[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire
Chương 22 : CHƯƠNG VII.II
Ngày đăng: 23:11 07/05/20
***
Tuy nhiên, hạt giống của sự ngờ vực và đa nghi đã được gieo. Khi họ dừng lại vào buổi đêm, bầu không khí vẫn rất căng thẳng và trĩu nặng, và thậm chí vẫn không thể cải thiện được ngay cả khi Milva đã bắt được một con ngỗng béo phị nặng đến gần 5 cân. Họ bọc nó trong bùn, nướng nó lên và ăn, gặm cả xương và không để lại thậm chí một mảnh vụn. Cơn đói đã thỏa mãn nhưng sự lo lắng vẫn giữ nguyên. Cuộc nói chuyện chìm dần bất chấp sự cố gắng phi thường của Dandelion. Nhà thơ dần dần độc thoại, và ngay cả cậu cũng nhận ra được và cuối cùng ngậm miệng lại. Chỉ còn tiếng ngựa gặm cỏ là phá rối sự yên tĩnh bao trùm khu trại im lìm như một nghĩa trang.
Mặc dù đã khuya, không ai có vẻ muốn đi ngủ cả. Milva đun một nồi nước và dùng hơi nước bốc lên để làm thẳng những chiếc lông vũ bị cong đính trên những mũi tên của cô. Cahir đang sửa một cái khóa giày bị hỏng. Geralt đang gọt một cái que. Và Regis quét mắt qua một lượt bọn họ.
“Thôi được rồi.” Cuối cùng ông nói. “Tôi cho là chuyện này không thể tránh được. Có vẻ như tôi nên giải thích một vài điều từ lâu rồi...”
“Không ai ép ông cả.” Geralt ném một khúc gỗ dài được đẽo gọt tỉ mỉ vào đống lửa trại và ngẩng đầu lên. “Tôi không cần ông giải thích. Tôi thuộc tuýp người cổ lỗ sĩ, khi có ai chìa tay ra với tôi, tôi chấp nhận họ làm bạn và điều đó có ý nghĩa với tôi hơn là một bản hợp đồng được ký trước mặt một công chứng viên.”
“Tôi cũng cổ lỗ sĩ.” Cahir nói, vẫn đang cúi xuống cái giày.
“Tôi còn chẳng biết là có kiểu mới nữa cơ đấy,” Milva nói khô khan, hơ một mũi tên khác trên nồi nước.
“Đừng lo về mấy lời lảm nhảm của Dandelion,” witcher thêm vào. “Cậu ta không có ý gì đâu. Ông không cần phải thổ lộ hay giải thích gì với chúng tôi. Chúng tôi cũng không cần phải thổ lộ gì với ông.”
“Tuy nhiên, tôi cho là,” ma cà rồng hơi mỉm cười, “mọi người sẽ vẫn được nghe những lời giải thích không bị ép buộc của tôi. Tôi cảm thấy nhu cầu thành thực với những người tôi đã chìa tay ra và chấp nhận làm bạn.”
Lần này không ai lên tiếng.
“Tôi sẽ bắt đầu bằng sự thật,” ông nói sau một phút lưỡng lự, “là nỗi sợ về bản chất ma cà rồng của tôi là vô căn cứ. Tôi sẽ không nhảy xổ vào ai khi đêm xuống và cắm ngập răng nanh vào cổ họ trong lúc ngủ. Và đấy không chỉ là đối với những người tôi coi như bạn, mà còn tất cả những người khác. Tôi không uống máu. Không bao giờ. Tôi đã từ bỏ nó khi nó bắt đầu trở thành một vấn đề đối với tôi. Một vấn đề nghiêm trọng mà không dễ giải quyết.”
“Vấn đề,” ông mất một lúc, “xuất hiện và có đầy đủ đặc điểm của một tật xấu đặc trưng, vào khi tôi còn trẻ, tôi rất thích...hmm...tiệc tùng cùng bạn bè. Về điểm này, tôi không khác biệt gì lắm so với đồng loại. Mọi người biết khi mình còn trẻ thì thế nào mà. Nhưng đối với mọi người thì còn có luật lệ, sự ngăn cấm – của cha mẹ, người bảo hộ, cấp trên và trưởng lão, và cuối cùng là phong tục. Với chúng tôi thì không. Những người trẻ tuổi chúng tôi tự do hoàn toàn và tận dụng nó. Tôi đã tự tạo nên những thói xấu của riêng mình, ngu ngốc, dĩ nhiên rồi, thật sự là sự khờ dại của tuổi trẻ. “Cậu không uống à? Cậu là ma cà rồng kiểu gì thế? Cậu ta không uống đâu. Đừng mời cậu ta làm gì, hỏng cả cuộc vui!” Tôi đã không muốn làm hỏng cuộc vui và nguy cơ đánh mất bạn bè khiến tôi sợ hãi. Vậy nên tôi đã tiệc tùng. Hết mình, thác loạn, tự do và say xỉn, mỗi kỳ trăng tròn chúng tôi bay đến một ngôi làng và uống tới khi no nê. Chất lượng thật ghê tởm, loại...đồ uống dở tệ nhất. Chúng tôi chẳng quan tâm mình uống ai...miễn sao là có máu...không có máu là không vui! Một con ma cà rồng không uống thì không can đảm!”
Regis im lặng, lạc trong suy nghĩ. Không ai nói gì hết. Geralt cảm thấy thật tệ là anh đang khát.
“Cứ mỗi lần như vậy tôi lại trở nên man rợ hơn,” ma cà rồng tiếp tục. “Và thời gian qua đi tôi ngày càng tệ hơn. Đôi lúc khi ra ngoài chúng tôi không quay lại hầm mộ trong ba đêm liền. Một lượng máu nhiều đến lố bịch trong một lần...đã khiến tôi mất kiểm soát, mà cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc vui lắm. Nhưng bạn bè là bạn bè. Vài người cố khuyên tôi uống bớt đi nên tôi sỉ nhục họ. Vài người giục tôi ra khỏi hầm mộ đi chơi, cũng như đề nghị...một số chuyện khác. Họ cười tôi.”
Milva, vẫn đang sửa mấy mũi tên, lầm bầm giận dữ. Cahir đã sửa xong chiếc giày và có cảm giác như đang ngủ gật.
“Sau đó,” Regis tiếp tục, “tôi bắt đầu có những triệu chứng đáng báo động. Niềm vui và tình bạn bắt đầu trở thành thứ yếu. Tôi nhận thấy là mình không cần họ. Tất cả những gì quan trọng với tôi đó là máu.”
“Ông có thấy xấu hổ khi đứng trước gương không?” Dandelion hỏi.
“Tôi không có ảnh phản chiếu trong gương.” Regis nói điềm đạm.
Ông im lặng một lúc lâu.
“Tôi có gặp một...nữ ma cà rồng. Đó đã có thể là – hoặc đã là – một mối quan hệ rất nghiêm túc. Tôi lại kiểm soát được mình. Nhưng không được lâu. Cô ấy bỏ tôi và tôi lại bắt đầu uống nhiều hơn trước. Sự thất vọng và buồn bực, như mọi người biết, là những cái cớ tuyệt vời. Tôi chỉ cần lý do để biện minh cho hành động của mình, và đó là những lý do hoàn hảo. Mọi người có vẻ bắt đầu hiểu. Đến chính tôi cũng tưởng là mình đã hiểu. Và tôi cứ áp dụng lý thuyết vào thực hành. Tôi có đang làm mọi người chán không? Sẽ không lâu nữa đâu. Cuối cùng tôi bắt đầu làm những việc không thể chấp nhận được, mà không con ma cà rồng nào từng làm. Tôi bắt đầu bay trong khi say máu. Một đêm nọ các chàng trai gửi tôi đến một ngôi làng, sau khi uống xong tôi bay qua một cô gái đang múc nước ngoài giếng và đâm phải một bức tường, bất tỉnh nhân sự...những người nông dân suýt giết chết tôi, may là họ không biết làm thế nào. Họ đâm tôi bằng cọc, chặt đầu tôi, vẩy nước thánh lên người tôi và chôn xuống đất. Mọi người có thể tưởng tượng tôi cảm thấy sao khi thức dậy không?”
“Tôi có thể.” Milva vừa nói vừa nhìn một mũi tên. Tất cả đều quay sang nhìn cô với vẻ kỳ lạ. Nữ cung thủ hắng giọng và quay mặt đi. Regis hơi mỉm cười.
“Tôi kể gần xong rồi.” ông nói. “Dưới mộ tôi đã có đủ thời gian để suy ngẫm lại mọi việc...”
“Đủ?” Geralt hỏi. “Đủ là bao nhiêu?”
Regis nhìn anh.
“Tò mò nghề nghiệp hả? Khoảng 50 năm. Khi hồi phục lại, tôi quyết định chỉnh đốn bản thân. Không dễ dàng gì nhưng tôi đã làm được. Từ dạo đó, tôi không uống nữa.”
“Không chút nào sao.” Dandelion nói với vẻ tò mò. “Không gì hết? Không bao giờ? Nhưng nếu...”
“Dandelion,” Geralt hơi nhướng mày lên. “Tự kiềm chế bản thân đi. Và suy nghĩ, trong im lặng.”
“Xin lỗi.” Nhà thơ ậm ực.
“Đừng xin lỗi,” ma cà rồng nói với giọng hòa giải. “Còn anh, Geralt, đừng nạt cậu ấy. Tôi hiểu sự tò mò đó. Tôi, hay tốt hơn là nói, tôi và huyền thoại về chúng tôi, là hiện thân của toàn bộ nỗi sợ hãi của con người. Khó để bắt một người vượt qua được nỗi sợ của mình. Sợ hãi cũng đóng một vai trò quan trọng không kém với tâm lý của con người như những cảm xúc khác. Một tâm trí không còn sợ hãi là một tâm trí bị khuyết tật.”
