tia chớp chói lóa. Khi tiếng sấm vang lên, witcher đã ở bên cạnh họ rồi, trên ngưỡng cửa.
“Có chuyện gì thế, Geralt?” Dandelion hỏi để phá vỡ sự im lặng kỳ quặc. “Anh có giết được con quái vật không?”
“Không. Đêm nay không phải để theo dấu. Một đêm không ngủ. Bồn chồn...tôi thấy khó chịu trong người, Dandelion.”
“Vậy thì ngồi xuống và nghỉ đi.”
“Cậu hiểu sai ý tôi rồi.”
“Quả thực,” người halfling lầm bầm, nhìn lên trời và nghe ngóng. “Một đêm không ngủ, thứ gì đó ác hiểm đang nhen nhúm...mấy con vật co cụm lại trong chuồng...và có thể nghe thấy tiếng hét trong gió...”
“Wild Hunt.” witcher nói khẽ. “Chúng ta sẽ đóng cửa sổ lại, ông Hofmeier.”
“Wild Hunt ư?” Bernie phát hoảng. “Ma quỷ?”
“Đừng sợ. Chúng bay cao. Vào mùa hè chúng luôn bay rất cao. Nhưng chúng có thể đánh thức lũ trẻ dậy. Đội Săn mang đến những cơn ác mộng. Tốt nhất là nên đóng cửa sổ lại.”
“Wild Hunt.” Dandelion nói, lo lắng liếc nhìn bầu trời. “Sứ giả của chiến tranh.”
“Nhảm nhí. Toàn là mê tín dị đoan hết thôi.”
“Nhưng trước khi Nilfgaard tấn công vào Cintra không lâu...”
“Im lặng đi!” witcher cắt ngang với một cử chỉ, đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn vào trong bóng đêm.
“Cái gì thế...”
“Ngựa.”
“Chết tiệt.” Hofmeier rít lên, bật dậy khỏi chiếc ghế. “vào buổi đêm thì chỉ có thể là Scoia’tael...”
“Một con ngựa duy nhất,” witcher cắt lời, cầm lên thanh kiếm mà anh đã đặt xuống ghế. “Một con ngựa thực sự, số còn lại là hồn ma của Đội Săn...chết tiệt, có lẽ nào...vào mùa hè ư?”
Dandelion cũng đứng dậy, nhưng cậu xấu hổ không dám bỏ chạy, bởi vì cả Geralt và Hofmeier đều đứng yên tại chỗ. Witcher rút thanh kiếm ra khỏi vỏ và chạy về phía con đê, người halfling đuổi theo sau anh không chút do dự, cầm một cái chĩa. Những tia chớp lại nhá lên, chiếu sáng một con ngựa đang phi nước đại dọc con đê. Và phía sau nó là một thứ gì đó mơ hồ, thứ gì đó dị thường, cuộn vào trong bóng đêm vô hình, một cơn xoáy, một ảo ảnh. Thứ gì đó làm con người ta hoảng loạn, ghê tởm, làm ruột gan như muốn lộn ra ngoài.
Witcher hét lên, giơ cao thanh kiếm. Người cưỡi ngựa trông thấy anh và phi nhanh hơn, hướng con ngựa về phía anh. Witcher lại hét lên. Sấm sét rền vang.
Lại một ánh sáng nhá lên, nhưng lần này không phải là một tia chớp. Dandelion nấp vào sau cái ghế bành và lẽ ra đã chui xuống dưới gầm rồi nếu không phải vì nó quá thấp. Bernie đánh rơi cái chĩa. Petunia Hofmeier chạy ra khỏi nhà, miệng la hét.
Trong ánh sáng chói lòa hiện ra một quả cầu trong suốt, bên trong nó là một bóng người đang dần dần hiện rõ. Dandelion nhận ra cô ngay tức thì. Cậu biết những lọn tóc xoăn và ngôi sao kim cương treo trên sợi dây chuyền bằng nhung đen đó. Thứ mà cậu không biết và chưa từng nhìn thấy bao giờ là gương mặt cô. Gương mặt của Giận Dữ và Thịnh Nộ, gương mặt của Nữ Thần Báo Thù, của Hủy Diệt và Cái Chết.
