[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire

Chương 12 : CHƯƠNG IV.III

Ngày đăng: 23:10 07/05/20

***
Băng Rats nhảy dựng lên, bị đánh thức dậy bởi một tiếng hét the thé vang vọng khắp những bước tường của hang động. Asse và Reef rút kiếm ra, Spark bật lên mấy câu chửi thề, bởi vì đầu cô ta đập vào một tảng nhũ lồi ra.
“Có chuyện gì thế?” Kayleigh la lên. “Có chuyện gì thế?”
Hang động rất tối, mặc dù bên ngoài mặt trời đang tỏa sáng. Băng Rats đang nghỉ ngơi sau cả một đêm trên yên ngựa trốn chạy khỏi những kẻ truy đuổi. Giselher đốt một bó đuốc, đứng dậy và đi ra chỗ Ciri và Mistle đang ngủ, như mọi khi, cách xa phần còn lại của nhóm. Ciri ngồi bệt dưới đất, đầu cúi thấp. Mistle ôm lấy cô bé.
Giselher giơ cao ngọn đuốc. Những người khác cũng lại gần. Mistle choàng một cái chăn lông lên vai Ciri.
“Nghe này, Mistle,” thủ lĩnh của băng Rats nói nghiêm túc, “tôi chưa bao giờ can thiệp vào chuyện mà các cô làm trên giường. Tôi chưa bao giờ nói một câu chế nhạo. Tôi luôn cố gắng quay đi và phớt lờ nó. Đây là vấn đề của cô và sở thích của cô, tôi không phản đối gì chừng nào các cô vẫn giữ im lặng và kín đáo. Nhưng lần này thì hơi quá đà rồi đó.”
“Đừng có ngu,” Mistle cắt ngang. “Anh nghĩ chúng tôi làm gì,...Cô ấy la hét trong giấc ngủ! Một cơn ác mộng!”
“Cô đã hét à, Falka?”
Ciri gật đầu.
“Giấc mơ có tồi tệ lắm không? Cô đã mơ thấy cái gì?”
“Để cô ấy yên!”
“Im đi Mistle. Falka?”
“Một người, một người thân của tôi,” Ciri ấp úng, “một con ngựa đá trúng ông ấy. Móng guốc...tôi có thể cảm thấy...tôi cảm thấy cơn đau của ông ấy...ở đầu và chân...nó vẫn còn đau. Xin lỗi, tôi đã đánh thức mọi người dậy.”
“Không cần xin lỗi.” Giselher nói, nhìn Mistle. “Hai người mới xứng đáng nhận lời xin lỗi của tôi. Một giấc mơ? Ai mà chả mơ. Tất cả mọi người.”
Ciri nhắm mắt. Cô không chắc là Giselher nói đúng.
***
Anh tỉnh dậy bởi một cú đá.
Anh đang nằm ngửa dưới đất, đầu dựa vào bánh của chiếc xe hàng bị lật, và bên cạnh anh là Dandelion đang quỳ. Người đàn ông đã đá anh đội một chiếc mũ sắt tròn và áo khoác độn. Bên cạnh anh ta là một người khác. Cả hai đều đang cầm dây cương, treo trên yên ngựa của họ là giáo và khiên.
“Thợ xay bột hay cái quái gì đây?”
Người lính kia nhún vai. Geralt trông thấy Dandelion không rời mắt khỏi những cái khiên. Anh cũng nhận ra từ lâu rằng chúng có in hình hoa huệ trên đó. Biểu tượng của vương quốc Temeria. Dấu hiệu đó cũng được mặc bởi những người lính khác đang ngồi trên lưng ngựa ở xung quanh họ. Đa số đang bận đi bắt ngựa và mót đồ. Từ những cái xác chủ yếu khoác áo choàng đen của Nilfgaard.
Khu trại trở thành một đống tàn tích bốc khói sau cuộc tấn công, nhưng có vẻ như những người nông dân đã không bỏ chạy quá xa. Những người lính mang khiên hình hoa huệ đang đẩy họ vào thành từng nhóm, miệng la ó.
Milva, Zoltan, Percival và Regis không thấy tăm hơi đâu cả. Đang ngồi bên cạnh họ là vị anh hùng của phiên tòa vừa xong, con mèo đen, ngắm nhìn Geralt với đôi mắt vàng. Witcher cảm thấy hơi ngạc nhiên, thường thì mèo không thích ở gần anh cho lắm. Anh chưa có thời gian để suy ngẫm về hiện tượng lạ lùng này thì bị một người lính chọc bằng cán giáo.
“Đứng dậy, cả hai người! Này, gã tóc trắng có một thanh kiếm!”
“Bỏ kiếm xuống!” người lính kia quát lên, gọi những người khác tới.