“Tưởng tượng mà xem,” Dandelion lên tiếng, lấy lại được tác phong, “một ngày kia tôi thức dậy mà không thấy sợ. Liệu tôi có tàn tật không?”
Geralt trong một thoáng nghĩ rằng Regis sẽ nhe nanh ra và chữa cho Dandelion khỏi chứng tàn tật của mình, nhưng anh đã nhầm. Con ma cà rồng không có ý định diễn kịch.
“Tôi nói tới nỗi sợ nằm sâu trong tiềm thức và nhận thức của con người,” ông nói khẽ. “Đừng bận tâm về phép ẩn dụ này, nhưng con quạ không sợ cái áo và chiếc mũ mắc trên cái que một khi nó đã làm quen với chúng. Nhưng khi cơn gió thổi con bù nhìn lắc lư, con quạ sẽ phản ứng bằng cách bay đi.”
“Hành vi của con quạ phản ánh sự vật lộn trong cuộc sống.” Cahir chỉ ra từ trong bóng tối.
“Con quạ rất khôn,” Milva khịt mũi. “Nó không sợ một người rơm, mà là người thật, bởi vì người thật biết ném đá và bắn tên.”
“Bản năng tự bảo tồn,” Geralt nói, “được kế thừa trong mỗi sinh vật sống, quạ và người. Cảm ơn vì lời giải thích, Regis, chúng tôi hoàn toàn chấp nhận. Nhưng đừng đào sâu vào tiềm thức con người. Milva nói đúng. Việc loài người hoảng sợ trước ma cà rồng không phải là vô lý, mà là kết quả của khao khát được sinh tồn.”
“Chúng ta đang được nghe những lời của một chuyên gia đây,” con ma cà rồng hơi cúi đầu về phía anh. “Một người chuyên nghiệp, với lòng tự hào nghề nghiệp, người sẽ không nhận tiền để chiến đấu với những nỗi sợ trong tưởng tượng. Một witcher tự trọng sẽ chỉ để bản thân mình được thuê để chiến đấu với những ác quỷ có thực và là mối đe dọa trực tiếp. Một chuyên gia sẽ giải thích cho chúng ta tại sao một con ma cà rồng lại nguy hiểm hơn một con sói hay một con rồng. Bởi vì cuối cùng thì cả hai con đó cũng đều có răng nanh.”
“Có thể bởi vì chúng dùng răng nanh để thỏa mãn cơn đói và tự vệ, chứ không bao giờ vì mục đích vui đùa khi chúng muốn xã giao cùng bạn bè hay vượt qua ngại ngùng ban đầu đối với giới tính khác?”
“Con người không biết điều đó,” Regis cắt lời anh, “anh thì biết lâu rồi còn đoàn lữ hành thì vừa mới khám phá ra. Phần đông đại bộ phận đều tin tưởng chắc nịch rằng ma cà rồng không chơi đùa mà uống máu, chỉ máu của con người mà thôi. Máu là chất lỏng đem lại sự sống, việc mất nó đồng nghĩa với cơ thể suy nhược và ốm yếu. Do vậy, một sinh vật muốn uống máu của ta thì là kẻ thù của ta. Một sinh vật cần máu của ta để sống thì rõ ràng là cái ác không thể chối cãi. Chúng có được sinh lực bằng cách rút của chúng ta đi, và nếu giống loài của chúng thịnh vượng, chúng ta sẽ chết. Cuối cùng, một sinh vật như vậy thật là kinh tởm, bởi vì mặc dù chúng ta nhận thức được giá trị của máu, nó vẫn làm ta ghê sợ. Có ai trong số mọi người muốn uống máu không? Tôi không nghĩ vậy. Và vài người chỉ cần nhìn thấy máu thôi là đã thấy chóng mặt và ngất xỉu. Và trong một vài cộng đồng, vào một số ngày nhất định trong tháng, phụ nữ bị coi là thiếu vệ sinh và bị cách ly...”
“Có thể là đối với những kẻ man rợ thôi.” Cahir ngắt lời. “Và tôi nghĩ chỉ có người phương Bắc mới ngất xỉu khi nhìn thấy máu.”
“Chúng ta đã lạc đề rồi.” Witcher ngẩng đầu lên. “Chúng ta đang rời khỏi con đường chính để vào bụi rậm mơ hồ của triết học. Regis, ông có nghĩ con người sẽ cư xử khác đi nếu biết các ông không coi họ như con mồi, mà là như quán rượu không? Ông thấy nỗi sợ vô căn cứ ở đâu? Ma cà rồng hút máu của con người, sự thật đó không thể lu mờ được. Con người bị ma cà rồng đối xử như những chai vodka, mất đi sức khỏe. Một người bị hút máu còn mất đi sinh lực. Và thường dẫn đến cái chết. Xin lỗi, nhưng nỗi sợ chết không thể nào đánh đồng cùng với nỗi sợ mất máu được. Dù có là máu kinh nguyệt hay cái gì đó nữa.”
“Các người nói chuyện thông thái tới nỗi đầu tôi bắt đầu quay mòng,” Milva khịt mũi. “Ấy vậy mà với tất cả sự khôn ngoan này các người vẫn xoay quanh chủ đề về những gì nằm dưới váy phụ nữ. Rặt một lũ triết gia.”
“Chúng ta hãy tạm quên đi tính chất biểu tượng của máu,” Regis nói. ‘Bởi vì với phạm trù này những truyền thuyết đúng là có cơ sở để dựa trên. Hãy tập trung vào những truyền thuyết mà vô căn cứ, nhưng vẫn được phổ biến rộng rãi. Mọi người đều cho rằng bị một ma cà rồng cắn, nếu vẫn còn sống, sẽ bị hóa thành một ma cà rồng. Phải không?”
“Đúng.” Dandelion nói. “Có một bài hát...”
“Cậu có biết toán căn bản không?”
“Tôi đã học hết toàn bộ 7 môn nghệ thuật tự do. Và tôi đã được cấp một bằng chứng nhận cao quý nhất.”
“Ở thế giới của cậu, sau Sự Hội Tụ của các Tinh Cầu có khoảng hai ngàn hai trăm ma cà rồng cấp cao. Những người ăn kiêng như tôi hoàn toàn bị áp đảo bởi những kẻ uống vì sở thích – như tôi đã từng. Vậy nếu tính bình quân mỗi ma cà rồng uống vào kỳ trăng tròn, bởi vì trăng tròn đối với chúng tôi là thời điểm lễ hội, mà chúng tôi uống vào mỗi dịp...áp lên lịch của con người, mỗi năm có 12 kỳ trăng tròn, vậy tổng cộng có khoảng mười bốn ngàn người bị cắn mỗi năm. Tính từ sau Sự Hội Tụ, lại lần nữa theo lịch của các cậu, đã được một ngàn năm trăm năm. Từ kết quả của một phép nhân đơn giản sẽ cho ra con số hai mươi mốt triệu sáu trăm ma cà rồng lẽ ra phải tồn tại trên thế giới vào thời điểm này. Nếu con số này nhân lên cấp số mũ...”
“Đủ rồi,” Dandelion thở dài. “Tôi không có bàn tính ở đây, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra con số. Hay nói chính xác thì tôi không tưởng tượng nổi. Điều này có nghĩa sự lây lan ma cà rồng chỉ là nhảm nhí và ảo tưởng.”
“Cảm ơn.” Regis cúi đầu. “Chuyển sang truyền thuyết tiếp theo, nêu rằng – ma cà rồng là một người đã chết nhưng được hồi sinh trở lại. Trong mộ, hắn không bị thối rữa hay tan thành cát bụi. Hắn nằm đó vẫn tươi nguyên và hồng hào, sẵn sàng để chui ra và đi cắn người. Truyền thuyết này tới từ đâu, nếu không phải từ nỗi thù ghét cái chết vô lý trong tiềm thức con người? Các anh nhớ những người chết và tôn vinh những ký ức về họ, giấc mơ bất tử của loài người, trong thần thoại của các anh thỉnh thoảng lại có người được hồi sinh từ cái chết. Nhưng nếu ông ngoại thân mến của các anh bỗng sống dậy và hỏi xin một cốc bia, mọi người bắt đầu hoảng loạn. Và chẳng ngạc nhiên gì. Thân xác mà không còn sự sống thì nên bị phân hủy, thối rữa và bốc mùi. Phần linh hồn bất tử, một nhân tố không thể thiếu trong truyền thuyết của các anh, rời bỏ phần xương thịt thối nát trong sự kinh tởm và bay mất. Nó sạch sẽ và các anh có thể an toàn tôn thờ nó. Nhưng hãy tưởng tượng một linh hồn lại không chịu bay đi, không chịu rời bỏ thân xác. Thật ghê tởm và không tự nhiên! Cái chết biết đi đối với các anh là một sự dị thường kinh hãi. Vài thằng đần nào đó thậm chí còn sáng tác ra từ “xác sống” mà chúng tôi đã hân hạnh được trao tặng danh hiệu đó.”
“Con người,” Geralt mỉm cười, “là một giống loài nguyên thủy và mê tín. Thật khó cho họ để hiểu và đặt đúng tên cho một sinh vật vẫn còn đứng được, mặc dù đầu đã bị chặt và bị chôn dưới đất trong 50 năm liền.”
