[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire

Chương 3 : CHƯƠNG I.III

Ngày đăng: 23:10 07/05/20

***
Cô xuống phía nam, thẳng đường như một mũi tên, đến bờ sông Ribbon, và sau đó qua sông, vượt những khe suối nhỏ ẩm ướt, bao phủ bởi một lớp lớp thảm rêu xanh mướt. Cô cho rằng witcher, không nắm rõ được địa hình như mình, sẽ không dám vượt sang bên địa phận của con người. Bằng cách cắt ngang qua ngã rẽ khổng lồ của con sông, mà một phần ăn vào Brokilon, cô có cơ hội để bắt kịp anh. Nếu đi nhanh và không nghỉ, cô thậm chí còn có thể vượt qua anh.
Những con mai líu lo, không hề lẫn lộn chút nào. Bầu trời phía nam trở nên âm u trông thấy. Không khí dày đặc và nặng nề, và lũ muỗi trở nên đặc biệt khó chịu.
Khi cô nhận ra mình đang ở một cánh đồng lầy lội, mọc tua tủa những cây trăn đen ngòm trang hoàng bởi vài bụi hồ đào xanh lục, cô cảm nhận được sự hiện diện của ai đó. Cô không nghe thấy gì, nhưng cảm giác có người ở quanh đây. Cô biết họ là elves.
Cô dừng ngựa lại, để tay cung thủ núp trong lùm cây có cơ hội nhìn mình thật kỹ. Cô nín thở, hy vọng rằng mình không làm họ kinh động.
Một con ruồi trâu vo ve trên xác của con hươu, đang vắt vẻo trên lưng con ngựa của cô.
Xào xạc. Một tiếng huýt sáo khe khẽ. Một tiếng khác đáp lại. Các Scoia’tael hiện ra từ bụi rậm như bóng ma, và chỉ khi đó Milva mới thở nhẹ nhõm hơn. Cô biết họ. Họ thuộc về biệt đội của Coinneach Dá Reo.
“Hael.” Cô nói, xuống ngựa. “Que’ss va?”
“Ne’ss,” người elves nói cung kính, mà tên cô không nhớ được. “Caemm.”
Những người khác cắm trại cách đó không xa, trong một quãng rừng thưa. Có ít nhất 30 người, nhiều hơn là biệt đội Coinneach. Milva thấy ngạc nhiên, quân số của Sóc đang bắt đầu giảm. Các biệt đội mà cô trông thấy gần đây đều bê bết máu, tả tơi và đau ốm, không ngồi vững nổi trên yên ngựa. Nhưng biệt đội này thì khác.
“Cead, Coinneach.” Cô chào người thủ lĩnh đang tiến lại.
“Ceadmil, sor’ca.”
Sor’ca. Em gái. Cô tặng cái tên này cho những người mà cô coi như bạn bè, để bày tỏ sự tôn trọng và cảm thông, và đúng thật là đa số họ đều đã trải qua nhiều mùa đông hơn cô nhiều. Đầu tiên, cô được biết đến là dh’oine đối với người elves, con người. Sau đó, sau nhiều lần giúp đỡ, họ bắt đầu gọi cô là Woedbeanna Aen, “người phụ nữ của rừng”. Sau đó nữa, khi họ bắt đầu hiểu cô rõ hơn, họ gọi cô như người dryad gọi cô. Milva, nghĩa là cánh diều. Tên thật của mình, mà cô chỉ tiết lộ với những người thân thiết nhất với điều kiện họ cũng phải đáp trả tương tự, nghe không hay lắm trong tiếng elves. Họ đọc là Mear’ya, với một cái nhăn mặt, như thể nó gợi lên điều gì đó không dễ chịu trong ngôn ngữ của họ. Thế là họ quyết định gọi cô là sor’ca.
“Các anh đang đi đâu?” Milva nhìn xung quanh thật chậm, nhưng không thấy người nào bị thương hay bệnh tật. “Dặm Tám? Đến Brokilon?”
“Không.”
Cô không hỏi thêm nữa, cô biết rõ họ. Cô chỉ cần quan sát gương mặt họ, bất động, tập trung, để ý vẻ điềm tĩnh giả mạo khi họ thu xếp đồ đạc và vũ khí. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, không đáy của họ là đủ hiểu. Cô biết là họ đang chuẩn bị ra trận.
Từ phía nam, từng cột khói đen bốc lên. Bầu trời trở nên tối mịt.
“Và em đang đi đâu vậy, sor’ca?” Coinneach hỏi, liếc nhanh một cái con hươu vắt trên lưng ngựa của cô, và mỉm cười.
“Phía nam,” cô lạnh lùng đáp lời, để tránh bất cứ hiểu lầm nào. “Đến Drieschot.”
Nụ cười trên gương mặt người elves biến mất.
“Trên địa phận của con người?”
“Ít ra là cho đến Ceann Treis.” Cô nhún vai, “em sẽ đi tắt qua con đường cắt ngang thác Brokilon, bởi vì....”
Cô quay đầu lại khi nghe tiếng khịt mũi của một con ngựa. Các Scoia’tael mới đang đến gia nhập cùng với biệt đội đã đang rất lớn rồi. Những người này thì Milva biết rõ hơn.
“Ciaran!” Cô thốt lên, không che giấu vẻ kinh ngạc. “Toruviel! Hai người đang làm gì ở đây? Em vừa mới đưa hai người đến Brokilon mà giờ đã quay lại rồi sao....”
