[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire
Chương 7 : CHƯƠNG III.I
Ngày đăng: 23:10 07/05/20
Nhân sâm, một giống cây quý hiệm thuộc họ bạch anh, mà bao gồm các loại thực vật có rễ giống với hình dạng con người. Lá mọc theo dạng bông hồng, xuất hiện với số lượng ít tại Vicovaro, Rowan và Ymlac. Chúng hiếm khi mọc hoang. Quả có màu xanh, rồi chuyển vàng và thường được ăn với dấm và hạt tiêu, lá được dùng trong trạng thái thô. Rễ (radix mandragorae) ngày nay rất có giá trị trong y học và dược liệu. Trước đây nó đóng vai trò quan trọng trong một số tín ngưỡng, đặc biệt là của người phương Bắc. Họ khắc hình người lên chúng (alruniki, alraune) rồi để trong nhà làm bùa hộ mạng. Nó được coi như là phép bảo vệ chống lại bệnh tật và mang lại hạnh phúc, đảm bảo sinh nở. Chúng được mặc trang phục và vào mỗi mùa trăng mới lại được thay quần áo. Rễ nhân sâm là một món hàng phổ biến, giá có thể lên tới 60 floren một củ. Khi bán người ta thường do không hiểu biết hoặc bị gian thương lừa đảo nên nhầm tưởng là rễ cà dược. Nhân sâm cũng được dùng trong thuật phù thủy như một nguyên liệu bào chế thần dược hay thuốc độc. Sự mê tín này xuất phát trong giai đoạn bài trừ phù thủy. Các công đoạn điều chế nhân sâm thành thuốc độc đã được điều tra làm rõ trong phiên xử Lucracia Migo. Người ta cũng cho rằng Philippa Eilhart huyền thoại cũng đã dùng nhân sâm làm thuốc độc.
- Effenberg và Talbot, Đại bách khoa toàn thư về thế giới, Quyển XI.
_________
Con Đường Mòn đã thay đổi ít nhiều kể từ lần cuối cùng witcher đi qua nó. Con đường từng được rải những phiến đá bazan nhẵn nhụi, được xây bởi người elves và người lùn một trăm năm về trước, giờ đã trở thành một phế tích với đầy ổ gà và đá vụn. Có những cái hố to đến độ trông như hầm mỏ. Nhịp di chuyển của đoàn lữ hành chậm lại, chiếc xe kéo luồn lách trên đường đầy khó khăn, cứ luân phiên kẹt hết hố này đến hố khác.
Zoltan Chivay biết nguyên nhân của chuyện này. Sau cuộc chiến cuối cùng với Nilfgaard, nhu cầu vật liệu xây dựng tăng lên chóng mặt. Người ta bất chợt nhận ra Đường Mòn có gần như vô tận số lượng đá xẻ. Và vì nó nằm ở giữa nơi hoang dã, chẳng dẫn từ đâu và cũng chẳng đi đến đâu, nên tầm quan trọng của nó trong việc vận chuyển đã bị lãng quên từ lâu, và họ tàn phá nó không thương tiếc, không có điểm dừng.
“Tất cả các thành phố lớn của anh,” người lùn càu nhàu giữa những tiếng quang quác điếc tai của con vẹt, “đều được xây trên nền móng của người elves và chúng tôi. Những lâu đài và thị trấn nhỏ lẻ thì các anh tự xây lấy, nhưng vẫn tiếp tục lấy đá của chúng tôi. Từ trước đến nay, đều là nhờ những kẻ không-phải-người mà các anh mới đạt được tiến bộ như bây giờ.”
Geralt không nói gì cả.
“Nhưng các anh thậm chí còn phá hủy cả nơi này,” Zoltan chửi thề, lắc đầu và giúp di chuyển chiếc xe tránh qua một cái hố khác. “Tại sao các anh lại không lấy đá bắt đầu từ cuối con đường? Các anh như một lũ trẻ con! Thay vì ăn cả chiếc bánh vòng, đúng theo trình tự, các anh chỉ liếm đi lớp mứt và vứt hết phần còn lại, bởi vì nó không được ngon như vậy.”
Geralt giải thích rằng đây là do lỗi trong địa lý chính trị. Đầu phía tây của con đường nằm ở Brugge, đầu phía đông thì ở Temeria và ngay giữa thì ở Sodden. Mỗi vương quốc đều tàn phá phần của họ. Để đáp lại, Zoltan miêu tả thật sống động một nơi mà ông ta rất sẵn lòng nhét hết các vị vua và chính trị của họ vào đó, trong khi Nguyên soái Duda bổ sung thêm một vài chi tiết về mẹ của họ.
Càng đi họ càng thấy khung cảnh tệ hại hơn. Phép so sánh của Zoltan về cái bánh vòng và mứt hóa ra ngày càng kém chính xác – con đường trông giống một cái bánh kem đã bị móc hết nho khô và hạnh nhân một cách chăm chỉ. Có vẻ như chắc chắn sẽ tới lúc mà chiếc xe sập xuống hoàn toàn và mắc kẹt trong một cái hố vĩnh viễn. Tuy nhiên, họ lại được cứu chính nhờ vào thứ mà đã phá hủy Đường Mòn. Họ bắt gặp một lối đi chạy xuống phía Nam đã được mở bởi những chuyến xe chở gỗ nặng nề từ khu rừng. Zoltan vui mừng, bởi vì theo ông ta thì con đường dẫn đến một trong các pháo đài bên bờ sông Ina. Ông ta hy vọng rằng sẽ bắt gặp quân đội đã đang ở đấy sẵn rồi. Người lùn tin chắc rằng, cũng giống như cuộc chiến lần trước, cuộc phản công của quân đội phương Bắc sẽ xuất phát từ Sodden nằm ở phía bên kia của Ina, mà sau đó tàn dư thảm hại của quân Nilfgaard sẽ phải quay trở lại và vượt qua Yaruga.
Và quả thực, thay đổi phương hướng của chuyến hành trình lại lần nữa mang đến cảnh tượng chiến tranh. Đêm xuống, bầu trời rực ánh lửa trước mắt họ, và khi bình minh lên, từng cột khói xếp hàng phía đường chân trời. Bởi vì không thể biết chắc được ai đang đánh đập và đốt phá, cũng như ai đang bị đánh đập và đốt phá, họ di chuyển thật từ tốn, và cử Percival Schuttenbach lên trước để thám thính.
Vào một buổi sáng họ bắt gặp một bất ngờ: họ tìm thấy một con ngựa màu hạt dẻ, không còn người cưỡi. Bộ yên cương xanh mang dấu hiệu của Nilfgaard và bê bết từng cụm máu khô. Không thể biết được đó là máu của gã kỵ sĩ đã bị giết bên cạnh cỗ xe của lũ bán rong, hay của người chủ mới của con ngựa.
“Chà, thế là vấn đề kết thúc.” Milva nói, nhìn vào witcher. “Nếu quả thực đã có một vấn đề.”
“Vấn đề thực sự là chúng ta không biết ai là kẻ đã ném anh ta xuống khỏi yên ngựa.” Zoltan lầm bầm. “Hay liệu chúng có đang lần theo dấu vết của ta và tay cận vệ kỳ lạ đó không.”
“Hắn là người Nilfgaard.” Geralt nghiến răng. “Ngữ điệu của hắn có thể khó phân biệt được, nhưng một vài người tị nạn trốn trong rừng có thể đã nhận ra...”
Milva nhìn xuống.
“Thế thì lẽ ra tôi nên giết hắn lúc trước, witcher.” Cô nói khẽ. “Hắn sẽ được chết thanh thản hơn.”
“Hắn trốn khỏi một cỗ quan tài,” Dandelion gật gù, nhìn Geralt với vẻ thấu hiểu, “chỉ để mục xác trong một cái hố.”