“Họ không thể sao?” sự châm chọc không tác động đến con ma cà rồng. “Con người có thể mọc lại tóc, da, móng tay, nhưng lại không thể chấp nhận sự thật rằng có những chủng loài siêu việt hơn về khía cạnh này. Sự cố chấp này không xuất phát từ bản tính nguyên thủy. Trái lại, nó đến từ tính tự kiêu và niềm tin vào sự hoàn hảo của bản thân. Bất kỳ cái gì hoàn hảo hơn các anh thì đều là những tạo vật ghê tởm. Và những tạo vật ghê tởm thì phải thuộc về truyền thuyết. Vì mục đích xã hội.”
“Tôi chẳng hiểu cái mẹ gì cả,” Milva nói bình thản, gạt tóc đang rủ trên trán ra bằng một mũi tên. “Nhưng cái tôi hiểu là ông đang nói tới những câu chuyện cổ tích và thần tiên mà tôi có biết một số. Mặc dù tôi chỉ là một cô gái ngờ nghệch sống trong rừng. Nhưng điều làm tôi kinh ngạc nhất về ông, Regis, đó là ông không sợ mặt trời chút nào hết. Trong những câu truyện cổ tích, khi một ma cà rồng đứng dưới ánh mặt trời, hắn sẽ bị thiêu ra tro. Đây cũng là nhảm nhí sao?”
“Như đa số mọi người,” Regis xác nhận, “cô cho rằng ma cà rồng chỉ nguy hiểm vào ban đêm, và khi ánh mặt trời đầu tiên chạm vào hắn sẽ hóa thành tro bụi. Nền tảng của truyền thuyết này, mà có lẽ tổ tiên các cô đã truyền miệng cho nhau quanh đống lửa trại, là mặt trời, hay nói chính xác hơn, là tình yêu của các cô dành cho hơi ấm và nhịp sống ban ngày. Đối với các cô, màn đêm lạnh lẽo, đen tối, xấu xa, ác độc và chứa đầy hiểm nguy, tuy nhiên ánh bình minh tới có nghĩa lại thêm một chiến thắng trong công cuộc đấu tranh sinh tồn, một ngày mới, sự tiếp tục cuộc sống. Ánh mặt trời đem đến sự thông suốt và hơi ấm, ánh mặt trời đem đến sự sống và phải tiêu diệt được những kẻ thù của các cô. Ma cà rồng biến thành tro bụi, troll hóa thành đá, con ma sói quay lại dạng người và con quỷ lùn chạy vào hang động, hai tay che mắt. Những loài quái vật ban đêm quay trở lại hang ổ và không thể đe dọa các cô được nữa. Cho tới hoàng hôn, thế giới thuộc về các cô. Tôi xin nhắc lại và nhấn mạnh – truyền thuyết đã được tạo ra bên cạnh đống lửa trại từ thời xa xưa. Ngày nay nó quả thực chỉ còn là truyền thuyết thôi, bởi vì trong nhà các cô cũng có hơi ấm và ánh sáng – các cô đã làm chủ màn đêm. Chúng tôi, những ma cà rồng cấp cao, cũng đã xa rời khỏi hầm mộ truyền thống của mình. Chúng tôi đã làm chủ ban ngày. Phép phân tích đến đây là hết. Cô đã hài lòng với lời giải thích chưa, Milva?”
“Không hoàn toàn,” nữ cung thủ lại lấy ra một mũi tên nữa. “Nhưng tôi nghĩ là mình đã hiểu. Tôi đang học dần. Khoa học xã hội, thần thoại, ma sói. Ở trường họ dạy mấy thứ này bằng một cây roi. Học với ông dễ chịu hơn nhiều. Đầu tôi đau, nhưng ít ra mông vẫn lành lặn.”
“Có một điều rất rõ ràng và dễ thấy,” Dandelion nói. “Ánh mặt trời không biến được ông thành tro, Regis, nó tác động đến ông cũng chỉ nhiều bằng tác động đến cái móng ngựa mà ông lôi từ đống lửa ra đó thôi. Tuy nhiên, quay trở lại phép phân tích của ông, đối với loài người chúng tôi, ban ngày sẽ luôn là khoảng thời gian tự nhiên để hoạt động và ban đêm là khoảng thời gian tự nhiên để ngủ. Đây là sinh lý của chúng tôi, ví dụ, ban ngày chúng tôi nhìn được rõ hơn ban đêm. Ngoại trừ Geralt, có thể nhìn rõ bất kỳ lúc nào, nhưng anh ấy là người đột biến. Đối với ma cà rồng nó cũng được coi là đột biến?”
“Cậu có thể nói vậy,” Regis chấp nhận. “Tuy nhiên tôi nghĩ rằng đột biến trải qua một quãng thời gian đủ lâu sẽ không còn là đột biến nữa, mà trở thành tiến hóa. Nhưng điều cậu nói về sinh lý là không liên quan. Thích nghi với ánh mặt trời đối với chúng tôi là một sự cần thiết không mấy dễ chịu. Để sống sót chúng tôi buộc phải trở nên giống người ở khía cạnh đó. Bắt chước, tôi sẽ nói như vậy. Nó cũng để lại hậu quả. Chúng tôi gọi bằng phép ẩn dụ - nằm lên giường người bệnh.”
“Cái gì?”
“Có cơ sở để cho rằng ánh mặt trời có tác hại về lâu dài. Có vài giả thiết nói rằng trong khoảng năm ngàn năm nữa, nếu tính khiêm tốn, thế giới này sẽ chỉ còn lại những sinh vật sống về đêm.”
“Tôi mừng là mình không sống lâu được tới mức đó để chứng kiến.” Cahir thở dài, và rồi ngáp một tiếng thật to. “Tôi không biết mọi người thế nào, nhưng mấy cuộc trò chuyện về hoạt động ban ngày này nhắc tôi nhớ là mình cần phải đi ngủ.”
“Tôi cũng thế.” Witcher duỗi người. “Ánh mặt trời sát nhân sẽ ló dạng trong vài tiếng nữa. Nhưng trước đó chúng ta cần đi ngủ...Regis, nhân danh khoa học và kiến thức phổ cập, hãy làm rõ thêm một truyền thuyết hoang đường về ma cà rồng nữa. Bởi vì tôi cá là ông vẫn còn một vài.”
“Phải.” Ma cà rồng gật đầu. “Chỉ một thôi. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng. Đó là truyền thuyết liên quan tới nỗi sợ về tình dục của các anh.”
Cahir khẽ khịt mũi.
“Tôi đã để phạm trù này lại tới cuối cùng,” Regis nhìn anh ta, “và bản thân tôi cũng sẽ tế nhị không đề cập tới nếu không phải vì Geralt thách thức, vậy nên tôi sẽ không tha cho mọi người đâu. Đối với con người nguyên nhân gây căng thẳng nhất là tình dục. Người trinh nữ ngất đi trong vòng tay của con ma cà rồng hút máu cô ta. Người thanh niên trẻ trở thành đối tượng chơi đùa của nữ ma cà rồng lướt đôi môi dọc cơ thể trần trụi của anh ta. Đó là những gì mà con người tưởng tượng. Khẩu dâm. Con ma cà rồng làm tê liệt nạn nhân bằng nỗi sợ và ép cô ta khẩu dâm. Hay một hình thức kinh tởm nào đó khác của khẩu dâm. Và tình dục như vậy có vẻ gì đó ghê tởm, mà loại trừ đi việc sinh đẻ.”
“Đấy là bản thân ông thấy vậy thôi.” Witcher lầm bầm.
“Một hành động không vì mục đích sinh sản mà vì khoái lạc và chết chóc,” Regis tiếp tục. “Các anh đã biến nó thành một truyền thuyết xấu xa. Rất nhiều phụ nữ và đàn ông bí mật thèm muốn điều giống thế, nhưng lại từ chối mang lại cho bạn tình của mình không gì khác ngoài những hình thức quan hệ tình dục thông thường. Vậy nên truyền thuyết về ma cà rồng này đã làm hộ các anh và bị biến thành một một biểu tượng thú vị về cái ác.”
“Chẳng phải tôi đã bảo rồi sao?” Milva la lên ngay sau khi Dandelion giải thích xong cho cô những gì Regis vừa nói. “Lúc nào cũng thế! Bắt đầu bằng sự thông thái rồi lại kết thúc ở giữa hai chân một người phụ nữ!”
***
Tiếng kêu của bầy sếu khuất dần ở phía xa.
Ngày hôm sau, witcher nhớ lại, chúng ta lên đường với tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Và rồi, khá bất ngờ, chiến tranh lại bắt kịp chúng ta.
***
Họ băng qua những khu rừng rậm rạp và những vùng đất không người ở, không có tí giá trị chiến lược nào, do vậy không có sức hút với những kẻ xâm lược. Mặc dù Nilfgaard đang ở gần, chỉ ngăn cách với họ bởi sông Yaruga, họ cũng không cho rằng sẽ bắt gặp bóng dáng quân địch nào. Và họ mới ngạc nhiên làm sao.
Chiến tranh ở đây, có vẻ kém ngoạn mục hơn so với ở Brugge và Sodden, những nơi mà ban đêm ánh lửa bập bùng đường chân trời và ban ngày thì từng cột khói đen bốc lên che kín những đám mây. Ở Angren, nó không hoành tráng bằng được. Nó kinh khủng hơn rất nhiều. Đột nhiên họ trông thấy một bầy quạ, quang quác và lượn vòng phía trên khu rừng, và rồi cả đoàn sớm bắt gặp những xác chết. Mặc dù bị lột hết quần áo và không thể nhận dạng nổi, nhưng rõ ràng họ đã chịu những cái chết rất bi thảm. Những người này bị giết trong chiến trận. Và không chỉ đơn giản là bị giết. Hầu hết xác chết nằm trong bụi rậm, nhưng một số bị cắt xén dã man, treo trên cành cây bằng chân hay tay, hoặc thân thể cháy xém bị đóng trên cọc. Tất cả đều bốc mùi. Cả Angren bắt đầu bốc lên thứ mùi kinh tởm của sự man rợ.
