[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire
Chương 13 : CHƯƠNG V.I
Ngày đăng: 23:10 07/05/20
Lữ đoàn Daerlan số 7 là một nhánh tách biệt của Quân Đoàn Kỵ Binh Số 4. Chúng tôi vừa nhận được hỗ trợ bằng ba đơn vị kỵ binh nhẹ tới từ Verden, mà tôi đã giao cho Lực Lượng Trực Chiến Vreemde. Phần còn lại của lữ đoàn tham gia vào chiến dịch Aedirn, sẽ được chia ra thành hai Lực Lượng Trực Chiến sau: “Sievers” và “Morteisen”, mà sẽ bao gồm bốn tiểu đoàn ở mỗi đơn vị.
Chúng tôi rời điểm tập kết ở Drieschot vào buổi tối ngày mùng 4 tháng 8. Mệnh lệnh như sau:
“Hành quân tới biên giới Vidort, Carcano và Ameria, chiếm giữ các điểm cầu bắc qua sông Ina, tiêu diệt bất kỳ quân địch nào bắt gặp nhưng tránh các điểm giao tranh lớn. Đốt lửa, đặc biệt là vào buổi đêm, để soi sáng đường đi cho Quân Đoàn Số 4, tạo sự hoảng loạn đối với thường dân và chặn mọi con đường đằng sau quân địch bằng lượng người tị nạn. Giả vờ bao vây và đẩy các đơn vị địch đang rút lui về phía vòng vây thực sự. Hành quyết vài nhóm thường dân và tù nhân được lựa chọn để gây hoảng loạn, sợ hãi và bẻ gãy tinh thần quân địch.”
Những nhiệm vụ nêu trên đã được thi hành bởi những người lính của lữ đoàn với tinh thần nghĩa vụ hết mực.
- Elen Trahe, Vì Hoàng đế và tổ quốc: Con đường vinh quang rực lửa của Lữ đoàn Daerlan số 7.
______
Milva đã không thể tới kịp chỗ mấy con ngựa hay cứu chúng. Cô chứng kiến vụ trộm, nhưng chỉ là một nạn nhân bất lực. Thoạt tiên, cô bị bao vây bởi một đám đông điên loạn, hoảng sợ, rồi đường đi bị chắn bởi những chiếc xe hàng vụt qua, cô nhảy vào giữa một đàn cừu, lội qua chúng như đi trong làn tuyết. Cuối cùng cô cũng nhảy xuống được lớp bùn và rau bèo trên bờ dòng Cholta, kịp thời trốn thoát khỏi những thanh kiếm không khoan nhượng của Nilfgaard đang tàn sát tất cả mọi người, không từ phụ nữ trẻ nhỏ. Milva lao xuống nước và sang tới bờ bên kia, một phần lội, một phần bơi ngửa giữa những xác người đang trôi đi.
Cô tiếp tục cuộc truy đuổi. Cô nhớ hướng mà đám nông dân đã ăn cắp Roach, Pegasus và con ngựa màu hạt dẻ cùng con ngựa đen của cô chạy đi. Và trên yên của con ngựa đen là cây cung vô giá của cô. Không thể làm gì được nữa, cô nghĩ khi bắt đầu chạy bằng đôi ủng ướt sũng, những người khác sẽ phải tự bảo vệ bản thân thôi. Mình phải lấy lại cây cung và con ngựa, chết tiệt!
Cô lấy lại được Pegasus đầu tiên. Con ngựa thiến của nhà thơ đang phớt lờ những cú đá vào sườn và những tiếng hét của gã nông dân cưỡi trên lưng. Nó không chịu phi nước đại và bước từng bước chậm rãi giữa những cây phong, lười biếng. Gã nông dân bị bỏ lại thật xa so với đám trộm còn lại. Khi nghe thấy và phát hiện ra Milva đang đuổi từ phía sau, hắn nhảy khỏi lưng ngựa vào lao vào bụi cây không chần chừ, trong khi hai tay ôm quần. Milva không đuổi theo hắn, kiềm chế ham muốn giết chóc mãnh liệt trong lúc này. Cô nhảy lên yên, búng dây đàn luýt treo bên cạnh. Nghe thấy âm thanh quen thuộc, con ngựa bắt đầu phi nước đại. Hay nói chính xác hơn là một kiểu chạy từ tốn, mà Pegasus cho là phi nước đại.
Nhưng kể cả màn phi nước đại nửa vời này cũng đủ để nữ cung thủ bắt kịp đám trộm ngựa, bởi vì cuộc chạy trốn của chúng bị gián đoạn bởi một con ngựa còn thất thường hơn: Roach, con ngựa cái của witcher, mà Geralt đã thề không chỉ một lần rằng sẽ đổi lấy một con lừa, la hay thậm chí là dê ngay khi có cơ hội. Milva vượt qua lũ trộm khi kẻ cưỡi ngựa non tay giật dây cương của Roach và ngã xuống đất, những kẻ còn lại phải xuống ngựa, cố kiềm chế con vật đang giãy dụa, chân đá tứ tung. Chúng bận tới nỗi không để ý khi Milva lao tới trên lưng Pegasus và đá vào mặt một tên, làm gãy mũi hắn. Khi hắn ngã xuống, khóc lóc và cầu xin sự hỗ trợ của thần linh, cô nhận ra hắn. Đó là Clog. Hắn có vẻ như không gặp may lắm với những người mình đã chạm trán. Đặc biệt là với Milva.
Milva, rủi thay cũng đã hết may. Nói chính xác thì may mắn không có lỗi, mà là sự kiêu ngạo của nữ cung thủ và niềm tin rằng cô có thể đánh vài gã nông dân quèn bao nhiêu tùy thích. Nhưng khi xuống ngựa, bất chợt cô nhận một cú đấm vào mắt và chẳng biết thế nào mà ngã lăn quay dưới đất. Cô rút dao ra, sẵn sàng cắt tiết vào tên, nhưng ăn một gậy vào đầu mà làm gãy cả gậy, khiến mảnh gỗ bám đầy mi mắt. Choáng váng và mù lòa, cô xoay sở bám được đầu gối của gã nông dân vẫn đang cầm phần còn lại của cây gậy, nhưng hắn đột nhiên ngã xuống, miệng la hét. Milva dụi mắt và trông thấy hắn đang che chắn trước cơn mưa những đòn đánh trút xuống từ cây roi da của một người kỵ sĩ cưỡi một con ngựa xám. Cô bật dậy và đánh vào cổ gã nông dân. Tên vô lại khò khè và chân run rẩy, để hở ra chỗ kín. Milva lợi dụng điều này, trút hết cơn giận vào một cú đá nhắm chuẩn xác. Gã nông dân cuộn người lại, hai tay ôm háng và hét cho tới khi cây phong rụng hết lá.
Người kỵ sĩ trên con ngựa xám đánh lui được những kẻ khác, bao gồm Clog, máu vẫn đang chảy ra từ mũi, vào khu rừng với những nhát roi quật. Anh ta quay đầu con ngựa về phía gã nông dân đang la hét, nhưng khựng lại giữa chừng. Bởi vì Milva đã bắt kịp con ngựa đen của cô và trong tay đang cầm cây cung với một mũi tên sẵn sàng. Dây chỉ kéo căng một nửa, nhưng đầu mũi tên ngắm thẳng vào ngực người kỵ sĩ. Trong giây lát, người kỵ sĩ và cô gái nhìn nhau. Rồi người kỵ sĩ, với động tác thật chậm rãi, rút từ thắt lưng ra một mũi tên đính lông chim dài và ném xuống chân Milva.
“Tôi biết,” anh ta nói điềm tĩnh, “là sẽ có cơ hội để trả lại cô mũi tên mà, người elves.”
“Tôi không phải elf, người Nilfgaard.”
“Tôi không phải người Nilfgaard. Vậy hãy hạ cung xuống đi. Nếu muốn hại cô, tôi đã để đám nông dân đó đánh đập cô rồi.”
“Có quỷ mới biết anh là ai,” cô nói, “nhưng cảm ơn vì đã giúp. Và vì mũi tên của tôi. Và vì cái thằng khốn tôi đã đá.”
Gã trộm ngựa bị ăn đá cuộn người lại như quả bóng và bắt đầu khóc, mặt vùi vào trong đám lá. Người kỵ sĩ không nhìn hắn. Anh ta nhìn Milva.
