[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire
Chương 21 : CHƯƠNG VII.I
Ngày đăng: 23:11 07/05/20
Ithlina, trong thực tế là Ithlinne Aegli, con gái của Aevenien, nhà trị thương, tiên tri và thiên văn học huyền thoại người elves, nổi tiếng vì những tiên đoán của bà mà được ghi chép lại trong Aen Ithlinnespeath, còn gọi là Những lời tiên tri của Ithlinne. Chúng đã được viết lại và xuất bản dưới rất nhiều dạng. Những lời tiên tri nổi tiếng vào nhiều thời kỳ, những lời bình luận, manh mối và giải thích đều được thay đổi để thích nghi với các sự kiện lịch sử diễn ra tại thời điểm đó, do vậy càng củng cố thêm lòng tin của người dân vào sự chính xác và khả năng thần thánh của Ithlina.
Đặc biệt, đa số đều tin rằng Ithlina đã dự đoán cuộc Chiến Tranh Phương Bắc (1239-1268), Đại Dịch Hạch (1268,1272 và 1294), cuộc chiến Hai Kỳ Lân đẫm máu (1309-1318) và Cuộc Xâm Lược của người Haak (1350). Người ta cũng cho rằng bà đã dự đoán sự thay đổi khí hậu mà bắt đầu được quan sát thấy vào cuối thế kỷ 13 (Kỷ Băng Hà), mà phần đông bộ phận nông dân mê tín luôn coi như ngày tận thế và báo hiệu sự xuất hiện của Kẻ Hủy Diệt. Chính lời tiên tri này của Ithlina đã khơi mào Cuộc Săn Phù Thủy nổi tiếng (1272-1276) và gây ra cái chết của hàng vạn phụ nữ và thiếu nữ vô tội, không may bị nhầm lẫn là Kẻ Hủy Diệt tái sinh. Ngày nay, Ithlina được coi là một nhân vật truyền thuyết trong mắt nhiều nhà nghiên cứu, và những lời “tiên tri” của bà bị cho là những trò lừa đảo tinh vi và khôn khéo.
- Effenberg và Talbot, Đại bách khoa toàn thư về thế giới, Quyển IX.
______
Những đứa trẻ vây quanh lấy người kể truyện lang thang tên Pogwizd, bày tỏ sự phản đối của mình bằng một tràng những tiếng rống không thể nghe ra nổi. Cuối cùng, Connor, con trai của người thợ rèn và là đứa to khỏe và can đảm nhất trong đám, cũng chính là đứa đã mang cho người kể truyện một bát súp nấu bắp cải cùng một ít khoai tây với thịt xông khói, được bầu làm người phát ngôn đại diện và lên tiếng thay cho cả nhóm.
“Sao lại như vậy?” cậu ta la lớn. “Sao lại như vậy, thưa ông? Sao câu truyện hôm nay lại kết thúc như thế? Nó có phải là một cái kết tử tế cho một câu truyện như vậy không? Mới được có một nửa? Chúng cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra! Chúng cháu không muốn đợi đến khi ông quay lại ngôi làng, bởi vì có khi sẽ mất đến 6 tháng hoặc một năm! Kể tiếp đi!”
“Mặt trời đã lặn rồi,” ông già nói. “Đã đến giờ các cháu đi ngủ rồi, lũ sẻ non. Cha mẹ các cháu sẽ nói gì khi bắt gặp các cháu ngáp ngắn ngáp dài vào sáng mai hả? Ta biết họ sẽ nói gì: ông già lang thang đó lại kể chuyện cho lũ trẻ nghe, nhét vào đầu chúng ba cái mớ lãng mạn vớ vẩn và không để chúng ngủ. Khi nào quay lại, ông ta sẽ chẳng được cái gì hết, không súp, không khoai tây, không thịt lợn. Chúng ta sẽ đuổi ông già này ra khỏi làng vì mấy câu truyện của ông ta chỉ gây rắc rối thôi...”
“Họ sẽ không nói thế đâu!” Lũ trẻ đồng thanh nhao nhao. “Làm ơn, hãy kể tiếp cho chúng cháu đi!”
“Hmm.” Ông già trầm ngâm, nhìn mặt trời đang khuất dần sau những rặng cây bên bờ dòng Yaruga. “Thôi được. Nhưng chúng ta sẽ thỏa thuận. Một đứa hãy chạy về nhà và lấy cho ta ít sữa để đỡ khô cổ. Số còn lại sẽ quyết định muốn nghe truyện gì, bởi vì ta không thể kể hết được, chúng ta sẽ ngồi đây đến ngày mai mất. Vậy, quyết định đi: chúng ta sẽ nghe kể về ai lần này và ai lần tiếp theo?”
Những đứa trẻ lại nhao nhao lên, đứa nọ át tiếng đứa kia.
“Trật tự!” Pogwizd la lớn, vẫy vẫy cây gậy. “Ta bảo quyết định, không phải ré lên như một bầy sơn ca! Thế nào? Ta sẽ kể về ai đây?”
“Về Yennefer.” Nimue la lên, đứa trẻ nhất trong đám ngồi nghe truyện, có biệt danh Thumbelina vì chiều cao của mình, đang ngồi vuốt ve một con mèo ngủ gật trong lòng. “Hãy kể cho chúng cháu nghe về nữ pháp sư đi. Làm sao cô ấy thoát được khỏi cuộc họp ở Đỉnh Trọc một cách thần kỳ để đi cứu Ciri. Cháu rất muốn nghe nó. Khi lớn lên, cháu sẽ trở thành một nữ pháp sư.”
“Chắc rồi!” con trai của thợ xay bột, Bronik, kêu lên. “Tốt hơn là học cách lau mũi đi đã, Thumbelina, bởi vì các nữ pháp sư không dạy những đứa thò lò mũi xanh đâu! Còn ông, ông già, đừng kể cho chúng cháu về Yennefer, mà về Ciri và băng Rats, làm cách nào mà họ định ăn trộm...”