Cũng chẳng lâu cho tới khi họ lại phải trốn trong bụi cây bởi vì bên phải và bên trái, đằng trước và đằng sau mặt đất đều dội lại âm thanh của vó ngựa rầm rập, và càng ngày càng nhiều quân lính đi qua nơi ẩn nấp của họ, bui bay dày đặc con đường.
***
“Lại lần nữa.” Dandelion lắc đầu. “Lại lần nữa, chúng ta không biết ai đang đánh ai và tại sao. Lại lần nữa, chúng ta không biết ai đang ở phía trước và ai đang ở đằng sau, hay là ai đang đứng chắn trên đường chúng ta đi. Ai đang phản công, và ai đang rút lui. Hãy để dịch bệnh bắt hết đi! Tôi không biết đã kể với mọi người chưa, nhưng tôi luôn nói rằng chiến tranh giống một cái nhà thổ đang bốc hỏa...”
“Cậu đã kể,” Geralt cắt lời, “được vài trăm lần rồi.”
“Sao họ lại đánh nhau ở đây?” Nhà thơ khạc một bãi. “Để tranh giành mấy cây bách xù và vài bụi dâu tây? Bởi vì cái vùng đất này chẳng còn gì khác cả!”
“Trong số những cái xác nằm trong bụi,” Milva nói, “có người elves. Các biệt đội Scoia’tael đã đi qua nơi này, họ luôn làm như vậy. Đây là con đường mà những người tình nguyện đi từ Dol Blathanna và Núi Xanh để tới Temeria. Có người muốn chặn đường họ. Tôi nghĩ thế.”
“Cũng hoàn toàn có khả năng,” Regis lên tiếng, “là quân đội Temeria đang săn Sóc ở đây. Nhưng tôi nghĩ với lượng quân lính nhiều thế này, có lẽ Nilfgaard cuối cùng đã vượt qua Yaruga.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” witcher hơi cau mày, nhìn vào gương mặt lạnh như đá của Cahir. “Những cái xác chúng ta thấy sáng nay có dấu hiệu chiến thuật của quân đội Nilfgaard.”
“Vài người khác cũng chả tốt đẹp hơn đâu.” Milva gầm gừ, về phe người Nilfgaard trẻ tuổi. “Và đừng có nhìn Cahir, bởi vì các anh đều có cùng một số phận. Với anh ta là cái chết nếu ngã dưới chân lũ Áo Đen, còn anh thì vừa mới thoát khỏi thòng lọng của người Temeria. Vậy nên băn khoăn ai đang ở trước hay ai đang ở sau chẳng có nghĩa lý gì hết. Bất kể màu áo họ mặc là gì, tất cả đều là kẻ thù của chúng ta.”
“Cô nói phải.”
***
“Thú vị thật,” Dandelion lên tiếng vào ngày hôm sau khi họ đang nấp trong bụi để chờ một toán lính khác đi qua. “Quân đội phi qua rừng và mặt đất rung chuyển, nhưng bên dưới gần Yaruga tôi vẫn nghe có tiếng rìu chặt cây. Tiều phu vẫn đốn gỗ như không có chuyện gì xảy ra. Mọi người nghe thấy không?”
“Đó có thể không phải là tiều phu,” Cahir trầm ngâm. “Có thể đó cũng là quân đội? Lính phục vụ công trình?”
“Không, đó là tiều phu,” Regis nói. “Rõ ràng là không gì có thể ngăn cản công tác khai thác vàng của Angren.”
“Vàng gì?”
“Nhìn những cái cây đó xem,” con ma cà rồng lại sử dụng đến chất giọng của một nhà hiền triết biết tuốt đang đứng giữa một bầy trẻ con thất học. Một chất giọng mà ông ta sử dụng khá thường xuyên, khiến Geralt cảm thấy rất khó chịu.
“Những cái cây đó,” Regis nhắc lại, “bách hương, sồi và thông Angren. Đều là những vật liệu quý hiếm. Trên bờ sông cậu có thể thấy trại của đám tiều phu. Từ đó những khúc gỗ được vận chuyển xuôi dòng xuống hạ lưu. Ở nơi đâu họ cũng đang chặt cây và rìu vung cả ngày lẫn đêm. Cuộc chiến, mà chúng ta đang nhìn và nghe thấy, bắt đầu có lý. Nilfgaard, như mọi người biết, đã chiếm được cửa sông Yaruga, Cintra, Verden và Upper Sodden. Vào lúc này, cũng rất có khả năng là Brugge và một phần của Lower Sodden. Điều này có nghĩa là số gỗ đó đang được chuyển từ Angren xuống các xưởng cưa và đóng tàu của đế chế. Các vương quốc phương Bắc đang cố chặn đường, và người Nilfgaard thì đang muốn đảm bảo rằng việc đốn gỗ và vận chuyển có thể tiếp tục mà không bị gián đoạn.”
“Và chúng ta, như mọi khi, đen như chó mực.” Dandelion gật đầu. “Bởi vì chúng ta cần đến Caed Dhu, và con đường tới đó dẫn thẳng qua Angren, tâm điểm của cuộc chiến lâm nghiệp. Chết tiệt, không còn đường nào khác sao?”
***
Câu hỏi đó, witcher nhớ lại, nhìn ánh mặt trời đang khuất dần trên Yaruga, mình đã hỏi lại Regis sau khi âm thanh của vó ngựa khuất dần và chúng ta lại bắt đầu có thể tiếp tục lên đường.
***
“Một đường khác để tới Caed Dhu?” con ma cà rồng ngẫm nghĩ. “Xa khỏi những ngọn đồi và do đó tránh khỏi đường của quân lính? Phải, có một đường khác. Nhưng nó không dễ dàng hay an toàn. Và xa hơn nhiều. Nhưng tôi đảm bảo ta sẽ không bắt gặp quân lính nào ở đó.”
“Nói đi.”
“Chúng ta rẽ sang hướng nam và cố vượt qua vùng trũng của đoạn Yaruga gấp quanh. Tới Ysgith. Anh có biết Ysgith không, witcher?”
“Tôi biết.”
“Anh đã bao giờ đi qua đó chưa?”
“Rồi.”
“Có sự bình thản trong giọng nói của anh,” ma cà rồng hắng giọng, “cho thấy anh chấp nhận ý tưởng này. Chà, chúng ta có năm người, bao gồm một witcher, một chiến binh và một cung thủ. Đều kinh nghiệm đầy mình, hai thanh kiếm và một cây cung. Có lẽ không đủ để đối phó với một toán tuần tra Nilfgaard, nhưng đủ để vượt qua Ysgith.”
Ysgith, witcher nghĩ, Ba mươi dặm đầm lầy và hồ nước. Nơi những khu rừng đầy thứ cây lạ lùng sinh trưởng. Một số có vẩy mọc đầy thân cây và càng lên cao càng nhỏ lại, tán rộng vày dày đặc. Một số nhỏ con và cong queo, vặn vẹo trên một đống rễ như vòi bạch tuộc, từng đám rêu rủ trên những cành cây trụi lá. Những đám rêu liên tục di chuyển, nhưng không phải vì gió, mà vì khí độc bốc lên từ đầm lầy. Ysgith, hay còn có tên gọi khác là “hố bùn”.
Và giữa những vũng lầy ẩm ướt và vô số loại thực vật kỳ dị, sự sống cũng vô cùng đa dạng. Nó không chỉ là nơi ở của hải ly, cóc nhái, rùa và ngỗng. Ysgith có những loài thú dữ nguy hiểm hơn thế nhiều, được trang bị móng vuốt, xúc tu và đủ loại chi khác, mà chúng dùng để bắt, cào, dìm và xé xác nạn nhân. Những sinh vật này nhiều tới nỗi chưa ai có thể biết hết và phân loại chúng. Ngay thậm chí cả các witcher. Bản thân Geralt cũng kiếm khi đi săn ở Ysgith và vùng Lower Angren.
Khu vực này hiếm người sinh sống. Số ít dân cư ở rìa vùng đầm lầy đã làm quen với lũ quái vật và coi chúng như phong cảnh tự nhiên. Họ tôn trọng chúng, và hiếm khi thuê một witcher để săn lùng chúng. Hiếm, nhưng không phải là không bao giờ. Do vậy, Geralt biết rất rõ Ysgith và sự kinh hoàng của nó. Hai thanh kiếm và một cây cung, anh nghĩ. Và kinh nghiệm cùng kỹ năng witcher của mình. Có lẽ nhóm này sẽ được việc. Đặc biệt nếu mình đi đầu và để mắt đến mọi thứ. Những thân cây mục nát, những đám rau bèo, bụi rậm, cỏ, cây cối, kể cả những cây ăn quả. Bởi vì ở Ysgith thứ tưởng chừng như một cây ăn quả bình thường cũng có thể là một con cua nhện có độc. Sẽ phải trông chừng Dandelion thật kỹ để chắc cậu ta không sờ vào cái gì. Có rất nhiều loại cây sẽ muốn bổ sung vào thực đơn hàng ngày của mình một chút thịt. Những cành cây chạm vào da cũng có tác dụng tương tự nọc độc của cua nhện. Và cũng không thể quên khí ga. Cần phải tìm thứ gì đó để che mũi và mồm lại.
“Thế nào?” Regis kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. “Anh có đồng ý không?”