“Ess’creasa, sor’ca.” Ciaran aep Dearbh ngắt lời. Dải băng quấn quanh đầu người elves thấm đẫm máu.
“Vâng,” Toruviel lặp lại theo anh ta, xuống ngựa thật cẩn thận để tránh đụng vào cánh tay đang đeo nẹp. “Chúng tôi đã nghe tin mới. Chúng tôi không thể cứ mắc kẹt mãi ở Brokilon trong khi từng mũi tên đều đáng giá.”
“Nếu em biết trước,” Milva hậm hực, “thì đã chẳng nhọc công như vậy vì hai người. Em đã chẳng liều mạng vượt sông.”
“Tin tức đến từ tối qua.” Toruviel khẽ giải thích. “Chúng tôi không thể.....chúng tôi không thể bỏ mặc đồng đội vào lúc này. Không thể được, em hiểu mà, sor’ca.”
Bầu trời càng tối đen hơn. Lần này, Milva nghe rõ ràng tiếng sấm từ xa vọng lại.
“Đừng xuống phía nam, sor’ca.” Coinneach Dá Reo lên tiếng. “Một cơn bão đang đến.”
“Và một cơn bão thì làm được gì....” cô ngừng lại, nhìn anh ta thật gần. “Ha! Vậy hóa ra là tin đó? Nilfgaard, đúng không? Binh lính của Đế chế đang hành quân qua Sodden để xuống Yaruga? Họ sẽ tấn công Brugge? Có phải đó là nơi các anh định đến không?”
Anh ta không trả lời.
“Phải rồi, y hệt như ở Dol Angra.” Cô nhìn vào đôi mắt đen láy của anh ta. “Hoàng đế của Nilfgaard sẽ lại lợi dụng các anh, cũng như trước. Người của các anh sẽ bảo vệ sườn để họ có thể tự do tàn sát với kiếm và lửa. Và sau đó, khi Hoàng đế đã làm hòa với các vị vua, họ sẽ nghiền nát các anh. Các anh sẽ bị thiêu rụi trong chính ngọn lửa của mình.”
“Lửa thanh tẩy. Và làm chai sạn con người. Chúng tôi phải đi qua nó. Aenyel Fhael, ell’ea, sor’ca? Hay như trong ngôn ngữ của em: thử lửa.”
“Em thì thích loại lửa khác hơn.” Milva lôi con hươu từ trên lưng ngựa và ném nó xuống dưới chân người elves. “Loại mà nổ tanh tách khi bị nhổ vào đó. Đây, các anh sẽ cần nó hơn em đấy.”
“Em sẽ xuống phía nam à?”
“Đúng.”
Em phải đi, cô nghĩ. Em phải đi thật nhanh. Em phải cảnh báo cái tên witcher ngốc nghếch đó, em phải cảnh báo anh ta về mớ rắc rối mà anh ta định dính vào. Em phải khiến anh ta đổi ý.
“Đừng đi, sor’ca.”
“Cứ để mặc em, Coinneach.”
“Một cơn bão đang nổi lên ở phương nam.” Người elves nhắc lại. “Một cơn bão hung bạo. Và một ngọn lửa vĩ đại. Hãy trú ẩn ở Brokilon, em gái, đừng đi về phía nam. Em đã làm hết những gì có thể cho chúng tôi rồi. Em không cần phải đi. Chúng tôi thì phải. Ess’Tedd, esse crease! Đã đến lúc chúng tôi phải đi rồi. Tạm biệt.”
Bầu không khí nặng nề.
***
Thần chú liên lạc khá rắc rối, các nữ pháp sư phải nói như một người, bằng cách nắm tay và hòa chung suy nghĩ. Nhưng ngay cả khi như vậy, nó vẫn chứng tỏ là một công việc rất nặng nhọc, một phần bởi vì khoảng cách quá lớn. Mí mắt của Philippa Eilhart run rẩy, Triss Merigold thở dốc, và từng giọt mồ hôi chảy xuống vầng trán cao của Keira Metz. Chỉ có gương mặt của Margarita Laux-Antille là không có bất cứ dấu hiệu mệt mỏi nào cả.
Căn phòng nhỏ chìm vào trạng thái mờ ảo. Đột nhiên, một tia sáng bắt đầu nhảy múa trên những tấm ván gỗ. Viền xung quanh là sắc trắng, một quả cầu hiện lên bên trên chiếc bàn tròn. Trong khi Philippa Eilhart niệm nốt câu thần chú cuối cùng, quả cầu bay đến đối diện trước mặt cô ta, lơ lửng phía trên một trong 12 chiếc ghế xếp xung quanh bàn. Một bóng người hiện dần lên bên trong nó. Hình ảnh không được rõ nét lắm, cứ liên tục chập chờn, nhưng dần dần ổn định.
“Quỷ thần thiên địa ơi,” Keira lầm bầm, lau trán. “Ở Nilfgaard họ không biết đến glamarye hay bất kỳ câu thần chú sắc đẹp nào à?”
“Có vẻ là không.” Triss nói qua khóe miệng. “Rõ ràng là họ cũng chưa nghe qua về thời trang nữa.”
“Hay là mĩ phẩm.” Philippa khẽ lên tiếng. “Nhưng đừng nói gì cả, các cô. Và đừng có há hốc mồm như thế. Chúng ta phải ổn định hình ảnh và chào khách. Giúp tôi nào, Rita.”