“Bắt lũ ngựa lại đi,” anh ta nói. “Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi con sông, quân đội đang tỏa ra khu rừng ở cả hai bờ.”
“Chúng ta?” Milva nhăn mặt, hạ cung xuống. “Cùng nhau? Từ khi nào chúng ta là bạn vậy? Hay người đồng hành?”
“Tôi sẽ giải thích,” anh ta nói trong khi quay ngựa lại và túm lấy dây cương của con ngựa màu hạt dẻ, “nếu cô cho tôi thời gian.”
“Đấy là thứ chúng ta không có. Witcher và những người còn lại...”
“Tôi biết. Nhưng chúng ta sẽ không cứu được họ nếu bị bắt hoặc bị giết. Bắt lũ ngựa lại và theo tôi vào rừng. Khẩn trương lên!”
***
Anh ta tên là Cahir, Milva nhớ lại, quan sát người bạn đồng hành kỳ lạ đang ngồi trên một thân cây đổ. Người Nilfgaard bí ẩn tự xưng mình không phải là người Nilfgaard. Cahir.
“Chúng tôi tưởng anh đã chết,” cô nói, “con ngựa màu hạt dẻ bắt kịp chúng tôi mà không có người cưỡi.”
“Tôi đã có một chuyến phiêu lưu nho nhỏ.” anh ta đáp khô khan. “Ba tên cướp, lông lá như ma sói, bất ngờ mai phục tôi. Con ngựa chạy mất. Mấy tên cướp không chạy được, nhưng chúng đi bộ. Trước khi tôi tìm được một con ngựa mới, tôi đã ở cách xa các cô. Tôi chỉ vừa mới bắt kịp sáng nay khi các cô vào trại. Tôi đã vượt sông và đợi các cô ở bờ bên này, bởi vì tôi biết các cô đang hướng về phía đông.”
Một con ngựa trốn sau những cây trăn giậm móng guốc. Trời đang tối dần. Muỗi bắt đầu vo ve quanh tai họ.
“Khu rừng yên tĩnh quá.” Cahir nói. “Quân đội đã đi rồi. Trận chiến chắc đã kết thúc.”
“Ý anh là trận tàn sát.”
“Kỵ binh của chúng tôi...” anh ta ngập ngừng, hắng giọng. “Kỵ binh của đế chế tấn công khu trại, rồi quân đội của các cô tới từ phía nam. Chắc là quân Temeria.”
“Nếu trận chiến đã kết thúc thì chúng ta phải quay lại đó. Chúng ta cần tìm witcher, Dandelion và những người còn lại.”
“Sẽ khôn ngoan hơn nếu đợi đêm xuống đã.”
“Nơi này thật kinh khủng,” cô khẽ nói, siết lấy cây cung. “U ám và lạnh lẽo. Thậm chí còn không có cơn gió nào thổi qua, nhưng có thứ gì đấy cứ sột soạt trong bụi cây...witcher có nói là ghoul thường hay xuất hiện ở các bãi chiến trường...và đám nông dân nói về ma cà rồng...”
“Cô không đơn độc đâu.” Anh ta an ủi người bạn đồng hành. “Khi cô đơn thì đáng sợ hơn nhiều.”
“Dĩ nhiên rồi.” Cô hiểu ý anh ta. “Anh đã bám theo chúng tôi được gần hai tuần, một mình. Anh đi theo chúng tôi, trong khi quân đội của các anh ở khắp xung quanh...mặc dù anh nói không phải người Nilfgaard, nhưng anh cũng đã từng có thời thuộc về họ. Và quỷ dữ bắt tôi đi nếu tôi hiểu...thay vì quay lại với người của mình, anh lại đi theo witcher. Tại sao?”
“Đó là một câu truyện dài.”
***
Khi gã Scoia’tael cao ráo cúi xuống, trói hắn vào một cây cột, Struycken nhắm mắt lại trong cơn kinh hoàng. Người ta nói rằng không có người elves nào xấu xí cả, tất cả bọn họ sinh ra đã đẹp. Có lẽ người thủ lĩnh huyền thoại của Scoia’tael cũng đã từng sinh ra đẹp đẽ. Nhưng giờ đây gương mặt ông ta bị cắt chéo bằng một vết sẹo hủy hoại phần trán, lông mày, mũi và má. Ở ông ta chẳng còn lại vẻ đẹp nào cả.
Người elves ngồi xuống một thân cây đổ bên cạnh.
“Tên ta là Isengrim Faoiltiarna,” ông ta cất lời, lại nghiêng người về phía tù nhân. “Trong hơn 4 năm ta đã chiến đấu với con người, trong ba năm ta đã chỉ huy biệt đội của riêng mình. Ta đã chôn một người anh em, 4 người họ hàng và hơn bốn chục đồng đội. Trong cuộc chiến cùng với Hoàng đế của ngươi ta đã liên tục chứng tỏ là một đồng minh hữu dụng bằng cách cung cấp thông tin cho Sở Mật Vụ của các ngươi và giúp các đặc vụ của ngươi loại trừ những kẻ cần trừ khử.”
Faoiltiarna tạm ngừng và vẫy bàn tay đeo găng. Gã Scoia’tael ngồi cạnh ông ta cầm lên một cái hộp làm bằng gỗ phong. Một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ nó.
“Ta đã nghĩ và vẫn cho rằng Nilfgaard là đồng minh của chúng ta,” gã Scoia’tael mặt sẹo nói, “vậy nên thoạt tiên ta đã không tin nổi khi người cung cấp tin của ta nói rằng họ đang chuẩn bị mai phục ta. Rằng khi ta tới gặp sứ thần của Nilfgaard một mình, ta sẽ bị bắt. Ta đã không tin đôi tai mình, nhưng cẩn trọng là bản tính của ta, ta đã đến nơi hẹn gặp sớm hơn một chút và không phải một mình. Ngươi có thể tưởng tượng ta đã ngạc nhiên và thất vọng thế nào khi hóa ra tại nơi gặp gỡ bí mật, thay vì một sứ thần, đang đợi ta là 6 gã côn đồ trang bị lưới đánh cá, dây thừng, một cái bao trùm đầu với giẻ bịt miệng, cùng một cái áo có dây đai và móc khóa. Những công cụ, ta sẽ nói là thường được dùng bởi các đặc vụ của Sở Mật Vụ các ngươi. Sở Mật Vụ của Nilfgaard muốn bắt sống ta, Faoiltiarna, đem ta đi đâu đó, bịt mồm và trói trong một cái áo khoác. Một vấn đề phức tạp. Cần lời giải đáp. Ta đã rất vui là ít nhất có một tên côn đồ vẫn sống, bị bắt và sẵn sàng cho ta lời giải thích.”
Struycken nghiến răng và quay đầu đi để không phải nhìn thấy gương mặt xấu xí của người elves. Hắn thích nhìn cái hộp làm bằng gỗ phong hơn, mà xung quanh là những con ong đang vo ve.
“Giờ thì,” Faoiltiarna tiếp tục, lau mồ hôi trên trán bằng một chiếc khăn tay, “nói đi, thưa ngài. Để thuận lợi cho cuộc thảo luận, ta sẽ làm rõ một vài điều. Trong cái hộp này là siro nhựa cây. Nếu cuộc đàm thoại của chúng ta không đi theo đúng khuynh hướng của sự cảm thông lẫn nhau và thành thật, món siro đó sẽ được hào phóng thoa khắp lên đầu ngươi. Đặc biệt là ở mắt và tai. Rồi chúng ta sẽ nhét đầu ngươi vào một tổ kiến. A, nhìn kìa, đấy chính xác là nơi mà những con côn trùng tốt bụng và chăm chỉ đó sinh sống. Hãy để ta đảm bảo với ngươi là phương pháp này đã được chứng minh hiệu quả trên vài tên dh’oine và an’givare mà đã tỏ ra cứng đầu và thiếu trung thực với ta.”
“Tôi ở trong cơ quan tình báo của đế chế!” tên gián điệp hét lên, mặt tái nhợt. “Tôi là một sĩ quan của Sở Mật Vụ, cấp dưới của Vattier de Rideaux, tử tước của Eiddon! Tên tôi là Jan Struycken! Tôi yêu cầu...”
