[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire

Chương 23 : CHƯƠNG VII.III

Ngày đăng: 23:11 07/05/20

***
Có gì đó đã báo hiệu cho mình biết, witcher nhớ lại, không nói gì với đoàn về ý định vượt qua Ysgith. Và thậm chí còn không hỏi Regis về chuyện đó. Đến mình cũng không hiểu tại sao. Ngày hôm nay, sau khi mọi thứ bung bét, mình có thể tự thuyết phục bản thân rằng đã có để ý tới hành vi của Milva. Đến vấn đề của cô ấy. Nhưng như thế sẽ là không đúng. Mình chẳng để ý gì hết, và những gì có để ý, lại xem thường. Như một thằng ngốc. Và chúng ta cứ tiếp tục đi về hướng đông, lưỡng lự xem có nên vào đầm lầy hay không.
Mặt khác, cũng thật tốt là chúng ta chưa vào ngay, anh nghĩ trong khi cầm lên thanh kiếm và lướt ngón tay dọc phần kim loại sắc bén như dao cạo. Nếu vào Ysgith ngay, mình đã chẳng có món vũ khí này bây giờ.
***
Kể từ lúc bình minh họ đã không nghe hay thấy bóng dáng quân lính nào. Milva dẫn đường, cách khá xa phần còn lại của đoàn. Regis, Dandelion và Cahir trò chuyện.
“Tôi hy vọng là các thầy druid của ông sẽ giúp chúng ta tìm Ciri.” nhà thơ lo lắng. “Tôi có gặp druid đôi lần, và tin tôi đi, họ thường rất kín đáo. Có khi họ sẽ chẳng muốn nói chuyện với chúng ta, chứ chưa nói gì tới dùng ma thuật.”
“Regis,” witcher nhắc cậu, “có người quen ở Caed Dhu.”
“Và thông tin này không phải là từ ba trăm hay bốn trăm năm trước đó chứ?”
“Nó gần hơn nhiều,” con ma cà rồng nói với một nụ cười bí ẩn. “Dù sao thì, druid cũng sống lâu. Họ luôn ở ngoài khí trời, giữa thiên nhiên nguyên thủy và chưa bị ô uế, và điều này có tác dụng rất tốt đến sức khỏe của họ. Hãy hít một hơi đi, Dandelion, hít đầy một hơi thở của rừng và cậu cũng sẽ khỏe mạnh.”
“Với cái hơi thở của rừng này,” Dandelion nói mỉa, “tôi sẽ bắt đầu mọc hết lông trên người, bệnh dịch thật. Ban đêm tôi chỉ mơ tới quán rượu, bia và phòng tắm. Và thiên nhiên nguyên thủy cứ việc đi đánh bạn với quỷ dữ nguyên thủy, và tôi cũng rất nghi ngờ những công dụng của nó với sức khỏe, đặc biệt là thần kinh. Các thầy druid được kể trên là minh chứng rõ nhất, bởi vì họ đều kỳ quái và lập dị. Họ hoàn toàn phát điên khi đụng tới thiên nhiên và việc bảo vệ nó. Tôi đã có mặt vài lần khi họ đưa kiến nghị lên các nhà cầm quyền, đòi cấm việc săn bắn, chặt cây, vứt rác xuống sông và nhiều thứ nhảm nhí tương tự khác. Và đỉnh điểm của sự ngu ngốc đó là khi một sứ giả chỉ choàng mỗi tầm gửi trên người và đến gặp vua Ethain của Cidaris. Tôi đã ở đó khi...”
“Ông ta muốn gì?” Geralt hỏi với vẻ hứng thú.
“Cidaris, như anh biết, là một vương quốc mà đa phần dân số sống phụ thuộc chủ yếu vào đánh bắt cá. Thầy druid đã đòi đức vua ra lệnh cho các ngư dân phải dùng lưới có mắt lớn và trừng phạt nghiêm khắc những ai dám dùng lưới mắt nhỏ hơn quy định. Hàm Ethain rớt xuống sàn khi người đàn ông choàng tầm gửi nói rằng đây là cách duy nhất để không làm cạn kiệt nguồn cá. Đức vua đã dẫn ông ta ra mái hiên và chỉ về phía biển cả, và nói rằng các thủy thủ can đảm nhất của ông đã từng dong buồm về phía tây trong hai tháng và phải quay lại vì họ đã hết nước ngọt trên thuyền và mãi không có bóng dáng đất liền nơi đường chân trời. Ông hỏi thầy druid rằng liệu cá có thể cạn kiệt từ một đại dương mênh mông đến vậy không? Đương nhiên, thầy druid đã nói rằng đánh bắt cá sẽ là cơ hội cuối cùng mà con người kiếm được thức ăn từ thiên nhiên, rồi một ngày kia cá sẽ hết và trong mắt con người sẽ là cái đói. Do vậy nên cần phải làm lưới mắt to, để bắt những con cá lớn và bảo vệ những con nhỏ hơn. Ethain hỏi thầy druid rằng, theo ông ta, thời điểm đói kém khủng khiếp này sẽ tới trong bao lâu nữa, và thầy druid đáp rằng xấp xỉ hai ngàn năm, theo như dự đoán của họ. Đức vua mời ông ta rời khỏi cung điện và lịch sự đề nghị ông ta hãy quay lại sau hai ngàn năm nữa và rồi lúc đấy đức vua sẽ cân nhắc việc này. Thầy druid không hiểu trò đùa và lên tiếng phản đối, nên họ đã tống cổ ông ta khỏi thành phố.”