Margarita Laux-Antille lặp lại câu thần chú và ra dấu về phía Philippa. Hình ảnh chập chờn thêm vài lần, rồi bắt đầu mất đi vẻ lờ mờ và ánh sáng không tự nhiên, tông màu dần trở nên sắc nét hơn. Các nữ pháp sư giờ bắt đầu quan sát cẩn thận bóng người đang đứng quay mặt về phía mình. Triss cắn môi và liếc mắt sang Keira.
Người phụ nữ trong quả cầu trông nhợt nhạt và dáng người thô kệch. Cô ta có cặp mắt vô hồn, chẳng thể hiện chút cảm xúc gì, đôi môi hẹp thâm tím và cái mũi hơi hếch. Cô ta đội một cái mũ chóp nhọn kỳ dị và có vẻ nhàu nát. Những sợi tóc đen mảnh mai và trông như bôi mỡ thò ra bên dưới. Cái áo thụng của cô ta rộng thùng thình và chẳng có hình dạng gì cả, đen tuyền với viền bạc, và sờn ở trên vai làm cô ta trông xấu xí và cẩu thả. Nó được thêu một vòng tròn với ngôi sao bên trong, hình trang trí duy nhất mà các nữ pháp sư Nilfgaard được mặc.
Philippa Eilhart đứng lên, cố để không phô ra sợi dây chuyền, ren áo và khe ngực.
“Quý cô Assire đáng kính,” cô ta nói. “Chào mừng đến Montecalvo. Chúng tôi rất vui là cô đã chấp nhận lời mời.”
“Tôi chấp nhận chỉ vì tò mò.” Người nữ pháp sư Nilfgaard lên tiếng với chất giọng dễ chịu và du dương bất ngờ, sửa lại chiếc mũ theo bản năng. Bàn tay cô ta gầy guộc, lấm chấm vàng. Móng tay không đều và vài cái bị gãy, rõ ràng là đã bị cắn.
“Chỉ vì tò mò.” Cô ta lặp lại. “Tuy nhiên hậu quả của việc này có thể sẽ rất thảm khốc đối với tôi. Tôi cầu xin một lời giải thích.”
“Tôi sẽ làm vậy trong giây lát,” Philippa gật đầu, ra hiệu với các nữ pháp sư khác. “Nhưng trước đó, xin hãy để tôi gọi lên ảnh của những người tham dự còn lại của cuộc họp và làm một bài trình chiếu chéo. Tôi xin một chút kiên nhẫn.”
Các nữ pháp sư lại nắm tay nhau và tiếp tục câu thần chú. Bầu không khí trong căn phòng căng như dây cước và lại phát ra một thứ ánh sáng lờ mờ, lấp đầy căn phòng với bóng tối chớp lóe. Phía trên ba chiếc ghế trống, những quả cầu ánh sáng bắt đầu hiện ra, và những bóng người bên trong trở nên rõ nét. Đầu tiên xuất hiện là Sabrina Glevissig, mặc một chiếc váy ngọc lam khiêu gợi xẻ ngực với cổ ren xếp thẳng, tạo nên một bệ đỡ tuyệt đẹp cho mái tóc cuộn sóng trang trí bằng một chiếc mũ miện. Bên cạnh cô ta, hiện ra trong làn sương mờ ảo, là Síle de Tanserville trong một bộ váy nhung đen đính cườm, cổ quấn một chiếc khăn lông cáo. Người nữ pháp sư Nilfgaard lo lắng liếm đôi môi mỏng dính. Cứ đợi đến lượt Francesca mà xem, Triss nghĩ. Khi trông thấy Francesca mắt cô sẽ lồi luôn ra khỏi tròng, con chuột đen bé nhỏ à.
Francesca Findabair đã không gây thất vọng. Chiếc váy ôm sát của cô ta đỏ như máu, làm nổi bật thân hình quyến rũ. Cô ta đeo một sợi dây chuyền ruby, mái tóc tạo kiểu, và cặp mắt to tròn được trang điểm theo kiểu elves.
“Các quý cô, tôi xin chào mừng tất cả đến Montecalvo,” Philippa lên tiếng. “Tôi đã mạo muội mời các cô tới đây để thảo luận vài vấn đề hết sức hệ trọng. Tôi lấy làm tiếc là chúng ta lại chỉ gặp nhau thông qua ảo ảnh, tuy nhiên, vì thời gian và khoảng cách giữa chúng ta, một cuộc gặp trực tiếp có lẽ là bất khả thi. Tôi, Philippa Eilhart, nữ chủ của tòa lâu đài này, với tư cách chủ trì và khởi xướng cuộc họp, sẽ lo phần giới thiệu. Bên phải tôi đây là Margarita Laux-Antille, hiệu trưởng của Học viện Aretuza. Bên trái tôi là Triss Merigold đến từ Maribor, và Keira Metz vùng Carreras. Tiếp đến, chúng ta có Sabrina Glevissig của Ard Carraigh và Síle de Tanserville của Creyden, đại diện cho Kovir. Rồi tới Francesca Findabair, được biết đến là Enid an Gleanna, người trị vì hiện tại của Thung Lũng Ngàn Hoa. Cuối cùng là Assire var Anahid vùng Vicovaro, đến từ Đế chế Nilfgaard. Và giờ.....”