“Không may là,” người elves cắt ngang, “lũ kiến thèm nhựa cây trong khu rừng này chưa bao giờ nghe nói đến lãnh chúa de Rideaux. Hãy bắt đầu nào. Ta sẽ không hỏi ai đã ra lệnh bắt cóc ta, bởi vì quá rõ ràng rồi. Câu hỏi đầu tiên của ta là: Các ngươi định đưa ta đi đâu?”
Tên gián điệp Nilfgaard vặn vẹo với sợi dây thừng, hắn lắc đầu quầy quậy, bởi vì có vẻ như lũ kiến đã đang bò lên má hắn. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ im lặng.
“Thật đáng tiếc,” Faoiltiarna lầm bầm, ra hiệu cho gã elf đang cầm cái hộp. “Bôi hắn đi.”
“Tôi phải đưa ngài tới Verden, tới lâu đài Nastrog!” Struycken rống lên. “Theo lệnh của lãnh chúa de Rideaux!”
“Cảm ơn ngươi. Cái gì đang đợi ta ở Nastrog?”
“Một cuộc tra khảo...”
“Các ngươi định hỏi điều gì?”
“Về chuyện đã xảy ra trên Thanedd! Tôi xin ngài, hãy cởi trói cho tôi! Tôi sẽ kể cho ngài hết mọi thứ!”
“Đương nhiên là ngươi sẽ kể hết cho ta,” người elves dài giọng. “Đặc biệt là khi chúng ta đã qua màn khởi động và màn khởi động luôn là khó khăn nhất. Tiếp tục đi.”
“Tôi đã được lệnh ép ngài phải khai ra nơi chứa chấp Rience, Vilgefortz và Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach!”
“Thật khôi hài. Các ngươi đặt bẫy để hỏi ta về Rience và Vilgefortz? Ta thì biết gì về chúng? Cái gì đã kết nối ta với chúng? Và vấn đề về Cahir thì càng nực cười hơn. Ta đã gửi hắn lại cho các ngươi, đúng theo yêu cầu. Trong xiềng xích. Món hàng vẫn chưa được chuyển tới nơi ư?”
“Toán lính đã bị giết tại nơi gặp mặt...Cahir không nằm trong số những kẻ đã chết...”
“Ôi, và Vattier de Rideaux nghi ngờ ta? Nhưng thay vì cử một sứ thần khác đến thị trấn để gặp gỡ biệt đội của ta và hỏi cho ra nhẽ, ông ta quyết định mai phục ta. Ông ta ra lệnh giải ta đến Nastrog để hỏi cung. Về những sự kiện xảy ra ở Thanedd.”
Tên gián điệp im lặng.
“Ngươi không hiểu à?” người elves nghiêng bộ mặt kinh hãi về phía hắn. “Đó là một câu hỏi. Thế nào?”
“Tôi không biết...tôi không biết, tôi thề...”
Faoiltiarna vẫy tay. Struycken hét lên, giãy dụa và nguyền rủa Mặt Trời Vĩ Đại, thề thốt rằng hắn không biết, lắc đầu quầy quậy và nhổ ra đống nhựa cây chúng tạt vào mặt hắn. Chỉ khi bị khiêng ra tổ kiến bởi bốn gã Scoia’tael thì hắn mới mở mồm. Hắn cố xua đi cái ý nghĩ rằng hậu quả của việc này có thể còn tệ hơn cái tổ kiến.
“Thưa ngài...nếu có ai nghe được chuyện này, tôi sẽ chết...nhưng tôi sẽ nói với ngài. Tôi đã nghe chuyện...tôi sẽ kể hết cho ngài...”
“Cái đó là dĩ nhiên rồi,” người elves gật đầu. “Kỷ lục của cái tổ kiến là một giờ bốn mươi phút và nó thuộc về một sĩ quan trực thuộc lực lượng đặc nhiệm của vua Demavend. Nhưng cuối cùng hắn vẫn khai. Nhanh nào, bắt đầu đi. Ngắn gọn, súc tích và đúng trọng tâm.”
“Hoàng đế tin rằng những kẻ ở trên Thanedd đã phản bội ngài ấy. Tên pháp sư Vilgefortz vùng Roggeveen. Và trợ lý của hắn, Rience. Và trên cả, Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach. Vattier...ngài Vattier không chắc rằng ngài có liên quan gì đến sự phản bội này không, dù cho có là vô ý...Vậy nên tôi được lệnh bắt và áp tải ngài đến Nastrog...thưa ngài Faoiltiarna, tôi đã phục vụ trong Sở Mật Vụ hai mươi năm rồi...Vattier de Rideaux là đời chỉ huy thứ ba của tôi...”
“Làm ơn nói ngắn gọn thôi. Và đừng run rẩy nữa. Nếu thành thật với ta, ngươi sẽ có cơ hội phục vụ thêm vài đời chỉ huy nữa.”
“Đó là bí mật quốc gia hệ trọng nhất, nhưng tôi đã biết Vilgefortz và Cahir bắt được ai ở trên Thanedd. Tôi đã cho là họ đã thành công. Bởi vì họ đã đem tới Loc Grim...tên cô ta là gì nhỉ...à, công chúa của Cintra. Chúng tôi đã tưởng đó là một thắng lợi và Rience cùng với Cahir sẽ được phong làm nam tước, và người pháp sư cũng phải làm bá tước là chí ít...nhưng thay vào đó Hoàng đế đã cho gọi Kalous. Ý tôi là ngài Skellen và ngài Vattier và ra lệnh bắt giữ Cahir...cùng Rience và Vilgefortz...tất cả những ai biết được gì về sự kiện trên đảo Thanedd cũng phải bị bắt và tra khảo...và cả ngài nữa...khó mà tưởng tượng nổi...chắc hẳn phải có kẻ phản bội. Chúng đã đem tới Loc Grim một cô công chúa giả mạo...”
Gã gián điệp hít vào một hơi thật sâu và mồm ngập đầy nhựa cây.
“Cởi trói cho hắn.” Faoiltiarna ra lệnh cho đám Sóc. “Và đi rửa mặt đi.”
Mệnh lệnh được thực thi tức thì. Sau một lúc, gã thủ lĩnh của cuộc mai phục bất thành đã đứng trước người thủ lĩnh của Scoia’tael. Faoiltiarna không chú ý đến hắn lắm.
“Lau nhựa cây ra khỏi tai kĩ vào,” cuối cùng ông ta lên tiếng, “và lắng nghe những gì ta sắp nói với ngươi đây. Hãy tập trung trí óc, mà một gián điệp lâu năm như ngươi đã thành thạo rồi. Ta sẽ cho ngươi bằng chứng về lòng trung thành của ta với Hoàng đế, ta sẽ kể cho ngươi toàn bộ những gì ngươi cần biết. Và ngươi sẽ chuyển đến cho Vattier de Rideaux, từng chữ một.”
Tên gián điệp gật đầu mau lẹ.
“Vào giữa Blathe, theo như lịch của các ngươi, thì đó là đầu tháng 6.” Người elves bắt đầu. “Nữ pháp sư Enid an Glenna, còn được biết đến là Francesca Findabair, đã liên lạc với ta. Dưới quyền chỉ huy của cô ấy, một kẻ tên là Rience sớm đến gặp biệt đội của ta, trợ lý của Vilgefortz vùng Roggeveen, cũng là một pháp sư. Một kế hoạch tuyệt đối bí mật đã được vạch ra, nhằm loại bỏ một vài pháp sư trong buổi đại hội tổ chức trên Đảo Thanedd. Kế hoạch được trình bày cho ta là một hành động có sự ủng hộ hoàn toàn của Hoàng đế Emhyr, Vattier de Rideaux và Stefan Skellen, nếu không ta đã chẳng đồng ý hợp tác cùng với tên dh’oine, dù có là pháp sư hay không, bởi vì ta đã gặp quá nhiều sự khiêu khích trong đời rồi. Sự liên quan của đế chế trong nhiệm vụ này đã được xác nhận tại Mũi đất Bremervood bởi sự xuất hiện của con tàu mang theo Cahir, con trai của Ceallach, được trang bị với mệnh lệnh và ủy quyền đặc biệt. Theo những mệnh lệnh này ta sẽ phải sắp xếp một nhóm nhỏ của biệt đội mình và giao cho chỉ riêng Cahir quản lý. Nhóm này có nhiệm vụ bắt cóc khỏi hòn đảo...một người.”