Yennefer cất cao bàn tay và hô lên một câu thần chú, từ bàn tay cô tỏa ra một dải ánh sáng xoáy trôn ốc cắt xuyên qua bầu trời và tỏa ra muôn vàn ngọn lửa lung linh phản chiếu trên mặt hồ. Vòng xoáy đâm như một ngọn lao xuyên qua đám mây vần vũ đang đuổi theo người cưỡi ngựa đơn độc. Đám mây ậm ực, và đối với Dandelion nó nghe như thể tiếng hét của quỷ dữ, và cậu trông thấy những bóng hình khiếp đảm của những con ngựa ma quái. Cậu chỉ có thể thấy trong tích tắc bởi vì đám mây đột nhiên co lại, cuộn thành một quả bóng và bắn vọt lên bầu trời, kéo theo chiếc đuôi đằng sau trông như một ngôi sao chổi. Bóng tối lại bao trùm, chỉ được chiếu sáng nhờ ánh đèn lồng mà Petunia đang cầm trên tay.
Người cưỡi ngựa đi vào khoảng sân trước ngôi nhà và nhảy xuống khỏi yên, sau đó lưỡng lự. Đến lúc đó Dandelion mới nhận ra đấy là ai. Cậu chưa từng bao giờ nhìn thấy cô bé mảnh mai với mái tóc màu tro này. Nhưng cậu nhận ra cô ngay tức thì.
“Geralt...” cô bé nói khẽ. “Cô Yennefer...con xin lỗi...con phải. Cô biết mà...”
“Ciri.” Witcher lên tiếng. Yennefer bước một bước về phía cô bé, nhưng dừng lại. Cô im lặng.
Cô bé sẽ đến với ai trước đây, Dandelion nghĩ. Không ai cả, hay witcher, hay nữ pháp sư. Cô bé sẽ tiến về phía ai? Anh ấy? Hay cô ấy?
Ciri không tiến về phía ai cả. Cô bé không chọn được. Thế nên cô ngất luôn tại chỗ.
***
Căn nhà trống hoắc, người halfling và gia đình đã đi làm từ lúc bình minh. Ciri giả vờ ngủ, nên cô bé mới nghe được khi Geralt và Yennefer rời đi. Cô bé lẻn ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo và lặng lẽ ra khỏi phòng, đi theo họ ra sân.
Geralt và Yennefer đứng quay mặt về phía con đê nằm giữa những bông hoa súng vàng và trắng. Ciri nấp sau một bức tường đổ nát và quan sát hai người bọn họ qua một khe hở. Cô bé đã nghĩ rằng Dandelion, một nhà thơ nổi tiếng, với những tuyển tập thơ mà cô bé thường hay đọc, vẫn đang ngủ. Nhưng cô đã nhầm. Nhà thơ Dandelion không phải vẫn đang ngủ. Và bắt quả tang cô bé tại trận.
“Này,” cậu nói, đột nhiên lại gần và cười. “Rình mò và nghe trộm có thú vị không? Kín đáo một chút đi, bé con. Hãy để họ được yên một lúc.”
Ciri đỏ mặt, nhưng nhanh chóng mở mồm ra.
“Trước tiên, em không phải bé con.” Cô bé thì thầm một cách đầy tự hào. “Và thứ hai, em không nghĩ là mình đang làm phiền họ, đúng không?”
Dandelion tỏ ra nghiêm túc.
“Có lẽ là không,” cậu nói. “Có lẽ em còn đang giúp họ nữa là.”
“Bằng cách nào?”
“Đừng giả vờ. Ngày hôm qua em đã rất khôn ngoan. Nhưng em không lừa được anh đâu. Em giả vờ ngất đúng không?”
“Phải,” cô bé lầm bầm, quay mặt đi. “Cô Yennefer nhận ra được, nhưng Geralt thì không...”
“Họ cùng đưa em vào trong nhà. Bàn tay họ chạm nhau. Họ ngồi cạnh giường em cho đến sáng, nhưng không nói với nhau câu nào. Chỉ đến giờ họ mới quyết định nói chuyện. Ở đó, gần con đê, cạnh cái hồ. Và em quyết định nghe trộm xem họ đang nói cái gì...rình mò họ qua một cái lỗ trên tường. Những gì họ nói làm em hứng thú đến vậy sao?”