“Tôi đồng ý. Đi thôi.”
Tuy nhiên, hạt giống của sự ngờ vực và đa nghi đã được gieo. Khi họ dừng lại vào buổi đêm, bầu không khí vẫn rất căng thẳng và trĩu nặng, và thậm chí vẫn không thể cải thiện được ngay cả khi Milva đã bắt được một con ngỗng béo phị nặng đến gần 5 cân. Họ bọc nó trong bùn, nướng nó lên và ăn, gặm cả xương và không để lại thậm chí một mảnh vụn. Cơn đói đã thỏa mãn nhưng sự lo lắng vẫn giữ nguyên. Cuộc nói chuyện chìm dần bất chấp sự cố gắng phi thường của Dandelion. Nhà thơ dần dần độc thoại, và ngay cả cậu cũng nhận ra được và cuối cùng ngậm miệng lại. Chỉ còn tiếng ngựa gặm cỏ là phá rối sự yên tĩnh bao trùm khu trại im lìm như một nghĩa trang.
Mặc dù đã khuya, không ai có vẻ muốn đi ngủ cả. Milva đun một nồi nước và dùng hơi nước bốc lên để làm thẳng những chiếc lông vũ bị cong đính trên những mũi tên của cô. Cahir đang sửa một cái khóa giày bị hỏng. Geralt đang gọt một cái que. Và Regis quét mắt qua một lượt bọn họ.
“Thôi được rồi.” Cuối cùng ông nói. “Tôi cho là chuyện này không thể tránh được. Có vẻ như tôi nên giải thích một vài điều từ lâu rồi...”
“Không ai ép ông cả.” Geralt ném một khúc gỗ dài được đẽo gọt tỉ mỉ vào đống lửa trại và ngẩng đầu lên. “Tôi không cần ông giải thích. Tôi thuộc tuýp người cổ lỗ sĩ, khi có ai chìa tay ra với tôi, tôi chấp nhận họ làm bạn và điều đó có ý nghĩa với tôi hơn là một bản hợp đồng được ký trước mặt một công chứng viên.”
“Tôi cũng cổ lỗ sĩ.” Cahir nói, vẫn đang cúi xuống cái giày.
“Tôi còn chẳng biết là có kiểu mới nữa cơ đấy,” Milva nói khô khan, hơ một mũi tên khác trên nồi nước.
“Đừng lo về mấy lời lảm nhảm của Dandelion,” witcher thêm vào. “Cậu ta không có ý gì đâu. Ông không cần phải thổ lộ hay giải thích gì với chúng tôi. Chúng tôi cũng không cần phải thổ lộ gì với ông.”
“Tuy nhiên, tôi cho là,” ma cà rồng hơi mỉm cười, “mọi người sẽ vẫn được nghe những lời giải thích không bị ép buộc của tôi. Tôi cảm thấy nhu cầu thành thực với những người tôi đã chìa tay ra và chấp nhận làm bạn.”
Lần này không ai lên tiếng.
“Tôi sẽ bắt đầu bằng sự thật,” ông nói sau một phút lưỡng lự, “là nỗi sợ về bản chất ma cà rồng của tôi là vô căn cứ. Tôi sẽ không nhảy xổ vào ai khi đêm xuống và cắm ngập răng nanh vào cổ họ trong lúc ngủ. Và đấy không chỉ là đối với những người tôi coi như bạn, mà còn tất cả những người khác. Tôi không uống máu. Không bao giờ. Tôi đã từ bỏ nó khi nó bắt đầu trở thành một vấn đề đối với tôi. Một vấn đề nghiêm trọng mà không dễ giải quyết.”
“Vấn đề,” ông mất một lúc, “xuất hiện và có đầy đủ đặc điểm của một tật xấu đặc trưng, vào khi tôi còn trẻ, tôi rất thích...hmm...tiệc tùng cùng bạn bè. Về điểm này, tôi không khác biệt gì lắm so với đồng loại. Mọi người biết khi mình còn trẻ thì thế nào mà. Nhưng đối với mọi người thì còn có luật lệ, sự ngăn cấm – của cha mẹ, người bảo hộ, cấp trên và trưởng lão, và cuối cùng là phong tục. Với chúng tôi thì không. Những người trẻ tuổi chúng tôi tự do hoàn toàn và tận dụng nó. Tôi đã tự tạo nên những thói xấu của riêng mình, ngu ngốc, dĩ nhiên rồi, thật sự là sự khờ dại của tuổi trẻ. “Cậu không uống à? Cậu là ma cà rồng kiểu gì thế? Cậu ta không uống đâu. Đừng mời cậu ta làm gì, hỏng cả cuộc vui!” Tôi đã không muốn làm hỏng cuộc vui và nguy cơ đánh mất bạn bè khiến tôi sợ hãi. Vậy nên tôi đã tiệc tùng. Hết mình, thác loạn, tự do và say xỉn, mỗi kỳ trăng tròn chúng tôi bay đến một ngôi làng và uống tới khi no nê. Chất lượng thật ghê tởm, loại...đồ uống dở tệ nhất. Chúng tôi chẳng quan tâm mình uống ai...miễn sao là có máu...không có máu là không vui! Một con ma cà rồng không uống thì không can đảm!”
Regis im lặng, lạc trong suy nghĩ. Không ai nói gì hết. Geralt cảm thấy thật tệ là anh đang khát.
“Cứ mỗi lần như vậy tôi lại trở nên man rợ hơn,” ma cà rồng tiếp tục. “Và thời gian qua đi tôi ngày càng tệ hơn. Đôi lúc khi ra ngoài chúng tôi không quay lại hầm mộ trong ba đêm liền. Một lượng máu nhiều đến lố bịch trong một lần...đã khiến tôi mất kiểm soát, mà cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc vui lắm. Nhưng bạn bè là bạn bè. Vài người cố khuyên tôi uống bớt đi nên tôi sỉ nhục họ. Vài người giục tôi ra khỏi hầm mộ đi chơi, cũng như đề nghị...một số chuyện khác. Họ cười tôi.”
Milva, vẫn đang sửa mấy mũi tên, lầm bầm giận dữ. Cahir đã sửa xong chiếc giày và có cảm giác như đang ngủ gật.
“Sau đó,” Regis tiếp tục, “tôi bắt đầu có những triệu chứng đáng báo động. Niềm vui và tình bạn bắt đầu trở thành thứ yếu. Tôi nhận thấy là mình không cần họ. Tất cả những gì quan trọng với tôi đó là máu.”
“Ông có thấy xấu hổ khi đứng trước gương không?” Dandelion hỏi.
“Tôi không có ảnh phản chiếu trong gương.” Regis nói điềm đạm.
Ông im lặng một lúc lâu.
“Tôi có gặp một...nữ ma cà rồng. Đó đã có thể là – hoặc đã là – một mối quan hệ rất nghiêm túc. Tôi lại kiểm soát được mình. Nhưng không được lâu. Cô ấy bỏ tôi và tôi lại bắt đầu uống nhiều hơn trước. Sự thất vọng và buồn bực, như mọi người biết, là những cái cớ tuyệt vời. Tôi chỉ cần lý do để biện minh cho hành động của mình, và đó là những lý do hoàn hảo. Mọi người có vẻ bắt đầu hiểu. Đến chính tôi cũng tưởng là mình đã hiểu. Và tôi cứ áp dụng lý thuyết vào thực hành. Tôi có đang làm mọi người chán không? Sẽ không lâu nữa đâu. Cuối cùng tôi bắt đầu làm những việc không thể chấp nhận được, mà không con ma cà rồng nào từng làm. Tôi bắt đầu bay trong khi say máu. Một đêm nọ các chàng trai gửi tôi đến một ngôi làng, sau khi uống xong tôi bay qua một cô gái đang múc nước ngoài giếng và đâm phải một bức tường, bất tỉnh nhân sự...những người nông dân suýt giết chết tôi, may là họ không biết làm thế nào. Họ đâm tôi bằng cọc, chặt đầu tôi, vẩy nước thánh lên người tôi và chôn xuống đất. Mọi người có thể tưởng tượng tôi cảm thấy sao khi thức dậy không?”
“Tôi có thể.” Milva vừa nói vừa nhìn một mũi tên. Tất cả đều quay sang nhìn cô với vẻ kỳ lạ. Nữ cung thủ hắng giọng và quay mặt đi. Regis hơi mỉm cười.
“Tôi kể gần xong rồi.” ông nói. “Dưới mộ tôi đã có đủ thời gian để suy ngẫm lại mọi việc...”
“Đủ?” Geralt hỏi. “Đủ là bao nhiêu?”
Regis nhìn anh.
“Tò mò nghề nghiệp hả? Khoảng 50 năm. Khi hồi phục lại, tôi quyết định chỉnh đốn bản thân. Không dễ dàng gì nhưng tôi đã làm được. Từ dạo đó, tôi không uống nữa.”
“Không chút nào sao.” Dandelion nói với vẻ tò mò. “Không gì hết? Không bao giờ? Nhưng nếu...”
“Dandelion,” Geralt hơi nhướng mày lên. “Tự kiềm chế bản thân đi. Và suy nghĩ, trong im lặng.”
“Xin lỗi.” Nhà thơ ậm ực.
“Đừng xin lỗi,” ma cà rồng nói với giọng hòa giải. “Còn anh, Geralt, đừng nạt cậu ấy. Tôi hiểu sự tò mò đó. Tôi, hay tốt hơn là nói, tôi và huyền thoại về chúng tôi, là hiện thân của toàn bộ nỗi sợ hãi của con người. Khó để bắt một người vượt qua được nỗi sợ của mình. Sợ hãi cũng đóng một vai trò quan trọng không kém với tâm lý của con người như những cảm xúc khác. Một tâm trí không còn sợ hãi là một tâm trí bị khuyết tật.”