“Tất cả thầy druid đều giống nhau.” Cahir xác nhận. “Người Nilfgaard chúng tôi...”
“Bắt được rồi nhá!” Dandelion reo lên chiến thắng. “Người Nilfgaard chúng tôi! Chỉ mới ngày hôm qua, tôi gọi anh là người Nilfgaard thế là anh nhảy dựng lên như bị ong đốt. Giờ thì quyết định đi, Cahir, anh là ai.”
“Đối với anh,” Cahir nhún vai, “tôi là một người Nilfgaard, và tôi không thấy có cách để thuyết phục được anh khác đi. Tuy nhiên, để nói chính xác, hãy biết rằng cái tên đó trong Đế chế chỉ được dùng để nói tới những cư dân sống tại thủ phủ và những khu vực lân cận, nằm dưới hạ lưu dòng Alba. Gia đình tôi tới từ Vicovaro và do vậy...”
“Im mồm đi!” Milva ra lệnh không hề có tí lịch sự nào, đang ở phía trước đoàn. Mọi người ngay lập tức im lặng và dừng ngựa lại, bởi vì biết rằng cô gái không chỉ có thể nhìn, nghe hay cảm nhận thấy nguy hiểm rình rập, mà đôi lúc còn là thứ gì đó ăn được nếu họ có thể lại gần và bắn nó bằng một mũi tên. Milva quả thực đang rút cung ra, nhưng nhảy xuống khỏi yên ngựa. Vậy có nghĩa là cô không đi săn. Geralt cẩn thận tiến lại.
“Khói,” cô nói cộc lốc.
“Tôi không thấy.”
“Dùng mũi của anh đi.”
Khứu giác của nữ cung thủ đã không nhầm, nhưng mùi khói rất khó để nhận ra. Nó không thể là khói từ một đám cháy hay phóng hỏa. Khói này, Geralt nghĩ, có mùi rất thơm. Nó đến từ một đống lửa đang nấu cái gì đó.
“Chúng ta có tránh không?” Milva hỏi khẽ.
“Đầu tiên hãy nhìn một cái đã,” anh nói, xuống ngựa và đưa dây cương cho Dandelion. “Tốt hơn là nên biết chúng ta đang tránh cái gì. Và ai đang ở sau chúng ta. Đi với tôi. Mấy người còn lại ở yên trên lưng ngựa. Và hãy cảnh giác.”
Trong một bụi cây ở bìa rừng có thể trông thấy quang cảnh một sườn đồi với những khúc gỗ vất vưởng xung quanh. Một làn khói mỏng bốc lên từ giữa đống gỗ. Geralt đi xuống một chút – không thấy gì chuyển động trong tầm mắt và đống gỗ không đủ chỗ để giấu một nhóm người lớn. Milva cũng nhận thấy.
“Không có ngựa,” cô thì thầm. “Đây không phải quân đội. Tôi đoán chắc là tiều phu.”
“Tôi cũng thế. Nhưng cứ kiểm tra xem. Hỗ trợ tôi.”
Trong khi tiến lại, cẩn thận di chuyển giữa những khúc gỗ, anh nghe thấy có tiếng người. Anh lại gần hơn. Và thật ngạc nhiên. Đôi tai đã không đánh lừa anh.
“Đôi bích!”
“Đôi rô!”
“Screwed!”
“Lên. Cơ! Ôi mẹ...”
“Ha ha ha! Một con tép và mấy quân rác rưởi khác! Tóm được rồi nhé! Tôi sẽ làm ông khổ sở trước khi về kịp!”
“Tôi sẽ đặt con tép xuống! Này, Yazon, cậu tạch thật rồi!”
“Sao không đặt quân Công Nương xuống, đồ khốn? Tôi đã cầm lên con bích rồi...”
Witcher vẫn cần phải thận trọng, sau cùng thì Screwed có thể được chơi bởi nhiều người khác nhau và nhiều người cũng có thể có tên Yazon. Tuy nhiên, bên trên chất giọng phấn khích của những con bạc là một âm thanh rất quen thuộc.
“Lũũũũũũũ chó đẻ!”
“Xin chào, các chàng trai.” Geralt cất lời khi bước ra từ đằng sau đống gỗ. “Tôi mừng là thấy các anh vẫn còn sống và khỏe mạnh. Thậm chí cả con vẹt nữa.”
“Mẹ kiếp!” Zoltan Chivay đánh rơi đống bài trên tay, rồi nhảy dựng lên đột ngột đến nỗi Nguyên soái Duda đang đậu trên vai vỗ cánh và kêu quang quác hoảng loạn. “Witcher đã tìm thấy chúng ta! Hay anh ta chỉ là một ảo ảnh? Percival, ông có thấy cái tôi đang thấy không?”