“Bỏ kiếm xuống không ta sẽ xuyên ngọn giáo này qua ngươi!”
Geralt tuân lệnh. Anh cảm thấy đầu ong ong.
“Các ngươi là lũ quái nào thế?”
“Lữ khách.” Dandelion trả lời.
“Chắc rồi,” người lính khịt mũi. “Đang về nhà hả? Đào ngũ? Các ngươi đã rũ bỏ màu áo và trốn khỏi đơn vị? Nhiều kẻ trong trại này cũng giống thế lắm, chúng ăn bánh mì của quân đội nhưng Nilfgaard làm chúng sợ vãi ra quần! Một số là bạn bè cũ của chúng ta! Từ đơn vị của chúng ta!”
“Giờ thì bọn lữ khách này đang đợi một chuyến hành trình khác,” người lính kia bật cười. “Một hành trình rất ngắn! Lên một cành cây!”
“Chúng tôi không phải lính đào ngũ!” Nhà thơ kêu lên.
“Rồi chúng ta sẽ biết. Khi các ngươi giải trình trước ngài sĩ quan.”
Từ một vòng tròn các cung thủ ngồi trên lưng ngựa xuất hiện một toán kỵ binh nhẹ dẫn đầu bởi vài người mặc giáp nặng và mũ sắt có ngù trắng. Dandelion nhìn các hiệp sĩ đang lại gần, phủi đi bột mì dính trên áo và nhổ vào hai tay, sửa lại tóc tai.
“Anh, Geralt, hãy giữ im lặng.” Cậu cảnh báo. “Để tôi nói chuyện. Đây là các hiệp sĩ. Họ vừa mới đánh bại Nilfgaard. Chúng ta không làm gì sai trái cả. Tôi biết cách nói chuyện với các quý tộc. Chúng ta phải cho họ thấy là mình đang đối mặt với những người cùng đẳng cấp chứ không phải thường dân.”
“Dandelion, xin cậu...”
“Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi. Tôi biết ngôn ngữ của hiệp sĩ và quý tộc, một nửa Temeria biết đến tôi. Này, đám đày tớ kia, tránh ra! Ta sẽ nói chuyện với chủ nhân của các ngươi!”
Những người lính nhìn anh nghi hoặc, nhưng miễn cưỡng nhấc giáo lên và rẽ ra hai bên. Dandelion và Geralt tiến lại phía các hiệp sĩ. Nhà thơ bước đi với dáng vẻ kiêu hãnh và cao quý, không phù hợp lắm với một người đang dính đầy bột mì.
“Đứng lại!” một hiệp sĩ la lên. “Không tiến thêm bước nào nữa! Các ngươi là lũ chó nào?”
“Và tôi là ai mà phải nói?” Dandelion nói, tay chống lên hông. “Và vì lý do gì? Lãnh chúa nào mà lại đi quấy rối những lữ khách vô tội?”
“Ngươi không phải là người đang hỏi ở đây, quân vô lại! Trả lời đi!”
Nhà thơ ngẩng đầu lên và nghiên cứu gia huy trên khiên và cờ của các hiệp sĩ.
“Ba trái tim đỏ trên nền cờ vàng.” Cậu bắt đầu, “điều này nghĩa là ngài là một người nhà Aubry. Trên khiên có hình ba cái răng tức ngài phải là con cả của Anzelm Aubry. Tôi biết rất rõ cha ngài, thưa hiệp sĩ. Và ngài, gia huy màu bạc nào trên áo ngài kia? Một sọc đen với hai đầu griffin ở hai bên? Gia huy của nhà Paperbrock, nếu tôi không nhầm, và trong phạm trù này thì tôi hiếm khi nhầm. Sọc đen, theo như người ta nói, cho thấy đây là một người thông thái trong gia đình.”
“Im đi, chết tiệt.” Geralt kêu lên.
“Tôi là nhà thơ Dandelion nổi tiếng!” nhà thi sĩ khoe khoang, phớt lờ anh. “Chắc chắn là các ngài đã từng nghe đến tôi. Vậy, hãy dẫn tôi đến gặp chỉ huy của các ngài, bởi vì tôi quen nói chuyện với người ngang hàng hơn.”
Các kỵ sĩ im lặng, nhưng biểu cảm trên gương mặt họ ngày càng kém thân thiện dần, và bàn tay đeo găng sắt siết chặt dây cương hơn. Dandelion, rõ ràng là không để ý thấy.
“Ngài làm sao thế?” cậu hỏi với giọng sửng sốt. “Ngài nhìn cái gì, hả hiệp sĩ? Phải, tôi đang nói với ngài đó, Sọc Đen. Ngài không nên làm mặt như vậy. Có ai đã khuyên ngài là nheo mắt lại và nghiến răng thì trông nam tính và đáng sợ hơn à? Người đấy đã lừa ngài rồi. Ngài trông giống một người bị táo bón suốt một tuần vậy!”