Và đó là những lời khắc trên bia mộ của Cahir, con trai của Ceallach, người Nilfgaard xuất hiện từ trong quan tài, người khăng khăng rằng mình không phải Nilfgaard. Họ không nhắc đến hắn nữa. Geralt – bất chấp lời đe dọa lúc trước – quyết định giữ con ngựa màu hạt dẻ và đặt Zoltan Chivay lên yên. Mặc dù chân của người lùn không với đến bàn đạp, con ngựa vẫn rất phục tùng và im lặng trong khi ông ngồi thoải mái suốt quãng đường đi.
***
Đêm xuống, đường chân trời vẫn đỏ rực và khi bình minh lên, khói bốc thành dải lên trời, làm vẩn đục sắc xanh. Họ sớm gặp những tòa nhà bị thiêu trụi, lửa vẫn liếm lên những thanh xà trơ trọi. Bên cạnh đống đổ nát là 8 người đang ngồi cùng 5 con chó. Tất cả đều đang ngấu nghiến cái xác cháy đen của một con ngựa. Bắt gặp cảnh tượng đoàn người lùn vũ trang, họ bỏ chạy trong hoảng sợ. Chỉ có một người và một con chó ngồi lại, cả hai đều không biểu lộ chút kinh hãi nào, tiếp tục xé thịt ra từ cái xác thối. Zoltan và Percival cố tra hỏi người đàn ông, nhưng không lấy được thông tin gì. Ông ta chỉ ngồi rên rỉ, co ro, cúi gằm mặt và tiếp tục gặm nốt đống xương còn lại. Con chó sủa và nhe cả nanh cả lợi ra. Cái xác của con ngựa bốc mùi tởm lợm.
Họ không dám liều lĩnh rời khỏi con đường, mà đã nhanh chóng dẫn họ đến một đống tàn tích cháy xém khác. Một ngôi làng khá lớn đã bị phóng hỏa, xung quanh chắc hẳn đã xảy ra giao tranh vì bên cạnh đó là một nghĩa trang mới được đắp. Cách nghĩa trang vài bước bên vệ đường là một cây sồi. Trên cành treo đầy hạt.
Và người.
“Chúng ta phải kiểm tra.” Zoltan Chivay quyết định, đặt dấu chấm hết cho mấy tranh luận về rủi ro và nguy hiểm. “Lại gần hơn đi.”
“Ông muốn nhìn mấy kẻ bị treo cổ đó làm cái quái gì, Zoltan?” Dandelion lên giọng, “Để mót đồ? Từ đây tôi cũng có thể thấy là họ không mang ủng.”
“Cậu là đồ ngốc. Chuyện này không phải là về ủng, mà là tình hình chiến sự hiện tại. Các tiến triển trong chiến dịch quân sự. Cậu cười cái gì? Cậu là nhà thơ thì biết chó gì về chiến thuật.”
“Tôi ghét phải làm ông thất vọng, nhưng tôi có biết đấy.”
“Và tôi bảo, cậu sẽ chẳng biết nó là cái gì kể cả khi nó nhảy ra từ bụi cây và đá vào mông cậu.”
“Ông nói đúng. Chiến thuật mà nhảy từ bụi cây ra, tôi xin nhường lại cho người lùn. Và cả treo trên cành nữa.”
Zoltan khoát tay và tiến về phía gốc sồi. Dandelion, không thể kìm chế sự tò mò, thúc Pegasus và đi theo người lùn. Geralt, sau một hồi ngẫm nghĩ, cũng đi theo họ. Milva bám theo sau anh.
Đàn quạ đang rỉa những cái xác bay lên không trung một cách miễn cưỡng, kêu quang quác và rũ lông. Một số bay về phía khu rừng, số khác chỉ đơn giản di chuyển lên cành cao hơn của cây sồi khổng lồ, ngắm nhìn với vẻ thích thú Nguyên soái Duda trên vai người lùn, lúc này đang xúc phạm mẹ chúng.
Kẻ đầu tiên trong số 7 người bị treo có đeo một tấm bảng trên cổ với dòng chữ: “Phản quốc”. Người thứ hai mang tấm bảng: “Đồng lõa”, người thứ ba: “Lũ elf chỉ điểm”, người thứ tư: “Đào ngũ”. Thứ năm là một người phụ nữ chỉ mặc đồ lót, rách rưới và máu me, trên bảng ghi: “Điếm của Nilfgaard”. Hai người còn lại không mang bảng và chỉ có thể suy đoán là họ tình cờ bị treo trên đó.
“Tin tốt đây.” Zoltan Chivay mừng rỡ, chỉ vào mấy tấm bảng. “Thấy chưa? Quân đội của chúng ta đã đi qua đây. Các chàng trai quả cảm của ta đã bắt đầu phản công và đẩy lui quân xâm lược. Và theo như tôi thấy, họ đã có khá nhiều thời gian để nghỉ ngơi và giải trí.”
“Và điều này có nghĩa gì với chúng ta?”
“Có nghĩa là tiền tuyến đã di chuyển và tách biệt ta với quân Nilfgaard. Chúng ta an toàn rồi.”
“Còn đám khói phía trước ta thì sao?”
“Đó là quân ta.” Người lùn nói. “Phóng hỏa những ngôi làng đã trợ giúp tụi Sóc. Chúng ta đã ở đằng sau tiền tuyến rồi. Từ ngã ba này con đường phía nam dẫn thẳng xuống Ameria, pháo đài nằm giữa dòng Cholta và Ina. Con đường có vẻ tốt, chúng ta có thể tiếp tục. Không cần phải sợ quân Nilfgaard nữa, ta đã an toàn rồi.”
“Không có lửa làm sao có khói?” Milva lên tiếng. “Và nơi nào có lửa tức nơi đó có thứ để đốt. Tôi nghĩ hướng về phía đám lửa thì thật ngu ngốc. Và cũng thật ngu ngốc nếu đi trên đường, nơi ta có thể bị cướp phục kích bất cứ lúc nào. Hãy quay lại khu rừng đi.”
“Quân đội Sodden đã đi đường này.” Người lùn nhất quyết. “Chúng ta đang ở sau tiền tuyến. Chúng ta không cần phải sợ đi trên đường, và kể cả nếu có bắt gặp quân đội đi chăng nữa thì đó cũng là quân ta.”
“Quá liều lĩnh.” Nữ cung thủ lắc đầu. “Một người lính và một nhà chiến thuật như ông, Zoltan, thì phải biết rằng kỵ binh Nilfgaard thường xuyên tập kích các tiền đồn của đối phương. Rất có khả năng khu vực này đã bị nhắm làm mục tiêu. Nhưng chúng ta cũng không biết được cái gì đang ở phía trước. Về phía nam, bầu trời đen kịt khói, quân đội đang thiêu trụi mọi thứ trên đường tới Ameria. Và chúng ta không ở đằng sau tiền tuyến, mà đang ở ngay giữa tiền tuyến. Chúng ta có thể đụng phải lính từ cả hai bên, bọn đào ngũ, hôi của hay Scoia’tael. Hãy tới Cholta, nhưng đi theo con đường rừng.”
“Cô nói phải.” Dandelion ủng hộ, “Tôi cũng không thích mấy đám khói. Kể cả nếu Temeria có đang phản công, phía trước chúng ta vẫn có thể là quân Nilfgaard. Bọn Áo Đen thường chọc rất sâu vào lãnh thổ đối phương, cùng với Scoia’tael, đốt phá, cướp bóc, gây hoảng loạn rồi lại quay về. Tôi vẫn nhớ những gì đã xảy ra ở Upper Sodden trong cuộc chiến trước. Tôi tin là chúng ta nên bám theo khu rừng. Trong rừng sẽ an toàn hơn.”