Percival Schuttenbach, Munro Bruys, Yazon Varda và Figgis Merluzzo bao quanh Geralt và ôm chầm lấy anh. Và khi phần còn lại của đoàn lữ hành hiện ra từ sau đống gỗ, những tiếng reo mừng vang lên nối tiếp.
“Milva! Regis!” Zoltan la, siết chặt tay họ. “Dandelion, vẫn còn sống, mặc dù quấn băng trên đầu! Và cậu nói sao với điều tầm thường kịch tính này đây? Cuộc sống, không phải thơ ca! Và cậu biết vì sao không! Bởi vì nó không bị ảnh hưởng bởi những lời phê bình!”
“Caleb Stratton đâu?” Dandelion nhìn quanh.
Zoltan và những người khác im lặng và chợt tỏ ra nghiêm trọng.
“Caleb,” người lùn cuối cùng nói, hít vào một hơi thật sâu, “đã nằm dưới đất bên cạnh một cây phong, cách xa đỉnh núi và hầm mỏ mà cậu ấy yêu mến. Khi chúng tôi bị bọn Áo Đen tấn công ở Ina, cậu ấy đã chạy quá chậm và không tới được rừng...Chúng vung kiếm chém vào đầu cậu ấy, và khi cậu ấy ngã xuống chúng xiên giáo lên khắp người. Đi nào, đừng buồn, chúng tôi đã thương tiếc đủ rồi. Tốt hơn là hãy vui lên. Các cậu có vẻ đã thoát được bình an vô sự. Và còn tăng thêm thành viên nữa...”
Cahir hơi cúi chào trước con mắt cảnh giác của những người lùn và không nói gì.
“Nào, ngồi xuống đi.” Zoltan mời. “Chúng tôi đang nướng thịt cừu. Chúng tôi tìm thấy nó mấy ngày trước, chúng tôi đã cho nó một cái chết đẹp, nó sẽ không phải chết đói hay vào dạ dày của những con sói hung tợn, chúng tôi đã cắt cổ nó. Xin hãy ngồi xuống. Còn ông, Regis, làm ơn hãy ra phía này một lát, cả Geralt nữa.”
Đằng sau đống gỗ là hai người phụ nữ đang ngồi. Người trẻ hơn đang cho một đứa trẻ bú và ngại ngùng quay đi khi trông thấy họ lại gần. Gần đấy, trên bãi cát, đang chơi đùa cùng hai đứa trẻ con là một cô gái quấn một dải băng bẩn thỉu trên tay. Witcher nhận ra cô nhờ vào cặp mắt điên dại, lãnh cảm.
“Chúng tôi đã cởi trói cho cô ấy khỏi cái xe hàng đang bốc cháy,” người lùn nói. “Cuối cùng cái gã linh mục bướng bỉnh đó đã có kết cục giống như những kẻ hắn căm ghét. Hắn đã qua một cuộc thử lửa. Lửa đã thiêu cháy da thịt trên tay cô ấy. Chúng tôi đã chữa trị hết mức có thể, nhưng bằng cách nào đấy nó vẫn mưng mủ. Bác sĩ, nếu ông có thể...”
“Làm ngay đây.”
Khi Regis tiến đến để thay băng, cô gái kêu lên, lùi lại và che mặt bằng bàn tay lành lặn. Geralt lại gần để giữ cô, nhưng Regis ra hiệu cho anh dừng lại. Ông nhìn thật sâu vào mắt của cô gái và cô ngay lập tức bình tĩnh lại. Đầu gục sang bên. Cô thậm chí không chớp mắt khi Regis cẩn thận lột đi lớp vải bẩn thỉu và xoa một thứ dầu có mùi kỳ lạ lên tay cô.
Geralt quay đầu lại nhìn hai người phụ nữ với hai đứa trẻ rồi quay sang người lùn. Zoltan ậm ực.
“Hai người phụ nữ,” ông giải thích, “chúng tôi tìm thấy đang lang thang ở Angren. Họ bị lạc khỏi đoàn tị nạn, đơn độc, sợ hãi và đói khát, vậy nên chúng tôi mời họ đi cùng. Tôi cứ buột mồm ra thế thôi.”
“Ông cứ buột mồm thôi,” Geralt nhắc lại, hơi mỉm cười. “Ông là một người vị tha không thể sửa được, Zoltan Chivay.”
“Mỗi người đều có khuyết điểm. Anh, anh vẫn đang lao đầu tới cứu một thiếu nữ.”
“Tôi vẫn thế. Mặc dù vấn đề có vẻ phức tạp hơn.”
“Bởi cái tay Nilfgaard mà từng theo đuôi anh, nhưng giờ lại là một phần trong đoàn của anh này?”
“Một phần. Zoltan, những người tị nạn này từ đâu mà ra? Họ đang chạy khỏi ai? Khỏi người Nilfgaard và lũ Sóc?”