“Im lặng!” Connor lên tiếng, cau mày và trầm tư. “Chúng bay rặt một lũ dốt nát. Nếu muốn nghe được gì hôm nay thì phải nghe tuần tự. Ông hãy kể cho chúng cháu về witcher và đoàn lữ hành của ông ấy, và làm sao họ vượt qua được sông Yaruga.”
“Cháu muốn nghe về Yennefer!” Nimue ré lên.
“Cháu cũng thế,” Orla, chị của cô bé đồng tình. “Về tình yêu giữa cô ấy và witcher. Họ đã yêu nhau như thế nào. Nhưng phải là đoạn kết thúc có hậu nhé ông. Đừng là đoạn mà kết thúc bằng cái chết.”
“Im đi, đồ ngốc, ai lại muốn nghe chuyện yêu đương chứ? Chúng ta muốn chiến tranh, và đánh nhau!”
“Về thanh kiếm của witcher!”
“Về Ciri và băng Rats!”
“Trật tự hết đi!” Connor đe dọa chúng bằng nắm đấm. “Nếu không tao sẽ kiếm một cây roi và quất cho lũ chúng bay một trận nhớ đời! Tao đã bảo là tuần tự mà. Ông Pogwizd sẽ kể cho chúng ta nghe về witcher cùng đoàn lữ hành với Dandelion, Milva...”
“Phải!” Nimue lại ré lên. “Về Milva. Cháu muốn nghe về Milva! Bởi vì nếu các nữ pháp sư không muốn cháu, cháu sẽ trở thành một cung thủ.”
“Vậy là quyết rồi nhé.” Connor nói. “Và trong lúc đó thì ông già đã đánh một giấc, cái đầu bạc kia đã gật gù rồi...Này, ông ơi! Đừng ngủ! Hãy kể cho chúng cháu về witcher Geralt, từ đoạn đoàn lữ hành rời khỏi Yaruga.”
“Nhưng trước tiên,” Bronik xen vào, “hãy kể cho chúng cháu về những người còn lại đã, đừng để chúng cháu tò mò thế này. Chuyện gì đã xảy ra với họ? Thật tóm tắt thôi! Yennefer và Ciri. Chúng cháu không thể đợi cho tới khi ông quay lại làng vào lần sau. Làm ơn đi.”
“Yennefer,” ông già Pogwizd cười, “đã thực hiện một câu thần chú, thoát khỏi lâu đài trên Đỉnh Trọc và đáp ngay xuống biển. Cô thấy mình ở giữa những con sóng hung bạo, giữa những mũi đá sắc nhọn, nhưng cô không sợ, bởi vì bơi lội đối với một pháp sư là dễ như trở bàn tay. Cô đã tới Quần đảo Skellige và tìm được đồng minh ở đó. Bởi vì các cháu thấy đấy, cơn giận của Yennefer là vô cùng lớn đối với tên pháp sư Vilgefortz. Cô tin rằng hắn đã bắt cóc Ciri và quyết tâm truy lùng hắn bằng được, để báo thù và rồi giải cứu cô bé. Và đó là tất cả những gì ta sẽ kể vào lúc này.”
“Vậy còn Ciri?”
“Ciri đang ở cùng băng Rats, trốn dưới cái tên Falka. Cô bé sống cuộc đời trộm cướp, bởi vì tuy rằng hồi đó chưa ai nhận ra được, nhưng bên trong cô gái đó là sự xấu xa và tàn độc, mà tồn tại ở mỗi con người, đã hiện ra và dần dần chiếm lấy phần thiện của cô bé. Ôi, các witcher ở Kaer Morhen đã phạm phải sai lầm khủng khiếp khi dạy cô bé cách giết chóc! Tuy nhiên, bản thân cô bé cũng không nhận ra rằng chính vì giết chóc mà thần chết đã đuổi theo chân cô. Bởi vì tên thợ săn tiền thưởng Bonhart đang truy lùng cô. Nó đã được định sẵn, rằng Ciri sẽ đối mặt với Bonhart. Nhưng đó là một câu truyện vào lúc khác. Giờ thì các cháu sẽ nghe về witcher.”
Những đứa trẻ im lặng và quây thành một vòng tròn xung quanh ông già. Chúng lắng nghe. Đêm xuống. Những cây cần sa, mâm xôi và dâm bụt mọc gần những cái lán bất chợt chuyển thành một khu rừng tăm tối. Cái gì xào xạc trong đó? Có phải một con chuột, hay một người elves mắt rực lửa? Hoặc một con striga, hoặc một mụ phù thủy thích ăn thịt trẻ con? Đó có phải tiếng bò đang giậm móng trong chuồng, hay âm thanh của vó ngựa rầm rập từ những kẻ xâm lược một trăm năm trước đã từng vượt qua Yaruga? Đó có phải một con cú đêm bay qua nóc nhà, hay một con ma cà rồng khát máu? Hay một nàng tiên xinh đẹp bay trên câu thần chú hướng tới đại dương xa xăm?
“Witcher Geralt,” người kể truyện bắt đầu, “cùng với đoàn lữ hành mới của mình lên đường tới Angren, vượt qua những khu rừng và đầm lầy. Đã từng có những khu rừng dày đặc mọc khắp nơi trên thế giới, ho, ho, nhưng giờ thì chẳng có ở đâu nữa, ngoại trừ Brokilon...Đoàn lữ hành hướng về phía đông dòng Yaruga, tới Khu Rừng Đen linh thiêng. Ban đầu họ vẫn ổn, nhưng sau đó, ho, ho...Ta sẽ kể chuyện gì xảy ra sau đó...”
Những gì diễn ra tiếp theo là một câu truyện từ một thời đại xa xưa và đã bị lãng quên. Những đứa trẻ lắng nghe.