“Và giờ tôi sẽ nói tạm biệt!” Sabrina Glevissig la lên, chỉ bàn tay đầy nhẫn vào Francesca. “Chị đã đi quá xa rồi, Philippa! Tôi sẽ không ngồi cùng bàn với ả elf khốn khiếp kia, kể cả có là ảo ảnh đi chăng nữa! Cô ta vẫn chưa lau sạch hết được máu bắn lên tường và sàn của Garstang. Máu mà cô ta và Vilgefortz đã làm đổ!”
“Tôi xin cô hãy quan sát và giữ bình tĩnh.” Philippa chống lên cạnh bàn bằng cả hai tay. “Hãy nghe những gì tôi sắp nói. Tôi không đòi hỏi gì hơn thế cả. Khi tôi nói xong, mỗi người có thể tự quyết định sẽ ở lại hay đi. Ảnh chiếu là tự nguyện, nó có thể được ngắt bất cứ lúc nào. Điều duy nhất tôi yêu cầu ở những người bỏ đi đó là hãy giữ bí mật cuộc họp này.”
“Tôi biết mà!” Sabrina di chuyển đột ngột đến nỗi có cảm giác cô ta đã nhảy ra khỏi ảnh chiếu trong giây lát. “Một cuộc họp bí mật! Lén lút tụ tập! Nói ngắn gọn, một âm mưu! Và ý đồ của nó đã rất rõ. Chị đem chúng tôi ra làm trò cười đấy à, Philippa? Đầu tiên, chị yêu cầu chúng tôi giữ kín chuyện này khỏi các vị vua và đồng nghiệp của chúng tôi, những người mà chị đã coi là không đủ tư cách để mời. Và giờ thì còn có cả Enid Findabair ngồi đó, người trị vì của Dol Blathanna nhờ ân phước của Emhyr var Emreis, kẻ ngang nhiên hỗ trợ và cung cấp vũ trang cho Nilfgaard. Đấy cũng không có nghĩa là tôi không thấy ngạc nhiên hơn bởi sự hiện diện của một nữ pháp sư Nilfgaard trong căn phòng này. Từ khi nào mà các pháp sư của Nilfgaard đã thôi mù quáng và ngoan ngoãn tuân theo sức mạnh của Đế chế vậy? Và bí mật nào chúng ta đang bàn tới ở đây? Việc cô ta có mặt cũng đồng nghĩa với sự cho phép của Emhyr! Cô ta ở đây theo lệnh ông ta! Cô ta là tai mắt của Hoàng đế!”
“Tôi nghi ngờ điều đó đấy.” Assire var Anahid điềm tĩnh lên tiếng. “Không ai biết tôi có mặt tại cuộc họp này. Tôi đã được mời bí mật, bí mật mà tôi cẩn thận giữ gìn. Tôi làm vậy cũng vì lợi ích bản thân. Nếu sự hiện diện của tôi bị phát giác, tôi sẽ mất đầu. Đó cũng là nguyên nhân cho sự ngoan ngoãn của các pháp sư tại Đế chế, họ được lựa chọn giữa nô lệ và nơi hành quyết. Tôi đã liều lĩnh khi chấp nhận lời mời của cô. Tôi không tới đây để do thám và tôi chỉ có một cách duy nhất để chứng minh, đó là cái chết của chính mình. Cứ việc bỏ ngoài tai yêu cầu của cô Eilhart. Nếu thông tin về cuộc họp của chúng ta thoát ra ngoài những bức tường này, tôi sẽ mất mạng.”
“Đối với tôi, phản bội lại bí mật này cũng đem lại những hậu quả không mấy dễ chịu,” Francesca cười duyên dáng. “Cô có một cơ hội tuyệt vời để báo thù đấy, Sabrina.”
“Tôi sẽ báo thù bằng cách khác, người elves.” Cặp mắt đen của Sabrina sáng lên nham hiểm. “Nếu bí mật bị lộ, sẽ không phải là do lỗi của tôi. Không phải của tôi!”
“Cô đang ngụ ý điều gì à?”
“Đương nhiên rồi,” Philippa Eilhart chen ngang. “Đương nhiên là Sabrina đang khéo léo nhắc nhở chúng ta về công việc hiện tại của tôi với Sigimund Dijkstra. Như thể cô ấy chưa bao giờ có bất cứ liên hệ nào với các đặc vụ của vua Henselt.”
“Có sự khác biệt,” Sabrina gầm gừ. “Tôi đã không phải là người tình của Henselt trong ba năm liền, chứ chưa nói là gián điệp của ông ta.”
“Quá đủ rồi! Trật tự hết đi!”
“Tôi đồng ý.” Síle de Tanserville đột nhiên nói to. “Cô đã nói đủ rồi, Sabrina. Đã quá đủ với Thanedd, tình báo và chuyện riêng tư. Tôi không tới đây để tham gia thảo luận những thứ đó hay nghe các cô lan truyền nỗi thù hận của mình và sỉ nhục chúng tôi. Tôi không có hứng thú với vai trò người hòa giải, và nếu cô mời tôi đến đây vì mục đích đó, tôi xin nói rằng nó không có tác dụng. Quả thực, tôi đã nghi ngờ rằng mình sẽ tốn thời gian vô ích, thời gian quý báu để giành cho công việc nghiên cứu của tôi. Tuy nhiên, tôi sẽ không tùy tiện đưa ra những giả định như vậy. Cuối cùng, tôi đề nghị chúng ta hãy để Philippa Eilhart bắt đầu, để tất cả đều biết mục đích của cuộc gặp mặt này là gì. Chúng ta sẽ biết vai trò của mỗi người trong cuộc chơi. Sau đó, bỏ qua những cảm xúc không cần thiết, chúng ta sẽ tự quyết định nên tiếp tục show diễn hay hạ màn. Sự bí mật mà chúng ta được yêu cầu giữ kín, đương nhiên là bắt buộc với tất cả mọi người. Và tôi, Síle de Tanserville, sẽ đích thân có những hành động phù hợp chống lại bất kỳ ai đe dọa đến điều này.”