“Tôi sẽ không chắc thế đâu.” Geralt chỉ vào một người treo trên cây, mà mặc dù đang ở rất cao, nhưng bắp đùi ông ta bị xé nát và ở chỗ bàn chân chỉ còn lại khúc xương ló ra. “Nhìn đi. Một con ghoul đã làm chuyện đấy.”
“Quái vật ư?” Zoltan Chivay khạc một bãi. “Bọn ăn xác thối?”
“Chính xác. Chúng ta cần phải canh phòng cẩn mật khi đêm xuống.”
“Lũũũũũũũ chó đẻ!” Nguyên soái Duda ré lên.
“Mi nói đúng ý ta đó, chim.” Zoltan nhăn mặt. “Vậy là chúng ta có một vấn đề. Nên làm gì đây? Đi vào rừng, nơi đầy rẫy ghoul, hay trên đường, nơi có thể đụng phải quân đội và cướp?”
“Vào rừng.” Milva nói kiên quyết. “Và càng rậm càng tốt. Tôi thà gặp ghoul còn hơn gặp người.”
***
Họ băng qua khu rừng, ban đầu cực kỳ căng thẳng, cẩn trọng và phản ứng lại với mọi chuyển động trong lùm cây. Tuy nhiên, họ sớm có lại được phong thái, khiếu hài hước và nhịp di chuyển bình thường. Họ không thấy con ghoul nào cả, hay thậm chí là dấu hiệu nhỏ nhất cho thấy sự tồn tại của chúng. Zoltan đùa rằng tất cả lũ quái vật và ác quỷ mà có mắt, đều biết về quân đội đang đi qua đây và đã được trông thấy những gì mà lính tình nguyện Verden làm với những kẻ đào ngũ, bèn bỏ chạy vào chốn hoang vu, trốn chui trốn nhủi như mấy con chuột nhắt.
“Chúng cần phải bảo vệ vợ con của mình.” Milva làu bàu. “Lũ quái vật biết rằng đang có mấy tên lính háo sắc lởn vởn xung quanh đây, mà thậm chí còn không tha cho mấy con cừu. Và nếu mấy gã đó khoác quần áo lên một cây liễu, thì chúng cũng làm được với mấy cái lỗ trên thân cây.”
Dandelion, người mà đã có lại khiếu hài hước và lắm mồm, thắt chặt dây đàn và bắt đầu ngâm vài câu thơ về mấy cây liễu, lính háo sắc và lỗ cây. Người lùn và con vẹt giúp gieo vần.
***
“Ô.” Zoltan thốt lên.
“Cái gì? Ở đâu?” Dandelion hỏi , đứng trên bàn đạp và nhìn theo hướng người lùn. “Tôi chẳng thấy gì cả!”
“Ô.”
“Đừng nói như con vẹt của ông thế! Ô cái gì?”
“Dòng sông.” Zoltan điềm tĩnh đáp lời. “Nó chảy vào dòng Cholta. Tên nó là Ô.”
“À....”
“Ôi, không!” Percival Schuttenbach cười, lắc đầu. “À chảy vào thượng nguồn dòng Cholta, cách xa nơi đây. Đây là Ô, không phải À.”
Khe núi, nơi mà dòng sông với cái tên phức tạp chảy qua, mọc đầy tầm ma cao hơn cả đầu của những người lùn. Bầu không khí sặc mùi bạc hà và gỗ mục, âm vang tiếng ếch ộp liên tục. Nó cũng có sườn rất dốc. Điều này là một thảm họa. Chiếc xe hàng cũ kỹ mà cho đến giờ khó khăn lắm mới sống sót nổi qua tất cả mớ chướng ngại vật và ổ gà, đã kết thúc chuyến hành trình của mình bên bờ sông Ô. Nó trượt khỏi tay những người lùn, lăn xuống khe núi và vỡ tan thành từng mảnh.
“Lũũũũũũũ chó đẻ!” Nguyên soái Duda ré lên, tạo nên một điệp khúc trái ngược lại với Zoltan và đoàn của ông.
***
“Phải nói thật,” Dandelion cất lời, nhìn những mảnh vụn của chiếc xe và đống hành lý ở bên dưới. “Đó là một tai nạn vui vẻ. Cái xe cọt kẹt của ông đang khiến chúng ta chậm lại. Chấp nhận đi, Zoltan, quả thật may mắn là đã không có ai phát hiện ra và đuổi theo ta. Nếu phải chạy, chúng ta không thể làm gì ngoại trừ bỏ lại chiếc xe cùng với toàn bộ đồ.”
Người lùn khịt mũi tức giận, nhưng ngạc nhiên là Percival Schuttenbach lại ủng hộ nhà thi sĩ.
Ủng hộ, mà witcher trông thấy, còn đi kèm vài cái nháy mắt đầy ý nghĩa. Người ta có thể đoán rằng những cái nháy mắt đó lẽ ra phải kín đáo, nhưng đường nét trên gương mặt nhỏ bé của người gnome loại trừ hết khả năng đó.
“Nhà thơ nói đúng đấy.” Percival lên tiếng, nhăn mặt và nhấp nháy. “Chúng ta đang ở gần pháo đài nằm giữa Cholta và Ina. Phía trước ta là Fen Carn, địa hình cũng phức tạp tương tự. Muốn vượt qua nó cùng chiếc xe là rất khó khăn. Và nếu chạm trán quân đội Temeria ở bên kia Ina, cùng với hàng hóa trên xe...Chúng ta có thể gặp rắc rối.”
Zoltan gãi mũi, suy ngẫm.
“Thôi được rồi.” Cuối cùng ông ta nói, nhìn xuống phần còn lại của chiếc xe, đang từ từ trôi theo dòng nước lười biếng. “Chúng ta sẽ tách ra. Munro, Figgis, Caleb và Yazon sẽ ở đây. Số còn lại sẽ tiếp tục. Chúng ta phải chất nhu yếu phẩm và dụng cụ lên yên ngựa. Munro, cậu biết phải làm gì chưa? Cậu có xẻng đó.”
“Chúng tôi biết.”
“Đừng để lại dấu vết nào! Hãy đánh dấu thật kín đáo! Và đừng quên nơi mà các cậu giấu đồ!”
“Cứ yên tâm.”
“Hãy bắt kịp chúng tôi khi có thể.” Zoltan giắt cây rìu trên thắt lưng và ném ba lô lên vai, cùng với Sihil. “Chúng tôi sẽ đi qua Ô, rồi theo dòng Cholta xuống Ina. Tạm biệt.”
“Thú vị thật.” Milva lầm bầm với Geralt, khi đoàn lữ hành của họ bắt đầu lên đường, vẫy tay chào bốn người lùn ở lại. “Tôi tò mò không biết trong mấy cái hộp có gì quan trọng đến mức họ phải trôn chúng xuống và đánh dấu. Và còn không để cho bất cứ ai trong chúng ta trông thấy.”
“Đó không phải việc của chúng ta.”
“Tôi không nghĩ,” Dandelion nhẹ nhàng lên tiếng trong khi cẩn thận dẫn Pegasus tránh những thân cây đổ, “mấy cái hộp đựng đồ lót sạch đâu. Họ rất trông mong vào chúng. Tôi đã nói chuyện với họ nhiều đêm để tìm hiểu họ đang giấu cái gì.”
“Và theo ý anh thì họ đang giấu cái gì?”
“Tương lai của họ.” Nhà thơ nhìn xung quanh xem có ai đang nghe lén không. “Percival là một thợ kim hoàn chuyên nghiệp, ông ấy muốn mở xưởng riêng. Figgis và Yazon là thợ rèn, và có nói gì đó về một lò rèn. Caleb Stratton muốn kết hôn nhưng gia đình nhà vợ đã đuổi anh ta đi vì không một xu dính túi. Và Zoltan....”