“Chúng ta đã tới Thanedd,” Faoiltiarna ngừng một lúc, “trên con tàu đã đưa Cahir đến đây. Rience có một tấm bùa đặc biệt để ngụy trang con tàu trong sương mù. Chúng ta đi tàu vào những hang động nằm bên dưới hòn đảo. Từ đó chúng ta lên căn hầm ở dưới Garstang.”
“Ngay khi ở trong hầm, chúng ta đã biết là có gì đó không ổn, Rience nhận được một thông điệp tư tưởng từ Vilgefortz. Chúng ta biết là khi xuất hiện chúng ta sẽ nhảy vào giữa một cuộc giao tranh đang nổ ra. Chúng ta đã sẵn sàng. Và đó là một điều tốt, vì ngay khi chúng ta rời khỏi căn hầm, địa ngục mở ra.”
Người elves vặn vẹo khuôn mặt xấu xí, như thể ký ức làm ông ta đau đớn.
“Sau khởi đầu thuận lợi của chúng ta, mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp. Chúng ta không thể tiêu diệt hết tất cả các pháp sư của những vị vua và chịu tổn thất lớn. Một vài pháp sư ở phe ta bị giết, một số muốn cứu cái mạng của chính mình, dịch chuyển mất. Vào một lúc nào đó, Vilgefortz biến mất, rồi Rience biến mất và rất nhanh sau đó là Enid an Gleanna. Sự biến mất cuối cùng đó ta coi như là dấu hiệu cho thấy đã tới lúc rút lui. Ta chưa muốn ra lệnh cho tới khi Cahir và nhóm của hắn trở lại. Vì họ vẫn chưa quay về, chúng ta bắt đầu đi tìm.”
Faoiltiarna nhìn vào mắt của gã gián điệp Nilfgaard.
“Không một người nào trong nhóm còn sống, tất cả đều bị sát hại dã man. Ta tìm thấy Cahir nằm trên những bậc thang dẫn đến Tor Lara, tòa tháp mà đã nổ tung trong cuộc giao tranh và chỉ còn là đống gạch vụn. Hắn bị thương và bất tỉnh, rõ ràng là đã không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao. Ở những khu vực xung quanh cũng không thấy dấu hiệu nào của mục tiêu nhiệm vụ của hắn, và bên dưới Loxia và Aretuza đang tràn ngập lính của các vị vua. Ta biết rằng Cahir không thể rơi vào tay bọn chúng, bởi vì như thế sẽ chứng minh là Nilfgaard có tham gia vào kế hoạch này. Ta vác theo hắn và chạy xuống tầng hầm, xuống hang động. Chúng ta lên thuyền và khởi hành. Trong số các biệt đội chỉ còn lại mười hai người và hầu hết đều bị thương.”
“Cơn gió đã thuận ý chúng ta. Chúng ta cập bến ở phía tây Hirundrum và trốn trong rừng. Cahir xé băng gạc, la hét gì đó về một cô gái điên mắt xanh lục, về Ciri, Sư Tử Con của Cintra, về một gã witcher đã tiêu diệt nhóm của hắn và về một tên pháp sư đã bay như chim về phía Tháp Hải Âu. Hắn hỏi xin một con ngựa và ra lệnh cho chúng ta quay lại hòn đảo, nói rằng đó là mệnh lệnh của Hoàng đế, mà trong trường hợp này, ta buộc phải coi là những lời lảm nhảm của một kẻ loạn trí. Ở Aedirn, chúng ta đã biết là chiến tranh đang nổ ra và ta nghĩ tốt nhất là tập hợp lại một đội mới và tiếp tục cuộc chiến với dh’oine.”
“Cahir vẫn ở cùng chúng ta khi ta tìm thấy chiếc hộp liên lạc chứa mệnh lệnh bí mật của các ngươi trong đó. Ta đã ngạc nhiên. Cahir, mặc dù đã thất bại trong nhiệm vụ của mình, nhưng không cho thấy biểu hiện nào chứng tỏ là hắn phản bội. Tuy nhiên, ta cũng không nghĩ nhiều, ta cho rằng đó là việc riêng của các ngươi và các ngươi nên tự giải quyết. Cahir, khi bị trói lại, cũng đã không kháng cự, hắn điềm tĩnh và buông xuôi. Ta đã gửi hắn trong một cái quan tài gỗ với sự trợ giúp của một người bạn hav’caaren, đến nơi giao hẹn trong mệnh lệnh. Ta thừa nhận là đã không muốn làm yếu đi đội hình của mình bằng việc cử một nhóm áp tải đi theo hắn. Ta không biết ai đã sát hại người của các ngươi. Và chỉ có ta mới biết địa điểm đó. Vậy nên nếu phiên bản này của câu truyện không hoàn toàn khớp với cái chết của đơn vị của các ngươi, thì hãy tìm những kẻ phản bội ở quê nhà, bởi vì ngoài các ngươi ra chỉ có ta biết được thời gian và địa điểm.”
Faoiltiarna đứng dậy.
“Đó là tất cả. Mọi thông tin ta cung cấp đều đúng sự thật. Ngay cả ở trong hầm ngục của Nastrog các ngươi cũng sẽ không moi ra thêm được gì đâu. Những lời dối trá và thêu dệt, mà ta chắc sẽ cung cấp cho người tra khảo của các ngươi, sẽ gây hại đến các ngươi hơn là giúp. Ta không biết gì thêm nữa, đặc biệt là về nơi ở của Vilgefortz và Rience, ta cũng không biết có nên nghi ngờ chúng phản bội hay không. Và nói để ngươi rõ, ta không biết gì hết về công chúa của Cintra, dù là sự thật hay tin đồn. Ta đã nói cho ngươi mọi thứ ta biết. Ta hy vọng là ngài de Rideaux và ngài Skellen sẽ không còn muốn mai phục ta nữa. Dh’oine từ lâu đã cố bắt hay giết ta, vậy nên ta đã có thói quen giết bất kỳ kẻ nào muốn thử. Trong tương lai, ta sẽ không tốn công để điều tra xem những kẻ giăng bẫy có phải là các đặc vụ của Vattier hay Skellen không. Ta không có thời gian và cũng không có ý định. Ta đã nói rõ chưa?”
Struycken gật đầu, nuốt nước bọt.
“Vậy hãy lên ngựa đi, gián điệp, và biến khỏi khu rừng của ta.”
***
“Anh đã phải chịu khổ sở khi chúng nhốt anh trong cái hòm gỗ đó,” Milva lầm bầm. “Tôi không hiểu. Sao anh không tới một thị trấn nào đó và trốn, sao lại đi theo witcher? Anh ta ghét anh...hai lần mà anh ta cứu mạng anh...”
“Ba lần.”
“Tôi đã ở đó hai lần. Mặc dù anh không phải tên pháp sư đã bẻ gãy xương anh ta ở Thanedd, tôi cũng không nghĩ là anh sẽ được an toàn khi ở gần thanh kiếm của anh ta đâu. Tôi không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng anh đã cứu tôi và tôi biết ơn anh...vậy nên tôi sẽ nói với anh, Cahir, rằng witcher đang truy đuổi những kẻ đã bắt cóc Ciri và đem con bé tới Nilfgaard. Mỗi khi nghĩ đến là anh ta lại nghiến răng trèo trẹo tới nỗi tóe lửa. Và khi khạc ra thì nước bọt sủi tăm.”
“Ciri,” Cahir thì thầm. “Một cái tên thật đẹp.”
“Anh không biết sao?”
“Không. Đối với tôi thì họ luôn nói là Cirilla hay Sư Tử Con của Cintra...và khi ở cùng tôi...bởi vì cô ấy đã từng ở cùng tôi...cô ấy không nói lấy một lời. Mặc dù tôi đã cứu mạng cô ấy.”
“Phải quỷ dữ mới hiểu được,” cô nói. “Định mệnh của anh, Cahir, thật rắc rối và phức tạp. Nó không dành cho cái đầu của tôi.”
“Và tên cô là gì?” anh ta bất chợt hỏi.
“Milva...Maria Barring. Nhưng họ gọi tôi là Milva.”