Không một nữ pháp sư nào di chuyển hay nói một từ. Triss không nghi ngờ lời cảnh báo của Síle chút nào hết. Người pháp sư Kovir không dọa chơi.
“Chúng tôi nhường sân khấu lại cho cô, Philippa. Tôi xin yêu cầu các đại biểu vinh dự của cuộc họp giữ trật tự cho đến khi cô kết thúc.”
Philippa Eilhart đứng lên, chiếc váy của cô ta lạo xạo.
“Thưa các chị em thân mến,” cô ta bắt đầu. “Tình hình đang hết sức nghiêm trọng. Phép thuật đang bị đe dọa. Sự kiện bi thảm trên Thanedd, mặc dù tôi rất miễn cưỡng và hối hận khi buộc phải nhớ lại, đã cho thấy kết quả của hàng trăm năm hợp tác và hòa bình có thể bị vứt bỏ chỉ trong nháy mắt, một khi tham vọng và lợi ích cá nhân xen vào. Ngày hôm nay chúng ta đứng trên bờ vực của hỗn loạn, đổ vỡ, của thù địch và ngờ vực. Đây là điều sẽ xảy ra khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Để chiếm lại quyền kiểm soát đó, để ngăn chặn thảm họa lại xảy ra lần nữa, chúng ta cần phải có một bàn tay cứng rắn lèo lái con tàu này qua cơn bão. Cô Laux-Antille, cô Metz, cô Merigold và tôi đã cùng bàn luận vấn đề này và đã đi đến thống nhất. Xây dựng lại Giáo Phái và Hội Đồng là chưa đủ. Vả lại, không ai có đủ khả năng để thực hiện được điều này, và không có gì đảm bảo là chúng sẽ không bị ảnh hưởng bởi căn bệnh đã phá hủy những người tiền nhiệm. Chúng tôi xin đề xuất một tổ chức bí mật hoàn toàn khác, chỉ phục vụ cho lợi ích của phép thuật, sẽ làm tất cả những gì trong khả năng của nó để ngăn ngừa thảm họa. Bởi vì nếu phép thuật chết đi, thế giới này sẽ lụi tàn. Cũng như hàng thế kỷ trước, một thế giới không có phép thuật sẽ chìm vào bóng tối và hỗn mang, nó sẽ ngập trong máu và sự man rợ nguyên thủy. Tất cả các quý cô có mặt ở đây đều được chào mừng vào tổ chức mới này của chúng tôi. Chúng tôi đã mời các cô đến đây để nghe ý kiến của các cô về vấn đề này. Tôi xin hết.”
“Cám ơn cô, Philippa.” Síle de Tanserville gật đầu. “Nếu các quý cô cho phép, tôi xin được bắt đầu. Câu hỏi đầu tiên của tôi, Philippa: tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại được mời? Tôi đã liên tục từ chối vị trí ứng cử của mình trong Giáo Phái và Hội Đồng. Thứ nhất, công việc của tôi đòi hỏi rất nhiều thời gian. Thứ hai, tôi đã nghĩ hồi đó và cũng như bây giờ, ở Kovir, Hengfors và Poviss, rất nhiều người khác xứng đáng với vinh dự này. Tôi xin hỏi, tại sao tôi lại được mời mà không phải Carduin? Không phải Istredd của Aedd Gynvael, hay Tugdual của Zangenis?”
“Bởi vì họ là đàn ông,” Philippa trả lời. “Tổ chức mà tôi vừa mới đề cập chỉ nên bao gồm toàn phụ nữ. Còn cô, Assire?”
“Tôi rút lại câu hỏi của mình.” Người nữ pháp sư Nilfgaard mỉm cười. “Nó cũng giống câu hỏi của cô de Tanserville. Câu trả lời đã thỏa mãn tôi.”
“Mấy trò ca tụng chủ nghĩa nữ quyền này,” Sabrina Glevissig nói kháy, “đặc biệt là từ mồm chị mà ra, Philippa, sau sự thay đổi về....sở thích giới tính của chị. Tôi không thù oán gì đàn ông. Thực ra, tôi yêu họ và không thể tưởng tượng ra cuộc sống nếu thiếu họ sẽ ra sao. Nhưng.....nghĩ lại thì.....tôi cũng tin rằng đây là một ý tưởng khôn ngoan. Đàn ông rất bất ổn về tâm lý, quá nhạy cảm và ta không thể dựa vào họ trong thời khắc khủng hoảng.”
“Đúng là như vậy,” Margarita Laux-Antille điềm tĩnh thừa nhận. “Chúng tôi thường xuyên so sánh kết quả học tập của các nữ sinh Aretuza với các nam sinh đến từ Ban Ard, và kết quả luôn luôn nghiêng về phía các cô gái. Phép thuật yêu cầu lòng kiên trì, khéo léo, trí khôn, óc xét đoán thông thường và sự bền bỉ. Người ta cần phải điềm tĩnh và khiêm nhường chấp nhận thất bại hay bước thụt lùi của mình. Đàn ông luôn vướng phải tham vọng. Họ luôn muốn những điều bất khả thi và không thể đạt được, và không biết cái gì mới là có thể.”
“Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi.” Síle nhăn mặt, mặc dù không thèm che đi nụ cười trên khóe môi. “Không có gì là tệ hơn mấy trò tung hô dựa trên khoa học hay số liệu, cô nên thấy hổ thẹn, Rita! Tuy nhiên....tôi cũng đồng ý với kết cấu giới tính của tổ chức này....hay, nếu thích, Hội này. Như chúng ta đều hiểu, đây là vì tương lai của phép thuật, và phép thuật là một vấn đề quá hệ trọng để tin tưởng vào bàn tay của đàn ông.”
“Nếu tôi được phép,” Francesca Findabair lên tiếng bằng chất giọng du dương của mình, “tôi muốn chúng ta ngừng lảm nhảm xét đoán về bản chất ưu việt của phái nữ, phạm trù này không có gì đáng bàn luận cả. Thay vào đó hãy tập trung vào những vấn đề liên quan trực tiếp đến sáng kiến đã được đề xuất, mà mục đích thật sự vẫn chưa hoàn toàn sáng tỏ đối với tôi. Việc căn thời gian này không phải là ngẫu nhiên, và rõ ràng là có liên quan đến cuộc chiến. Nilfgaard đã xâm lược và dồn các vương quốc phương bắc vào chân tường. Vậy nên đằng sau câu khẩu hiệu mơ hồ mà tôi đã được nghe này, có ẩn chứa mong muốn đảo ngược tình thế và đánh bại Nilfgaard, có phải không? Và sau đó là lột da lũ elves táo tợn? Nếu vậy thì chúng ta không tìm được điểm chung nào rồi, Philippa.”
“Đây có phải là lý do mà tôi đã được mời đến đây không?” Assire var Anahid hỏi. “Tôi không để tâm nhiều lắm đến chính trị, nhưng tôi biết quân đội của Đế chế đang chiếm ưu thế hơn so với lính của các cô. Ngoại trừ cô Francesca và cô de Tanserville là đến từ các quốc gia trung lập, các quý cô ở đây đều đại diện cho các vương quốc thù địch với Đế chế Nilfgaard. Có phải các cô đang trông đợi tôi coi sự đoàn kết này là lời mời phản quốc không? Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể tưởng tượng ra mình trong vai trò đó.”
Sau khi kết thúc bài phát biểu của mình, Assire nghiêng sang bên, như thể đang đặt tay lên thứ gì đó không nằm trong ảnh chiếu. Triss nghĩ cô nghe thấy một tiếng meo.
“Cô ta có một con mèo!” Keira Metz thì thầm. “Tôi cá là nó màu đen...”
“Đừng có nói lớn thế.” Philippa rít lên. “Francesca thân mến, Assire thân mến. Tổ chức của chúng ta sẽ phi chính trị hoàn toàn, đó là nguyên tắc căn bản của nó. Chúng ta sẽ không để bị ảnh hưởng bởi lợi ích dân tộc, các vương quốc, vua chúa hay hoàng đế, mà sẽ chỉ chuyên tâm đến phép thuật và tương lai của nó.”
“Chuyên tâm đến phép thuật,” Sabrina Glevissig mỉm cười chế nhạo, “nhưng vẫn quên đảm bảo quyền lợi của các pháp sư? Trong khi chúng ta đều biết các chị em pháp sư được đối xử thế nào ở Nilfgaard. Chúng ta nói về phi chính trị, nhưng khi Nilfgaard thắng và tất cả đều nằm dưới quyền lực của Đế chế, chúng ta sẽ như...”
Triss cựa quậy lo lắng, Philippa khẽ thở dài một cái. Keira cúi mặt xuống, Síle giả vờ chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ. Francesca cắn môi. Gương mặt của Assire var Anahid không co giật, nhưng hơi có chút đỏ.
“Tôi chỉ muốn nói là....một số phận buồn thảm đang chờ đợi chúng ta.” Sabrina nhanh chóng dứt lời. “Philippa, Triss và tôi, cả ba chúng tôi đều đã ở Sodden. Emhyr sẽ bắt chúng tôi trả giá, cũng như chúng tôi sẽ trả giá cho Thanedd. Nhưng đây chỉ là một trong những lý do ngăn tôi đồng ý với quyết định phi chính trị của hội. Có phải tham gia cũng đồng nghĩa với việc ngay lập tức chấm dứt phục vụ cho các vị vua không? Hay chúng tôi sẽ ở nguyên vị trí và tuân theo hai chủ nhân cùng lúc: phép thuật và quyền lực?”
“Mỗi khi ai đó nói với tôi họ phi chính trị,” Francesca cười. “Tôi đều hỏi anh ta đang nói tới cái nào?”
“Và cô đều biết chắc chắn đó sẽ không phải là cái mà anh ta đang đi theo.” Assire var Anahid lên tiếng, nhìn vào Philippa.
“Tôi phi chính trị.” Margarita Laux-Antille ngẩng cao đầu. “Và trường của tôi cũng phi chính trị. Mọi loại chính trị đang tồn tại!”