“Dừng lại đi, Dandelion. Buôn dưa lê là việc của đàn bà.”
“Tôi xin lỗi, Milva.”
“Không cần.”
Sau khi họ đã qua sông, những đám cây u ám và ẩm ướt trở nên thưa dần, và chuyển thành những thân cây phong thấp bé và cỏ khô. Bất chấp điều này, họ vẫn đi rất chậm. Họ noi theo gương của Milva, người mà ngay sau khi ra khỏi khu rừng, đã đặt một đứa bé gái mặt tàn nhang với bím tóc lên yên ngựa của mình. Dandelion cũng để một đứa trẻ ngồi trên Pegasus, và Zoltan để hai đứa ngồi trên con ngựa màu hạt dẻ, trong khi ông cầm dây cương đi bên cạnh. Nhưng tốc độ di chuyển cũng chẳng hơn được, những người phụ nữ đến từ Kernow không thể đi nhanh hơn nữa.
***
Trời gần tối, sau hàng giờ đồng hồ lang thang giữa những khe suối và hẻm núi, Zoltan Chivay đứng lại và trao đổi vài câu với Percival Schuttenbach, sau đó quay sang đoàn lữ hành.
“Đừng lo lắng và xin cũng đừng cười tôi.” Ông nói. “Nhưng có vẻ như là tôi đã khiến chúng ta đi lạc. Chết tiệt, tôi không biết chúng ta đang ở đâu hay phải đi lối nào bây giờ.”
“Đừng nói vớ vẩn thế.” Dandelion giận dữ thở ra. “Ông nói không biết là sao? Chúng ta đang men theo dòng chảy còn gì. Và khe suối kia là cái sông Ô của ông. Tôi nói đúng không?”
“Cậu nói đúng. Nhưng hãy để ý xem nó đang chảy hướng nào?”
“Chết tiệt. Không thể nào!”
“Có thể đấy.” Milva nói u ám, kiên nhẫn nhặt những chiếc lá khô và thông ra khỏi đầu của đứa bé mặt tàn nhang mà đang ngồi trên yên ngựa của cô. “Có quá nhiều ngã rẽ. Chúng ta đi nhầm hướng rồi.”
“Nhưng đấy vẫn là sông Ô.” Dandelion bướng bỉnh lặp lại. “Nếu cứ men theo nó thì ta không thể đi lạc được. Dòng sông sẽ thu hẹp lại, xoắn xít, nhưng rồi cuối cùng vẫn đổ ra cửa sông thôi. Đó là trật tự của thế giới.”
“Đừng có tỏ vẻ thông minh, nhạc sĩ.” Zoltan nhăn mũi. “Im miệng đi. Cậu không thấy là tôi đang bận suy nghĩ à?”
“Không, chẳng có vẻ là ông đang nghĩ ngợi gì hết. Tôi nói lại, nếu ta bám theo con sông, rồi sẽ...”
“Bớt lảm nhảm đi.” Milva gầm gừ. “Anh là một con chuột thành thị. Trật tự thế giới của anh chỉ gói gọn trong bốn bức tường thành thôi. Mấy con phố rải đá của anh có thể ngoạn mục đó, nhưng nhìn xung quanh đi! Thung lũng và khe suối, sườn dốc và bờ sông rậm rạp. Làm thế quái nào mà ta bám theo con sông được? Khi mà khe suối đổ vào những bụi cây và đầm lầy, rồi lại đi lên, rồi lại xuống rồi lại lên? Cứ thử làm thế vài lần mà không đánh rơi dây cương xem. Chúng ta còn có phụ nữ và trẻ em, Dandelion. Và trời thì sắp tối rồi.”
“Tôi thấy rồi. Tôi sẽ giữ im lặng. Hãy nghe xem một người thông thuộc rừng núi như cô có ý kiến gì?”
Zoltan tát vào đầu con vẹt, chửi rủa, ngón tay ông ta kẹt trong chòm râu, ông ta giật nó giận dữ.
“Percival?”
“Chúng ta gần như không biết hướng đi.” Người gnome nhìn mặt trời đang treo gần ngọn cây. “Đề nghị đầu tiên là thế này: chúng ta quay lại và tránh xa bùn lầy, di chuyển lên chỗ cao ráo hơn và đi qua Fen Carn, đi dọc con sông xuống Cholta.”
“Vậy còn kế hoạch khác?”
“Ô rất nông. Mặc dù sau trận mưa gần đây mực nước của nó dâng cao hơn bình thường, nhưng vẫn dễ dàng vượt qua được. Chúng ta sẽ đi sang bờ bên kia. Bám theo mặt trời ta sẽ tới được nơi dòng Cholta và Ina giao nhau.”
“Không.” Witcher nói. “Tôi loại bỏ hoàn toàn phương án hai. Và các ông cũng đừng nên nghĩ về nó nữa. Sang bờ bên kia sớm muộn ta sẽ gặp rừng rêu. Đó là một nơi tồi tệ. Lời khuyên của tôi là tránh xa nó.”
“Anh biết nơi đó sao? Anh đã từng đi qua rồi? Anh biết cách tới đó?”
Witcher xoa trán, cẩn thận tìm câu trả lời.
“Tôi đã từng tới đó một lần,” anh kể bằng một giọng trầm. “Ba năm trước. Tôi đã tới từ phía bên kia, từ phía đông. Tôi đang trên đường đến Brugge và muốn đi đường tắt. Tôi không nhớ đã thoát khỏi đó như thế nào. Người ta đã khiêng tôi ra trên một chiếc xe, dở sống dở chết.”
Người lùn nhìn anh một lúc, nhưng không hỏi thêm câu gì.
Họ quay lại trong im lặng. Những người phụ nữ Kernow bước đi khó khăn, vấp ngã và đỡ mấy đứa trẻ, nhưng không ai mở mồm cằn nhằn. Milva đi bên cạnh witcher, đứa bé gái tóc bím ngủ trên tay cô.
“Nếu tôi hiểu đúng,” cô nói, “thì có thứ gì đó trong khu rừng đã gần kết liễu mạng anh ba năm về trước. Nghề của anh thật nguy hiểm, Geralt.”
“Tôi không thể phủ nhận.”
“Tôi biết chuyện xảy ra hồi đó,” Dandelion khoe. “Anh đã bị trọng thương, một người lái buôn đã đưa anh ra. Tại trang trại nhà của anh ta, anh đã tìm thấy Ciri. Yennefer đã kể với tôi.”
Khi nghe thấy cái tên đó, Milva khẽ mỉm cười. Điều này đã không qua được mắt của Geralt. Anh quyết định là lần tới khi họ hạ trại, anh sẽ bạt tai Dandelion một trận vì cái lưỡi không kiểm soát nổi của cậu. Nhưng biết rõ nhà thơ, nó sẽ chẳng được tác dụng gì hết, đặc biệt là khi Dandelion có lẽ đã hát về mọi thứ mà cậu biết.
“Có lẽ chúng ta đã phạm sai lầm khi không đi qua rừng rêu,” Milva lớn tiếng. “Có lẽ anh sẽ tìm ra được cô bé của mình cũng nên...Người elves tin rằng nếu quay trở lại nơi đã từng xảy ra sự kiện nào đó quan trọng, ta có thể khiến nó lặp lại...Họ gọi nó là...Mẹ kiếp, tôi quên mất rồi. Thòng lọng của số phận?”
“Vòng lặp.” Geralt sửa lại. “Vòng lặp của định mệnh.”