“Bắt chúng!” con cả của Anzelm Aubry, người mang tấm khiên với ba trái tim đỏ gầm lên. Người hiệp sĩ với sọc đen của nhà Paperbrock thúc ngựa tới trước.
“Bắt chúng! Trói gô lũ khốn lại!”
***
Họ đi sau những con ngựa, bị kéo bởi dây trói cổ tay và buộc vào yên cương. Họ bước, thỉnh thoảng chạy, bởi vì các kỵ sĩ không thương xót lũ ngựa hay tù nhân. Dandelion vấp ngã hai lần và bị kéo lê đi, la hét cho tới khi họ dừng lại. Những người lính giúp cậu đứng dậy bằng cán giáo và lạnh lùng đẩy họ đi tiếp. Bụi mù mắt họ, làm họ nghẹt thở và chui sâu trong mũi. Cái khát thiêu đốt cổ họng họ.
Chỉ có một điều duy nhất khiến họ an tâm – con đường đang dẫn về phía nam. Cuối cùng Geralt cũng đang đi đúng hướng – và khá nhanh là đằng khác. Tuy nhiên, anh không thấy vui vẻ cho lắm. Anh đã tưởng tượng là chuyến đi sẽ khác hơn thế này.
Họ đến đích vừa kịp lúc cổ họng Dandelion khàn đi vì chửi rủa lẫn cầu xin sự thương hại, và cơn đau trên đầu gối và khuỷu tay Geralt trở thành tra tấn thực sự, đủ nghiêm trọng để witcher bắt đầu cân nhắc những giải pháp tuyệt vọng.
Họ tới một khu cắm trại của quân đội, rải rác quanh một pháo đài đổ nát cháy mất một nửa. Họ bị dẫn qua lửa trại, và những căn lều trang trí với gia huy hiệp sĩ, vây tròn quanh một khoảng đất rộng được chắn bởi một hàng rào lớn cháy nham nhở.
Khi trông thấy một máng nước cho ngựa, Geralt và Dandelion giật giật sợi dây. Những kỵ sĩ ban đầu không muốn để họ uống nước, nhưng con trai của Anzelm Aubry nhớ đến mối giao hảo của Dandelion với cha mình và thương hại họ. Họ chen vào giữa những con ngựa, uống và rửa mặt với bàn tay bị trói. Một cái giật dây ngay lập tức đưa họ quay lại thực tại.
“Các anh đã mang ai đến cho ta lần này đây?” một hiệp sĩ cao, gầy trong bộ giáp mạ vàng hỏi, tay gõ lên cán cây baton trang trí hoa mĩ. “Đừng nói là lại thêm gián điệp nữa nhé?”
“Gián điệp hoặc bọn đào ngũ,” con trai của Anzelm Aubry xác nhận. “Chúng bị bắt ở khu trại bên cạnh Cholta, khi chúng tôi đẩy lui cuộc tấn công của bọn Nilfgaard. Chúng là những thành phần rất khả nghi!”
Vị hiệp sĩ mặc giáp vàng khịt mũi, rồi khám xét Dandelion kỹ càng, gương mặt nghiêm nghị, tuy vẫn còn trẻ chợt sáng lên.
“Vớ vẩn. Cởi trói cho họ đi.”
“Nhưng chúng là gián điệp của Nilfgaard!” vị hiệp sĩ sọc đen từ gia tộc Paperbrock phản đối. “Đặc biệt là tên đó, thằng khốn sủa như chó dại kia. Hắn nói hắn là một nhà thơ, mẹ kiếp!”
“Và ngài ấy không nói dối đâu.” Vị hiệp sĩ mặc giáp vàng mỉm cười. “Đây là nhà thơ Dandelion. Ta biết ngài ấy. Cởi trói đi. Và cả người kia nữa.”
“Ngài có chắc không, bá tước?”
“Đây là lệnh, hiệp sĩ Paperbrock.”
“Vậy mà anh nghĩ là tôi không có ích, nhỉ?” Dandelion lầm bầm với Geralt, xoa xoa cổ tay nơi mà bị trói gô nãy giờ. “Giờ thì anh thấy đấy. Danh tiếng đã đi trước tôi, ở đâu tôi cũng được biết đến và vinh danh.”
Geralt không bình luận gì vì đang bận mát xa cổ tay, đầu gối và cùi chỏ.
“Xin hãy thứ lỗi cho các chàng trai.” Vị hiệp sĩ với tước hiệu bá tước nói. “Ở đâu họ cũng thấy gián điệp Nilfgaard. Mỗi tốp đi tuần là lại lôi về vài người bị tình nghi là gián điệp. Ý ta là tất cả những ai nổi bật giữa đám đông. Và ngài, Dandelion cao quý, rất nổi bật. Làm sao ngài lại tới được Cholta, cùng những người tị nạn?”