***
Witcher đang ngồi trên một gốc cây trên đỉnh một vách đá, mà từ đó hiện ra khung cảnh những cánh đồng và những đám rau bèo bên bờ dòng Yaruga. Mặt trời đang lặn. Những con sếu bay lên từ vùng đầm lầy, kêu re ré và di chuyển thành một hình nêm.
Mọi chuyện đều hỏng bét, witcher nghĩ, ngắm nhìn đống tàn tích của một cái lều đốn củi và một ít khói bốc lên từ đống lửa trại Milva đã nhóm. Mọi thứ đều hỏng bét. Và mọi thứ vừa mới đang suôn sẻ, ngay cả với đoàn lữ hành kỳ dị này. Chúng ta đã có mục tiêu, gần, thực tế. Đi về hướng đông qua Angren và tới Caed Dhu. Chúng ta đã đang làm rất tốt. Nhưng rồi mọi chuyện hỏng bét. Vận rủi hay định mệnh đây?
Đàn sếu kêu một tiếng thật to.
***
Emiel Regis Rohellec Terzieff-Godefroy đi đầu tiên, cưỡi trên con ngựa Nilfgaard mà witcher bắt được ở Ameria. Con vật ban đầu có vẻ khó chịu bởi con ma cà rồng và mùi thảo mộc bốc lên từ ông ta, nhưng sớm làm quen được và không gây rắc rối gì nhiều, không như Roach, lúc nào cũng giãy dụa như thể đang bị bọ chét cắn. Đằng sau Regis và Geralt là Dandelion trên lưng Pegasus với cái đầu băng bó như một người hùng chiến tranh. Dọc đường đi, nhà thơ đã sáng tác một bản anh hùng ca, mà có rất nhiều vần điệu với chủ đề quân đội và nghe có vẻ như một bản tóm tắt lại những chuyến phiêu lưu gần đây nhất của họ. Tác phẩm rõ ràng gợi ý rằng trong những cuộc phiêu lưu này, tác giả bài hát đồng thời là ca sĩ biểu diễn là người dũng cảm nhất trong số những người dũng cảm. Đoàn lữ hành được bọc hậu bởi Milva và Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach.
Cahir đang cưỡi trên con ngựa hạt dẻ vừa tìm lại được của mình, đồng thời dắt theo một con ngựa xám mang trên người đống dụng cụ khiêm tốn của họ.
Cuối cùng họ đã rời khỏi vùng đầm lầy bên bờ sông và tới được vùng đất khô ráo đầy những ngọn đồi, mà đứng trên đỉnh họ có thể trông thấy phía Nam của dòng Yaruga vĩ đại như một dải băng lấp lánh. Và xa ở phía Bắc là dãy núi Mahakam. Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp và những con muỗi thôi không làm phiền họ nữa. Chân và ủng khô ráo. Trên những sườn đồi đầy nắng, từng bụi mâm xôi đen sì, trĩu quả, ngựa lấp đầy bụng bằng cỏ xanh mướt, dòng suối chạy xuống và hòa vào Yaruga trong vắt và đầy cá hồi. Khi đêm xuống, họ nhóm lửa và có thể ngủ ngon lành, ấm áp và khô ráo. Nói theo cách khác, mọi thứ đều tuyệt vời, và tâm trạng chung lẽ ra nên được cải thiện rất nhiều. Nhưng lại không như vậy. Và lý do đã được nêu ra trong lần hạ trại đầu tiên.
***
“Đợi chút đã, Geralt,” nhà thơ bắt đầu, nhìn xung quanh. “Đừng vội quay lại trại thế. Chúng tôi muốn nói chuyện riêng với anh ở đây, tôi và Milva. Đó...thì, là về Regis.”
“Aha.” Witcher đặt bó củi nặng trĩu trên tay xuống. “Mấy người bắt đầu thấy sợ rồi hả? Cũng đến lúc rồi đó.”
“Im đi.” Dandelion nhướng lông mày lên. “Chúng tôi đã chấp nhận ông ấy như một người bạn đồng hành. Ông ấy đã đề nghị giúp đỡ Ciri. Ông ấy đã cứu cái cổ của tôi khỏi giá treo, tôi sẽ không quên điều đó. Nhưng đừng có ngạc nhiên nếu chúng tôi thấy lo ngại, chết tiệt. Anh có ngạc nhiên không? Cả đời anh đã truy lùng và hạ sát những kẻ như ông ấy rồi?”
“Tôi vẫn chưa giết ông ấy. Hay là có ý định làm thế. Như vậy là đủ với hai người chưa? Nếu không, thì mặc dù rất đau buồn, nhưng tôi không có thuốc chữa cho nỗi sợ của cậu. Nghe thật vô lý nhưng người duy nhất trong số chúng ta có thể chữa được cho cậu là Regis.”
“Tôi đã bảo anh im đi mà,” nhà thơ giận dữ nói. “Anh đang không nói chuyện với Yennefer, làm ơn dẹp cái mớ ngôn từ cao siêu đó dùm đi. Chỉ cần trả lời một câu hỏi thật đơn giản thôi.”
“Hỏi đi. Và cũng đừng dùng ngôn từ cao siêu.”
“Regis là một con ma cà rồng. Ma cà rồng ăn gì thì ai cũng biết. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ta thực sự thấy đói? Rồi, rồi, chúng tôi đã thấy ông ta ăn súp cá và từ lúc đó cũng ăn uống bình thường giống chúng ta. Nhưng...nhưng liệu ông ta có thể kiểm soát được ham muốn không? Geralt, tôi có cần phải nói toẹt ra không?”
“Ông ấy đã kiểm soát được cơn thèm máu khi băng bó đầu cho cậu đấy còn gì. Khi chúng ta bị trói, ông ấy thậm chí còn không thèm liếm ngón tay. Và rồi, vào lúc trăng tròn, khi chúng ta say rượu nhân sâm và ngủ lại trong lán của ông ấy, ông ấy đã có một cơ hội tuyệt vời. Cậu đã kiểm tra xem cổ có vết răng nanh nào chưa?”