“Khó để đoán được. Mấy đứa trẻ con chẳng biết cái mẹ gì cả, mấy cô gái thì không nói nhiều lắm và luôn phật ý mấy chuyện không đâu. Chỉ cần chửi thề hay đánh rắm ở gần họ là...Nhưng kệ đi. Chúng tôi có bắt gặp các nhóm tị nạn khác, tiều phu, từ họ chúng tôi biết được quân Nilfgaard đang càn quét. Đó chắc là những người bạn cũ của chúng ta, nhóm tấn công đến từ phía tây, từ bên kia sông Ina. Nhưng có vẻ như ở đây cũng có một vài đơn vị tới từ phía nam. Từ đằng sau dòng Yaruga.”
“Và họ đang đánh với ai?”
“Đây là một câu đố. Đám tiều phu nói về một đội quân, được dẫn dắt bởi một Nữ Hoàng Trắng nào đó. Bà ấy đang chiến đấu với bọn Áo Đen. Có vẻ như bà ấy đã mang quân sang phía bên kia của Yaruga và đem theo lửa cùng gươm kiếm sang đất của đế chế.”
“Đó là đội quân nào vậy?”
“Tôi không biết,” Zoltan gãi tai. “Anh thấy đấy, ngày nào móng ngựa cũng rầm rập phi qua đây, nhưng tôi không có hỏi họ là ai. Chúng tôi trốn vào bụi cây...”
Regis cắt ngang cuộc đối thoại, sau khi đã chữa xong vết bỏng cho cô gái.
“Băng phải được thay hàng ngày,” ông nói với người lùn. “Tôi sẽ để lại cho ông một loại dầu bôi và thứ gì đó không dính vào vết bỏng.”
“Cảm ơn, bác sĩ.”
“Bàn tay sẽ lành,” con ma cà rồng nói khẽ, nhìn witcher. “Dần dần vết sẹo sẽ biến mất và lớp da mới sẽ mọc lên. Tệ hơn là những gì đang xảy ra với cái đầu tội nghiệp kia. Đây là thứ mà dầu của tôi không chữa được.”
Geralt im lặng. Con ma cà rồng lau tay bằng một cái giẻ.
“Đó là một lời nguyền,” ông nói bằng một giọng trầm. “Có thể cảm nhận được bản chất cơn bệnh trong máu, nhưng không thể chữa nó...”
“Phải,” Zoltan thở dài, “thay băng là một chuyện, nhưng nếu đầu có vấn đề thì chẳng thể làm được gì. Chỉ còn nước quan tâm và chăm sóc cho cô ấy...cảm ơn vì đã giúp, bác sĩ. Tôi thấy là ông cũng đã gia nhập cùng witcher.”
“Tôi cứ buột mồm thế thôi.”
“Hmm,” Zoltan vuốt chòm râu. “Vậy kế hoạch tìm Ciri của các anh là gì?”
“Chúng tôi đang hướng về phía đông, tới Caed Dhu, tới Giáo Hội Druid. Chúng tôi hy vọng rằng họ có thể giúp...”
“Chẳng gì có thể giúp được,” cô gái ngồi cạnh đống gỗ với bàn tay băng bó nói lớn và giọng vang âm như kim loại. “Chẳng gì có thể giúp được. Chỉ có máu. Và thử thách của lửa. Ngọn lửa thanh tẩy. Nhưng cũng thiêu đốt.”
Regis nắm chặt tay Zoltan đang ngỡ ngàng, và ra hiệu cho ông ta im lặng. Geralt, người biết về lên đồng, cũng im lặng và không di chuyển.
“Kẻ làm đổ máu, và kẻ đi uống máu,” cô gái nói, mà không ngẩng đầu lên, “sẽ trả giá bằng máu. Trong ba ngày nữa, một người sẽ chết trong một người, và trong mỗi người sẽ chết đi một ít. Họ sẽ chết từng chút từng chút, từng mảnh từng mảnh, và khi đôi ủng đã mòn và đôi mắt không còn nhỏ lệ, kể cả những thứ bất tử cũng sẽ chết.”
“Nói đi,” Regis nhẹ nhàng lên tiếng. “Cho chúng tôi biết cô thấy gì.”
“Sương mù. Một tòa tháp giữa làn sương. Đây là Tháp Nhạn...trên một cái hồ, bao phủ bởi băng giá.”
“Cô còn thấy gì nữa?”
“Sương mù.”
“Cô cảm thấy gì?”
“Nỗi đau...”
Regis không có thời gian hỏi câu tiếp theo. Cô gái lắc đầu và hét lên một tiếng man dại. Và khi cô ngước lên, trong đôi mắt ấy không có gì ngoài làn sương.
***
Zoltan, Geralt nhớ lại, vẫn đang lướt ngón tay dọc lưỡi kiếm khắc đầy rune, sau sự kiện này đã nhìn Regis bằng một con mắt khác, và bỏ đi chất giọng mà ông ta hay dùng để gọi người bác sĩ. Theo yêu cầu của Regis, họ không nói một lời về sự kiện lạ lùng vừa xảy ra với những người còn lại. Witcher không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Anh đã nhìn thấy những lần lên đồng tương tự và đôi lúc người ta nói lên đồng không phải là tiên tri, mà đơn giản chỉ là sự nhắc lại những suy nghĩ trong tiềm thức mà người thôi miên đã gợi ý. Mặc dù trong trường hợp này đó không phải là thôi miên, mà là phép thuật của ma cà rồng, và Geralt thắc mắc không biết cô gái còn có thể lôi được gì từ trong tâm trí Regis ra nữa nếu lên đồng lâu hơn một chút.
