[Dịch] Witcher Saga #3: Baptism of Fire

Chương 8 : CHƯƠNG III.II

Ngày đăng: 23:10 07/05/20

***
“Xin chào mừng,” Zoltan Chivay vừa nhìn xung quanh vừa lắc đầu. “Chúng ta đã đến một nơi lãng mạn đấy, Percival.”
“Fen Carn.” Người gnome lẩm bẩm, gãi cái chóp mũi dài ngoằng của mình. “Cánh Đồng Mộ...Tôi luôn thắc mắc tại sao người ta lấy cái tên đó...”
“Giờ thì ông biết rồi đấy.”
Thung lũng rộng lớn trước mặt họ ngập trong sương đêm. Xa ngút tầm mắt, làn sương bao phủ một biển những nấm mồ cổ xưa và những tảng đá mòn vẹt. Một vài tảng chỉ là những đống không hình thù như bình thường. Còn lại những trụ đá và đài tưởng niệm được cắt gọt nhẵn nhụi. Và có một số, đứng ở trung tâm của rừng đá, xếp thành một vòng tròn, theo cách mà không thể nào là do tự nhiên được.
“Chắc rồi,” người lùn tiếp tục. “Một nơi lãng mạn để qua đêm đây. Một nghĩa trang của elves. Nếu tôi nhớ chính xác, witcher có nhắc đến ghoul đúng không nhỉ? Giờ thì tôi có thể cảm nhận chúng ở giữa những nấm mồ. Chắc là có đủ mọi thứ ở đây. Ghoul, gravier, ma cà rồng, devourer, thậm chí cả hồn ma elves, toàn bộ đoàn xiếc luôn. Tất cả đều ở đây. Và ông biết chúng đang thì thầm cái gì không? Không cần phải đi tìm bữa tối nữa, bởi vì nó đã tự dẫn xác đến rồi.”
“Sao chúng ta không quay lại nhỉ?” Dandelion gợi ý một cách lo lắng. “Hãy chạy đi trong khi trời vẫn còn sáng?”
“Tôi cũng có đồng ý kiến.”
“Những người phụ nữ đang loạng choạng,” Milva giận dữ nói. “Mấy đứa trẻ đang tuột khỏi tay họ. Những con ngựa đã mệt. Chúng ta phải dừng lại, Zoltan, ông đã nói chỉ còn nửa dặm từ một dặm rưỡi trước đó rồi, họ cần nghỉ ngơi. Và giờ thì sao đây? Ông muốn họ đi bộ lại một dặm? Mẹ kiếp! Nghĩa trang hay không, họ sẽ qua đêm ngay ở đây!”
“Đương nhiên rồi.” Geralt ủng hộ cô, xuống ngựa. “Đừng hoảng sợ. Không phải nghĩa trang nào cũng đều nhung nhúc quái vật và ma quỷ. Tuy rằng tôi chưa bao giờ tới Fen Carn, nhưng nếu có gì đó nguy hiểm ở đây thì tôi đã nghe nói đến rồi.”
Không ai bình luận câu nào, ngay thậm chí cả Nguyên soái Duda. Những người phụ nữ Kernow bồng con mình lên, ngồi sát lại thành một nhóm, im lặng và rõ ràng là đang rất kinh hãi. Percival và Dandelion buộc ngựa lại và để chúng gặm cỏ. Geralt, Zoltan và Milva tiến lại rìa của cánh đồng, quan sát nghĩa địa đang dần chìm vào bóng đêm và sương mù.
“Để cho mọi việc tệ hơn, đêm nay còn có trăng tròn.” Người lùn lẩm bẩm. “Ôi, tối nay sẽ là một bữa tiệc ê hề cho lũ ghoul, tôi có thể cảm nhận được, ôi, chúng ta sẽ cho chúng...Cái gì đang lấp lánh ở phía nam thế nhỉ? Một dạng ánh sáng nào đấy?”
“Ông biết ánh sáng đó mà.” Geralt nói. “Lại lần nữa, có người đã phóng hỏa mái nhà của ai đó. Ông biết gì không, Zoltan? Theo cách nào đó, tôi lại cảm thấy an toàn hơn khi ở Fen Carn này.”
“Tôi cũng thấy thế, nhưng đấy là khi vẫn còn mặt trời. Hy vọng là bọn ghoul để chúng ta sống cho tới bình minh.”
Milva lục lọi túi đồ của mình và rút ra cái gì đó sáng loáng.
“Một cái đầu mũi tên bằng bạc.” Cô giải thích. “Tôi đã để dành đúng cho dịp này. Tốn đến 5 crown ở chợ. Liệu thứ này có giết được ghoul không, witcher?”
“Tôi không nghĩ là có ghoul ở đây.”
“Chính anh đã nói,” Zoltan bật lại. “rằng người đàn ông treo trên cây đã bị ghoul ăn. Và chúng ta đang đứng giữa nghĩa trang, nơi trú ẩn của ghoul.”
“Không phải luôn luôn.”
“Tôi sẽ bắt anh giữ lời. Anh là một witcher, một dân chuyên, anh sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi chúng chứ, tôi hy vọng thế. Những con ghoul này đánh có giỏi hơn cướp đường không?”
