[Dịch] Witcher Saga #2: Time of Contempt
Chương 7 : CHƯƠNG III.I
Ngày đăng: 23:11 07/05/20
Ta đồng ý lấy nàng làm vợ kể từ ngày hôm nay, dù tốt, hay xấu, dù giàu có, hay nghèo khổ, dù ốm yếu, hay khỏe mạnh, để yêu thương và chăm sóc, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.
- Lời thề hôn nhân truyền thống. Chúng ta không biết nhiều lắm về tình yêu. Tình yêu như một quả lê: nó ngọt ngào và có một hình dáng đặc biệt. Thử xác định hình dáng một quả lê mà xem.
- Dandelion, Nửa thế kỷ thơ ca.
_________
Geralt có lý do để tin rằng – và anh tin thật – những buổi yến tiệc của pháp sư trông phải khác hơn so với những buổi tiệc và lễ hội của người thường. Tuy nhiên, anh không ngờ rằng chúng lại khác biệt đến thế.
Đề nghị của Yennefer rằng anh hãy đi cùng cô đến buổi tiệc vào tối trước hôm đại hội khá là bất ngờ, nhưng không đến mức sửng sốt. Nó không phải lần đầu tiên cô đề nghị như vậy. Trước đây, khi họ vẫn sống cùng nhau, Yennefer luôn muốn anh đi cùng trong những buổi triệu tập và gặp mặt. Hồi đó, anh luôn từ chối. Anh chắc chắn rằng các pháp sư sẽ chỉ coi anh như một kẻ dị hợm, tốt nhất thì là một hiện vật tham quan, tệ nhất thì là một kẻ xâm phạm và ngoài cuộc. Yennefer cười trước nỗi sợ đó, nhưng không nài nỉ thêm. Và vì trong những trường hợp khác cô có thể kiên quyết đến mức cả căn nhà cũng phải rung chuyển và cọt kẹt, nên nó càng củng cố thêm niềm tin của Geralt rằng những nghi ngờ của anh là đúng.
Lần này thì anh đồng ý. Mà không do dự. Lời mời được đề nghị sau một cuộc nói chuyện dài, chân tình và xúc động. Sau cuộc trò chuyện, mà đã đem họ quay lại với nhau, bỏ qua mọi hiềm khích quá khứ, cuộc trò chuyện làm tan đi băng giá của cay đắng và tự kiêu. Sau cuộc trò chuyện trên con đê của Hirundrum, Geralt chắc sẽ đồng ý với mọi thứ, gần như mọi thứ mà Yennefer yêu cầu. Anh sẽ không từ chối ngay cả khi cô đề nghị một cuộc viếng thăm xuống địa ngục để uống một ly dầu sôi trong khi tán gẫu với vài con quỷ lửa.
Và còn Ciri nữa, người mà nếu không có mặt thì đã chẳng có cuộc trò chuyện đó – chẳng có cuộc gặp gỡ đó. Ciri, người mà theo Codringher, là đối tượng đang được nhắm đến của một tên pháp sư nào đó. Geralt hy vọng rằng sự có mặt của anh tại buổi tiệc sẽ khiêu khích và buộc hắn phải hành động. Nhưng anh không nói một lời nào về chuyện này cho Yennefer.
Họ rời Hirundrum và hướng thẳng đến Thanedd, anh, cô, Ciri và Dandelion. Đầu tiên, họ dừng lại tại cung điện khổng lồ Loxia, ở phía tây nam dưới chân núi. Cung điện tràn ngập khách viếng thăm và bạn đồng hành của họ, nhưng Yennefer vẫn nhanh chóng đặt được phòng. Họ ở lại đó một ngày. Geralt dành cả ngày trò chuyện cùng Ciri, Dandelion chạy loanh quanh để thu thập và phát tán những lời đồn đại, còn nữ pháp sư thì đi chọn quần áo. Và đến tối, witcher cùng Yennefer gia nhập đoàn diễu hành đầy màu sắc đang trên đường tới Aretuza – điểm đến của buổi tiệc. Và bây giờ, ở Aretuza, Geralt đang trải nghiệm những điều kỳ diệu và bất ngờ, mặc dù anh đã tự hứa với bản thân là không còn gì có thể làm anh bất ngờ được nữa.
Đại sảnh có hình chữ T. Phần dài hơn có những ô cửa sổ, hẹp và cao không tưởng, gần như chạm đến trần nhà. Trần nhà cũng rất cao. Cao đến mức khó có thể nhìn rõ được bức tranh tường vẽ trên nó, chứ chưa nói đến giới tính của những hình thù khỏa thân cứ liên tục xuất hiện trên bức vẽ. Các ô cửa đều làm bằng kính trong suốt, chắc phải tốn đến cả một gia tài, thế nhưng đại sảnh vẫn lạnh một cách khó chịu. Geralt thắc mắc tại sao mấy ngọn nến vẫn chưa tắt, nhưng dừng lại sau khi nhìn thật kỹ. Mấy cái chân nến đều là ma thuật, thậm chí có khi là ảo ảnh. Dù sao đi nữa, chúng vẫn sáng rất mạnh, hơn nến thường nhiều.
Khi họ bước vào, đã có gần trăm người khách đang ở bên trong sẵn rồi. Đại sảnh, theo như ý kiến của witcher, có thể chứa được gấp ba số lượng đó, ngay cả khi đặt bàn ra giữa trung tâm, theo hình vành móng ngựa, đúng như tục lệ. Nhưng cái vành móng ngựa truyền thống không có ở đó. Có vẻ như họ vừa đứng vừa ăn, đi lại không biết mệt giữa những bức tường dày đặc thảm trang trí, vòng hoa và cờ hiệu phấp phới trong gió. Bên dưới những tấm thảm và vòng hoa là một hàng dài bàn chất đầy những món đồ ăn hoa mĩ, được bày trên những chiếc đĩa còn hoa mĩ hơn giữa những lọ hoa hoa mĩ và những bức tượng băng hoa mĩ. Sau khi lại gần hơn, Geralt thấy rằng có nhiều hoa mĩ hơn là thức ăn.
“Không có ghế,” anh nói u ám, chỉnh lại chiếc áo khoác ngắn, đen và ấm cúng mà Yennefer đã chọn cho mình. Áo khoác kiểu này gọi là áo chẽn và đang là mốt thời trang mới nhất. Witcher không biết họ nghĩ ra cái tên này từ đâu và cũng không muốn biết.
Yennefer không có phản ứng gì. Geralt không mong đợi cô sẽ làm vậy, bởi vì anh biết nữ pháp sư hiếm khi phản ứng lại với những câu nói kiểu này. Nhưng nó không làm anh nhụt chí. Anh tiếp tục than vãn. Anh cảm thấy muốn than vãn một lúc.
“Không có nhạc. Lạnh như địa ngục. Chẳng có chỗ để ngồi. Chúng ta phải đứng trong khi ăn sao?”
Nữ pháp sư lườm anh một cái.
“Đúng vậy,” cô nói, điềm tĩnh một cách bất ngờ. “Chúng ta sẽ ăn trong khi đứng. Thêm nữa, hãy nhớ rằng dừng lại quá lâu ở bàn ăn là vi phạm quy tắc lịch sự.”
“Anh sẽ ghi nhớ,” anh lầm bầm. “Đặc biệt là trong khi anh thấy chẳng có gì nhiều lắm để mà dừng lại.”
“Uống quá nhiều cũng là vi phạm quy tắc.” Yennefer tiếp tục hướng dẫn anh, bỏ ngoài tai lời phàn nàn. “Tránh nói chuyện, trong khi đến lượt mình, là một lỗi không thể tha thứ được...”
“Và cái gã gầy còm đần độn,” anh cắt ngang, “mà đang chỉ chỏ về phía anh với người đi bên cạnh kia thì phạm một lỗi lớn thế nào?”
“Bé xíu à.”
“Chúng ta sẽ làm gì ở đây hả Yen?”
“Đi lại xung quanh, làm quen, tán thưởng, trò chuyện,...đừng có làm rối tóc lên thế nữa.”
“Em có để anh buộc nó lên đâu...”
“Cái đuôi ngựa của anh nhìn rất khoe mẽ. Nào, cầm lấy tay em và đi lên phía trước. Đứng gần cửa ra vào cũng là vi phạm quy tắc.”
Họ đi lang thang quanh đại sảnh, mà đang dần dần chật kín người. Geralt đói phát khiếp nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng Yennefer không nói quá lên chút nào. Có thể thấy rõ ràng là tập tục của các pháp sư yêu cầu ăn và uống rất ít và phải trò chuyện. Và thêm nữa, mỗi lần dừng tại bàn ăn đều cần đến phép lịch sự. Luôn có người nhận ra, mừng rỡ chạy lại gặp và giả vờ vui vẻ. Sau một nụ hôn gió lên má bắt buộc hay một cái bắt tay với lực mạnh không tương xứng, sau những nụ cười giả tạo và những lời tán dương còn giả tạo hơn, là một cuộc trò chuyện ngắn và mệt mỏi về những thứ chả đâu với đâu...
Witcher nhìn xung quanh, tìm kiếm những gương mặt thân quen, chủ yếu là để thấy ít ra mình không phải là kẻ duy nhất ngoài cuộc. Yennefer đảm bảo rằng anh không như vậy, thế nhưng Geralt vẫn không thể tìm thấy hay nhận ra ai đó khác cũng nằm ngoài giới pháp sư.
Những người phục vụ đi qua đi lại, mời rượu khách khứa. Yennefer không uống chút nào. Witcher rất muốn, nhưng không thể. Cái áo chẽn chật một cách khó chịu bên dưới cánh tay.
Với một động tác khéo léo, nữ pháp sư kéo anh rời xa dãy bàn và ra giữa đại sảnh, trong lúc này đang là tâm điểm của mọi sự chú ý. Chống cự là vô ích. Anh biết việc này có nghĩa gì. Nó đơn giản là một buổi trình diễn.
Geralt biết phải trông đợi vào điều gì, do đó anh im lặng chịu đựng ánh nhìn tò mò từ các nữ pháp sư và nụ cười bí hiểm của các nam pháp sư. Mặc dù Yennefer nhất quyết nói rằng quy tắc lịch sự nghiêm cấm việc sử dụng ma thuật trong những buổi tiệc như này, anh vẫn không tin rằng các pháp sư có thể kiềm chế được bản thân, nhất là khi Yennefer lại mang anh ra giữa bàn dân thiên hạ. Và anh đã đúng. Anh có thể cảm nhận sự rung động từ tấm mề đay và cảm giác nhói nhói của xung ma thuật. Một vài người, cụ thể là phụ nữ, đang cố đọc suy nghĩ của anh một cách trắng trợn. Anh đã chuẩn bị tinh thần trước rồi, nên anh biết cách đối phó. Anh nhìn vào Yennefer ở bên cạnh, vào Yennefer trắng-đen, lung linh với những món trang sức trên người, với mái tóc màu quạ và đôi mắt tím, và những pháp sư đang rình mò ngay lập tức mất tập trung và xấu hổ thu mình lại, trước sự thỏa mãn của anh.
Phải, anh nói trong suy nghĩ, phải, các người đúng đó. Chỉ có cô ấy mà thôi, chỉ có cô ấy bên cạnh tôi, ngay bây giờ và ngay tại đây, và đó là điều duy nhất quan trọng. Ngay bây giờ và ngay tại đây. Và trước đó cô ấy đã ở đâu, ở với ai, chẳng làm tôi quan tâm chút nào. Giờ thì cô ấy đang ở đây, với tôi, ở giữa các người. Với tôi chứ không phải ai khác. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ đến: về cô ấy, mọi lúc, cảm nhận mùi nước hoa và hơi ấm của cô ấy. Và các người cứ việc mắc nghẹn vì ghen tị.
Nữ pháp sư bám chặt lấy tay anh và nép mình lại gần anh hơn.
“Em rất trân trọng điều đó,” cô lầm bầm, dẫn anh quay lại dãy bàn. “Nhưng làm ơn đừng phô trương quá mức, được chứ.”
“Pháp sư bọn em luôn nghĩ thành thật là phô trương à? Có phải vì thế mà bọn em nghi ngờ sự thành thật ngay cả khi đọc được nó trong đầu người khác không?”
“Phải, đúng vậy.”
“Thế mà em vẫn trân trọng nó?”
“Bởi vì em không nghi ngờ anh,” cô bám lấy tay anh chặt hơn, sau đó với lấy một cái đĩa. “Lấy cho em chút cá hồi nào, witcher. Và mấy con cua.”
“Mấy con cua này đến từ Poviss. Có lẽ chúng đã được bắt lên từ tháng trước rồi và trời thì đang nóng khủng khiếp. Em không sợ là....”
“Những con cua này,” cô chen ngang, “mới bò lên từ dưới đáy biển vào sáng hôm nay. Cổng dịch chuyển là một phát minh tuyệt vời.”
“Quả thực,” anh tán thành. “Rất đáng để phổ biến rộng rãi, em có nghĩ thế không?”
“Bọn em đang cố thực hiện đây. Nhanh lên, em đang đói.”
“Anh yêu em, Yen.”
“Em đã bảo là đừng phô trương...” cô bất chợt ngừng lại, ngẩng đầu lên, gạt những lọn tóc đen ra khỏi mặt và mở to đôi mắt tím. “Geralt! Đây là lần đầu tiên anh nói câu đó!”
“Không thể nào! Em đang lừa anh.”
“Em không có. Cho đến giờ anh mới chỉ nói trong đầu thôi, chưa bao giờ ra thành tiếng.”
“Thế thì có khác biệt gì?”
“Khác nhiều chứ.”
“Yen...”
“Đừng nói trong khi mồm đầy thức ăn thế. Em cũng yêu anh. Thấy chưa, em đã bảo mà! Trời ơi, anh đang nghẹn sắp chết rồi kìa! Giơ tay lên, em sẽ vỗ vào lưng anh. Thở sâu nào.”
“Yen...”
“Thở đi, thở đi. Rồi sẽ qua thôi.”
“Yen!”
“Ừ sao?”
“Em có thấy ổn không?”
“Em đã đợi điều này.” Cô vắt một chút chanh lên mấy miếng cá hồi. “Sẽ không phải lắm nếu đáp lại một lời thú nhận trong đầu. Em đã được nghe câu nói, em có thể đáp lại và em đã làm thế. Em thấy rất ổn.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Em sẽ kể với anh sau. Ăn đi. Cá hồi rất ngon, em thề trên Sức Mạnh đấy, thật sự tuyệt vời.”
“Anh có thể hôn em không? Ở đây, bây giờ, trước mặt tất cả mọi người?”
“Không.”
“Yennefer!” một nữ pháp sư tóc đen gỡ bàn tay ra khỏi người bạn đồng hành và tiến về phía họ. “Cuối cùng cậu đã quyết định đến? Ôi, thật tuyệt vời! Đã lâu lắm rồi mình không được gặp cậu!”
“Sabrina!” Yennefer mỉm cười rạng rỡ đến mức tất cả mọi người, ngoại trừ Geralt ra, đều có thể bị mắc lừa. “Trời ơi! Gặp lại cậu mừng quá!”
Các nữ pháp sư cẩn thận ôm nhau và hôn gió gần những cặp hoa tai kim cương-bạch ngọc của họ. Những đôi hoa tai, có dạng một chùm nho, trông giống hệt nhau – bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Geralt, hãy để em giới thiệu anh với bạn học của em, Sabrina Glevissig đến từ Ard Carraigh.”
Witcher cúi xuống và hôn lên bàn tay đang chìa ra cho anh. Anh đã học được từ rất lâu rằng mọi nữ pháp sư đều muốn được hôn lên tay khi gặp mặt, một cử chỉ tương xứng với ít nhất là nữ công tước. Sabrina Glevissig ngẩng đầu lên, đôi hoa tai của cô ta kêu leng keng. Rất khẽ, nhưng rất đáng nghi.
“Tôi đã luôn muốn được gặp anh, Geralt,” cô ta mỉm cười. Như mọi nữ pháp sư khác, cô ta không thèm để tâm đến phép tắc hay tôn trọng gì hết. “Tôi rất vui khi được quen biết anh. Cuối cùng cậu cũng đã thôi trốn khỏi bọn mình rồi, Yenna. Mình ngạc nhiên là cậu phải mất thời gian lâu đến như vậy. Chẳng có gì để phải xấu hổ cả.”
“Mình cũng nghĩ vậy.” Yennefer trả lời bình thản, hơi nhíu mắt lại và phô trương gạt tóc sang một bên, để lộ đôi hoa tai ra thêm chút nữa. “Bộ cánh đẹp quá, Sabrina. Mê hồn. Em nói đúng không, Geralt?”
Witcher gật đầu. Bộ trang phục của Sabrina, dệt từ sợi voan đen, để lộ ra mọi thứ có thể để lộ được, và có khá nhiều thứ để mà tiết lộ. Váy đỏ, dây lưng bạc và móc khóa hình bông hồng, xẻ hông theo đúng như mốt thời trang mới nhất. Tuy nhiên, mốt chỉ yêu cầu xẻ đến đùi, trong khi của Sabrina thì xẻ lên tận hông. Một bờ hông rất đẹp.