“Đừng châm chọc chúng tôi.” Milva khịt mũi. “Anh biết nhiều về ma cà rồng hơn chúng tôi. Anh có thể cười Dandelion, nhưng phải trả lời cho tôi. Tôi lớn lên ở trên núi, tôi không có tới trường, và tôi mù tịt. Đó không phải lỗi của tôi vậy nên đừng có mỉa mai. Tôi thấy xấu hổ khi phải thừa nhận nhưng quả thực, tôi có hơi sợ...Regis.”
“Và không phải là không có lý do đâu.” Anh gật đầu. “Ông ấy là một ma cà rồng cấp cao. Cực kỳ nguy hiểm. Nếu ông ấy là kẻ thù của chúng ta thì tôi cũng thấy sợ. Nhưng, chẳng biết thế nào mà ông ấy lại là đồng minh của ta. Ông ấy đang dẫn ta tới Caed Dhu, tới các thầy druid có thể giúp tôi thu thập tin tức về Ciri. Tôi đang tuyệt vọng và do vậy không thể bỏ lỡ cơ hội này. Vì thế nên tôi đã chấp nhận tình bạn của một con ma cà rồng.”
“Đó có phải lý do duy nhất không?”
“Không.” anh nói với chút miễn cưỡng, nhưng cuối cùng quyết định thành thật. “Không chỉ như vậy. Ông ấy...ông ấy hành động rất cao thượng. Ở khu trại bên bờ sông Cholta, tại buổi xét xử cô gái, ông ấy đã không ngần ngại. Mặc dù biết rằng làm như vậy sẽ khiến bản thân mình bị lộ.”
“Ông ấy đã cầm lên một cái móng ngựa nung đỏ,” Dandelion nhớ lại. “Ông ấy đã cầm nó trên tay một lúc và thậm chí còn không nhăn mặt. Chẳng ai trong chúng ta có thể làm vậy, kể cả khi có găng tay.”
“Ông ấy miễn nhiễm với lửa.”
“Ông ấy còn làm gì được nữa?”
“Ông ấy có thể tàng hình bất cứ lúc nào mình thích. Ông ấy có thể thôi miên cậu bằng mắt, làm cậu chìm vào một giấc ngủ rất sâu. Ông ấy đã làm vậy với đám lính gác ở trại của Vissegerd. Ông ấy có thể biến dạng và bay như một con dơi. Tôi nghĩ là những thứ đó chỉ có thể làm được vào buổi đêm và chỉ trong lúc trăng tròn. Nhưng tôi có thể sai. Tôi đã bị ngạc nhiên vài lần rồi, và ông ấy còn có thể có vài khả năng khác vẫn đang ẩn giấu nữa. Tôi cho là ông ấy cũng khá đặc biệt kể cả đối với ma cà rồng. Ông ấy đã giả làm một con người được nhiều năm rồi, và rất thuyết phục là đằng khác. Chó và ngựa có thể nhận ra bản chất thật của ông ấy, nhưng cũng có thể bị đánh lừa bởi mùi thảo mộc mà ông ấy luôn mang theo người. Nhưng tấm mề đay của tôi đã không phản ứng lại với ông ấy, trong khi nó lẽ ra nên như vậy. Tôi nhắc lại, không thể đánh giá ông ấy theo cách thông thường. Hai người sẽ phải tự hỏi ông ấy những chuyện còn lại. Giờ ông ấy đã là bạn của chúng ta, không nên có sự sợ hãi hay nghi ngờ giữa chúng ta với nhau. Quay về trại thôi. Giúp tôi bê đống củi này nào.”
“Geralt?”
“Tôi đang nghe đây, Dandelion.”
“Nếu...thì, tôi đang thắc mắc, giả dụ...nếu...”
“Tôi thực sự không biết,” anh thành thực đáp lại. “Tôi thực sự không biết liệu tôi có thể giết được ông ấy không. Tôi không muốn phải thử.”
***
Dandelion nghe theo lời khuyên của witcher và quyết định làm rõ những vấn đề ám muội và loại bỏ sự nghi ngờ. Cậu làm vậy ngay khi cả đoàn bắt đầu lên đường. Cậu làm vậy với sự tế nhị đặc trưng.
“Milva!” Nhà thơ đột nhiên kêu lên trong khi đang cưỡi ngựa, nheo mắt nhìn ma cà rồng. “Cô nên đi lên phía trước và xem liệu có săn được con hươu hay nai nào không. Tôi đã ăn quá đủ mâm xôi với nấm rồi, cùng với cá và sò từ con sông nữa. Tôi muốn được ăn chút thịt cho đổi vị. Ông nói sao, Regis?”
“Hả?” con ma cà rồng ngước đầu lên.
“Thịt!” nhà thơ nhắc lại với ý nhấn mạnh. “Tôi đang khuyến khích Milva săn thứ gì đó. Ông có ăn thịt tươi không?”
“Tôi có.”
“Và máu, ông có uống máu không?”
“Máu?” Regis nuốt khan. “Không. Máu thì không. Nhưng nếu cậu thích thì đừng ngại.”
Geralt, Milva và Cahir theo dõi cuộc nói chuyện trong im lặng, im như một nấm mồ.
“Tôi biết cậu đang làm gì, Dandelion.” Regis nói chậm rãi. “Và hãy để tôi đảm bảo với cậu. Đúng, tôi là một ma cà rồng. Nhưng tôi không uống máu.”
Sự im lặng bao trùm. Nhưng Dandelion vẫn là Dandelion và không chịu bỏ cuộc.
“Có lẽ ông hiểu nhầm tôi.” cậu nói với vẻ bình thản. “Tôi không nói tới...”
“Tôi không uống máu,” Regis ngắt lời. “Đã từ lâu rồi. Tôi đã từ bỏ thói quen đó.”
“Làm sao ông bỏ được thói quen đó?”
“Theo cách thông thường.”