“Thưa các quý cô,” Síle cất lời. Cô ta đã giữ im lặng trong một khoảng thời gian rất dài. “Hãy nhớ rằng chúng ta là giới tính ưu việt hơn. Thế nên đừng hành xử như một lũ con gái đang đấu đá nhau tranh giành bát kẹo để trên bàn. Nguyên tắc mà Philippa đã đưa ra rất rõ ràng. Ít nhất là đối với tôi, và tôi vẫn còn chưa đủ lý do để coi các quý cô đây kém thông minh hơn mình. Bên ngoài căn phòng này, hãy cứ là ai mà các cô muốn, phục vụ bất cứ ai mà các cô muốn và vì bất cứ lý do nào mà các cô chọn, trung thành hết mức mà các cô thích. Nhưng khi hội được triệu tập, chúng ta sẽ chỉ tập trung vào phép thuật và tương lai của nó.”
“Đây chính xác là điều mà tôi đã hình dung.” Philippa Eilhart xác nhận. “Tôi biết là có rất nhiều vấn đề, cũng như nhiều mối quan ngại và mập mờ. Chúng ta sẽ bàn thêm vào buổi họp tiếp theo, mà tất cả sẽ đều đích thân tham dự. Sự có mặt của các cô sẽ được coi như không chỉ là lời đồng ý gia nhập hội, mà còn là một hành động thể hiện thiện chí. Chúng ta sẽ cùng nhau quyết định có nên thành lập một tổ chức như vậy không. Tất cả chúng ta. Một cách công bằng.”
“Tất cả chúng ta sao?” Síle nhắc lại. “Tôi thấy vẫn còn ghế trống, tôi cho rằng chúng không tình cờ nằm ở đó?”
“Chúng tôi đã thống nhất là hội sẽ bao gồm 12 nữ pháp sư. Tôi muốn quý cô Assire sẽ đề cử một ứng viên để có mặt trong buổi họp tiếp theo. Chắc hẳn rằng Đế chế Nilfgaard cũng có người khác xứng đáng. Vị trí thứ hai tôi muốn để dành cho cô quyết định, Francesca, vì là người elves thuần chủng duy nhất ở đây, cô không nên cảm thấy bị cô lập. Người thứ ba....”
Enid an Gleanna ngẩng đầu lên.
“Tôi muốn xin hai vị trí. Tôi có hai ứng cử viên.”
“Có quý cô nào phản đối yêu cầu này không? Không à? Tôi cũng vậy. Hôm nay là ngày thứ năm của tháng 8, ngày thứ năm sau trăng non. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày thứ hai sau trăng rằm, thưa các chị em thân mến, sau 14 ngày nữa.”
“Đợi chút đã,” Síle de Tanserville cắt ngang. “Vẫn còn một ghế bỏ trống. Ai sẽ là nữ pháp sư thứ 12?”
“Đây sẽ là vấn đề đầu tiên mà Hội phải đối mặt.” Philippa mỉm cười bí hiểm. “Trong hai tuần nữa tôi sẽ cho các cô biết ai nên ngồi trên chiếc ghế thứ 12. Và rồi chúng ta sẽ cùng bàn cách để đưa người đó đến đây. Danh tính của ứng cử viên này có thể sẽ làm các cô ngạc nhiên. Bởi vì đây không phải là một con người bình thường, thưa các chị em thân mến. Đây là Sự Sống hay Cái Chết, Hủy Diệt hay Tái Sinh, Trật Tự hay Hỗn Mang. Tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người.”
***
Cả ngôi làng ùa ra hàng rào để xem đoàn diễu hành đi ngang qua. Tuzik cũng đi cùng những người khác. Tuy có việc phải làm, nhưng anh ta không thể cưỡng lại được. Gần đây đã nổi lên rất nhiều tin tức về băng Rats. Thậm chí có lời đồn rằng tất cả bọn chúng đã bị bắt và treo cổ, mà rõ ràng là láo khoét, bởi vì chúng đang đi ngang qua làng ngay vào lúc này. Ngang nhiên, từ tốn, trước con mắt của cả làng.
“Lũ vô lại xấc xược.” Có ai đó thì thầm đằng sau Tuzik. “Chúng dám đi qua làng...”
“Ăn mặc như thể đi dự đám cưới...”
“Và nhìn mấy con ngựa xem! Anh không thể thấy bất kỳ con ngựa nào như vậy ở Nilfgaard cả!”
“Bah, chúng đều là của ăn cắp đó! Lũ Rats ăn trộm ngựa của tất cả mọi người. Vào thời buổi này rất dễ dàng để bán ngựa ở mọi nơi. Nhưng chúng giữ lại những con đẹp nhất cho riêng mình...”
“Cái tên đi đầu, nhìn hắn kìa, đấy là Giselher....đại loại là thủ lĩnh.”
“Và người phụ nữ trên con ngựa màu hạt dẻ đi bên cạnh là một người elves.....Tên cô ta là Spark....”
Một con chó xuất hiện từ sau hàng rào và bắt đầu sủa, nó nhảy nhót phía trước con ngựa của Spark. Ả elves lắc mái tóc đen tươi tốt, quay đầu con ngựa, nghiêng sang bên và vụt con chó bằng cây roi của mình. Con thú ẳng ẳng đau đớn và xoay người ba lần tại chỗ. Spark nhổ vào nó. Tuzik lầm bầm nguyền rủa.
Những người dân làng đứng xung quanh anh ta tiếp tục rì rầm, kín đáo chỉ trỏ vào những tên Rats khác đang đi qua. Tuzik lắng nghe, anh ta không đừng được. Anh ta cũng biết những lời đồn đại và buôn dưa lê chẳng kém người khác. Anh ta đoán rằng người với mái tóc vàng rơm dài đến ngang vai, đang cắn một quả táo, chính là Kayleigh, người với bờ vai rộng là Asse, và người khoác bộ da cừu là Reef.