“Có tin gì từ Kaedwen không?” Yennefer hỏi, giả vờ không để ý đến thứ mà Geralt đang nhìn chằm chằm. “Vua của cậu, Henselt, vẫn đang tốn tiền và thời gian để săn Sóc trong rừng sao? Ông ta vẫn đang cân nhắc một cuộc chinh phạt người elves ở Dol Blathanna à?”
“Hãy quên chính trị đi.” Sabrina mỉm cười. Ánh mắt dã thú và sống mũi hơi dài hơn bình thường một chút của cô ta giống y hệt hình ảnh cổ điển về một mụ phù thủy. “Ngày mai, ở buổi đại hội, chúng ta sẽ có khối thời gian để bàn luận về nó. Và lắng nghe vô số cuộc tranh luận đạo đức. Về hòa bình...tình hữu nghị...về việc cần thiết phải cứng rắn đối với kế hoạch của các vị vua...chúng ta sẽ còn được nghe cái gì nữa đây Yennefer? Vilgefortz và Hội Đồng còn gì để nói với chúng ta nữa?”
“Hãy quên chính trị đi vậy.”
Sabrina Glevissig cười và cặp hoa tai của cô ta kêu leng keng.
“Đúng thế. Hãy đợi đến ngày mai. Ngày mai...ngày mai...mọi thứ sẽ được giải thích. Ah, chính trị, những cuộc tranh chấp triền miên...Chúng ảnh hưởng rất nặng nề đến nhan sắc. May mắn thay, mình có một loại kem bôi tuyệt vời lắm, tin mình đi, cô bạn ơi, nó rất có tác dụng với nếp nhăn...Cậu có muốn công thức không?”
“Cám ơn, nhưng mình không cần. Thật sự đấy.”
“Ah, mình biết chứ. Mình vẫn luôn ghen tị với làn da của cậu từ thời còn đi học. Thần linh ơi, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
Yennefer giả vờ chào ai đó ở phía đằng xa. Sabrina, trong khi đó, thì lại mỉm cười với witcher và với một động tác mau lẹ chào mời mọi thứ mà lớp voan đen không che được. Geralt nuốt nước bọt, cố hết sức có thể để không há hốc mồm trước núm vú hồng, hoàn toàn nhìn thấy được bên dưới lớp vải trong suốt. Anh sợ hãi liếc sang Yennefer. Nữ pháp sư đang mỉm cười nhưng anh biết cô quá rõ để có thể bị lừa. Cô đang rất tức giận.
“Ôi, thứ lỗi nhé.” Cô bỗng dưng nói. “Mình trông thấy Philippa ở đằng kia, mình có một số việc khẩn cấp cần bàn với chị ta. Đi theo em nào, Geralt. Tạm biệt, Sabrina.”
“Tạm biệt, Yenna.” Sabrina Glevissig nhìn thẳng vào mắt witcher. “Xin chúc mừng ...khiếu thẩm mỹ của cậu.”
“Cảm ơn.” Giọng Yennefer điềm tĩnh đến đáng ngờ. “Cảm ơn, bạn thân mến.”
Philippa Eilhart đang đi cùng Djikstra. Geralt, người mà đã gặp ông ta từ trước đó, đã có thứ để cảm ơn – cuối cùng anh cũng được nhìn thấy một gương mặt thân quen, một người không phải là pháp sư. Nhưng còn lâu anh mới thấy vui vẻ được.
“Gặp lại cô mừng quá, Yenna.” Philippa hôn gió cạnh đôi hoa tai của Yennefer. “Chào mừng, Geralt. Cả hai người đều biết bá tước Dijkstra, phải không?”
“Ai mà lại không biết đến ông ấy chứ.” Yennefer gật đầu và chìa tay ra cho Dijkstra, mà người gián điệp hôn lên đó một cách đầy tôn kính. “Rất vui được gặp lại ông, bá tước.”
“Niềm vui,” người đứng đầu cơ quan tình báo của vua Vizimir trả lời, “cũng thuộc về tôi nữa, Yennefer. Nhất là với người bạn đồng hành tuyệt vời của cô. Rất hân hạnh được gặp, ngài Geralt...”
Geralt, không thể khẳng định được rằng anh còn hân hạnh hơn, bắt tay với người đàn ông – hay ít nhất thì cũng cố làm vậy, bởi vì kích cỡ bàn tay trên mức thông thường rất nhiều khiến cho việc bắt nó khó thực hiện được.
Người điệp viên mặc một cái áo chẽn màu be, thả một vài cúc. Có thể thấy rõ ràng là ông ta khá thoải mái khi mặc nó.
“Tôi tưởng cô đang nói chuyện với Sabrina?” Philippa nói.
“Tôi đã nói chuyện với cô ta,” Yennefer rít lên. “Chị có thấy cô ta đang mặc cái gì không? Một người phải không thấy xấu hổ hay có chút khiếu thẩm mỹ nào mới có thể.....thần linh ơi, cô ta còn già hơn cả tôi....Thôi kệ đi. Giá như cô ta có gì đấy để mà trưng ra! Đồ khốn khiếp!”
“Cô ta có thử tra hỏi cô không? Ai cũng biết là cô ta do thám cho Henselt của Kaedwen.”
“Thật sao?” Yennefer giả vờ không biết, và đã được chấp nhận thành một câu đùa rất hay.
“Còn ông thế nào, bá tước?” Yennefer hỏi, sau khi Philippa và Dijkstra đã cười xong.
“Khá ổn.” Gián điệp của Vizimir cúi đầu.
“Trong khi,” Philippa mỉm cười, “bá tước đang ở đây để làm việc, câu nói đó như thể một lời khen vậy. Và như mọi lời khen, nó không được chân thành cho lắm. Chỉ mới phút trước thôi, ông ấy đã thú nhận với tôi rằng ông ấy muốn được ở trong bóng tối hơn, tận hưởng mùi củi cháy và thịt nướng. Ông ấy cũng nhớ mấy cái bàn truyền thống, đầy bia và nước sốt, mà ông ấy có thể đập cốc theo nhịp những bài hát tục tĩu của mấy kẻ say rượu, và nơi mà ông ấy có thể duyên dáng ngủ gục dưới gầm bên cạnh mấy con chó đang ăn đồ thừa. Và mọi luận điểm mà tôi đưa ra để chứng tỏ sự ưu việt trong tập tục ăn uống của chúng ta, cô tin hay không thì tùy, đều bị bác bỏ.”
“Thật thế sao?” witcher nhìn người gián điệp với ánh mắt nồng ấm hơn rất nhiều. “Và đó là những luận điểm nào vậy, cho phép tôi được hỏi?”
Lần này, câu hỏi của anh được coi như một trò đùa xuất sắc, vì cả hai nữ pháp sư đều phá lên cười.
“Ôi, đàn ông.” Philippa thở dài. “Mấy người chẳng hiểu gì cả. Làm thế nào để gây ấn tượng với mọi người bằng những bộ váy và thân hình trong khi nấp trong bóng tối và một nửa người bị giấu bởi cái bàn?”
Geralt, không thể nghĩ ra câu gì để đốp lại, cúi đầu. Yennefer siết lấy tay anh.
“Ah,” cô thốt lên. “Tôi thấy Triss Merigold ở đằng kia. Tôi có một vấn đề khẩn cấp cần bàn với cô ấy...Hãy thứ lỗi cho chúng tôi. Hẹn gặp lại chị sau, Philippa. Tôi chắc chúng ta sẽ có thời gian để trò chuyện. Phải không, bá tước?”
“Chắc chắn rồi.” Dijkstra mỉm cười và cúi chào. “Xin được phục vụ cô, Yennefer. Chỉ cần gật đầu với tôi một cái là được.”
Họ tiến lại gần Triss, trong chiếc váy lấp lánh với sắc xanh của biển. Khi trông thấy họ, Triss cắt ngang cuộc trò chuyện với hai nam pháp sư, cười rạng rỡ, ôm Yennefer và thực hiện nghi lễ hôn gió thông thường. Geralt cầm lấy bàn tay đang chìa ra nhưng quyết định hành động khác đi so với quy tắc – anh ôm nữ pháp sư và hôn lên đôi má mềm mại, phúng phính của cô một cái. Triss hơi đỏ mặt.
Hai người pháp sư tự giới thiệu bản thân. Một người tên là Drithelm xứ Pont Vanis, người kia là em trai của ông ta, Dethmold. Cả hai đều đang phục vụ cho vua Esterad của Kovir. Cả hai đều rất ít nói. Cả hai nhanh chóng rời đi.
“Chị đã nói chuyện với Philippa và Dijkstra từ Tretogor,” Triss để ý, chơi đùa với một mặt dây chuyền hình trái tim bằng ngọc lưu ly, đóng trong khung bạc và kim cương. “Cả hai người, đương nhiên, đều biết Dijkstra là ai chứ?”
“Chúng tôi biết,” Yennefer xác nhận. “Ông ta có nói chuyện với cô không? Cố thẩm vấn cô?”
“Ông ta có.” Nữ pháp sư khúc khích. “Và rất khéo léo là đằng khác. Nhưng Philippa là một nỗi rắc rối quá lớn đối với ông ta. Tôi đã thành thật nghĩ rằng họ đang hòa thuận lắm chứ.”
“Họ đang rất hòa thuận,” Yennefer cảnh báo cô. “Cẩn thận đấy, Triss. Đừng hé một lời nào về...cô biết ai rồi đấy.”
“Tôi biết. Tôi sẽ rất cẩn thận. Và nhân tiện...”Triss hạ thấp giọng. “Con bé thế nào rồi? Liệu tôi có được gặp nó không?”
“Nếu cô quyết định sẽ giảng dạy ở Aretuza,” Yennefer mỉm cười, “cô sẽ được gặp con bé mỗi ngày.”
“Ah!” Đôi mắt của Triss mở to. “Tôi thấy rồi. Ciri sẽ...”
“Im lặng đi, Triss. Chúng ta sẽ bàn về việc đó sau. Ngày mai. Sau buổi họp hội đồng.”
“Ngày mai ư?” Triss cười một cách rất bí hiểm. Yennefer nhăn mặt, nhưng trước khi cô kịp có cơ hội để hỏi, một sự náo loạn lớn xảy ra trong sảnh.
“Họ đến rồi,” Triss ho. “Cuối cùng họ đã đến rồi.”
“Phải,” Yennefer đồng ý, ánh mắt rời khỏi người bạn. “Họ đã đến rồi. Geralt, cuối cùng anh cũng có cơ hội gặp các thành viên của Giáo Phái và Hội Đồng Tối Cao. Nếu có thời gian, em sẽ giới thiệu anh với họ, nhưng bây giờ tốt nhất là anh nên biết ai là ai.”
Các pháp sư đứng dạt sang bên, cúi chào những người nổi tiếng đang bước vào. Đi đầu tiên là một ông già nhưng trông vẫn rất cường tráng và mặc một bộ đồ len khiêm tốn đến bất ngờ. Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ cao ráo với gương mặt sắc cạnh và mái tóc đen, chải chuốt gọn gàng.
“Đây là Gerhart xứ Aelle, được biết đến với cái tên Hen Gedymdeith, pháp sư cao tuổi nhất còn sống,” Yennefer giải thích. “Người phụ nữ đứng bên cạnh ông ấy là Tissaia de Vries. Bà không trẻ hơn Hen lắm, nhưng thần dược không có gì là quá thấp hèn đối với bà.”
Phía sau cặp đôi là một người phụ nữ hấp dẫn với mái tóc vàng, rất dài, mặc một chiếc váy ren màu hoa mignonette.
“Francesca Findabair, được biết đến với cái tên Enid an Gleanna, “Bông Cúc của Thung Lũng”. Không cần há hốc mồm thế, witcher. Cô ấy được đa số coi là người phụ nữ đẹp nhất thế giới.”
“Cô ấy là thành viên của Giáo Phái sao?” Anh ngạc nhiên. “Cô ấy trông khá trẻ. Cũng là do ma thuật à?”
“Không phải trong trường hợp này. Francesca là một elf thuần chủng. Hãy chú ý đến người đi cùng cô ấy. Đó là Vilgefortz vùng Roggeveen. Người đó thì quả thực là rất trẻ. Nhưng đồng thời rất tài năng.”
Từ “trẻ”, theo như Geralt biết, được dùng để chỉ những pháp sư khoảng tầm trăm tuổi. Vilgefortz trông không già hơn 35. Anh ta cao ráo và thân hình khỏe mạnh, mặc một chiếc áo chẽn ngắn theo phong cách của một hiệp sĩ nhưng không có gia huy. Anh ta trông cũng rất đẹp trai. Nhìn ấn tượng ngay cả khi đi bên cạnh Francesca Findabair, với đôi mắt to tròn và vẻ đẹp rạng ngời của cô.
“Người đàn ông nhỏ thó bên cạnh Vilgefortz là Artaud Terranova.” Triss Merigold giải thích. “Năm người bọn họ hợp thành Giáo Phái.”
“Còn người phụ nữ với gương mặt kỳ lạ đi sau Vilgefortz?”
“Đó là trợ lý của anh ta, Lydia van Bredevoort.” Yennefer lạnh lùng nói. “Một nhân vật không quan trọng, nhưng nhìn chằm chằm vào mặt cô ta cũng là vi phạm quy tắc lịch sự. Thay vào đó anh nên nhìn ba người đàn ông đang đi sau cô ta, đó là các thành viên của Hội Đồng. Fercart xứ Cidaris, Radcliffe của Oxenfurt và Carduin vùng Lan Exeter.”
“Đây là toàn bộ Hội Đồng sao? Anh tưởng phải lớn hơn thế mà?”
“Giáo Phái bao gồm năm người và Hội Đồng cũng vậy. Philippa Eilhart cũng ở trong Hội Đồng.”
“Vẫn còn thiếu một người nữa,” anh lắc đầu và Triss cười khúc khích.
“Chị chưa nói với anh ấy à? Anh thật sự không biết sao, Geralt?”
“Biết cái gì?”
“Yennefer là một thành viên trong Hội Đồng. Kể từ sau trận Sodden. Chị không muốn khoe khoang sao, bạn thân mến?”
“Không, bạn thân mến,” nữ pháp sư nhìn thẳng vào mắt người bạn. “Đầu tiên, tôi không thích khoe mẽ. Thứ hai, tôi không có thời gian để làm vậy. Tôi đã không gặp Geralt trong một thời gian rất dài rồi, chúng tôi có nhiều thứ phải hàn huyên. Chúng tôi có một danh sách dài những việc cần làm và chúng tôi sẽ làm theo đúng danh sách đó.”
“Đương nhiên rồi,” Triss bẽn lẽn gật gù. “Hmm...sau một khoảng thời gian dài như vậy...tôi hiểu. Có nhiều điều để nói...”
“Nói chuyện,” Yennefer mỉm cười, nhìn witcher với ánh mắt đầy ham muốn, “nằm ở phía cuối danh sách. Ở tận dưới cùng, Triss à.”
Nữ pháp sư tóc màu hạt dẻ nao núng và đỏ mặt.
“Tôi hiểu,” cô lặp lại, chơi đùa với viên ngọc hình trái tim.
“Tôi rất vui khi nghe thế. Geralt, mang cho bọn em chút rượu. Không, không phải từ người hầu này. Từ người đang đứng ở xa kia kìa.”
Anh vâng lời, nhận ra ngữ điệu trong giọng nói của cô. Trong khi cầm lên những chiếc cốc từ trên khay của người hầu, anh bí mật quan sát các nữ pháp sư. Yennefer nói nhanh, nhưng rất khẽ, Triss đứng nghe với đầu cúi thấp. Khi anh quay lại, Triss đã đi mất. Yennefer không tỏ ra hứng thú gì với mấy cốc rượu nên anh đặt chúng lên bàn.
“Anh hy vọng là em đã không khắt khe quá?” Anh nói.
Đôi mắt Yennefer ánh lên sắc tím.
“Đừng cố lừa em. Anh nghĩ em không biết chuyện hai người à?”
“Nếu là về chuyện đó...”
“Phải, là về chuyện đó đó.” Cô cắt ngang. “Đừng tỏ vẻ cao thượng và không bình luận câu nào. Và trên hết cả, đừng nói dối. Em đã quen biết Triss còn lâu hơn quen biết anh, chúng em quý nhau, chúng em hiểu nhau và sẽ luôn như vậy, dù cho có xảy ra....sự cố nào đi chăng nữa. Nhưng giờ đây em cảm thấy cô ấy đang bối rối về một vài điều. Em đã giúp cô ấy làm sáng tỏ, thế thôi. Đừng đi sâu vào làm gì.”
Anh không có ý định làm vậy. Yennefer gạt tóc ra khỏi mặt.
“Em sẽ để anh lại đây một lát, em phải đi nói chuyện với Tissaia và Francesca. Ăn gì đi, em có thể nghe thấy dạ dày anh gầm gừ rồi kia kìa. Và cẩn thận đấy. Thể nào cũng sẽ có người cố tra hỏi anh. Đừng để bị lừa, và đừng làm xấu mặt em.”
“Cứ yên tâm.”
“Geralt?”
“Hả?”
“Lúc trước anh hỏi liệu anh có thể hôn em ở đây, ngay trước mặt mọi người. Giờ anh có còn muốn nữa không?”
“Có.”
“Làm ơn cẩn thận sáp môi của em đấy.”