“Witcher đang đi sai hướng, Milva,” anh ta nói sau một lúc. “Ciri không ở Nilfgaard. Không phải người Nilfgaard đã bắt cóc cô ấy. Đó là nếu cô ấy thực sự đã bị bắt cóc.”
“Sao lại thế?”
“Đó là một câu truyện dài.”
Chúng tôi rời điểm tập kết ở Drieschot vào buổi tối ngày mùng 4 tháng 8. Mệnh lệnh như sau:
“Hành quân tới biên giới Vidort, Carcano và Ameria, chiếm giữ các điểm cầu bắc qua sông Ina, tiêu diệt bất kỳ quân địch nào bắt gặp nhưng tránh các điểm giao tranh lớn. Đốt lửa, đặc biệt là vào buổi đêm, để soi sáng đường đi cho Quân Đoàn Số 4, tạo sự hoảng loạn đối với thường dân và chặn mọi con đường đằng sau quân địch bằng lượng người tị nạn. Giả vờ bao vây và đẩy các đơn vị địch đang rút lui về phía vòng vây thực sự. Hành quyết vài nhóm thường dân và tù nhân được lựa chọn để gây hoảng loạn, sợ hãi và bẻ gãy tinh thần quân địch.”
Những nhiệm vụ nêu trên đã được thi hành bởi những người lính của lữ đoàn với tinh thần nghĩa vụ hết mực.
- Elen Trahe, Vì Hoàng đế và tổ quốc: Con đường vinh quang rực lửa của Lữ đoàn Daerlan số 7.
______
Milva đã không thể tới kịp chỗ mấy con ngựa hay cứu chúng. Cô chứng kiến vụ trộm, nhưng chỉ là một nạn nhân bất lực. Thoạt tiên, cô bị bao vây bởi một đám đông điên loạn, hoảng sợ, rồi đường đi bị chắn bởi những chiếc xe hàng vụt qua, cô nhảy vào giữa một đàn cừu, lội qua chúng như đi trong làn tuyết. Cuối cùng cô cũng nhảy xuống được lớp bùn và rau bèo trên bờ dòng Cholta, kịp thời trốn thoát khỏi những thanh kiếm không khoan nhượng của Nilfgaard đang tàn sát tất cả mọi người, không từ phụ nữ trẻ nhỏ. Milva lao xuống nước và sang tới bờ bên kia, một phần lội, một phần bơi ngửa giữa những xác người đang trôi đi.
Cô tiếp tục cuộc truy đuổi. Cô nhớ hướng mà đám nông dân đã ăn cắp Roach, Pegasus và con ngựa màu hạt dẻ cùng con ngựa đen của cô chạy đi. Và trên yên của con ngựa đen là cây cung vô giá của cô. Không thể làm gì được nữa, cô nghĩ khi bắt đầu chạy bằng đôi ủng ướt sũng, những người khác sẽ phải tự bảo vệ bản thân thôi. Mình phải lấy lại cây cung và con ngựa, chết tiệt!
Cô lấy lại được Pegasus đầu tiên. Con ngựa thiến của nhà thơ đang phớt lờ những cú đá vào sườn và những tiếng hét của gã nông dân cưỡi trên lưng. Nó không chịu phi nước đại và bước từng bước chậm rãi giữa những cây phong, lười biếng. Gã nông dân bị bỏ lại thật xa so với đám trộm còn lại. Khi nghe thấy và phát hiện ra Milva đang đuổi từ phía sau, hắn nhảy khỏi lưng ngựa vào lao vào bụi cây không chần chừ, trong khi hai tay ôm quần. Milva không đuổi theo hắn, kiềm chế ham muốn giết chóc mãnh liệt trong lúc này. Cô nhảy lên yên, búng dây đàn luýt treo bên cạnh. Nghe thấy âm thanh quen thuộc, con ngựa bắt đầu phi nước đại. Hay nói chính xác hơn là một kiểu chạy từ tốn, mà Pegasus cho là phi nước đại.
Nhưng kể cả màn phi nước đại nửa vời này cũng đủ để nữ cung thủ bắt kịp đám trộm ngựa, bởi vì cuộc chạy trốn của chúng bị gián đoạn bởi một con ngựa còn thất thường hơn: Roach, con ngựa cái của witcher, mà Geralt đã thề không chỉ một lần rằng sẽ đổi lấy một con lừa, la hay thậm chí là dê ngay khi có cơ hội. Milva vượt qua lũ trộm khi kẻ cưỡi ngựa non tay giật dây cương của Roach và ngã xuống đất, những kẻ còn lại phải xuống ngựa, cố kiềm chế con vật đang giãy dụa, chân đá tứ tung. Chúng bận tới nỗi không để ý khi Milva lao tới trên lưng Pegasus và đá vào mặt một tên, làm gãy mũi hắn. Khi hắn ngã xuống, khóc lóc và cầu xin sự hỗ trợ của thần linh, cô nhận ra hắn. Đó là Clog. Hắn có vẻ như không gặp may lắm với những người mình đã chạm trán. Đặc biệt là với Milva.
Milva, rủi thay cũng đã hết may. Nói chính xác thì may mắn không có lỗi, mà là sự kiêu ngạo của nữ cung thủ và niềm tin rằng cô có thể đánh vài gã nông dân quèn bao nhiêu tùy thích. Nhưng khi xuống ngựa, bất chợt cô nhận một cú đấm vào mắt và chẳng biết thế nào mà ngã lăn quay dưới đất. Cô rút dao ra, sẵn sàng cắt tiết vào tên, nhưng ăn một gậy vào đầu mà làm gãy cả gậy, khiến mảnh gỗ bám đầy mi mắt. Choáng váng và mù lòa, cô xoay sở bám được đầu gối của gã nông dân vẫn đang cầm phần còn lại của cây gậy, nhưng hắn đột nhiên ngã xuống, miệng la hét. Milva dụi mắt và trông thấy hắn đang che chắn trước cơn mưa những đòn đánh trút xuống từ cây roi da của một người kỵ sĩ cưỡi một con ngựa xám. Cô bật dậy và đánh vào cổ gã nông dân. Tên vô lại khò khè và chân run rẩy, để hở ra chỗ kín. Milva lợi dụng điều này, trút hết cơn giận vào một cú đá nhắm chuẩn xác. Gã nông dân cuộn người lại, hai tay ôm háng và hét cho tới khi cây phong rụng hết lá.
Người kỵ sĩ trên con ngựa xám đánh lui được những kẻ khác, bao gồm Clog, máu vẫn đang chảy ra từ mũi, vào khu rừng với những nhát roi quật. Anh ta quay đầu con ngựa về phía gã nông dân đang la hét, nhưng khựng lại giữa chừng. Bởi vì Milva đã bắt kịp con ngựa đen của cô và trong tay đang cầm cây cung với một mũi tên sẵn sàng. Dây chỉ kéo căng một nửa, nhưng đầu mũi tên ngắm thẳng vào ngực người kỵ sĩ. Trong giây lát, người kỵ sĩ và cô gái nhìn nhau. Rồi người kỵ sĩ, với động tác thật chậm rãi, rút từ thắt lưng ra một mũi tên đính lông chim dài và ném xuống chân Milva.
“Tôi biết,” anh ta nói điềm tĩnh, “là sẽ có cơ hội để trả lại cô mũi tên mà, người elves.”
“Tôi không phải elf, người Nilfgaard.”
“Tôi không phải người Nilfgaard. Vậy hãy hạ cung xuống đi. Nếu muốn hại cô, tôi đã để đám nông dân đó đánh đập cô rồi.”
“Có quỷ mới biết anh là ai,” cô nói, “nhưng cảm ơn vì đã giúp. Và vì mũi tên của tôi. Và vì cái thằng khốn tôi đã đá.”
Gã trộm ngựa bị ăn đá cuộn người lại như quả bóng và bắt đầu khóc, mặt vùi vào trong đám lá. Người kỵ sĩ không nhìn hắn. Anh ta nhìn Milva.
“Bắt lũ ngựa lại đi,” anh ta nói. “Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi con sông, quân đội đang tỏa ra khu rừng ở cả hai bờ.”
“Chúng ta?” Milva nhăn mặt, hạ cung xuống. “Cùng nhau? Từ khi nào chúng ta là bạn vậy? Hay người đồng hành?”