“Chúng tôi đang trên đường tới Maribor từ Dillingen,” Dandelion bịa ra, “thì bị dính vào mớ hỗn độn này, tôi và bạn tôi, cũng là...một nhà thơ. Chắc là ngài biết anh ấy, tên anh ấy là Giraldus.”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, ta đã đọc thơ của ngài, thưa ngài Giraldus.” Người bá tước khoe. “Thật là một vinh hạnh. Tên ta là Daniel Etcheverry, bá tước của Garramone. Thề trên danh dự của ta, ngài Dandelion, nhiều thứ đã thay đổi kể từ lần cuối ngài đến thăm triều đình vua Foltest.”
“Không nghi ngờ gì là rất nhiều.”
“Ai mà tưởng tượng nổi,” vị bá tước cau mày, “là chuyện này lại xảy ra. Verden bị Emhyr chiếm giữ, Brugge cũng đã bị chinh phạt, Sodden lại lần nữa bốc cháy...và chúng ta rút lui, liên tục phải rút lui...Ta xin lỗi, ý ta là: thực hiện một bước di chuyển chiến thuật. Nilfgaard đốt phá và cướp bóc khắp nơi, chúng đã đang trên đường đến bờ sông Ina và bao vây pháo đài Razwan và Mayena. Vậy mà quân đội vẫn đang di chuyển chiến thuật.”
“Khi tôi thấy những bông hoa huệ của ngài cạnh dòng Cholta,” Dandelion nói, “tôi đã tin chắc đó là một cuộc tấn công.”
“Chỉ là phản công mà thôi.” Daniel Etcheverry sửa lại. “Một trận đánh thăm dò. Chúng tôi vượt sông và tiêu diệt vài toán tuần tra của Nilfgaard cùng mấy biệt đội Scoia’tael đang thiêu rụi làng mạc. Tất cả những gì ngài thấy ở đây là phần còn lại của pháo đài Ameria, khi chúng tôi chiếm lại nó. Và pháo đài Carcano cùng Vidort đã bị thiêu trụi đến tận nền móng...cả vùng phía nam đang ngập trong máu, lửa và khói...Ôi, ta đang làm các ngài chán rồi. Các ngài chắc đã biết chuyện xảy ra ở Brugge và Sodden, các ngài theo đoàn tị nạn đến đây mà. Và lính của ta đã lầm các ngài là gián điệp! Hãy để ta mời các ngài ăn trưa thay lời xin lỗi. Có một vài quý tộc sẽ rất vui khi thấy ngài, nhà thơ.”
“Đó là một vinh hạnh rất lớn với chúng tôi.” Geralt cúi chào, có phần cứng nhắc. “Nhưng thời gian đang trôi. Chúng tôi cần lên đường ngay.”
“Xin đừng thấy khó xử.” Daniel Etcheverry mỉm cười. “Chỉ là một bữa ăn đơn giản của người lính thôi mà. Thịt hươu, chim, hoa quả, nấm...”
“Từ chối,” Dandelion nuốt nước bọt và lườm witcher thật ác, “sẽ là một sự sỉ nhục. Đi nào, thưa ngài. Đây là lều của ngài phải không, cái màu xanh và vàng?”
“Không. Lều đó là của chỉ huy. Xanh và vàng là sắc cờ của quê hương ông ấy.”
“Sao lại thế?” Dandelion ngạc nhiên. “Tôi đã chắc là quân đội này nằm dưới sự chỉ huy của ngài chứ, bá tước.”
“Đây là một nhánh tách biệt của quân đội Temeria. Tôi là sĩ quan điều phối của vua Foltest, cũng có các nhà quý tộc khác ở đây với tôi cũng chiến đấu dưới cờ của Temeria. Nhưng nền móng của đội quân này là từ một vương quốc khác. Ngài có thấy lá cờ trước lều chỉ huy kia không?”
“Sư tử.” Geralt khựng lại. “Sư tử vàng trên nền cờ xanh. Đó...đó là huy hiệu của...”
“Cintra.” Vị bá tước xác nhận. “Đây là những người du cư từ vương quốc Cintra, giờ đang bị Nilfgaard chiếm đóng. Nguyên soái Vissegerd chỉ huy họ.”
Geralt quay lại người bá tước và mở mồm ra, định nói rằng một vấn đề khẩn cấp đã khiến họ buộc phải từ chối bữa trưa. Anh không kịp. Anh trông thấy một toán sĩ quan tiến lại phía họ, dẫn đầu bởi một hiệp sĩ to lớn, tóc xám trong bộ giáp vàng áo choàng xanh.