“Tôi thực sự không hiểu...”
“Xin lỗi, nhưng đó là vấn đề cá nhân.”
“Nhưng...”
“Dandelion,” witcher không thể chịu thêm được nữa và quay người lại. “Regis vừa mới bảo cậu biến đi. Ông ấy chỉ lịch sự quá thôi. Làm ơn hãy cư xử phải phép và ngậm mồm lại.”
Đặc biệt, đa số đều tin rằng Ithlina đã dự đoán cuộc Chiến Tranh Phương Bắc (1239-1268), Đại Dịch Hạch (1268,1272 và 1294), cuộc chiến Hai Kỳ Lân đẫm máu (1309-1318) và Cuộc Xâm Lược của người Haak (1350). Người ta cũng cho rằng bà đã dự đoán sự thay đổi khí hậu mà bắt đầu được quan sát thấy vào cuối thế kỷ 13 (Kỷ Băng Hà), mà phần đông bộ phận nông dân mê tín luôn coi như ngày tận thế và báo hiệu sự xuất hiện của Kẻ Hủy Diệt. Chính lời tiên tri này của Ithlina đã khơi mào Cuộc Săn Phù Thủy nổi tiếng (1272-1276) và gây ra cái chết của hàng vạn phụ nữ và thiếu nữ vô tội, không may bị nhầm lẫn là Kẻ Hủy Diệt tái sinh. Ngày nay, Ithlina được coi là một nhân vật truyền thuyết trong mắt nhiều nhà nghiên cứu, và những lời “tiên tri” của bà bị cho là những trò lừa đảo tinh vi và khôn khéo.
- Effenberg và Talbot, Đại bách khoa toàn thư về thế giới, Quyển IX.
______
Những đứa trẻ vây quanh lấy người kể truyện lang thang tên Pogwizd, bày tỏ sự phản đối của mình bằng một tràng những tiếng rống không thể nghe ra nổi. Cuối cùng, Connor, con trai của người thợ rèn và là đứa to khỏe và can đảm nhất trong đám, cũng chính là đứa đã mang cho người kể truyện một bát súp nấu bắp cải cùng một ít khoai tây với thịt xông khói, được bầu làm người phát ngôn đại diện và lên tiếng thay cho cả nhóm.
“Sao lại như vậy?” cậu ta la lớn. “Sao lại như vậy, thưa ông? Sao câu truyện hôm nay lại kết thúc như thế? Nó có phải là một cái kết tử tế cho một câu truyện như vậy không? Mới được có một nửa? Chúng cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra! Chúng cháu không muốn đợi đến khi ông quay lại ngôi làng, bởi vì có khi sẽ mất đến 6 tháng hoặc một năm! Kể tiếp đi!”
“Mặt trời đã lặn rồi,” ông già nói. “Đã đến giờ các cháu đi ngủ rồi, lũ sẻ non. Cha mẹ các cháu sẽ nói gì khi bắt gặp các cháu ngáp ngắn ngáp dài vào sáng mai hả? Ta biết họ sẽ nói gì: ông già lang thang đó lại kể chuyện cho lũ trẻ nghe, nhét vào đầu chúng ba cái mớ lãng mạn vớ vẩn và không để chúng ngủ. Khi nào quay lại, ông ta sẽ chẳng được cái gì hết, không súp, không khoai tây, không thịt lợn. Chúng ta sẽ đuổi ông già này ra khỏi làng vì mấy câu truyện của ông ta chỉ gây rắc rối thôi...”
“Họ sẽ không nói thế đâu!” Lũ trẻ đồng thanh nhao nhao. “Làm ơn, hãy kể tiếp cho chúng cháu đi!”
“Hmm.” Ông già trầm ngâm, nhìn mặt trời đang khuất dần sau những rặng cây bên bờ dòng Yaruga. “Thôi được. Nhưng chúng ta sẽ thỏa thuận. Một đứa hãy chạy về nhà và lấy cho ta ít sữa để đỡ khô cổ. Số còn lại sẽ quyết định muốn nghe truyện gì, bởi vì ta không thể kể hết được, chúng ta sẽ ngồi đây đến ngày mai mất. Vậy, quyết định đi: chúng ta sẽ nghe kể về ai lần này và ai lần tiếp theo?”
Những đứa trẻ lại nhao nhao lên, đứa nọ át tiếng đứa kia.
“Trật tự!” Pogwizd la lớn, vẫy vẫy cây gậy. “Ta bảo quyết định, không phải ré lên như một bầy sơn ca! Thế nào? Ta sẽ kể về ai đây?”
“Về Yennefer.” Nimue la lên, đứa trẻ nhất trong đám ngồi nghe truyện, có biệt danh Thumbelina vì chiều cao của mình, đang ngồi vuốt ve một con mèo ngủ gật trong lòng. “Hãy kể cho chúng cháu nghe về nữ pháp sư đi. Làm sao cô ấy thoát được khỏi cuộc họp ở Đỉnh Trọc một cách thần kỳ để đi cứu Ciri. Cháu rất muốn nghe nó. Khi lớn lên, cháu sẽ trở thành một nữ pháp sư.”
“Chắc rồi!” con trai của thợ xay bột, Bronik, kêu lên. “Tốt hơn là học cách lau mũi đi đã, Thumbelina, bởi vì các nữ pháp sư không dạy những đứa thò lò mũi xanh đâu! Còn ông, ông già, đừng kể cho chúng cháu về Yennefer, mà về Ciri và băng Rats, làm cách nào mà họ định ăn trộm...”
“Im lặng!” Connor lên tiếng, cau mày và trầm tư. “Chúng bay rặt một lũ dốt nát. Nếu muốn nghe được gì hôm nay thì phải nghe tuần tự. Ông hãy kể cho chúng cháu về witcher và đoàn lữ hành của ông ấy, và làm sao họ vượt qua được sông Yaruga.”
“Cháu muốn nghe về Yennefer!” Nimue ré lên.