“Ugh!” Dandelion khạc ra, “hai người có thể dừng nói về các mối quan hệ và thòng lọng được không. Đã từng có một người elves ở Thung Lũng Ngàn Hoa tiên đoán rằng tôi sẽ bị treo cổ. Tôi chắc chắn là không tin vào mấy lời bói toán rẻ tiền này, nhưng hai ngày trước tôi đã mơ là mình bị treo cổ. Tôi choàng dậy, mồ hôi đầy người, không nuốt nước bọt hay thở nổi. Vậy nên đừng ngạc nhiên khi tôi không thích nghe về mấy cái thòng lọng.”
“Tôi không nói chuyện với anh, mà là witcher.” Milva nói. “Và cụp tai vào đi, không bọ bay vô đấy. Thế nào, Geralt? Anh nghĩ sao về vòng lặp của định mệnh? Nếu anh đi vào rừng rêu liệu nó có lặp lại không?”
“Tốt hơn hết là chúng ta quay lại.” Anh đáp cộc lốc. “Tôi không có chút ham muốn nào được lặp lại cơn ác mộng đó.”
- Effenberg và Talbot, Đại bách khoa toàn thư về thế giới, Quyển XI.
_________
Con Đường Mòn đã thay đổi ít nhiều kể từ lần cuối cùng witcher đi qua nó. Con đường từng được rải những phiến đá bazan nhẵn nhụi, được xây bởi người elves và người lùn một trăm năm về trước, giờ đã trở thành một phế tích với đầy ổ gà và đá vụn. Có những cái hố to đến độ trông như hầm mỏ. Nhịp di chuyển của đoàn lữ hành chậm lại, chiếc xe kéo luồn lách trên đường đầy khó khăn, cứ luân phiên kẹt hết hố này đến hố khác.
Zoltan Chivay biết nguyên nhân của chuyện này. Sau cuộc chiến cuối cùng với Nilfgaard, nhu cầu vật liệu xây dựng tăng lên chóng mặt. Người ta bất chợt nhận ra Đường Mòn có gần như vô tận số lượng đá xẻ. Và vì nó nằm ở giữa nơi hoang dã, chẳng dẫn từ đâu và cũng chẳng đi đến đâu, nên tầm quan trọng của nó trong việc vận chuyển đã bị lãng quên từ lâu, và họ tàn phá nó không thương tiếc, không có điểm dừng.
“Tất cả các thành phố lớn của anh,” người lùn càu nhàu giữa những tiếng quang quác điếc tai của con vẹt, “đều được xây trên nền móng của người elves và chúng tôi. Những lâu đài và thị trấn nhỏ lẻ thì các anh tự xây lấy, nhưng vẫn tiếp tục lấy đá của chúng tôi. Từ trước đến nay, đều là nhờ những kẻ không-phải-người mà các anh mới đạt được tiến bộ như bây giờ.”
Geralt không nói gì cả.
“Nhưng các anh thậm chí còn phá hủy cả nơi này,” Zoltan chửi thề, lắc đầu và giúp di chuyển chiếc xe tránh qua một cái hố khác. “Tại sao các anh lại không lấy đá bắt đầu từ cuối con đường? Các anh như một lũ trẻ con! Thay vì ăn cả chiếc bánh vòng, đúng theo trình tự, các anh chỉ liếm đi lớp mứt và vứt hết phần còn lại, bởi vì nó không được ngon như vậy.”
Geralt giải thích rằng đây là do lỗi trong địa lý chính trị. Đầu phía tây của con đường nằm ở Brugge, đầu phía đông thì ở Temeria và ngay giữa thì ở Sodden. Mỗi vương quốc đều tàn phá phần của họ. Để đáp lại, Zoltan miêu tả thật sống động một nơi mà ông ta rất sẵn lòng nhét hết các vị vua và chính trị của họ vào đó, trong khi Nguyên soái Duda bổ sung thêm một vài chi tiết về mẹ của họ.
Càng đi họ càng thấy khung cảnh tệ hại hơn. Phép so sánh của Zoltan về cái bánh vòng và mứt hóa ra ngày càng kém chính xác – con đường trông giống một cái bánh kem đã bị móc hết nho khô và hạnh nhân một cách chăm chỉ. Có vẻ như chắc chắn sẽ tới lúc mà chiếc xe sập xuống hoàn toàn và mắc kẹt trong một cái hố vĩnh viễn. Tuy nhiên, họ lại được cứu chính nhờ vào thứ mà đã phá hủy Đường Mòn. Họ bắt gặp một lối đi chạy xuống phía Nam đã được mở bởi những chuyến xe chở gỗ nặng nề từ khu rừng. Zoltan vui mừng, bởi vì theo ông ta thì con đường dẫn đến một trong các pháo đài bên bờ sông Ina. Ông ta hy vọng rằng sẽ bắt gặp quân đội đã đang ở đấy sẵn rồi. Người lùn tin chắc rằng, cũng giống như cuộc chiến lần trước, cuộc phản công của quân đội phương Bắc sẽ xuất phát từ Sodden nằm ở phía bên kia của Ina, mà sau đó tàn dư thảm hại của quân Nilfgaard sẽ phải quay trở lại và vượt qua Yaruga.
Và quả thực, thay đổi phương hướng của chuyến hành trình lại lần nữa mang đến cảnh tượng chiến tranh. Đêm xuống, bầu trời rực ánh lửa trước mắt họ, và khi bình minh lên, từng cột khói xếp hàng phía đường chân trời. Bởi vì không thể biết chắc được ai đang đánh đập và đốt phá, cũng như ai đang bị đánh đập và đốt phá, họ di chuyển thật từ tốn, và cử Percival Schuttenbach lên trước để thám thính.
Vào một buổi sáng họ bắt gặp một bất ngờ: họ tìm thấy một con ngựa màu hạt dẻ, không còn người cưỡi. Bộ yên cương xanh mang dấu hiệu của Nilfgaard và bê bết từng cụm máu khô. Không thể biết được đó là máu của gã kỵ sĩ đã bị giết bên cạnh cỗ xe của lũ bán rong, hay của người chủ mới của con ngựa.
“Chà, thế là vấn đề kết thúc.” Milva nói, nhìn vào witcher. “Nếu quả thực đã có một vấn đề.”
“Vấn đề thực sự là chúng ta không biết ai là kẻ đã ném anh ta xuống khỏi yên ngựa.” Zoltan lầm bầm. “Hay liệu chúng có đang lần theo dấu vết của ta và tay cận vệ kỳ lạ đó không.”
“Hắn là người Nilfgaard.” Geralt nghiến răng. “Ngữ điệu của hắn có thể khó phân biệt được, nhưng một vài người tị nạn trốn trong rừng có thể đã nhận ra...”
Milva nhìn xuống.
“Thế thì lẽ ra tôi nên giết hắn lúc trước, witcher.” Cô nói khẽ. “Hắn sẽ được chết thanh thản hơn.”
“Hắn trốn khỏi một cỗ quan tài,” Dandelion gật gù, nhìn Geralt với vẻ thấu hiểu, “chỉ để mục xác trong một cái hố.”
Và đó là những lời khắc trên bia mộ của Cahir, con trai của Ceallach, người Nilfgaard xuất hiện từ trong quan tài, người khăng khăng rằng mình không phải Nilfgaard. Họ không nhắc đến hắn nữa. Geralt – bất chấp lời đe dọa lúc trước – quyết định giữ con ngựa màu hạt dẻ và đặt Zoltan Chivay lên yên. Mặc dù chân của người lùn không với đến bàn đạp, con ngựa vẫn rất phục tùng và im lặng trong khi ông ngồi thoải mái suốt quãng đường đi.