“Đây, thưa nhà thơ, chính là Nguyên soái Vissegerd.” Daniel Etcheverry nói. “Xin hãy cho tôi vinh dự được giới thiệu...”
“Không cần.” Nguyên soái Vissegerd cộc lốc ngắt lời, ánh mắt khoan thủng Geralt. “Chúng ta đã được giới thiệu rồi. Ở Cintra, tại triều đình của Nữ hoàng Calanthe. Vào tiệc đính hôn của công chúa Pavetta. Đó là 15 năm về trước, nhưng trí nhớ của ta rất tốt. Và ngươi, tên witcher khốn khiếp, còn nhớ ta chứ?”
“Tôi nhớ.” Geralt trả lời và ngoan ngoãn để những người lính trói tay mình lại.
***
Daniel Etcheverry, bá tước của Garramone, cố nói giúp cho Geralt và Dandelion khi những người lính giải họ đến căn lều của Nguyên soái. Khi mọi người giải tán hết theo lệnh Vissegerd, vị bá tước lại tiếp tục.
“Đây là nhà thơ Dandelion, thưa ngài Nguyên soái.” Ông giải thích. “Tôi biết ngài ấy. Cả thế giới đều biết đến ngài ấy. Làm như thế này là không phù hợp cho lắm. Tôi thề trên danh dự của mình rằng họ không phải gián điệp của Nilfgaard.”
“Đừng thề thốt nhanh thế, bá tước.” Vissegerd nói, không rời mắt khỏi những người đang bị trói. “Có thể hắn là một nhà thơ, nhưng hắn đã bị bắt cùng tên witcher xảo trá này. Ta sẽ không đảm bảo cho hắn đâu. Ta thấy có vẻ như ông vẫn chưa biết mình đã bẫy được con chim nào đây.”
“Witcher sao?”
“Đương nhiên, Geralt, còn được gọi là Sói Trắng. Cũng là kẻ vô lại đã đòi quyền sở hữu Cirilla, con gái của Pavetta, cháu gái của Calanthe, chính Ciri mà khắp nơi giờ đang bàn tán đó. Ông còn quá trẻ để nhớ đến những ngày đó, khi mà chuyện này là chủ đề duy nhất xôn xao ở triều đình. Nhưng ta đã tận mắt được chứng kiến những gì đã xảy ra.”
“Và điều gì đã trói buộc anh ta với công chúa Cirilla?”
“Con chó này,” Nguyên soái chỉ vào Geralt, “đã góp phần vào hôn nhân của Pavetta, con gái của Nữ hoàng Calanthe, với Duny, một kẻ lạ mặt tới từ phương Nam. Từ cuộc hôn nhân ghê tởm này đã sinh ra Cirilla. Trước cả khi trào đời, con bé đã được hứa trao cho tên witcher khốn khiếp này như một phần thưởng vì sự giúp đỡ của hắn. Ông đã bao giờ nghe nói đến Luật Bất Ngờ chưa?”
“Chưa bao giờ. Nhưng cứ nói tiếp đi, Nguyên soái.”
“Tên witcher,” Vissegerd lại chỉ tay vào Geralt, “sau cái chết của Pavetta, đã muốn đem đứa trẻ đi, nhưng Calanthe không cho phép và đã tống cổ hắn ra. Nhưng hắn đợi đến đúng thời cơ. Khi cuộc chiến với Nilfgaard nổ ra và Cintra thất thủ, hắn đã lợi dụng sự hỗn loạn để bắt cóc Ciri. Hắn giấu kín đứa trẻ, bởi vì biết rằng chúng ta đang tìm kiếm con bé. Và rồi hắn phát chán và bán nó cho Emhyr.”
“Tất cả những điều này là dối trá và bôi nhọ.” Dandelion kêu lên. “Chẳng có chút sự thật nào trong đấy cả!”
“Câm đi không ta sẽ bịt mõm ngươi lại. Hãy chắp nối các sự kiện vào với nhau đi, bá tước. Tên witcher đã có Ciri, và giờ thì đến lượt Emhyr var Emreis. Và tên witcher bị bắt lẫn với đám tuần tra của Nilfgaard. Điều đó nghĩa là gì?”
Daniel Etcheverry nhún vai.
“Điều đó nghĩa là gì?” Vissegerd lặp lại, nghiêng người về phía Geralt. “Cái gì hả, đồ hèn? Nói mau! Ngươi làm gián điệp cho Nilfgaard bao lâu rồi?”
“Tôi không làm gián điệp cho ai hết.”
“Ta sẽ lóc thịt ngươi!”
“Làm đi.”
“Ngài Dandelion,” vị bá tước của Garramone nói nghiêm nghị. “Sẽ tốt hơn nếu ngài giải thích. Càng sớm càng tốt.”