Anh liếc mắt nhìn một lượt khách khứa. Họ quan sát nụ hôn nhưng rất kín đáo. Philippa Eilhart, đang đứng ở xa cùng một nhóm pháp sư trẻ tuổi, nháy mắt với anh và giả vờ vỗ tay.
Yennefer rời môi ra khỏi anh và thở dài.
“Một việc rất nhỏ nhưng vô cùng thỏa mãn,” cô lầm bầm. “Rồi, giờ thì em đi đây. Còn về sau đó, sau buổi tiệc.....hmm.....”
“Chuyện gì vậy?”
“Đừng ăn chút tỏi nào nhé.”
Một khi cô đã đi, witcher vứt bỏ hết phép tắc, cởi cúc áo ra, uống từ cả hai cốc rượu và bắt đầu ăn. Một cách không hiệu quả cho lắm.
“Geralt.”
“Bá tước.”
“Đừng dùng tước hiệu với tôi,” Dijkstra nhăn mặt. “Tôi không phải bá tước nào cả. Vizimir ra lệnh cho tôi phải giới thiệu bản thân như vậy để không làm phiền các pháp sư bằng sự hạ đẳng của mình. Thế nào, anh gây ấn tượng với mọi người bằng bộ váy và thân hình đến đâu rồi? Và giả vờ vui vẻ nữa?”
“Tôi không cần phải giả vờ gì cả. Tôi không có đang làm nhiệm vụ.”
“Thú vị thật.” Người gián điệp mỉm cười. “Nhưng nó chỉ xác nhận những lời đồn rằng anh rất đặc biệt và là một ngoại lệ. Bởi vì sự thật là tất cả mọi người ở đây đều đang làm nhiệm vụ.”
“Đúng như tôi đã lo sợ,” Geralt không cười lại. “Tôi đã trông đợi rằng mình sẽ là một ngoại lệ. Như là một kẻ ngoài cuộc hoàn toàn.”
Người gián điệp săm soi những chiếc đĩa, với tay về phía một cái và lấy một nắm rau xanh, lớn mà Geralt không biết là cái gì.
“Nhân tiện” ông ta nói. “Tôi phải cảm ơn anh vì anh em nhà Michelet. Rất nhiều người Redania đã thở phào nhẹ nhõm sau khi anh làm thịt chúng ở bến cảng Oxenfurt. Tôi đã cười như điên khi người pháp y được gọi đến để phục vụ cuộc điều tra, sau khi được cho xem những vết thương, đã nói rằng món vũ khí được sử dụng chắc phải là một lưỡi hái.”
Geralt từ chối bình luận. Dijkstra cắn miếng rau.
“Thật đáng tiếc,” ông ta tiếp tục, mồm vẫn nhai, “là anh đã không liên lạc với người thị trưởng sau đó. Cả bốn tên đều được treo phần thưởng, dù sống hay chết. Một khoản khá lớn đó.”
“Quá nhiều rắc rối với thuế má,” witcher cũng quyết định thử món rau xanh, mà hóa ra có vị như cần tây nhúng xà phòng. “Vả lại, tôi cũng đang vội vì....Ôi, tôi chắc đang làm ông chán lắm, Dijkstra, bởi vì sau cùng thì ông cũng biết hết mọi chuyện còn gì.”
“Đừng phóng đại lên thế,” người gián điệp cười nham hiểm. “Chắc chắn không thể là tất cả được. Vả lại, tôi biết từ đâu mới được chứ?”
“Từ mồm của Philippa Eilhart chẳng hạn.”
“Báo cáo, những câu truyện, đồn đại. Tôi phải nghe chúng, đó là công việc của tôi. Nhưng công việc của tôi cũng yêu cầu tôi phải sàng lọc chúng bằng một cái lưới rất mau. Ví dụ, gần đây tôi có nghe tin rằng ai đó đã xử lý tên lính đánh thuê Giáo Sư nổi tiếng và hai kẻ đồng hành của hắn. Tất cả đều diễn ra ở một quán rượu tại Anchor. Người chịu trách nhiệm cho việc đó cũng không thèm quan tâm đến tiền thưởng.”
Geralt nhún vai.
“Những lời đồn đại. Lọc chúng qua một cái lưới mau thì cũng chẳng còn lại gì nhiều lắm.”
“Tôi không cần phải làm thế. Tôi biết chính xác những gì sẽ còn lại. Hầu hết, những gì còn lại là những nỗ lực nhằm tung hỏa mù và thông tin sai sự thật. Nhân tiện nói đến, Cirilla bé bỏng ra sao rồi, cô bé tội nghiệp, ốm yếu mà đã chết vì kiết lị đó? Đang khỏe mạnh chứ, tôi hy vọng thế?”
“Dừng lại ngay ở đó đi, Dijkstra,” witcher lạnh lùng đáp lại, nhìn thẳng vào mắt người gián điệp. “Tôi biết ông ở đây để làm nhiệm vụ, nhưng đừng hăm hở quá.”
Người gián điệp cười khe khẽ. Hai nữ pháp sư đi ngang qua nhìn họ bằng cặp mắt khó hiểu. Và tò mò.
“Vua Vizimir,” Dijkstra giải thích, “trả thêm cho tôi cho mỗi bí mật được khám phá. Sự hăm hở đảm bảo cho tương lai của tôi. Anh có thể thấy buồn cười, nhưng tôi còn có vợ con.”
“Tôi chẳng thấy có gì buồn cười cả. Cứ làm việc để chu cấp cho gia đình của ông, nhưng đừng lôi tôi vào. Cái đại sảnh này có vẻ như không thiếu bí mật cho ông.”
“Khá đúng. Toàn bộ Aretuza là một câu đố lớn. Chắc hẳn là anh đã để ý rồi chứ? Có gì đó mờ ám, Geralt. Và tôi không ám chỉ mấy cái chân nến đâu.”
“Tôi không hiểu.”
“Tôi tin là vậy. Bởi vì tôi cũng không hiểu. Nhưng tôi đang rất muốn hiểu. Anh có muốn thế không? Ah, xin lỗi. Anh chắc hẳn là đã biết mọi thứ rồi nhỉ? Từ quý cô Yennefer thành Vengerberg quyến rũ của anh. Đã có thời tôi cũng từng biết được nhiều thứ từ Yennefer duyên dáng. Nhưng, ôi, đã bao lâu rồi nhỉ?”
“Tôi thật sự không hiểu ông đang nói cái gì, Dijkstra. Ông có thể làm rõ hơn được không? Cố đi. Nhưng đừng làm vậy nếu nó là một phần nhiệm vụ của ông. Xin thứ lỗi, nhưng tôi sẽ không là phần thưởng thêm của ông đâu.”
“Anh nghĩ tôi muốn lừa anh?” Người gián điệp ra vẻ. “Lừa để anh cung cấp thông tin cho tôi? Anh đang làm tôi tổn thương đấy, Geralt. Tôi chỉ đang thắc mắc rằng liệu anh có để ý thấy, trong đại sảnh này, một khuôn mẫu giống tôi không thôi.”
“Ông đang nhìn thấy khuôn mẫu nào đây?”
“Anh không ngạc nhiên vì sự thiếu hụt hoàn toàn những cái đầu đội vương miện ở đây sao?”
“Không hề,” Geralt cuối cùng cũng xiên được một quả olive vào một cái que. “Các vị vua thường thích những bữa tiệc truyền thống hơn, ở trên bàn, nơi mà họ có thể duyên dáng ngủ gục dưới gầm vào buổi sáng. Hơn nữa...”
“Cái gì?” Dijkstra ăn ngấu nghiến bốn quả olive mà ông ta bốc lên bằng tay một cách không hề ngại ngùng từ trên đĩa.
“Hơn nữa,” witcher chỉ vào đám đông, “các vị vua không cần nhọc công làm gì. Họ đã cử đi cả một đội quân do thám thay mình rồi. Những người ở trong hội anh em, và cả những kẻ ở bên ngoài. Có lẽ là để tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra.”
Dijkstra nhổ ra hạt olive, cầm lên một cái nĩa dài và bắt đầu chọc ngoáy một bát thủy tinh đựng salad.
“Và Vilgefortz,” ông ta nói, “đã rất tốn công để không chừa ra tên gián điệp nào. Hắn đã gom hết tất cả mật vụ hoàng gia lại trên một cái đĩa. Tại sao Vilgefortz lại cần gom hết tất cả mật vụ hoàng gia lại trên một cái đĩa nhỉ, tôi tự hỏi?”
“Tôi chịu. Và không quan tâm. Tôi đã nói là tôi đang không làm nhiệm vụ rồi. Tôi, nói theo cách khác, nằm ở ngoài cái đĩa.”
Gián điệp của Vizimir gắp lên một con bạch tuộc nhỏ từ trong một cái bát và săm soi nó với vẻ kinh tởm.
“Họ ăn cái thứ này,” ông ta lắc đầu chán nản, sau đó quay lại Geralt.
“Hãy nghe cho kỹ đây, witcher,” ông ta thì thầm. “Sự kiên quyết thờ ơ của anh, sự kiên quyết rằng anh không quan tâm đến thứ gì hết và cũng không cần quan tâm...Nó làm tôi khó chịu và buộc tôi phải đánh bạc. Anh có thích đánh bạc không?”
“Ý ông là sao?”
“Tôi muốn cược với anh,” Dijkstra giơ cái dĩa với con bạch tuộc lên. “Tôi cá rằng trong vài giờ nữa, Vilgefortz sẽ đề nghị được nói chuyện với anh. Tôi cá rằng trong cuộc trò chuyện này hắn sẽ thuyết phục anh rằng anh không hề ngoài cuộc và, thật ra, anh đang nằm trong cái đĩa của hắn. Nếu tôi sai, thì tôi sẽ ăn cái thứ chết tiệt này ngay trước mắt anh, hết cả râu ria luôn. Anh có chấp nhận không?”
“Và nếu tôi thua thì tôi sẽ phải ăn cái gì đây?”
“Không gì cả,” Dijkstra ngó xung quanh thật nhanh. “Nếu thua, anh sẽ thuật lại nội dung cuộc trò chuyện với Vilgefortz cho tôi.”
Witcher im lặng trong một lúc, nhìn người gián điệp một cách bình thản.
“Thứ lỗi cho tôi, bá tước,” cuối cùng anh nói. “Cảm ơn ông vì cuộc nói chuyện. Nó rất hữu ích.”
Dijkstra có vẻ phật ý.
“Quá nhiều...”
“Quá nhiều,” Geralt cắt lời ông ta. “Tạm biệt.”
Người gián điệp nhún vai, bỏ con bạch tuộc lại vào cái bát, quay đầu và bỏ đi. Geralt không nhìn theo ông ta. Anh di chuyển sang một cái bàn khác, bị dẫn dắt bởi ham muốn được thử một trong mấy con tôm to bự, hồng hào được bày trên một cái đĩa bạc giữa những món rau cải và vài lát chanh. Chúng có vẻ ngon, nhưng cảm thấy những ánh nhìn tò mò đang chĩa về phía mình, anh muốn ăn một cách đường hoàng, đúng theo quy tắc. Anh chậm rãi tiến lại gần những con tôm, vừa đi vừa nhặt lên vài món khai vị từ những chiếc đĩa khác.
Đứng ở cái bàn thứ hai là Sabrina Glevissig, đang trò chuyện cùng một nữ pháp sư tóc đỏ. Người tóc đỏ mặc một chiếc váy trắng và áo lụa mỏng. Chiếc áo, giống như của Sabrina, cũng hoàn toàn trong suốt, nhưng có vài họa tiết trang trí được đặt rất khéo léo. Các họa tiết, như Geralt để ý, có một đặc điểm rất thú vị: chúng luôn phiên hiện lên rồi biến mất.
Các nữ pháp sư vừa tán gẫu vừa ăn những lát tôm hùm nhúng nước sốt. Họ nói rất khẽ và bằng Cổ Ngữ. Mặc dù họ không nhìn anh, nhưng chắc chắn họ đang nói chuyện về anh. Anh tăng cường độ nhạy của tai một cách kín đáo, trong khi giả vờ bận bịu với mấy con tôm.
“...với Yennefer sao?” người tóc đỏ lặp lại, chơi đùa với sợi dây chuyền ngọc trai đang đeo chặt tới mức trông như một cái xích cổ. “Cô đang đùa tôi à, Sabrina?”
“Không hề,” Sabrina Glevissig phủ nhận. “Cô không tin nổi đâu, nhưng nó đã diễn ra được vài năm rồi. Tôi ngạc nhiên đấy – làm sao anh ta chịu nổi con quỷ cái đó chứ?”
“Có gì mà ngạc nhiên? Cô ả đã bỏ bùa anh ta. Tôi còn không biết là mình đã làm thế bao lần rồi?”
“Anh ta là một witcher. Họ không thể bị bỏ bùa được. Ít ra thì cũng không lâu dài.”
“Nếu thế thì chắc chỉ có tình yêu thôi.” Người tóc đỏ thở dài bâng khuâng. “Và tình yêu thì mù quáng.”
“Anh ta mới là kẻ bị mù.” Sabrina nhăn mặt. “Cô có tin nổi không, Marti, rằng cô ta dám nhận là bạn học của tôi? Bloede pest, cô ta còn già hơn cả tôi...Thôi kệ đi, tôi nói nghiêm túc đấy, cô ta cực kỳ nhạy cảm với witcher đó. Merigold bé nhỏ vừa mới cười với anh ta một cái thôi mà mụ phù thủy này ngay lập tức xỉa xói và đuổi cô ấy đi. Và ngay cả bây giờ...nhìn cô ta mà xem. Cô ta đang đứng đó với Francesca nhưng mắt đâu có rời khỏi anh ta đâu.”
“Cô ta sợ,” người tóc đỏ cười khúc khích, “rằng chúng ta sẽ cướp mất anh ta, kể cả trong một đêm thôi. Thế nào, Sabrina? Chúng ta có nên thử không? Người đàn ông nhìn hấp dẫn đó chứ, khác xa so với mấy gã quý tộc kiêu ngạo của chúng ta, suốt ngày chỉ biết than vãn và....”
“Nói bé thôi, Marti,” Sabrina rít lên. “Đừng nháy mắt và nhe răng ra cười với anh ta nữa. Yennefer đang quan sát kia kìa. Giữ thể diện chút đi. Cô muốn quyến rũ anh ta sao? Không được tế nhị cho lắm đâu.”
“Hmm, cô nói phải,” Marti đồng ý. “Nhưng nếu bỗng dưng anh ta lại tiến về phía này và tự đề nghị với chúng ta thì sao?”
“Nếu vậy,” Sabrina ném một ánh nhìn như thú săn mồi về phía witcher, “thì tôi sẽ tự nguyện hiến dâng bản thân mình trong nháy mắt, kể cả nếu chúng tôi có phải làm trên một hòn đá đi chăng nữa.”
“Và tôi cũng như vậy,” Marti cười khúc khích, “kể cả nếu trên lưng một con nhím.”
Nhìn chằm chằm vào tấm khăn trải bàn, witcher giấu mặt đằng sau những con tôm và lá bắp cải, mừng rằng các mạch máu bị đột biến không làm anh đỏ mặt được.
“Witcher Geralt?”
Anh nuốt con tôm và quay lại. Một pháp sư với gương mặt trông rất quen đang mỉm cười, tay đặt trên ve áo trang trí đẹp đẽ của chiếc áo chẽn tím.
“Dorregaray xứ Vole. Chúng ta biết nhau. Chúng ta gặp ở....”
“Tôi có nhớ. Xin thứ lỗi, tôi đã không nhận ra anh từ đầu. Rất vui được gặp anh...”
Người pháp sư cười lớn hơn chút nữa, cầm lên hai cái cốc từ khay của người phục vụ.
“Tôi đã quan sát anh được một lúc,” anh ta thú nhận, mời Geralt một cốc. “Anh nói như vậy với bất kỳ ai mà Yennefer đã giới thiệu cho anh. Đó là một màn kịch hay chỉ là một cách tiếp cận khôn khéo?”
“Phép lịch sự.”
“Với họ ư?” Dorregaray chỉ vào đám đông. “Tin tôi đi, họ không xứng đáng được như vậy đâu. Họ là một lũ lừa đảo, ghen tuông và láo khoét. Họ sẽ không coi trọng phép lịch sự của anh và thậm chí có thể chỉ coi nó như trò đùa. Đối với họ, witcher, người ta cần phải nói chuyện theo cách của họ, hèn mọn, kiêu ngạo, thô lỗ, khi đó thì anh mới có thể làm họ thấy ấn tượng. Anh có muốn uống với tôi không?”
“Cái thứ nước rửa chén mà họ phục vụ ở đây sao?” Geralt mỉm cười dễ chịu. “Thật kinh khủng. Nhưng nếu anh muốn...tôi sẽ cố thử.”
Sabrina và Marti, đang nghe lén từ đằng sau chiếc bàn của họ, phá lên cười. Dorregaray ném một ánh mắt như dao găm về phía họ, quay lại và cụng ly với anh, lần này là với một nụ cười thành tâm.