***
Đêm xuống, đường chân trời vẫn đỏ rực và khi bình minh lên, khói bốc thành dải lên trời, làm vẩn đục sắc xanh. Họ sớm gặp những tòa nhà bị thiêu trụi, lửa vẫn liếm lên những thanh xà trơ trọi. Bên cạnh đống đổ nát là 8 người đang ngồi cùng 5 con chó. Tất cả đều đang ngấu nghiến cái xác cháy đen của một con ngựa. Bắt gặp cảnh tượng đoàn người lùn vũ trang, họ bỏ chạy trong hoảng sợ. Chỉ có một người và một con chó ngồi lại, cả hai đều không biểu lộ chút kinh hãi nào, tiếp tục xé thịt ra từ cái xác thối. Zoltan và Percival cố tra hỏi người đàn ông, nhưng không lấy được thông tin gì. Ông ta chỉ ngồi rên rỉ, co ro, cúi gằm mặt và tiếp tục gặm nốt đống xương còn lại. Con chó sủa và nhe cả nanh cả lợi ra. Cái xác của con ngựa bốc mùi tởm lợm.
Họ không dám liều lĩnh rời khỏi con đường, mà đã nhanh chóng dẫn họ đến một đống tàn tích cháy xém khác. Một ngôi làng khá lớn đã bị phóng hỏa, xung quanh chắc hẳn đã xảy ra giao tranh vì bên cạnh đó là một nghĩa trang mới được đắp. Cách nghĩa trang vài bước bên vệ đường là một cây sồi. Trên cành treo đầy hạt.
Và người.
“Chúng ta phải kiểm tra.” Zoltan Chivay quyết định, đặt dấu chấm hết cho mấy tranh luận về rủi ro và nguy hiểm. “Lại gần hơn đi.”
“Ông muốn nhìn mấy kẻ bị treo cổ đó làm cái quái gì, Zoltan?” Dandelion lên giọng, “Để mót đồ? Từ đây tôi cũng có thể thấy là họ không mang ủng.”
“Cậu là đồ ngốc. Chuyện này không phải là về ủng, mà là tình hình chiến sự hiện tại. Các tiến triển trong chiến dịch quân sự. Cậu cười cái gì? Cậu là nhà thơ thì biết chó gì về chiến thuật.”
“Tôi ghét phải làm ông thất vọng, nhưng tôi có biết đấy.”
“Và tôi bảo, cậu sẽ chẳng biết nó là cái gì kể cả khi nó nhảy ra từ bụi cây và đá vào mông cậu.”
“Ông nói đúng. Chiến thuật mà nhảy từ bụi cây ra, tôi xin nhường lại cho người lùn. Và cả treo trên cành nữa.”
Zoltan khoát tay và tiến về phía gốc sồi. Dandelion, không thể kìm chế sự tò mò, thúc Pegasus và đi theo người lùn. Geralt, sau một hồi ngẫm nghĩ, cũng đi theo họ. Milva bám theo sau anh.
Đàn quạ đang rỉa những cái xác bay lên không trung một cách miễn cưỡng, kêu quang quác và rũ lông. Một số bay về phía khu rừng, số khác chỉ đơn giản di chuyển lên cành cao hơn của cây sồi khổng lồ, ngắm nhìn với vẻ thích thú Nguyên soái Duda trên vai người lùn, lúc này đang xúc phạm mẹ chúng.
Kẻ đầu tiên trong số 7 người bị treo có đeo một tấm bảng trên cổ với dòng chữ: “Phản quốc”. Người thứ hai mang tấm bảng: “Đồng lõa”, người thứ ba: “Lũ elf chỉ điểm”, người thứ tư: “Đào ngũ”. Thứ năm là một người phụ nữ chỉ mặc đồ lót, rách rưới và máu me, trên bảng ghi: “Điếm của Nilfgaard”. Hai người còn lại không mang bảng và chỉ có thể suy đoán là họ tình cờ bị treo trên đó.
“Tin tốt đây.” Zoltan Chivay mừng rỡ, chỉ vào mấy tấm bảng. “Thấy chưa? Quân đội của chúng ta đã đi qua đây. Các chàng trai quả cảm của ta đã bắt đầu phản công và đẩy lui quân xâm lược. Và theo như tôi thấy, họ đã có khá nhiều thời gian để nghỉ ngơi và giải trí.”
“Và điều này có nghĩa gì với chúng ta?”
“Có nghĩa là tiền tuyến đã di chuyển và tách biệt ta với quân Nilfgaard. Chúng ta an toàn rồi.”
“Còn đám khói phía trước ta thì sao?”
“Đó là quân ta.” Người lùn nói. “Phóng hỏa những ngôi làng đã trợ giúp tụi Sóc. Chúng ta đã ở đằng sau tiền tuyến rồi. Từ ngã ba này con đường phía nam dẫn thẳng xuống Ameria, pháo đài nằm giữa dòng Cholta và Ina. Con đường có vẻ tốt, chúng ta có thể tiếp tục. Không cần phải sợ quân Nilfgaard nữa, ta đã an toàn rồi.”
“Không có lửa làm sao có khói?” Milva lên tiếng. “Và nơi nào có lửa tức nơi đó có thứ để đốt. Tôi nghĩ hướng về phía đám lửa thì thật ngu ngốc. Và cũng thật ngu ngốc nếu đi trên đường, nơi ta có thể bị cướp phục kích bất cứ lúc nào. Hãy quay lại khu rừng đi.”
“Quân đội Sodden đã đi đường này.” Người lùn nhất quyết. “Chúng ta đang ở sau tiền tuyến. Chúng ta không cần phải sợ đi trên đường, và kể cả nếu có bắt gặp quân đội đi chăng nữa thì đó cũng là quân ta.”
“Quá liều lĩnh.” Nữ cung thủ lắc đầu. “Một người lính và một nhà chiến thuật như ông, Zoltan, thì phải biết rằng kỵ binh Nilfgaard thường xuyên tập kích các tiền đồn của đối phương. Rất có khả năng khu vực này đã bị nhắm làm mục tiêu. Nhưng chúng ta cũng không biết được cái gì đang ở phía trước. Về phía nam, bầu trời đen kịt khói, quân đội đang thiêu trụi mọi thứ trên đường tới Ameria. Và chúng ta không ở đằng sau tiền tuyến, mà đang ở ngay giữa tiền tuyến. Chúng ta có thể đụng phải lính từ cả hai bên, bọn đào ngũ, hôi của hay Scoia’tael. Hãy tới Cholta, nhưng đi theo con đường rừng.”
“Cô nói phải.” Dandelion ủng hộ, “Tôi cũng không thích mấy đám khói. Kể cả nếu Temeria có đang phản công, phía trước chúng ta vẫn có thể là quân Nilfgaard. Bọn Áo Đen thường chọc rất sâu vào lãnh thổ đối phương, cùng với Scoia’tael, đốt phá, cướp bóc, gây hoảng loạn rồi lại quay về. Tôi vẫn nhớ những gì đã xảy ra ở Upper Sodden trong cuộc chiến trước. Tôi tin là chúng ta nên bám theo khu rừng. Trong rừng sẽ an toàn hơn.”
“Tôi sẽ không chắc thế đâu.” Geralt chỉ vào một người treo trên cây, mà mặc dù đang ở rất cao, nhưng bắp đùi ông ta bị xé nát và ở chỗ bàn chân chỉ còn lại khúc xương ló ra. “Nhìn đi. Một con ghoul đã làm chuyện đấy.”
“Quái vật ư?” Zoltan Chivay khạc một bãi. “Bọn ăn xác thối?”
“Chính xác. Chúng ta cần phải canh phòng cẩn mật khi đêm xuống.”
“Lũũũũũũũ chó đẻ!” Nguyên soái Duda ré lên.
“Mi nói đúng ý ta đó, chim.” Zoltan nhăn mặt. “Vậy là chúng ta có một vấn đề. Nên làm gì đây? Đi vào rừng, nơi đầy rẫy ghoul, hay trên đường, nơi có thể đụng phải quân đội và cướp?”