“Tôi sẽ giải thích,” anh ta nói trong khi quay ngựa lại và túm lấy dây cương của con ngựa màu hạt dẻ, “nếu cô cho tôi thời gian.”
“Đấy là thứ chúng ta không có. Witcher và những người còn lại...”
“Tôi biết. Nhưng chúng ta sẽ không cứu được họ nếu bị bắt hoặc bị giết. Bắt lũ ngựa lại và theo tôi vào rừng. Khẩn trương lên!”
***
Anh ta tên là Cahir, Milva nhớ lại, quan sát người bạn đồng hành kỳ lạ đang ngồi trên một thân cây đổ. Người Nilfgaard bí ẩn tự xưng mình không phải là người Nilfgaard. Cahir.
“Chúng tôi tưởng anh đã chết,” cô nói, “con ngựa màu hạt dẻ bắt kịp chúng tôi mà không có người cưỡi.”
“Tôi đã có một chuyến phiêu lưu nho nhỏ.” anh ta đáp khô khan. “Ba tên cướp, lông lá như ma sói, bất ngờ mai phục tôi. Con ngựa chạy mất. Mấy tên cướp không chạy được, nhưng chúng đi bộ. Trước khi tôi tìm được một con ngựa mới, tôi đã ở cách xa các cô. Tôi chỉ vừa mới bắt kịp sáng nay khi các cô vào trại. Tôi đã vượt sông và đợi các cô ở bờ bên này, bởi vì tôi biết các cô đang hướng về phía đông.”
Một con ngựa trốn sau những cây trăn giậm móng guốc. Trời đang tối dần. Muỗi bắt đầu vo ve quanh tai họ.
“Khu rừng yên tĩnh quá.” Cahir nói. “Quân đội đã đi rồi. Trận chiến chắc đã kết thúc.”
“Ý anh là trận tàn sát.”
“Kỵ binh của chúng tôi...” anh ta ngập ngừng, hắng giọng. “Kỵ binh của đế chế tấn công khu trại, rồi quân đội của các cô tới từ phía nam. Chắc là quân Temeria.”
“Nếu trận chiến đã kết thúc thì chúng ta phải quay lại đó. Chúng ta cần tìm witcher, Dandelion và những người còn lại.”
“Sẽ khôn ngoan hơn nếu đợi đêm xuống đã.”
“Nơi này thật kinh khủng,” cô khẽ nói, siết lấy cây cung. “U ám và lạnh lẽo. Thậm chí còn không có cơn gió nào thổi qua, nhưng có thứ gì đấy cứ sột soạt trong bụi cây...witcher có nói là ghoul thường hay xuất hiện ở các bãi chiến trường...và đám nông dân nói về ma cà rồng...”
“Cô không đơn độc đâu.” Anh ta an ủi người bạn đồng hành. “Khi cô đơn thì đáng sợ hơn nhiều.”
“Dĩ nhiên rồi.” Cô hiểu ý anh ta. “Anh đã bám theo chúng tôi được gần hai tuần, một mình. Anh đi theo chúng tôi, trong khi quân đội của các anh ở khắp xung quanh...mặc dù anh nói không phải người Nilfgaard, nhưng anh cũng đã từng có thời thuộc về họ. Và quỷ dữ bắt tôi đi nếu tôi hiểu...thay vì quay lại với người của mình, anh lại đi theo witcher. Tại sao?”
“Đó là một câu truyện dài.”
***
Khi gã Scoia’tael cao ráo cúi xuống, trói hắn vào một cây cột, Struycken nhắm mắt lại trong cơn kinh hoàng. Người ta nói rằng không có người elves nào xấu xí cả, tất cả bọn họ sinh ra đã đẹp. Có lẽ người thủ lĩnh huyền thoại của Scoia’tael cũng đã từng sinh ra đẹp đẽ. Nhưng giờ đây gương mặt ông ta bị cắt chéo bằng một vết sẹo hủy hoại phần trán, lông mày, mũi và má. Ở ông ta chẳng còn lại vẻ đẹp nào cả.
Người elves ngồi xuống một thân cây đổ bên cạnh.
“Tên ta là Isengrim Faoiltiarna,” ông ta cất lời, lại nghiêng người về phía tù nhân. “Trong hơn 4 năm ta đã chiến đấu với con người, trong ba năm ta đã chỉ huy biệt đội của riêng mình. Ta đã chôn một người anh em, 4 người họ hàng và hơn bốn chục đồng đội. Trong cuộc chiến cùng với Hoàng đế của ngươi ta đã liên tục chứng tỏ là một đồng minh hữu dụng bằng cách cung cấp thông tin cho Sở Mật Vụ của các ngươi và giúp các đặc vụ của ngươi loại trừ những kẻ cần trừ khử.”
Faoiltiarna tạm ngừng và vẫy bàn tay đeo găng. Gã Scoia’tael ngồi cạnh ông ta cầm lên một cái hộp làm bằng gỗ phong. Một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ nó.
“Ta đã nghĩ và vẫn cho rằng Nilfgaard là đồng minh của chúng ta,” gã Scoia’tael mặt sẹo nói, “vậy nên thoạt tiên ta đã không tin nổi khi người cung cấp tin của ta nói rằng họ đang chuẩn bị mai phục ta. Rằng khi ta tới gặp sứ thần của Nilfgaard một mình, ta sẽ bị bắt. Ta đã không tin đôi tai mình, nhưng cẩn trọng là bản tính của ta, ta đã đến nơi hẹn gặp sớm hơn một chút và không phải một mình. Ngươi có thể tưởng tượng ta đã ngạc nhiên và thất vọng thế nào khi hóa ra tại nơi gặp gỡ bí mật, thay vì một sứ thần, đang đợi ta là 6 gã côn đồ trang bị lưới đánh cá, dây thừng, một cái bao trùm đầu với giẻ bịt miệng, cùng một cái áo có dây đai và móc khóa. Những công cụ, ta sẽ nói là thường được dùng bởi các đặc vụ của Sở Mật Vụ các ngươi. Sở Mật Vụ của Nilfgaard muốn bắt sống ta, Faoiltiarna, đem ta đi đâu đó, bịt mồm và trói trong một cái áo khoác. Một vấn đề phức tạp. Cần lời giải đáp. Ta đã rất vui là ít nhất có một tên côn đồ vẫn sống, bị bắt và sẵn sàng cho ta lời giải thích.”
Struycken nghiến răng và quay đầu đi để không phải nhìn thấy gương mặt xấu xí của người elves. Hắn thích nhìn cái hộp làm bằng gỗ phong hơn, mà xung quanh là những con ong đang vo ve.
“Giờ thì,” Faoiltiarna tiếp tục, lau mồ hôi trên trán bằng một chiếc khăn tay, “nói đi, thưa ngài. Để thuận lợi cho cuộc thảo luận, ta sẽ làm rõ một vài điều. Trong cái hộp này là siro nhựa cây. Nếu cuộc đàm thoại của chúng ta không đi theo đúng khuynh hướng của sự cảm thông lẫn nhau và thành thật, món siro đó sẽ được hào phóng thoa khắp lên đầu ngươi. Đặc biệt là ở mắt và tai. Rồi chúng ta sẽ nhét đầu ngươi vào một tổ kiến. A, nhìn kìa, đấy chính xác là nơi mà những con côn trùng tốt bụng và chăm chỉ đó sinh sống. Hãy để ta đảm bảo với ngươi là phương pháp này đã được chứng minh hiệu quả trên vài tên dh’oine và an’givare mà đã tỏ ra cứng đầu và thiếu trung thực với ta.”
“Tôi ở trong cơ quan tình báo của đế chế!” tên gián điệp hét lên, mặt tái nhợt. “Tôi là một sĩ quan của Sở Mật Vụ, cấp dưới của Vattier de Rideaux, tử tước của Eiddon! Tên tôi là Jan Struycken! Tôi yêu cầu...”
“Không may là,” người elves cắt ngang, “lũ kiến thèm nhựa cây trong khu rừng này chưa bao giờ nghe nói đến lãnh chúa de Rideaux. Hãy bắt đầu nào. Ta sẽ không hỏi ai đã ra lệnh bắt cóc ta, bởi vì quá rõ ràng rồi. Câu hỏi đầu tiên của ta là: Các ngươi định đưa ta đi đâu?”