***
Họ đi cùng những người lùn và đoàn của họ được nửa ngày, rồi Zoltan Chivay dừng lại và kéo witcher sang bên.
“Chúng ta phải tách ra thôi,” ông nói. “Chúng tôi đã quyết định rồi, Geralt. Lên phía bắc là Mahakam, thung lũng này dẫn thẳng tới chân dãy núi. Quá đủ phiêu lưu rồi. Chúng tôi sẽ về nhà. Về lại núi Carbon.”
“Tôi hiểu.”
“Tôi mừng là anh hiểu. Tôi chúc anh may mắn, anh và các bạn của mình. Một đoàn lữ hành kỳ lạ.”
“Họ muốn giúp tôi,” witcher nói khẽ. “Đây là một điều mới mẻ với tôi. Vậy tôi đã quyết định không soi mói lý do của họ.”
“Rất khôn ngoan,” Zoltan vừa nói vừa cởi thanh Sihil được bọc trong da dê ra khỏi lưng. “Đây, cầm đi. Trước khi chúng ta chia tay.”
“Zoltan...”
“Đừng nói gì cả, cứ cầm đi. Chúng tôi sẽ ở trên núi trong suốt cuộc chiến, không nhìn cái gì khác ngoại trừ sắt thép. Nhưng sẽ thật tốt nếu vào một lúc nào đó, được nâng một cốc bia, và nói rằng Mahakam đã rèn ra một thanh kiếm tốt, ở trong tay một người tốt, và vì một mục đích tốt. Không có gì phải ngại cả. Và khi anh đã tìm được những kẻ đã làm hại Ciri của mình, hãy cho chúng một nhát kiếm thay mặt Caleb Stratton. Và hãy nhớ đến Zoltan Chivay cùng những người lùn.”
“Ông có thể chắc chắn,” Geralt nhận thanh kiếm và vắt ra sau lưng, “ông có thể chắc chắn rằng tôi sẽ nhớ. Trên cái thế giới tồi tệ này, Zoltan, lòng tốt, sự trung thực và kiên định là rất đáng để nhớ.”
“Anh nói đúng,” người lùn nheo mắt. “Vậy nên tôi sẽ không quên anh, hay bọn đào ngũ ở khoảng rừng thưa, hay lúc Regis lôi ra cái móng ngựa từ trong đống lửa. Và trong khi đang nói tới có đi có lại...”
Ông ngập ngừng, ho, hắng giọng và khạc một bãi.
“Geralt, chúng tôi đã cướp của một thương nhân ở Dillingen. Một người đàn ông giàu có đã kiếm được cả gia tài nhờ buôn bán. Khi ông ta chất đầy vàng bạc và đá quý lên xe hàng và rời thành phố, chúng tôi đã tấn công ông ta. Ông ta bảo vệ tài sản của mình như một con sư tử và kêu cứu, vậy nên chúng tôi đập vào đầu ông ta bằng một cái dùi cui vài lần và ông ta im lặng. Có nhớ cái hòm mà chúng tôi đã mang theo và chôn cạnh bờ sông không? Đó chính là số của cải cướp được. Chiến lợi phẩm trộm cắp, mà chúng tôi định dùng để xây dựng tương lai.”
“Sao ông lại kể cho tôi nghe chuyện này Zoltan?”
“Bởi vì với anh, tôi có cảm giác là anh vẫn bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài. Cái mà anh tưởng là tính trung thực và kiên định thực chất là sự đồi bại ẩn sau một chiếc mặt nạ đẹp đẽ. Anh thật dễ bị lừa, witcher, bởi vì anh không soi mói động cơ của người khác. Nhưng tôi không muốn lừa anh. Vậy nên đừng nhìn những người phụ nữ và trẻ con đó...đừng coi gã lùn đứng trước mặt anh là cao quý và lương thiện. Đang đứng trước anh là một tên trộm, kẻ cướp hay thậm chí sát nhân. Bởi vì tôi cũng không chắc là tay bán hàng rong mà chúng tôi đã cướp có đang nằm dưới một cái rãnh nào đấy bên cạnh xa lộ Dillingen hay không.”
Họ im lặng trong một lúc lâu, nhìn về phía dãy núi mờ sương ở xa trên phía bắc.
“Tạm biệt, Zoltan.” Cuối cùng Geralt nói. “Có thể cái thế lực, mà sự tồn tại tôi đang dần dần tin tưởng vào, sẽ cho phép chúng ta gặp lại nhau. Tôi ước như vậy. Tôi rất muốn giới thiệu ông với Ciri, và con bé cũng sẽ rất muốn được gặp ông. Nhưng kể cả nếu không được như vậy, hãy biết rằng tôi sẽ không quên ông. Tạm biệt, người lùn.”
“Anh có bắt tay tôi không? Một tên trộm và kẻ cướp?”