“Vào rừng.” Milva nói kiên quyết. “Và càng rậm càng tốt. Tôi thà gặp ghoul còn hơn gặp người.”
***
Họ băng qua khu rừng, ban đầu cực kỳ căng thẳng, cẩn trọng và phản ứng lại với mọi chuyển động trong lùm cây. Tuy nhiên, họ sớm có lại được phong thái, khiếu hài hước và nhịp di chuyển bình thường. Họ không thấy con ghoul nào cả, hay thậm chí là dấu hiệu nhỏ nhất cho thấy sự tồn tại của chúng. Zoltan đùa rằng tất cả lũ quái vật và ác quỷ mà có mắt, đều biết về quân đội đang đi qua đây và đã được trông thấy những gì mà lính tình nguyện Verden làm với những kẻ đào ngũ, bèn bỏ chạy vào chốn hoang vu, trốn chui trốn nhủi như mấy con chuột nhắt.
“Chúng cần phải bảo vệ vợ con của mình.” Milva làu bàu. “Lũ quái vật biết rằng đang có mấy tên lính háo sắc lởn vởn xung quanh đây, mà thậm chí còn không tha cho mấy con cừu. Và nếu mấy gã đó khoác quần áo lên một cây liễu, thì chúng cũng làm được với mấy cái lỗ trên thân cây.”
Dandelion, người mà đã có lại khiếu hài hước và lắm mồm, thắt chặt dây đàn và bắt đầu ngâm vài câu thơ về mấy cây liễu, lính háo sắc và lỗ cây. Người lùn và con vẹt giúp gieo vần.
***
“Ô.” Zoltan thốt lên.
“Cái gì? Ở đâu?” Dandelion hỏi , đứng trên bàn đạp và nhìn theo hướng người lùn. “Tôi chẳng thấy gì cả!”
“Ô.”
“Đừng nói như con vẹt của ông thế! Ô cái gì?”
“Dòng sông.” Zoltan điềm tĩnh đáp lời. “Nó chảy vào dòng Cholta. Tên nó là Ô.”
“À....”
“Ôi, không!” Percival Schuttenbach cười, lắc đầu. “À chảy vào thượng nguồn dòng Cholta, cách xa nơi đây. Đây là Ô, không phải À.”
Khe núi, nơi mà dòng sông với cái tên phức tạp chảy qua, mọc đầy tầm ma cao hơn cả đầu của những người lùn. Bầu không khí sặc mùi bạc hà và gỗ mục, âm vang tiếng ếch ộp liên tục. Nó cũng có sườn rất dốc. Điều này là một thảm họa. Chiếc xe hàng cũ kỹ mà cho đến giờ khó khăn lắm mới sống sót nổi qua tất cả mớ chướng ngại vật và ổ gà, đã kết thúc chuyến hành trình của mình bên bờ sông Ô. Nó trượt khỏi tay những người lùn, lăn xuống khe núi và vỡ tan thành từng mảnh.
“Lũũũũũũũ chó đẻ!” Nguyên soái Duda ré lên, tạo nên một điệp khúc trái ngược lại với Zoltan và đoàn của ông.
***
“Phải nói thật,” Dandelion cất lời, nhìn những mảnh vụn của chiếc xe và đống hành lý ở bên dưới. “Đó là một tai nạn vui vẻ. Cái xe cọt kẹt của ông đang khiến chúng ta chậm lại. Chấp nhận đi, Zoltan, quả thật may mắn là đã không có ai phát hiện ra và đuổi theo ta. Nếu phải chạy, chúng ta không thể làm gì ngoại trừ bỏ lại chiếc xe cùng với toàn bộ đồ.”
Người lùn khịt mũi tức giận, nhưng ngạc nhiên là Percival Schuttenbach lại ủng hộ nhà thi sĩ.
Ủng hộ, mà witcher trông thấy, còn đi kèm vài cái nháy mắt đầy ý nghĩa. Người ta có thể đoán rằng những cái nháy mắt đó lẽ ra phải kín đáo, nhưng đường nét trên gương mặt nhỏ bé của người gnome loại trừ hết khả năng đó.
“Nhà thơ nói đúng đấy.” Percival lên tiếng, nhăn mặt và nhấp nháy. “Chúng ta đang ở gần pháo đài nằm giữa Cholta và Ina. Phía trước ta là Fen Carn, địa hình cũng phức tạp tương tự. Muốn vượt qua nó cùng chiếc xe là rất khó khăn. Và nếu chạm trán quân đội Temeria ở bên kia Ina, cùng với hàng hóa trên xe...Chúng ta có thể gặp rắc rối.”
Zoltan gãi mũi, suy ngẫm.
“Thôi được rồi.” Cuối cùng ông ta nói, nhìn xuống phần còn lại của chiếc xe, đang từ từ trôi theo dòng nước lười biếng. “Chúng ta sẽ tách ra. Munro, Figgis, Caleb và Yazon sẽ ở đây. Số còn lại sẽ tiếp tục. Chúng ta phải chất nhu yếu phẩm và dụng cụ lên yên ngựa. Munro, cậu biết phải làm gì chưa? Cậu có xẻng đó.”
“Chúng tôi biết.”
“Đừng để lại dấu vết nào! Hãy đánh dấu thật kín đáo! Và đừng quên nơi mà các cậu giấu đồ!”
“Cứ yên tâm.”
“Hãy bắt kịp chúng tôi khi có thể.” Zoltan giắt cây rìu trên thắt lưng và ném ba lô lên vai, cùng với Sihil. “Chúng tôi sẽ đi qua Ô, rồi theo dòng Cholta xuống Ina. Tạm biệt.”
“Thú vị thật.” Milva lầm bầm với Geralt, khi đoàn lữ hành của họ bắt đầu lên đường, vẫy tay chào bốn người lùn ở lại. “Tôi tò mò không biết trong mấy cái hộp có gì quan trọng đến mức họ phải trôn chúng xuống và đánh dấu. Và còn không để cho bất cứ ai trong chúng ta trông thấy.”
“Đó không phải việc của chúng ta.”
“Tôi không nghĩ,” Dandelion nhẹ nhàng lên tiếng trong khi cẩn thận dẫn Pegasus tránh những thân cây đổ, “mấy cái hộp đựng đồ lót sạch đâu. Họ rất trông mong vào chúng. Tôi đã nói chuyện với họ nhiều đêm để tìm hiểu họ đang giấu cái gì.”
“Và theo ý anh thì họ đang giấu cái gì?”
“Tương lai của họ.” Nhà thơ nhìn xung quanh xem có ai đang nghe lén không. “Percival là một thợ kim hoàn chuyên nghiệp, ông ấy muốn mở xưởng riêng. Figgis và Yazon là thợ rèn, và có nói gì đó về một lò rèn. Caleb Stratton muốn kết hôn nhưng gia đình nhà vợ đã đuổi anh ta đi vì không một xu dính túi. Và Zoltan....”
“Dừng lại đi, Dandelion. Buôn dưa lê là việc của đàn bà.”
“Tôi xin lỗi, Milva.”
“Không cần.”
Sau khi họ đã qua sông, những đám cây u ám và ẩm ướt trở nên thưa dần, và chuyển thành những thân cây phong thấp bé và cỏ khô. Bất chấp điều này, họ vẫn đi rất chậm. Họ noi theo gương của Milva, người mà ngay sau khi ra khỏi khu rừng, đã đặt một đứa bé gái mặt tàn nhang với bím tóc lên yên ngựa của mình. Dandelion cũng để một đứa trẻ ngồi trên Pegasus, và Zoltan để hai đứa ngồi trên con ngựa màu hạt dẻ, trong khi ông cầm dây cương đi bên cạnh. Nhưng tốc độ di chuyển cũng chẳng hơn được, những người phụ nữ đến từ Kernow không thể đi nhanh hơn nữa.