“Họ đang chẳng làm gì cả. Chỉ nói chuyện đôi chút.”
“Và em,” Dandelion ngồi xuống bãi cỏ dưới gốc cây táo và dựa lưng vào thân cây, nhưng cẩn thận kiểm tra trước xem có con kiến hay sâu nào không, “em có muốn biết họ đang nói gì không?”
“Có...không! Và dù sao...dù sao, em cũng chẳng nghe được gì cả. Họ ở xa quá.”
“Nếu em muốn,” nhà thơ cười. “Anh sẽ nói cho em nghe.”
“Và làm sao mà anh biết được?”
“Ha ha. Ciri cao quý, anh là một nhà thơ. Một nhà thơ luôn thông hiểu những vấn đề như này. Anh sẽ nói với em một điều khác: các nhà thơ còn biết nhiều hơn cả những người trực tiếp liên quan.”
“Chắc rồi!”
“Anh hứa với em. Lời hứa của một nhà thơ.”
“Thật sao? Thế thì...thế thì, kể em nghe họ đang nói gì đi. Giải thích hết cho em đi!”
“Nhìn qua cái lỗ một lần nữa và nói anh nghe họ đang làm gì.”
“Hmm...” Ciri cắn môi, sau đó cúi xuống và nhòm qua cái lỗ. “Cô Yennefer đang đứng cạnh mấy cây liễu...vặt lá và chơi đùa với ngôi sao trên cổ...Cô ấy không nói gì cả và cũng không nhìn Geralt...Và Geralt thì đứng cạnh cô ấy. Ông cúi thấp đầu. Và nói gì đó. Không, ông ấy đang im lặng. Ôi, trông cái mặt kìa...mặt ông ấy mắc cười quá...”
“Trò trẻ con,” Dandelion tìm thấy một quả táo dưới gốc cây và chùi nó lên quần, sau đó xem xét kỹ càng. “Anh ấy đang xin cô tha thứ cho những lời nói và những hành động ngu ngốc trong quá khứ. Anh ấy xin lỗi vì sự thiếu kiên nhẫn, thiếu niềm tin và hy vọng, vì đã quá cứng đầu, xấu bụng, giận dữ và thái độ không tương xứng của một người đàn ông. Anh ấy xin lỗi vì những gì mà mình đã từng không hiểu, mà em cũng không hiểu nốt...”
“Không thể nào, đó là bịa đặt!” Ciri đứng thẳng dậy và giận dữ gạt tóc ra khỏi trán. “Anh đang bịa ra mấy thứ đó!”
“Xin lỗi vì những gì mà anh ấy đến bây giờ mới hiểu,” Dandelion ngước nhìn bầu trời và giọng bắt đầu ngâm nga như đang hát. “Bởi vì anh ấy muốn hiểu, nhưng sợ rằng mình không có thời gian...và những gì mà họ có, anh ấy sẽ không bao giờ hiểu. Anh ấy xin lỗi và cầu xin sự tha thứ...hmm, hmm....ý nghĩa...lương tâm...mục đích? Toàn mấy thứ lặt vặt, nhảm nhí....”
“Không đúng!” Ciri giậm chân. “Geralt không có nói mấy thứ đó! Ông ấy...chẳng nói gì cả. Em thấy ông ấy mà, ông ấy chỉ đứng đó im lặng...”
“Đây là nhiệm vụ của thơ ca, Ciri. Nói những gì mà người khác không muốn nói.”
“Thật là một nhiệm vụ ngớ ngẩn. Và anh toàn bịa đặt!”
“Đấy cũng là nhiệm vụ của thơ ca. Này, anh nghe thấy giọng nói ở phía hồ. Nhanh lên, nhìn xem chuyện gì đang diễn ra.”
“Geralt,” Ciri nói, mắt nhòm qua cái lỗ trên bức tường, “đứng đó với đầu cúi thấp. Và cô Yennefer đang mắng ông ấy khiếp lắm. La hét và vung vẩy tay chân. Ôi...thế có nghĩa là gì?”
“Trò trẻ con,” Dandelion lại ngước nhìn những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời. “Giờ thì đến lượt cô ấy xin lỗi anh.”