“Ông không thể so sánh chúng được. Tôi yêu cầu ông đừng hoảng loạn.”
“Liệu thế này có đủ cho một con ma cà rồng không?” Milva xoay cái đầu mũi tên bằng bạc, lướt ngón tay dọc nó để đảm bảo độ sắc bén. “Hay một hồn ma?”
“Có thể.”
“Trên thanh Sihil của tôi,” Zoltan gầm gừ, giơ thanh kiếm ra, “có khắc những ký tự rune của một câu thần chú cổ của người lùn. Bất kỳ con ghoul nào đến gần thanh kiếm này sẽ nhớ mặt tôi. Rồi anh sẽ thấy.”
“Ha.” Dandelion lại gần ba người, thốt lên. “Vậy ra đó là những ký tự rune bí ẩn của người lùn. Trên thanh kiếm viết gì thế?”
“Đi chết đi thằng chó.”
“Có gì đó đang di chuyển giữa những phiến đá!” Percival bất thình lình la lên. “Ghoul, ghoul!”
“Đâu?”
“Kia kìa! Nó đang nấp sau những tảng đá!”
“Một con thôi à?”
“Tôi chỉ thấy một thôi!”
“Nó chắc hẳn phải đói lắm mới dám liều bắt chúng ta trước khi trời tối.” Người lùn khạc ra tay và cầm lấy Sihil. “Ha! Giờ thì chúng sẽ biết lòng tham dẫn đến cái chết! Milva, cắm một mũi tên vào mông nó, tôi sẽ rạch bụng thằng khốn!”
“Tôi chẳng nhìn thấy gì cả!” Milva thì thầm với sợi lông vũ của mũi tên quét lên má. “Chẳng có gì ngoại trừ mấy ngọn cỏ đang di chuyển giữa những tảng đá. Ông có nhầm không đấy, gnome?”
“Không.” Percival phản đối. “Cô có thấy tảng đá trông như một cái bàn bị vỡ không? Con ghoul đang nấp sau đó.”
“Ở yên đây.” Geralt, với một chuyển động chớp nhoáng, rút thanh kiếm đeo sau lưng ra khỏi vỏ. “Trông coi lũ ngựa và chăm sóc những người phụ nữ. Nếu bọn ghoul tấn công, ngựa sẽ hoảng loạn. Tôi sẽ đi kiểm tra xem nó là gì.”
“Anh sẽ không đi một mình đâu.” Zoltan nói. “Ngày hôm trước ở cánh đồng, tôi bỏ chạy vì sợ đậu mùa. Tôi không ngủ nổi suốt hai đêm liền vì xấu hổ. Không bao giờ nữa! Percival, ông đi đâu thế? Ra đằng sau à? Ông đã phát hiện ra con ghoul, giờ ông có thể đi lên trước. Đừng sợ, tôi sẽ ở ngay phía sau.”
Họ bước đi cẩn thận giữa những nấm mồ. Họ cố hết mức có thể để không gây ra tiếng động trong bụi cỏ, dâng cao đến tận đầu gối Geralt và thắt lưng người lùn và gnome. Khi lại gần bia mộ, họ chia ra, chặn mọi lối thoát của con ghoul. Nhưng chiến thuật của họ không cần thiết. Geralt biết chuyện gì sẽ diễn ra: tấm mề đay của anh không động đậy chút nào hết.
“Chẳng có ai cả.” Zoltan nói, nhìn xung quanh. “Không một sinh linh. Ông bị ảo giác rồi, Percival. Báo động giả. Ông làm mọi người sợ chẳng vì cái gì hết. Ông xứng đáng ăn một đá vào mông.”
“Tôi đã thấy mà!” Người gnome kiên quyết. “Tôi thấy nó nhảy giữa những tảng đá! Nó gầy gò và đen đúa như một người thu thuế...”
“Im đi, đồ gnome ngu ngốc, bởi vì ông mà...”
“Cái mùi gì lạ thế nhỉ?” Geralt bất chợt hỏi. “Các ông có ngửi thấy không?”
“Anh nói đúng.” Người lùn trả lời, hít hà như một con chó săn. “Có mùi lạ thật.”
“Thảo mộc.” Percival lên tiếng, hít không khí vào cái mũi dài ngoằng. “Húng quế, ngải đắng, hồi hương,...quế? Cái quái gì thế nhỉ?”
“Ghoul có mùi thế nào, Geralt?”
“Như xác thối.” Witcher nhìn xung quanh thật nhanh, tìm kiếm dấu vết trên cỏ, rồi với vài bước chân anh trở lại bia mộ và gõ cán kiếm lên đá. “Ra đi.” Anh nói qua hàm răng nghiến chặt. “Tôi biết ông ở đó. Nhanh lên, nếu không tôi sẽ đâm thanh kiếm xuyên qua cái lỗ này.”
Từ cái lỗ được ngụy trang hoàn hảo bên dưới bia mộ phát ra một tiếng sột soạt.
“Ra đi.” Geralt lặp lại. “Tôi sẽ không hại ông.”