“Tưởng tượng mà xem,” Dandelion lên tiếng, lấy lại được tác phong, “một ngày kia tôi thức dậy mà không thấy sợ. Liệu tôi có tàn tật không?”
Geralt trong một thoáng nghĩ rằng Regis sẽ nhe nanh ra và chữa cho Dandelion khỏi chứng tàn tật của mình, nhưng anh đã nhầm. Con ma cà rồng không có ý định diễn kịch.
“Tôi nói tới nỗi sợ nằm sâu trong tiềm thức và nhận thức của con người,” ông nói khẽ. “Đừng bận tâm về phép ẩn dụ này, nhưng con quạ không sợ cái áo và chiếc mũ mắc trên cái que một khi nó đã làm quen với chúng. Nhưng khi cơn gió thổi con bù nhìn lắc lư, con quạ sẽ phản ứng bằng cách bay đi.”
“Hành vi của con quạ phản ánh sự vật lộn trong cuộc sống.” Cahir chỉ ra từ trong bóng tối.
“Con quạ rất khôn,” Milva khịt mũi. “Nó không sợ một người rơm, mà là người thật, bởi vì người thật biết ném đá và bắn tên.”
“Bản năng tự bảo tồn,” Geralt nói, “được kế thừa trong mỗi sinh vật sống, quạ và người. Cảm ơn vì lời giải thích, Regis, chúng tôi hoàn toàn chấp nhận. Nhưng đừng đào sâu vào tiềm thức con người. Milva nói đúng. Việc loài người hoảng sợ trước ma cà rồng không phải là vô lý, mà là kết quả của khao khát được sinh tồn.”
“Chúng ta đang được nghe những lời của một chuyên gia đây,” con ma cà rồng hơi cúi đầu về phía anh. “Một người chuyên nghiệp, với lòng tự hào nghề nghiệp, người sẽ không nhận tiền để chiến đấu với những nỗi sợ trong tưởng tượng. Một witcher tự trọng sẽ chỉ để bản thân mình được thuê để chiến đấu với những ác quỷ có thực và là mối đe dọa trực tiếp. Một chuyên gia sẽ giải thích cho chúng ta tại sao một con ma cà rồng lại nguy hiểm hơn một con sói hay một con rồng. Bởi vì cuối cùng thì cả hai con đó cũng đều có răng nanh.”
“Có thể bởi vì chúng dùng răng nanh để thỏa mãn cơn đói và tự vệ, chứ không bao giờ vì mục đích vui đùa khi chúng muốn xã giao cùng bạn bè hay vượt qua ngại ngùng ban đầu đối với giới tính khác?”
“Con người không biết điều đó,” Regis cắt lời anh, “anh thì biết lâu rồi còn đoàn lữ hành thì vừa mới khám phá ra. Phần đông đại bộ phận đều tin tưởng chắc nịch rằng ma cà rồng không chơi đùa mà uống máu, chỉ máu của con người mà thôi. Máu là chất lỏng đem lại sự sống, việc mất nó đồng nghĩa với cơ thể suy nhược và ốm yếu. Do vậy, một sinh vật muốn uống máu của ta thì là kẻ thù của ta. Một sinh vật cần máu của ta để sống thì rõ ràng là cái ác không thể chối cãi. Chúng có được sinh lực bằng cách rút của chúng ta đi, và nếu giống loài của chúng thịnh vượng, chúng ta sẽ chết. Cuối cùng, một sinh vật như vậy thật là kinh tởm, bởi vì mặc dù chúng ta nhận thức được giá trị của máu, nó vẫn làm ta ghê sợ. Có ai trong số mọi người muốn uống máu không? Tôi không nghĩ vậy. Và vài người chỉ cần nhìn thấy máu thôi là đã thấy chóng mặt và ngất xỉu. Và trong một vài cộng đồng, vào một số ngày nhất định trong tháng, phụ nữ bị coi là thiếu vệ sinh và bị cách ly...”
“Có thể là đối với những kẻ man rợ thôi.” Cahir ngắt lời. “Và tôi nghĩ chỉ có người phương Bắc mới ngất xỉu khi nhìn thấy máu.”
“Chúng ta đã lạc đề rồi.” Witcher ngẩng đầu lên. “Chúng ta đang rời khỏi con đường chính để vào bụi rậm mơ hồ của triết học. Regis, ông có nghĩ con người sẽ cư xử khác đi nếu biết các ông không coi họ như con mồi, mà là như quán rượu không? Ông thấy nỗi sợ vô căn cứ ở đâu? Ma cà rồng hút máu của con người, sự thật đó không thể lu mờ được. Con người bị ma cà rồng đối xử như những chai vodka, mất đi sức khỏe. Một người bị hút máu còn mất đi sinh lực. Và thường dẫn đến cái chết. Xin lỗi, nhưng nỗi sợ chết không thể nào đánh đồng cùng với nỗi sợ mất máu được. Dù có là máu kinh nguyệt hay cái gì đó nữa.”
“Các người nói chuyện thông thái tới nỗi đầu tôi bắt đầu quay mòng,” Milva khịt mũi. “Ấy vậy mà với tất cả sự khôn ngoan này các người vẫn xoay quanh chủ đề về những gì nằm dưới váy phụ nữ. Rặt một lũ triết gia.”
“Chúng ta hãy tạm quên đi tính chất biểu tượng của máu,” Regis nói. ‘Bởi vì với phạm trù này những truyền thuyết đúng là có cơ sở để dựa trên. Hãy tập trung vào những truyền thuyết mà vô căn cứ, nhưng vẫn được phổ biến rộng rãi. Mọi người đều cho rằng bị một ma cà rồng cắn, nếu vẫn còn sống, sẽ bị hóa thành một ma cà rồng. Phải không?”
“Đúng.” Dandelion nói. “Có một bài hát...”
“Cậu có biết toán căn bản không?”
“Tôi đã học hết toàn bộ 7 môn nghệ thuật tự do. Và tôi đã được cấp một bằng chứng nhận cao quý nhất.”
“Ở thế giới của cậu, sau Sự Hội Tụ của các Tinh Cầu có khoảng hai ngàn hai trăm ma cà rồng cấp cao. Những người ăn kiêng như tôi hoàn toàn bị áp đảo bởi những kẻ uống vì sở thích – như tôi đã từng. Vậy nếu tính bình quân mỗi ma cà rồng uống vào kỳ trăng tròn, bởi vì trăng tròn đối với chúng tôi là thời điểm lễ hội, mà chúng tôi uống vào mỗi dịp...áp lên lịch của con người, mỗi năm có 12 kỳ trăng tròn, vậy tổng cộng có khoảng mười bốn ngàn người bị cắn mỗi năm. Tính từ sau Sự Hội Tụ, lại lần nữa theo lịch của các cậu, đã được một ngàn năm trăm năm. Từ kết quả của một phép nhân đơn giản sẽ cho ra con số hai mươi mốt triệu sáu trăm ma cà rồng lẽ ra phải tồn tại trên thế giới vào thời điểm này. Nếu con số này nhân lên cấp số mũ...”
“Đủ rồi,” Dandelion thở dài. “Tôi không có bàn tính ở đây, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra con số. Hay nói chính xác thì tôi không tưởng tượng nổi. Điều này có nghĩa sự lây lan ma cà rồng chỉ là nhảm nhí và ảo tưởng.”
“Cảm ơn.” Regis cúi đầu. “Chuyển sang truyền thuyết tiếp theo, nêu rằng – ma cà rồng là một người đã chết nhưng được hồi sinh trở lại. Trong mộ, hắn không bị thối rữa hay tan thành cát bụi. Hắn nằm đó vẫn tươi nguyên và hồng hào, sẵn sàng để chui ra và đi cắn người. Truyền thuyết này tới từ đâu, nếu không phải từ nỗi thù ghét cái chết vô lý trong tiềm thức con người? Các anh nhớ những người chết và tôn vinh những ký ức về họ, giấc mơ bất tử của loài người, trong thần thoại của các anh thỉnh thoảng lại có người được hồi sinh từ cái chết. Nhưng nếu ông ngoại thân mến của các anh bỗng sống dậy và hỏi xin một cốc bia, mọi người bắt đầu hoảng loạn. Và chẳng ngạc nhiên gì. Thân xác mà không còn sự sống thì nên bị phân hủy, thối rữa và bốc mùi. Phần linh hồn bất tử, một nhân tố không thể thiếu trong truyền thuyết của các anh, rời bỏ phần xương thịt thối nát trong sự kinh tởm và bay mất. Nó sạch sẽ và các anh có thể an toàn tôn thờ nó. Nhưng hãy tưởng tượng một linh hồn lại không chịu bay đi, không chịu rời bỏ thân xác. Thật ghê tởm và không tự nhiên! Cái chết biết đi đối với các anh là một sự dị thường kinh hãi. Vài thằng đần nào đó thậm chí còn sáng tác ra từ “xác sống” mà chúng tôi đã hân hạnh được trao tặng danh hiệu đó.”
“Con người,” Geralt mỉm cười, “là một giống loài nguyên thủy và mê tín. Thật khó cho họ để hiểu và đặt đúng tên cho một sinh vật vẫn còn đứng được, mặc dù đầu đã bị chặt và bị chôn dưới đất trong 50 năm liền.”