“Điểm cộng cho anh,” anh ta thừa nhận vui vẻ. “Anh học nhanh đấy. Chết tiệt thật, anh kiếm đâu ra trí khôn như vậy hả, witcher? Trên con đường tìm kiếm những giống loài sắp tuyệt chủng sao? Vì sức khỏe của anh nào. Anh có thể không tin, nhưng anh là một trong số ít người ở đây mà tôi thực sự muốn chúc sức khỏe.”
“Thật vậy sao?” Geralt nhấp một ngụm, tận hưởng hương vị. “Mặc dù công việc của tôi là đồ sát hết những sinh vật đang sắp tuyệt chủng.”
“Đừng bám lấy lời tôi như thế,” người pháp sư vỗ nhẹ vào tay anh. “Buổi tiệc chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Anh có lẽ sẽ còn nói chuyện với nhiều người nữa, vậy tốt hơn hết là nên để dành mấy câu nhận xét hóm hỉnh đó đi. Còn về nghề nghiệp của anh...Anh, Geralt, ít ra còn có chút tự trọng để không giữ lại chiến tích. Nhưng hãy nhìn xung quanh mà xem. Cứ nhìn đi, mặc kệ qui tắc, họ thích được nhìn.”
Witcher nghe theo và dán mắt nhìn vào ngực Sabrina Glevissig.
“Nhìn kỹ vào.” Dorregaray túm lấy tay áo anh và chỉ về phía một nữ pháp sư đang đi qua. “Giày làm từ da của agama một sừng. Anh để ý thấy không?”
Anh gật đầu – không được thành thật cho lắm, bởi vì anh chỉ để ý thấy những gì mà chiếc áo tuyn trong suốt đã không che lại được.
“Oh, và ở đây chúng ta có một con rắn hổ mang đá,” người pháp sư lại chỉ ra chính xác một cặp giày nữa đang diễu hành qua đại sảnh. Mốt thời trang gần đây, mà đã làm cho những chiếc váy ngắn lại, đã giúp anh ta rất nhiều. “Và ở đằng kia...kỳ đà trắng. Kỳ nhông lửa. Wyvern. Cá sấu bốn mắt. Basilisk....Tất cả bọn chúng, không ngoại lệ, đều là những loài đang bị đe dọa. Chết tiệt, sao không trung thành với da bê và lợn đi?”
“Anh lại lảm nhảm về da như mọi khi đấy à, Dorregaray?” Philippa hỏi trong khi tiến lại phía họ. “Về thuộc da và đóng giày? Thật là một chủ đề tầm thường và kinh tởm.”
“Mỗi người mỗi cảnh,” người pháp sư cau có. “Cô có mấy viền ren đẹp đấy, Philippa! Chồn kim cương, nếu tôi không nhầm? Quả thật là rất xinh xắn. Đương nhiên là cô biết loài này đã bị tuyệt chủng 20 năm về trước vì bộ lông tuyệt đẹp của chúng chứ?”
“30 năm về trước,” Philippa sửa lại, ăn nốt mấy con tôm còn sót. “Tôi biết, tôi biết, loài này chắc chắn sẽ được hồi sinh nếu tôi cho người thêu ren bằng giẻ lau sàn lên váy tôi. Tôi đã cân nhắc rồi đó chứ. Tiếc thay, màu sắc sẽ không được hợp cho lắm.”
“Hãy chuyển sang một cái bàn khác đi,” witcher đề nghị. “Tôi trông thấy một bát trứng cá muối khá ổn. Và vì cá tầm hồ cũng đang sắp tuyệt chủng rồi, chúng ta phải nhanh lên.”
“Trứng cá muối cùng với anh ư? Tôi đã mơ đến điều này.” Philippa nháy mắt, luồn vào dưới cánh tay anh. Cô ta có mùi quế và cam tùng. “Vậy thì nhanh lên thôi. Anh có đi cùng chúng tôi không, Dorregaray? Không à? Vậy thì hẹn gặp lại sau nhé, chúc vui vẻ.”
Người pháp sư khịt mũi và quay đi. Sabrina Glevissig và cô bạn tóc đỏ nhìn theo bọn họ với ánh mắt còn độc hơn là nọc độc của rắn hổ mang đang sắp tuyệt chủng.
“Dorregaray,” Philippa thì thầm, ép người vào gần Geralt không chút xấu hổ, “là gián điệp của vua Ethain xứ Cidaris. Hãy cẩn thận. Mấy cuộc trò chuyện về động vật bò sát và lông thú chỉ là màn dạo đầu cho cuộc tra khảo thôi. Và Sabrina Glevissig đang dỏng tai lên nghe...”
“....bởi vì cô ta do thám cho Henselt của Kaedwen,” anh nói nốt. “Tôi biết, cô đã nhắc từ lúc trước rồi. Và cái người tóc đỏ đó, bạn cô ta...”
“Cô ta nhuộm thôi. Anh không có mắt à? Đấy là Marti Sodergren.”
“Cô ta đang do thám cho ai?”
“Marti ư?” Philippa cười, hàm răng sáng lên bên dưới đôi môi đỏ chót. “Chẳng ai cả. Marti không có hứng thú với chính trị.”
“Nhảm nhí. Tôi tưởng ai ở đây cũng đều là gián điệp cả chứ.”
“Rất nhiều người như vậy,” nữ pháp sư nháy mắt. “Nhưng không phải tất cả. Không phải Marti Sodergren. Marti là một người trị thương. Và bị cuồng dâm. Ah, chết tiệt, nhìn xem! Trứng cá muối bị ăn hết rồi! Đến tận quả cuối cùng! Thậm chí có kẻ còn liếm cái bát nữa! Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Bây giờ,” Geralt mỉm cười vô tội, “cô sẽ nói rằng có thứ gì đó đang diễn ra. Cô sẽ nói rằng tôi phải từ bỏ sự trung lập và chọn lấy một phe. Cô sẽ muốn cá cược. Tôi không thể tưởng tượng ra nổi phần thưởng của mình sẽ là gì đây nếu tôi thắng. Nhưng tôi biết mình sẽ phải làm gì nếu thua.”
Philippa Eilhart im lặng trong một lúc lâu, không rời mắt khỏi anh.
“Đáng lẽ ra tôi nên biết,” cô ta nói khẽ. “Dijkstra mất trí thật rồi. Ông ta đã đề nghị với anh một thỏa thuận. Dù cho tôi đã cảnh báo ông ta về sự khinh miệt của anh đối với gián điệp.”
“Tôi không khinh miệt gì các gián điệp. Tôi khinh miệt sự rình mò. Và chính bản thân sự khinh miệt. Đừng đánh cá cái gì hết, Philippa. Tôi cũng cảm thấy có chuyện gì đó đang diễn ra. Và cứ kệ như thế đi. Tôi không liên quan và không quan tâm.”
“Anh đã nói như vậy một lần rồi. Ở Oxenfurt.”
“Tôi mừng là cô còn nhớ. Tôi hy vọng là cô cũng nhớ cả hoàn cảnh khi tôi thốt ra câu đấy.”
“Một cách hoàn hảo. Tôi đã không tiết lộ cho anh danh tính của kẻ đứng đằng sau Rience. Tôi đã để hắn chạy mất. Ôi, anh đã tức giận với tôi đến nhường nào....”
“Đó là nói giảm đi nhiều rồi đấy.”
“Giờ là lúc để chuộc lỗi. Tôi sẽ cho anh Rience vào ngày mai. Đừng cắt ngang, đừng ra vẻ. Đây không phải cá cược gì hết. Mà là một lời hứa, và tôi luôn giữ lời hứa. Xin đừng hỏi gì cả. Hãy đợi đến ngày mai. Giờ thì chúng ta sẽ tập trung vào trứng cá muối và tán gẫu mấy chuyện vớ vẩn.”
“Không có trứng cá muối.”
“Đợi tôi một lát.”
Cô ta nhìn xung quanh, di chuyển bàn tay và thì thầm một câu thần chú. Chiếc bát làm bằng bạc, có hình dạng như một con cá đang bơi, ngay lập tức chất đầy trứng của loài cá tầm đang có nguy cơ tuyệt chủng. Witcher mỉm cười.
“Có thể đỡ đói bằng ảo ảnh được không?”
“Không. Nhưng đủ để thỏa mãn cơn thèm. Thử chút đi.”
“Hmm...quả thực...có vẻ như còn ngon hơn là đồ thật.”
“Và anh sẽ không bị tăng cân,” nữ pháp sư tự hào tuyên bố, vắt chanh lên một thìa đầy trứng. “Lấy giùm tôi một ly vang trắng được không?”
“Không vấn đề gì. Philippa này?”
“Tôi đang nghe đây.”
“Qui tắc ứng xử đã nghiêm cấm việc sử dụng ma thuật. Có lẽ chỉ cần gọi lên ảo ảnh về vị giác thì phù hợp hơn? Tôi chắc là cô có thể...”
“Đương nhiên là tôi có thể,” Philippa Eilhart nhìn anh qua chiếc ly. “Cấu trúc của câu thần chú đó còn đơn giản hơn của một cái chày. Nhưng nếu chỉ với ảo ảnh về vị giác thì chúng ta sẽ bị tước mất thú vui của hành động ăn uống. Động tác, quá trình, cử chỉ,....những màn tán gẫu đi theo nó, những ánh mắt chạm nhau,...Hãy để tôi tiêu khiển cho anh bằng một ví dụ hài hước, được chứ?”
“Tôi đang cười đây rồi.”
“Tôi cũng có thể gọi lên một cơn cực khoái nữa.”
Trước khi witcher có lại khả năng mở mồm ra nói, một nữ pháp sư mảnh mai, hơi lùn với mái tóc dài, thẳng, đẹp tiến lại phía họ. Anh nhận ra cô ngay lập tức – đó là người phụ nữ với đôi giày làm từ da agama một sừng và chiếc áo xanh bằng vải tuyn mà thậm chí không thể che nổi những chi tiết tí xíu như cái chấm bé tẹo trên ngực trái của cô.
“Xin thứ lỗi,” cô nói, “nhưng tôi phải cắt ngang màn tán tỉnh của chị, Philippa. Radcliffe và Dethmold đang muốn xin chị chút thời gian. Việc khẩn.”
“Nếu thế thì tôi phải đi thôi. Tạm biệt, Geralt. Chúng ta sẽ lại tán tỉnh vào một lúc khác!”
“Aha!” người tóc vàng nhìn anh. “Geralt. Witcher mà Yennefer đang phát điên vì đây sao? Tôi đã quan sát anh và tự hỏi không biết anh là thằng quái nào đây. Tôi đã thực sự cảm thấy khó chịu!”
“Tôi biết cảm giác đó thế nào,” anh nói mỉa, mỉm cười lịch sự. “Tôi đang trải qua nó ngay bây giờ đây.”
“Xin thứ lỗi cho sự thẳng thắn của tôi. Tôi là Keira Metz. Ôi, trứng cá muối này!”
“Cẩn thận đấy, nó là một ảo ảnh.”
“Quỷ sứ thật, anh nói phải!” Nữ pháp sư đánh rơi cái thìa như thể nó là đuôi của một loài bọ cạp nguy hiểm nào đó. “Ai mà lại có thể trơ trẽn đến mức...Anh ư? Anh có thể triệu hồi một ảo ảnh cấp bộ bốn sao? Anh?”
“Tôi,” anh nói dối, vẫn không ngừng cười. “Tôi là một pháp sư quyền năng, giả vờ làm một witcher để giữ kín thân phận của mình. Cô thật sự tin rằng Yennefer sẽ phải lòng một witcher tầm thường sao?”
Keira Metz nhìn vào mắt anh, cau có.
Trên cổ cô là một tấm mề đay có hình một cái khóa chữ thập, làm bằng bạc chấm vài viên thạch anh.
“Cô có muốn chút rượu không?” anh đề nghị để phá vỡ sự im lặng khó chịu. Anh lo rằng trò đùa của mình đã không được tiếp nhận tốt lắm.
“Không, cảm ơn....bạn đồng nghiệp.” Keira nói lạnh lùng. “Tôi không uống. Tôi không thể. Tối nay tôi sẽ có thai.”
“Với ai đây?” người bạn nhuộm tóc, mặc chiếc áo lụa trong suốt với họa tiết trang trí được đặt khéo léo của Sabrina Glevissig đi ngang qua hỏi. “Với ai?” cô ta lặp lại, chớp chớp mi mắt một cách vô tội.
Keira quay đầu lại và nhìn cô ta một lượt từ đôi giầy kì đà trắng cho đến chiếc mũ miện bằng ngọc trai.
“Có liên quan gì đến cô?”
“Không hề. Hiếu kỳ nghề nghiệp thôi. Cô không định giới thiệu tôi với bạn mình sao, Geralt xứ Rivia nổi tiếng?”
“Với sự không vui lòng. Nhưng chúng tôi biết rằng chẳng thể nào tống khứ nổi cô. Geralt, đây là Marti Sodergren, một người trị thương. Cô ấy chuyên về thuốc kích thích.”
“Chúng ta có cần phải nói chuyện công việc thế không? Oh, cô để lại chút trứng cá muối cho tôi à? Tử tế quá.”
“Cẩn thận đấy,” Witcher và Keira đồng thanh nói. “Nó là một ảo ảnh.”
“Đúng thật!” Marti Sodergren cúi xuống, nhăn mũi, rồi với lấy một cái cốc và săm soi vết son đỏ in trên miệng. “Philippa Eilhart, không có gì ngạc nhiên cả. Còn ai khác dám làm trò này nữa đây? Thật là một mụ già quỷ quái. Hai người có biết chị ta đang do thám cho Vizimir của Redania không?”
“Và cô ta còn bị cuồng dâm nữa?” witcher đánh liều. Marti và Keira cùng khịt mũi một lúc.
“Anh trông đợi vào chuyện đó khi gặp chị ta à?” người trị thương hỏi. “Nếu thế thì chắc là có người đã nói đểu với anh rồi. Đàn ông không còn nằm trong diện ưa thích của Philippa nữa.”
“Hay có lẽ anh là một người phụ nữ?” Keira Metz bĩu môi. “Có lẽ anh đang giả trang thành một người đàn ông nhỉ, bạn đồng nghiệp? Để giữ kín danh tính? Cô biết không, Marti, anh ấy thú nhận với tôi một phút trước rằng anh ấy thích giả vờ.”
“Anh ấy thích và đang làm thật đó chứ,” Marti cười nham hiểm. “Đúng không, Geralt? Trước đó không lâu tôi thấy anh giả vờ bị lãng tai và không hiểu Cổ Ngữ.”
“Anh ấy có nhiều khiếm khuyết lắm,” Yennefer nói lạnh lùng, tiến lại gần họ và quấn chặt lấy tay witcher như giữ của. “Anh ấy chỉ toàn là khuyết điểm không thôi. Các cô đang phí thời gian rồi.”
“Có vẻ như vậy,” Marti Sodergren đồng tình, vẫn đang mỉm cười. “Chúc hai người vui vẻ. Đi thôi, Keira, hãy tìm cái gì đó...ít cồn để uống đi. Có lẽ tôi cũng sẽ quyết định làm gì đó tối nay?”
“Uff,” anh thở phào sau khi họ đi khỏi. “Căn giờ chuẩn lắm, Yen. Cám ơn em.”
“Anh đang cám ơn em sao? Nghe giả tạo quá. Trong đại sảnh này có tổng cộng 11 người phụ nữ đang khoe ngực qua những chiếc áo trong suốt. Em bỏ anh lại đây nửa tiếng, quay lại chỉ để thấy anh đã đang nói chuyện với hai người rồi...”
Yennefer ngừng lại, nhìn vào cái bát hình con cá.
“...và đang ăn một ảo ảnh.” Cô thêm vào. “Ôi, Geralt, Geralt. Đi nào. Đang có một cơ hội để giới thiệu anh với những người đáng để giới thiệu đây rồi.”
“Có phải một trong những người đó là Vilgefortz không?”
“Kỳ lạ thật,” nữ pháp sư nheo mắt, “rằng anh lại hỏi về anh ta. Phải, Vilgefortz muốn được gặp và nói chuyện với anh. Em phải cảnh báo trước rằng cuộc trò chuyện này có thể sẽ gần gũi và thân mật, nhưng đừng để bị lừa. Vilgefortz là một tay chơi kỳ cựu và lão luyện. Em không biết anh ta muốn gì ở anh, nhưng hãy thật cảnh giác.”
“Anh sẽ,” anh thở dài. “Nhưng anh nghi ngờ rằng tay chơi lão luyện này của em cũng sẽ không làm anh ngạc nhiên nổi đâu. Nhất là sau những gì anh đã phải trải qua suốt buổi tối nay. Anh đã bị gián điệp tra khảo, dìm trong những loài bò sát và động vật sắp tuyệt chủng. Anh đã bị nhét ăn trứng cá muối không thực sự tồn tại. Những kẻ cuồng dâm không có hứng thú với đàn ông đã nghi ngờ bản lĩnh đàn ông của anh, đe dọa cưỡng bức anh trên lưng một con nhím, thai nghén và thậm chí là cả một kiểu cực khoái mà không cần đến bất cứ chuyển động nào. Ugh...”
“Anh uống có nhiều không đấy?”
“Chỉ một chút vang trắng từ Cidaris. Nhưng chắc là có thuốc kích thích trong đó...Yen? Sau cuộc nói chuyện với Vilgefortz chúng ta có thể quay lại Loxia được không?”
“Chúng ta sẽ không quay lại Loxia.”