***
Trời gần tối, sau hàng giờ đồng hồ lang thang giữa những khe suối và hẻm núi, Zoltan Chivay đứng lại và trao đổi vài câu với Percival Schuttenbach, sau đó quay sang đoàn lữ hành.
“Đừng lo lắng và xin cũng đừng cười tôi.” Ông nói. “Nhưng có vẻ như là tôi đã khiến chúng ta đi lạc. Chết tiệt, tôi không biết chúng ta đang ở đâu hay phải đi lối nào bây giờ.”
“Đừng nói vớ vẩn thế.” Dandelion giận dữ thở ra. “Ông nói không biết là sao? Chúng ta đang men theo dòng chảy còn gì. Và khe suối kia là cái sông Ô của ông. Tôi nói đúng không?”
“Cậu nói đúng. Nhưng hãy để ý xem nó đang chảy hướng nào?”
“Chết tiệt. Không thể nào!”
“Có thể đấy.” Milva nói u ám, kiên nhẫn nhặt những chiếc lá khô và thông ra khỏi đầu của đứa bé mặt tàn nhang mà đang ngồi trên yên ngựa của cô. “Có quá nhiều ngã rẽ. Chúng ta đi nhầm hướng rồi.”
“Nhưng đấy vẫn là sông Ô.” Dandelion bướng bỉnh lặp lại. “Nếu cứ men theo nó thì ta không thể đi lạc được. Dòng sông sẽ thu hẹp lại, xoắn xít, nhưng rồi cuối cùng vẫn đổ ra cửa sông thôi. Đó là trật tự của thế giới.”
“Đừng có tỏ vẻ thông minh, nhạc sĩ.” Zoltan nhăn mũi. “Im miệng đi. Cậu không thấy là tôi đang bận suy nghĩ à?”
“Không, chẳng có vẻ là ông đang nghĩ ngợi gì hết. Tôi nói lại, nếu ta bám theo con sông, rồi sẽ...”
“Bớt lảm nhảm đi.” Milva gầm gừ. “Anh là một con chuột thành thị. Trật tự thế giới của anh chỉ gói gọn trong bốn bức tường thành thôi. Mấy con phố rải đá của anh có thể ngoạn mục đó, nhưng nhìn xung quanh đi! Thung lũng và khe suối, sườn dốc và bờ sông rậm rạp. Làm thế quái nào mà ta bám theo con sông được? Khi mà khe suối đổ vào những bụi cây và đầm lầy, rồi lại đi lên, rồi lại xuống rồi lại lên? Cứ thử làm thế vài lần mà không đánh rơi dây cương xem. Chúng ta còn có phụ nữ và trẻ em, Dandelion. Và trời thì sắp tối rồi.”
“Tôi thấy rồi. Tôi sẽ giữ im lặng. Hãy nghe xem một người thông thuộc rừng núi như cô có ý kiến gì?”
Zoltan tát vào đầu con vẹt, chửi rủa, ngón tay ông ta kẹt trong chòm râu, ông ta giật nó giận dữ.
“Percival?”
“Chúng ta gần như không biết hướng đi.” Người gnome nhìn mặt trời đang treo gần ngọn cây. “Đề nghị đầu tiên là thế này: chúng ta quay lại và tránh xa bùn lầy, di chuyển lên chỗ cao ráo hơn và đi qua Fen Carn, đi dọc con sông xuống Cholta.”
“Vậy còn kế hoạch khác?”
“Ô rất nông. Mặc dù sau trận mưa gần đây mực nước của nó dâng cao hơn bình thường, nhưng vẫn dễ dàng vượt qua được. Chúng ta sẽ đi sang bờ bên kia. Bám theo mặt trời ta sẽ tới được nơi dòng Cholta và Ina giao nhau.”
“Không.” Witcher nói. “Tôi loại bỏ hoàn toàn phương án hai. Và các ông cũng đừng nên nghĩ về nó nữa. Sang bờ bên kia sớm muộn ta sẽ gặp rừng rêu. Đó là một nơi tồi tệ. Lời khuyên của tôi là tránh xa nó.”
“Anh biết nơi đó sao? Anh đã từng đi qua rồi? Anh biết cách tới đó?”
Witcher xoa trán, cẩn thận tìm câu trả lời.
“Tôi đã từng tới đó một lần,” anh kể bằng một giọng trầm. “Ba năm trước. Tôi đã tới từ phía bên kia, từ phía đông. Tôi đang trên đường đến Brugge và muốn đi đường tắt. Tôi không nhớ đã thoát khỏi đó như thế nào. Người ta đã khiêng tôi ra trên một chiếc xe, dở sống dở chết.”
Người lùn nhìn anh một lúc, nhưng không hỏi thêm câu gì.
Họ quay lại trong im lặng. Những người phụ nữ Kernow bước đi khó khăn, vấp ngã và đỡ mấy đứa trẻ, nhưng không ai mở mồm cằn nhằn. Milva đi bên cạnh witcher, đứa bé gái tóc bím ngủ trên tay cô.
“Nếu tôi hiểu đúng,” cô nói, “thì có thứ gì đó trong khu rừng đã gần kết liễu mạng anh ba năm về trước. Nghề của anh thật nguy hiểm, Geralt.”
“Tôi không thể phủ nhận.”
“Tôi biết chuyện xảy ra hồi đó,” Dandelion khoe. “Anh đã bị trọng thương, một người lái buôn đã đưa anh ra. Tại trang trại nhà của anh ta, anh đã tìm thấy Ciri. Yennefer đã kể với tôi.”
Khi nghe thấy cái tên đó, Milva khẽ mỉm cười. Điều này đã không qua được mắt của Geralt. Anh quyết định là lần tới khi họ hạ trại, anh sẽ bạt tai Dandelion một trận vì cái lưỡi không kiểm soát nổi của cậu. Nhưng biết rõ nhà thơ, nó sẽ chẳng được tác dụng gì hết, đặc biệt là khi Dandelion có lẽ đã hát về mọi thứ mà cậu biết.
“Có lẽ chúng ta đã phạm sai lầm khi không đi qua rừng rêu,” Milva lớn tiếng. “Có lẽ anh sẽ tìm ra được cô bé của mình cũng nên...Người elves tin rằng nếu quay trở lại nơi đã từng xảy ra sự kiện nào đó quan trọng, ta có thể khiến nó lặp lại...Họ gọi nó là...Mẹ kiếp, tôi quên mất rồi. Thòng lọng của số phận?”
“Vòng lặp.” Geralt sửa lại. “Vòng lặp của định mệnh.”
“Ugh!” Dandelion khạc ra, “hai người có thể dừng nói về các mối quan hệ và thòng lọng được không. Đã từng có một người elves ở Thung Lũng Ngàn Hoa tiên đoán rằng tôi sẽ bị treo cổ. Tôi chắc chắn là không tin vào mấy lời bói toán rẻ tiền này, nhưng hai ngày trước tôi đã mơ là mình bị treo cổ. Tôi choàng dậy, mồ hôi đầy người, không nuốt nước bọt hay thở nổi. Vậy nên đừng ngạc nhiên khi tôi không thích nghe về mấy cái thòng lọng.”
“Tôi không nói chuyện với anh, mà là witcher.” Milva nói. “Và cụp tai vào đi, không bọ bay vô đấy. Thế nào, Geralt? Anh nghĩ sao về vòng lặp của định mệnh? Nếu anh đi vào rừng rêu liệu nó có lặp lại không?”
“Tốt hơn hết là chúng ta quay lại.” Anh đáp cộc lốc. “Tôi không có chút ham muốn nào được lặp lại cơn ác mộng đó.”