Hai cô gái đi ở cuối hàng, cạnh nhau, tay nắm tay. Người cao nhất, ngồi trên con ngựa màu be, có mái đầu cạo trọc như bệnh nhân sốt rét, những chiếc cúc áo không cài để lộ ra chiếc áo ren trắng, sợi dây chuyền, vòng tay và hoa tai lấp lánh.
“Người cạo đầu là Mistle....” Tuzik nghe họ nói. “Cô ta đeo nhiều đồ trang trí như cây thông giáng sinh ở Yule vậy.”
“Họ nói cô ta đã giết nhiều người hơn cả số lần cô ta từng thấy mùa xuân....”
“Còn kẻ còn lại? Với thanh kiếm đeo trên lưng?”
“Tên cô ta là Falka. Cô ta đã đi cùng với băng Rats từ mùa hè. Cô ta mới đến.....”
Người mới đến, Tuzik đánh giá, cũng không già hơn cô con gái Milenka của anh ta nhiều lắm. Mái tóc màu tro của cô ta thò ra bên dưới chiếc mũ bê rê nhung đỏ, trên đỉnh gắn một bó lông công. Quanh cổ cô ta là một dải khăn lụa màu anh túc, buộc với một chiếc nơ hoa mĩ.
Trong số những người dân làng đã chui ra khỏi nhà, đột nhiên xuất hiện một sự náo loạn. Giselher dừng ngựa lại, và ném một túi tiền xuống chân Mẹ già Mykitka, đang đứng tựa vào cây gậy.
“Cầu cho các vị thần sẽ che chở cho con, con thân mến!” Mẹ già Mykitka kêu lên. “Cầu cho con luôn được mạnh khỏe, người bảo vệ của chúng ta,...”
Tiếng cười của Spark nhấn chìm giọng nói của người phụ nữ già nua.
Người elves đứng trên bàn đạp, với tay vào trong túi và ném một nắm tiền về phía đám đông. Asse và Reef làm theo cô ta. Một cơn mưa bạc rơi trên con đường cát sỏi. Kayleigh, cười khúc khích, ném quả táo cắn dở vào đám người đang xoắn xít xung quanh.
“Thật hảo tâm!”
“Chim ưng bé nhỏ!”
“Cầu cho định mệnh sẽ đối tốt với mọi người!”
Tuzik không chạy như những người khác, anh ta không quỳ xuống và đào bới từng đồng xu giữa đống cát sỏi và cứt gà. Anh ta chỉ đứng cạnh hàng rào, nhìn hai cô gái đang đi ngang qua.
Người trẻ hơn, với mái tóc màu tro, bắt gặp ánh mắt và biểu cảm trên gương mặt anh. Cô ta bỏ bàn tay đang nắm với người phụ nữ trọc ra, thúc ngựa và đi đến trước Tuzik, đẩy anh ta đến chân bờ rào và gần như chạm vào anh ta bằng bàn đạp. Tuzik nhìn vào đôi mắt xanh của cô ta và run rẩy. Chúng lạnh lẽo, chứa đầy cái ác và lòng căm hận.
“Để mặc anh ta đi, Falka.” Cô gái trọc lên tiếng. “Chẳng có ích gì đâu.”
Tên cướp mắt xanh nhìn Tuzik thêm một lần nữa, rồi đi theo băng Rats mà không ngoảnh đầu lại.
“Người bảo hộ!”
“Chim ưng bé nhỏ!”
Tuzik khạc một bãi.
Đến giữa trưa, bọn Áo Đen, các kỵ binh với vẻ hăm dọa đi từ pháo đài Fen Aspra tới ngôi làng. Móng ngựa rầm rập, tiếng ngựa hý vang và vũ khí leng keng. Thị trưởng và các dân làng bị xét hỏi đều nói dối như điên, và chỉ sai đường cho quân lính. May mắn thay, không ai tra hỏi Tuzik.
Khi trở về nhà và đi xuống vườn, anh ta nghe thấy giọng nói. Anh ta nhận ra tiếng the thé của cặp song sinh Stelmach và Zgarba, hai đứa nhóc hàng xóm. Sau đó anh ta nghe thấy tiếng Milenka. Chắc chúng đang chơi, Tuzik nghĩ. Anh ta đi ra phía sau nhà kho. Và đông cứng lại.
“Milenka!”
Milenka, đứa con gái duy nhất mà anh ta quý trọng như mạng sống, đang đeo một cây gậy sau lưng để giả làm kiếm. Cô bé thả tóc tự do, đính trên chiếc mũ len đang đội là một sợi lông gà thò ra, quanh cổ cô bé là chiếc khăn của mẹ cô....Được buộc bởi một chiếc nơ kỳ lạ, hoa mĩ.
Đôi mắt cô bé màu xanh.
Tuzik chưa bao giờ đánh con gái mình. Anh ta chưa bao giờ sờ đến cây roi.
Đó là lần đầu tiên.
***
Phía đường chân trời nháng lên một tia chớp, và tiếng sấm nổ đùng ở xa. Một cơn gió thổi qua dòng Ribbon. Sắp có bão rồi, Milva nghĩ, và có bão là có mưa. Mấy con hoa mai đã không lầm. Cô thúc ngựa. Nếu muốn bắt kịp witcher trước cơn bão, cô cần phải khẩn trương.