“Mà không ngần ngại. Bởi vì tôi không dễ lừa như trước nữa. Trong khi tôi không nghi ngờ động cơ của người khác, tôi đang dần học cách nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ.”
***
Geralt vẫy Sihil cắt ngang đường bay của một con bướm.
Sau khi chia tay với Zoltan, witcher nhớ lại, chúng ta tìm thấy một nhóm nông dân lang thang trong rừng. Vài người bỏ chạy ngay khi trông thấy chúng ta, nhưng Milva đã chặn được một số và đe dọa họ với cây cung. Những người nông dân, hóa ra mới gần đây còn là tù binh của Nilfgaard. Họ bị trưng dụng để đi đốn gỗ cho hoàng đế, cho tới vài ngày trước, khi một nhóm quân tấn công lính gác và giải phóng họ. Giờ thì họ đang trên đường về nhà. Dandelion cố tìm hiểu xem ai là những người giải phóng và bắt đầu một cuộc điều tra ráo riết.
***
“Những người lình phục vụ dưới trướng của Nữ Hoàng Trắng và chiến đấu với bọn Áo Đen! Họ nói rằng mình đang chiến đấu đằng sau tiền tuyến của địch như du lịch.”
“Như cái gì?”
“Thì, như tôi đã nói đó. Như du lịch.”
“Du lịch, mẹ kiếp,” Dandelion nhăn mặt và khoát tay. “Ôi, mọi người ơi là mọi người...tôi đang hỏi, họ mang cờ hình gì?”
Một người nông dân cầm một cái que và vẽ một hình thoi trên mặt đất.
“Một viên kim cương,” Dandelion nói như phát ngôn. “Không phải huệ Temeria, mà là kim cương. Quốc huy của Rivia. Thú vị thật. Vì Rivia cách đây 200 dặm. Đấy là còn chưa kể đến quân đội của Rivia và Lyria đã bị tiêu diệt trong trận Aldersberg và Dol Angra, và vương quốc của họ giờ đang bị Nilfgaard chiếm đóng...tôi không hiểu!”
“Thế là bình thường,” Witcher cắt lời cậu. “Nói chuyện đủ rồi. Đến lúc lên đường thôi.”
***
“Ha!” Nhà thơ nãy giờ đang suy ngẫm mẩu thông tin lượm lặt từ những người nông dân đột nhiên kêu lên. “Tôi đã nhầm! Không phải du lịch mà là du kích! Du kích! Đằng sau tiền tuyến quân địch, mọi người không thấy sao?”
“Chúng tôi có nhận thấy,” Cahir gật đầu. “Nói ngắn gọn, đang di chuyển trong khu vực này là các đơn vị quân du kích của phương Bắc. Có lẽ được tạo thành từ tàn dư của quân đội Rivia và Lyria, đã bại trận vào giữa tháng 7 ở Aldersberg. Tôi có nghe về trận chiến khi bị bọn Sóc giam giữ.”
“Đây là tin tốt lành,” Dandelion nói, tự hào là mình đã giải mã được câu đố du lịch du kích. “Ngay cả khi đám nông dân có vẽ sai cờ đi chăng nữa, chúng ta cũng không đối phó với quân đội Temeria. Và tôi không nghĩ là tin tức đã tới được tai nữ hoàng Rivia về hai tên gián điệp vừa mới đào thoát một cách bí ẩn khỏi giá treo cổ của Nguyên soái Vissegerd. Nếu gặp được nhóm du kích này, chúng ta có thể nói chuyện được với họ.”
“Chúng ta có thể,” Geralt nói. “Nhưng thành thật thì tôi muốn tránh tất cả bọn họ.”
“Nhưng đây là đồng bào của anh, witcher.” Regis nói. “Sau cùng thì họ gọi anh là Geralt xứ Rivia còn gì.”
“Một sai lầm,” anh nói bằng giọng lạnh lùng. “Tôi tự gọi mình như thế. Cái tên khiến các khách hàng của tôi an tâm.”
“Tôi hiểu.” con ma cà rồng mỉm cười. “Nhưng sao anh lại chọn Rivia?”
“Tôi rút thăm, từ vài cái que có viết mấy cái tên hoành tráng trên đó. Thầy tôi đã gợi ý phương pháp này, nhưng không phải ngay từ đầu. Chỉ sau khi tôi quyết định chọn cái tên Geralt Roger Eric du Haute-Bellegarde. Vesemir nghĩ nó nghe thật giả tạo, lố bịch và ngu ngốc. Có vẻ như ông ấy đúng.”
Dandelion khịt mũi một tiếng, và liếc mắt về phía con ma cà rồng và người Nilfgaard.
“Tên đầy đủ của tôi,” Regis nói, nhìn có vẻ hơi bị xúc phạm, “hoàn toàn là thật. Và tuân theo truyền thống của ma cà rồng.”
“Của tôi cũng vậy,” Cahir nhanh chóng giải thích. “Mawr là tên mẹ tôi và ông cố nội tôi tên Dyffryn. Nó chẳng có gì lố bịch cả, nhà thơ. Còn tên anh, chỉ tò mò thôi, là gì? Bởi vì Dandelion chắc chắn là một nghệ danh.”