“Họ không thể sao?” sự châm chọc không tác động đến con ma cà rồng. “Con người có thể mọc lại tóc, da, móng tay, nhưng lại không thể chấp nhận sự thật rằng có những chủng loài siêu việt hơn về khía cạnh này. Sự cố chấp này không xuất phát từ bản tính nguyên thủy. Trái lại, nó đến từ tính tự kiêu và niềm tin vào sự hoàn hảo của bản thân. Bất kỳ cái gì hoàn hảo hơn các anh thì đều là những tạo vật ghê tởm. Và những tạo vật ghê tởm thì phải thuộc về truyền thuyết. Vì mục đích xã hội.”
“Tôi chẳng hiểu cái mẹ gì cả,” Milva nói bình thản, gạt tóc đang rủ trên trán ra bằng một mũi tên. “Nhưng cái tôi hiểu là ông đang nói tới những câu chuyện cổ tích và thần tiên mà tôi có biết một số. Mặc dù tôi chỉ là một cô gái ngờ nghệch sống trong rừng. Nhưng điều làm tôi kinh ngạc nhất về ông, Regis, đó là ông không sợ mặt trời chút nào hết. Trong những câu truyện cổ tích, khi một ma cà rồng đứng dưới ánh mặt trời, hắn sẽ bị thiêu ra tro. Đây cũng là nhảm nhí sao?”
“Như đa số mọi người,” Regis xác nhận, “cô cho rằng ma cà rồng chỉ nguy hiểm vào ban đêm, và khi ánh mặt trời đầu tiên chạm vào hắn sẽ hóa thành tro bụi. Nền tảng của truyền thuyết này, mà có lẽ tổ tiên các cô đã truyền miệng cho nhau quanh đống lửa trại, là mặt trời, hay nói chính xác hơn, là tình yêu của các cô dành cho hơi ấm và nhịp sống ban ngày. Đối với các cô, màn đêm lạnh lẽo, đen tối, xấu xa, ác độc và chứa đầy hiểm nguy, tuy nhiên ánh bình minh tới có nghĩa lại thêm một chiến thắng trong công cuộc đấu tranh sinh tồn, một ngày mới, sự tiếp tục cuộc sống. Ánh mặt trời đem đến sự thông suốt và hơi ấm, ánh mặt trời đem đến sự sống và phải tiêu diệt được những kẻ thù của các cô. Ma cà rồng biến thành tro bụi, troll hóa thành đá, con ma sói quay lại dạng người và con quỷ lùn chạy vào hang động, hai tay che mắt. Những loài quái vật ban đêm quay trở lại hang ổ và không thể đe dọa các cô được nữa. Cho tới hoàng hôn, thế giới thuộc về các cô. Tôi xin nhắc lại và nhấn mạnh – truyền thuyết đã được tạo ra bên cạnh đống lửa trại từ thời xa xưa. Ngày nay nó quả thực chỉ còn là truyền thuyết thôi, bởi vì trong nhà các cô cũng có hơi ấm và ánh sáng – các cô đã làm chủ màn đêm. Chúng tôi, những ma cà rồng cấp cao, cũng đã xa rời khỏi hầm mộ truyền thống của mình. Chúng tôi đã làm chủ ban ngày. Phép phân tích đến đây là hết. Cô đã hài lòng với lời giải thích chưa, Milva?”
“Không hoàn toàn,” nữ cung thủ lại lấy ra một mũi tên nữa. “Nhưng tôi nghĩ là mình đã hiểu. Tôi đang học dần. Khoa học xã hội, thần thoại, ma sói. Ở trường họ dạy mấy thứ này bằng một cây roi. Học với ông dễ chịu hơn nhiều. Đầu tôi đau, nhưng ít ra mông vẫn lành lặn.”
“Có một điều rất rõ ràng và dễ thấy,” Dandelion nói. “Ánh mặt trời không biến được ông thành tro, Regis, nó tác động đến ông cũng chỉ nhiều bằng tác động đến cái móng ngựa mà ông lôi từ đống lửa ra đó thôi. Tuy nhiên, quay trở lại phép phân tích của ông, đối với loài người chúng tôi, ban ngày sẽ luôn là khoảng thời gian tự nhiên để hoạt động và ban đêm là khoảng thời gian tự nhiên để ngủ. Đây là sinh lý của chúng tôi, ví dụ, ban ngày chúng tôi nhìn được rõ hơn ban đêm. Ngoại trừ Geralt, có thể nhìn rõ bất kỳ lúc nào, nhưng anh ấy là người đột biến. Đối với ma cà rồng nó cũng được coi là đột biến?”
“Cậu có thể nói vậy,” Regis chấp nhận. “Tuy nhiên tôi nghĩ rằng đột biến trải qua một quãng thời gian đủ lâu sẽ không còn là đột biến nữa, mà trở thành tiến hóa. Nhưng điều cậu nói về sinh lý là không liên quan. Thích nghi với ánh mặt trời đối với chúng tôi là một sự cần thiết không mấy dễ chịu. Để sống sót chúng tôi buộc phải trở nên giống người ở khía cạnh đó. Bắt chước, tôi sẽ nói như vậy. Nó cũng để lại hậu quả. Chúng tôi gọi bằng phép ẩn dụ - nằm lên giường người bệnh.”
“Cái gì?”
“Có cơ sở để cho rằng ánh mặt trời có tác hại về lâu dài. Có vài giả thiết nói rằng trong khoảng năm ngàn năm nữa, nếu tính khiêm tốn, thế giới này sẽ chỉ còn lại những sinh vật sống về đêm.”
“Tôi mừng là mình không sống lâu được tới mức đó để chứng kiến.” Cahir thở dài, và rồi ngáp một tiếng thật to. “Tôi không biết mọi người thế nào, nhưng mấy cuộc trò chuyện về hoạt động ban ngày này nhắc tôi nhớ là mình cần phải đi ngủ.”
“Tôi cũng thế.” Witcher duỗi người. “Ánh mặt trời sát nhân sẽ ló dạng trong vài tiếng nữa. Nhưng trước đó chúng ta cần đi ngủ...Regis, nhân danh khoa học và kiến thức phổ cập, hãy làm rõ thêm một truyền thuyết hoang đường về ma cà rồng nữa. Bởi vì tôi cá là ông vẫn còn một vài.”
“Phải.” Ma cà rồng gật đầu. “Chỉ một thôi. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng. Đó là truyền thuyết liên quan tới nỗi sợ về tình dục của các anh.”
Cahir khẽ khịt mũi.
“Tôi đã để phạm trù này lại tới cuối cùng,” Regis nhìn anh ta, “và bản thân tôi cũng sẽ tế nhị không đề cập tới nếu không phải vì Geralt thách thức, vậy nên tôi sẽ không tha cho mọi người đâu. Đối với con người nguyên nhân gây căng thẳng nhất là tình dục. Người trinh nữ ngất đi trong vòng tay của con ma cà rồng hút máu cô ta. Người thanh niên trẻ trở thành đối tượng chơi đùa của nữ ma cà rồng lướt đôi môi dọc cơ thể trần trụi của anh ta. Đó là những gì mà con người tưởng tượng. Khẩu dâm. Con ma cà rồng làm tê liệt nạn nhân bằng nỗi sợ và ép cô ta khẩu dâm. Hay một hình thức kinh tởm nào đó khác của khẩu dâm. Và tình dục như vậy có vẻ gì đó ghê tởm, mà loại trừ đi việc sinh đẻ.”
“Đấy là bản thân ông thấy vậy thôi.” Witcher lầm bầm.
“Một hành động không vì mục đích sinh sản mà vì khoái lạc và chết chóc,” Regis tiếp tục. “Các anh đã biến nó thành một truyền thuyết xấu xa. Rất nhiều phụ nữ và đàn ông bí mật thèm muốn điều giống thế, nhưng lại từ chối mang lại cho bạn tình của mình không gì khác ngoài những hình thức quan hệ tình dục thông thường. Vậy nên truyền thuyết về ma cà rồng này đã làm hộ các anh và bị biến thành một một biểu tượng thú vị về cái ác.”
“Chẳng phải tôi đã bảo rồi sao?” Milva la lên ngay sau khi Dandelion giải thích xong cho cô những gì Regis vừa nói. “Lúc nào cũng thế! Bắt đầu bằng sự thông thái rồi lại kết thúc ở giữa hai chân một người phụ nữ!”
***
Tiếng kêu của bầy sếu khuất dần ở phía xa.
Ngày hôm sau, witcher nhớ lại, chúng ta lên đường với tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Và rồi, khá bất ngờ, chiến tranh lại bắt kịp chúng ta.
***
Họ băng qua những khu rừng rậm rạp và những vùng đất không người ở, không có tí giá trị chiến lược nào, do vậy không có sức hút với những kẻ xâm lược. Mặc dù Nilfgaard đang ở gần, chỉ ngăn cách với họ bởi sông Yaruga, họ cũng không cho rằng sẽ bắt gặp bóng dáng quân địch nào. Và họ mới ngạc nhiên làm sao.
Chiến tranh ở đây, có vẻ kém ngoạn mục hơn so với ở Brugge và Sodden, những nơi mà ban đêm ánh lửa bập bùng đường chân trời và ban ngày thì từng cột khói đen bốc lên che kín những đám mây. Ở Angren, nó không hoành tráng bằng được. Nó kinh khủng hơn rất nhiều. Đột nhiên họ trông thấy một bầy quạ, quang quác và lượn vòng phía trên khu rừng, và rồi cả đoàn sớm bắt gặp những xác chết. Mặc dù bị lột hết quần áo và không thể nhận dạng nổi, nhưng rõ ràng họ đã chịu những cái chết rất bi thảm. Những người này bị giết trong chiến trận. Và không chỉ đơn giản là bị giết. Hầu hết xác chết nằm trong bụi rậm, nhưng một số bị cắt xén dã man, treo trên cành cây bằng chân hay tay, hoặc thân thể cháy xém bị đóng trên cọc. Tất cả đều bốc mùi. Cả Angren bắt đầu bốc lên thứ mùi kinh tởm của sự man rợ.