“Cháu cũng thế,” Orla, chị của cô bé đồng tình. “Về tình yêu giữa cô ấy và witcher. Họ đã yêu nhau như thế nào. Nhưng phải là đoạn kết thúc có hậu nhé ông. Đừng là đoạn mà kết thúc bằng cái chết.”
“Im đi, đồ ngốc, ai lại muốn nghe chuyện yêu đương chứ? Chúng ta muốn chiến tranh, và đánh nhau!”
“Về thanh kiếm của witcher!”
“Về Ciri và băng Rats!”
“Trật tự hết đi!” Connor đe dọa chúng bằng nắm đấm. “Nếu không tao sẽ kiếm một cây roi và quất cho lũ chúng bay một trận nhớ đời! Tao đã bảo là tuần tự mà. Ông Pogwizd sẽ kể cho chúng ta nghe về witcher cùng đoàn lữ hành với Dandelion, Milva...”
“Phải!” Nimue lại ré lên. “Về Milva. Cháu muốn nghe về Milva! Bởi vì nếu các nữ pháp sư không muốn cháu, cháu sẽ trở thành một cung thủ.”
“Vậy là quyết rồi nhé.” Connor nói. “Và trong lúc đó thì ông già đã đánh một giấc, cái đầu bạc kia đã gật gù rồi...Này, ông ơi! Đừng ngủ! Hãy kể cho chúng cháu về witcher Geralt, từ đoạn đoàn lữ hành rời khỏi Yaruga.”
“Nhưng trước tiên,” Bronik xen vào, “hãy kể cho chúng cháu về những người còn lại đã, đừng để chúng cháu tò mò thế này. Chuyện gì đã xảy ra với họ? Thật tóm tắt thôi! Yennefer và Ciri. Chúng cháu không thể đợi cho tới khi ông quay lại làng vào lần sau. Làm ơn đi.”
“Yennefer,” ông già Pogwizd cười, “đã thực hiện một câu thần chú, thoát khỏi lâu đài trên Đỉnh Trọc và đáp ngay xuống biển. Cô thấy mình ở giữa những con sóng hung bạo, giữa những mũi đá sắc nhọn, nhưng cô không sợ, bởi vì bơi lội đối với một pháp sư là dễ như trở bàn tay. Cô đã tới Quần đảo Skellige và tìm được đồng minh ở đó. Bởi vì các cháu thấy đấy, cơn giận của Yennefer là vô cùng lớn đối với tên pháp sư Vilgefortz. Cô tin rằng hắn đã bắt cóc Ciri và quyết tâm truy lùng hắn bằng được, để báo thù và rồi giải cứu cô bé. Và đó là tất cả những gì ta sẽ kể vào lúc này.”
“Vậy còn Ciri?”
“Ciri đang ở cùng băng Rats, trốn dưới cái tên Falka. Cô bé sống cuộc đời trộm cướp, bởi vì tuy rằng hồi đó chưa ai nhận ra được, nhưng bên trong cô gái đó là sự xấu xa và tàn độc, mà tồn tại ở mỗi con người, đã hiện ra và dần dần chiếm lấy phần thiện của cô bé. Ôi, các witcher ở Kaer Morhen đã phạm phải sai lầm khủng khiếp khi dạy cô bé cách giết chóc! Tuy nhiên, bản thân cô bé cũng không nhận ra rằng chính vì giết chóc mà thần chết đã đuổi theo chân cô. Bởi vì tên thợ săn tiền thưởng Bonhart đang truy lùng cô. Nó đã được định sẵn, rằng Ciri sẽ đối mặt với Bonhart. Nhưng đó là một câu truyện vào lúc khác. Giờ thì các cháu sẽ nghe về witcher.”
Những đứa trẻ im lặng và quây thành một vòng tròn xung quanh ông già. Chúng lắng nghe. Đêm xuống. Những cây cần sa, mâm xôi và dâm bụt mọc gần những cái lán bất chợt chuyển thành một khu rừng tăm tối. Cái gì xào xạc trong đó? Có phải một con chuột, hay một người elves mắt rực lửa? Hoặc một con striga, hoặc một mụ phù thủy thích ăn thịt trẻ con? Đó có phải tiếng bò đang giậm móng trong chuồng, hay âm thanh của vó ngựa rầm rập từ những kẻ xâm lược một trăm năm trước đã từng vượt qua Yaruga? Đó có phải một con cú đêm bay qua nóc nhà, hay một con ma cà rồng khát máu? Hay một nàng tiên xinh đẹp bay trên câu thần chú hướng tới đại dương xa xăm?
“Witcher Geralt,” người kể truyện bắt đầu, “cùng với đoàn lữ hành mới của mình lên đường tới Angren, vượt qua những khu rừng và đầm lầy. Đã từng có những khu rừng dày đặc mọc khắp nơi trên thế giới, ho, ho, nhưng giờ thì chẳng có ở đâu nữa, ngoại trừ Brokilon...Đoàn lữ hành hướng về phía đông dòng Yaruga, tới Khu Rừng Đen linh thiêng. Ban đầu họ vẫn ổn, nhưng sau đó, ho, ho...Ta sẽ kể chuyện gì xảy ra sau đó...”
Những gì diễn ra tiếp theo là một câu truyện từ một thời đại xa xưa và đã bị lãng quên. Những đứa trẻ lắng nghe.
***
Witcher đang ngồi trên một gốc cây trên đỉnh một vách đá, mà từ đó hiện ra khung cảnh những cánh đồng và những đám rau bèo bên bờ dòng Yaruga. Mặt trời đang lặn. Những con sếu bay lên từ vùng đầm lầy, kêu re ré và di chuyển thành một hình nêm.