“Cái gì?”
“Em muốn ở lại Aretuza tối nay. Với anh. Anh nói có thuốc kích thích sao? Ở trong rượu? Thú vị đấy...”
- Lời thề hôn nhân truyền thống. Chúng ta không biết nhiều lắm về tình yêu. Tình yêu như một quả lê: nó ngọt ngào và có một hình dáng đặc biệt. Thử xác định hình dáng một quả lê mà xem.
- Dandelion, Nửa thế kỷ thơ ca.
_________
Geralt có lý do để tin rằng – và anh tin thật – những buổi yến tiệc của pháp sư trông phải khác hơn so với những buổi tiệc và lễ hội của người thường. Tuy nhiên, anh không ngờ rằng chúng lại khác biệt đến thế.
Đề nghị của Yennefer rằng anh hãy đi cùng cô đến buổi tiệc vào tối trước hôm đại hội khá là bất ngờ, nhưng không đến mức sửng sốt. Nó không phải lần đầu tiên cô đề nghị như vậy. Trước đây, khi họ vẫn sống cùng nhau, Yennefer luôn muốn anh đi cùng trong những buổi triệu tập và gặp mặt. Hồi đó, anh luôn từ chối. Anh chắc chắn rằng các pháp sư sẽ chỉ coi anh như một kẻ dị hợm, tốt nhất thì là một hiện vật tham quan, tệ nhất thì là một kẻ xâm phạm và ngoài cuộc. Yennefer cười trước nỗi sợ đó, nhưng không nài nỉ thêm. Và vì trong những trường hợp khác cô có thể kiên quyết đến mức cả căn nhà cũng phải rung chuyển và cọt kẹt, nên nó càng củng cố thêm niềm tin của Geralt rằng những nghi ngờ của anh là đúng.
Lần này thì anh đồng ý. Mà không do dự. Lời mời được đề nghị sau một cuộc nói chuyện dài, chân tình và xúc động. Sau cuộc trò chuyện, mà đã đem họ quay lại với nhau, bỏ qua mọi hiềm khích quá khứ, cuộc trò chuyện làm tan đi băng giá của cay đắng và tự kiêu. Sau cuộc trò chuyện trên con đê của Hirundrum, Geralt chắc sẽ đồng ý với mọi thứ, gần như mọi thứ mà Yennefer yêu cầu. Anh sẽ không từ chối ngay cả khi cô đề nghị một cuộc viếng thăm xuống địa ngục để uống một ly dầu sôi trong khi tán gẫu với vài con quỷ lửa.
Và còn Ciri nữa, người mà nếu không có mặt thì đã chẳng có cuộc trò chuyện đó – chẳng có cuộc gặp gỡ đó. Ciri, người mà theo Codringher, là đối tượng đang được nhắm đến của một tên pháp sư nào đó. Geralt hy vọng rằng sự có mặt của anh tại buổi tiệc sẽ khiêu khích và buộc hắn phải hành động. Nhưng anh không nói một lời nào về chuyện này cho Yennefer.
Họ rời Hirundrum và hướng thẳng đến Thanedd, anh, cô, Ciri và Dandelion. Đầu tiên, họ dừng lại tại cung điện khổng lồ Loxia, ở phía tây nam dưới chân núi. Cung điện tràn ngập khách viếng thăm và bạn đồng hành của họ, nhưng Yennefer vẫn nhanh chóng đặt được phòng. Họ ở lại đó một ngày. Geralt dành cả ngày trò chuyện cùng Ciri, Dandelion chạy loanh quanh để thu thập và phát tán những lời đồn đại, còn nữ pháp sư thì đi chọn quần áo. Và đến tối, witcher cùng Yennefer gia nhập đoàn diễu hành đầy màu sắc đang trên đường tới Aretuza – điểm đến của buổi tiệc. Và bây giờ, ở Aretuza, Geralt đang trải nghiệm những điều kỳ diệu và bất ngờ, mặc dù anh đã tự hứa với bản thân là không còn gì có thể làm anh bất ngờ được nữa.
Đại sảnh có hình chữ T. Phần dài hơn có những ô cửa sổ, hẹp và cao không tưởng, gần như chạm đến trần nhà. Trần nhà cũng rất cao. Cao đến mức khó có thể nhìn rõ được bức tranh tường vẽ trên nó, chứ chưa nói đến giới tính của những hình thù khỏa thân cứ liên tục xuất hiện trên bức vẽ. Các ô cửa đều làm bằng kính trong suốt, chắc phải tốn đến cả một gia tài, thế nhưng đại sảnh vẫn lạnh một cách khó chịu. Geralt thắc mắc tại sao mấy ngọn nến vẫn chưa tắt, nhưng dừng lại sau khi nhìn thật kỹ. Mấy cái chân nến đều là ma thuật, thậm chí có khi là ảo ảnh. Dù sao đi nữa, chúng vẫn sáng rất mạnh, hơn nến thường nhiều.
Khi họ bước vào, đã có gần trăm người khách đang ở bên trong sẵn rồi. Đại sảnh, theo như ý kiến của witcher, có thể chứa được gấp ba số lượng đó, ngay cả khi đặt bàn ra giữa trung tâm, theo hình vành móng ngựa, đúng như tục lệ. Nhưng cái vành móng ngựa truyền thống không có ở đó. Có vẻ như họ vừa đứng vừa ăn, đi lại không biết mệt giữa những bức tường dày đặc thảm trang trí, vòng hoa và cờ hiệu phấp phới trong gió. Bên dưới những tấm thảm và vòng hoa là một hàng dài bàn chất đầy những món đồ ăn hoa mĩ, được bày trên những chiếc đĩa còn hoa mĩ hơn giữa những lọ hoa hoa mĩ và những bức tượng băng hoa mĩ. Sau khi lại gần hơn, Geralt thấy rằng có nhiều hoa mĩ hơn là thức ăn.
“Không có ghế,” anh nói u ám, chỉnh lại chiếc áo khoác ngắn, đen và ấm cúng mà Yennefer đã chọn cho mình. Áo khoác kiểu này gọi là áo chẽn và đang là mốt thời trang mới nhất. Witcher không biết họ nghĩ ra cái tên này từ đâu và cũng không muốn biết.
Yennefer không có phản ứng gì. Geralt không mong đợi cô sẽ làm vậy, bởi vì anh biết nữ pháp sư hiếm khi phản ứng lại với những câu nói kiểu này. Nhưng nó không làm anh nhụt chí. Anh tiếp tục than vãn. Anh cảm thấy muốn than vãn một lúc.
“Không có nhạc. Lạnh như địa ngục. Chẳng có chỗ để ngồi. Chúng ta phải đứng trong khi ăn sao?”
Nữ pháp sư lườm anh một cái.
“Đúng vậy,” cô nói, điềm tĩnh một cách bất ngờ. “Chúng ta sẽ ăn trong khi đứng. Thêm nữa, hãy nhớ rằng dừng lại quá lâu ở bàn ăn là vi phạm quy tắc lịch sự.”
“Anh sẽ ghi nhớ,” anh lầm bầm. “Đặc biệt là trong khi anh thấy chẳng có gì nhiều lắm để mà dừng lại.”
“Uống quá nhiều cũng là vi phạm quy tắc.” Yennefer tiếp tục hướng dẫn anh, bỏ ngoài tai lời phàn nàn. “Tránh nói chuyện, trong khi đến lượt mình, là một lỗi không thể tha thứ được...”
“Và cái gã gầy còm đần độn,” anh cắt ngang, “mà đang chỉ chỏ về phía anh với người đi bên cạnh kia thì phạm một lỗi lớn thế nào?”
“Bé xíu à.”
“Chúng ta sẽ làm gì ở đây hả Yen?”
“Đi lại xung quanh, làm quen, tán thưởng, trò chuyện,...đừng có làm rối tóc lên thế nữa.”
“Em có để anh buộc nó lên đâu...”
“Cái đuôi ngựa của anh nhìn rất khoe mẽ. Nào, cầm lấy tay em và đi lên phía trước. Đứng gần cửa ra vào cũng là vi phạm quy tắc.”
Họ đi lang thang quanh đại sảnh, mà đang dần dần chật kín người. Geralt đói phát khiếp nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng Yennefer không nói quá lên chút nào. Có thể thấy rõ ràng là tập tục của các pháp sư yêu cầu ăn và uống rất ít và phải trò chuyện. Và thêm nữa, mỗi lần dừng tại bàn ăn đều cần đến phép lịch sự. Luôn có người nhận ra, mừng rỡ chạy lại gặp và giả vờ vui vẻ. Sau một nụ hôn gió lên má bắt buộc hay một cái bắt tay với lực mạnh không tương xứng, sau những nụ cười giả tạo và những lời tán dương còn giả tạo hơn, là một cuộc trò chuyện ngắn và mệt mỏi về những thứ chả đâu với đâu...
Witcher nhìn xung quanh, tìm kiếm những gương mặt thân quen, chủ yếu là để thấy ít ra mình không phải là kẻ duy nhất ngoài cuộc. Yennefer đảm bảo rằng anh không như vậy, thế nhưng Geralt vẫn không thể tìm thấy hay nhận ra ai đó khác cũng nằm ngoài giới pháp sư.
Những người phục vụ đi qua đi lại, mời rượu khách khứa. Yennefer không uống chút nào. Witcher rất muốn, nhưng không thể. Cái áo chẽn chật một cách khó chịu bên dưới cánh tay.
Với một động tác khéo léo, nữ pháp sư kéo anh rời xa dãy bàn và ra giữa đại sảnh, trong lúc này đang là tâm điểm của mọi sự chú ý. Chống cự là vô ích. Anh biết việc này có nghĩa gì. Nó đơn giản là một buổi trình diễn.
Geralt biết phải trông đợi vào điều gì, do đó anh im lặng chịu đựng ánh nhìn tò mò từ các nữ pháp sư và nụ cười bí hiểm của các nam pháp sư. Mặc dù Yennefer nhất quyết nói rằng quy tắc lịch sự nghiêm cấm việc sử dụng ma thuật trong những buổi tiệc như này, anh vẫn không tin rằng các pháp sư có thể kiềm chế được bản thân, nhất là khi Yennefer lại mang anh ra giữa bàn dân thiên hạ. Và anh đã đúng. Anh có thể cảm nhận sự rung động từ tấm mề đay và cảm giác nhói nhói của xung ma thuật. Một vài người, cụ thể là phụ nữ, đang cố đọc suy nghĩ của anh một cách trắng trợn. Anh đã chuẩn bị tinh thần trước rồi, nên anh biết cách đối phó. Anh nhìn vào Yennefer ở bên cạnh, vào Yennefer trắng-đen, lung linh với những món trang sức trên người, với mái tóc màu quạ và đôi mắt tím, và những pháp sư đang rình mò ngay lập tức mất tập trung và xấu hổ thu mình lại, trước sự thỏa mãn của anh.
Phải, anh nói trong suy nghĩ, phải, các người đúng đó. Chỉ có cô ấy mà thôi, chỉ có cô ấy bên cạnh tôi, ngay bây giờ và ngay tại đây, và đó là điều duy nhất quan trọng. Ngay bây giờ và ngay tại đây. Và trước đó cô ấy đã ở đâu, ở với ai, chẳng làm tôi quan tâm chút nào. Giờ thì cô ấy đang ở đây, với tôi, ở giữa các người. Với tôi chứ không phải ai khác. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ đến: về cô ấy, mọi lúc, cảm nhận mùi nước hoa và hơi ấm của cô ấy. Và các người cứ việc mắc nghẹn vì ghen tị.
Nữ pháp sư bám chặt lấy tay anh và nép mình lại gần anh hơn.
“Em rất trân trọng điều đó,” cô lầm bầm, dẫn anh quay lại dãy bàn. “Nhưng làm ơn đừng phô trương quá mức, được chứ.”
“Pháp sư bọn em luôn nghĩ thành thật là phô trương à? Có phải vì thế mà bọn em nghi ngờ sự thành thật ngay cả khi đọc được nó trong đầu người khác không?”
“Phải, đúng vậy.”
“Thế mà em vẫn trân trọng nó?”
“Bởi vì em không nghi ngờ anh,” cô bám lấy tay anh chặt hơn, sau đó với lấy một cái đĩa. “Lấy cho em chút cá hồi nào, witcher. Và mấy con cua.”
“Mấy con cua này đến từ Poviss. Có lẽ chúng đã được bắt lên từ tháng trước rồi và trời thì đang nóng khủng khiếp. Em không sợ là....”
“Những con cua này,” cô chen ngang, “mới bò lên từ dưới đáy biển vào sáng hôm nay. Cổng dịch chuyển là một phát minh tuyệt vời.”
“Quả thực,” anh tán thành. “Rất đáng để phổ biến rộng rãi, em có nghĩ thế không?”
“Bọn em đang cố thực hiện đây. Nhanh lên, em đang đói.”
“Anh yêu em, Yen.”
“Em đã bảo là đừng phô trương...” cô bất chợt ngừng lại, ngẩng đầu lên, gạt những lọn tóc đen ra khỏi mặt và mở to đôi mắt tím. “Geralt! Đây là lần đầu tiên anh nói câu đó!”
“Không thể nào! Em đang lừa anh.”
“Em không có. Cho đến giờ anh mới chỉ nói trong đầu thôi, chưa bao giờ ra thành tiếng.”
“Thế thì có khác biệt gì?”
“Khác nhiều chứ.”
“Yen...”
“Đừng nói trong khi mồm đầy thức ăn thế. Em cũng yêu anh. Thấy chưa, em đã bảo mà! Trời ơi, anh đang nghẹn sắp chết rồi kìa! Giơ tay lên, em sẽ vỗ vào lưng anh. Thở sâu nào.”
“Yen...”
“Thở đi, thở đi. Rồi sẽ qua thôi.”
“Yen!”
“Ừ sao?”
“Em có thấy ổn không?”
“Em đã đợi điều này.” Cô vắt một chút chanh lên mấy miếng cá hồi. “Sẽ không phải lắm nếu đáp lại một lời thú nhận trong đầu. Em đã được nghe câu nói, em có thể đáp lại và em đã làm thế. Em thấy rất ổn.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Em sẽ kể với anh sau. Ăn đi. Cá hồi rất ngon, em thề trên Sức Mạnh đấy, thật sự tuyệt vời.”
“Anh có thể hôn em không? Ở đây, bây giờ, trước mặt tất cả mọi người?”
“Không.”
“Yennefer!” một nữ pháp sư tóc đen gỡ bàn tay ra khỏi người bạn đồng hành và tiến về phía họ. “Cuối cùng cậu đã quyết định đến? Ôi, thật tuyệt vời! Đã lâu lắm rồi mình không được gặp cậu!”
“Sabrina!” Yennefer mỉm cười rạng rỡ đến mức tất cả mọi người, ngoại trừ Geralt ra, đều có thể bị mắc lừa. “Trời ơi! Gặp lại cậu mừng quá!”
Các nữ pháp sư cẩn thận ôm nhau và hôn gió gần những cặp hoa tai kim cương-bạch ngọc của họ. Những đôi hoa tai, có dạng một chùm nho, trông giống hệt nhau – bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Geralt, hãy để em giới thiệu anh với bạn học của em, Sabrina Glevissig đến từ Ard Carraigh.”
Witcher cúi xuống và hôn lên bàn tay đang chìa ra cho anh. Anh đã học được từ rất lâu rằng mọi nữ pháp sư đều muốn được hôn lên tay khi gặp mặt, một cử chỉ tương xứng với ít nhất là nữ công tước. Sabrina Glevissig ngẩng đầu lên, đôi hoa tai của cô ta kêu leng keng. Rất khẽ, nhưng rất đáng nghi.
“Tôi đã luôn muốn được gặp anh, Geralt,” cô ta mỉm cười. Như mọi nữ pháp sư khác, cô ta không thèm để tâm đến phép tắc hay tôn trọng gì hết. “Tôi rất vui khi được quen biết anh. Cuối cùng cậu cũng đã thôi trốn khỏi bọn mình rồi, Yenna. Mình ngạc nhiên là cậu phải mất thời gian lâu đến như vậy. Chẳng có gì để phải xấu hổ cả.”
“Mình cũng nghĩ vậy.” Yennefer trả lời bình thản, hơi nhíu mắt lại và phô trương gạt tóc sang một bên, để lộ đôi hoa tai ra thêm chút nữa. “Bộ cánh đẹp quá, Sabrina. Mê hồn. Em nói đúng không, Geralt?”
Witcher gật đầu. Bộ trang phục của Sabrina, dệt từ sợi voan đen, để lộ ra mọi thứ có thể để lộ được, và có khá nhiều thứ để mà tiết lộ. Váy đỏ, dây lưng bạc và móc khóa hình bông hồng, xẻ hông theo đúng như mốt thời trang mới nhất. Tuy nhiên, mốt chỉ yêu cầu xẻ đến đùi, trong khi của Sabrina thì xẻ lên tận hông. Một bờ hông rất đẹp.
“Có tin gì từ Kaedwen không?” Yennefer hỏi, giả vờ không để ý đến thứ mà Geralt đang nhìn chằm chằm. “Vua của cậu, Henselt, vẫn đang tốn tiền và thời gian để săn Sóc trong rừng sao? Ông ta vẫn đang cân nhắc một cuộc chinh phạt người elves ở Dol Blathanna à?”