“Sẽ không ai đụng đến một sợi tóc trên đầu ông.” Zoltan trấn an bằng giọng ngọt ngào, nhưng với ánh nhìn khát máu, trong khi tay với lấy Sihil đằng sau lưng. “Không có gì phải lo cả.”
Geralt lắc đầu và với một cử chỉ kiên quyết, ra lệnh cho ông ta lùi lại. Từ cái lỗ bên dưới bia mộ, lại phát ra tiếng sột soạt và mùi thảo mộc sặc sụa. Sau một phút họ trông thấy mái tóc xám cùng một gương mặt quý phái với một cái mũi khoằm ấn tượng, mà không phải của một con ghoul, mà là một người đàn ông trung niên khẳng khiu. Percival đã không nhầm. Người đàn ông đúng là giống một người thu thuế.
“Tôi không có gì phải sợ chứ?” Ông ta hỏi, nhướng cặp mắt đen bên dưới hàng lông mày xám lên với Geralt.
“Đúng vậy.”
Người đàn ông chui ra khỏi hố, phủi sạch chiếc áo khoác đen, buộc ở thắt lưng bằng một thứ trông như một cái khăn, sửa sang lại cái bao tải, làm phát tán thêm một làn hương thảo mộc nữa.
“Các quý ngài, tôi đề nghị mọi người hãy cất vũ khí đi.” Ông ta nói bằng chất giọng điềm tĩnh, đôi mắt đảo xung quanh. “Các bạn sẽ không cần đến chúng. Như các bạn thấy, tôi không đeo kiếm. Tôi không bao giờ đeo. Tôi cũng không mang theo gì đáng giá trong túi. Tên tôi là Emiel Regis. Tôi tới từ Dillingen. Tôi là một bác sĩ phẫu thuật.”
“Đương nhiên rồi.” Zoltan Chivay hơi nhăn mặt. “Thầy thuốc, thợ cắt tóc hay bác sĩ phẫu thuật. Không có ý gì đâu, nhưng ông bạn bốc mùi như dược sư vậy.”
Emiel Regis nở một nụ cười nhẹ trên cặp môi mỏng dính và giơ tay xin lỗi.
“Mùi hương đã làm lộ vị trí của ông, ngài bác sĩ.” Geralt nói, tra thanh kiếm lại vào vỏ. “Ông có lý do cụ thể nào cho việc trốn tránh chúng tôi không?”
“Cụ thể ư?” Người đàn ông chuyển cặp mắt đen láy sang phía anh. “Không, chỉ là một lý do chung chung mà thôi. Tôi đơn giản chỉ là sợ các vị. Thời buổi nguy hiểm mà.”
“Cũng đúng.” Người lùn gật đầu và chỉ ngón tay lên bầu trời. “Thời buổi quả là nguy hiểm. Tôi nghĩ có lẽ ông cũng là một người tị nạn, như chúng tôi. Tuy nhiên, tò mò cái là ông lại chạy từ tận Dillingen đến đây chỉ để trốn, ẩn náu giữa những ngôi mộ. Chà, trong chiến tranh thì cuộc sống có thể trở nên khá lẫn lộn. Ông đã làm chúng tôi sợ, và chúng tôi lại làm ông sợ. Nỗi sợ khiến con người ta tưởng tượng ra đủ thứ.”
“Về phần tôi,” người đàn ông tự giới thiệu là Emiel Regis không nhìn họ. “Không có gì đáng để lo ngại cả. Tôi hy vọng về phần các vị cũng vậy.”
“Ông nghĩ chúng tôi là cái gì, đồ lang thang?” Bộ râu của Zoltan khẽ đung đưa. “Chúng tôi, thưa ngài bác sĩ, cũng là dân tị nạn. Chúng tôi đang trên đường tới biên giới Temeria. Nếu muốn, ông có thể đi cùng chúng tôi. Càng đông càng vui, và an toàn hơn là ở một mình, và có một bác sĩ trong đoàn sẽ rất hữu dụng. Chúng tôi đi cùng phụ nữ và trẻ em. Ông không tình cờ mang theo thuốc trong cái bao tải bốc mùi đó chứ?”
“Có một vài thứ.” Người bác sĩ nói khẽ. “Tôi sẽ giúp hết mức có thể. Còn về lời đề nghị, tôi rất cảm kích, nhưng thưa các quý ngài, tôi không phải dân tị nạn. Tôi không chạy khỏi Dillingen vì chiến tranh, tôi sống ở đây.”
“Cái gì?” Người lùn tự giác lùi lại một bước. “Ông sống ở đây? Trong cái nghĩa trang này?”
“Nghĩa trang ư? Không hẳn, tôi có một cái lán ở cách đây không xa. Và một ngôi nhà cùng cửa hàng ở Dillingen, đương nhiên rồi. Nhưng tôi dành mùa hè ở đây, mọi năm, từ tháng Sáu đến tháng Chín, từ hạ chí cho tới thu phân. Tôi thu thập thảo dược, rễ cây và bào chế thuốc ở đây...”