Cũng chẳng lâu cho tới khi họ lại phải trốn trong bụi cây bởi vì bên phải và bên trái, đằng trước và đằng sau mặt đất đều dội lại âm thanh của vó ngựa rầm rập, và càng ngày càng nhiều quân lính đi qua nơi ẩn nấp của họ, bui bay dày đặc con đường.
***
“Lại lần nữa.” Dandelion lắc đầu. “Lại lần nữa, chúng ta không biết ai đang đánh ai và tại sao. Lại lần nữa, chúng ta không biết ai đang ở phía trước và ai đang ở đằng sau, hay là ai đang đứng chắn trên đường chúng ta đi. Ai đang phản công, và ai đang rút lui. Hãy để dịch bệnh bắt hết đi! Tôi không biết đã kể với mọi người chưa, nhưng tôi luôn nói rằng chiến tranh giống một cái nhà thổ đang bốc hỏa...”
“Cậu đã kể,” Geralt cắt lời, “được vài trăm lần rồi.”
“Sao họ lại đánh nhau ở đây?” Nhà thơ khạc một bãi. “Để tranh giành mấy cây bách xù và vài bụi dâu tây? Bởi vì cái vùng đất này chẳng còn gì khác cả!”
“Trong số những cái xác nằm trong bụi,” Milva nói, “có người elves. Các biệt đội Scoia’tael đã đi qua nơi này, họ luôn làm như vậy. Đây là con đường mà những người tình nguyện đi từ Dol Blathanna và Núi Xanh để tới Temeria. Có người muốn chặn đường họ. Tôi nghĩ thế.”
“Cũng hoàn toàn có khả năng,” Regis lên tiếng, “là quân đội Temeria đang săn Sóc ở đây. Nhưng tôi nghĩ với lượng quân lính nhiều thế này, có lẽ Nilfgaard cuối cùng đã vượt qua Yaruga.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” witcher hơi cau mày, nhìn vào gương mặt lạnh như đá của Cahir. “Những cái xác chúng ta thấy sáng nay có dấu hiệu chiến thuật của quân đội Nilfgaard.”
“Vài người khác cũng chả tốt đẹp hơn đâu.” Milva gầm gừ, về phe người Nilfgaard trẻ tuổi. “Và đừng có nhìn Cahir, bởi vì các anh đều có cùng một số phận. Với anh ta là cái chết nếu ngã dưới chân lũ Áo Đen, còn anh thì vừa mới thoát khỏi thòng lọng của người Temeria. Vậy nên băn khoăn ai đang ở trước hay ai đang ở sau chẳng có nghĩa lý gì hết. Bất kể màu áo họ mặc là gì, tất cả đều là kẻ thù của chúng ta.”
“Cô nói phải.”
***
“Thú vị thật,” Dandelion lên tiếng vào ngày hôm sau khi họ đang nấp trong bụi để chờ một toán lính khác đi qua. “Quân đội phi qua rừng và mặt đất rung chuyển, nhưng bên dưới gần Yaruga tôi vẫn nghe có tiếng rìu chặt cây. Tiều phu vẫn đốn gỗ như không có chuyện gì xảy ra. Mọi người nghe thấy không?”
“Đó có thể không phải là tiều phu,” Cahir trầm ngâm. “Có thể đó cũng là quân đội? Lính phục vụ công trình?”
“Không, đó là tiều phu,” Regis nói. “Rõ ràng là không gì có thể ngăn cản công tác khai thác vàng của Angren.”
“Vàng gì?”
“Nhìn những cái cây đó xem,” con ma cà rồng lại sử dụng đến chất giọng của một nhà hiền triết biết tuốt đang đứng giữa một bầy trẻ con thất học. Một chất giọng mà ông ta sử dụng khá thường xuyên, khiến Geralt cảm thấy rất khó chịu.
“Những cái cây đó,” Regis nhắc lại, “bách hương, sồi và thông Angren. Đều là những vật liệu quý hiếm. Trên bờ sông cậu có thể thấy trại của đám tiều phu. Từ đó những khúc gỗ được vận chuyển xuôi dòng xuống hạ lưu. Ở nơi đâu họ cũng đang chặt cây và rìu vung cả ngày lẫn đêm. Cuộc chiến, mà chúng ta đang nhìn và nghe thấy, bắt đầu có lý. Nilfgaard, như mọi người biết, đã chiếm được cửa sông Yaruga, Cintra, Verden và Upper Sodden. Vào lúc này, cũng rất có khả năng là Brugge và một phần của Lower Sodden. Điều này có nghĩa là số gỗ đó đang được chuyển từ Angren xuống các xưởng cưa và đóng tàu của đế chế. Các vương quốc phương Bắc đang cố chặn đường, và người Nilfgaard thì đang muốn đảm bảo rằng việc đốn gỗ và vận chuyển có thể tiếp tục mà không bị gián đoạn.”
“Và chúng ta, như mọi khi, đen như chó mực.” Dandelion gật đầu. “Bởi vì chúng ta cần đến Caed Dhu, và con đường tới đó dẫn thẳng qua Angren, tâm điểm của cuộc chiến lâm nghiệp. Chết tiệt, không còn đường nào khác sao?”
***
Câu hỏi đó, witcher nhớ lại, nhìn ánh mặt trời đang khuất dần trên Yaruga, mình đã hỏi lại Regis sau khi âm thanh của vó ngựa khuất dần và chúng ta lại bắt đầu có thể tiếp tục lên đường.
***
“Một đường khác để tới Caed Dhu?” con ma cà rồng ngẫm nghĩ. “Xa khỏi những ngọn đồi và do đó tránh khỏi đường của quân lính? Phải, có một đường khác. Nhưng nó không dễ dàng hay an toàn. Và xa hơn nhiều. Nhưng tôi đảm bảo ta sẽ không bắt gặp quân lính nào ở đó.”
“Nói đi.”
“Chúng ta rẽ sang hướng nam và cố vượt qua vùng trũng của đoạn Yaruga gấp quanh. Tới Ysgith. Anh có biết Ysgith không, witcher?”
“Tôi biết.”
“Anh đã bao giờ đi qua đó chưa?”
“Rồi.”
“Có sự bình thản trong giọng nói của anh,” ma cà rồng hắng giọng, “cho thấy anh chấp nhận ý tưởng này. Chà, chúng ta có năm người, bao gồm một witcher, một chiến binh và một cung thủ. Đều kinh nghiệm đầy mình, hai thanh kiếm và một cây cung. Có lẽ không đủ để đối phó với một toán tuần tra Nilfgaard, nhưng đủ để vượt qua Ysgith.”
Ysgith, witcher nghĩ, Ba mươi dặm đầm lầy và hồ nước. Nơi những khu rừng đầy thứ cây lạ lùng sinh trưởng. Một số có vẩy mọc đầy thân cây và càng lên cao càng nhỏ lại, tán rộng vày dày đặc. Một số nhỏ con và cong queo, vặn vẹo trên một đống rễ như vòi bạch tuộc, từng đám rêu rủ trên những cành cây trụi lá. Những đám rêu liên tục di chuyển, nhưng không phải vì gió, mà vì khí độc bốc lên từ đầm lầy. Ysgith, hay còn có tên gọi khác là “hố bùn”.
Và giữa những vũng lầy ẩm ướt và vô số loại thực vật kỳ dị, sự sống cũng vô cùng đa dạng. Nó không chỉ là nơi ở của hải ly, cóc nhái, rùa và ngỗng. Ysgith có những loài thú dữ nguy hiểm hơn thế nhiều, được trang bị móng vuốt, xúc tu và đủ loại chi khác, mà chúng dùng để bắt, cào, dìm và xé xác nạn nhân. Những sinh vật này nhiều tới nỗi chưa ai có thể biết hết và phân loại chúng. Ngay thậm chí cả các witcher. Bản thân Geralt cũng kiếm khi đi săn ở Ysgith và vùng Lower Angren.
Khu vực này hiếm người sinh sống. Số ít dân cư ở rìa vùng đầm lầy đã làm quen với lũ quái vật và coi chúng như phong cảnh tự nhiên. Họ tôn trọng chúng, và hiếm khi thuê một witcher để săn lùng chúng. Hiếm, nhưng không phải là không bao giờ. Do vậy, Geralt biết rất rõ Ysgith và sự kinh hoàng của nó. Hai thanh kiếm và một cây cung, anh nghĩ. Và kinh nghiệm cùng kỹ năng witcher của mình. Có lẽ nhóm này sẽ được việc. Đặc biệt nếu mình đi đầu và để mắt đến mọi thứ. Những thân cây mục nát, những đám rau bèo, bụi rậm, cỏ, cây cối, kể cả những cây ăn quả. Bởi vì ở Ysgith thứ tưởng chừng như một cây ăn quả bình thường cũng có thể là một con cua nhện có độc. Sẽ phải trông chừng Dandelion thật kỹ để chắc cậu ta không sờ vào cái gì. Có rất nhiều loại cây sẽ muốn bổ sung vào thực đơn hàng ngày của mình một chút thịt. Những cành cây chạm vào da cũng có tác dụng tương tự nọc độc của cua nhện. Và cũng không thể quên khí ga. Cần phải tìm thứ gì đó để che mũi và mồm lại.
“Thế nào?” Regis kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. “Anh có đồng ý không?”
“Tôi đồng ý. Đi thôi.”