“Tôi không thể tiết lộ tên thật của mình,” nhà thơ nói với vẻ bí hiểm, tự hào ngẩng cao đầu. “Nó quá nổi tiếng.”
“Còn tôi,” Milva đột nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện, sau khi đã im lặng và lầm lỳ được một lúc lâu, “luôn cảm thấy khó chịu khi bị gọi bằng những cái tên thân mật như Maya, Manya hay Marilka. Mỗi khi ai đó nghe đến những cái tên như vậy, họ luôn nghĩ rằng mình có thể thoải mái vỗ mông tôi...”
***
Trời tối dần. Những con sếu đã bay đi, tiếng kêu của chúng chìm dần vào khoảng không. Cơn gió thổi qua ngọn đồi câm lặng. Witcher tra Sihil lại vào vỏ.
Chính là buổi sáng hôm nay. Buổi sáng hôm nay. Và đến trưa thì rắc rối bắt đầu.
Chúng ta lẽ ra đã nên nghi ngờ từ trước, anh nghĩ. Nhưng ai ngoại trừ Regis ra có thể biết những điều này? Phải, chúng ta để ý thấy Milva nôn mửa vào lúc bình minh. Nhưng đôi lúc tất cả đều ăn những thứ đau bụng. Dandelion cũng nôn một hai lần, và Cahir thậm chí có lúc còn bị tiêu chảy, và phát hoảng lên vì sợ đã dính kiết lị. Sự thật là cô ấy thỉnh thoảng nhảy xuống khỏi yên ngựa và vào bụi cây, mình đã coi như bệnh dạ dày...
Sao mình lại có thể ngu đến thế được?
Có vẻ như Regis đã đoán được sự thật. Nhưng ông ta giữ im lặng. Ông ta giữ im lặng cho đến khi không thể im lặng được nữa. Khi chúng ta hạ trại ở một cái lán bỏ hoang, Milva đã dẫn ông ta vào rừng, nói chuyện trong một lúc lâu và có phần to tiếng. Con ma cà rồng ra khỏi rừng một mình. Đun một nồi nước và trộn vài loại thảo dược, rồi đột nhiên gọi chúng ta lại. Ông ta đi thẳng vào vấn đề, lại sử dụng tông giọng giáo sư.
***
“Tôi có một vấn đề cần bàn với tất cả.” Regis bắt đầu. “Chúng ta là một đội, vậy nên mọi người đều có trách nhiệm như nhau. Sự thật là người chịu trách nhiệm nhiều nhất...hay nói cách khác là trực tiếp...lại...không ở đây cùng chúng ta vẫn không thay đổi được gì.”
“Nói rõ ràng hơn đi, chết tiệt!” Dandelion bực mình. “Đội, trách nhiệm...Milva rốt cục bị làm sao? Bệnh gì?”
“Đó không phải bệnh,” Cahir nói khẽ.
“Ít ra thì không phải theo nghĩa chuyên môn.” Regis xác nhận. “Cô ấy có thai.”
Cahir gật đầu để ra hiệu rằng mình đã đoán được. Dandelion không nói lên lời. Geralt cắn môi.
“Mấy tháng rồi?”
“Cô ấy đã từ chối, khá thô lỗ, tiết lộ cho tôi ngày tháng, cũng như chu kỳ kinh nguyệt cuối cùng. Nhưng tôi vẫn biết. Đây là tuần thứ mười rồi.”
“Vậy thì làm ơn hãy bỏ qua sự cố gắng thảm hại để đổ trách nhiệm,” Geralt nói u ám. “Đó không phải ai trong số chúng tôi. Nếu ông có nghi ngờ vấn đề này thì tôi xin đảm bảo. Nhưng ông đã đúng khi nói ai cũng có trách nhiệm tương tự. Giờ cô ấy ở cùng chúng ta. Đột nhiên chúng ta phải đảm nhiệm vai trò của những người chồng và cha. Chúng ta sẽ thật chăm chú lăng nghe xem bác sĩ nói sao.”
“Một chế độ ăn kiêng hợp lý, thường xuyên,” Regis bắt đầu liệt kê. “Không căng thẳng. Ngủ đủ giấc. Và sớm thôi cô ấy sẽ phải thôi không cưỡi ngựa nữa.”
Mọi người im lặng trong một lúc lâu.
“Chúng tôi hiểu.” Cuối cùng Dandelion nói. “Chúng ta có một vấn đề, các quý ngài, những người chồng và cha.”
“Còn nhiều hơn là cậu nghĩ,” ma cà rồng nói. “Hay ít hơn. Mọi thứ tùy thuộc vào cách nhìn nhận vấn đề.”
“Tôi không hiểu.”
“Thì anh nên hiểu,” Cahir lầm bầm.
“Cô ấy yêu cầu,” Regis nói, “tôi chuẩn bị một loại...thuốc, mạnh và công hiệu. Cô ấy nghĩ đây là giải pháp cho vấn đề. Cô ấy đã quyết tâm.”
“Ông đã đưa cho cô ấy chưa?”
“Mà vẫn chưa hỏi ý kiến của những người cha khác sao?”