“Hãy quên chính trị đi.” Sabrina mỉm cười. Ánh mắt dã thú và sống mũi hơi dài hơn bình thường một chút của cô ta giống y hệt hình ảnh cổ điển về một mụ phù thủy. “Ngày mai, ở buổi đại hội, chúng ta sẽ có khối thời gian để bàn luận về nó. Và lắng nghe vô số cuộc tranh luận đạo đức. Về hòa bình...tình hữu nghị...về việc cần thiết phải cứng rắn đối với kế hoạch của các vị vua...chúng ta sẽ còn được nghe cái gì nữa đây Yennefer? Vilgefortz và Hội Đồng còn gì để nói với chúng ta nữa?”
“Hãy quên chính trị đi vậy.”
Sabrina Glevissig cười và cặp hoa tai của cô ta kêu leng keng.
“Đúng thế. Hãy đợi đến ngày mai. Ngày mai...ngày mai...mọi thứ sẽ được giải thích. Ah, chính trị, những cuộc tranh chấp triền miên...Chúng ảnh hưởng rất nặng nề đến nhan sắc. May mắn thay, mình có một loại kem bôi tuyệt vời lắm, tin mình đi, cô bạn ơi, nó rất có tác dụng với nếp nhăn...Cậu có muốn công thức không?”
“Cám ơn, nhưng mình không cần. Thật sự đấy.”
“Ah, mình biết chứ. Mình vẫn luôn ghen tị với làn da của cậu từ thời còn đi học. Thần linh ơi, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
Yennefer giả vờ chào ai đó ở phía đằng xa. Sabrina, trong khi đó, thì lại mỉm cười với witcher và với một động tác mau lẹ chào mời mọi thứ mà lớp voan đen không che được. Geralt nuốt nước bọt, cố hết sức có thể để không há hốc mồm trước núm vú hồng, hoàn toàn nhìn thấy được bên dưới lớp vải trong suốt. Anh sợ hãi liếc sang Yennefer. Nữ pháp sư đang mỉm cười nhưng anh biết cô quá rõ để có thể bị lừa. Cô đang rất tức giận.
“Ôi, thứ lỗi nhé.” Cô bỗng dưng nói. “Mình trông thấy Philippa ở đằng kia, mình có một số việc khẩn cấp cần bàn với chị ta. Đi theo em nào, Geralt. Tạm biệt, Sabrina.”
“Tạm biệt, Yenna.” Sabrina Glevissig nhìn thẳng vào mắt witcher. “Xin chúc mừng ...khiếu thẩm mỹ của cậu.”
“Cảm ơn.” Giọng Yennefer điềm tĩnh đến đáng ngờ. “Cảm ơn, bạn thân mến.”
Philippa Eilhart đang đi cùng Djikstra. Geralt, người mà đã gặp ông ta từ trước đó, đã có thứ để cảm ơn – cuối cùng anh cũng được nhìn thấy một gương mặt thân quen, một người không phải là pháp sư. Nhưng còn lâu anh mới thấy vui vẻ được.
“Gặp lại cô mừng quá, Yenna.” Philippa hôn gió cạnh đôi hoa tai của Yennefer. “Chào mừng, Geralt. Cả hai người đều biết bá tước Dijkstra, phải không?”
“Ai mà lại không biết đến ông ấy chứ.” Yennefer gật đầu và chìa tay ra cho Dijkstra, mà người gián điệp hôn lên đó một cách đầy tôn kính. “Rất vui được gặp lại ông, bá tước.”
“Niềm vui,” người đứng đầu cơ quan tình báo của vua Vizimir trả lời, “cũng thuộc về tôi nữa, Yennefer. Nhất là với người bạn đồng hành tuyệt vời của cô. Rất hân hạnh được gặp, ngài Geralt...”
Geralt, không thể khẳng định được rằng anh còn hân hạnh hơn, bắt tay với người đàn ông – hay ít nhất thì cũng cố làm vậy, bởi vì kích cỡ bàn tay trên mức thông thường rất nhiều khiến cho việc bắt nó khó thực hiện được.
Người điệp viên mặc một cái áo chẽn màu be, thả một vài cúc. Có thể thấy rõ ràng là ông ta khá thoải mái khi mặc nó.
“Tôi tưởng cô đang nói chuyện với Sabrina?” Philippa nói.
“Tôi đã nói chuyện với cô ta,” Yennefer rít lên. “Chị có thấy cô ta đang mặc cái gì không? Một người phải không thấy xấu hổ hay có chút khiếu thẩm mỹ nào mới có thể.....thần linh ơi, cô ta còn già hơn cả tôi....Thôi kệ đi. Giá như cô ta có gì đấy để mà trưng ra! Đồ khốn khiếp!”
“Cô ta có thử tra hỏi cô không? Ai cũng biết là cô ta do thám cho Henselt của Kaedwen.”
“Thật sao?” Yennefer giả vờ không biết, và đã được chấp nhận thành một câu đùa rất hay.
“Còn ông thế nào, bá tước?” Yennefer hỏi, sau khi Philippa và Dijkstra đã cười xong.
“Khá ổn.” Gián điệp của Vizimir cúi đầu.
“Trong khi,” Philippa mỉm cười, “bá tước đang ở đây để làm việc, câu nói đó như thể một lời khen vậy. Và như mọi lời khen, nó không được chân thành cho lắm. Chỉ mới phút trước thôi, ông ấy đã thú nhận với tôi rằng ông ấy muốn được ở trong bóng tối hơn, tận hưởng mùi củi cháy và thịt nướng. Ông ấy cũng nhớ mấy cái bàn truyền thống, đầy bia và nước sốt, mà ông ấy có thể đập cốc theo nhịp những bài hát tục tĩu của mấy kẻ say rượu, và nơi mà ông ấy có thể duyên dáng ngủ gục dưới gầm bên cạnh mấy con chó đang ăn đồ thừa. Và mọi luận điểm mà tôi đưa ra để chứng tỏ sự ưu việt trong tập tục ăn uống của chúng ta, cô tin hay không thì tùy, đều bị bác bỏ.”
“Thật thế sao?” witcher nhìn người gián điệp với ánh mắt nồng ấm hơn rất nhiều. “Và đó là những luận điểm nào vậy, cho phép tôi được hỏi?”
Lần này, câu hỏi của anh được coi như một trò đùa xuất sắc, vì cả hai nữ pháp sư đều phá lên cười.
“Ôi, đàn ông.” Philippa thở dài. “Mấy người chẳng hiểu gì cả. Làm thế nào để gây ấn tượng với mọi người bằng những bộ váy và thân hình trong khi nấp trong bóng tối và một nửa người bị giấu bởi cái bàn?”
Geralt, không thể nghĩ ra câu gì để đốp lại, cúi đầu. Yennefer siết lấy tay anh.
“Ah,” cô thốt lên. “Tôi thấy Triss Merigold ở đằng kia. Tôi có một vấn đề khẩn cấp cần bàn với cô ấy...Hãy thứ lỗi cho chúng tôi. Hẹn gặp lại chị sau, Philippa. Tôi chắc chúng ta sẽ có thời gian để trò chuyện. Phải không, bá tước?”
“Chắc chắn rồi.” Dijkstra mỉm cười và cúi chào. “Xin được phục vụ cô, Yennefer. Chỉ cần gật đầu với tôi một cái là được.”
Họ tiến lại gần Triss, trong chiếc váy lấp lánh với sắc xanh của biển. Khi trông thấy họ, Triss cắt ngang cuộc trò chuyện với hai nam pháp sư, cười rạng rỡ, ôm Yennefer và thực hiện nghi lễ hôn gió thông thường. Geralt cầm lấy bàn tay đang chìa ra nhưng quyết định hành động khác đi so với quy tắc – anh ôm nữ pháp sư và hôn lên đôi má mềm mại, phúng phính của cô một cái. Triss hơi đỏ mặt.
Hai người pháp sư tự giới thiệu bản thân. Một người tên là Drithelm xứ Pont Vanis, người kia là em trai của ông ta, Dethmold. Cả hai đều đang phục vụ cho vua Esterad của Kovir. Cả hai đều rất ít nói. Cả hai nhanh chóng rời đi.
“Chị đã nói chuyện với Philippa và Dijkstra từ Tretogor,” Triss để ý, chơi đùa với một mặt dây chuyền hình trái tim bằng ngọc lưu ly, đóng trong khung bạc và kim cương. “Cả hai người, đương nhiên, đều biết Dijkstra là ai chứ?”
“Chúng tôi biết,” Yennefer xác nhận. “Ông ta có nói chuyện với cô không? Cố thẩm vấn cô?”
“Ông ta có.” Nữ pháp sư khúc khích. “Và rất khéo léo là đằng khác. Nhưng Philippa là một nỗi rắc rối quá lớn đối với ông ta. Tôi đã thành thật nghĩ rằng họ đang hòa thuận lắm chứ.”
“Họ đang rất hòa thuận,” Yennefer cảnh báo cô. “Cẩn thận đấy, Triss. Đừng hé một lời nào về...cô biết ai rồi đấy.”
“Tôi biết. Tôi sẽ rất cẩn thận. Và nhân tiện...”Triss hạ thấp giọng. “Con bé thế nào rồi? Liệu tôi có được gặp nó không?”
“Nếu cô quyết định sẽ giảng dạy ở Aretuza,” Yennefer mỉm cười, “cô sẽ được gặp con bé mỗi ngày.”
“Ah!” Đôi mắt của Triss mở to. “Tôi thấy rồi. Ciri sẽ...”
“Im lặng đi, Triss. Chúng ta sẽ bàn về việc đó sau. Ngày mai. Sau buổi họp hội đồng.”
“Ngày mai ư?” Triss cười một cách rất bí hiểm. Yennefer nhăn mặt, nhưng trước khi cô kịp có cơ hội để hỏi, một sự náo loạn lớn xảy ra trong sảnh.
“Họ đến rồi,” Triss ho. “Cuối cùng họ đã đến rồi.”
“Phải,” Yennefer đồng ý, ánh mắt rời khỏi người bạn. “Họ đã đến rồi. Geralt, cuối cùng anh cũng có cơ hội gặp các thành viên của Giáo Phái và Hội Đồng Tối Cao. Nếu có thời gian, em sẽ giới thiệu anh với họ, nhưng bây giờ tốt nhất là anh nên biết ai là ai.”
Các pháp sư đứng dạt sang bên, cúi chào những người nổi tiếng đang bước vào. Đi đầu tiên là một ông già nhưng trông vẫn rất cường tráng và mặc một bộ đồ len khiêm tốn đến bất ngờ. Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ cao ráo với gương mặt sắc cạnh và mái tóc đen, chải chuốt gọn gàng.
“Đây là Gerhart xứ Aelle, được biết đến với cái tên Hen Gedymdeith, pháp sư cao tuổi nhất còn sống,” Yennefer giải thích. “Người phụ nữ đứng bên cạnh ông ấy là Tissaia de Vries. Bà không trẻ hơn Hen lắm, nhưng thần dược không có gì là quá thấp hèn đối với bà.”
Phía sau cặp đôi là một người phụ nữ hấp dẫn với mái tóc vàng, rất dài, mặc một chiếc váy ren màu hoa mignonette.
“Francesca Findabair, được biết đến với cái tên Enid an Gleanna, “Bông Cúc của Thung Lũng”. Không cần há hốc mồm thế, witcher. Cô ấy được đa số coi là người phụ nữ đẹp nhất thế giới.”
“Cô ấy là thành viên của Giáo Phái sao?” Anh ngạc nhiên. “Cô ấy trông khá trẻ. Cũng là do ma thuật à?”
“Không phải trong trường hợp này. Francesca là một elf thuần chủng. Hãy chú ý đến người đi cùng cô ấy. Đó là Vilgefortz vùng Roggeveen. Người đó thì quả thực là rất trẻ. Nhưng đồng thời rất tài năng.”
Từ “trẻ”, theo như Geralt biết, được dùng để chỉ những pháp sư khoảng tầm trăm tuổi. Vilgefortz trông không già hơn 35. Anh ta cao ráo và thân hình khỏe mạnh, mặc một chiếc áo chẽn ngắn theo phong cách của một hiệp sĩ nhưng không có gia huy. Anh ta trông cũng rất đẹp trai. Nhìn ấn tượng ngay cả khi đi bên cạnh Francesca Findabair, với đôi mắt to tròn và vẻ đẹp rạng ngời của cô.
“Người đàn ông nhỏ thó bên cạnh Vilgefortz là Artaud Terranova.” Triss Merigold giải thích. “Năm người bọn họ hợp thành Giáo Phái.”
“Còn người phụ nữ với gương mặt kỳ lạ đi sau Vilgefortz?”
“Đó là trợ lý của anh ta, Lydia van Bredevoort.” Yennefer lạnh lùng nói. “Một nhân vật không quan trọng, nhưng nhìn chằm chằm vào mặt cô ta cũng là vi phạm quy tắc lịch sự. Thay vào đó anh nên nhìn ba người đàn ông đang đi sau cô ta, đó là các thành viên của Hội Đồng. Fercart xứ Cidaris, Radcliffe của Oxenfurt và Carduin vùng Lan Exeter.”
“Đây là toàn bộ Hội Đồng sao? Anh tưởng phải lớn hơn thế mà?”
“Giáo Phái bao gồm năm người và Hội Đồng cũng vậy. Philippa Eilhart cũng ở trong Hội Đồng.”
“Vẫn còn thiếu một người nữa,” anh lắc đầu và Triss cười khúc khích.
“Chị chưa nói với anh ấy à? Anh thật sự không biết sao, Geralt?”
“Biết cái gì?”
“Yennefer là một thành viên trong Hội Đồng. Kể từ sau trận Sodden. Chị không muốn khoe khoang sao, bạn thân mến?”
“Không, bạn thân mến,” nữ pháp sư nhìn thẳng vào mắt người bạn. “Đầu tiên, tôi không thích khoe mẽ. Thứ hai, tôi không có thời gian để làm vậy. Tôi đã không gặp Geralt trong một thời gian rất dài rồi, chúng tôi có nhiều thứ phải hàn huyên. Chúng tôi có một danh sách dài những việc cần làm và chúng tôi sẽ làm theo đúng danh sách đó.”
“Đương nhiên rồi,” Triss bẽn lẽn gật gù. “Hmm...sau một khoảng thời gian dài như vậy...tôi hiểu. Có nhiều điều để nói...”
“Nói chuyện,” Yennefer mỉm cười, nhìn witcher với ánh mắt đầy ham muốn, “nằm ở phía cuối danh sách. Ở tận dưới cùng, Triss à.”
Nữ pháp sư tóc màu hạt dẻ nao núng và đỏ mặt.
“Tôi hiểu,” cô lặp lại, chơi đùa với viên ngọc hình trái tim.
“Tôi rất vui khi nghe thế. Geralt, mang cho bọn em chút rượu. Không, không phải từ người hầu này. Từ người đang đứng ở xa kia kìa.”
Anh vâng lời, nhận ra ngữ điệu trong giọng nói của cô. Trong khi cầm lên những chiếc cốc từ trên khay của người hầu, anh bí mật quan sát các nữ pháp sư. Yennefer nói nhanh, nhưng rất khẽ, Triss đứng nghe với đầu cúi thấp. Khi anh quay lại, Triss đã đi mất. Yennefer không tỏ ra hứng thú gì với mấy cốc rượu nên anh đặt chúng lên bàn.
“Anh hy vọng là em đã không khắt khe quá?” Anh nói.
Đôi mắt Yennefer ánh lên sắc tím.
“Đừng cố lừa em. Anh nghĩ em không biết chuyện hai người à?”
“Nếu là về chuyện đó...”
“Phải, là về chuyện đó đó.” Cô cắt ngang. “Đừng tỏ vẻ cao thượng và không bình luận câu nào. Và trên hết cả, đừng nói dối. Em đã quen biết Triss còn lâu hơn quen biết anh, chúng em quý nhau, chúng em hiểu nhau và sẽ luôn như vậy, dù cho có xảy ra....sự cố nào đi chăng nữa. Nhưng giờ đây em cảm thấy cô ấy đang bối rối về một vài điều. Em đã giúp cô ấy làm sáng tỏ, thế thôi. Đừng đi sâu vào làm gì.”
Anh không có ý định làm vậy. Yennefer gạt tóc ra khỏi mặt.
“Em sẽ để anh lại đây một lát, em phải đi nói chuyện với Tissaia và Francesca. Ăn gì đi, em có thể nghe thấy dạ dày anh gầm gừ rồi kia kìa. Và cẩn thận đấy. Thể nào cũng sẽ có người cố tra hỏi anh. Đừng để bị lừa, và đừng làm xấu mặt em.”
“Cứ yên tâm.”
“Geralt?”
“Hả?”
“Lúc trước anh hỏi liệu anh có thể hôn em ở đây, ngay trước mặt mọi người. Giờ anh có còn muốn nữa không?”
“Có.”
“Làm ơn cẩn thận sáp môi của em đấy.”
Anh liếc mắt nhìn một lượt khách khứa. Họ quan sát nụ hôn nhưng rất kín đáo. Philippa Eilhart, đang đứng ở xa cùng một nhóm pháp sư trẻ tuổi, nháy mắt với anh và giả vờ vỗ tay.