“Ông biết về cuộc chiến,” Geralt nói, “dù cho đang sống giữa nơi đồng không mông quạnh, cách xa thế giới và con người. Bằng cách nào?”
“Từ những người tị nạn khác đã đi qua đây. Chưa đầy hai dặm từ đây tới sông Cholta, có một trại tập kết lớn. Ở đó là vài trăm người tị nạn, các dân làng từ Sodden và Brugge.”
“Còn quân đội Temeria?” Zoltan hỏi với vẻ hồi hộp. “Họ có đang tiến quân không?”
“Cái đó thì tôi không biết.”
Người lùn nguyền rủa rồi nheo mắt về phía ông bạn vừa làm quen.
“Vậy là ông sống ở đây, ông Regis.” Ông ta dài giọng. “Và buổi đêm ông lang thang giữa những ngôi mộ. Ông không thấy sợ sao?”
“Sao tôi lại phải sợ?”
“Quý ngài đây,” Zoltan chỉ về phía Geralt, “là một witcher. Anh ta nhận ra có dấu hiệu của ghoul. Xác chết biết đi, ông có hiểu không? Và thường thì ghoul hay trú ẩn trong nghĩa địa.”
“Một witcher.” người bác sĩ nhìn Geralt với vẻ tò mò không thèm che đậy. “Một thợ săn quái vật. Chà, thú vị thật. Xin hãy giải thích với người đồng hành của mình, ngài witcher, rằng nghĩa trang này đã hơn một thiên niên kỷ rưỡi rồi. Còn về thức ăn, ghoul không kén chọn lắm, nhưng sau 500 năm phải gặm mấy khúc xương cũ kỹ, chúng đã bỏ đi hết rồi.”
“Thế là bớt một điều phải lo.” Zoltan nói, nhìn xung quanh. “Ngài bác sĩ, hãy để tôi mời ông về trại của chúng tôi. Ông có thích thịt ngựa nguội không?”
Regis nhìn họ bằng cặp mắt thấu hiểu.
“Cám ơn ông.” Ông ta nói nghiêm trang. “Nhưng tôi có một ý hay hơn. Tôi xin mời các vị về nhà tôi. Ngôi nhà mùa hè của tôi chỉ hơn một cái túp lều chút xíu, một cái lán. Nó khá nhỏ nên các vị sẽ phải ngủ ngoài trời. Nhưng bên cạnh lán là một dòng suối. Và một lò sưởi nơi ta có thể đun nóng thịt ngựa.”
“Chúng tôi vui mừng chấp nhận.” Người lùn cúi chào. “Có thể không có ghoul ở đây, nhưng ý nghĩ phải qua đêm trong một nghĩa trang vẫn không hấp dẫn tôi cho lắm. Đi nào, chúng tôi sẽ giới thiệu ông với phần còn lại của đoàn lữ hành.”
Khi họ lại gần khu trại, những con ngựa khụt khịt và giậm chân bồn chồn.
“Xin đừng đứng ở đầu gió, ông Regis.” Zoltan ném về phía người bác sĩ một ánh nhìn ra vẻ. “Mùi thảo mộc làm lũ ngựa hoảng sợ. Còn về tôi, tôi buộc phải thừa nhận là nó làm tôi có cảm giác như đau răng.”
***
“Geralt,” Zoltan lầm bầm sau khi Emiel Regis biến mất đằng sau tấm rèm được dùng làm cửa ra vào cho cái lán của ông ta. “Mở to mắt ra canh chừng nhé. Tôi không ưa gã dược sư bốc mùi này.”
“Có lý do cụ thể nào không?”
“Tôi không tin những người dành mùa hè để ở bên cạnh nghĩa địa. Thêm vào, nghĩa địa lại còn cách xa nơi có người sống nữa. Chẳng lẽ thảo mộc không mọc được ở những nơi tử tế hơn sao? Cái tay Regis này trông như một kẻ đào trộm mộ. Bác sĩ phẫu thuật, nhà hóa học và mấy gã na ná như vậy hay có thói quen đào mả để đánh cắp xác, dùng cho việc thí nghiệm sau này.”
“Thí nghiệm, Zoltan, phải được làm trên những cái xác còn tươi. Cái nghĩa trang này cổ lắm rồi.”
“Phải,” người lùn gãi râu suy ngẫm, và nhìn những người phụ nữ Kernow đang sửa soạn để qua đêm trong mấy bụi dâu tây mọc quanh lán của người bác sĩ. “Hay là ông ta ăn trộm đồ quý giá trong hầm mộ?”
“Thế thì hỏi ông ta đi.” Geralt nhún vai. “Ông đã chấp nhận lời mời của ông ta mà không do dự, và giờ thì bỗng nhiên đa nghi như cô hầu gái được khen đểu vậy.”
“Hmm,” Zoltan nghĩ. “Anh có lý. Nhưng chúng ta đã ở đây, chúng ta nên xem trong lán có cái gì. Ồ phải, để chắc chắn...”
“Hãy vào đó và hỏi mượn một cái dĩa.”
“Sao lại là dĩa?”
“Sao lại không?”