“Đó là điều tôi đang đợi để làm từ nãy đến giờ,” nhà thơ bùng nổ, “nhưng ngài Nguyên soái đây dọa sẽ bịt mõm tôi! Chúng tôi vô tội, tất cả đều chỉ là thêu dệt và những lời phỉ báng ghê tởm. Cirilla đã bị bắt cóc khỏi Đảo Thanedd và Geralt đã bị thương nặng khi bảo vệ cô bé. Ai cũng có thể làm chứng được chuyện này. Bất cứ pháp sư nào trên Thanedd. Và quan nhiếp chính Redania, bá tước Sigismund Dijkstra...”
Dandelion dừng lại giữa chừng, nhớ rằng Dijkstra hoàn toàn không phù hợp để dùng làm nhân chứng bào chữa trong trường hợp này, và nhắc đến các pháp sư ở Thanedd để cải thiện tình hình hiện tại của họ cũng không phải là một ý hay ho cho lắm.
“Và cũng thật nhảm nhí,” cậu tiếp tục nói lớn hơn và nhanh hơn, “khi buộc tội Geralt bắt cóc Ciri khỏi Cintra. Anh ấy đã tìm thấy đứa trẻ sau trận thảm sát thành phố, và giấu cô bé khỏi các đặc vụ Nilfgaard đang truy lùng. Chính tôi cũng đã từng bị những kẻ này bắt và tra tấn, để moi thông tin về nơi ẩn giấu Ciri! Tôi đã không nói một lời và những kẻ này đã chết, chúng không biết mình đang đối phó với ai.”
“Sự dũng cảm của ngài,” vị bá tước nói, “cũng không được ích gì. Emhyr cuối cùng đã có được Cirilla. Như tất cả mọi người đều biết, hắn định sẽ cưới con bé và biến nó thành Nữ hoàng của Nilfgaard. Trong thời gian hiện tại hắn đang rêu rao con bé là Nữ hoàng của Cintra và những vùng lân cận, khiến chúng ta gặp nhiều rắc rối.”
“Emhyr,” nhà thơ tuyên bố, “có thể ngồi lên ngai vàng của Cintra bất cứ lúc nào hắn muốn. Ciri, dù muốn hay không, cũng có quyền thừa kế cái ngai đó.”
“Quyền?” Vissegerd gầm lên, bắn hết nước bọt lên mặt Geralt. “Mẹ kiếp, con bé chẳng có cái quyền gì hết! Hãy cứ để Emhyr cưới nó nếu hắn muốn. Hãy cứ để nó cho hắn con cái và hắn có thể cho nó tước hiệu và phú quý, nếu hắn thích. Nữ hoàng của Cintra và Quần đảo Skellige? Sao lại không? Công chúa xứ Brugge? Nữ bá tước của Sodden? Cứ việc, chúng ta xin quỳ lạy! Và ta xin khiêm nhường đề nghị, sao không phải là Nữ hoàng của Mặt trời và Mặt trăng luôn đi? Dòng máu ô uế và bị nguyền rủa của nó chẳng có quyền gì với ngai vàng hết! Nguyền rủa, tất cả đàn bà của cái gia tộc này đều bị nguyền rủa, những sinh vật bẩn thỉu, bắt đầu bằng Riannon! Bà cố của Ciri, Adalia, chơi trò mèo vờn chuột với em họ trong khi mẹ bà ta, Muriel, thì ngủ với tất cả mọi người! Từ cái dòng máu này chỉ có lũ điếm loạn luân được sinh ra.”
“Nói nhẹ nhàng thôi, Nguyên soái.” Dandelion cười khẩy. “Trước cửa lều của ngài cắm một lá cờ sư tử vàng, và ngài đang sắp sửa buộc tội bà ngoại của Ciri, Calanthe, Sư Tử Cái của Cintra, người mà hầu hết lính của ngài đã đổ máu để phụng sự ở Marnadal và Sodden, là một ả điếm lăng loàn. Tôi sẽ không chắc về lòng trung thành của quân đội ngài sau câu nói đấy đâu.”
Vissegerd rút ngắn khoảng cách giữa mình và Dandelion trong hai bước chân và túm lấy cổ áo của nhà thơ, nhấc bổng cậu lên khỏi ghế. Gương mặt vừa mới điềm tĩnh phút trước của Nguyên soái giờ đỏ rực. Geralt bắt đầu thấy lo ngại cho sức khỏe của bạn mình thì một người trợ lý xông vào, phấn khởi thông báo rằng có tin tức quan trọng và khẩn cấp được một nhóm tuần tra đem về. Vissegerd bỏ Dandelion xuống, đá đổ cái ghế và rời đi.