Tên gián điệp Nilfgaard vặn vẹo với sợi dây thừng, hắn lắc đầu quầy quậy, bởi vì có vẻ như lũ kiến đã đang bò lên má hắn. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ im lặng.
“Thật đáng tiếc,” Faoiltiarna lầm bầm, ra hiệu cho gã elf đang cầm cái hộp. “Bôi hắn đi.”
“Tôi phải đưa ngài tới Verden, tới lâu đài Nastrog!” Struycken rống lên. “Theo lệnh của lãnh chúa de Rideaux!”
“Cảm ơn ngươi. Cái gì đang đợi ta ở Nastrog?”
“Một cuộc tra khảo...”
“Các ngươi định hỏi điều gì?”
“Về chuyện đã xảy ra trên Thanedd! Tôi xin ngài, hãy cởi trói cho tôi! Tôi sẽ kể cho ngài hết mọi thứ!”
“Đương nhiên là ngươi sẽ kể hết cho ta,” người elves dài giọng. “Đặc biệt là khi chúng ta đã qua màn khởi động và màn khởi động luôn là khó khăn nhất. Tiếp tục đi.”
“Tôi đã được lệnh ép ngài phải khai ra nơi chứa chấp Rience, Vilgefortz và Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach!”
“Thật khôi hài. Các ngươi đặt bẫy để hỏi ta về Rience và Vilgefortz? Ta thì biết gì về chúng? Cái gì đã kết nối ta với chúng? Và vấn đề về Cahir thì càng nực cười hơn. Ta đã gửi hắn lại cho các ngươi, đúng theo yêu cầu. Trong xiềng xích. Món hàng vẫn chưa được chuyển tới nơi ư?”
“Toán lính đã bị giết tại nơi gặp mặt...Cahir không nằm trong số những kẻ đã chết...”
“Ôi, và Vattier de Rideaux nghi ngờ ta? Nhưng thay vì cử một sứ thần khác đến thị trấn để gặp gỡ biệt đội của ta và hỏi cho ra nhẽ, ông ta quyết định mai phục ta. Ông ta ra lệnh giải ta đến Nastrog để hỏi cung. Về những sự kiện xảy ra ở Thanedd.”
Tên gián điệp im lặng.
“Ngươi không hiểu à?” người elves nghiêng bộ mặt kinh hãi về phía hắn. “Đó là một câu hỏi. Thế nào?”
“Tôi không biết...tôi không biết, tôi thề...”
Faoiltiarna vẫy tay. Struycken hét lên, giãy dụa và nguyền rủa Mặt Trời Vĩ Đại, thề thốt rằng hắn không biết, lắc đầu quầy quậy và nhổ ra đống nhựa cây chúng tạt vào mặt hắn. Chỉ khi bị khiêng ra tổ kiến bởi bốn gã Scoia’tael thì hắn mới mở mồm. Hắn cố xua đi cái ý nghĩ rằng hậu quả của việc này có thể còn tệ hơn cái tổ kiến.
“Thưa ngài...nếu có ai nghe được chuyện này, tôi sẽ chết...nhưng tôi sẽ nói với ngài. Tôi đã nghe chuyện...tôi sẽ kể hết cho ngài...”
“Cái đó là dĩ nhiên rồi,” người elves gật đầu. “Kỷ lục của cái tổ kiến là một giờ bốn mươi phút và nó thuộc về một sĩ quan trực thuộc lực lượng đặc nhiệm của vua Demavend. Nhưng cuối cùng hắn vẫn khai. Nhanh nào, bắt đầu đi. Ngắn gọn, súc tích và đúng trọng tâm.”
“Hoàng đế tin rằng những kẻ ở trên Thanedd đã phản bội ngài ấy. Tên pháp sư Vilgefortz vùng Roggeveen. Và trợ lý của hắn, Rience. Và trên cả, Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach. Vattier...ngài Vattier không chắc rằng ngài có liên quan gì đến sự phản bội này không, dù cho có là vô ý...Vậy nên tôi được lệnh bắt và áp tải ngài đến Nastrog...thưa ngài Faoiltiarna, tôi đã phục vụ trong Sở Mật Vụ hai mươi năm rồi...Vattier de Rideaux là đời chỉ huy thứ ba của tôi...”
“Làm ơn nói ngắn gọn thôi. Và đừng run rẩy nữa. Nếu thành thật với ta, ngươi sẽ có cơ hội phục vụ thêm vài đời chỉ huy nữa.”
“Đó là bí mật quốc gia hệ trọng nhất, nhưng tôi đã biết Vilgefortz và Cahir bắt được ai ở trên Thanedd. Tôi đã cho là họ đã thành công. Bởi vì họ đã đem tới Loc Grim...tên cô ta là gì nhỉ...à, công chúa của Cintra. Chúng tôi đã tưởng đó là một thắng lợi và Rience cùng với Cahir sẽ được phong làm nam tước, và người pháp sư cũng phải làm bá tước là chí ít...nhưng thay vào đó Hoàng đế đã cho gọi Kalous. Ý tôi là ngài Skellen và ngài Vattier và ra lệnh bắt giữ Cahir...cùng Rience và Vilgefortz...tất cả những ai biết được gì về sự kiện trên đảo Thanedd cũng phải bị bắt và tra khảo...và cả ngài nữa...khó mà tưởng tượng nổi...chắc hẳn phải có kẻ phản bội. Chúng đã đem tới Loc Grim một cô công chúa giả mạo...”
Gã gián điệp hít vào một hơi thật sâu và mồm ngập đầy nhựa cây.
“Cởi trói cho hắn.” Faoiltiarna ra lệnh cho đám Sóc. “Và đi rửa mặt đi.”
Mệnh lệnh được thực thi tức thì. Sau một lúc, gã thủ lĩnh của cuộc mai phục bất thành đã đứng trước người thủ lĩnh của Scoia’tael. Faoiltiarna không chú ý đến hắn lắm.
“Lau nhựa cây ra khỏi tai kĩ vào,” cuối cùng ông ta lên tiếng, “và lắng nghe những gì ta sắp nói với ngươi đây. Hãy tập trung trí óc, mà một gián điệp lâu năm như ngươi đã thành thạo rồi. Ta sẽ cho ngươi bằng chứng về lòng trung thành của ta với Hoàng đế, ta sẽ kể cho ngươi toàn bộ những gì ngươi cần biết. Và ngươi sẽ chuyển đến cho Vattier de Rideaux, từng chữ một.”
Tên gián điệp gật đầu mau lẹ.
“Vào giữa Blathe, theo như lịch của các ngươi, thì đó là đầu tháng 6.” Người elves bắt đầu. “Nữ pháp sư Enid an Glenna, còn được biết đến là Francesca Findabair, đã liên lạc với ta. Dưới quyền chỉ huy của cô ấy, một kẻ tên là Rience sớm đến gặp biệt đội của ta, trợ lý của Vilgefortz vùng Roggeveen, cũng là một pháp sư. Một kế hoạch tuyệt đối bí mật đã được vạch ra, nhằm loại bỏ một vài pháp sư trong buổi đại hội tổ chức trên Đảo Thanedd. Kế hoạch được trình bày cho ta là một hành động có sự ủng hộ hoàn toàn của Hoàng đế Emhyr, Vattier de Rideaux và Stefan Skellen, nếu không ta đã chẳng đồng ý hợp tác cùng với tên dh’oine, dù có là pháp sư hay không, bởi vì ta đã gặp quá nhiều sự khiêu khích trong đời rồi. Sự liên quan của đế chế trong nhiệm vụ này đã được xác nhận tại Mũi đất Bremervood bởi sự xuất hiện của con tàu mang theo Cahir, con trai của Ceallach, được trang bị với mệnh lệnh và ủy quyền đặc biệt. Theo những mệnh lệnh này ta sẽ phải sắp xếp một nhóm nhỏ của biệt đội mình và giao cho chỉ riêng Cahir quản lý. Nhóm này có nhiệm vụ bắt cóc khỏi hòn đảo...một người.”