Người lùn ngước nhìn anh, nhưng cuối cùng quyết tâm. Ông bước về phía cái lán, gõ lên khung cửa và đi vào. Ông ở trong đó một lúc lâu, trước khi lại xuất hiện ở ngưỡng cửa.
“Geralt, Percival, Dandelion, vào đây mà xem này. Nhanh lên, Regis đã mời mấy người còn gì.”
Bên trong lán khá tối và ngập trong mùi thảo dược nồng nặc, treo thành từng búi trên tường. Món nội thất duy nhất là một cái giường, cũng rải đầy thảo dược, và một cái bàn cong queo, chất trên đó là vô số lọ thủy tinh, đồ gốm và chai sứ. Chút ánh sáng le lói giúp họ nhìn được đến từ một cái nồi hình đồng hồ cát để bệt trên sàn. Quấn xung quanh cái nồi là một mạng lưới các ống thủy tinh, uốn cong thành đủ dạng xoáy trôn ốc. Phía cuối một trong những cái ống có để một cái bát, đang hứng thứ chất lỏng trong suốt chảy ra từ ống.
Khi trông thấy cái nồi, Percival Schuttenbach tròn mắt, há mồm và khẽ thốt lên đầy ngưỡng mộ. “Ôi, ôi, ôi.” Ông ta ta kêu lên với sự hồi hộp không che giấu nổi. “Tôi đang thấy gì ở đây thế này? Một cái lò nung hóa học thật sự! Và đặt ở trên là dụng cụ chưng cất với bộ điều chỉnh và thiết bị làm mát bằng đồng! Một vật tuyệt đẹp! Ông đã tự làm ra nó sao, thưa ngài bác sĩ?”
“Vâng,” Emiel Regis khiêm tốn thừa nhận. “Tôi chuyên tâm vào việc điều chế thần dược, nên cần phải chưng cất nhiều. Để tách ra dạng vật chất thứ năm, cũng như...”
Ông ta dừng lại, trông thấy Zoltan để ngón tay bên dưới một cái ống và hứng một giọt, rồi liếm nó. Người lùn thở ra. Ngay cả trong bóng đêm, gương mặt khắc khổ của ông cũng hiện rõ vẻ hạnh phúc không tả xiết.
Dandelion không kìm được và cũng nếm thử. Cậu khẽ rên lên.
“Dạng vật chất thứ năm,” cậu nói, chép môi thán phục. “Có lẽ là thứ sáu hay bảy không chừng.”
“Vâng.” Người bác sĩ khẽ mỉm cười. “Như tôi đã nói: một món chưng cất...”
“Rượu.” Zoltan sửa lại đầy phẫn nộ. “Và một món rượu thật tuyệt vời làm sao. Thử đi, Percival.”
“Nhưng tôi không hiểu hóa học hữu cơ.” Người gnome có vẻ lơ đãng, quỳ gối săm soi chi tiết của cái nồi hóa học. “Tôi không nghĩ là mình có thể nhận ra được các thành phần trong đó...”
“Đây là sản phẩm chưng cất từ nhân sâm.” Regis xua đi sự nghi ngờ của ông. “Với thêm một chút cà dược. Và tinh bột lên men...”
“Ý ông là bã gạo?”
“Có thể gọi như vậy.”
“Có cái cốc nào ở đây không?”
“Zoltan, Dandelion.” Witcher khoanh hai tay trước ngực. “Hai người điếc à? Rượu đó làm từ nhân sâm đấy. Tránh xa cái thùng ra.”
“Nhưng thưa ngài Geralt thân mến,” nhà hóa học lôi ra một cái chén lớn từ giữa đống chai lọ bụi bặm và lau sạch nó bằng một cái giẻ, “không có gì phải sợ. Nhân sâm được xử lý chuẩn xác, và liều lượng được đo đếm kỹ càng. Với một cân men tôi chỉ cho 4 lạng nhân sâm và nửa lạng cà dược...”
“Đó không phải là vấn đề.” Zoltan nhìn witcher, ông ta đã hiểu ra và trở nên cảnh giác, lùi ra xa khỏi cái nồi. “Đó không phải là vấn đề, ngài Regis, mà là nhân sâm rất đắt đỏ. Quá đắt để chúng tôi làm một ly.”
“Nhân sâm.” Dandelion huýt sáo ngưỡng mộ, chỉ vào một đống để trong góc phòng trông giống một túm củ cải đường. “Đây là nhân sâm? Nhân sâm chính hiệu sao?”
“Loại cái,” nhà hóa học trả lời. “Tôi tìm thấy rất nhiều trong nghĩa địa nơi chúng ta gặp nhau. Đó chính xác là lý do vì sao tôi luôn dành mùa hè ở đây.”
Witcher nhìn Zoltan. Người lùn nháy mắt. Regis mỉm cười.
“Làm ơn, làm ơn, các quý ngài. Nếu muốn thì các vị cứ việc nếm thử. Tôi rất trân trọng phép lịch sự của mọi người, nhưng với tình cảnh hiện tại tôi khó có cơ hội đem món đồ uống này tới Dillingen trong thời gian chiến tranh. Tất cả sẽ phí hoài mất, vậy nên đừng băn khoăn về giá cả. Xin thứ lỗi, nhưng tôi chỉ có duy nhất một cái chén.”