“Uff...” nhà thơ rên rỉ, lắc đầu và cổ. “Suýt nữa thì, ông ta đã có thể bóp chết tôi...ngài có thể nới dây trói cho tôi không, bá tước?”
“Không, ngài Dandelion. Ta không thể.”
“Chẳng lẽ ngài tin vào ba cái mớ nhảm nhí đó sao? Rằng chúng tôi là gián điệp?”
“Ta tin hay không chẳng quan trọng. Ngài sẽ bị trói.”
“Thật đáng tiếc,” Dandelion ho. “Con quỷ nào đã ám ngài Nguyên soái vậy nhỉ? Ông ta bỗng dưng xà vào tôi như diều hâu.”
Daniel Etcheverry nở một nụ cười.
“Khi nhắc đến lòng trung thành của quân đội, nhà thơ, ngài đã vô tình chạm phải một vấn đề nhạy cảm.”
“Cái gì? Vấn đề nào?”
“Những người lính đã khóc khi nghe tin tức về cái chết của Cirilla. Và rồi lại xảy ra một câu chuyện khác. Hóa ra cháu gái của Calanthe vẫn còn sống. Rằng con bé đang ở Nilfgaard và tận hưởng ân huệ của Hoàng đế Emhyr. Một số lượng khổng lồ đã đào ngũ. Những con người này đã bỏ lại gia đình và quê nhà, đã chạy tới Brugge và Sodden, tới Temeria, bởi vì họ muốn chiến đấu cho Cintra, cho dòng máu của Calanthe. Họ muốn chiến đấu vì sự tự do của đất nước, muốn đánh đuổi những kẻ xâm lược khỏi Cintra, muốn đảm bảo rằng hậu duệ của Calanthe sẽ giành lại ngôi báu. Và rồi chuyện gì xảy ra? Dòng máu của Calanthe đã quay trở lại Cintra trong danh dự và vinh quang...”
“Như là một con rối trong bàn tay Emhyr.”
“Emhyr muốn cưới con bé. Hắn muốn con bé ngồi cạnh hắn trên ngai vàng của đế chế, để chứng thực tước hiệu và lòng trung thành. Đây có phải cách mà một con rối hành xử không? Cirilla đã được trông thấy ở triều đình hoàng gia bởi các sứ giả của Kovir. Họ nói rằng con bé không bị bắt cóc. Cirilla, người thừa kế duy nhất ngai vàng của Cintra, đã tự nguyện đến Nilfgaard như một đồng minh. Tin tức như vậy lan ra trong quân đội.”
“Liên tục được truyền đi bởi các gián điệp Nilfgaard.”
“Ta biết,” vị bá tước gật đầu. “Nhưng những người lính thì không. Một khi đã đào ngũ thì sẽ bị treo cổ, nhưng ta hiểu. Họ muốn chiến đấu cho vương quốc của mình, cho quê hương của mình. Cho bản thân họ, chứ không phải Temeria. Dưới lá cờ của chính họ. Nhưng ở trại này, họ có thể thấy sư tử vàng quy phục trước bông huệ trắng. Vissegerd đã có 8 ngàn quân, bao gồm 5 ngàn người Cintra gốc, số còn lại là các đơn vị của Temeria và các hiệp sĩ tình nguyện từ Brugge và Sodden. Vào thời điểm này quân đội còn 6 ngàn người. Những kẻ đào ngũ hoàn toàn là người Cintra. Quân đội của Vissegerd tan tành mà chưa đánh trận nào. Ngài có hiểu điều đó có ý nghĩa như nào với ông ta không?”
“Ông ta đánh mất uy tín và địa vị.”
“Đương nhiên. Chỉ cần thêm vài trăm người nữa bỏ đi thôi là vua Foltest sẽ lấy mất cây baton của ông ta. Bây giờ đã khó để gọi quân đội này là của Cintra rồi. Vissegerd tức điên lên, muốn ngăn chặn việc đào ngũ, nên đã phát tán một lời đồn về lai lịch không rõ ràng của công chúa Cirilla và tổ tiên.”
“Vậy còn ngài, bá tước?” Geralt không thể không hỏi. “Ngài nghe có vẻ phật ý.”
“Ngài đã nhận ra sao?” Daniel Etcheverry mỉm cười nhẹ nhàng. “Vissegerd biết về lai lịch của ta...nói ngắn gọn thì ta có họ hàng với Ciri. Muriel, nữ bá tước của Garramone, còn gọi là Mỹ Nhân, là bà cố ngoại của Cirilla và cũng là bà cố ngoại của ta. Trong những cuộc tranh cãi gia đình, rất nhiều truyền thuyết về những cuộc tình hoang dại của bà được lôi ra, nhưng khi một kẻ mới nổi nào đó nói rằng tổ tiên ta là một con điếm, nó vẫn khiến ta thấy khó chịu. Nhưng ta không phản ứng lại. Bởi vì ta là một người lính. Các ngài hiểu chứ?”