Mọi chuyện đều hỏng bét, witcher nghĩ, ngắm nhìn đống tàn tích của một cái lều đốn củi và một ít khói bốc lên từ đống lửa trại Milva đã nhóm. Mọi thứ đều hỏng bét. Và mọi thứ vừa mới đang suôn sẻ, ngay cả với đoàn lữ hành kỳ dị này. Chúng ta đã có mục tiêu, gần, thực tế. Đi về hướng đông qua Angren và tới Caed Dhu. Chúng ta đã đang làm rất tốt. Nhưng rồi mọi chuyện hỏng bét. Vận rủi hay định mệnh đây?
Đàn sếu kêu một tiếng thật to.
***
Emiel Regis Rohellec Terzieff-Godefroy đi đầu tiên, cưỡi trên con ngựa Nilfgaard mà witcher bắt được ở Ameria. Con vật ban đầu có vẻ khó chịu bởi con ma cà rồng và mùi thảo mộc bốc lên từ ông ta, nhưng sớm làm quen được và không gây rắc rối gì nhiều, không như Roach, lúc nào cũng giãy dụa như thể đang bị bọ chét cắn. Đằng sau Regis và Geralt là Dandelion trên lưng Pegasus với cái đầu băng bó như một người hùng chiến tranh. Dọc đường đi, nhà thơ đã sáng tác một bản anh hùng ca, mà có rất nhiều vần điệu với chủ đề quân đội và nghe có vẻ như một bản tóm tắt lại những chuyến phiêu lưu gần đây nhất của họ. Tác phẩm rõ ràng gợi ý rằng trong những cuộc phiêu lưu này, tác giả bài hát đồng thời là ca sĩ biểu diễn là người dũng cảm nhất trong số những người dũng cảm. Đoàn lữ hành được bọc hậu bởi Milva và Cahir Mawr Dyffryn aep Ceallach.
Cahir đang cưỡi trên con ngựa hạt dẻ vừa tìm lại được của mình, đồng thời dắt theo một con ngựa xám mang trên người đống dụng cụ khiêm tốn của họ.
Cuối cùng họ đã rời khỏi vùng đầm lầy bên bờ sông và tới được vùng đất khô ráo đầy những ngọn đồi, mà đứng trên đỉnh họ có thể trông thấy phía Nam của dòng Yaruga vĩ đại như một dải băng lấp lánh. Và xa ở phía Bắc là dãy núi Mahakam. Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp và những con muỗi thôi không làm phiền họ nữa. Chân và ủng khô ráo. Trên những sườn đồi đầy nắng, từng bụi mâm xôi đen sì, trĩu quả, ngựa lấp đầy bụng bằng cỏ xanh mướt, dòng suối chạy xuống và hòa vào Yaruga trong vắt và đầy cá hồi. Khi đêm xuống, họ nhóm lửa và có thể ngủ ngon lành, ấm áp và khô ráo. Nói theo cách khác, mọi thứ đều tuyệt vời, và tâm trạng chung lẽ ra nên được cải thiện rất nhiều. Nhưng lại không như vậy. Và lý do đã được nêu ra trong lần hạ trại đầu tiên.
***
“Đợi chút đã, Geralt,” nhà thơ bắt đầu, nhìn xung quanh. “Đừng vội quay lại trại thế. Chúng tôi muốn nói chuyện riêng với anh ở đây, tôi và Milva. Đó...thì, là về Regis.”
“Aha.” Witcher đặt bó củi nặng trĩu trên tay xuống. “Mấy người bắt đầu thấy sợ rồi hả? Cũng đến lúc rồi đó.”
“Im đi.” Dandelion nhướng lông mày lên. “Chúng tôi đã chấp nhận ông ấy như một người bạn đồng hành. Ông ấy đã đề nghị giúp đỡ Ciri. Ông ấy đã cứu cái cổ của tôi khỏi giá treo, tôi sẽ không quên điều đó. Nhưng đừng có ngạc nhiên nếu chúng tôi thấy lo ngại, chết tiệt. Anh có ngạc nhiên không? Cả đời anh đã truy lùng và hạ sát những kẻ như ông ấy rồi?”
“Tôi vẫn chưa giết ông ấy. Hay là có ý định làm thế. Như vậy là đủ với hai người chưa? Nếu không, thì mặc dù rất đau buồn, nhưng tôi không có thuốc chữa cho nỗi sợ của cậu. Nghe thật vô lý nhưng người duy nhất trong số chúng ta có thể chữa được cho cậu là Regis.”
“Tôi đã bảo anh im đi mà,” nhà thơ giận dữ nói. “Anh đang không nói chuyện với Yennefer, làm ơn dẹp cái mớ ngôn từ cao siêu đó dùm đi. Chỉ cần trả lời một câu hỏi thật đơn giản thôi.”
“Hỏi đi. Và cũng đừng dùng ngôn từ cao siêu.”
“Regis là một con ma cà rồng. Ma cà rồng ăn gì thì ai cũng biết. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ta thực sự thấy đói? Rồi, rồi, chúng tôi đã thấy ông ta ăn súp cá và từ lúc đó cũng ăn uống bình thường giống chúng ta. Nhưng...nhưng liệu ông ta có thể kiểm soát được ham muốn không? Geralt, tôi có cần phải nói toẹt ra không?”
“Ông ấy đã kiểm soát được cơn thèm máu khi băng bó đầu cho cậu đấy còn gì. Khi chúng ta bị trói, ông ấy thậm chí còn không thèm liếm ngón tay. Và rồi, vào lúc trăng tròn, khi chúng ta say rượu nhân sâm và ngủ lại trong lán của ông ấy, ông ấy đã có một cơ hội tuyệt vời. Cậu đã kiểm tra xem cổ có vết răng nanh nào chưa?”
“Đừng châm chọc chúng tôi.” Milva khịt mũi. “Anh biết nhiều về ma cà rồng hơn chúng tôi. Anh có thể cười Dandelion, nhưng phải trả lời cho tôi. Tôi lớn lên ở trên núi, tôi không có tới trường, và tôi mù tịt. Đó không phải lỗi của tôi vậy nên đừng có mỉa mai. Tôi thấy xấu hổ khi phải thừa nhận nhưng quả thực, tôi có hơi sợ...Regis.”