“Một là đủ rồi.” Zoltan nói, nhận lấy cái chén và cẩn thận rót đầy nó. “Mừng sức khỏe của ngài, ngài Regis. Uuuchh...”
“Tôi xin lỗi,” Regis nói. “Chất lượng của sản phẩm vẫn còn chưa hoàn toàn đạt yêu cầu...Nó vẫn đang trong giai đoạn sản xuất.”
“Chà, nó là thứ tuyệt vời nhất tôi từng uống trong nửa đời người.” Zoltan thở bình thường lại. “Đây, nhà thơ.”
“Aaachh...Ôi, tuyệt hảo! Thử đi, Geralt.”
“Mừng chủ nhà.” Witcher hơi cúi chào Regis. “Phép tắc của cậu để đâu hả Dandelion?”
“Xin các vị thứ lỗi,” nhà hóa học nói. “Tôi không uống được. Sức khỏe của tôi giờ không còn được như trước, tôi đã phải từ bỏ...nhiều thú vui.”
“Thậm chí một ngụm cũng không sao?”
“Đây là vấn đề quy tắc.” Regis khẽ lên tiếng. “Tôi không bao giờ vi phạm các quy tắc mà mình tự đề ra.”
“Tôi ngưỡng mộ và ghen tị với sự kiên định của ông.” Geralt hớp một ngụm, sau một phút chần chừ anh uống hết cả chén. Sau khi nếm thử, anh không thể không nhỏ một giọt lệ. Món rượu lan tỏa cảm giác ấm áp dễ chịu ra khắp người anh.
“Tôi sẽ đi gọi Milva.” Anh đề nghị, đưa lại cái chén cho người lùn. “Đừng có uống hết trước khi chúng tôi kịp quay lại đấy.”
Milva đang ngồi cạnh lũ ngựa và chơi đùa với đứa bé gái tàn nhang buộc tóc bím mà cô đã đặt lên yên ngựa cả ngày. Đầu tiên khi nghe về đề nghị hiếu khách của Regis, cô đã từ chối, tuy nhiên cũng chẳng mất nhiều thời gian lắm để thuyết phục được cô.
Khi họ bước vào lán, đoàn lữ hành đang ngắm nghía những cây nhân sâm được bảo quản.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy,” Dandelion nói, xoay xoay cái rễ trong lòng bàn tay. “Quả thực là trông chúng giống người.”
“Một người đang bị đau lưng.” Zoltan lên tiếng. “Và củ kia, trông giống một người phụ nữ đang mang thai. Và củ này, tôi xin lỗi, trông như hai người đang nằm đè lên nhau.”
“Trong đầu mấy người lúc nào cũng chỉ có mấy thứ đó.” Milva dũng cảm nuốt trôi món rượu, và bật ra ho dữ dội. “Chà...rượu mạnh quá! Nó thực sự được làm từ nhân sâm ư? Ha, vậy thì uống thôi! Đâu phải ngày nào cũng được như này đâu. Cảm ơn, ông bác sĩ.”
“Niềm vui là của tôi.”
Chiếc chén liên tục được dốc ngửa truyền đi giữa những người đang có mặt và tạo nên một bầu không khí thoải mái và dễ chịu.
“Tôi thường nghe người ta nói nhân sâm là một loại thực vật có ma thuật cực mạnh.” Percival Schuttenbach lên tiếng.
“Quả đúng như vậy.” Dandelion xác nhận, uống hết chén, lắc đầu và tiếp tục. “Rất nhiều bài ca đã được sáng tác về chủ đề này. Các nam pháp sư cho nhân sâm vào thần dược, mà đem lại cho họ sự trẻ trung bất tử. Các nữ pháp sư dùng nhân sâm để chế ra một loại dầu gọi là glamour. Khi một nữ pháp sư dùng dầu này, cô ấy trở nên đẹp đến nỗi tất cả mọi người xung quanh đều mắt lồi khỏi tròng. Tôi cũng có thể nói nhân sâm là một chất kích dục cực mạnh, được sử dụng trong các loại mê thuật, đặc biệt là để phá vỡ sự kháng cự của phụ nữ. Vì thế nên nó được biết đến nhiều hơn với cái tên: táo tình yêu. Nó dùng để quyến rũ bạn tình.”
“Ngu ngốc.” Milva bình luận.
“Tôi nghe nói,” người gnome cất lời, nhấc chén lên, “rằng nếu một cái rễ nhân sâm bị nhổ lên khỏi mặt đất, nó sẽ khóc và cằn nhằn như thể đang sống.”
“Bah!” Zoltan lắc đầu. “Nếu nó chỉ cằn nhằn thôi thì đã tốt! Người ta bảo nhân sâm có thể hét to tới mức làm ta điếc tai, và hơn cả nó còn biết đọc thần chú và nguyền rủa kẻ đã nhổ nó lên. Một việc liều lĩnh như thế có thể làm ta mất mạng.”