Yennefer rời môi ra khỏi anh và thở dài.
“Một việc rất nhỏ nhưng vô cùng thỏa mãn,” cô lầm bầm. “Rồi, giờ thì em đi đây. Còn về sau đó, sau buổi tiệc.....hmm.....”
“Chuyện gì vậy?”
“Đừng ăn chút tỏi nào nhé.”
Một khi cô đã đi, witcher vứt bỏ hết phép tắc, cởi cúc áo ra, uống từ cả hai cốc rượu và bắt đầu ăn. Một cách không hiệu quả cho lắm.
“Geralt.”
“Bá tước.”
“Đừng dùng tước hiệu với tôi,” Dijkstra nhăn mặt. “Tôi không phải bá tước nào cả. Vizimir ra lệnh cho tôi phải giới thiệu bản thân như vậy để không làm phiền các pháp sư bằng sự hạ đẳng của mình. Thế nào, anh gây ấn tượng với mọi người bằng bộ váy và thân hình đến đâu rồi? Và giả vờ vui vẻ nữa?”
“Tôi không cần phải giả vờ gì cả. Tôi không có đang làm nhiệm vụ.”
“Thú vị thật.” Người gián điệp mỉm cười. “Nhưng nó chỉ xác nhận những lời đồn rằng anh rất đặc biệt và là một ngoại lệ. Bởi vì sự thật là tất cả mọi người ở đây đều đang làm nhiệm vụ.”
“Đúng như tôi đã lo sợ,” Geralt không cười lại. “Tôi đã trông đợi rằng mình sẽ là một ngoại lệ. Như là một kẻ ngoài cuộc hoàn toàn.”
Người gián điệp săm soi những chiếc đĩa, với tay về phía một cái và lấy một nắm rau xanh, lớn mà Geralt không biết là cái gì.
“Nhân tiện” ông ta nói. “Tôi phải cảm ơn anh vì anh em nhà Michelet. Rất nhiều người Redania đã thở phào nhẹ nhõm sau khi anh làm thịt chúng ở bến cảng Oxenfurt. Tôi đã cười như điên khi người pháp y được gọi đến để phục vụ cuộc điều tra, sau khi được cho xem những vết thương, đã nói rằng món vũ khí được sử dụng chắc phải là một lưỡi hái.”
Geralt từ chối bình luận. Dijkstra cắn miếng rau.
“Thật đáng tiếc,” ông ta tiếp tục, mồm vẫn nhai, “là anh đã không liên lạc với người thị trưởng sau đó. Cả bốn tên đều được treo phần thưởng, dù sống hay chết. Một khoản khá lớn đó.”
“Quá nhiều rắc rối với thuế má,” witcher cũng quyết định thử món rau xanh, mà hóa ra có vị như cần tây nhúng xà phòng. “Vả lại, tôi cũng đang vội vì....Ôi, tôi chắc đang làm ông chán lắm, Dijkstra, bởi vì sau cùng thì ông cũng biết hết mọi chuyện còn gì.”
“Đừng phóng đại lên thế,” người gián điệp cười nham hiểm. “Chắc chắn không thể là tất cả được. Vả lại, tôi biết từ đâu mới được chứ?”
“Từ mồm của Philippa Eilhart chẳng hạn.”
“Báo cáo, những câu truyện, đồn đại. Tôi phải nghe chúng, đó là công việc của tôi. Nhưng công việc của tôi cũng yêu cầu tôi phải sàng lọc chúng bằng một cái lưới rất mau. Ví dụ, gần đây tôi có nghe tin rằng ai đó đã xử lý tên lính đánh thuê Giáo Sư nổi tiếng và hai kẻ đồng hành của hắn. Tất cả đều diễn ra ở một quán rượu tại Anchor. Người chịu trách nhiệm cho việc đó cũng không thèm quan tâm đến tiền thưởng.”
Geralt nhún vai.
“Những lời đồn đại. Lọc chúng qua một cái lưới mau thì cũng chẳng còn lại gì nhiều lắm.”
“Tôi không cần phải làm thế. Tôi biết chính xác những gì sẽ còn lại. Hầu hết, những gì còn lại là những nỗ lực nhằm tung hỏa mù và thông tin sai sự thật. Nhân tiện nói đến, Cirilla bé bỏng ra sao rồi, cô bé tội nghiệp, ốm yếu mà đã chết vì kiết lị đó? Đang khỏe mạnh chứ, tôi hy vọng thế?”
“Dừng lại ngay ở đó đi, Dijkstra,” witcher lạnh lùng đáp lại, nhìn thẳng vào mắt người gián điệp. “Tôi biết ông ở đây để làm nhiệm vụ, nhưng đừng hăm hở quá.”
Người gián điệp cười khe khẽ. Hai nữ pháp sư đi ngang qua nhìn họ bằng cặp mắt khó hiểu. Và tò mò.
“Vua Vizimir,” Dijkstra giải thích, “trả thêm cho tôi cho mỗi bí mật được khám phá. Sự hăm hở đảm bảo cho tương lai của tôi. Anh có thể thấy buồn cười, nhưng tôi còn có vợ con.”
“Tôi chẳng thấy có gì buồn cười cả. Cứ làm việc để chu cấp cho gia đình của ông, nhưng đừng lôi tôi vào. Cái đại sảnh này có vẻ như không thiếu bí mật cho ông.”
“Khá đúng. Toàn bộ Aretuza là một câu đố lớn. Chắc hẳn là anh đã để ý rồi chứ? Có gì đó mờ ám, Geralt. Và tôi không ám chỉ mấy cái chân nến đâu.”
“Tôi không hiểu.”
“Tôi tin là vậy. Bởi vì tôi cũng không hiểu. Nhưng tôi đang rất muốn hiểu. Anh có muốn thế không? Ah, xin lỗi. Anh chắc hẳn là đã biết mọi thứ rồi nhỉ? Từ quý cô Yennefer thành Vengerberg quyến rũ của anh. Đã có thời tôi cũng từng biết được nhiều thứ từ Yennefer duyên dáng. Nhưng, ôi, đã bao lâu rồi nhỉ?”
“Tôi thật sự không hiểu ông đang nói cái gì, Dijkstra. Ông có thể làm rõ hơn được không? Cố đi. Nhưng đừng làm vậy nếu nó là một phần nhiệm vụ của ông. Xin thứ lỗi, nhưng tôi sẽ không là phần thưởng thêm của ông đâu.”
“Anh nghĩ tôi muốn lừa anh?” Người gián điệp ra vẻ. “Lừa để anh cung cấp thông tin cho tôi? Anh đang làm tôi tổn thương đấy, Geralt. Tôi chỉ đang thắc mắc rằng liệu anh có để ý thấy, trong đại sảnh này, một khuôn mẫu giống tôi không thôi.”
“Ông đang nhìn thấy khuôn mẫu nào đây?”
“Anh không ngạc nhiên vì sự thiếu hụt hoàn toàn những cái đầu đội vương miện ở đây sao?”
“Không hề,” Geralt cuối cùng cũng xiên được một quả olive vào một cái que. “Các vị vua thường thích những bữa tiệc truyền thống hơn, ở trên bàn, nơi mà họ có thể duyên dáng ngủ gục dưới gầm vào buổi sáng. Hơn nữa...”
“Cái gì?” Dijkstra ăn ngấu nghiến bốn quả olive mà ông ta bốc lên bằng tay một cách không hề ngại ngùng từ trên đĩa.
“Hơn nữa,” witcher chỉ vào đám đông, “các vị vua không cần nhọc công làm gì. Họ đã cử đi cả một đội quân do thám thay mình rồi. Những người ở trong hội anh em, và cả những kẻ ở bên ngoài. Có lẽ là để tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra.”
Dijkstra nhổ ra hạt olive, cầm lên một cái nĩa dài và bắt đầu chọc ngoáy một bát thủy tinh đựng salad.
“Và Vilgefortz,” ông ta nói, “đã rất tốn công để không chừa ra tên gián điệp nào. Hắn đã gom hết tất cả mật vụ hoàng gia lại trên một cái đĩa. Tại sao Vilgefortz lại cần gom hết tất cả mật vụ hoàng gia lại trên một cái đĩa nhỉ, tôi tự hỏi?”
“Tôi chịu. Và không quan tâm. Tôi đã nói là tôi đang không làm nhiệm vụ rồi. Tôi, nói theo cách khác, nằm ở ngoài cái đĩa.”
Gián điệp của Vizimir gắp lên một con bạch tuộc nhỏ từ trong một cái bát và săm soi nó với vẻ kinh tởm.
“Họ ăn cái thứ này,” ông ta lắc đầu chán nản, sau đó quay lại Geralt.
“Hãy nghe cho kỹ đây, witcher,” ông ta thì thầm. “Sự kiên quyết thờ ơ của anh, sự kiên quyết rằng anh không quan tâm đến thứ gì hết và cũng không cần quan tâm...Nó làm tôi khó chịu và buộc tôi phải đánh bạc. Anh có thích đánh bạc không?”
“Ý ông là sao?”
“Tôi muốn cược với anh,” Dijkstra giơ cái dĩa với con bạch tuộc lên. “Tôi cá rằng trong vài giờ nữa, Vilgefortz sẽ đề nghị được nói chuyện với anh. Tôi cá rằng trong cuộc trò chuyện này hắn sẽ thuyết phục anh rằng anh không hề ngoài cuộc và, thật ra, anh đang nằm trong cái đĩa của hắn. Nếu tôi sai, thì tôi sẽ ăn cái thứ chết tiệt này ngay trước mắt anh, hết cả râu ria luôn. Anh có chấp nhận không?”
“Và nếu tôi thua thì tôi sẽ phải ăn cái gì đây?”
“Không gì cả,” Dijkstra ngó xung quanh thật nhanh. “Nếu thua, anh sẽ thuật lại nội dung cuộc trò chuyện với Vilgefortz cho tôi.”
Witcher im lặng trong một lúc, nhìn người gián điệp một cách bình thản.
“Thứ lỗi cho tôi, bá tước,” cuối cùng anh nói. “Cảm ơn ông vì cuộc nói chuyện. Nó rất hữu ích.”
Dijkstra có vẻ phật ý.
“Quá nhiều...”
“Quá nhiều,” Geralt cắt lời ông ta. “Tạm biệt.”
Người gián điệp nhún vai, bỏ con bạch tuộc lại vào cái bát, quay đầu và bỏ đi. Geralt không nhìn theo ông ta. Anh di chuyển sang một cái bàn khác, bị dẫn dắt bởi ham muốn được thử một trong mấy con tôm to bự, hồng hào được bày trên một cái đĩa bạc giữa những món rau cải và vài lát chanh. Chúng có vẻ ngon, nhưng cảm thấy những ánh nhìn tò mò đang chĩa về phía mình, anh muốn ăn một cách đường hoàng, đúng theo quy tắc. Anh chậm rãi tiến lại gần những con tôm, vừa đi vừa nhặt lên vài món khai vị từ những chiếc đĩa khác.
Đứng ở cái bàn thứ hai là Sabrina Glevissig, đang trò chuyện cùng một nữ pháp sư tóc đỏ. Người tóc đỏ mặc một chiếc váy trắng và áo lụa mỏng. Chiếc áo, giống như của Sabrina, cũng hoàn toàn trong suốt, nhưng có vài họa tiết trang trí được đặt rất khéo léo. Các họa tiết, như Geralt để ý, có một đặc điểm rất thú vị: chúng luôn phiên hiện lên rồi biến mất.
Các nữ pháp sư vừa tán gẫu vừa ăn những lát tôm hùm nhúng nước sốt. Họ nói rất khẽ và bằng Cổ Ngữ. Mặc dù họ không nhìn anh, nhưng chắc chắn họ đang nói chuyện về anh. Anh tăng cường độ nhạy của tai một cách kín đáo, trong khi giả vờ bận bịu với mấy con tôm.
“...với Yennefer sao?” người tóc đỏ lặp lại, chơi đùa với sợi dây chuyền ngọc trai đang đeo chặt tới mức trông như một cái xích cổ. “Cô đang đùa tôi à, Sabrina?”
“Không hề,” Sabrina Glevissig phủ nhận. “Cô không tin nổi đâu, nhưng nó đã diễn ra được vài năm rồi. Tôi ngạc nhiên đấy – làm sao anh ta chịu nổi con quỷ cái đó chứ?”
“Có gì mà ngạc nhiên? Cô ả đã bỏ bùa anh ta. Tôi còn không biết là mình đã làm thế bao lần rồi?”
“Anh ta là một witcher. Họ không thể bị bỏ bùa được. Ít ra thì cũng không lâu dài.”
“Nếu thế thì chắc chỉ có tình yêu thôi.” Người tóc đỏ thở dài bâng khuâng. “Và tình yêu thì mù quáng.”
“Anh ta mới là kẻ bị mù.” Sabrina nhăn mặt. “Cô có tin nổi không, Marti, rằng cô ta dám nhận là bạn học của tôi? Bloede pest, cô ta còn già hơn cả tôi...Thôi kệ đi, tôi nói nghiêm túc đấy, cô ta cực kỳ nhạy cảm với witcher đó. Merigold bé nhỏ vừa mới cười với anh ta một cái thôi mà mụ phù thủy này ngay lập tức xỉa xói và đuổi cô ấy đi. Và ngay cả bây giờ...nhìn cô ta mà xem. Cô ta đang đứng đó với Francesca nhưng mắt đâu có rời khỏi anh ta đâu.”
“Cô ta sợ,” người tóc đỏ cười khúc khích, “rằng chúng ta sẽ cướp mất anh ta, kể cả trong một đêm thôi. Thế nào, Sabrina? Chúng ta có nên thử không? Người đàn ông nhìn hấp dẫn đó chứ, khác xa so với mấy gã quý tộc kiêu ngạo của chúng ta, suốt ngày chỉ biết than vãn và....”
“Nói bé thôi, Marti,” Sabrina rít lên. “Đừng nháy mắt và nhe răng ra cười với anh ta nữa. Yennefer đang quan sát kia kìa. Giữ thể diện chút đi. Cô muốn quyến rũ anh ta sao? Không được tế nhị cho lắm đâu.”
“Hmm, cô nói phải,” Marti đồng ý. “Nhưng nếu bỗng dưng anh ta lại tiến về phía này và tự đề nghị với chúng ta thì sao?”
“Nếu vậy,” Sabrina ném một ánh nhìn như thú săn mồi về phía witcher, “thì tôi sẽ tự nguyện hiến dâng bản thân mình trong nháy mắt, kể cả nếu chúng tôi có phải làm trên một hòn đá đi chăng nữa.”
“Và tôi cũng như vậy,” Marti cười khúc khích, “kể cả nếu trên lưng một con nhím.”
Nhìn chằm chằm vào tấm khăn trải bàn, witcher giấu mặt đằng sau những con tôm và lá bắp cải, mừng rằng các mạch máu bị đột biến không làm anh đỏ mặt được.
“Witcher Geralt?”
Anh nuốt con tôm và quay lại. Một pháp sư với gương mặt trông rất quen đang mỉm cười, tay đặt trên ve áo trang trí đẹp đẽ của chiếc áo chẽn tím.
“Dorregaray xứ Vole. Chúng ta biết nhau. Chúng ta gặp ở....”
“Tôi có nhớ. Xin thứ lỗi, tôi đã không nhận ra anh từ đầu. Rất vui được gặp anh...”
Người pháp sư cười lớn hơn chút nữa, cầm lên hai cái cốc từ khay của người phục vụ.
“Tôi đã quan sát anh được một lúc,” anh ta thú nhận, mời Geralt một cốc. “Anh nói như vậy với bất kỳ ai mà Yennefer đã giới thiệu cho anh. Đó là một màn kịch hay chỉ là một cách tiếp cận khôn khéo?”
“Phép lịch sự.”
“Với họ ư?” Dorregaray chỉ vào đám đông. “Tin tôi đi, họ không xứng đáng được như vậy đâu. Họ là một lũ lừa đảo, ghen tuông và láo khoét. Họ sẽ không coi trọng phép lịch sự của anh và thậm chí có thể chỉ coi nó như trò đùa. Đối với họ, witcher, người ta cần phải nói chuyện theo cách của họ, hèn mọn, kiêu ngạo, thô lỗ, khi đó thì anh mới có thể làm họ thấy ấn tượng. Anh có muốn uống với tôi không?”
“Cái thứ nước rửa chén mà họ phục vụ ở đây sao?” Geralt mỉm cười dễ chịu. “Thật kinh khủng. Nhưng nếu anh muốn...tôi sẽ cố thử.”
Sabrina và Marti, đang nghe lén từ đằng sau chiếc bàn của họ, phá lên cười. Dorregaray ném một ánh mắt như dao găm về phía họ, quay lại và cụng ly với anh, lần này là với một nụ cười thành tâm.
“Điểm cộng cho anh,” anh ta thừa nhận vui vẻ. “Anh học nhanh đấy. Chết tiệt thật, anh kiếm đâu ra trí khôn như vậy hả, witcher? Trên con đường tìm kiếm những giống loài sắp tuyệt chủng sao? Vì sức khỏe của anh nào. Anh có thể không tin, nhưng anh là một trong số ít người ở đây mà tôi thực sự muốn chúc sức khỏe.”