“Có.” Geralt nói.
“Không.” Dandelion nói.
“Vissegerd là chỉ huy của đơn vị này, mà là một nhánh trực thuộc quân đội Temeria. Và Cirilla ở trong tay Emhyr, là một mối đe dọa đối với đơn vị và quân đội, và với vua và vương quốc của ta. Ta không có ý định phủ nhận những lời đồn của Vissegerd và làm ông ấy bẽ mặt. Ta sẽ ủng hộ ông ấy trong việc chứng minh Cirilla là một đứa con hoang và không có quyền thừa kế ngai vàng. Ta sẽ không chống lại ngài Nguyên soái, hay quyết định và mệnh lệnh của ông ấy. Trái lại, ta sẽ hỗ trợ ông ấy.”
Witcher vặn vẹo môi thành một nụ cười. “Cậu thấy chưa, Dandelion? Ngài bá tước không hề nghĩ trong một giây rằng chúng ta là gián điệp, nếu không chúng ta đã chẳng được nghe một lời giải thích tận tâm đến vậy. Ngài bá tước biết chúng ta vô tội. Nhưng sẽ không nhúc nhích một ngón tay nào khi Vissegerd tuyên án chúng ta.”
“Điều này nghĩa là...”
Vị bá tước quay mặt đi.
“Vissegerd,” ông ta nói khẽ, “rất tức giận. Các ngài không may mắn khi rơi vào tay ông ấy rồi. Đặc biệt là ngài, witcher. Tôi sẽ cố thử, ngài Dandelion...”
Ông bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của Vissegerd, vẫn đỏ au và điên tiết như một con bò tót. Ngài Nguyên soái lại gần chiếc bàn, đập cây baton lên và vạch ra một tấm bản đồ, rồi quay sang Geralt và khoan thủng anh bằng mắt. Witcher không hạ ánh nhìn.
“Một tên Nilfgaard bị thương bị tóm bởi toán tuần tra của ta,” Vissegerd dài giọng, “hắn đã xoay sở gỡ được băng gạc ra và chảy hết máu trên đường về đây thay vì đóng góp vào thất bại của quân mình. Chúng ta đã muốn dùng hắn, nhưng hắn đã thoát được và không để lại cho chúng ta gì hết ngoại trừ máu. Một bài học tốt. Thật đáng tiếc là witcher lại không dạy cho những đứa con vua mà mình đang giáo dục điều đó.”
Geralt im lặng, nhưng cúi đầu.
“Cái gì, hả đồ dị hợm? Lũ quái thai. Sinh vật của địa ngục. Ngươi đã dạy cái gì cho Cirilla? Ngươi đã giáo dục con bé cái gì? Giờ thì ai cũng thấy! Đứa con hoang đó vẫn sống, và đang dựa vào ngai vàng của Nilfgaard như không có chuyện gì! Và khi Emhyr mang nó lên giường, chắc nó cũng sẽ nằm yên thôi, con đĩ!”
“Bực tức như vậy,” Dandelion nói, “không ra dáng một hiệp sĩ đâu. Ngài Nguyên soái, ngài đang đổ tội cho một đứa trẻ bị Emhyr ép buộc bằng vũ lực hay sao?”
“Ngay cả một đứa trẻ cũng biết kháng cự! Các hiệp sĩ có cách riêng, kể cả vua chúa. Nếu thực sự là máu mủ hoàng gia, con bé đã khắc tìm được cách. Một cái kéo, một mảnh kính vỡ, thậm chí một cái trâm cài tóc! Con điếm đó có thể tự dùng răng mà rạch cổ tay! Tự treo cổ bằng ga giường!”
“Tôi sẽ không nghe thêm nữa, Vissergerd.” Geralt nói khẽ. “Tôi sẽ không nghe thêm nữa.”
Nguyên soái nghiến răng trèo trẹo và cúi xuống.
“Ngươi sẽ không nghe thêm nữa.” Giọng ông ta run rẩy vì phẫn nộ. “Cũng tốt thôi vì ta cũng chẳng còn gì để nói thêm. Chỉ một điều duy nhất thôi. Hồi đó ở Cintra, 15 năm về trước, ngươi đã nói rất nhiều về định mệnh. Lúc đấy ta tưởng tất cả chỉ là nhảm nhí. Nhưng nó đúng là định mệnh của ngươi, witcher. Kể từ đêm đó, số phận của ngươi đã an bài, được khắc ghi trên những vì sao. Ciri, con gái của Pavetta, là định mệnh của ngươi. Và cái chết của ngươi. Vì Ciri, con gái của Pavetta, ngươi sẽ bị treo cổ!”