“Nghe như mấy câu truyện cổ tích nhảm nhí vậy,” Milva cầm lấy chén, uống một hơi và rùng mình. “Tôi không tin là một cái cây có sức mạnh như vậy.”
“Nó đã được chứng minh là thật rồi!” Người lùn la lên. “Nhưng các nhà thảo dược học thông thái đã nghĩ ra một cách để bảo vệ bản thân. Khi tìm được một cây nhân sâm, họ sẽ buộc một sợi dây vào rễ còn đầu kia buộc vào một con chó...”
“Hoặc một con lợn.” Người gnome thêm vào.
“Hoặc một con heo rừng.” Dandelion lên tiếng với vẻ nghiêm trọng thái quá.
“Cậu ngu thật, nhà thơ. Mánh ở đây là để con chó hay con lợn kéo cái rễ lên, vậy là tất cả lời nguyền sẽ trút xuống đầu chúng, trong khi nhà thảo dược học sẽ nấp trong một bụi cây ở xa, an toàn chạy thoát thân. Gì vậy, ngài Regis? Bộ tôi đã nói gì sai sao?”
“Phương pháp đó quả thực thú vị,” người bác sĩ thừa nhận với một nụ cười, “đặc biệt là vì sự ngây thơ của nó. Vấn đề, theo ý kiến của tôi, đó là nó quá phức tạp. Theo lý thuyết, có thể dùng đủ dây mà không cần vật kéo. Tôi không nghĩ là nhân sâm có khả năng nhận ra cái gì đang kéo mình lên. Thần chú và lời nguyền sẽ rơi vào sợi dây, mà rẻ hơn và đỡ rắc rối hơn là dùng một con chó hay lợn.”
“Ông đang trêu tôi đấy à?”
“Không hề. Tôi nói là tôi ngưỡng mộ sự ngây thơ của nó. Mặc dù nhân sâm, theo ý kiến cá nhân của tôi, không có khả năng hét thần chú hay nguyền rủa, tuy nhiên trong trạng thái nguyên chất thì cực kỳ độc hại. Kể cả đất đai xung quanh rễ cũng bị nhiễm độc. Nước cây còn mới nếu bắn vào mặt hay vết thương hở, hay thậm chí là hơi nếu hít phải, đều gây chết người. Cá nhân tôi thì dùng găng tay và mặt nạ, nhưng không có nghĩa là tôi phản đối phương pháp sợi dây và con chó.”
“Hmm...” người lùn ngẫm nghĩ. “Vậy còn vấn đề về tiếng hét khi nhổ nhân sâm lên?”
“Nhân sâm không có dây thanh quản,” người bác sĩ trả lời. “Thực vật thì thường như vậy mà, phải không? Tuy nhiên, nhựa cây tiết ra từ một cái rễ tươi có thể gây ra ảo giác. Tiếng thì thầm, những giọng nói, tiếng hét và những âm thanh khác đều có thể được sản sinh từ một hệ thần kinh bị tác động.”
“Sao tôi lại quên mất chứ?” Dandelion kêu lên, vừa mới uống hết một chén nữa. “Nhân sâm rất độc! Chúng ta đã cầm nó lên tay! Và giờ thì ngồi đây uống...”
“Chỉ có rễ tươi mới độc thôi,” Regis trấn an. “Những cây này đã được xử lý và bảo quản cẩn thận rồi, và món chưng cất được chắt lọc kỹ càng. Không cần phải lo lắng.”
“Đương nhiên là không rồi,” Zoltan nói. “Rượu luôn là rượu. Cậu có thể lọc nó qua sợi tầm ma, vẩy cá hay dây giày cũng được. Đưa chén đây cho tôi, Dandelion, cậu đang lấn lượt đấy.”
Chiếc chén lại bắt đầu di chuyển. Mọi người ngồi thoải mái trên nền đất bằng phẳng. Witcher rít lên một hơi và nguyền rủa. Anh cẩn thận duỗi chân ra vì đầu gối lại bắt đầu nhức nhối. Anh trông thấy Regis chăm chú nhìn mình.
“Chấn thương gần đây hả?”
“Không gần lắm. Nhưng vẫn rất đau. Ông có loại thảo dược nào trong đây giúp giảm đau không?”
“Còn tùy vào đau thế nào.” Người bác sĩ mỉm cười. “Và nguyên nhân là gì. Tôi ngửi thấy có mùi lạ trong mồ hôi của anh, witcher. Anh đã được chữa trị bằng ma thuật đúng không? Với thần dược?”
“Tôi được cho uống vài loại thuốc. Tôi không hề biết là có thể ngửi được chúng trong mồ hôi của mình đấy. Ông có khứu giác nhạy phi thường, Regis.”
“Ai cũng có thế mạnh của mình. Cũng như điểm yếu. Anh đã bị thương gì vậy?”
“Một cái tay và chân bị gãy.”
“Đã bao lâu rồi?”
“Chỉ mới hơn một tháng.”
“Và anh đã có thể đi lại được rồi sao? Phi thường. Người Dryad rừng Brokilon, đúng chứ?”
“Làm sao ông biết?”