“Thứ thuốc mà cô ấy yêu cầu,” Cahir nói khẽ, “không phải một loại thần dược diệu kỳ gì đâu. Tôi có ba người chị gái, tôi biết mình đang nói cái gì. Có vẻ như cô ấy nghĩ chỉ cần uống thuốc xong là ngày hôm sau có thể lên đường cùng chúng ta. Không phải vậy. Sẽ mất đến ít nhất 10 ngày trước khi cô ấy có thể mơ đến việc cưỡi một con ngựa. Trước khi đưa thuốc, Regis, ông phải nói cho cô ấy biết. Và ông chỉ có thể đưa sau khi chúng ta đã tìm được cho cô ấy một cái giường. Một cái giường sạch sẽ.”
“Tôi hiểu,” Regis gật đầu. “Một phiếu thuận. Còn anh, Geralt?”
“Tôi thì sao?”
“Thưa ngài,” con ma cà rồng nhìn họ bằng đôi mắt đen tuyền. “Đừng có giả vờ là ngài không hiểu.”
“Ở Nilfgaard,” Cahir nói, đỏ mặt và cúi thấp đầu, “những vấn đề này chỉ được quyết định bởi người phụ nữ. Không ai có quyền bảo cô ấy phải làm gì. Regis nói rằng Milva đã quyết tâm...uống thuốc. Vậy nên tôi nghĩ mọi chuyện đã được quyết định. Và cả những hậu quả nữa. Nhưng tôi là một người lạ và không quen thuộc với...tôi lẽ ra không nên nói gì cả. Xin lỗi.”
“Vì cái gì?” nhà thơ nói với vẻ ngạc nhiên. “Anh nghĩ chúng tôi là lũ man rợ chắc, người Nilfgaard? Một bộ lạc nguyên thủy, tôn thờ những hủ tục lạc hậu? Rõ ràng là chỉ có người phụ nữ mới có thể quyết định việc này, đó là quyền của họ! Nếu Milva...”
“Im đi, Dandelion.” Witcher gầm gừ. “Làm ơn hãy im miệng đi.”
“Anh nghĩ khác sao?” Nhà thơ lên giọng. “Anh định cấm...”
“Im đi, chết tiệt, bằng không tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho những gì mình sẽ làm đâu! Regis, tôi có cảm giác ông muốn chúng ta bỏ phiếu, để làm gì? Ông là bác sĩ. Giải pháp mà cô ấy đã yêu cầu...phải, giải pháp, bởi vì tôi không nghĩ dùng từ thuốc ở đây là phù hợp...chỉ có ông mới có thể chuẩn bị giải pháp đó và đưa cho cô ấy. Và ông sẽ làm vậy khi được hỏi lại. Đừng từ chối.”
“Giải pháp đã chuẩn bị xong xuôi rồi,” Rgis giơ lên một cái lọ thủy tinh nhỏ màu đen. “Nếu cô ấy hỏi lại, tôi sẽ không từ chối. Đấy là nếu cô ấy hỏi lại.”
“Vậy chuyện này là sao? Ông muốn tất cả nhất trí? Đồng lòng chấp thuận? Ông còn đợi gì nữa?”
“Anh biết chuyện này là sao mà,” ma cà rồng nói. “Anh cũng có cảm giác giống tôi. Nhưng vì anh đã hỏi, nên tôi sẽ trả lời. Đúng, Geralt, đó là điều tôi cần, và không phải tôi là người đang đợi.”
“Ông có thể nói rõ hơn không?”
“Không, Dandelion.” ma cà rồng đáp lại. “Tôi không thể nói rõ hơn nữa. Đặc biệt là khi không cần phải làm thế. Đúng không, Geralt?”
“Đúng.” Witcher vắt tay lên trán. “Phải, chết tiệt, đúng là như vậy. Nhưng sao ông lại nhìn tôi? Tôi phải làm chuyện này? Tôi không thể. Tôi không thể, Tôi không phù hợp với vai trò này...không một chút nào hết, ông hiểu không?”
“Không,” Dandelion chen vào. “Tôi chẳng hiểu gì cả. Cahir? Anh có hiểu không?”
“Có.” Anh ta nói chậm rãi. “Tôi nghĩ vậy.”
“Aha,” nhà thơ gật gù. “Aha. Geralt hiểu, Cahir nghĩ là mình hiểu. Và khi tôi yêu cầu một lời giải thích thì đầu tiên là bị ra lệnh ngậm miệng lại, sau đó ông lại nói là không cần phải hiểu. Cảm ơn. Tôi đã dành hai mươi năm phục vụ thơ ca, đủ lâu để biết rằng có những điều người ta có thể hiểu ngay lập tức, thậm chí chưa cần nói một lời nào, hoặc là sẽ không bao giờ hiểu.”
Con ma cà rồng mỉm cười.
“Tôi không biết một ai,” ông ta nói, “có thể diễn đạt hay hơn như vậy.”
***
Đêm đã xuống. Witcher đứng dậy.
Bây giờ hoặc không bao giờ, anh nghĩ. Không thể trốn thoát. Không thể chờ đợi thêm được. Mình phải làm việc này. Và chỉ có thế thôi.