“Chúng ta đã tới Thanedd,” Faoiltiarna ngừng một lúc, “trên con tàu đã đưa Cahir đến đây. Rience có một tấm bùa đặc biệt để ngụy trang con tàu trong sương mù. Chúng ta đi tàu vào những hang động nằm bên dưới hòn đảo. Từ đó chúng ta lên căn hầm ở dưới Garstang.”
“Ngay khi ở trong hầm, chúng ta đã biết là có gì đó không ổn, Rience nhận được một thông điệp tư tưởng từ Vilgefortz. Chúng ta biết là khi xuất hiện chúng ta sẽ nhảy vào giữa một cuộc giao tranh đang nổ ra. Chúng ta đã sẵn sàng. Và đó là một điều tốt, vì ngay khi chúng ta rời khỏi căn hầm, địa ngục mở ra.”
Người elves vặn vẹo khuôn mặt xấu xí, như thể ký ức làm ông ta đau đớn.
“Sau khởi đầu thuận lợi của chúng ta, mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp. Chúng ta không thể tiêu diệt hết tất cả các pháp sư của những vị vua và chịu tổn thất lớn. Một vài pháp sư ở phe ta bị giết, một số muốn cứu cái mạng của chính mình, dịch chuyển mất. Vào một lúc nào đó, Vilgefortz biến mất, rồi Rience biến mất và rất nhanh sau đó là Enid an Gleanna. Sự biến mất cuối cùng đó ta coi như là dấu hiệu cho thấy đã tới lúc rút lui. Ta chưa muốn ra lệnh cho tới khi Cahir và nhóm của hắn trở lại. Vì họ vẫn chưa quay về, chúng ta bắt đầu đi tìm.”
Faoiltiarna nhìn vào mắt của gã gián điệp Nilfgaard.
“Không một người nào trong nhóm còn sống, tất cả đều bị sát hại dã man. Ta tìm thấy Cahir nằm trên những bậc thang dẫn đến Tor Lara, tòa tháp mà đã nổ tung trong cuộc giao tranh và chỉ còn là đống gạch vụn. Hắn bị thương và bất tỉnh, rõ ràng là đã không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao. Ở những khu vực xung quanh cũng không thấy dấu hiệu nào của mục tiêu nhiệm vụ của hắn, và bên dưới Loxia và Aretuza đang tràn ngập lính của các vị vua. Ta biết rằng Cahir không thể rơi vào tay bọn chúng, bởi vì như thế sẽ chứng minh là Nilfgaard có tham gia vào kế hoạch này. Ta vác theo hắn và chạy xuống tầng hầm, xuống hang động. Chúng ta lên thuyền và khởi hành. Trong số các biệt đội chỉ còn lại mười hai người và hầu hết đều bị thương.”
“Cơn gió đã thuận ý chúng ta. Chúng ta cập bến ở phía tây Hirundrum và trốn trong rừng. Cahir xé băng gạc, la hét gì đó về một cô gái điên mắt xanh lục, về Ciri, Sư Tử Con của Cintra, về một gã witcher đã tiêu diệt nhóm của hắn và về một tên pháp sư đã bay như chim về phía Tháp Hải Âu. Hắn hỏi xin một con ngựa và ra lệnh cho chúng ta quay lại hòn đảo, nói rằng đó là mệnh lệnh của Hoàng đế, mà trong trường hợp này, ta buộc phải coi là những lời lảm nhảm của một kẻ loạn trí. Ở Aedirn, chúng ta đã biết là chiến tranh đang nổ ra và ta nghĩ tốt nhất là tập hợp lại một đội mới và tiếp tục cuộc chiến với dh’oine.”
“Cahir vẫn ở cùng chúng ta khi ta tìm thấy chiếc hộp liên lạc chứa mệnh lệnh bí mật của các ngươi trong đó. Ta đã ngạc nhiên. Cahir, mặc dù đã thất bại trong nhiệm vụ của mình, nhưng không cho thấy biểu hiện nào chứng tỏ là hắn phản bội. Tuy nhiên, ta cũng không nghĩ nhiều, ta cho rằng đó là việc riêng của các ngươi và các ngươi nên tự giải quyết. Cahir, khi bị trói lại, cũng đã không kháng cự, hắn điềm tĩnh và buông xuôi. Ta đã gửi hắn trong một cái quan tài gỗ với sự trợ giúp của một người bạn hav’caaren, đến nơi giao hẹn trong mệnh lệnh. Ta thừa nhận là đã không muốn làm yếu đi đội hình của mình bằng việc cử một nhóm áp tải đi theo hắn. Ta không biết ai đã sát hại người của các ngươi. Và chỉ có ta mới biết địa điểm đó. Vậy nên nếu phiên bản này của câu truyện không hoàn toàn khớp với cái chết của đơn vị của các ngươi, thì hãy tìm những kẻ phản bội ở quê nhà, bởi vì ngoài các ngươi ra chỉ có ta biết được thời gian và địa điểm.”
Faoiltiarna đứng dậy.
“Đó là tất cả. Mọi thông tin ta cung cấp đều đúng sự thật. Ngay cả ở trong hầm ngục của Nastrog các ngươi cũng sẽ không moi ra thêm được gì đâu. Những lời dối trá và thêu dệt, mà ta chắc sẽ cung cấp cho người tra khảo của các ngươi, sẽ gây hại đến các ngươi hơn là giúp. Ta không biết gì thêm nữa, đặc biệt là về nơi ở của Vilgefortz và Rience, ta cũng không biết có nên nghi ngờ chúng phản bội hay không. Và nói để ngươi rõ, ta không biết gì hết về công chúa của Cintra, dù là sự thật hay tin đồn. Ta đã nói cho ngươi mọi thứ ta biết. Ta hy vọng là ngài de Rideaux và ngài Skellen sẽ không còn muốn mai phục ta nữa. Dh’oine từ lâu đã cố bắt hay giết ta, vậy nên ta đã có thói quen giết bất kỳ kẻ nào muốn thử. Trong tương lai, ta sẽ không tốn công để điều tra xem những kẻ giăng bẫy có phải là các đặc vụ của Vattier hay Skellen không. Ta không có thời gian và cũng không có ý định. Ta đã nói rõ chưa?”
Struycken gật đầu, nuốt nước bọt.
“Vậy hãy lên ngựa đi, gián điệp, và biến khỏi khu rừng của ta.”
***
“Anh đã phải chịu khổ sở khi chúng nhốt anh trong cái hòm gỗ đó,” Milva lầm bầm. “Tôi không hiểu. Sao anh không tới một thị trấn nào đó và trốn, sao lại đi theo witcher? Anh ta ghét anh...hai lần mà anh ta cứu mạng anh...”
“Ba lần.”
“Tôi đã ở đó hai lần. Mặc dù anh không phải tên pháp sư đã bẻ gãy xương anh ta ở Thanedd, tôi cũng không nghĩ là anh sẽ được an toàn khi ở gần thanh kiếm của anh ta đâu. Tôi không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng anh đã cứu tôi và tôi biết ơn anh...vậy nên tôi sẽ nói với anh, Cahir, rằng witcher đang truy đuổi những kẻ đã bắt cóc Ciri và đem con bé tới Nilfgaard. Mỗi khi nghĩ đến là anh ta lại nghiến răng trèo trẹo tới nỗi tóe lửa. Và khi khạc ra thì nước bọt sủi tăm.”
“Ciri,” Cahir thì thầm. “Một cái tên thật đẹp.”
“Anh không biết sao?”
“Không. Đối với tôi thì họ luôn nói là Cirilla hay Sư Tử Con của Cintra...và khi ở cùng tôi...bởi vì cô ấy đã từng ở cùng tôi...cô ấy không nói lấy một lời. Mặc dù tôi đã cứu mạng cô ấy.”
“Phải quỷ dữ mới hiểu được,” cô nói. “Định mệnh của anh, Cahir, thật rắc rối và phức tạp. Nó không dành cho cái đầu của tôi.”
“Và tên cô là gì?” anh ta bất chợt hỏi.
“Milva...Maria Barring. Nhưng họ gọi tôi là Milva.”
“Witcher đang đi sai hướng, Milva,” anh ta nói sau một lúc. “Ciri không ở Nilfgaard. Không phải người Nilfgaard đã bắt cóc cô ấy. Đó là nếu cô ấy thực sự đã bị bắt cóc.”
“Sao lại thế?”
“Đó là một câu truyện dài.”