“Và không phải là không có lý do đâu.” Anh gật đầu. “Ông ấy là một ma cà rồng cấp cao. Cực kỳ nguy hiểm. Nếu ông ấy là kẻ thù của chúng ta thì tôi cũng thấy sợ. Nhưng, chẳng biết thế nào mà ông ấy lại là đồng minh của ta. Ông ấy đang dẫn ta tới Caed Dhu, tới các thầy druid có thể giúp tôi thu thập tin tức về Ciri. Tôi đang tuyệt vọng và do vậy không thể bỏ lỡ cơ hội này. Vì thế nên tôi đã chấp nhận tình bạn của một con ma cà rồng.”
“Đó có phải lý do duy nhất không?”
“Không.” anh nói với chút miễn cưỡng, nhưng cuối cùng quyết định thành thật. “Không chỉ như vậy. Ông ấy...ông ấy hành động rất cao thượng. Ở khu trại bên bờ sông Cholta, tại buổi xét xử cô gái, ông ấy đã không ngần ngại. Mặc dù biết rằng làm như vậy sẽ khiến bản thân mình bị lộ.”
“Ông ấy đã cầm lên một cái móng ngựa nung đỏ,” Dandelion nhớ lại. “Ông ấy đã cầm nó trên tay một lúc và thậm chí còn không nhăn mặt. Chẳng ai trong chúng ta có thể làm vậy, kể cả khi có găng tay.”
“Ông ấy miễn nhiễm với lửa.”
“Ông ấy còn làm gì được nữa?”
“Ông ấy có thể tàng hình bất cứ lúc nào mình thích. Ông ấy có thể thôi miên cậu bằng mắt, làm cậu chìm vào một giấc ngủ rất sâu. Ông ấy đã làm vậy với đám lính gác ở trại của Vissegerd. Ông ấy có thể biến dạng và bay như một con dơi. Tôi nghĩ là những thứ đó chỉ có thể làm được vào buổi đêm và chỉ trong lúc trăng tròn. Nhưng tôi có thể sai. Tôi đã bị ngạc nhiên vài lần rồi, và ông ấy còn có thể có vài khả năng khác vẫn đang ẩn giấu nữa. Tôi cho là ông ấy cũng khá đặc biệt kể cả đối với ma cà rồng. Ông ấy đã giả làm một con người được nhiều năm rồi, và rất thuyết phục là đằng khác. Chó và ngựa có thể nhận ra bản chất thật của ông ấy, nhưng cũng có thể bị đánh lừa bởi mùi thảo mộc mà ông ấy luôn mang theo người. Nhưng tấm mề đay của tôi đã không phản ứng lại với ông ấy, trong khi nó lẽ ra nên như vậy. Tôi nhắc lại, không thể đánh giá ông ấy theo cách thông thường. Hai người sẽ phải tự hỏi ông ấy những chuyện còn lại. Giờ ông ấy đã là bạn của chúng ta, không nên có sự sợ hãi hay nghi ngờ giữa chúng ta với nhau. Quay về trại thôi. Giúp tôi bê đống củi này nào.”
“Geralt?”
“Tôi đang nghe đây, Dandelion.”
“Nếu...thì, tôi đang thắc mắc, giả dụ...nếu...”
“Tôi thực sự không biết,” anh thành thực đáp lại. “Tôi thực sự không biết liệu tôi có thể giết được ông ấy không. Tôi không muốn phải thử.”
***
Dandelion nghe theo lời khuyên của witcher và quyết định làm rõ những vấn đề ám muội và loại bỏ sự nghi ngờ. Cậu làm vậy ngay khi cả đoàn bắt đầu lên đường. Cậu làm vậy với sự tế nhị đặc trưng.
“Milva!” Nhà thơ đột nhiên kêu lên trong khi đang cưỡi ngựa, nheo mắt nhìn ma cà rồng. “Cô nên đi lên phía trước và xem liệu có săn được con hươu hay nai nào không. Tôi đã ăn quá đủ mâm xôi với nấm rồi, cùng với cá và sò từ con sông nữa. Tôi muốn được ăn chút thịt cho đổi vị. Ông nói sao, Regis?”
“Hả?” con ma cà rồng ngước đầu lên.
“Thịt!” nhà thơ nhắc lại với ý nhấn mạnh. “Tôi đang khuyến khích Milva săn thứ gì đó. Ông có ăn thịt tươi không?”
“Tôi có.”
“Và máu, ông có uống máu không?”
“Máu?” Regis nuốt khan. “Không. Máu thì không. Nhưng nếu cậu thích thì đừng ngại.”
Geralt, Milva và Cahir theo dõi cuộc nói chuyện trong im lặng, im như một nấm mồ.
“Tôi biết cậu đang làm gì, Dandelion.” Regis nói chậm rãi. “Và hãy để tôi đảm bảo với cậu. Đúng, tôi là một ma cà rồng. Nhưng tôi không uống máu.”
Sự im lặng bao trùm. Nhưng Dandelion vẫn là Dandelion và không chịu bỏ cuộc.
“Có lẽ ông hiểu nhầm tôi.” cậu nói với vẻ bình thản. “Tôi không nói tới...”
“Tôi không uống máu,” Regis ngắt lời. “Đã từ lâu rồi. Tôi đã từ bỏ thói quen đó.”
“Làm sao ông bỏ được thói quen đó?”
“Theo cách thông thường.”
“Tôi thực sự không hiểu...”
“Xin lỗi, nhưng đó là vấn đề cá nhân.”
“Nhưng...”
“Dandelion,” witcher không thể chịu thêm được nữa và quay người lại. “Regis vừa mới bảo cậu biến đi. Ông ấy chỉ lịch sự quá thôi. Làm ơn hãy cư xử phải phép và ngậm mồm lại.”