“Chỉ người dryad mới có loại thuốc có thể phục hồi xương cốt nhanh đến vậy. Trên mu bàn tay anh tôi phát hiện có những đốm đen, vết tích nơi mà hoa chuông tím và dây conynhael đã đâm xuyên qua da. Chỉ người dryad mới dùng conynhael và hoa chuông tím chỉ mọc ở Brokilon.”
“Hoan hô. Một kết luận hoàn toàn chính xác. Tuy nhiên, tôi lại quan tâm đến một vấn đề khác. Tôi đã làm gãy xương đùi và cẳng tay. Vậy mà lại thấy rất đau ở đầu gối và cùi chỏ.”
“Dễ hiểu thôi,” người bác sĩ gật gù. “Ma thuật của người dryad đã chữa lành phần xương hư hại của anh, nhưng cũng gây ra một vài biến đổi đến dây thần kinh. Tác dụng phụ này thường thấy ở các khớp chân tay.”
“Có thể làm gì để chữa?”
“Đáng buồn là không gì hết. Trong một thời gian dài anh sẽ có thể dự đoán chuẩn xác thời tiết xấu. Khi mùa đông đến cơn đau sẽ tệ hơn nhiều. Tôi không thể khuyên anh dùng bất kỳ loại thuốc nào để giảm đau. Đặc biệt là thuốc gây nghiện. Anh là một witcher, cơ thể anh không thể chấp nhận điều đó.”
“Vậy phương thuốc tốt nhất chính là nhân sâm của ông.” Witcher nhấc chiếc chén mà Milva vừa mới rót đầy và đưa cho anh, uống cạn rồi ho đến khi chảy nước mắt. “Chết tiệt, tôi thấy khá hơn rồi đấy.”
“Tôi không chắc,” Regis nói với một nụ cười mỉm, “là anh đang chữa bệnh theo cách đúng đắn. Tôi nhớ là ta nên chữa nguyên nhân chứ không phải triệu chứng.”
“Không phải đối với witcher này.” Một Dandelion với gương mặt hồng hào khụt khịt. “Đối với anh ta và những nỗi lo của anh ta, rượu là quá đủ rồi.”
“Cậu cũng nên thế.” Geralt làm nhà thơ đông cứng với một ánh mắt. “Đặc biệt là nếu nó làm lưỡi cậu tê liệt.”
“Đừng trông đợi vào việc đó.” Nhà phẫu thuật lại mỉm cười. “Một trong các thành phần là cà dược. Nó chứa nhiều chất đạm hữu cơ, bao gồm cả scopolamine. Món đồ uống trước mặt quý vị đây, rồi sẽ bắt từng người một phát biểu cho tôi nghe một bài hùng biện.”
“Phát biểu cái gì cơ?” Percival hỏi.
“Trở nên nói nhiều. Xin lỗi. Hãy dùng những từ ngữ đơn giản hơn nào.”
Môi trên của Geralt mở ra giống như bắt chiếc một nụ cười.
“Phải đó.” Anh nói. “Thật dễ làm sao để sa đà vào phép lịch sự và bắt đầu sử dụng những từ đó hằng ngày. Những người xung quanh rồi bắt đầu coi ta như mấy thằng dở hơi kênh kiệu.”
“Hay là một nhà hóa học.” Zoltan nói, rót thêm một chén nữa.
“Hay một witcher,” Dandelion khụt khịt, “người mà đã đọc thật nhiều sách để gây ấn tượng với một nữ pháp sư. Không gì hấp dẫn các nữ pháp sư hơn là một câu truyện thú vị. Phải không, Geralt? Thôi nào, nói cho chúng tôi biết đi...”
“Bỏ bớt vài lượt đi, Dandelion.” Witcher lạnh lùng ngắt lời. “Một vài chất đạm hữu cơ bắt đầu tác dụng lên cậu hơi nhanh rồi đấy. Cậu nói quá nhiều.”
“Đến lúc anh hé lộ một vài bí mật của mình rồi đấy, Geralt.” Zoltan nhăn mặt. “Dandelion chẳng kể cho chúng tôi nghe gì mới cả. Anh không thể lờ đi sự thật rằng mình là một huyền thoại sống được. Những câu truyện phiêu lưu của anh được biểu diễn ở mọi nhà hát múa rối. Trong số đó là một câu truyện về anh và một nữ pháp sư tên là Guinevere.”
“Yennefer.” Regis nhẹ nhàng đính chính lại. “Tôi có xem một buổi diễn đó. Câu truyện là về anh săn lùng một thần đèn, nếu trí nhớ của tôi chính xác.”
“Tôi đã ở trong câu truyện đó.” Dandelion khoe. “Chúng tôi đã rất vui. Tôi có thể kể cho mọi người...”
“Cứ việc kể đi.” Geralt đứng dậy. “Đừng quên uống và bốc phét thêm vài chi tiết nữa nhé. Tôi sẽ đi dạo.”
“Whoa,” người lùn nói. “Không cần phải bực tức thế...”
“Ông nhầm rồi, Zoltan. Tôi ra ngoài để đi đái. Kể cả một huyền thoại sống cũng phải có lúc đi đái chứ.”