“Thật vậy sao?” Geralt nhấp một ngụm, tận hưởng hương vị. “Mặc dù công việc của tôi là đồ sát hết những sinh vật đang sắp tuyệt chủng.”
“Đừng bám lấy lời tôi như thế,” người pháp sư vỗ nhẹ vào tay anh. “Buổi tiệc chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Anh có lẽ sẽ còn nói chuyện với nhiều người nữa, vậy tốt hơn hết là nên để dành mấy câu nhận xét hóm hỉnh đó đi. Còn về nghề nghiệp của anh...Anh, Geralt, ít ra còn có chút tự trọng để không giữ lại chiến tích. Nhưng hãy nhìn xung quanh mà xem. Cứ nhìn đi, mặc kệ qui tắc, họ thích được nhìn.”
Witcher nghe theo và dán mắt nhìn vào ngực Sabrina Glevissig.
“Nhìn kỹ vào.” Dorregaray túm lấy tay áo anh và chỉ về phía một nữ pháp sư đang đi qua. “Giày làm từ da của agama một sừng. Anh để ý thấy không?”
Anh gật đầu – không được thành thật cho lắm, bởi vì anh chỉ để ý thấy những gì mà chiếc áo tuyn trong suốt đã không che lại được.
“Oh, và ở đây chúng ta có một con rắn hổ mang đá,” người pháp sư lại chỉ ra chính xác một cặp giày nữa đang diễu hành qua đại sảnh. Mốt thời trang gần đây, mà đã làm cho những chiếc váy ngắn lại, đã giúp anh ta rất nhiều. “Và ở đằng kia...kỳ đà trắng. Kỳ nhông lửa. Wyvern. Cá sấu bốn mắt. Basilisk....Tất cả bọn chúng, không ngoại lệ, đều là những loài đang bị đe dọa. Chết tiệt, sao không trung thành với da bê và lợn đi?”
“Anh lại lảm nhảm về da như mọi khi đấy à, Dorregaray?” Philippa hỏi trong khi tiến lại phía họ. “Về thuộc da và đóng giày? Thật là một chủ đề tầm thường và kinh tởm.”
“Mỗi người mỗi cảnh,” người pháp sư cau có. “Cô có mấy viền ren đẹp đấy, Philippa! Chồn kim cương, nếu tôi không nhầm? Quả thật là rất xinh xắn. Đương nhiên là cô biết loài này đã bị tuyệt chủng 20 năm về trước vì bộ lông tuyệt đẹp của chúng chứ?”
“30 năm về trước,” Philippa sửa lại, ăn nốt mấy con tôm còn sót. “Tôi biết, tôi biết, loài này chắc chắn sẽ được hồi sinh nếu tôi cho người thêu ren bằng giẻ lau sàn lên váy tôi. Tôi đã cân nhắc rồi đó chứ. Tiếc thay, màu sắc sẽ không được hợp cho lắm.”
“Hãy chuyển sang một cái bàn khác đi,” witcher đề nghị. “Tôi trông thấy một bát trứng cá muối khá ổn. Và vì cá tầm hồ cũng đang sắp tuyệt chủng rồi, chúng ta phải nhanh lên.”
“Trứng cá muối cùng với anh ư? Tôi đã mơ đến điều này.” Philippa nháy mắt, luồn vào dưới cánh tay anh. Cô ta có mùi quế và cam tùng. “Vậy thì nhanh lên thôi. Anh có đi cùng chúng tôi không, Dorregaray? Không à? Vậy thì hẹn gặp lại sau nhé, chúc vui vẻ.”
Người pháp sư khịt mũi và quay đi. Sabrina Glevissig và cô bạn tóc đỏ nhìn theo bọn họ với ánh mắt còn độc hơn là nọc độc của rắn hổ mang đang sắp tuyệt chủng.
“Dorregaray,” Philippa thì thầm, ép người vào gần Geralt không chút xấu hổ, “là gián điệp của vua Ethain xứ Cidaris. Hãy cẩn thận. Mấy cuộc trò chuyện về động vật bò sát và lông thú chỉ là màn dạo đầu cho cuộc tra khảo thôi. Và Sabrina Glevissig đang dỏng tai lên nghe...”
“....bởi vì cô ta do thám cho Henselt của Kaedwen,” anh nói nốt. “Tôi biết, cô đã nhắc từ lúc trước rồi. Và cái người tóc đỏ đó, bạn cô ta...”
“Cô ta nhuộm thôi. Anh không có mắt à? Đấy là Marti Sodergren.”
“Cô ta đang do thám cho ai?”
“Marti ư?” Philippa cười, hàm răng sáng lên bên dưới đôi môi đỏ chót. “Chẳng ai cả. Marti không có hứng thú với chính trị.”
“Nhảm nhí. Tôi tưởng ai ở đây cũng đều là gián điệp cả chứ.”
“Rất nhiều người như vậy,” nữ pháp sư nháy mắt. “Nhưng không phải tất cả. Không phải Marti Sodergren. Marti là một người trị thương. Và bị cuồng dâm. Ah, chết tiệt, nhìn xem! Trứng cá muối bị ăn hết rồi! Đến tận quả cuối cùng! Thậm chí có kẻ còn liếm cái bát nữa! Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Bây giờ,” Geralt mỉm cười vô tội, “cô sẽ nói rằng có thứ gì đó đang diễn ra. Cô sẽ nói rằng tôi phải từ bỏ sự trung lập và chọn lấy một phe. Cô sẽ muốn cá cược. Tôi không thể tưởng tượng ra nổi phần thưởng của mình sẽ là gì đây nếu tôi thắng. Nhưng tôi biết mình sẽ phải làm gì nếu thua.”
Philippa Eilhart im lặng trong một lúc lâu, không rời mắt khỏi anh.
“Đáng lẽ ra tôi nên biết,” cô ta nói khẽ. “Dijkstra mất trí thật rồi. Ông ta đã đề nghị với anh một thỏa thuận. Dù cho tôi đã cảnh báo ông ta về sự khinh miệt của anh đối với gián điệp.”
“Tôi không khinh miệt gì các gián điệp. Tôi khinh miệt sự rình mò. Và chính bản thân sự khinh miệt. Đừng đánh cá cái gì hết, Philippa. Tôi cũng cảm thấy có chuyện gì đó đang diễn ra. Và cứ kệ như thế đi. Tôi không liên quan và không quan tâm.”
“Anh đã nói như vậy một lần rồi. Ở Oxenfurt.”
“Tôi mừng là cô còn nhớ. Tôi hy vọng là cô cũng nhớ cả hoàn cảnh khi tôi thốt ra câu đấy.”
“Một cách hoàn hảo. Tôi đã không tiết lộ cho anh danh tính của kẻ đứng đằng sau Rience. Tôi đã để hắn chạy mất. Ôi, anh đã tức giận với tôi đến nhường nào....”
“Đó là nói giảm đi nhiều rồi đấy.”
“Giờ là lúc để chuộc lỗi. Tôi sẽ cho anh Rience vào ngày mai. Đừng cắt ngang, đừng ra vẻ. Đây không phải cá cược gì hết. Mà là một lời hứa, và tôi luôn giữ lời hứa. Xin đừng hỏi gì cả. Hãy đợi đến ngày mai. Giờ thì chúng ta sẽ tập trung vào trứng cá muối và tán gẫu mấy chuyện vớ vẩn.”
“Không có trứng cá muối.”
“Đợi tôi một lát.”
Cô ta nhìn xung quanh, di chuyển bàn tay và thì thầm một câu thần chú. Chiếc bát làm bằng bạc, có hình dạng như một con cá đang bơi, ngay lập tức chất đầy trứng của loài cá tầm đang có nguy cơ tuyệt chủng. Witcher mỉm cười.
“Có thể đỡ đói bằng ảo ảnh được không?”
“Không. Nhưng đủ để thỏa mãn cơn thèm. Thử chút đi.”
“Hmm...quả thực...có vẻ như còn ngon hơn là đồ thật.”
“Và anh sẽ không bị tăng cân,” nữ pháp sư tự hào tuyên bố, vắt chanh lên một thìa đầy trứng. “Lấy giùm tôi một ly vang trắng được không?”
“Không vấn đề gì. Philippa này?”
“Tôi đang nghe đây.”
“Qui tắc ứng xử đã nghiêm cấm việc sử dụng ma thuật. Có lẽ chỉ cần gọi lên ảo ảnh về vị giác thì phù hợp hơn? Tôi chắc là cô có thể...”
“Đương nhiên là tôi có thể,” Philippa Eilhart nhìn anh qua chiếc ly. “Cấu trúc của câu thần chú đó còn đơn giản hơn của một cái chày. Nhưng nếu chỉ với ảo ảnh về vị giác thì chúng ta sẽ bị tước mất thú vui của hành động ăn uống. Động tác, quá trình, cử chỉ,....những màn tán gẫu đi theo nó, những ánh mắt chạm nhau,...Hãy để tôi tiêu khiển cho anh bằng một ví dụ hài hước, được chứ?”
“Tôi đang cười đây rồi.”
“Tôi cũng có thể gọi lên một cơn cực khoái nữa.”
Trước khi witcher có lại khả năng mở mồm ra nói, một nữ pháp sư mảnh mai, hơi lùn với mái tóc dài, thẳng, đẹp tiến lại phía họ. Anh nhận ra cô ngay lập tức – đó là người phụ nữ với đôi giày làm từ da agama một sừng và chiếc áo xanh bằng vải tuyn mà thậm chí không thể che nổi những chi tiết tí xíu như cái chấm bé tẹo trên ngực trái của cô.
“Xin thứ lỗi,” cô nói, “nhưng tôi phải cắt ngang màn tán tỉnh của chị, Philippa. Radcliffe và Dethmold đang muốn xin chị chút thời gian. Việc khẩn.”
“Nếu thế thì tôi phải đi thôi. Tạm biệt, Geralt. Chúng ta sẽ lại tán tỉnh vào một lúc khác!”
“Aha!” người tóc vàng nhìn anh. “Geralt. Witcher mà Yennefer đang phát điên vì đây sao? Tôi đã quan sát anh và tự hỏi không biết anh là thằng quái nào đây. Tôi đã thực sự cảm thấy khó chịu!”
“Tôi biết cảm giác đó thế nào,” anh nói mỉa, mỉm cười lịch sự. “Tôi đang trải qua nó ngay bây giờ đây.”
“Xin thứ lỗi cho sự thẳng thắn của tôi. Tôi là Keira Metz. Ôi, trứng cá muối này!”
“Cẩn thận đấy, nó là một ảo ảnh.”
“Quỷ sứ thật, anh nói phải!” Nữ pháp sư đánh rơi cái thìa như thể nó là đuôi của một loài bọ cạp nguy hiểm nào đó. “Ai mà lại có thể trơ trẽn đến mức...Anh ư? Anh có thể triệu hồi một ảo ảnh cấp bộ bốn sao? Anh?”
“Tôi,” anh nói dối, vẫn không ngừng cười. “Tôi là một pháp sư quyền năng, giả vờ làm một witcher để giữ kín thân phận của mình. Cô thật sự tin rằng Yennefer sẽ phải lòng một witcher tầm thường sao?”
Keira Metz nhìn vào mắt anh, cau có.
Trên cổ cô là một tấm mề đay có hình một cái khóa chữ thập, làm bằng bạc chấm vài viên thạch anh.
“Cô có muốn chút rượu không?” anh đề nghị để phá vỡ sự im lặng khó chịu. Anh lo rằng trò đùa của mình đã không được tiếp nhận tốt lắm.
“Không, cảm ơn....bạn đồng nghiệp.” Keira nói lạnh lùng. “Tôi không uống. Tôi không thể. Tối nay tôi sẽ có thai.”
“Với ai đây?” người bạn nhuộm tóc, mặc chiếc áo lụa trong suốt với họa tiết trang trí được đặt khéo léo của Sabrina Glevissig đi ngang qua hỏi. “Với ai?” cô ta lặp lại, chớp chớp mi mắt một cách vô tội.
Keira quay đầu lại và nhìn cô ta một lượt từ đôi giầy kì đà trắng cho đến chiếc mũ miện bằng ngọc trai.
“Có liên quan gì đến cô?”
“Không hề. Hiếu kỳ nghề nghiệp thôi. Cô không định giới thiệu tôi với bạn mình sao, Geralt xứ Rivia nổi tiếng?”
“Với sự không vui lòng. Nhưng chúng tôi biết rằng chẳng thể nào tống khứ nổi cô. Geralt, đây là Marti Sodergren, một người trị thương. Cô ấy chuyên về thuốc kích thích.”
“Chúng ta có cần phải nói chuyện công việc thế không? Oh, cô để lại chút trứng cá muối cho tôi à? Tử tế quá.”
“Cẩn thận đấy,” Witcher và Keira đồng thanh nói. “Nó là một ảo ảnh.”
“Đúng thật!” Marti Sodergren cúi xuống, nhăn mũi, rồi với lấy một cái cốc và săm soi vết son đỏ in trên miệng. “Philippa Eilhart, không có gì ngạc nhiên cả. Còn ai khác dám làm trò này nữa đây? Thật là một mụ già quỷ quái. Hai người có biết chị ta đang do thám cho Vizimir của Redania không?”
“Và cô ta còn bị cuồng dâm nữa?” witcher đánh liều. Marti và Keira cùng khịt mũi một lúc.
“Anh trông đợi vào chuyện đó khi gặp chị ta à?” người trị thương hỏi. “Nếu thế thì chắc là có người đã nói đểu với anh rồi. Đàn ông không còn nằm trong diện ưa thích của Philippa nữa.”
“Hay có lẽ anh là một người phụ nữ?” Keira Metz bĩu môi. “Có lẽ anh đang giả trang thành một người đàn ông nhỉ, bạn đồng nghiệp? Để giữ kín danh tính? Cô biết không, Marti, anh ấy thú nhận với tôi một phút trước rằng anh ấy thích giả vờ.”
“Anh ấy thích và đang làm thật đó chứ,” Marti cười nham hiểm. “Đúng không, Geralt? Trước đó không lâu tôi thấy anh giả vờ bị lãng tai và không hiểu Cổ Ngữ.”
“Anh ấy có nhiều khiếm khuyết lắm,” Yennefer nói lạnh lùng, tiến lại gần họ và quấn chặt lấy tay witcher như giữ của. “Anh ấy chỉ toàn là khuyết điểm không thôi. Các cô đang phí thời gian rồi.”
“Có vẻ như vậy,” Marti Sodergren đồng tình, vẫn đang mỉm cười. “Chúc hai người vui vẻ. Đi thôi, Keira, hãy tìm cái gì đó...ít cồn để uống đi. Có lẽ tôi cũng sẽ quyết định làm gì đó tối nay?”
“Uff,” anh thở phào sau khi họ đi khỏi. “Căn giờ chuẩn lắm, Yen. Cám ơn em.”
“Anh đang cám ơn em sao? Nghe giả tạo quá. Trong đại sảnh này có tổng cộng 11 người phụ nữ đang khoe ngực qua những chiếc áo trong suốt. Em bỏ anh lại đây nửa tiếng, quay lại chỉ để thấy anh đã đang nói chuyện với hai người rồi...”
Yennefer ngừng lại, nhìn vào cái bát hình con cá.
“...và đang ăn một ảo ảnh.” Cô thêm vào. “Ôi, Geralt, Geralt. Đi nào. Đang có một cơ hội để giới thiệu anh với những người đáng để giới thiệu đây rồi.”
“Có phải một trong những người đó là Vilgefortz không?”
“Kỳ lạ thật,” nữ pháp sư nheo mắt, “rằng anh lại hỏi về anh ta. Phải, Vilgefortz muốn được gặp và nói chuyện với anh. Em phải cảnh báo trước rằng cuộc trò chuyện này có thể sẽ gần gũi và thân mật, nhưng đừng để bị lừa. Vilgefortz là một tay chơi kỳ cựu và lão luyện. Em không biết anh ta muốn gì ở anh, nhưng hãy thật cảnh giác.”
“Anh sẽ,” anh thở dài. “Nhưng anh nghi ngờ rằng tay chơi lão luyện này của em cũng sẽ không làm anh ngạc nhiên nổi đâu. Nhất là sau những gì anh đã phải trải qua suốt buổi tối nay. Anh đã bị gián điệp tra khảo, dìm trong những loài bò sát và động vật sắp tuyệt chủng. Anh đã bị nhét ăn trứng cá muối không thực sự tồn tại. Những kẻ cuồng dâm không có hứng thú với đàn ông đã nghi ngờ bản lĩnh đàn ông của anh, đe dọa cưỡng bức anh trên lưng một con nhím, thai nghén và thậm chí là cả một kiểu cực khoái mà không cần đến bất cứ chuyển động nào. Ugh...”
“Anh uống có nhiều không đấy?”
“Chỉ một chút vang trắng từ Cidaris. Nhưng chắc là có thuốc kích thích trong đó...Yen? Sau cuộc nói chuyện với Vilgefortz chúng ta có thể quay lại Loxia được không?”
“Chúng ta sẽ không quay lại Loxia.”
“Cái gì?”
“Em muốn ở lại Aretuza tối nay. Với anh. Anh nói có thuốc kích thích sao? Ở trong rượu? Thú vị đấy...”